Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 997
Editor: May
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm một chiếc đèn đường ở đường phố đối diện, thân thể đứng cứng đờ rất lâu, cũng không có phản ứng.
Một cơn gió thổi tới, thổi bay danh thiếp bị Tần Dĩ Nam ném lên mặt xuống mặt đất, lăn lộn ở trên mặt đất mấy lần, rơi xuống ở bên chân Trình Thanh Thông.
Lúc này Trình Thanh Thông mới chậm rãi kéo tầm mắt về, hướng về phía mặt đất, mượn ánh đèn đường mờ vàng, Trình Thanh Thông nhìn thấy chữ trên tấm danh thiếp, Trần Dương – trợ lý tổng giám đốc.
Cô biết điện thoại của anh, anh cũng biết điện thoại của cô, rõ ràng bọn họ biết nhau, nhưng mà, anh bảo cô có việc, tìm thư ký của anh hẹn trước, tư thế giải quyết việc chung đó, nghiễm nhiên là đang dùng hết khả năng làm quen hệ của bọn họ càng xa, càng sạch sẽ hơn... -
Trình Thanh Thông trở lại cương vị công tác, ném danh thiếp Tần Dĩ Nam cho vào trong ngăn kéo, liền bận rộn lên.
Mãi cho đến ba giờ rạng sáng, Trình Thanh Thông mới nhàn rỗi xuống, có mấy đồng nghiệp chịu không được, dựa vào ở trên ghế, đã bắt đầu khẽ ngủ gà ngủ gật.
Trong phòng làm việc rất an tĩnh, Trình Thanh Thông dùng tay chống cằm, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm tối đen ngoài cửa sổ.
Có lẽ là sau khi ly hôn với Tần Dĩ Nam, cô liền dưỡng thành tật xấu này, mỗi khi vừa nhàn rỗi, sẽ luôn sững sờ nhìn chằm chằm một chỗ ngẩn người.
Sau đó liền phát ngốc giống như bây giờ, đáy mắt sẽ không hiểu tại sao lại phiếm chua phát nóng.
Trình Thanh Thông vội vàng giơ tay lên, ấn ướt át tràn ra khóe mắt, cầm điện thoại di động trên bàn lên, lặng lẽ đứng lên, đi ra khỏi phòng làm việc, đi nhà vệ sinh.
Lúc đi toilet, Trình Thanh Thông lại nhận được tin nhắn mẹ gửi tới, là mấy tấm hình, chụp đều là một ít ví tiền và đồng hồ đeo tay của đàn ông.
Cho đến cuối cùng, mới nhận được chữ viết mẹ gửi tới: “Thanh Thông, mek nghe người khác nói, nhãn hiệu này là nhãn hiệu lớn quốc tế, con xem mẹ mua cho Dĩ Nam được không?”
GUCCI và Hermes, thật đúng là nhãn hiệu lớn quốc tế, một đồng hồ đeo tay phải tiêu phí tiền về hưu một năm của cha mẹ cô.
Trình Thanh Thông cảm thấy trong cổ họng giống như là bị cái gì đó nghẹn lại, đặc biệt khó chịu, cô hít sâu một hơi, mới gõ lên bàn phím: “Không cần, những thứ này anh ấy đều có rồi, không cần đâu.”
“Sao lại không cần chứ? Đây là ba con cố ý dặn dò, bảo mẹ chuẩn bị chút quà tặng cho Dĩ Nam... Thanh Thông, vậy cái thứ hai nha, đồng hồ đeo tay đó là cái mới nhất, tiểu thư bán hàng nói với mẹ, là số lượng có hạn đó.” Mẹ đáp lại một tin nhắn âm.
“Quá đắt rồi...” Trình Thanh Thông trả lời ba chữ, tiếp tục gõ ở trên bàn phím, kết quả còn chưa đánh xong một câu nói, giọng nói của mẹ lại gửi tới đây: “Không mắc, lại nói, hiện tại Dĩ Nam tự mình mở công ty, mua quá rẻ, cũng không tốt, không phải sao?”
“Con yên tâm, trong tay ba mẹ tích góp được một ít tiền, chỉ cần hao đứa tốt, những thứ này đều là không quan trọng.”
“Càng huống chi, lúc trước kết hôn, không phải mẹ Dĩ Nam cho con một chiếc vòng sao? Ba con nói, giá trị vật kia hơn mười vạn đấy, cho nên chúng ta cũng phải có chút biểu hiện...”
Mẹ gửi liên tiếp nhiều giọng nói, nội dung một cái cuối cùng là: “Được rồi, mẹ đã mua, con trước đừng nói cho Dĩ Nam, mẹ chính là muốn cho nó một kinh hỉ!”
Bởi vì không muốn để cho cha mẹ lo lắng, cho nên mới luôn không nói cho bọn họ biết tin tức cô ly hôn.
Mỗi lần bọn họ gọi điện thoại cho cô, đều sẽ quan tâm lo lắng Tần Dĩ Nam. Từ nhỏ cô luôn ngoan ngoãn, cô nói cái gì, bọn họ đều tin, cũng không nổi lên lòng nghi ngờ nào, luôn cho rằng cô ở Bắc Kinh trôi qua rất tốt.
Cha mẹ đều con của gia đình bình thường, trong nhà thật không có quá nhiều tích góp, chịu bỏ ra xài nhiều tiền như vậy mua quà cho Tần Dĩ Nam, cũng chỉ là vì cô.
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm một chiếc đèn đường ở đường phố đối diện, thân thể đứng cứng đờ rất lâu, cũng không có phản ứng.
Một cơn gió thổi tới, thổi bay danh thiếp bị Tần Dĩ Nam ném lên mặt xuống mặt đất, lăn lộn ở trên mặt đất mấy lần, rơi xuống ở bên chân Trình Thanh Thông.
Lúc này Trình Thanh Thông mới chậm rãi kéo tầm mắt về, hướng về phía mặt đất, mượn ánh đèn đường mờ vàng, Trình Thanh Thông nhìn thấy chữ trên tấm danh thiếp, Trần Dương – trợ lý tổng giám đốc.
Cô biết điện thoại của anh, anh cũng biết điện thoại của cô, rõ ràng bọn họ biết nhau, nhưng mà, anh bảo cô có việc, tìm thư ký của anh hẹn trước, tư thế giải quyết việc chung đó, nghiễm nhiên là đang dùng hết khả năng làm quen hệ của bọn họ càng xa, càng sạch sẽ hơn... -
Trình Thanh Thông trở lại cương vị công tác, ném danh thiếp Tần Dĩ Nam cho vào trong ngăn kéo, liền bận rộn lên.
Mãi cho đến ba giờ rạng sáng, Trình Thanh Thông mới nhàn rỗi xuống, có mấy đồng nghiệp chịu không được, dựa vào ở trên ghế, đã bắt đầu khẽ ngủ gà ngủ gật.
Trong phòng làm việc rất an tĩnh, Trình Thanh Thông dùng tay chống cằm, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm tối đen ngoài cửa sổ.
Có lẽ là sau khi ly hôn với Tần Dĩ Nam, cô liền dưỡng thành tật xấu này, mỗi khi vừa nhàn rỗi, sẽ luôn sững sờ nhìn chằm chằm một chỗ ngẩn người.
Sau đó liền phát ngốc giống như bây giờ, đáy mắt sẽ không hiểu tại sao lại phiếm chua phát nóng.
Trình Thanh Thông vội vàng giơ tay lên, ấn ướt át tràn ra khóe mắt, cầm điện thoại di động trên bàn lên, lặng lẽ đứng lên, đi ra khỏi phòng làm việc, đi nhà vệ sinh.
Lúc đi toilet, Trình Thanh Thông lại nhận được tin nhắn mẹ gửi tới, là mấy tấm hình, chụp đều là một ít ví tiền và đồng hồ đeo tay của đàn ông.
Cho đến cuối cùng, mới nhận được chữ viết mẹ gửi tới: “Thanh Thông, mek nghe người khác nói, nhãn hiệu này là nhãn hiệu lớn quốc tế, con xem mẹ mua cho Dĩ Nam được không?”
GUCCI và Hermes, thật đúng là nhãn hiệu lớn quốc tế, một đồng hồ đeo tay phải tiêu phí tiền về hưu một năm của cha mẹ cô.
Trình Thanh Thông cảm thấy trong cổ họng giống như là bị cái gì đó nghẹn lại, đặc biệt khó chịu, cô hít sâu một hơi, mới gõ lên bàn phím: “Không cần, những thứ này anh ấy đều có rồi, không cần đâu.”
“Sao lại không cần chứ? Đây là ba con cố ý dặn dò, bảo mẹ chuẩn bị chút quà tặng cho Dĩ Nam... Thanh Thông, vậy cái thứ hai nha, đồng hồ đeo tay đó là cái mới nhất, tiểu thư bán hàng nói với mẹ, là số lượng có hạn đó.” Mẹ đáp lại một tin nhắn âm.
“Quá đắt rồi...” Trình Thanh Thông trả lời ba chữ, tiếp tục gõ ở trên bàn phím, kết quả còn chưa đánh xong một câu nói, giọng nói của mẹ lại gửi tới đây: “Không mắc, lại nói, hiện tại Dĩ Nam tự mình mở công ty, mua quá rẻ, cũng không tốt, không phải sao?”
“Con yên tâm, trong tay ba mẹ tích góp được một ít tiền, chỉ cần hao đứa tốt, những thứ này đều là không quan trọng.”
“Càng huống chi, lúc trước kết hôn, không phải mẹ Dĩ Nam cho con một chiếc vòng sao? Ba con nói, giá trị vật kia hơn mười vạn đấy, cho nên chúng ta cũng phải có chút biểu hiện...”
Mẹ gửi liên tiếp nhiều giọng nói, nội dung một cái cuối cùng là: “Được rồi, mẹ đã mua, con trước đừng nói cho Dĩ Nam, mẹ chính là muốn cho nó một kinh hỉ!”
Bởi vì không muốn để cho cha mẹ lo lắng, cho nên mới luôn không nói cho bọn họ biết tin tức cô ly hôn.
Mỗi lần bọn họ gọi điện thoại cho cô, đều sẽ quan tâm lo lắng Tần Dĩ Nam. Từ nhỏ cô luôn ngoan ngoãn, cô nói cái gì, bọn họ đều tin, cũng không nổi lên lòng nghi ngờ nào, luôn cho rằng cô ở Bắc Kinh trôi qua rất tốt.
Cha mẹ đều con của gia đình bình thường, trong nhà thật không có quá nhiều tích góp, chịu bỏ ra xài nhiều tiền như vậy mua quà cho Tần Dĩ Nam, cũng chỉ là vì cô.