"...Câu nói của Lê Tuấn lôi Trần Nam ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Đáp lại ánh mắt lo lắng của Lê Tuấn là nụ cười buồn man mác. Gã khẻ thở dài.
- Mười triệu đồng đối với tao không phải là con số nhỏ, tao bây giờ trắng tay rồi. – Trần Nam dừng lại, ánh mặt trở về ngôi nhà và tiếp. – Nếu vì tiền thì tao rất tiếc cái mạng này, nhưng mày cũng biết Tố Ngân em tao đang bệnh nặng, nếu không có số tiền này tao e….nó không qua được mày ạ.
Gió đêm man mác lướt nhẹ quá tâm thân hao gầy, dưới vòm trời bao la chỉ có gã là trơ trọi. Trần Nam ưỡn ngực hít nhẹ một hơi, miệng vẫn mỉm cười nhưng đôi mắt còn chút dư vị đắng chát. Gã lên tiếng: “Có lẽ phải vào thôi...!
Định mệnh vẫn còn đó quanh đây cùng với chút bụi của thời gian, một chút tro tàn của quá khứ bao quanh ngôi nhà ba tầng xám ngoắt. Chính nơi đây, rất nhiều năm về trước đã có một mối tinh sinh ly tử biệt? Liệu mấy ai còn nhớ?. Trần Nam liệu có nhớ hay đã quên? Một mối tình trăm năm?."
Ba kiếp,,, một đời người có bao lâu... cho dù có bao nhiêu kiếp nữa anh vẫn nợ em... một chuyện tình bất diệt.