Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Editor: Xiu Xiu
Chắc là anh không... Thật sự để cho mình quét dọn cả căn biệt thự này từ trên xuống dưới một lần đi...
Ý nghĩ bất an này của cô vừa hiện lên, bên tai cô rõ ràng bay tới giọng nói lạnh lẽo của anh: “Để tôi không ngại thì có thể quét dọn cả căn biệt thự một lần đi!”
Tô Chi Niệm nói, dường như giống hệt như cô nghĩ, thế cho nên lúc anh nói xong, cô mờ mịt nhìn anh tầm mười giây, mới thức tỉnh bình thường, sau đó mở to mắt.
Anh vậy mà thật sự để cô dọn dẹp một lần cả căn biệt thự này?
Có lầm hay không? Cô lo lắng cái gì, cái đó sẽ càng tới sao?
Thiệt thòi cô còn mua một bộ quần áo cho anh, quả thực là quá không có nhân tính, Tô biến thái, Tô khiết nghiện, Tô im lặng, Tô máu lạnh...
Tống Thanh Xuân đang kịch liệt oán niệm trong lòng, đột nhiên người đàn ông lạnh lùng mở miệng: “Như thế nào? Không muốn làm à?”
Tống Thanh Xuân lập tức lắc đầu, nhanh chóng thốt ra: “Không có!”
Cô như là sợ anh không tin, lại lặp lại một lần: “Chắc chắn không có.”
Không có mới là lạ! Cũng không động não suy nghĩ một chút, ai muốn dọn dẹp chứ?
Tống Thanh Xuân âm thầm than thở một câu, sau đó cưỡng chế nghiến răng nghiến lợi và không phục trong lòng, vẻ mặt thành thật nhìn anh, cung kính nói với anh lời đảm bảo trái lương tâm: “Anh Tô, anh yên tâm tôi đảm bảo sẽ dọn dẹp sạch sẽ biệt thự này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.”
Tô Chi NIệm nhìn ánh mắt của cô cực kỳ sâu thẳm, như là thấy được sự bất mãn cô giấu trong lòng, cô cúi đầu, sợ trong mắt mình tiết lộ oán khí.
Thật ra anh không nghĩ là để cho cô dọn dẹp, chỉ là thuận miệng nói như thế, đơn giản là muốn đùa cô một phen, lại không nghĩ được phản ứng của cô gây ngạc nhiên như thế.
Rõ ràng trong lòng đang mắng anh, nhưng trên mặt lại vô cùng vui vẻ.
Từ sau khi anh biết cách đọc được suy nghĩ của người khác, anh thấy quá nhiều người trong ngoài bất nhất, nhưng chỉ có riêng cô, để anh chẳng những không chán ghét, ngược lại còn thấy cô đáng yêu đến cực độ.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm đầu tóc lông lá xù xì của cô, đáy mắt hiện lên ý cười nhạt nhẽo.
Tống Thanh Xuân thấy anh chậm chạp không có phản ứng, không nhịn được nâng mí mắt nhìn anh.
Động tác của cô làm anh thức tỉnh, anh không đợi ánh mắt của cô nhìn thấy, liền ôn hòa “Uhm” một tiếng, xách tủi lớn trong tay đi lên lầu.
-
Tô Chi Niệm ngồi trên ghế làm việc trong thư phòng, mới vừa mở máy tính ra, liền nghe được âm thanh của cô.
Chắc là cô đang giặt khăn lau, cùng với tiếng nước chảy rầm rầm.
“Tô biến thái quả nhiên là vô cùng biến thái! Qủa thực là biến thái đến phát rồ, không hề có nhân tính!” Theo cô nghiến răng nghiến lợi nén giận, Tô Chi Niệm lại nghe được tiếng cô mạnh mẽ ném khăn lau vào trong bồn rửa: “Tục ngữ nói đúng, há miệng mắc quai, bắt người tay ngắn, anh ta đã nhận quần áo của mình, còn không biết xấu hổ bắt mình dọn dẹp vệ sinh... Cuối cùng là có chút nhân tính nào hay không”
Lúc cô giặt khăn lau xong, theo lời nói thầm của cô, anh cũng nghe được tiếng bước chân của cô.
Cô đi vào phòng tập thể thao ở dưới lầu trước, vừa chà lau thứ gì đó, vừa cằn nhằn: “Sớm biết rằng phải quét dọn, đã không mua quần áo cho anh ta, đã lấy xong tiền còn muốn người khác chịu tội...”
Chắc là anh không... Thật sự để cho mình quét dọn cả căn biệt thự này từ trên xuống dưới một lần đi...
Ý nghĩ bất an này của cô vừa hiện lên, bên tai cô rõ ràng bay tới giọng nói lạnh lẽo của anh: “Để tôi không ngại thì có thể quét dọn cả căn biệt thự một lần đi!”
Tô Chi Niệm nói, dường như giống hệt như cô nghĩ, thế cho nên lúc anh nói xong, cô mờ mịt nhìn anh tầm mười giây, mới thức tỉnh bình thường, sau đó mở to mắt.
Anh vậy mà thật sự để cô dọn dẹp một lần cả căn biệt thự này?
Có lầm hay không? Cô lo lắng cái gì, cái đó sẽ càng tới sao?
Thiệt thòi cô còn mua một bộ quần áo cho anh, quả thực là quá không có nhân tính, Tô biến thái, Tô khiết nghiện, Tô im lặng, Tô máu lạnh...
Tống Thanh Xuân đang kịch liệt oán niệm trong lòng, đột nhiên người đàn ông lạnh lùng mở miệng: “Như thế nào? Không muốn làm à?”
Tống Thanh Xuân lập tức lắc đầu, nhanh chóng thốt ra: “Không có!”
Cô như là sợ anh không tin, lại lặp lại một lần: “Chắc chắn không có.”
Không có mới là lạ! Cũng không động não suy nghĩ một chút, ai muốn dọn dẹp chứ?
Tống Thanh Xuân âm thầm than thở một câu, sau đó cưỡng chế nghiến răng nghiến lợi và không phục trong lòng, vẻ mặt thành thật nhìn anh, cung kính nói với anh lời đảm bảo trái lương tâm: “Anh Tô, anh yên tâm tôi đảm bảo sẽ dọn dẹp sạch sẽ biệt thự này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.”
Tô Chi NIệm nhìn ánh mắt của cô cực kỳ sâu thẳm, như là thấy được sự bất mãn cô giấu trong lòng, cô cúi đầu, sợ trong mắt mình tiết lộ oán khí.
Thật ra anh không nghĩ là để cho cô dọn dẹp, chỉ là thuận miệng nói như thế, đơn giản là muốn đùa cô một phen, lại không nghĩ được phản ứng của cô gây ngạc nhiên như thế.
Rõ ràng trong lòng đang mắng anh, nhưng trên mặt lại vô cùng vui vẻ.
Từ sau khi anh biết cách đọc được suy nghĩ của người khác, anh thấy quá nhiều người trong ngoài bất nhất, nhưng chỉ có riêng cô, để anh chẳng những không chán ghét, ngược lại còn thấy cô đáng yêu đến cực độ.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm đầu tóc lông lá xù xì của cô, đáy mắt hiện lên ý cười nhạt nhẽo.
Tống Thanh Xuân thấy anh chậm chạp không có phản ứng, không nhịn được nâng mí mắt nhìn anh.
Động tác của cô làm anh thức tỉnh, anh không đợi ánh mắt của cô nhìn thấy, liền ôn hòa “Uhm” một tiếng, xách tủi lớn trong tay đi lên lầu.
-
Tô Chi Niệm ngồi trên ghế làm việc trong thư phòng, mới vừa mở máy tính ra, liền nghe được âm thanh của cô.
Chắc là cô đang giặt khăn lau, cùng với tiếng nước chảy rầm rầm.
“Tô biến thái quả nhiên là vô cùng biến thái! Qủa thực là biến thái đến phát rồ, không hề có nhân tính!” Theo cô nghiến răng nghiến lợi nén giận, Tô Chi Niệm lại nghe được tiếng cô mạnh mẽ ném khăn lau vào trong bồn rửa: “Tục ngữ nói đúng, há miệng mắc quai, bắt người tay ngắn, anh ta đã nhận quần áo của mình, còn không biết xấu hổ bắt mình dọn dẹp vệ sinh... Cuối cùng là có chút nhân tính nào hay không”
Lúc cô giặt khăn lau xong, theo lời nói thầm của cô, anh cũng nghe được tiếng bước chân của cô.
Cô đi vào phòng tập thể thao ở dưới lầu trước, vừa chà lau thứ gì đó, vừa cằn nhằn: “Sớm biết rằng phải quét dọn, đã không mua quần áo cho anh ta, đã lấy xong tiền còn muốn người khác chịu tội...”