Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1018
Editor: May
Tần Dĩ Nam bất giác đi về phía Trình Thanh Thông trên ghế sô pha, anh muốn kiểm tra vết thương của cô một chút.
Anh vừa ngồi xổm trước mặt cô, tay đưa ra còn chưa chạm vào cô, cô liền giống như là nhìn thấy dã thú rất đáng sợ, ôm tấm mền mỏng manh, hung hăng cuộn tròn thân thể vào trong ghế sô pha một chút, toàn thân cô run đến lợi hại, mắt ướt sũng nhìn chằm chằm anh, tràn ngập phòng bị.
Tay vươn đến một nửa của Tần Dĩ Nam, bỗng dưng liền ngừng lại.
Mắt anh cũng không nháy nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông một lúc lâu, dùng sức nuốt ngụm nước miếng, nặng nề rút tay trở về, sau đó nhanh chóng đứng lên, dùng giọng nói lãnh đạm ném câu: “Nhớ uống thuốc, đừng mang thai đứa bé, tôi cũng không muốn bị người dùng tờ xét nghiệm mang thai bức phụ trách lần thứ hai!”
Dư quang khóe mắt của anh rõ ràng nhìn thấy khi Trình Thanh Thông nghe thấy những câu nói này của anh, thân thể run cầm cập một chút, sắc mặt còn trắng hơn cả trần nhà.
Anh không biết có phải chính mình xuất hiện ảo giác hay không, lại phát hiện được ngực của mình hung hăng co rút đau một cái.
Loại cảm giác này, khiến cho anh xa lạ và kích động, anh không có dừng lại chút nào, liền giẫm chân vọt vào phòng tắm, mở nước lạnh, tắm rửa thân thể.
Lúc Tần Dĩ Nam tắm rửa xong đi ra, Trình Thanh Thông nằm trên ghế salon cực kỳ an tĩnh, giốn như là đã ngủ say.
Tần Dĩ Nam đứng ở trước ghế sofa không xa, nhìn chòng chọc dung nhan cô ngủ một lát, có một loại xúc động, thúc đẩy anh đi lên trước, ôm lên tới, để lại trên giường.
Thậm chí anh cũng bước lên một bước về phía ghế sô pha, nhưng cũng chỉ là một bước, anh liền ngừng lại, sau đó xoay người, đi đến bên giường, nằm lên.
Đêm đã khuya, ban đêm rất yên tĩnh, Tần Dĩ Nam nghe tiếng vang kim đồng hồ trên vách tường, không có chút xíu buồn ngủ.
Mãi cho đến sáng sớm, anh mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, ngủ chưa bao lâu, anh muốn đi toilet, mở to mắt, còn chưa đứng dậy, liền nhìn thấy Trình Thanh Thông chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, ôm tấm chăn mỏng, ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, nhìn chằm chằm một mảnh bầu trời vẫn còn đen nhánh ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn.
Anh bỗng chốc liền quên chính mình muốn đi toilet, giống như cô, cũng yên lặng bất động lên.
Anh nhìn cô chăm chú cực kỳ lâu, trong thời gian cực kỳ lâu đó, mí mắt cô cũng không có chớp một cái, anh đã nhìn chăm chú đến mức hốc mắt phiếm chua muốn rơi lệ, nhưng tầm mắt cô vẫn trống rỗng như lúc anh nhìn thấy cô.
Sắc mặt cô tái nhợt, giống như là đang nghĩ cái gì đó, hoặc như là cũng không nghĩ gì hết.
Ánh sáng ngoài cửa sổ dần dần phát sáng lên, tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào trên mặt cô, chiếu lên da thịt tái nhợt dọa người của cô, lúc này cô mới nhẹ nhàng chớp chớp lông mi, chậm rãi xuống ghế sofa.
Từ đầu đến cuối cô đều không có nhìn sang phía giường bên này, bước chân rất tốn sức đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Theo tiếng vang đóng cửa lách cách, con ngươi của Tần Dĩ Nam nhẹ nhàng chuyển động, ngồi dậy từ trên giường, nhìn chằm chằm ghế sofa trống không đã không có cô một lát, xuống giường đi nhà vệ sinh, lúc đi ra, ma xui quỷ khiến Tần Dĩ Nam đi đến trước sô pha, ngồi xuống nơi cô từng ngồi, sau đó nhìn theo phía cô vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoại trừ ánh nắng vàng rực rỡ, không còn gì đáng xem, nhưng Tần Dĩ Nam lại vẫn nhìn rất lâu, chờ đến khi anh muốn đứng dậy, tay anh đụng chạm đến một mảnh ướt át, anh quay đầu nhìn lại, phát hiện tấm chăn mỏng cô đắp đó, có một mảnh ẩm ướt rất lớn.
Anh biết, đó là nước mắt của cô, nhất định là khóc rất lâu, mới sẽ khóc thành hiệu quả giống như giặt bằng nước, rồi sau đó lại vắt khô.
Tần Dĩ Nam bất giác đi về phía Trình Thanh Thông trên ghế sô pha, anh muốn kiểm tra vết thương của cô một chút.
Anh vừa ngồi xổm trước mặt cô, tay đưa ra còn chưa chạm vào cô, cô liền giống như là nhìn thấy dã thú rất đáng sợ, ôm tấm mền mỏng manh, hung hăng cuộn tròn thân thể vào trong ghế sô pha một chút, toàn thân cô run đến lợi hại, mắt ướt sũng nhìn chằm chằm anh, tràn ngập phòng bị.
Tay vươn đến một nửa của Tần Dĩ Nam, bỗng dưng liền ngừng lại.
Mắt anh cũng không nháy nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông một lúc lâu, dùng sức nuốt ngụm nước miếng, nặng nề rút tay trở về, sau đó nhanh chóng đứng lên, dùng giọng nói lãnh đạm ném câu: “Nhớ uống thuốc, đừng mang thai đứa bé, tôi cũng không muốn bị người dùng tờ xét nghiệm mang thai bức phụ trách lần thứ hai!”
Dư quang khóe mắt của anh rõ ràng nhìn thấy khi Trình Thanh Thông nghe thấy những câu nói này của anh, thân thể run cầm cập một chút, sắc mặt còn trắng hơn cả trần nhà.
Anh không biết có phải chính mình xuất hiện ảo giác hay không, lại phát hiện được ngực của mình hung hăng co rút đau một cái.
Loại cảm giác này, khiến cho anh xa lạ và kích động, anh không có dừng lại chút nào, liền giẫm chân vọt vào phòng tắm, mở nước lạnh, tắm rửa thân thể.
Lúc Tần Dĩ Nam tắm rửa xong đi ra, Trình Thanh Thông nằm trên ghế salon cực kỳ an tĩnh, giốn như là đã ngủ say.
Tần Dĩ Nam đứng ở trước ghế sofa không xa, nhìn chòng chọc dung nhan cô ngủ một lát, có một loại xúc động, thúc đẩy anh đi lên trước, ôm lên tới, để lại trên giường.
Thậm chí anh cũng bước lên một bước về phía ghế sô pha, nhưng cũng chỉ là một bước, anh liền ngừng lại, sau đó xoay người, đi đến bên giường, nằm lên.
Đêm đã khuya, ban đêm rất yên tĩnh, Tần Dĩ Nam nghe tiếng vang kim đồng hồ trên vách tường, không có chút xíu buồn ngủ.
Mãi cho đến sáng sớm, anh mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, ngủ chưa bao lâu, anh muốn đi toilet, mở to mắt, còn chưa đứng dậy, liền nhìn thấy Trình Thanh Thông chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, ôm tấm chăn mỏng, ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, nhìn chằm chằm một mảnh bầu trời vẫn còn đen nhánh ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn.
Anh bỗng chốc liền quên chính mình muốn đi toilet, giống như cô, cũng yên lặng bất động lên.
Anh nhìn cô chăm chú cực kỳ lâu, trong thời gian cực kỳ lâu đó, mí mắt cô cũng không có chớp một cái, anh đã nhìn chăm chú đến mức hốc mắt phiếm chua muốn rơi lệ, nhưng tầm mắt cô vẫn trống rỗng như lúc anh nhìn thấy cô.
Sắc mặt cô tái nhợt, giống như là đang nghĩ cái gì đó, hoặc như là cũng không nghĩ gì hết.
Ánh sáng ngoài cửa sổ dần dần phát sáng lên, tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào trên mặt cô, chiếu lên da thịt tái nhợt dọa người của cô, lúc này cô mới nhẹ nhàng chớp chớp lông mi, chậm rãi xuống ghế sofa.
Từ đầu đến cuối cô đều không có nhìn sang phía giường bên này, bước chân rất tốn sức đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Theo tiếng vang đóng cửa lách cách, con ngươi của Tần Dĩ Nam nhẹ nhàng chuyển động, ngồi dậy từ trên giường, nhìn chằm chằm ghế sofa trống không đã không có cô một lát, xuống giường đi nhà vệ sinh, lúc đi ra, ma xui quỷ khiến Tần Dĩ Nam đi đến trước sô pha, ngồi xuống nơi cô từng ngồi, sau đó nhìn theo phía cô vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoại trừ ánh nắng vàng rực rỡ, không còn gì đáng xem, nhưng Tần Dĩ Nam lại vẫn nhìn rất lâu, chờ đến khi anh muốn đứng dậy, tay anh đụng chạm đến một mảnh ướt át, anh quay đầu nhìn lại, phát hiện tấm chăn mỏng cô đắp đó, có một mảnh ẩm ướt rất lớn.
Anh biết, đó là nước mắt của cô, nhất định là khóc rất lâu, mới sẽ khóc thành hiệu quả giống như giặt bằng nước, rồi sau đó lại vắt khô.