Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Trước khi cô rời khỏi biệt thự của anh, có nói qua với anh, chỉ là cửa phòng ngủ khóa trái, cô gõ cửa rất lâu cũng không có ai ra mở, đứng ở bên ngoài nói nhiều lần cũng không ai để ý.
Lúc cô về đến Tống gia, đã là giữa trưa, chị dâu đang ở trong bệnh viện chăm sóc ba, quản gia đang chuẩn bị cơm trưa.
Tống Thanh Xuân vừa mới tắm rửa xong đi ra, quản gia đã chuẩn bị xong cơm trưa, đứng ở ngoài cửa nói: “Cô chủ, cơm trưa tôi đã cho người đặt trên bàn, hiện giờ tôi đến bệnh viện đưa cơm cho ông chủ và mợ chủ!”
Động tác lau tóc của Tống Thanh Xuân dừng lại một chút, lớn tiếng nói với quản gia ở ngoài cửa một câu: “Chúng ta cùng đến bệnh viện.”
“Vâng, cô chủ.”
Cô còn nghĩ thế nào, lại nói: “Tôi không ăn ở nhà, thím cũng mang theo cơm của tôi đi, đến bệnh viện tôi sẽ ăn cùng bà.”
-
Hôm nay, tinh thần của Tống Mạnh hoa xem ra cũng không tệ lắm, nhìn thấy Tống Thanh Xuân đến, vô cùng cao hứng.
Cô tự mình đút ba ăn cơm trưa, sau khi ăn xong, cô lại hầu ông súc miệng, sau đó không đợi ông mở miệng hỏi, liền đưa hợp đồng đã ký tên của Tô Chi Niệm cho ông xem: “Ba, Tô Chi Niệm đã đồng ý tiếp quản Tống thị rồi.”
Đáy mắt ông xẹt qua một chút bất ngờ, vốn là định hỏi một câu “Thật sao?”, sau đó lấy hợp đồng, cẩn thận nhìn vài lần, mới lại hỏi: “Con đưa cho cậu ta nhiều cổ phần của công ty và hoa hồng, cậu ta mới đồng ý?”
“Những thứ này anh ta đều không muốn.” Cô nói.
“Không muốn?” Tống Mạnh Hoa cau mày: “Thế cậu ta muốn gì?”
“Cái gì anh ấy cũng không muốn.” Tống Thanh Xuân nói dối, nếu ba biết cô và Tô Chi Niệm ký hiệp ước như vậy, sợ là đánh chết cũng sẽ không đồng ý để cho Tô Chi Niệm tiếp quả Tống thị.
“Cái gì cũng không muốn?” Đáy mắt Tống Mạnh Hoa có chút lo lắng: “Thanh Xuân, con nói thật cho ba, con không lừa gạt ba chứ? Làm sao cậu ta có thể không cần cái gì, vô duyên vô cớ liền giúp Tống thị? Con cũng không phải làm việc ngốc...”
“Ba, ba nghĩ đi đâu rồi thế?” Tống Thanh Xuân ra vẻ thoải mái đáp: “Trước đây anh ta từng ở nhà chúng ta, bản thân anh ta cảm kích ba, mà con còn gặp dì Tô, dì Tô cũng bảo anh ta giúp chúng ta...”
“Hóa ra là như vậy...” Nói ra mẹ của anh, Tống Mạnh Hoa liền tin, tảng đá trong lòng ông cuối cùng cũng rơi xuống, cười hề hề nói liên tục vài câu: “Vậy là tốt rồi, tốt rồi.”, sau đó như là nghĩ tới cái gì, lại nói với cô: “Lúc trước cậu ta đang ở nhà chúng ta tốt đẹp, không biết vì sao, đột nhiên liền không nói gì mà chuyển đi, ba hỏi cậu ta có chuyện gì, cậu ta cũng không nói. Lúc ấy ba còn tưởng là cậu ta và con đã có chuyện gì không thoải mái, lúc ba bảo con đi tìm cậu ta nhờ giúp đỡ, còn lo lắng cho con, hiện giờ nghĩ lại, là do bà nghĩ nhiều quá, tên nhóc đó nhìn có vẻ lạnh lùng, thật ra vẫn là một thằng bé nhiệt tình...”
Ba nói không sai, lúc trước sau khi cô và Tô Chi Niệm tranh cãi ầm ĩ một trận, Tô Chi Niệm liền chuyển ra khỏi Tống gia, mà còn đột nhiên chuyển đi, hoàn toàn không cho ba cơ hội giữ lại, cũng là từ sau đó, cô và anh cũng hoàn toàn chặt đứt liên hệ.
Tống Mạnh Hoa nói rất nhiều, sau cùng như là nhớ tới cái gì, dặn dò cô một câu: “Thanh Xuân, hiện giờ không thể như trước kia, Tô Chi Niệm đến giúp chúng ta, con cũng không thể tùy hứng như trước kia, phải nhường nhịn nó một chút...”
Lúc cô về đến Tống gia, đã là giữa trưa, chị dâu đang ở trong bệnh viện chăm sóc ba, quản gia đang chuẩn bị cơm trưa.
Tống Thanh Xuân vừa mới tắm rửa xong đi ra, quản gia đã chuẩn bị xong cơm trưa, đứng ở ngoài cửa nói: “Cô chủ, cơm trưa tôi đã cho người đặt trên bàn, hiện giờ tôi đến bệnh viện đưa cơm cho ông chủ và mợ chủ!”
Động tác lau tóc của Tống Thanh Xuân dừng lại một chút, lớn tiếng nói với quản gia ở ngoài cửa một câu: “Chúng ta cùng đến bệnh viện.”
“Vâng, cô chủ.”
Cô còn nghĩ thế nào, lại nói: “Tôi không ăn ở nhà, thím cũng mang theo cơm của tôi đi, đến bệnh viện tôi sẽ ăn cùng bà.”
-
Hôm nay, tinh thần của Tống Mạnh hoa xem ra cũng không tệ lắm, nhìn thấy Tống Thanh Xuân đến, vô cùng cao hứng.
Cô tự mình đút ba ăn cơm trưa, sau khi ăn xong, cô lại hầu ông súc miệng, sau đó không đợi ông mở miệng hỏi, liền đưa hợp đồng đã ký tên của Tô Chi Niệm cho ông xem: “Ba, Tô Chi Niệm đã đồng ý tiếp quản Tống thị rồi.”
Đáy mắt ông xẹt qua một chút bất ngờ, vốn là định hỏi một câu “Thật sao?”, sau đó lấy hợp đồng, cẩn thận nhìn vài lần, mới lại hỏi: “Con đưa cho cậu ta nhiều cổ phần của công ty và hoa hồng, cậu ta mới đồng ý?”
“Những thứ này anh ta đều không muốn.” Cô nói.
“Không muốn?” Tống Mạnh Hoa cau mày: “Thế cậu ta muốn gì?”
“Cái gì anh ấy cũng không muốn.” Tống Thanh Xuân nói dối, nếu ba biết cô và Tô Chi Niệm ký hiệp ước như vậy, sợ là đánh chết cũng sẽ không đồng ý để cho Tô Chi Niệm tiếp quả Tống thị.
“Cái gì cũng không muốn?” Đáy mắt Tống Mạnh Hoa có chút lo lắng: “Thanh Xuân, con nói thật cho ba, con không lừa gạt ba chứ? Làm sao cậu ta có thể không cần cái gì, vô duyên vô cớ liền giúp Tống thị? Con cũng không phải làm việc ngốc...”
“Ba, ba nghĩ đi đâu rồi thế?” Tống Thanh Xuân ra vẻ thoải mái đáp: “Trước đây anh ta từng ở nhà chúng ta, bản thân anh ta cảm kích ba, mà con còn gặp dì Tô, dì Tô cũng bảo anh ta giúp chúng ta...”
“Hóa ra là như vậy...” Nói ra mẹ của anh, Tống Mạnh Hoa liền tin, tảng đá trong lòng ông cuối cùng cũng rơi xuống, cười hề hề nói liên tục vài câu: “Vậy là tốt rồi, tốt rồi.”, sau đó như là nghĩ tới cái gì, lại nói với cô: “Lúc trước cậu ta đang ở nhà chúng ta tốt đẹp, không biết vì sao, đột nhiên liền không nói gì mà chuyển đi, ba hỏi cậu ta có chuyện gì, cậu ta cũng không nói. Lúc ấy ba còn tưởng là cậu ta và con đã có chuyện gì không thoải mái, lúc ba bảo con đi tìm cậu ta nhờ giúp đỡ, còn lo lắng cho con, hiện giờ nghĩ lại, là do bà nghĩ nhiều quá, tên nhóc đó nhìn có vẻ lạnh lùng, thật ra vẫn là một thằng bé nhiệt tình...”
Ba nói không sai, lúc trước sau khi cô và Tô Chi Niệm tranh cãi ầm ĩ một trận, Tô Chi Niệm liền chuyển ra khỏi Tống gia, mà còn đột nhiên chuyển đi, hoàn toàn không cho ba cơ hội giữ lại, cũng là từ sau đó, cô và anh cũng hoàn toàn chặt đứt liên hệ.
Tống Mạnh Hoa nói rất nhiều, sau cùng như là nhớ tới cái gì, dặn dò cô một câu: “Thanh Xuân, hiện giờ không thể như trước kia, Tô Chi Niệm đến giúp chúng ta, con cũng không thể tùy hứng như trước kia, phải nhường nhịn nó một chút...”