Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Bing bong...
Chuông cửa vang lên, Ninh Hân Nghiên đang ngồi dưới sàn liền nhanh chóng đứng dậy, đi ra mở cửa. Cửa vừa mở, trước mặt cô là cô bạn thân với vẻ mặt mệt mỏi không khác cô là bao. Vưu Thục Ly hạ tay xuống, không nói không rằng len lỏi đi vào trong.
"Đây là nhà mới của cậu sao?"
Vưu Thục Ly thích thú tham quan. Căn nhà không lớn, nhỏ nhắn nhưng ấm cúng. Căn nhà của Ninh Hân Nghiên nằm trong con hẻm nhỏ nên rất yên tĩnh, trước sân còn treo những chậu hoa giấy đầy đủ màu sắc. Bên trong tông chủ đạo là màu trắng, đơn giản nhưng tinh tế, rất hợp với tính cách của cô. Đây là căn nhà từ lúc Ninh Hân Nghiên quay trở về nước đã dành dụm tiền mua, tuy nhiên cô chỉ có thể trả góp, dù sao cô cũng xác định sẽ lập nghiệp ở đây, tìm một căn nhà ổn định chẳng phải rất tốt hay sao?
"Ninh Hân Nghiên, tớ không nghĩ cậu lại bề bộn đến vậy đấy."
Vưu Thục Ly tỏ vẻ thất vọng nhìn chiếc bàn nhỏ trên đất, xung quanh là những mớ giấy tờ lộn xộn. Bạn cô là đang lo lắng cho công việc đây mà.
"Nhìn cậu làm việc mà tớ cảm thấy thật hổ thẹn.", Vưu Thục Ly giọng buồn hẳn, buồn bã đi đến trước mặt Ninh Hân Nghiên. Cô kề sát mặt mình vào mặt Ninh Hân Nghiên sau đó lắc đầu cảm thán.
"Xong rồi, mắt bạn tôi thâm quầng rồi."
Ninh Hân Nghiên bật cười rụt người về phía sau. Cô đi vào bếp lấy một cốc nước lạnh mang đến cho Vưu Thục Ly.
"Đừng quậy nữa, tớ đang lo lắng lắm đây."
Rồi Ninh Hân Nghiên quay lại chỗ ngồi như cũ, ánh mắt chăm chú không rời khỏi xấp tài liệu kia, cô vừa đọc vừa hỏi.
"Thục Ly, bên cậu sao rồi?"
Vưu Thục Ly cũng đi đến ngồi đối diện Ninh Hân Nghiên, cô chống tay lên bàn, đặt chiếc cằm nhỏ nhắn lên tay rồi ủ rũ trả lời.
"Không khá khẩm hơn là bao. Cậu cũng biết mà, ba không muốn tớ học thiết kế, vì thế ông ấy đã nói với tất cả đối tác đừng tiếp tớ sẽ tốn công vô ích thôi. Anh hai tớ và chị dâu cũng đưa một số người có khả năng lớn có thể giúp đỡ. Nhưng khi tớ đi gặp, họ chỉ từ chối khéo. Chẳng ai có tin tưởng vào một nhãn hàng mới mẻ chưa đảm bảo được doanh thu cũng như vị thế trong ngành như bọn mình. Cũng khó có thể trách họ. Làm ăn mà, cái gì mang lại lợi ích họ mới bỏ tiền đầu tư."
Ninh Hân Nghiên mệt mỏi đóng xấp tài liệu lại, thẫn thờ nhìn ra ngoài. Con đường cô chọn quả thật rất chông gai, đầy thử thách và cực khổ. Liệu cô có đủ kiên nhẫn và mạnh mẽ để vượt qua không? Câu trả lời chắc chắn là có. Cô đã từ bỏ sáu năm trời cùng những cơ hội tốt ở Úc để về đây, cô đánh đổi lớn như vậy thì chỉ có thành công mới có thể mang lại kết quả xứng với những gì cô đã làm. Cô nhất định sẽ vượt qua, chỉ cần đủ kiên nhẫn và sức mạnh...
"Ninh Hân Nghiên, thật ra thì...", Vưu Thục Ly úp mở định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Ninh Hân Nghiên biết Vưu Thục Ly muốn nói nhưng có lẽ điều đó làm cho cô cảm thấy không thoải mái. Ánh mắt ái ngại của Vưu Thục Ly nhìn cô, khó mà mở lời.
"Có chuyện gì cậu nói đi, tớ nghe.", Ninh Hân Nghiên lập tức tiếp lời, cô chưa bao giờ không lắng nghe người khác cả.
"Thật ra chị dâu tớ có giới thiệu cho một tập đoàn lớn, họ có kinh doanh trong lĩnh vực trang sức nữa. Ngoài ra họ còn là nhà cung cấp đá quý hàng đầu trên thế giới, tất cả các tiêu chí đều phù hợp. Chỉ có điều...", Vưu Thục Ly nói đến đây thì dừng lại. Đôi mắt đẹp cùng hàng lông mi dài cụp xuống, giọng nhỏ hẳn.
"Chỉ có điều có yêu cầu khá kì quặc."
Ninh Hân Nghiên nghe đến đây tâm tình liền tốt lên một chút. Có nhà đầu tư muốn giúp đỡ cho cô sao? Lại là một tập đoàn lớn cung cấp đá quý hàng đầu, hoàn toàn phù hợp với những gì cô muốn ở nhà đầu tư. Nhưng Vưu Thục Ly nói họ có yêu cầu kì quặc, lòng cô lại trùng xuống. Cũng phải, một tập đoàn lớn như họ, cô muốn họ rót vốn để giúp đỡ cô thì những yêu cầu kì quặc cùng quá đáng kia cũng là điều hiển nhiên. Nhưng cô phải xem yêu cầu đó là gì đã. Biết đâu cô và Vưu Thục Ly có thể đáp ứng, mở ra một cơ hội mới thì sao?
"Là gì?", cô hỏi.
"Là phải đích thân đến báo cáo bản kế hoạch chi tiết cho họ.", Vưu Thục Ly ngập ngừng.
Chỉ là đến báo cáo bản kế hoạch chi tiết thôi sao? Cũng không gọi gì là kì quặc hay quá đáng gì. Chuyện báo cáo là hiển nhiên, cô phải thuyết trình cho họ rõ thì họ mới có thể suy nghĩ rót vốn để phát triển nhãn hàng của cô. Nghĩ thế, cô liền cười thật tươi, nhanh chóng đồng ý.
"Được, chúng ta cùng đi.", cơ hội tốt như vậy, cô thật không muốn bỏ lỡ.
"Nhưng mà... Ninh Hân Nghiên, họ chỉ muốn mình cậu đến báo cáo mà thôi, chỉ một mình cậu.", Vưu Thục Ly nói luôn phần còn lại của điều kiện mà tập đoàn kia đưa ra. Cô cũng thấy khó hiểu trước điều kiện này. Họ kiên quyết, lạnh lùng ra yêu cầu chỉ một mình Ninh Hân Nghiên đến báo cáo. Cô có cảm giác không ổn chút nào. Dường như đằng sau việc đầu tư là một chuyện gì đó ẩn náu, mà người có thể giải quyết chỉ có thể là Ninh Hân Nghiên.
"Một mình tớ?", Ninh Hân Nghiên ngạc nhiên.
"Phải, chỉ một mình cậu.", Vưu Thục Ly thấy ánh mắt do dự của Ninh Hân Nghiên thì trấn an ngay.
"Hân Nghiên, tớ có cảm giác không ổn. Hay thôi đi, chúng ta tiếp tục tìm kiếm. Cũng chưa chắc chỉ mỗi tập đoàn đó cho chúng ta cơ hội. Trong lúc này, đúng, họ chính là nhà đầu tư duy nhất đề nghị hợp tác với chúng ta, sự lớn mạnh của họ chúng ta cũng không thể chối cãi. Nhưng dù sao chúng ta cũng chỉ là nhãn hàng mới, người ta nói biết khôn thì đừng đùa với hổ. Từ từ rồi chúng ta sẽ tìm được nhà đầu tư khác thôi.", Vưu Thục Ly lo lắng nói một lời dài. Cô không muốn vì lời đề nghị đó mà Ninh Hân Nghiên có chuyện gì. Không có cơ hội này thì sẽ còn cơ hội khác. Ông trời không bao giờ triệt đường con người cả.
"Tiểu Ly, cậu cũng nói tập đoàn đó là nhà đầu tư duy nhất mà. Chúng ta có thể thử. Tớ sẽ đến đó báo cáo, nếu có chuyện gì không ổn tớ sẽ lập tức rút lui, còn nếu như chúng ta suy nghĩ quá nhiều mà bỏ lỡ cơ hội quý giá này, không phải rất uổng phí sao? Chúng ta cùng liều một phen, cậu đồng ý không?"
Ninh Hân Nghiên ánh mắt cực kì quyết tâm nhìn về phía Vưu Thục Ly. Cơ hội mà, chúng ta không biết nó sẽ đến bao giờ. Cứ liều một lần thử xem, biết đâu may mắn lại mỉm cười với chúng ta? Ninh Hân Nghiên cô từ lúc muốn lập nghiệp đã nghĩ đến vấn đề này, không sớm thì muộn cô cũng phải đối mặt. Mạnh mẽ đối mặt còn hơn là lo sợ ẩn nấp, không phải sao? Ninh Hân Nghiên, cô thề với lòng, nhất định sẽ làm được, sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành ước mơ của chính mình...
Chuông cửa vang lên, Ninh Hân Nghiên đang ngồi dưới sàn liền nhanh chóng đứng dậy, đi ra mở cửa. Cửa vừa mở, trước mặt cô là cô bạn thân với vẻ mặt mệt mỏi không khác cô là bao. Vưu Thục Ly hạ tay xuống, không nói không rằng len lỏi đi vào trong.
"Đây là nhà mới của cậu sao?"
Vưu Thục Ly thích thú tham quan. Căn nhà không lớn, nhỏ nhắn nhưng ấm cúng. Căn nhà của Ninh Hân Nghiên nằm trong con hẻm nhỏ nên rất yên tĩnh, trước sân còn treo những chậu hoa giấy đầy đủ màu sắc. Bên trong tông chủ đạo là màu trắng, đơn giản nhưng tinh tế, rất hợp với tính cách của cô. Đây là căn nhà từ lúc Ninh Hân Nghiên quay trở về nước đã dành dụm tiền mua, tuy nhiên cô chỉ có thể trả góp, dù sao cô cũng xác định sẽ lập nghiệp ở đây, tìm một căn nhà ổn định chẳng phải rất tốt hay sao?
"Ninh Hân Nghiên, tớ không nghĩ cậu lại bề bộn đến vậy đấy."
Vưu Thục Ly tỏ vẻ thất vọng nhìn chiếc bàn nhỏ trên đất, xung quanh là những mớ giấy tờ lộn xộn. Bạn cô là đang lo lắng cho công việc đây mà.
"Nhìn cậu làm việc mà tớ cảm thấy thật hổ thẹn.", Vưu Thục Ly giọng buồn hẳn, buồn bã đi đến trước mặt Ninh Hân Nghiên. Cô kề sát mặt mình vào mặt Ninh Hân Nghiên sau đó lắc đầu cảm thán.
"Xong rồi, mắt bạn tôi thâm quầng rồi."
Ninh Hân Nghiên bật cười rụt người về phía sau. Cô đi vào bếp lấy một cốc nước lạnh mang đến cho Vưu Thục Ly.
"Đừng quậy nữa, tớ đang lo lắng lắm đây."
Rồi Ninh Hân Nghiên quay lại chỗ ngồi như cũ, ánh mắt chăm chú không rời khỏi xấp tài liệu kia, cô vừa đọc vừa hỏi.
"Thục Ly, bên cậu sao rồi?"
Vưu Thục Ly cũng đi đến ngồi đối diện Ninh Hân Nghiên, cô chống tay lên bàn, đặt chiếc cằm nhỏ nhắn lên tay rồi ủ rũ trả lời.
"Không khá khẩm hơn là bao. Cậu cũng biết mà, ba không muốn tớ học thiết kế, vì thế ông ấy đã nói với tất cả đối tác đừng tiếp tớ sẽ tốn công vô ích thôi. Anh hai tớ và chị dâu cũng đưa một số người có khả năng lớn có thể giúp đỡ. Nhưng khi tớ đi gặp, họ chỉ từ chối khéo. Chẳng ai có tin tưởng vào một nhãn hàng mới mẻ chưa đảm bảo được doanh thu cũng như vị thế trong ngành như bọn mình. Cũng khó có thể trách họ. Làm ăn mà, cái gì mang lại lợi ích họ mới bỏ tiền đầu tư."
Ninh Hân Nghiên mệt mỏi đóng xấp tài liệu lại, thẫn thờ nhìn ra ngoài. Con đường cô chọn quả thật rất chông gai, đầy thử thách và cực khổ. Liệu cô có đủ kiên nhẫn và mạnh mẽ để vượt qua không? Câu trả lời chắc chắn là có. Cô đã từ bỏ sáu năm trời cùng những cơ hội tốt ở Úc để về đây, cô đánh đổi lớn như vậy thì chỉ có thành công mới có thể mang lại kết quả xứng với những gì cô đã làm. Cô nhất định sẽ vượt qua, chỉ cần đủ kiên nhẫn và sức mạnh...
"Ninh Hân Nghiên, thật ra thì...", Vưu Thục Ly úp mở định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Ninh Hân Nghiên biết Vưu Thục Ly muốn nói nhưng có lẽ điều đó làm cho cô cảm thấy không thoải mái. Ánh mắt ái ngại của Vưu Thục Ly nhìn cô, khó mà mở lời.
"Có chuyện gì cậu nói đi, tớ nghe.", Ninh Hân Nghiên lập tức tiếp lời, cô chưa bao giờ không lắng nghe người khác cả.
"Thật ra chị dâu tớ có giới thiệu cho một tập đoàn lớn, họ có kinh doanh trong lĩnh vực trang sức nữa. Ngoài ra họ còn là nhà cung cấp đá quý hàng đầu trên thế giới, tất cả các tiêu chí đều phù hợp. Chỉ có điều...", Vưu Thục Ly nói đến đây thì dừng lại. Đôi mắt đẹp cùng hàng lông mi dài cụp xuống, giọng nhỏ hẳn.
"Chỉ có điều có yêu cầu khá kì quặc."
Ninh Hân Nghiên nghe đến đây tâm tình liền tốt lên một chút. Có nhà đầu tư muốn giúp đỡ cho cô sao? Lại là một tập đoàn lớn cung cấp đá quý hàng đầu, hoàn toàn phù hợp với những gì cô muốn ở nhà đầu tư. Nhưng Vưu Thục Ly nói họ có yêu cầu kì quặc, lòng cô lại trùng xuống. Cũng phải, một tập đoàn lớn như họ, cô muốn họ rót vốn để giúp đỡ cô thì những yêu cầu kì quặc cùng quá đáng kia cũng là điều hiển nhiên. Nhưng cô phải xem yêu cầu đó là gì đã. Biết đâu cô và Vưu Thục Ly có thể đáp ứng, mở ra một cơ hội mới thì sao?
"Là gì?", cô hỏi.
"Là phải đích thân đến báo cáo bản kế hoạch chi tiết cho họ.", Vưu Thục Ly ngập ngừng.
Chỉ là đến báo cáo bản kế hoạch chi tiết thôi sao? Cũng không gọi gì là kì quặc hay quá đáng gì. Chuyện báo cáo là hiển nhiên, cô phải thuyết trình cho họ rõ thì họ mới có thể suy nghĩ rót vốn để phát triển nhãn hàng của cô. Nghĩ thế, cô liền cười thật tươi, nhanh chóng đồng ý.
"Được, chúng ta cùng đi.", cơ hội tốt như vậy, cô thật không muốn bỏ lỡ.
"Nhưng mà... Ninh Hân Nghiên, họ chỉ muốn mình cậu đến báo cáo mà thôi, chỉ một mình cậu.", Vưu Thục Ly nói luôn phần còn lại của điều kiện mà tập đoàn kia đưa ra. Cô cũng thấy khó hiểu trước điều kiện này. Họ kiên quyết, lạnh lùng ra yêu cầu chỉ một mình Ninh Hân Nghiên đến báo cáo. Cô có cảm giác không ổn chút nào. Dường như đằng sau việc đầu tư là một chuyện gì đó ẩn náu, mà người có thể giải quyết chỉ có thể là Ninh Hân Nghiên.
"Một mình tớ?", Ninh Hân Nghiên ngạc nhiên.
"Phải, chỉ một mình cậu.", Vưu Thục Ly thấy ánh mắt do dự của Ninh Hân Nghiên thì trấn an ngay.
"Hân Nghiên, tớ có cảm giác không ổn. Hay thôi đi, chúng ta tiếp tục tìm kiếm. Cũng chưa chắc chỉ mỗi tập đoàn đó cho chúng ta cơ hội. Trong lúc này, đúng, họ chính là nhà đầu tư duy nhất đề nghị hợp tác với chúng ta, sự lớn mạnh của họ chúng ta cũng không thể chối cãi. Nhưng dù sao chúng ta cũng chỉ là nhãn hàng mới, người ta nói biết khôn thì đừng đùa với hổ. Từ từ rồi chúng ta sẽ tìm được nhà đầu tư khác thôi.", Vưu Thục Ly lo lắng nói một lời dài. Cô không muốn vì lời đề nghị đó mà Ninh Hân Nghiên có chuyện gì. Không có cơ hội này thì sẽ còn cơ hội khác. Ông trời không bao giờ triệt đường con người cả.
"Tiểu Ly, cậu cũng nói tập đoàn đó là nhà đầu tư duy nhất mà. Chúng ta có thể thử. Tớ sẽ đến đó báo cáo, nếu có chuyện gì không ổn tớ sẽ lập tức rút lui, còn nếu như chúng ta suy nghĩ quá nhiều mà bỏ lỡ cơ hội quý giá này, không phải rất uổng phí sao? Chúng ta cùng liều một phen, cậu đồng ý không?"
Ninh Hân Nghiên ánh mắt cực kì quyết tâm nhìn về phía Vưu Thục Ly. Cơ hội mà, chúng ta không biết nó sẽ đến bao giờ. Cứ liều một lần thử xem, biết đâu may mắn lại mỉm cười với chúng ta? Ninh Hân Nghiên cô từ lúc muốn lập nghiệp đã nghĩ đến vấn đề này, không sớm thì muộn cô cũng phải đối mặt. Mạnh mẽ đối mặt còn hơn là lo sợ ẩn nấp, không phải sao? Ninh Hân Nghiên, cô thề với lòng, nhất định sẽ làm được, sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành ước mơ của chính mình...