Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-40
CHƯƠNG 40: QUẬN CHÚA VINH THÀNH (MỘT)
CHƯƠNG 40: QUẬN CHÚA VINH THÀNH (MỘT)
Thời gian trôi qua từng chút một, người bị thẩm vấn càng ngày càng nhiều, chỉ có điều vẫn chưa thu được kết quả gì.
Mạc Phàm giúp Vân Thư kiểm tra, đồng thời câu được câu không nói chuyện với nàng.
"Người cảm thấy, nếu người là hung thủ thì sẽ hạ độc ở đâu?" Mạc Phàm vừa kiểm tra dụng cụ vừa hỏi Vân Thư. Muốn tìm ra ngọn nguồn độc dược nhanh nhất thì phải đặt bản thân vào cách nhìn của hung thủ để xem xét.
Vân Thư sửng sốt, sau đó mới bừng tỉnh. Nàng suy nghĩ trong phút chốc rồi nghiêm túc đáp lời: "Nếu ta hạ độc, đầu tiên phải cân nhắc để không bị người ta phát hiện, như vậy đồ ăn là thứ đầu tiên phải bỏ qua."
"Vì sao? Đồ ăn qua tay nhiều người như vậy, lẽ nào không phải là hiềm nghi lớn nhất sao?" Khóe mắt Mạc Phàm cong cong, dường như có điều hứng thú.
"Chính vì qua tay quá nhiều người, bởi vậy nếu một phân đoạn nào đó xảy ra vấn đề, hoặc là hôm nay khẩu vị Tiêu Bách không tốt, hắn không muốn ăn, như vậy, độc này không hạ được nữa. Độc dược mãn tính không phải là thuốc mãn tính, hiệu quả phải tích lũy qua từng ngày tháng, một khi gián đoạn sẽ không khống chế được.”
Vân Thư híp mắt, bỗng nhiên, nàng biết mình sai rồi.
"Vậy người sẽ hạ độc thế nào?" Mạc Phàm hỏi tiếp.
Vân Thư nhìn quanh bốn phía, sau đó đôi mắt phượng của nàng nheo lại, trong con ngươi tràn đầy tự tin: "Nếu ta muốn hạ độc, đầu tiên phải bí mật, đồ ăn không thể động tới, như vậy ta phải lựa chọn ra tay với thứ đồ có thể một tháng mới phải thay một lần, đồng thời là thứ đồ Tiêu bách cần dùng mỗi ngày. Độc tính vừa hay có thể duy trì hơn một tháng, giảm bớt số lần thay đổi thì có thể phòng ngừa việc bị phát giác."
Vừa nói xong, Vân Thư cảm thấy mạch suy nghĩ của mình dường như đã rõ ràng hơn rất nhiều. Nàng cảm kích nhìn Mạc Phàm, sau đó bước nhanh về phía Tiêu Nguyên Soái.
"Có lẽ hướng đi của chúng ta sai rồi." Không đợi Tiêu Nguyên Soái lên tiếng, Vân Thư đã thẳng thắn nói ra.
"Ồ?" Tiêu Nguyên Soái chuyển ánh mắt nhìn về phía Vân Thư, trong ánh mắt ông lóe lên một tia tán tưởng rồi biến mất, cùng với sự chờ mong mà chính ông cũng không phát hiện ra. Không biết bắt đầu từ bao giờ, Tiêu Nguyên Soái lại thật sự gửi gắm hy vọng lên người này, một người con gái nhỏ tuổi nhưng cử chỉ không tầm thường.
Vân Thư không trả lời Tiêu Đức mà quay đầu nhìn về phía nha hoàn và bà vú, giọng điệu nghiêm túc: "Ta hỏi các ngươi, công tử của các người có sở thích gì đặc biệt mà ngày nào cũng cần đến nó không?"
Tiêu Nguyên Soái cũng phối hợp quay đầu lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm mọi người.
"Các ngươi suy nghĩ cho cẩn thận, nếu lần này có thể tìm ra căn nguyên bệnh tình quái lạ của công tử thì xem như các ngươi lập công rồi. Dù nói sai thì ta và Nguyên Soái cũng không trách tội các ngươi." Vân Thư thản nhiên mở lời.
Lời này vừa nói ra chẳng khác nào đã trao cho mọi người một liều thuốc trợ tim.
Mọi người đồng loạt cúi đầu, cố gắng nhớ lại sinh hoạt thường ngày của công tử.
Im lặng!
Rất lâu sau, một nha hoàn rụt rè lên tiếng: "Nô tỳ không biết đây có xem như đặc biệt yêu thích không, sáng sớm mỗi ngày công tử đều nhâm nhi một chén trà rồi mới ra khỏi cửa. Công tử nói đây là để nâng cao tinh thần. Với lại có một hôm nô tỳ quên chuẩn bị nước trà còn bị công tử dạy bảo một trận, sau đó công tử còn tự mình pha trà."
Trà?
Chuông báo động trong lòng Vân Thư kêu lên mãnh liệt. Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói lanh lảnh của thái giám.
"Quận Chúa Vinh Thành giá lâm!"
"Vân Thư, ngươi lăn ra đây cho ta!" Quận Chúa Vinh Thành còn chưa lộ mặt đã nghe thấy giọng nói điêu ngoa ương ngạnh, kiêu ngạo hung hãn của nàng ta truyền tới từ phía xa vọng đến.
Nghe tiếng, Tiêu Yến Ngọc nhìn Vân Thư đầy châm chiếm.
Nàng ta đã nói chuyện này cho Quận Chúa Vinh Thành, thật muốn chống mắt lên xem Vân Thư sẽ xử lý thế nào!
Vân Thư khẽ nhíu mày, lờ tiệt ả Tiêu Yến Ngọc ngu xuẩn này rồi cùng Tiêu Nguyên Soái ra ngoài.
Trong viện, Quận chúa Vinh Thành mặc áo khoác thuê mẫu đơn màu vàng nhạt bằng tơ vàng, trên đầu nàng ta cài trâm phượng hoàng kim mà Thái Hậu ban thưởng, miệng nhỏ hơi nhếch lên trông vô cùng kiêu căng.
"Vân Thư, ngươi làm thương ca ca Tiêu Bách của ta, hôm nay ta nhất định khiến ngươi phải trả giá đắt." Nói xong, Quận Chúa Vinh Thành vẫy tay. Trong chớp mắt, một đội Đái Đao Thị Vệ áo đen ùa vào vây kín khoảnh sân.
Mạc Phàm có chút lo lắng nhìn Vân Thư, trong lòng thầm nghĩ: Không ổn rồi.
Quận Chúa Vinh Thành nổi tiếng ương ngạnh. Trước đây chỉ vì một va chạm nhỏ lúc đi dạo mà nàng ta thiêu chụi cả phiên chợ khiến kinh thành oán thán ngút trời. Bởi vì được Thái Hậu che chở bảo vệ, cho nên Quận Chúa Vinh Thành chẳng bị trách phạt dù đã gây ra chuyện kinh thiên động địa.
Vân Thư vẫn thản nhiên như trước, chậm rãi đi sau lưng Tiêu Nguyên Soái, mặt không chút đổi sắc.
Hôm nay nàng ở trong phủ Nguyên Soái, nếu xảy ra chuyện thì phủ Nguyên Soái không thoát khỏi trách nhiệm. Huống hồ, nàng còn đang suy nghĩ đến việc có nên cứu tên Tiêu Bách này hay không.
Nếu phủ Nguyên Soái muốn bỏ đá xuống giếng, nàng không ngại bỏ đi cho rảnh nợ.
Vân Thư quả thật rất coi trọng sinh mệnh, nhưng nàng không phải thánh mẫu, chẳng làm nổi cái việc dù tổn thương bản thân cũng phải cứu một người không quen biết như thế.
Hơn nữa, cho dù Tiêu Bách có nổi tiếng đến đâu, đối với nàng mà nói, cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Tiêu Yến Ngọc bước ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy trận thế trong sân đã sướng rơn cả người khi người khác gặp họa.
Tiêu Nguyên Soái trông thấy vậy, trong lòng hiểu rõ chính nàng ta đã tiết lộ chuyện Tiêu Bách bị thương cho Quận Chúa Vinh Thành biết. Ông hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Yến Ngọc.
Quận Chúa Vinh Thành nổi tiếng tùy hứng, đây cũng là nguyên nhân ông nhất quyết không đồng ý cho Tiêu Bách lấy nàng ta. Mà con nhỏ Yến Ngọc này lại suốt này quấn lấy Vinh Thành!
"Vi thần tham kiến Quận Chúa, không biết Quận Chúa giá lâm nên không đón tiếp từ xa, xin quận chúa thứ tội." Tiêu Nguyên Soái đi tới, trầm giọng hành lễ, thuận đường lặng lẽ ngăn lại Vân Thư ra phía sau.
"Tiêu bá bá, người không cần lo lắng cho ta. Tiêu Bách ca ca xảy ra chuyện lớn như thế, vậy mà người lại không nói cho ta một tiếng." Quận Chúa Vinh Thành nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vô cùng không vui, "Hôm nay ta đã tới đây rồi, nhất định phải đòi lại công bằng cho Tiêu Bách ca ca!"
Lời nói của Quận Chúa Vinh Thành vô cùng kiên định. Nàng ta cho rằng Tiêu Nguyên Soái sợ địa vị của Vân Thư cho nên không dám làm gì ả.
Mạc Phàm nhìn Quận Chúa Vinh Thành, cũng chậm rãi tiến lên hành lễ: "Tham kiến Quận Chúa."
"Miễn lễ." Vinh Thành Quận chúa không liếc mắt nhìn Mạc Phàm, bước thẳng qua người Tiêu Nguyên Soái, đi về phía Vân Thư.
Bỗng nhiên, Quận Chúa Vinh Thành kéo một sợi roi dài từ bên hông ra, vung mạnh về phía Vân Thư: "Thứ hèn hạ, dám đả thương Tiêu Bách ca ca của ta!"
Ánh mắt Vân Thư không chớp lấy một cái, thản nhiên nhìn Quận Chúa Vinh Thành.
Bộ dạng không tồi, chỉ tiếc thái độ vô cùng ngạo mạn, ắt hẳn bị người ta chiều hư rồi.
Vân Thư lắc đầu. Bên ngoài đều truyền tai nhau chuyện Thái Hậu thương yêu Quận Chúa Vinh Thành thế nào, nhưng hành động cử chỉ của Quận Chúa không có chút tao nhã gì đáng nói, cực kỳ giống hình ảnh trong truyền thuyết, được tâng bốc đến ngạo mạn kiêu căng rồi sẽ vì vậy mà gặp thất bại.
Có lúc, nghiêm khắc chưa chắc đã là chán ghét. Thương yêu, cũng chưa hẳn đã thật lòng quan tâm.
Sự tình hoàng gia phức tạp rối ren, từ trước đến này nàng vẫn luôn đứng từ xa theo dõi.
Mãi cho đến khi sợi roi dài cách gò má Vân Thư chưa đến một tấc, nàng mới ra tay hành động.
Thậm chí ngay cả ánh mắt nàng cũng không chớp lấy một cái, vòng eo nhẹ nhàng ngửa ra sau, bàn tay vươn ra níu chặt lấy sợi roi dài, sau đó khuỷu tay phát lực, giật mạnh một cái khiến sợi roi dài tuột khỏi tay Quận Chúa Vinh Thành, bay về phía Vân Thư.
Vân Thư đón lấy sợi roi dài, lạnh lùng nhìn Vinh Thành, chậm rãi mở miệng: "Thân là Quận Chúa hoàng gia, từng cử chỉ hành động đều tượng trưng cho hoàng gia, ngươi còn dám vác mặt mũi hô to gọi nhỏ như vậy? Trưởng bối nhà ngươi dạy dỗ ngươi như thế à?"
CHƯƠNG 40: QUẬN CHÚA VINH THÀNH (MỘT)
Thời gian trôi qua từng chút một, người bị thẩm vấn càng ngày càng nhiều, chỉ có điều vẫn chưa thu được kết quả gì.
Mạc Phàm giúp Vân Thư kiểm tra, đồng thời câu được câu không nói chuyện với nàng.
"Người cảm thấy, nếu người là hung thủ thì sẽ hạ độc ở đâu?" Mạc Phàm vừa kiểm tra dụng cụ vừa hỏi Vân Thư. Muốn tìm ra ngọn nguồn độc dược nhanh nhất thì phải đặt bản thân vào cách nhìn của hung thủ để xem xét.
Vân Thư sửng sốt, sau đó mới bừng tỉnh. Nàng suy nghĩ trong phút chốc rồi nghiêm túc đáp lời: "Nếu ta hạ độc, đầu tiên phải cân nhắc để không bị người ta phát hiện, như vậy đồ ăn là thứ đầu tiên phải bỏ qua."
"Vì sao? Đồ ăn qua tay nhiều người như vậy, lẽ nào không phải là hiềm nghi lớn nhất sao?" Khóe mắt Mạc Phàm cong cong, dường như có điều hứng thú.
"Chính vì qua tay quá nhiều người, bởi vậy nếu một phân đoạn nào đó xảy ra vấn đề, hoặc là hôm nay khẩu vị Tiêu Bách không tốt, hắn không muốn ăn, như vậy, độc này không hạ được nữa. Độc dược mãn tính không phải là thuốc mãn tính, hiệu quả phải tích lũy qua từng ngày tháng, một khi gián đoạn sẽ không khống chế được.”
Vân Thư híp mắt, bỗng nhiên, nàng biết mình sai rồi.
"Vậy người sẽ hạ độc thế nào?" Mạc Phàm hỏi tiếp.
Vân Thư nhìn quanh bốn phía, sau đó đôi mắt phượng của nàng nheo lại, trong con ngươi tràn đầy tự tin: "Nếu ta muốn hạ độc, đầu tiên phải bí mật, đồ ăn không thể động tới, như vậy ta phải lựa chọn ra tay với thứ đồ có thể một tháng mới phải thay một lần, đồng thời là thứ đồ Tiêu bách cần dùng mỗi ngày. Độc tính vừa hay có thể duy trì hơn một tháng, giảm bớt số lần thay đổi thì có thể phòng ngừa việc bị phát giác."
Vừa nói xong, Vân Thư cảm thấy mạch suy nghĩ của mình dường như đã rõ ràng hơn rất nhiều. Nàng cảm kích nhìn Mạc Phàm, sau đó bước nhanh về phía Tiêu Nguyên Soái.
"Có lẽ hướng đi của chúng ta sai rồi." Không đợi Tiêu Nguyên Soái lên tiếng, Vân Thư đã thẳng thắn nói ra.
"Ồ?" Tiêu Nguyên Soái chuyển ánh mắt nhìn về phía Vân Thư, trong ánh mắt ông lóe lên một tia tán tưởng rồi biến mất, cùng với sự chờ mong mà chính ông cũng không phát hiện ra. Không biết bắt đầu từ bao giờ, Tiêu Nguyên Soái lại thật sự gửi gắm hy vọng lên người này, một người con gái nhỏ tuổi nhưng cử chỉ không tầm thường.
Vân Thư không trả lời Tiêu Đức mà quay đầu nhìn về phía nha hoàn và bà vú, giọng điệu nghiêm túc: "Ta hỏi các ngươi, công tử của các người có sở thích gì đặc biệt mà ngày nào cũng cần đến nó không?"
Tiêu Nguyên Soái cũng phối hợp quay đầu lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm mọi người.
"Các ngươi suy nghĩ cho cẩn thận, nếu lần này có thể tìm ra căn nguyên bệnh tình quái lạ của công tử thì xem như các ngươi lập công rồi. Dù nói sai thì ta và Nguyên Soái cũng không trách tội các ngươi." Vân Thư thản nhiên mở lời.
Lời này vừa nói ra chẳng khác nào đã trao cho mọi người một liều thuốc trợ tim.
Mọi người đồng loạt cúi đầu, cố gắng nhớ lại sinh hoạt thường ngày của công tử.
Im lặng!
Rất lâu sau, một nha hoàn rụt rè lên tiếng: "Nô tỳ không biết đây có xem như đặc biệt yêu thích không, sáng sớm mỗi ngày công tử đều nhâm nhi một chén trà rồi mới ra khỏi cửa. Công tử nói đây là để nâng cao tinh thần. Với lại có một hôm nô tỳ quên chuẩn bị nước trà còn bị công tử dạy bảo một trận, sau đó công tử còn tự mình pha trà."
Trà?
Chuông báo động trong lòng Vân Thư kêu lên mãnh liệt. Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói lanh lảnh của thái giám.
"Quận Chúa Vinh Thành giá lâm!"
"Vân Thư, ngươi lăn ra đây cho ta!" Quận Chúa Vinh Thành còn chưa lộ mặt đã nghe thấy giọng nói điêu ngoa ương ngạnh, kiêu ngạo hung hãn của nàng ta truyền tới từ phía xa vọng đến.
Nghe tiếng, Tiêu Yến Ngọc nhìn Vân Thư đầy châm chiếm.
Nàng ta đã nói chuyện này cho Quận Chúa Vinh Thành, thật muốn chống mắt lên xem Vân Thư sẽ xử lý thế nào!
Vân Thư khẽ nhíu mày, lờ tiệt ả Tiêu Yến Ngọc ngu xuẩn này rồi cùng Tiêu Nguyên Soái ra ngoài.
Trong viện, Quận chúa Vinh Thành mặc áo khoác thuê mẫu đơn màu vàng nhạt bằng tơ vàng, trên đầu nàng ta cài trâm phượng hoàng kim mà Thái Hậu ban thưởng, miệng nhỏ hơi nhếch lên trông vô cùng kiêu căng.
"Vân Thư, ngươi làm thương ca ca Tiêu Bách của ta, hôm nay ta nhất định khiến ngươi phải trả giá đắt." Nói xong, Quận Chúa Vinh Thành vẫy tay. Trong chớp mắt, một đội Đái Đao Thị Vệ áo đen ùa vào vây kín khoảnh sân.
Mạc Phàm có chút lo lắng nhìn Vân Thư, trong lòng thầm nghĩ: Không ổn rồi.
Quận Chúa Vinh Thành nổi tiếng ương ngạnh. Trước đây chỉ vì một va chạm nhỏ lúc đi dạo mà nàng ta thiêu chụi cả phiên chợ khiến kinh thành oán thán ngút trời. Bởi vì được Thái Hậu che chở bảo vệ, cho nên Quận Chúa Vinh Thành chẳng bị trách phạt dù đã gây ra chuyện kinh thiên động địa.
Vân Thư vẫn thản nhiên như trước, chậm rãi đi sau lưng Tiêu Nguyên Soái, mặt không chút đổi sắc.
Hôm nay nàng ở trong phủ Nguyên Soái, nếu xảy ra chuyện thì phủ Nguyên Soái không thoát khỏi trách nhiệm. Huống hồ, nàng còn đang suy nghĩ đến việc có nên cứu tên Tiêu Bách này hay không.
Nếu phủ Nguyên Soái muốn bỏ đá xuống giếng, nàng không ngại bỏ đi cho rảnh nợ.
Vân Thư quả thật rất coi trọng sinh mệnh, nhưng nàng không phải thánh mẫu, chẳng làm nổi cái việc dù tổn thương bản thân cũng phải cứu một người không quen biết như thế.
Hơn nữa, cho dù Tiêu Bách có nổi tiếng đến đâu, đối với nàng mà nói, cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Tiêu Yến Ngọc bước ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy trận thế trong sân đã sướng rơn cả người khi người khác gặp họa.
Tiêu Nguyên Soái trông thấy vậy, trong lòng hiểu rõ chính nàng ta đã tiết lộ chuyện Tiêu Bách bị thương cho Quận Chúa Vinh Thành biết. Ông hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Yến Ngọc.
Quận Chúa Vinh Thành nổi tiếng tùy hứng, đây cũng là nguyên nhân ông nhất quyết không đồng ý cho Tiêu Bách lấy nàng ta. Mà con nhỏ Yến Ngọc này lại suốt này quấn lấy Vinh Thành!
"Vi thần tham kiến Quận Chúa, không biết Quận Chúa giá lâm nên không đón tiếp từ xa, xin quận chúa thứ tội." Tiêu Nguyên Soái đi tới, trầm giọng hành lễ, thuận đường lặng lẽ ngăn lại Vân Thư ra phía sau.
"Tiêu bá bá, người không cần lo lắng cho ta. Tiêu Bách ca ca xảy ra chuyện lớn như thế, vậy mà người lại không nói cho ta một tiếng." Quận Chúa Vinh Thành nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vô cùng không vui, "Hôm nay ta đã tới đây rồi, nhất định phải đòi lại công bằng cho Tiêu Bách ca ca!"
Lời nói của Quận Chúa Vinh Thành vô cùng kiên định. Nàng ta cho rằng Tiêu Nguyên Soái sợ địa vị của Vân Thư cho nên không dám làm gì ả.
Mạc Phàm nhìn Quận Chúa Vinh Thành, cũng chậm rãi tiến lên hành lễ: "Tham kiến Quận Chúa."
"Miễn lễ." Vinh Thành Quận chúa không liếc mắt nhìn Mạc Phàm, bước thẳng qua người Tiêu Nguyên Soái, đi về phía Vân Thư.
Bỗng nhiên, Quận Chúa Vinh Thành kéo một sợi roi dài từ bên hông ra, vung mạnh về phía Vân Thư: "Thứ hèn hạ, dám đả thương Tiêu Bách ca ca của ta!"
Ánh mắt Vân Thư không chớp lấy một cái, thản nhiên nhìn Quận Chúa Vinh Thành.
Bộ dạng không tồi, chỉ tiếc thái độ vô cùng ngạo mạn, ắt hẳn bị người ta chiều hư rồi.
Vân Thư lắc đầu. Bên ngoài đều truyền tai nhau chuyện Thái Hậu thương yêu Quận Chúa Vinh Thành thế nào, nhưng hành động cử chỉ của Quận Chúa không có chút tao nhã gì đáng nói, cực kỳ giống hình ảnh trong truyền thuyết, được tâng bốc đến ngạo mạn kiêu căng rồi sẽ vì vậy mà gặp thất bại.
Có lúc, nghiêm khắc chưa chắc đã là chán ghét. Thương yêu, cũng chưa hẳn đã thật lòng quan tâm.
Sự tình hoàng gia phức tạp rối ren, từ trước đến này nàng vẫn luôn đứng từ xa theo dõi.
Mãi cho đến khi sợi roi dài cách gò má Vân Thư chưa đến một tấc, nàng mới ra tay hành động.
Thậm chí ngay cả ánh mắt nàng cũng không chớp lấy một cái, vòng eo nhẹ nhàng ngửa ra sau, bàn tay vươn ra níu chặt lấy sợi roi dài, sau đó khuỷu tay phát lực, giật mạnh một cái khiến sợi roi dài tuột khỏi tay Quận Chúa Vinh Thành, bay về phía Vân Thư.
Vân Thư đón lấy sợi roi dài, lạnh lùng nhìn Vinh Thành, chậm rãi mở miệng: "Thân là Quận Chúa hoàng gia, từng cử chỉ hành động đều tượng trưng cho hoàng gia, ngươi còn dám vác mặt mũi hô to gọi nhỏ như vậy? Trưởng bối nhà ngươi dạy dỗ ngươi như thế à?"