Không ngờ kiếp này cô lại sở hữu khuôn mặt đẹp thời thượng bốn nghìn năm khó gặp.
Đời trước cô sống lang thang không nơi nương tựa.
Nhưng đời này cô đã gặp được một người đàn ông có thể loại bỏ đi sợ hãi cùng đau khổ cho mình, khiến cô có nơi mà dựa vào.
"Em muốn gì?"
Điều em muốn chính là...Anh vĩnh viễn tốt với em. Tô Đường cắn môi, cặp mắt mông lung sương mù, thận trọng nhìn anh nói.
Người đàn ông cười khẽ, nâng chiếc cằm xinh đẹp trắng nõn của cô lên rồi nói: "Tại sao lại không thể?"
Rồi anh dùng nụ hôn giam cô lại.
Tô Đường là hoa tầm gửi, dây dưa quấn chặt lấy người đàn ông kia. Người đàn ông đó là ánh nắng, là mưa sa, là đất để cô sinh trưởng. Rắc rối dây dưa mà leo lên anh, dựa vào anh và yêu anh.
Câu nói chốt lại cả truyện:
# Cả đời này, chỉ mong cùng anh sống hết quãng đời còn lại #