-
Chương 45
Giang Thanh Lưu cứ thế quen tay ôm y vào ngực, kéo chăn lên đắp cho y, xong xuôi mới tự nhiên ngớ ra. Hai người trải qua một hồi im lặng, cuối cùng Cao Tiểu Hạc lên tiếng trước: "Sao thế, chưa chi đã thấy nhớ kiều thê à?"
Giang Thanh Lưu khó khăn nói được một câu: "Gần đây thời tiết chuyển lạnh, nàng lại đang mang thai, thể trạng khó mà chịu được."
Cao Tiểu Hạc hiếm khi nhiều chuyện: "Phu nhân của ngươi.. giống như lời đồn, là Bạc Dã Cảnh Hành của Hàn Âm cốc sao?"
Giang Thanh Lưu ngẩn người, Cao Tiểu Hạc thật sự không phải một người hay để ý tin đồn nhảm bên ngoài. Hắn quay đầu, không đáp lại. Cao Tiểu Hạc cũng không hỏi nữa, lại một hồi trầm mặc, sau đó Cao Tiểu Hạc đột nhiên mở miệng: "Hai ngày trước, Ly Hận Thiên nhận được một đơn ủy thác."
Tâm tư Giang Thanh Lưu nhạy bén đến bực nào chứ, hắn ngay lập tức đoán ra: "Có liên quan đến ta sao?"
Cao Tiểu Hạc ừ một tiếng, Giang Thanh Lưu liền hiểu: "Như vậy, trận chiến hôm nay sẽ là lần cuối cùng ta và ngươi hợp tác."
Cao Tiểu Hạc và hắn tuy quen biết, nhưng không có giao tình, có thể báo trước một câu như vậy đã là hết lòng. Trong lòng hắn hiểu rõ. Cao Tiểu Hạc chỉ đáp lại một câu: "Đáng tiếc."
Ngàn dặm áng mây buổi chiều xế, gió Bắc thổi tuyết bay bay.
Cao Tiểu Hạc ra hiệu cho mọi người ẩn thân, ba người phía sau y tức khắc biến mất trong tuyết trắng. Giang Thanh Lưu nhảy lên một thân cây tùng bị tuyết phủ lấp như người tuyết. Cao Tiểu Hạc ẩn thân sau mỏm đá, lấy ống thổi ra. Xa xa mơ hồ vang lên tiếng vó ngựa, chốc lát sau, một đoàn thương đội ì ạch đi qua.
Cao Tiểu Hạc tập trung nhìn kỹ, bỗng nhiên vung tay, ống thổi trên tay y tức khắc phóng ra châm độc, thương đội phía trước nháy mắt trở nên nháo nhác. Ba người ẩn mình trong tuyết thình lình xuất hiện, chém làm đôi cỗ xe ngựa trước mắt. Máu tóe như mưa, thi thể trên xe đứt thành từng khúc, văng loạn xạ.
Thương đội ban đầu kinh hãi, sau đó rất nhanh khôi phục trấn định, vài tên người Hồ hô hào rút vũ khí. Tất cả đều xuống xe ứng chiến, chỉ có một chiếc xe ngựa duy nhất được bảo vệ nghiêm ngặt, năm sáu chục tên hộ vệ tay lăm lăm đao khí, sẵn sàng đón địch.
Giang Thanh Lưu và Cao Tiểu Hạc nhất trí, Cao Tiểu Hạc lập tức rút kiếm, một đường chém giết thẳng hướng xe ngựa. Giang Thanh Lưu quan sát một phen, thấy xung quanh xuất hiện không ít phục binh, phái chủ hòa trong triều đình quả nhiên đã phái không ít quân đến tiếp ứng.
Mắt thấy thủ vệ người Hồ khó mà chống đỡ nổi, lực lượng xung quanh bắt đầu hành động. Cao Tiểu Hạc vô tình hay cố ý chém giết, mở ra được một khe hổng giữa hàng phòng thủ tưởng chừng nghiêm ngặt.
Tất cả đều hung hăng chém giết, mắt thấy đã nắm chắc phần thắng, vạn không ngờ tới trong chỗ tối còn có cao thủ, lúc này chúng nhắm toàn lực tấn công Cao Tiểu Hạc. Đây chính là điểm khác biệt giữa sát thủ và hiệp khách, sát thủ thường ra một đòn trí mạng, đạt được mục đích sẽ dừng lại, tuyệt không ham chiến. Giang Thanh Lưu nhân lúc chúng không để ý, đột ngột phi ra, kiếm như lưu quang, trực tiếp nhắm vào xe ngựa.
Đó là một đòn chắc chắn trúng, nhưng đúng lúc này, một tên người Hồ thình lình phi binh khí trong tay! Tên người Hồ đó đã bị trường kiếm của Cao Tiểu Hạc đâm xuyên nhưng binh khí của hắn đã kịp nhắm thẳng vào sau lưng Giang Thanh Lưu! Giang Thanh Lưu biết một đòn này vô cùng quan trọng, một khi sẩy tay, quân địch phát giác, bốn người bọn họ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Hắn lập tức cắn răng, trường kiếm trong tay vung lên, nhắm thẳng vào xe ngựa! Cao Tiểu Hạc phi tới bên người hắn, kiếm trong tay cắm xuống, đà lao chững lại, Giang Thanh Lưu cũng đồng thời phi thân nhảy lên, binh khí của kẻ địch chỉ kịp sượt qua lưng hắn một vết. Quân địch ấp tới ngay sau đó, còn hắn đã tay không tắc sắt.
Trong xe ngựa còn một hàng phòng vệ nữa, khi Giang Thanh Lưu nhảy tới, kiếm của đối phương kém nửa tấc đâm trúng ngực hắn. Nhìn mũi kiếm nhuộm xanh là biết có tẩm kịch độc.
May mắn Giang Thanh Lưu có đề phòng trước, nháy mắt lấy ngọc bội ra đỡ. Trong gang tấc bảo toàn được tính mạng. Lúc này điều mà hắn và Cao Tiểu Hạc quan tâm nhất là: kẻ ngồi trong xe ngựa có phải mục tiêu hay không! Hắn vừa thủ vừa lui, sau đó vung roi quất về phía xe ngựa, làm cả chiếc xe bị hất tung lọng.
Trong xe quả nhiên có một người ngồi, lúc này đã bị một kiếm của Giang Thanh Lưu đâm xuyên tim, ghim xác vào thành xe. Giang Thanh Lưu trong tay không có vũ khí quen thuộc, lại bị hơn mấy chục tên người Hồ bủa vây xông đến. Ba người của Cao Tiểu Hạc đã một chết, một trúng thương, một kẻ vẫn đang cố sức chém giết.
"Các ngươi là người phương nào, thật to gan, dám ám sát cả sứ giả Tiên Ti?" Có kẻ dùng Hán ngữ nói, Giang Thanh Lưu và Cao Tiểu Hạc không thèm để tâm, hai người rút ngắn khoảng cách, tạo thành thế thủ hộ lẫn nhau. Giang Thanh Lưu ở phía sau có thời gian lục xét Hồ sứ giả, quả nhiên tìm được mật thư gã mang theo.
Hai người nháy mắt cho nhau, Giang Thanh Lưu một tay cầm thư, một tay giết địch mở đường lui. Sau đó hai người chết và bị thương cũng được mang theo, phi như hỏa tốc, không chút trì hoãn.
Triều đình sẽ phản ứng ra sao khi nhận tin Hồ sứ giả bị đâm chết, Giang Thanh Lưu không biết. Lúc chia tay nhau, Cao Tiểu Hạc vô cùng trịnh trọng nói: "Sau ngày hôm nay, ngươi và ta trở thành kẻ địch."
Giang Thanh Lưu gật đầu: "Mất đường kiếm cơm, Giang mỗ thật nan giải."
Cao Tiểu Hạc cười đáp lại: "Bảo trọng."
Nhưng rời đi chưa xa, Cao Tiểu Hạc đã gọi hắn trở lại _ theo như thám tử truyền báo, còn một thương đội khác cũng hộ tống Hồ sứ giả. Trước đến nay, chưa từng có chuyện đồng thời phái ra tận hai tên sứ giả. Nhưng ai thật ai giả, nhất thời không thể xác định, Giang Thanh Lưu đành phải cùng Cao Tiểu Hạc trắng đêm truy kích.
Đến khi trở lại tiểu viện nông gia đã vừa lúc là đêm trừ tịch.
Trong núi yên tĩnh, chỉ có Hương Linh và Ngô thị đang đốt pháo. Bạc Dã Cảnh Hành ngồi dưới mái hiên cũ kỹ, ánh sáng từ pháo hoa giây chốc hắt trên khuôn mặt nàng. Giang Thanh Lưu đem số Yên Chi hoàn đắt đỏ mua từ Thương Thiên Lương giao cho Khổ Liên Tử rồi xoay người ngồi xuống trước mặt Bạc Dã Cảnh Hành, nhận ra bụng nàng đã lớn thêm không ít.
Hắn đưa tay xoa xoa: "Đứa bé, phải có một cái tên rồi."
"Ách.." Bạc Dã Cảnh Hành rõ ràng chưa từng nghĩ qua, dù sao cũng chỉ là thang thuốc dẫn, đặt tên thêm làm gì? Nhưng chuyện này không thể nói ra được, nàng hàm hàm hồ hồ: "Ngươi cứ tự nghĩ đi là được."
Giang Thanh Lưu thoáng trầm ngâm: "Thâu lai lê nhụy tam phân bạch, tá đắc mai hoa nhất lũ hồn*. Nếu là con gái, lấy tên Lê Nhụy, con trai lấy tên Mai Hồn, vậy được không?"
( Hai câu thơ trong bài Lâm Đại Ngọc, tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng.)
Bạc Dã Cảnh Hành sờ bụng một cái, thứ bên trong lại động đậy, nàng đáp bừa: "Được được được, cứ theo ngươi đi."
Khổ Liên Tử bên cạnh trên mặt thoáng sửng sốt, nhưng nhịn lại không nói gì.
Nửa đêm, tiết trời mấy hôm âm u không thấy nắng bắt đầu rơi tuyết nhỏ. Có lẽ mấy hôm nay Bạc Dã Cảnh Hành ngủ hơi nhiều nên đến giờ này vẫn tỉnh. Nàng giương mắt nhìn, qua tầng giấy mỏng dán trên cửa sổ, loáng thoáng những bông tuyết.
Nàng biết cơ thể mình hiện tại không hề ổn, nếu như... nếu như thật sự không thể sống được đến lúc ăn thang thuốc dẫn này...
Giang Lê Nhụy, Giang Mai Hồn, nghe tựa hồ cũng không tệ.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi không tiếng động, chỉ có gió khe khẽ luồn lách, cách màn lụa vẫn cảm nhận được cái lạnh. Nàng đang thất thần, Giang Thanh Lưu nằm bên cạnh trong cơn mơ ngủ kéo chăn lên đắp kín cho nàng.
Mấy hôm sau, Ly Hận Thiên chính thức phát lệnh truy sát Giang Thanh Lưu. Giang Thanh Lưu cũng không buồn vì chuyện đó, kẻ muốn lấy đầu hắn đâu chỉ mỗi mấy tên sát thủ Ly Hận Thiên. Có điều mất đơn ủy thác, nguồn kinh tế bị chặt đứt không phải là chuyện tốt. Dù sao tiền nuôi Bạc Dã Cảnh Hành cũng rất lớn.
Hắn đành phải tìm đến những tổ chức khác, tiếp tục bận rộn bôn tẩu. Nhưng bởi vì thân phận minh chủ võ lâm khi trước, trên con đường này không ít người từng cùng hắn kết thù kết oán, vậy nên cũng nhận phải không ít khó khăn.
Hôm nay Giang Thanh Lưu nhận được một tin tức, lâu chủ Thanh Y lâu có một đơn lấy đầu cần người nhận ủy thác, mục tiêu là một phú thương buôn thuốc phiện. Vì bảo tiêu tên Sở Sính này thuê võ công rất cao nên trước mắt chưa ai dám nhận.
Giang Thanh Lưu đương nhiên tìm đến nhận đơn, lâu chủ Thanh Y lâu và hắn từng có mấy lần giao thủ, nhưng người trong giang hồ vốn không câu nệ tiểu tiết, hiện tại ngồi xuống, không ai nhắc lại thù cũ.
Qua một tuần rượu, bỗng Thanh Y lâu chủ mở miệng: "Thanh Lưu hiền chất đường đường là Minh chủ chính đạo, cứ như vậy lâu dài sao được. Không biết sau này có tính toán gì không?"
Giang Thanh Lưu ngẩn ra, hắn và Thanh Y lâu chủ này theo lý là chẳng quen biết, đối phương lại hỏi như vậy, không khỏi ý tại ngôn ngoại. Thanh Y lâu chủ lại nói tiếp: "Có một cố nhân muốn gặp hiền chất, không biết hiền chất có muốn gặp?"
Tay phải Giang Thanh Lưu nhất thời dời sang chuôi kiếm, Thanh Y lâu chủ khoát tay: "Hiền chất không phải khẩn trương."
Ông ta ra hiệu, một người từ sau bức bình phong bước ra. Giang Thanh Lưu nhíu chặt mi: "Là ông sao?"
Người đến tóc đã hoa râm nhưng dáng vẻ vẫn đĩnh đạc, nghiêm trang. Lúc này bước đến đối diện Giang Thanh Lưu, vẫn sắc mặt nghiêm nghị: "Sao, bỏ đi lâu đến nỗi ngay cả một tiếng Thái gia gia cũng không dám gọi à?"
Giang Thanh Lưu ngồi lại xuống: "Ông muốn gì?"
Người tới chính là Giang Ẩn Thiên, ông ta ngồi xuống trước mặt Giang Thanh Lưu, lâu chủ Thanh Y lâu quay sang ông ta hơi chắp tay rồi quay người rời đi. Mi tâm Giang Thanh Lưu nhíu chặt: "Ông thậm chí còn quen biết lâu chủ Thanh Y lâu sao?"
Giang Ẩn Thiên cười lạnh: "Đâu chỉ có quen biết, Thanh Y lâu trước nay vẫn luôn là sản nghiệp của Giang gia."
Sống lưng Giang Thanh Lưu thoáng gượng cứng, giống như nghe được một chuyện nực cười: "Thanh Y lâu là.."
Giang Ẩn Thiên lạnh lùng đáp: "Là một địa phương không thể để lộ, suốt những năm nay, vô số cái chết bí ẩn của hiệp khách, nhân sĩ danh môn chính phái, tất cả đều không thoát khỏi liên can."
Giang Thanh Lưu đập tay như muốn bổ đôi bàn: "Ông đang nói, suốt những năm nay, ta một mặt trừ gian diệt tặc, một mặt lại chính là gian tặc sao?"
Lần đầu tiên Giang Ẩn Thiên thẳng thắn đáp lại hắn: "Chính là vậy."
Giang Thanh Lưu chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đập thình thịch như muốn bứt ra, Giang Ẩn Thiên tự rót lấy một ly rượu: "Ta biết ngươi hận ta làm những chuyện đó, nhưng Giang Thanh Lưu, vô luận là ta, hay Thiếu Tang, chúng ta tranh quyền đoạt lợi nhưng chưa từng dám để ảnh hưởng đến gia tộc này. Những năm nay, sự vụ trong Giang gia giấu gạt ngươi rất nhiều. Giờ nghĩ lại, có lẽ ta đã quá đáng. Hôm nay ngươi muốn biết cái gì, chỉ cần hỏi..." Nói quá gấp, ông ta không nhịn được ho khan, "Thái gia gia, nhất định không giấu diếm."
Lần đầu tiên ông ta hé lộ tất cả bí mật của Giang gia, Giang Thanh Lưu nhất thời không biết phải hỏi gì. Một danh môn vượng tộc đã đứng sừng sững hơn trăm năm, đứng đầu chấp chưởng toàn bộ võ lâm chính đạo. Một khi lột bỏ lớp vỏ ngoài quang minh lẫm liệt, sẽ lộ ra chân tướng nhường nào?
Một màn trầm mặc, Giang Ẩn Thiên nhấp một ngụm rượu, miễn cưỡng bình định nhịp thở: "Sao ngươi không muốn hỏi nữa? Ngươi không hỏi, ta tự mình nói! Thiếu Tang và Bạc Dã Cảnh Hành quyết đấu trên Nhạn Đãng sơn, trận quyết chiến ấy Giang gia tổn thất hơn trăm đệ tử tinh anh, những môn phái khác cũng tổn thất đến hơn hai trăm người. Nhưng Bạc Dã Cảnh Hành dù có võ công cái thế, cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt..Khụ.. Ngươi biết tại sao những đệ tự đó lại bỏ mình không?"
Giang Thanh Lưu bỗng dưng nhớ lại lời nói của Bạc Dã Cảnh Hành dưới vách núi ngày ấy. Tay phải Giang Ẩn Thiên có chút run run, lúc rót rượu có chút khó mà giữ vững: "Sau trận chiến đó, công lao của Giang gia quá mức vĩ đại, bằng không..Ngươi và cha ngươi, sao có thể được kế nhiệm chức minh chủ võ lâm? Khi ngươi 15 tuổi, lần đầu tiên cầm đao giết người, là một sát thủ của Thanh Y lâu, hắn còn có một tên, gọi Giang Lăng Kỳ. Theo như bối phận, ngươi phải gọi hắn một tiếng biểu thúc. Giang gia là một người đốn củi, vì thế phải gieo mầm thật nhiều cây cối, để cho hậu nhân sau này thu gặt. Máu thịt của tất cả bọn họ, sẽ nở rộ trên người người thừa kế Giang gia, đem vinh quang cho gia tộc."
Giang Thanh Lưu nét mặt không thau đổi, nhưng tay cầm chuôi kiếm dần dần buông hững: "Tất cả vàng bạc châu báu trong kiếm mộ, đều có lai lịch bất minh phải không?"
Giang Ẩn Thiên khép mắt: "Một bộ phận! Có phần là diệt tặc đoạt được, có phần là Thanh Y lâu cướp, phần khác.. lường gạt chiếm về cũng không phải không có."
Giang Thanh Lưu day trán, chỉ cảm thấy đầu hắn nhức như kim châm: "Quả nhiên nàng nói sự thật."
Ánh mắt Giang Ẩn Thiên lóe lên: "Bạc Dã Cảnh Hành sao?"
Giang Thanh Lưu không đáp, Giang Ẩn Thiên khó nén được sự giận dữ: "Đây chính là chuyện ta nghĩ mãi không ra. Sao ngươi lại chung phe với ả ta được? Giang Thanh Lưu, ả ma đầu đó, ngươi trúng phải thứ tà ma bùa pháp gì lại tin hết những lời ả nói?"
Giang Thanh Lưu cười nhạt: "Bởi lẽ sự thật là nàng đều nói đúng."
Giang Ẩn Thiên ném văng bình rượu trên tay, vỡ toang thành từng mảnh: "Ả nói sự thật? Đương nhiên ả nói sự thật rồi! Nếu không phải do ả châm ngòi, ta và Thiếu Tang sao lại tàn sát lẫn nhau? Ta và ngươi không phải do ả, sao phải trở mặt thành thù? Giang Thanh Lưu, ngươi nghĩ tại sao ta hôm nay lại đến đây tìm ngươi? Ngươi nghĩ rằng ngươi lẩn trốn nơi thâm sơn là thần không biết quỷ không hay? Tai mắt của Giang gia ngươi rõ như trở bàn tay, nhưng nếu ta điều đến những tai mắt ngầm ngươi không hề hay biết, ngươi trốn được sao?!"
Giang Thanh Lưu nhắm mắt lại, Giang Ẩn Thiên toàn thân không vững: "Ta không đuổi tận đến mức đó. Vì bồi dưỡng một người thừa kế, Giang gia đã tốn mất 15 năm. Thanh Nhiên, Thanh Ngữ đều là gỗ mục không để khắc, mà ta sẽ không còn 15 năm nữa để lại bồi dưỡng cho Giang gia một người thừa kế khác."
Giang Thanh Lưu khó khăn nói được một câu: "Gần đây thời tiết chuyển lạnh, nàng lại đang mang thai, thể trạng khó mà chịu được."
Cao Tiểu Hạc hiếm khi nhiều chuyện: "Phu nhân của ngươi.. giống như lời đồn, là Bạc Dã Cảnh Hành của Hàn Âm cốc sao?"
Giang Thanh Lưu ngẩn người, Cao Tiểu Hạc thật sự không phải một người hay để ý tin đồn nhảm bên ngoài. Hắn quay đầu, không đáp lại. Cao Tiểu Hạc cũng không hỏi nữa, lại một hồi trầm mặc, sau đó Cao Tiểu Hạc đột nhiên mở miệng: "Hai ngày trước, Ly Hận Thiên nhận được một đơn ủy thác."
Tâm tư Giang Thanh Lưu nhạy bén đến bực nào chứ, hắn ngay lập tức đoán ra: "Có liên quan đến ta sao?"
Cao Tiểu Hạc ừ một tiếng, Giang Thanh Lưu liền hiểu: "Như vậy, trận chiến hôm nay sẽ là lần cuối cùng ta và ngươi hợp tác."
Cao Tiểu Hạc và hắn tuy quen biết, nhưng không có giao tình, có thể báo trước một câu như vậy đã là hết lòng. Trong lòng hắn hiểu rõ. Cao Tiểu Hạc chỉ đáp lại một câu: "Đáng tiếc."
Ngàn dặm áng mây buổi chiều xế, gió Bắc thổi tuyết bay bay.
Cao Tiểu Hạc ra hiệu cho mọi người ẩn thân, ba người phía sau y tức khắc biến mất trong tuyết trắng. Giang Thanh Lưu nhảy lên một thân cây tùng bị tuyết phủ lấp như người tuyết. Cao Tiểu Hạc ẩn thân sau mỏm đá, lấy ống thổi ra. Xa xa mơ hồ vang lên tiếng vó ngựa, chốc lát sau, một đoàn thương đội ì ạch đi qua.
Cao Tiểu Hạc tập trung nhìn kỹ, bỗng nhiên vung tay, ống thổi trên tay y tức khắc phóng ra châm độc, thương đội phía trước nháy mắt trở nên nháo nhác. Ba người ẩn mình trong tuyết thình lình xuất hiện, chém làm đôi cỗ xe ngựa trước mắt. Máu tóe như mưa, thi thể trên xe đứt thành từng khúc, văng loạn xạ.
Thương đội ban đầu kinh hãi, sau đó rất nhanh khôi phục trấn định, vài tên người Hồ hô hào rút vũ khí. Tất cả đều xuống xe ứng chiến, chỉ có một chiếc xe ngựa duy nhất được bảo vệ nghiêm ngặt, năm sáu chục tên hộ vệ tay lăm lăm đao khí, sẵn sàng đón địch.
Giang Thanh Lưu và Cao Tiểu Hạc nhất trí, Cao Tiểu Hạc lập tức rút kiếm, một đường chém giết thẳng hướng xe ngựa. Giang Thanh Lưu quan sát một phen, thấy xung quanh xuất hiện không ít phục binh, phái chủ hòa trong triều đình quả nhiên đã phái không ít quân đến tiếp ứng.
Mắt thấy thủ vệ người Hồ khó mà chống đỡ nổi, lực lượng xung quanh bắt đầu hành động. Cao Tiểu Hạc vô tình hay cố ý chém giết, mở ra được một khe hổng giữa hàng phòng thủ tưởng chừng nghiêm ngặt.
Tất cả đều hung hăng chém giết, mắt thấy đã nắm chắc phần thắng, vạn không ngờ tới trong chỗ tối còn có cao thủ, lúc này chúng nhắm toàn lực tấn công Cao Tiểu Hạc. Đây chính là điểm khác biệt giữa sát thủ và hiệp khách, sát thủ thường ra một đòn trí mạng, đạt được mục đích sẽ dừng lại, tuyệt không ham chiến. Giang Thanh Lưu nhân lúc chúng không để ý, đột ngột phi ra, kiếm như lưu quang, trực tiếp nhắm vào xe ngựa.
Đó là một đòn chắc chắn trúng, nhưng đúng lúc này, một tên người Hồ thình lình phi binh khí trong tay! Tên người Hồ đó đã bị trường kiếm của Cao Tiểu Hạc đâm xuyên nhưng binh khí của hắn đã kịp nhắm thẳng vào sau lưng Giang Thanh Lưu! Giang Thanh Lưu biết một đòn này vô cùng quan trọng, một khi sẩy tay, quân địch phát giác, bốn người bọn họ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Hắn lập tức cắn răng, trường kiếm trong tay vung lên, nhắm thẳng vào xe ngựa! Cao Tiểu Hạc phi tới bên người hắn, kiếm trong tay cắm xuống, đà lao chững lại, Giang Thanh Lưu cũng đồng thời phi thân nhảy lên, binh khí của kẻ địch chỉ kịp sượt qua lưng hắn một vết. Quân địch ấp tới ngay sau đó, còn hắn đã tay không tắc sắt.
Trong xe ngựa còn một hàng phòng vệ nữa, khi Giang Thanh Lưu nhảy tới, kiếm của đối phương kém nửa tấc đâm trúng ngực hắn. Nhìn mũi kiếm nhuộm xanh là biết có tẩm kịch độc.
May mắn Giang Thanh Lưu có đề phòng trước, nháy mắt lấy ngọc bội ra đỡ. Trong gang tấc bảo toàn được tính mạng. Lúc này điều mà hắn và Cao Tiểu Hạc quan tâm nhất là: kẻ ngồi trong xe ngựa có phải mục tiêu hay không! Hắn vừa thủ vừa lui, sau đó vung roi quất về phía xe ngựa, làm cả chiếc xe bị hất tung lọng.
Trong xe quả nhiên có một người ngồi, lúc này đã bị một kiếm của Giang Thanh Lưu đâm xuyên tim, ghim xác vào thành xe. Giang Thanh Lưu trong tay không có vũ khí quen thuộc, lại bị hơn mấy chục tên người Hồ bủa vây xông đến. Ba người của Cao Tiểu Hạc đã một chết, một trúng thương, một kẻ vẫn đang cố sức chém giết.
"Các ngươi là người phương nào, thật to gan, dám ám sát cả sứ giả Tiên Ti?" Có kẻ dùng Hán ngữ nói, Giang Thanh Lưu và Cao Tiểu Hạc không thèm để tâm, hai người rút ngắn khoảng cách, tạo thành thế thủ hộ lẫn nhau. Giang Thanh Lưu ở phía sau có thời gian lục xét Hồ sứ giả, quả nhiên tìm được mật thư gã mang theo.
Hai người nháy mắt cho nhau, Giang Thanh Lưu một tay cầm thư, một tay giết địch mở đường lui. Sau đó hai người chết và bị thương cũng được mang theo, phi như hỏa tốc, không chút trì hoãn.
Triều đình sẽ phản ứng ra sao khi nhận tin Hồ sứ giả bị đâm chết, Giang Thanh Lưu không biết. Lúc chia tay nhau, Cao Tiểu Hạc vô cùng trịnh trọng nói: "Sau ngày hôm nay, ngươi và ta trở thành kẻ địch."
Giang Thanh Lưu gật đầu: "Mất đường kiếm cơm, Giang mỗ thật nan giải."
Cao Tiểu Hạc cười đáp lại: "Bảo trọng."
Nhưng rời đi chưa xa, Cao Tiểu Hạc đã gọi hắn trở lại _ theo như thám tử truyền báo, còn một thương đội khác cũng hộ tống Hồ sứ giả. Trước đến nay, chưa từng có chuyện đồng thời phái ra tận hai tên sứ giả. Nhưng ai thật ai giả, nhất thời không thể xác định, Giang Thanh Lưu đành phải cùng Cao Tiểu Hạc trắng đêm truy kích.
Đến khi trở lại tiểu viện nông gia đã vừa lúc là đêm trừ tịch.
Trong núi yên tĩnh, chỉ có Hương Linh và Ngô thị đang đốt pháo. Bạc Dã Cảnh Hành ngồi dưới mái hiên cũ kỹ, ánh sáng từ pháo hoa giây chốc hắt trên khuôn mặt nàng. Giang Thanh Lưu đem số Yên Chi hoàn đắt đỏ mua từ Thương Thiên Lương giao cho Khổ Liên Tử rồi xoay người ngồi xuống trước mặt Bạc Dã Cảnh Hành, nhận ra bụng nàng đã lớn thêm không ít.
Hắn đưa tay xoa xoa: "Đứa bé, phải có một cái tên rồi."
"Ách.." Bạc Dã Cảnh Hành rõ ràng chưa từng nghĩ qua, dù sao cũng chỉ là thang thuốc dẫn, đặt tên thêm làm gì? Nhưng chuyện này không thể nói ra được, nàng hàm hàm hồ hồ: "Ngươi cứ tự nghĩ đi là được."
Giang Thanh Lưu thoáng trầm ngâm: "Thâu lai lê nhụy tam phân bạch, tá đắc mai hoa nhất lũ hồn*. Nếu là con gái, lấy tên Lê Nhụy, con trai lấy tên Mai Hồn, vậy được không?"
( Hai câu thơ trong bài Lâm Đại Ngọc, tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng.)
Bạc Dã Cảnh Hành sờ bụng một cái, thứ bên trong lại động đậy, nàng đáp bừa: "Được được được, cứ theo ngươi đi."
Khổ Liên Tử bên cạnh trên mặt thoáng sửng sốt, nhưng nhịn lại không nói gì.
Nửa đêm, tiết trời mấy hôm âm u không thấy nắng bắt đầu rơi tuyết nhỏ. Có lẽ mấy hôm nay Bạc Dã Cảnh Hành ngủ hơi nhiều nên đến giờ này vẫn tỉnh. Nàng giương mắt nhìn, qua tầng giấy mỏng dán trên cửa sổ, loáng thoáng những bông tuyết.
Nàng biết cơ thể mình hiện tại không hề ổn, nếu như... nếu như thật sự không thể sống được đến lúc ăn thang thuốc dẫn này...
Giang Lê Nhụy, Giang Mai Hồn, nghe tựa hồ cũng không tệ.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi không tiếng động, chỉ có gió khe khẽ luồn lách, cách màn lụa vẫn cảm nhận được cái lạnh. Nàng đang thất thần, Giang Thanh Lưu nằm bên cạnh trong cơn mơ ngủ kéo chăn lên đắp kín cho nàng.
Mấy hôm sau, Ly Hận Thiên chính thức phát lệnh truy sát Giang Thanh Lưu. Giang Thanh Lưu cũng không buồn vì chuyện đó, kẻ muốn lấy đầu hắn đâu chỉ mỗi mấy tên sát thủ Ly Hận Thiên. Có điều mất đơn ủy thác, nguồn kinh tế bị chặt đứt không phải là chuyện tốt. Dù sao tiền nuôi Bạc Dã Cảnh Hành cũng rất lớn.
Hắn đành phải tìm đến những tổ chức khác, tiếp tục bận rộn bôn tẩu. Nhưng bởi vì thân phận minh chủ võ lâm khi trước, trên con đường này không ít người từng cùng hắn kết thù kết oán, vậy nên cũng nhận phải không ít khó khăn.
Hôm nay Giang Thanh Lưu nhận được một tin tức, lâu chủ Thanh Y lâu có một đơn lấy đầu cần người nhận ủy thác, mục tiêu là một phú thương buôn thuốc phiện. Vì bảo tiêu tên Sở Sính này thuê võ công rất cao nên trước mắt chưa ai dám nhận.
Giang Thanh Lưu đương nhiên tìm đến nhận đơn, lâu chủ Thanh Y lâu và hắn từng có mấy lần giao thủ, nhưng người trong giang hồ vốn không câu nệ tiểu tiết, hiện tại ngồi xuống, không ai nhắc lại thù cũ.
Qua một tuần rượu, bỗng Thanh Y lâu chủ mở miệng: "Thanh Lưu hiền chất đường đường là Minh chủ chính đạo, cứ như vậy lâu dài sao được. Không biết sau này có tính toán gì không?"
Giang Thanh Lưu ngẩn ra, hắn và Thanh Y lâu chủ này theo lý là chẳng quen biết, đối phương lại hỏi như vậy, không khỏi ý tại ngôn ngoại. Thanh Y lâu chủ lại nói tiếp: "Có một cố nhân muốn gặp hiền chất, không biết hiền chất có muốn gặp?"
Tay phải Giang Thanh Lưu nhất thời dời sang chuôi kiếm, Thanh Y lâu chủ khoát tay: "Hiền chất không phải khẩn trương."
Ông ta ra hiệu, một người từ sau bức bình phong bước ra. Giang Thanh Lưu nhíu chặt mi: "Là ông sao?"
Người đến tóc đã hoa râm nhưng dáng vẻ vẫn đĩnh đạc, nghiêm trang. Lúc này bước đến đối diện Giang Thanh Lưu, vẫn sắc mặt nghiêm nghị: "Sao, bỏ đi lâu đến nỗi ngay cả một tiếng Thái gia gia cũng không dám gọi à?"
Giang Thanh Lưu ngồi lại xuống: "Ông muốn gì?"
Người tới chính là Giang Ẩn Thiên, ông ta ngồi xuống trước mặt Giang Thanh Lưu, lâu chủ Thanh Y lâu quay sang ông ta hơi chắp tay rồi quay người rời đi. Mi tâm Giang Thanh Lưu nhíu chặt: "Ông thậm chí còn quen biết lâu chủ Thanh Y lâu sao?"
Giang Ẩn Thiên cười lạnh: "Đâu chỉ có quen biết, Thanh Y lâu trước nay vẫn luôn là sản nghiệp của Giang gia."
Sống lưng Giang Thanh Lưu thoáng gượng cứng, giống như nghe được một chuyện nực cười: "Thanh Y lâu là.."
Giang Ẩn Thiên lạnh lùng đáp: "Là một địa phương không thể để lộ, suốt những năm nay, vô số cái chết bí ẩn của hiệp khách, nhân sĩ danh môn chính phái, tất cả đều không thoát khỏi liên can."
Giang Thanh Lưu đập tay như muốn bổ đôi bàn: "Ông đang nói, suốt những năm nay, ta một mặt trừ gian diệt tặc, một mặt lại chính là gian tặc sao?"
Lần đầu tiên Giang Ẩn Thiên thẳng thắn đáp lại hắn: "Chính là vậy."
Giang Thanh Lưu chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đập thình thịch như muốn bứt ra, Giang Ẩn Thiên tự rót lấy một ly rượu: "Ta biết ngươi hận ta làm những chuyện đó, nhưng Giang Thanh Lưu, vô luận là ta, hay Thiếu Tang, chúng ta tranh quyền đoạt lợi nhưng chưa từng dám để ảnh hưởng đến gia tộc này. Những năm nay, sự vụ trong Giang gia giấu gạt ngươi rất nhiều. Giờ nghĩ lại, có lẽ ta đã quá đáng. Hôm nay ngươi muốn biết cái gì, chỉ cần hỏi..." Nói quá gấp, ông ta không nhịn được ho khan, "Thái gia gia, nhất định không giấu diếm."
Lần đầu tiên ông ta hé lộ tất cả bí mật của Giang gia, Giang Thanh Lưu nhất thời không biết phải hỏi gì. Một danh môn vượng tộc đã đứng sừng sững hơn trăm năm, đứng đầu chấp chưởng toàn bộ võ lâm chính đạo. Một khi lột bỏ lớp vỏ ngoài quang minh lẫm liệt, sẽ lộ ra chân tướng nhường nào?
Một màn trầm mặc, Giang Ẩn Thiên nhấp một ngụm rượu, miễn cưỡng bình định nhịp thở: "Sao ngươi không muốn hỏi nữa? Ngươi không hỏi, ta tự mình nói! Thiếu Tang và Bạc Dã Cảnh Hành quyết đấu trên Nhạn Đãng sơn, trận quyết chiến ấy Giang gia tổn thất hơn trăm đệ tử tinh anh, những môn phái khác cũng tổn thất đến hơn hai trăm người. Nhưng Bạc Dã Cảnh Hành dù có võ công cái thế, cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt..Khụ.. Ngươi biết tại sao những đệ tự đó lại bỏ mình không?"
Giang Thanh Lưu bỗng dưng nhớ lại lời nói của Bạc Dã Cảnh Hành dưới vách núi ngày ấy. Tay phải Giang Ẩn Thiên có chút run run, lúc rót rượu có chút khó mà giữ vững: "Sau trận chiến đó, công lao của Giang gia quá mức vĩ đại, bằng không..Ngươi và cha ngươi, sao có thể được kế nhiệm chức minh chủ võ lâm? Khi ngươi 15 tuổi, lần đầu tiên cầm đao giết người, là một sát thủ của Thanh Y lâu, hắn còn có một tên, gọi Giang Lăng Kỳ. Theo như bối phận, ngươi phải gọi hắn một tiếng biểu thúc. Giang gia là một người đốn củi, vì thế phải gieo mầm thật nhiều cây cối, để cho hậu nhân sau này thu gặt. Máu thịt của tất cả bọn họ, sẽ nở rộ trên người người thừa kế Giang gia, đem vinh quang cho gia tộc."
Giang Thanh Lưu nét mặt không thau đổi, nhưng tay cầm chuôi kiếm dần dần buông hững: "Tất cả vàng bạc châu báu trong kiếm mộ, đều có lai lịch bất minh phải không?"
Giang Ẩn Thiên khép mắt: "Một bộ phận! Có phần là diệt tặc đoạt được, có phần là Thanh Y lâu cướp, phần khác.. lường gạt chiếm về cũng không phải không có."
Giang Thanh Lưu day trán, chỉ cảm thấy đầu hắn nhức như kim châm: "Quả nhiên nàng nói sự thật."
Ánh mắt Giang Ẩn Thiên lóe lên: "Bạc Dã Cảnh Hành sao?"
Giang Thanh Lưu không đáp, Giang Ẩn Thiên khó nén được sự giận dữ: "Đây chính là chuyện ta nghĩ mãi không ra. Sao ngươi lại chung phe với ả ta được? Giang Thanh Lưu, ả ma đầu đó, ngươi trúng phải thứ tà ma bùa pháp gì lại tin hết những lời ả nói?"
Giang Thanh Lưu cười nhạt: "Bởi lẽ sự thật là nàng đều nói đúng."
Giang Ẩn Thiên ném văng bình rượu trên tay, vỡ toang thành từng mảnh: "Ả nói sự thật? Đương nhiên ả nói sự thật rồi! Nếu không phải do ả châm ngòi, ta và Thiếu Tang sao lại tàn sát lẫn nhau? Ta và ngươi không phải do ả, sao phải trở mặt thành thù? Giang Thanh Lưu, ngươi nghĩ tại sao ta hôm nay lại đến đây tìm ngươi? Ngươi nghĩ rằng ngươi lẩn trốn nơi thâm sơn là thần không biết quỷ không hay? Tai mắt của Giang gia ngươi rõ như trở bàn tay, nhưng nếu ta điều đến những tai mắt ngầm ngươi không hề hay biết, ngươi trốn được sao?!"
Giang Thanh Lưu nhắm mắt lại, Giang Ẩn Thiên toàn thân không vững: "Ta không đuổi tận đến mức đó. Vì bồi dưỡng một người thừa kế, Giang gia đã tốn mất 15 năm. Thanh Nhiên, Thanh Ngữ đều là gỗ mục không để khắc, mà ta sẽ không còn 15 năm nữa để lại bồi dưỡng cho Giang gia một người thừa kế khác."