Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Nhỏ liền giả vờ khép hờ mắt lại, tạo cho người ta cảm giác mơ mơ thực thực.
- Năm 1945, quân đội Việt Nam ta ….
Tùng Linh nói liền một câu lẩm nhẩm chẳng rõ đầu đuôi, mà cứ lẩm nhẩm hoài khiến thầy Thành phải hô lên:
- Dừng…
Nhỏ giật mình mở mắt ra nhìn thầy có chút hốt hoảng lo sợ. Nước miếng nuốt ực ực mà vẫn còn đầy trong cổ họng. Thầy Thành nghiêm nét mặt nhỉn nhỏ nói:
- Chuyện khảo bài lát nữa tôi tính sau. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi em, giờ này là giờ gì?Giờ học hay là giờ ngủ?
Thấy thầy Thành cố kìm nén cơn tức giận của mình để hỏi nhỏ. Tùng Linh quyết dùng phương châm:” Nước đến chân thì nhảy, lũ đến đắp bờ”. Chỉ có bình tĩnh mới có thể giết địch, cho nên nhỏ nhìn thầy Thành ôn tồn bảo:
- Dạ thưa thầy, giờ này là giờ học.
Nghe nhỏ nói vậy, mặt thầy Thành càng đen hơn *** chảo.
- Giỏi lắm, em cũng biết giờ này là giờ học, mà tại sao em dám ngủ hả.
- Dạ, em ngủ trước khi học mà thầy – Nhỏ cố lí sự cùn với thầy.
- Vậy thì tại sao tôi vào lớp rồi mà vẫn còn nghe tiếng ngáy của em chứ hả.
Tùng Linh thấy nguy cơ bão lớn sóng to ập đến, nhỏ lập tức trưng ra bộ mặt đau khổ không thua gì diễn diên phim buồn bảo với thầy Thành.
- Thầy ơi, em cũng không muốn như vậy đâu. Thầy cho em một phút để trình bày có được không thầy.
Thầy Thành thấy nhỏ trưng ra bộ mặt khổ sở như thế bèn gật đầu.
- Được. Em nói đi.
Một lời như mở cờ trong bụng, nho lập tức liếm môi nói:
- Chuyện là như vầy nè thầy. Hôm qua em cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, vừa chóng mặt vừa buồn nôn, đầu đau nhức như bị bủa gõ. Em thật sự là chỉ muốn ngủ một giấc cho tới sáng hôm sau. Nhưng vì hôm sau phải đi học, mà lại đến tiết sử của thầy. mà thầy là người rất ghét học trò lười nhát không chịu học bài. Cho nên để không khiến thầy thất vọng về em, cho nên dù đau đầu như búa bổ vẫn phải cố gắng học bài. Mà thấy biết đó, đang nhức đầu thì học bài làm sao vô, mà không vô làm sao học, càng học thì càng nhức đầu thêm. Mà càng nhức đầu thêm thì càng cố gắng học, mà càng học thì càng nhức đầu, mà càng…..
Thầy Thành biết thừa trong bụng nhỏ là thế nào, trước giờ nhỏ đã để thầy thất vọng bao nhiêu lần rồi chứ đau phải tới hôm nay mới sợ thầy thất vọng đâu. Nhưng nghe nhỏ nói muôn ngàn chữ càng…càng mà đầu thầy cũng muốn chóng mặt theo, nhức cả đầu, hoa cả mặt, chóng cả tai. Chịu không nổi thầy đành phải nói:
- Thôi đủ rồi, em ngồi xuống đi. Em mà nói thêm tiếng nữa là thầy ngất luôn quá.
Nhưng sau đó thầy nghĩ đến việc nhỏ giật mình thức dậy thấy mặt mình thì lẩm nhẩm hoài 1 câu như thế, sợ rằng ép quá, nhỏ học đến phát điên luôn thì khổ bèn nói:
- Lần sau, em nhức đầu thì đừng học bài, thầy miễn trả bài em.
Nói xong thầy đi lên bảng, cũng chẳng buồn trả bài tụi học trò nữa mà cứ thế vào học bài luôn.
Nhỏ nhìn thầy thì hí hửng cười thầm trong bụng. Tụi bạn thấy thầy không trả bài thì vui mừng lèn lút đưa tay cái lên khen gợi nhỏ làm tốt. Nhỏ hất mặt lên cười sung sướng.
- Năm 1945, quân đội Việt Nam ta ….
Tùng Linh nói liền một câu lẩm nhẩm chẳng rõ đầu đuôi, mà cứ lẩm nhẩm hoài khiến thầy Thành phải hô lên:
- Dừng…
Nhỏ giật mình mở mắt ra nhìn thầy có chút hốt hoảng lo sợ. Nước miếng nuốt ực ực mà vẫn còn đầy trong cổ họng. Thầy Thành nghiêm nét mặt nhỉn nhỏ nói:
- Chuyện khảo bài lát nữa tôi tính sau. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi em, giờ này là giờ gì?Giờ học hay là giờ ngủ?
Thấy thầy Thành cố kìm nén cơn tức giận của mình để hỏi nhỏ. Tùng Linh quyết dùng phương châm:” Nước đến chân thì nhảy, lũ đến đắp bờ”. Chỉ có bình tĩnh mới có thể giết địch, cho nên nhỏ nhìn thầy Thành ôn tồn bảo:
- Dạ thưa thầy, giờ này là giờ học.
Nghe nhỏ nói vậy, mặt thầy Thành càng đen hơn *** chảo.
- Giỏi lắm, em cũng biết giờ này là giờ học, mà tại sao em dám ngủ hả.
- Dạ, em ngủ trước khi học mà thầy – Nhỏ cố lí sự cùn với thầy.
- Vậy thì tại sao tôi vào lớp rồi mà vẫn còn nghe tiếng ngáy của em chứ hả.
Tùng Linh thấy nguy cơ bão lớn sóng to ập đến, nhỏ lập tức trưng ra bộ mặt đau khổ không thua gì diễn diên phim buồn bảo với thầy Thành.
- Thầy ơi, em cũng không muốn như vậy đâu. Thầy cho em một phút để trình bày có được không thầy.
Thầy Thành thấy nhỏ trưng ra bộ mặt khổ sở như thế bèn gật đầu.
- Được. Em nói đi.
Một lời như mở cờ trong bụng, nho lập tức liếm môi nói:
- Chuyện là như vầy nè thầy. Hôm qua em cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, vừa chóng mặt vừa buồn nôn, đầu đau nhức như bị bủa gõ. Em thật sự là chỉ muốn ngủ một giấc cho tới sáng hôm sau. Nhưng vì hôm sau phải đi học, mà lại đến tiết sử của thầy. mà thầy là người rất ghét học trò lười nhát không chịu học bài. Cho nên để không khiến thầy thất vọng về em, cho nên dù đau đầu như búa bổ vẫn phải cố gắng học bài. Mà thấy biết đó, đang nhức đầu thì học bài làm sao vô, mà không vô làm sao học, càng học thì càng nhức đầu thêm. Mà càng nhức đầu thêm thì càng cố gắng học, mà càng học thì càng nhức đầu, mà càng…..
Thầy Thành biết thừa trong bụng nhỏ là thế nào, trước giờ nhỏ đã để thầy thất vọng bao nhiêu lần rồi chứ đau phải tới hôm nay mới sợ thầy thất vọng đâu. Nhưng nghe nhỏ nói muôn ngàn chữ càng…càng mà đầu thầy cũng muốn chóng mặt theo, nhức cả đầu, hoa cả mặt, chóng cả tai. Chịu không nổi thầy đành phải nói:
- Thôi đủ rồi, em ngồi xuống đi. Em mà nói thêm tiếng nữa là thầy ngất luôn quá.
Nhưng sau đó thầy nghĩ đến việc nhỏ giật mình thức dậy thấy mặt mình thì lẩm nhẩm hoài 1 câu như thế, sợ rằng ép quá, nhỏ học đến phát điên luôn thì khổ bèn nói:
- Lần sau, em nhức đầu thì đừng học bài, thầy miễn trả bài em.
Nói xong thầy đi lên bảng, cũng chẳng buồn trả bài tụi học trò nữa mà cứ thế vào học bài luôn.
Nhỏ nhìn thầy thì hí hửng cười thầm trong bụng. Tụi bạn thấy thầy không trả bài thì vui mừng lèn lút đưa tay cái lên khen gợi nhỏ làm tốt. Nhỏ hất mặt lên cười sung sướng.