Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
- Cái này là gì? – Tùng linh cầm kết quả bài kiểm tra của mình đắc ý khoe với tụi bạn – Đây chính là thành quả trở thành người tiền sử của mình. Còn cực khổ hơn cả những người nằm giường đinh, ngồi dưới thác nước có biết hay không hả. Cuối cùng mình đã tu thành chánh quả rồi, hehe.
- Gớm….Toán có 8, Lý có 6, Hóa có 7, Anh Văn có 5…mà bà la um sùm rồi – Nhỏ Phương bĩu môi nhìn vẻ vui mừng ra mặt, miệng cười không khép lại được của tùng Linh mà choáng.
- Chẳng lẽ bà không biết, tui ngoài môn văn và mấy môn xã hội ra, thì toàn bộ mấy môn tự nhiên tui đều ở mức trung bình trừ thôi hả. Lần này thì khác nhé, toán tui được 8 điểm lận, haha, mấy bà chỉ được 6, tui number one – Tùng linh nhún nhảy đầy đắc ý.
- Hứ, nếu không phải tại bà là bạn lâu năm của tui, tui sẽ không vì tình mà bỏ nghĩa như thế đâu. Lúc đó anh Tuấn Anh sẽ dạy tụi tui học thì lúc đó bà còn đắc ý được hay không cho biết – Nhỏ Mai chu mỏ mắng Tùng Linh, nhỏ vẫn ấm ức việc hôm đó bị Tùng Linh lợi dụng làm chẳng có cơ hội tiếp cận với Tuấn Anh gì hết.
- Hehe, nắng ba năm bạn không hề bỏ ta, mưa một ngày ta bỏ bạn ngay. Bạn bè dùng để làm gì, là dùng để lợi dụng khi cần mà, và bán đi khi được giá mà, mấy bà không thể trách tui được, hehe – Tùng Linh ném câu nói đùa này cho hai nhỏ bạn, bởi vì lần trước hai nhỏ bạn cũng nói câu này với nhỏ.
- Đúng là nói chuyện với bà thật bực mình – Nhỏ Phương lườm nhỏ mắng.
- Nè, bực mình sinh sự, bụng bự sinh con đó nhe, keke – Tùng linh cười lém lỉnh đáp – Bà giận chị cho thêm mụn bọc chứ.
- Không thèm nghe bà lảm nhảm nữa, dạo này bà học hành riết rồi bị hâm luôn rồi – Nhỏ Mai cũng mắng theo.
- Nhiều khi hâm hâm cho lòng thanh thản, nhiều khi lảm nhảm cho tâm hồn thêm vui mà mấy bà không biết hả - Tùng Linh cười đáp.
- Nhưng nói gì thì nói, lần này điểm bà cao như vậy tụi tui cũng mừng cho bà – Nhỏ phương nhìn Tùng Linh nói.
- Tui biết mấy bà rất tốt với tui mà, yêu hai bà quá đi mất – Tùng Linh lao đến hai nhỏ bạn bày tỏ tình bạn của mình.
- Ăn mừng đi, gọi điện thoại ẹ bà xin đi – Nhỏ Chi nhắc nhở nhỏ nhớ đến những buổi tiệc nhỏ mà tụi nó thường làm sau khi thoát được áp lực kiềm tra thi cử.
- Cho mượn điện thoại đi, nhanh lên – Tùng Linh hớn hở chìa tay đòi điện thoại của hai nhỏ bạn.
Nhỏ Chi cho nhỏ mượn điện thoại, nhỏ liền đi qua gốc vắng không ồn ào xin xỏ mẹ nhỏ, nhưng lát sau nhỏ quay lại với bộ mặt buồn xo.
- Sao vậy – Nhỏ Phương thấy cái mặt còn hơn cơm thiu của nhỏ thì vội vàng hỏi.
- Mẹ tui nói, mẹ rất vui vì tui học hành tiến bộ, cho nên bảo tui……- Tùng Linh nấc nghẹn nói tiếp - ….đi hỏi Tuấn Anh.
- Hả….- Hai nhỏ bạn gần như rớt cằm xuống khi nghe câu này.
- Sao ông trời bất công với mình thế cơ chứ? – Tùng Linh gãi đầu đau khổ, đi hỏi Tuấn Anh cũng bằng thừa mà thôi.
- Gớm….Toán có 8, Lý có 6, Hóa có 7, Anh Văn có 5…mà bà la um sùm rồi – Nhỏ Phương bĩu môi nhìn vẻ vui mừng ra mặt, miệng cười không khép lại được của tùng Linh mà choáng.
- Chẳng lẽ bà không biết, tui ngoài môn văn và mấy môn xã hội ra, thì toàn bộ mấy môn tự nhiên tui đều ở mức trung bình trừ thôi hả. Lần này thì khác nhé, toán tui được 8 điểm lận, haha, mấy bà chỉ được 6, tui number one – Tùng linh nhún nhảy đầy đắc ý.
- Hứ, nếu không phải tại bà là bạn lâu năm của tui, tui sẽ không vì tình mà bỏ nghĩa như thế đâu. Lúc đó anh Tuấn Anh sẽ dạy tụi tui học thì lúc đó bà còn đắc ý được hay không cho biết – Nhỏ Mai chu mỏ mắng Tùng Linh, nhỏ vẫn ấm ức việc hôm đó bị Tùng Linh lợi dụng làm chẳng có cơ hội tiếp cận với Tuấn Anh gì hết.
- Hehe, nắng ba năm bạn không hề bỏ ta, mưa một ngày ta bỏ bạn ngay. Bạn bè dùng để làm gì, là dùng để lợi dụng khi cần mà, và bán đi khi được giá mà, mấy bà không thể trách tui được, hehe – Tùng Linh ném câu nói đùa này cho hai nhỏ bạn, bởi vì lần trước hai nhỏ bạn cũng nói câu này với nhỏ.
- Đúng là nói chuyện với bà thật bực mình – Nhỏ Phương lườm nhỏ mắng.
- Nè, bực mình sinh sự, bụng bự sinh con đó nhe, keke – Tùng linh cười lém lỉnh đáp – Bà giận chị cho thêm mụn bọc chứ.
- Không thèm nghe bà lảm nhảm nữa, dạo này bà học hành riết rồi bị hâm luôn rồi – Nhỏ Mai cũng mắng theo.
- Nhiều khi hâm hâm cho lòng thanh thản, nhiều khi lảm nhảm cho tâm hồn thêm vui mà mấy bà không biết hả - Tùng Linh cười đáp.
- Nhưng nói gì thì nói, lần này điểm bà cao như vậy tụi tui cũng mừng cho bà – Nhỏ phương nhìn Tùng Linh nói.
- Tui biết mấy bà rất tốt với tui mà, yêu hai bà quá đi mất – Tùng Linh lao đến hai nhỏ bạn bày tỏ tình bạn của mình.
- Ăn mừng đi, gọi điện thoại ẹ bà xin đi – Nhỏ Chi nhắc nhở nhỏ nhớ đến những buổi tiệc nhỏ mà tụi nó thường làm sau khi thoát được áp lực kiềm tra thi cử.
- Cho mượn điện thoại đi, nhanh lên – Tùng Linh hớn hở chìa tay đòi điện thoại của hai nhỏ bạn.
Nhỏ Chi cho nhỏ mượn điện thoại, nhỏ liền đi qua gốc vắng không ồn ào xin xỏ mẹ nhỏ, nhưng lát sau nhỏ quay lại với bộ mặt buồn xo.
- Sao vậy – Nhỏ Phương thấy cái mặt còn hơn cơm thiu của nhỏ thì vội vàng hỏi.
- Mẹ tui nói, mẹ rất vui vì tui học hành tiến bộ, cho nên bảo tui……- Tùng Linh nấc nghẹn nói tiếp - ….đi hỏi Tuấn Anh.
- Hả….- Hai nhỏ bạn gần như rớt cằm xuống khi nghe câu này.
- Sao ông trời bất công với mình thế cơ chứ? – Tùng Linh gãi đầu đau khổ, đi hỏi Tuấn Anh cũng bằng thừa mà thôi.