Những băn khoăn tuôn dài trong tâm trí,
Dường như không có điểm dừng,
Những khi em hạnh phúc vui sướng,
Luôn biết rằng anh luôn ở đó.
Thắm thoát đến bây giờ, và thời gian rồi xoay chuyển hết Tình đứt gánh, thôi đành phải đường ai nấy bước,
Rồi hồi tưởng đến một khung trời kỷ niệm,
Ngày xưa chúng ta yêu nhau nồng say, anh còn nhớ?
Nhưng rồi tình cũng chóng phai tàn lạnh nhạt,
Thế mà em ngỡ rằng tình mình luôn trường cửu.
Chỉ nhận thức được quan điểm của anh và em,
Việc ấy cũng không khó, hãy thử xem và anh sẽ nhận ra.
Tôi chẳng thể hiểu nổi cảm giác sâu thẳm trong tim mình,
Mãi đến khi em nhận ra mình đã lạc mất nhau,
Em không biết mình đã tổn thương đến đâu mà kể,
Dù tim buốt đau lắm nhưng đành phải buông tay anh.
Làm sao để em vết thương thôi âm ỉ?
Lòng như sợi tơ vò, biết phải làm sao đây?
Hãy lắng nghe em một lần, chỉ một lần thôi,
Em luôn thương yêu anh, xin anh hãy khắc ghi.
Anh đi về đâu, dù anh làm gì,
Thì em sẽ luôn ở đây và luôn là một người bạn,
Xin đừng nói lời đoạn tuyệt, chỉ là lời chia tay,
Bởi chăng ta sẽ gặp lại nhau, ở một nơi, bất cứ như nào.