Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95-100
Chương 95
Đến Tận Nơi Tìm
Xe của Lục Ngạn Diễm bị tắc lại ở cây cầu lớn trấn trên. Tuyết lớn nếu ở thành phố lớn sẽ có xe dẹp tuyết 24/24 nhưng ở trấn nhỏ này thì hoàn toàn khác.
Hắn xuống xe, nhíu mày nhìn cảnh tượng trắng xóa trước mặt, trả lời điện thoại với Lục Dung Nhan, “Xe anh bị kẹt lại rồi.”
Lục Dung Nhan ngây người. Tình huống gì đây?
“Cán bộ ở trấn trên bọn em ăn không ngồi rồi hay sao ấy?! Tuyết rơi lâu vậy mà chưa có ai tới quét tước luôn!” Lục đại viện trưởng có vẻ vô cùng không hài lòng với công tác của trấn trên.
“Anh tới thị trấn nhà em?”
Lục Dung Nhan lúc này mới phản ứng lại, lập tức bật dậy.
“Đi công tác ngang qua, thuận tiện lại đây thăm Tiêu Tiêu.”
“Bên ngoài tuyết lớn lắm đó!”
“…Ừ.”
Lục Ngạn Diễm bị gió thổi đến rụt rụt cổ, nhìn tuyết ngập sâu trước mắt, nhíu nhíu mày, lại chui vào trong xe.
“Anh hiện tại ở đâu?”
“Ở đầu cầu.”
“…Sao trễ vậy chứ, Tiêu Tiêu đã ngủ.”
Lục Ngạn Diễm bất mãn nhíu nhíu mày, ý tại ngôn ngoại, phải chăng ý cô là hắn không nên tới?
“Ra đây đi.”
“...” Lục Dung Nhan buồn bực, “bên ngoài lạnh lắm.”
Lục Ngạn Diễm sắp bạo tẩu, “Anh đã đến tận cửa nhà em rồi, em còn không muốn ra gặp?”
“Em ra cũng vô dụng! Anh có phải tới gặp em đâu, em cũng không thể ôm Tiêu Tiêu ra cửa đi?! Anh là ba nó đó, để nó chịu gió lạnh vậy sao?!”
“...” Lục Ngạn Diễm bỗng cảm thấy thật sự muốn bóp chết cô nàng này, cũng may, cô không có trước mặt hắn lúc này.
“Ừ! Tùy em! Cúp máy!” Lục Ngạn Diễm bực đến mức cúp máy.
“Được rồi, chọc chút thôi mà! Ở đó đợi đi vậy.”
Lục Dung Nhan thật sự chịu hết nổi, đành phải xốc chăn lên, rời khỏi chiếc giường ấm áp yêu thương, mặc áo khoác dầy cộp mà đi ra khỏi cửa.
Cửa vừa mở ra, gió lạnh giống như dao nhỏ cứ thế mà thốc vào, táp vào mặt cô, có chút đau, cô vội đem áo bông quấn chặt hơn một chút.
Bên ngoài chắc đã hạ xuống dưới 0 độ C rồi.
Trời ạ, muốn mạng người ta sao? Lạnh vậy tự dưng chạy tới thăm con, cọng dây nào chập mạch vậy Lục Ngạn Diễm?!
Lục Dung Nhan nhịn không được ở trong lòng chửi thầm.
Cô đón gió lạnh, ra cửa, còn không quên đóng cửa chính lại. Đi thẳng về phía cầu lớn, nhìn từ xa đã thấy đầu cầu có một chiếc xe, đèn xe chói lóa giữa đêm tối.
Có lẽ vì đã một thời gian không gặp nhau nên trong lòng cô có chút khẩn trương khó hiểu, cô nhịn không được cúi đầu nhìn quần áo trên người.
… Không có gì đẹp!
Quần áo ngủ bông, áo bông dày sụ màu xanh bộ đội, phía dưới thêm một đôi ủng tuyết.
Xác thật không thể nào đẹp! Lẽ ra ban nãy cô nên sửa soạn một chút!
Bất quá, vẫn là thôi đi! Sửa soạn cho đẹp có ích lợi gì? Chồng trước mà thôi, chẳng lẽ còn có thể biến thành đương nhiệm?
Biến thành đương nhiệm??
Lục Dung Nhan thật là bị ý tưởng thoáng qua này khiến cho giật mình!
Đời có câu ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, cô vốn phi thường đồng ý với ý tưởng này, cho nên, dựa vào tính tình của cô tuyệt đối không thể đem tiền nhiệm lại biến thành đương nhiệm! Bất quá trọng điểm là, người đàn ông đối diện kia có nói qua muốn biến thành đương nhiệm sao?
Lục Dung Nhan tự gõ trán mình, không nhịn được mà tự khinh bỉ mình, “Lục Dung Nhan, có thể bớt nghĩ xàm không nào?!”
“Đi cái gì mà chậm rì rì!”
Lục Dung Nhan đang nghĩ ngợi bỗng nghe phía trước truyền tới tiếng nói chuyện, giọng còn có vẻ có chút khó chịu.
Lục Dung Nhan hoảng sợ.
Mấy chục ngày không gặp nhau, người đàn ông kia đang chạy tới trước mặt mình, dùng ánh mắt bất mãn cực độ mà nhìn cô.
Tuy rằng trên mặt viết chữ không thoải mái, nhưng cũng không mảy may ảnh hưởng tới độ soái khí của hắn, nhiều ngày không thấy, haizz, khuôn mặt vẫn xuất chúng như vậy.
Lục Dung Nhan bất mãn cong môi, “Anh không thấy mặt đất kết băng sao? Đi nhanh ngã rồi sao? Anh chịu trách nhiệm à?”
“... Em bị ngốc sao?”
Lục Ngạn Diễm đi tới, kéo tay cô lôi đi. Có lẽ do tay cô quá lạnh nên hắn nhíu nhíu mày, “Em đi từ trong nhà ra mà không mặc thêm đồ à?”
“Anh có tư cách gì mà càm ràm hở? Mặc còn mỏng hơn em!”
“Anh là đàn ông, mặc nhiều làm gì?”
Xem đi! Muốn phong độ nên không cần độ ấm, cho nên mới bị con trai DISS mà!
Lục Ngạn Diễm kéo Dung Nhan vào trong xe, trên xe vẫn mở máy sưởi, nên lên tới xe Lục Dung Nhan liền cảm giác được vài phần ấm áp, cả người đều thoải mái không ít.
Lục Dung Nhan hỏi hắn, “Đêm nay anh tính ở đâu?”
“Về thành phố ngủ lại!”
“Trễ vậy còn về thành phố sao?” Lục Dung Nhan nhìn tuyết rơi tán loạn ngoài cửa sổ xe, “Có lẽ chút nữa tuyết còn rơi nặng hơn nữa, em nghĩ anh nên thuê phòng ở trấn trên mà nghỉ lại đi, rồi mai lại chạy tới thăm con?”
Lục Dung Nhan nói quay đầu lại nhìn Lục Ngạn Diễm, ý đồ trưng cầu ý kiến, lại thấy Lục Ngạn Diễm nhìn mình bằng ánh mắt phi thường quái dị.
“Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Lục Dung Nhan sờ sờ mặt, cảm thấy mặt mình cũng không có cái gì kỳ quái, mới hỏi hắn, “Chẳng lẽ em nói cái gì quái lạ lắm à?”
“Em kêu anh thuê phòng nghỉ ở khách sạn trấn trên?”
“… Khụ khụ khụ!” Lục Dung Nhan chột dạ ho khan một tiếng
“À, dù sao chỗ này cũng chỉ là một thị trấn nhỏ, khách sạn xịn thì không có, nhưng dù sao cũng chỉ ngủ có một giấc, giờ cũng hơn 12 giờ đêm rồi, cùng lắm chỉ ở bảy tám tiếng thôi, tạm chấp nhận chút đi, còn hơn anh mạo hiểm tuyết lớn chạy về thành phố!
Lỡ đâu tuyết lớn quá, về gió máy nữa thì sao? Khó mà nói, đúng không?”
Lục Ngạn Diễm vẻ mặt không vui nhìn lên trời, cuối cùng, mới nói: “Nhà em chẳng lẽ không có phòng cho khách sao?”
“…Anh định ngủ lại nhà em??”
“Chẳng lẽ em thật muốn anh đi ở mấy cái khách sạn dơ hầy đó sao?”
Lục đại viện trường nổi giận.
“… Không được, anh… anh mà ở nhà em thì sợ ba mẹ em suy nghĩ nhiều. Còn nữa, anh tới nhà em, mà lại không ngủ cùng em, lại tới phiên Tiêu Tiêu sẽ nghĩ nhiều, em cảm thấy…”
“Vậy ngủ chung một gian phòng a!”
“Lục Ngạn Diễm!!”
Lục Dung Nhan nghiêm mặt.
Lục Ngạn Diễm đại để cũng là có chút sinh khí, “Được rồi, em xuống xe đi, anh tự về thành phố ngủ!!!”
“…” Bực bội!
Bắt đầu chơi trò con nít rồi.
Lục Dung Nhan bực bội, tính đẩy cửa xuống xe rồi, nhưng cô lại không thể nhẫn tâm, lỡ đâu người ta thật sự lái xe trong tuyết lớn vậy về thành phố thì sao? Đi về ổn thì không sao, lỡ đâu trên đường có chuyện thì cũng khó nói.
Vì thế, cô ngồi lại trong xe, không nhúc nhích, cũng không hé răng.
Không nói lời nào, lại không đi, Lục Ngạn Diễm cũng bó tay.
Cuối cùng, Lục Ngạn Diễm thỏa hiệp, “Được rồi, anh ngủ ở khách sạn trấn này được chưa?”
Chương 96
Ba Điều Kiện
Cuối cùng, Lục Ngạn Diễm thỏa hiệp, “Được rồi, anh ngủ ở khách sạn trấn này được chưa?”
Thấy đại nam nhân kiêu ngạo như Lục Ngạn Diễm đột nhiên thỏa hiệp, Lục Dung Nhan cũng có chút không đành lòng, “Được rồi! Anh ngủ lại nhà em, bất quá……”
“Bất quá cái gì?”
Lục Ngạn Diễm có chút không vui, “Không phải mượn giường nhà em nằm một chút mà thôi? Chẳng lẽ còn nói điều kiện?”
“Ừ! Nói trước ba điều kiện”
“… Nói.”
Ăn nhờ ở đậu, không thể không chịu thua.
“Ba mẹ em ngủ rồi, chút nữa vào nhà đừng lên tiếng, sáng mai bọn họ chưa rời giường thì anh phải rời đi. Ba mẹ em với Tiêu Tiêu tầm 7 giờ sẽ dậy, khoảng 6 giờ anh đi là được, điều kiện này không khó phải không?”
“…” Lục Ngạn Diễm cau mày, có chút nổi giận, “Lục Dung Nhan, anh là chồng trước của em mà thôi, không phải gian - phu, sao em có thể bắt anh như vậy mà trốn đông trốn tây?”
“Vì anh là chồng trước, nên em mới muốn vậy, hiểu không? Nếu là gian phu thật thì mới không cần trốn trốn tránh tránh đâu! Ba mẹ em hiện tại đang ước gì em đi tìm người khác!”
Lục Ngạn Diễm bị Lục Dung Nhan nói đến bực mình, ngực kịch liệt phập phồng vài cái.
“Rốt cuộc đáp ứng hay không đáp ứng nào?” Lục Dung Nhan hỏi hắn.
“... Anh không được gặp ai hả?”
“Chuyện đó thật cũng không phải thế.” Lục Dung Nhan nghiêm trang giải thích, “Em lo lắng ba mẹ nghĩ nhiều, minh bạch không? Chúng ta hiện tại đã ly hôn, đột nhiên anh lại chạy tới nhà em, ba mẹ em sẽ cho rằng hai ta còn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, em không muốn bọn họ lo lắng nhiều, em đã…”
“Được rồi, được rồi!” Lục Ngạn Diễm không kiên nhẫn cắt ngang lời Lục Dung Nhan nói, “Tự anh đi thuê khách sạn, chỗ nào thuê được?”
“…” Lục Dung Nhan có chút bất đắc dĩ, nhìn nghiêng khuôn mặt tức giận của hắn, nghĩ nghĩ, cô cũng lười nói thêm, chỉ chỉ phía trước, “Qua cầu, bên tay phải liền có.”
Lục Ngạn Diễm đẩy cửa xuống xe, Lục Dung Nhan cũng vội vàng xuống xe đuổi theo hắn.
“Anh chậm một chút, giày này của em không đi nhanh được.”
“Đừng đi theo, đi về nhà đi!”
Lục Ngạn Diễm có chút tức giận, nhưng chân bước vẫn vì một câu của cô mà rõ ràng chậm hơn rất nhiều.
Lục Dung Nhan cũng biết hắn đang so khí với mình, cô đuổi theo giải thích: “Không phải em không để anh ngủ lại nhà, mà nếu bị ba mẹ em biết, hôm sau lại hỏi đông hỏi tây, người già mà lải nhải thì… anh đâu phải không biết.”
“Em bỏ đi rồi ba mẹ anh cũng lải nhải như vậy, đâu thấy em suy nghĩ nhiều cho anh phân nào?!”
“……” Hiện tại là thế nào? Đi giận ngược lại mình hay sao?
“Ơm chuyện này sao oán thán em chứ!” Lục Dung Nhan vừa đi vừa giải oan, “Anh là chồng mà, nếu lúc trước không phải anh làm tròn trách nhiệm thì chúng ta đến nước ly hôn sao?”
“…” Phía trước, Lục Ngạn Diễm bỗng dừng bước, xoay người nhìn cô.
Lục Dung Nhan bị Lục Ngạn Diễm đột nhiên xoay người làm giật mình, bước chân trượt một cái làm cô sợ tới mức hoa dung thất sắc, một tiếng thét chói tai, cả người liền hướng tới mặt băng thân ái!
Xong rồi!! Lớn chuyện rồi!!!
Cô vốn tưởng mình sẽ ngã như chó gặm phân (vâng, nguyên văn của tác giả đó ạ!!!) nhưng không ngờ bỗng có một cánh tay rắn chắc vươn tới túm chặt tay cô, vòng eo cũng rơi vào vòng tay của ai đó, người không hôn đất mà lại rơi vào ai kia.
Mặt cô, vừa vặn trực tiếp đại khái ở vị trí bụng dưới của Lục Ngạn Diễm.
Cô thậm chí còn có thể tinh tường cảm giác được chỗ phồng lên kia, có chút hăng hái!!
Nghe được tiếng ai kia rên lên đau đớn, cắn răng mắng: “Lục Dung Nhan, em cố ý có phải hay không?”
“……” Lục Dung Nhan mặt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy, “Sao thành ra em cố ý? Nếu anh không đỡ em thì… đâu đến nỗi đập vào anh như vậy? Em còn ghét bỏ thứ trên người anh đó!!”
“Vậy anh không đỡ là được rồi!?” Lục Ngạn Diễm buông cô ra, “Thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết tấm lòng người tốt!”
Lục Ngạn Diễm nói xong, bước về phía trước.
Lục Dung Nhan còn lòng còn sợ hãi, nhỏ giọng nói thầm nói: “Mắng người ta là chó, anh mới là chó á!!”
“Còn đứng ở kia lẩm nhẩm lầm nhầm làm gì? Có đi hay không?”
Lục Ngạn Diễm ở phía trước tức giận thúc giục cô.
“… Tới đây!”
Không phải nói không cho cô đi theo sao?
Lục Dung Nhan đưa Lục Ngạn Diễm tới nhà trọ duy nhất trong trấn, kết quả đã đóng cửa.
Lục Ngạn Diễm có chút vô ngữ liếc nhìn Lục Dung Nhan.
“Việc này cũng không thể trách e đi? Làm sao em biết được người ta đóng cửa.”
Cũng đúng, mùa đông tuyết lạnh, ai lại nửa đêm đi thuê phòng chứ!!
“Được rồi, cùng em về nhà đi thôi!” Lục Dung Nhan hà hơi vào hai tay lạnh cóng, “Ở bên ngoài thổi gió lạnh, đông lạnh mà chết mất.”
Lục Ngạn Diễm không nói chuyện, chỉ kéo tay cô, mạnh mẽ nhét vào trong túi mình, rồi sau đó, đi về phía nhà cô.
Lục Dung Nhan không dự đoán được hắn sẽ có hành động ấm áp như vậy, đương nhiên, việc này trong mắt Lục Dung Nhan thuộc về khác thường, thật sự quá khác thường.
Cô định thử rút tay ra khỏi tay hắn, cẩn thận hỏi Lục Ngạn Diễm, “…… anh làm gì lôi kéo tay của em?”
“……” Lục Ngạn Diễm hung tợn lườm cô một cái.
Gặp qua nữ nhân khó hiểu phong tình, nhưng thật chưa thấy qua ai giống như cô không hiểu phong tình!
Lục Ngạn Diễm có loại xúc động, muốn đập một cái lên đầu cô.
Bị lườm, Lục Dung Nhan lại khó hiểu tim đập thình thịch, kinh hoàng… chẳng lẽ, gia hỏa này đang chơi trò giống phim thần tượng… sưởi ấm cho mình?!
Có thể sao? Loại chuyện này thật sự không giống việc người này làm với mình.
Lục Dung Nhan còn đang miên man suy nghĩ, liền nghe Lục Ngạn Diễm nói: “Ngốc cái gì nữa?! Lấy chìa khóa mở cửa a!”
“A?”
Lục Dung Nhan bỗng nhiên hoàn hồn, mới phát hiện, hai người cũng không biết khi nào đã đi đến cửa nhà.
Sao nhanh như vậy!
Lục Dung Nhan vội vàng lấy chìa khóa ra, đang định mở cửa, lại ngừng, “Chúng ta nói hết ba điều kiện đã……”
“Đã biết! Đừng có dông dài, mở cửa!”
“…Dữ cái gì chứ!”
Lục Dung Nhan ngoan ngoãn mở cửa.
Lục Ngạn Diễm vào cửa cô còn đưa tay lên môi, ý bảo hắn an tĩnh.
Lục Ngạn Diễm có chút bực mình, “Em thật sự coi anh là gian - phu? Nhà này anh còn tới ít hay sao hả?”
“Nhỏ giọng coi nào…”
“……” Lục Ngạn Diễm không vui hướng lên trời trợn mắt.
Thật không hiểu sao tự mình tìm tội, chạy suốt đêm mạo hiểm tuyết lớn để đi tìm nữ nhân không có lương tâm này. Với tính tình của Lục đại viện trưởng, lẽ ra sẽ xoay người bỏ đi, nhà cô có gì mà quý? Nhưng hắn lại yên lặng chịu đựng, còn tuân thủ quy định của cô, không dám lớn tiếng ở nhà bọn họ.
Chương 97
Cùng Phòng Ngủ Cả Đêm
Lục Dung Nhan cũng không dám đưa Lục Ngạn Diễm đến phòng giành cho khách.
Thứ nhất là do phòng giành cho khách ở căn phòng cạnh bên, động tĩnh chỉ hơi lớn một chút có thể khiến cho ba mẹ cô tỉnh giấc.
Thứ hai, hắn không ở dưới sự quan sát của mình thật sự mình không yên tâm, cùng ngủ với cô thì mai cô có thể đánh thức hắn dậy.
Thứ ba, phòng cô ở lầu một, rất gần cửa chính, ngày mai tỉnh giấc là hắn có thể ra ngay khỏi cửa.
Cho nên, cứ chần chờ mãi, Lục Dung Nhan quyết định để cho hắn ngủ trên… ghế sô pha trong phòng mình!
“Em kêu anh ngủ ghế sô pha??”
Lục Ngạn Diễm quả thực không thể tin được, chỉ vào sô pha ngắn trong phòng rồi chau mày, “Ngắn vậy, làm sao mà ngủ?”
“Không phải anh ngủ hay co người à?”
Lục Ngạn Diễm cau chặt mày, trừng mắt nhìn Lục Dung Nhan, “Đúng là tui đầu bị cái gì mới chạy tới địa phương quỷ quái này tìm em mà!!!”
“… Cái gì mà địa phương quỷ quái? Chỗ này thì sao? Ở đây trấn nhỏ, dân thuần phác, không khí lại sạch, so với thành phố lớn còn tốt hơn nhiều đó! Rõ ràng tự anh tới thăm con anh cơ mà!!”
“Ừ, tôi tới thăm con! Không có liên quan nửa phần tới em nữa! Được chưa!” Lục Ngạn Diễm giận dỗi ôm chăn gối lên nằm ì trên sô pha.
Lúc nhắm mắt, còn thở hổn hển, có thể thấy được hắn thật sự vô cùng tức giận,
Lục Ngạn Diễm đi không mang theo quần áo nên Lục Dung Nhan không muốn kinh động ba mẹ nên tối nay cũng chỉ có thể tắm sơ rồi ngủ.
Dù sao cũng phải ngủ sô pha nên Lục Ngạn Diễm không trông mong gì ngủ thoải mái.
Lục Dung Nhan nằm trên giường lớn, tắt đèn trong phòng chỉ để lại ngọn đèn ngủ. Không biết có phải vì trong phòng có thêm một người không mà cô không tài nào ngủ được.
Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại không dưới hai mươi lần, cuối cùng Lục Ngạn Diễm nhịn không nổi: “Đừng có lăn qua lăn lại như vậy được không? Sột sột soạt soạt không làm sao mà ngủ được.”
Hắn vốn dĩ ngủ đã không thoải mái lại còn bị cô quậy, càng ngủ không được.
Lục Ngạn Diễm nghiêng đầu nhìn cô: “Đêm nay tôi mà ngủ không ngon, ngày mai dậy không nổi thì em đừng có trách tôi đó!”
“…”
Lục Dung Nhan lúc này thật sự không dám tiếp tục xoay người, tức khắc nhắm mắt lại ngủ.
Ngủ không được, cũng ép buộc chính mình ngủ.
Lỡ đâu sáng mai dậy không nổi, vậy thật đúng là…
Hình ảnh đó, cô cũng không dám nghĩ nhiều.
Lục Ngạn Diễm tuy rằng không thoải mái, nhưng đêm nay, hắn thật đúng là quy quy củ củ ở trên sô pha nằm cả một đêm.
Lúc bị Lục Dung Nhan đánh thức, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều vô cùng đau nhức.
“Lục Ngạn Diễm ——”
Lục Dung Nhan vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Dậy nào, nên rời giường! Còn không dậy thì ba mẹ em dậy trước mất.”
Lục Dung Nhan bị cô cương quyết gọi dậy nên ý thức còn có chút chậm chạp, đôi mắt sâu hun hút vẫn còn mơ hồ, còn chút tơ máu chưa tan hết. Hắn mở to mắt, ánh mắt có chút chất phác nhìn Lục Dung Nhan trước mặt .
Trong vài giây, hắn thậm chí có loại ảo giác, cho rằng mình và cô quay lại thời điểm trước đây, khi mà họ còn chưa ly hôn…
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Lục Dung Nhan lôi hắn về thực tế,
“Mau nào, không thể để cho ba mẹ em biết anh ngủ ở nhà em…”
Lục Ngạn Diễm không nhúc nhích, chỉ nhăn chặt mày, cánh tay dài vươn ra, ngón tay bỗng dưng chế trụ cằm cô, kéo mặt cô tới sát khuôn mặt ngái ngủ của mình, hắn lại một lần nghiêm túc cường điệu, “Lục Dung Nhan, tôi không phải gian-phu của em!”
“……” Điểm này hắn đã nói qua rất nhiều lần.
Hơi thở ướt nóng của hắn phà vào mặt cô có chút tê dại, không biết có phải bỗng dưng quá thân mật không mà trái tim bé nhỏ của cô lại không biết cố gắng mà bắt đầu nhảy loạn.
Có lầm hay không?!
Lục Dung Nhan đang nghĩ ngợi xem mình phải phản bác hắn thế nào thì bỗng hắn buông tay, thả cô ra và ngồi dậy.
Hắn đưa tay cào cào mái tóc rối, hỏi cô: “Có đồ cho tôi rửa mặt không?”
“Có! Anh mau đi rửa mặt đi.” Lục Dung Nhan chỉ chỉ vào trong toilet.
Lục Ngạn Diễm bất mãn liếc cô một cái, tuy rằng ngủ không no giấc, nhưng hắn vẫn nghe lời mà đứng dậy đi vào toilet rửa mặt.
Vừa đi, vừa vặn eo giãn gân cốt.
Kêu người cao lớn như hắn nằm trên sô pha cả đêm thật là đòi mạng người ta mà!
Lục Dung Nhan nhìn theo bóng dáng hắn đi vào toilet, không biết sao, thế nhưng không khỏi cong khóe miệng.
Bỗng nhiên cảm thấy, cái hình ảnh này… rất ấm áp thoải mái.
Lục Ngạn Diễm rửa mặt xong, Lục Dung Nhan lôi kéo hắn nhẹ bước đi ra ngoài.
Cũng may, cũng may, ba mẹ còn chưa dậy.
Lục Dung Nhan giống như làm chuyện trái với lương tâm rón ra rón rén đi về phía cổng lớn, thật cẩn thận kéo cửa ra, ý bảo Lục Ngạn Diễm nhanh chóng rời đi, lại nào biết, cửa vừa mở ra, khuôn mặt ông Lục đã xuất hiện trước mặt hai người.
“Ngạn Diễm??”
Ông Lục liếc mắt đã thấy Lục Ngạn Diễm chuẩn bị ra khỏi cửa.
Đương nhiên, còn có cả con gái của ông.
“… Ba??”
Lục Dung Nhan quả thực y như gặp ma, mặt đầy vẻ chột dạ.
“Sao… sao ba ra ngoài sớm vậy?”
“Quét tuyết chứ sao?! Ở ngoài đường đã bị tuyết lấp hết rồi. Cơ mà, Ngạn Diễm sao lại ở đây? Con tới lúc nào vậy? Tối qua hả? Sao ba mẹ không hay biết gì cả thế?”
Ông Lục nghi hoặc nhìn con gái và con rể trước.
Lục Ngạn Diễm nhìn thoáng qua Lục Dung Nhan bên cạnh, vẻ mặt vô cùng quẫn bách, thấy cô xấu hổ không ngừng gãi đầu, Lục Ngạn Diễm có chút buồn cười.
Hắn vội lễ phép vấn an nhạc phụ: “Ba, đã lâu không gặp! Tối qua con tới mà muộn quá, ba mẹ ngủ cả rồi nên con cũng không chào hỏi.”
“… Anh đừng có gọi ‘ba’ nữa chứ, ba em đã sớm không còn là ba anh nữa rồi.”
Lục Dung Nhan vội vàng sửa lại cách xưng hô của Lục Ngạn Diễm.
Ông Lục liếc nhìn con gái rồi cười, “Như nhau cả, gọi quen rồi muốn sửa cũng khó mà. Nhưng mà sáng sớm hai đứa đi đâu vậy?”
“…” cô có thể nói là mình tính đem chồng trước lén lút tống ra cửa sao? Còn tính khi nào Tiêu Tiêu dậy thì lén đưa con đi gặp ba nó, không nghĩ tới lại bị ba cô bắt gặp.
“Ba, con đang định dắt anh ấy đi ăn sáng!” Lục Dung Nhan thuận miệng nói dối.
“Bên ngoài âm mười mấy độ, làm gì còn chỗ nào ăn sáng?! Mau đi vào, chút nữa mẹ nấu cho mà ăn!”
“Không cần, ba! Ngạn Diễm đang chuẩn bị đi mà!”
“Cứ thế mà đi? Không phải còn thăm Tiêu Tiêu sao?” Ông Lục vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm vội trả lời: “Con hôm nay cũng không bận, cũng muốn thăm Tiêu Tiêu ạ.”
“…” Gia hỏa này!
Ông Lục đại khái là hiểu tâm tư con gái, “Con mau đưa Ngạn Diễm vào phòng ăn đi, hừ, chả lẽ đây là đạo đãi khách của con à? Mau lên nào, đóng cửa lại, ở ngoài lạnh chết mất!”
Chương 98
Con muốn ba, cũng muốn mẹ
“... hắn là khách khi nào?” Lục Dung Nhan nhịn không được nhỏ giọng nói thầm.
“Còn đứng đó làu nhàu cái gì? Mau đóng cửa lại đi!” ông Lục giục giã.
“Dạ!” Lục Dung Nhan lúc này mới đi đóng cửa, không quên quay đầu lại trừng mắt nhìn Lục Ngạn Diễm. Lục Ngạn Diễm lại dường như chẳng thấy gì, vừa nói vừa cười theo ông Lục vào nhà.
Lục Dung Nhan có chút buồn bực.
Chút nữa Lục Ngạn Diễm đi rồi không biết cô sẽ bị mẹ lải nhải tới đâu nữa.
Lục Ngạn Diễm mới vừa vào nhà thì vừa lúc bà Lục đi xuống lầu. Nhìn thấy con rể cũ xuất hiện trong nhà, bà sửng sốt ngạc nhiên, “Ngạn Diễm?”
“Mẹ, chào mẹ buổi sáng!” Lục Ngạn Diễm vội vàng lễ phép chào bà.
Bà Lục mặt đầy vẻ ngạc nhiên, nhìn con gái đang gục đầu xuống đất. Có lẽ nhận ra vợ mình đang kinh ngạc, ông Lục vội giải thích: “Ngạn Diễm khuya qua tới, sáng sớm, trời còn chưa sáng, con gái bà tính trộm tiễn nó đi đấy!”
Lúc ông Lục nói lời này, còn có thâm ý quay đầu lại nhìn con gái cưng.
Lục Dung Nhan cảm thấy đầu to cả lên, “Ba, sao lại thêm mắm dặm muối vậy! Gì mà con trộm tiễn anh ấy đi chứ?! Con và anh ấy đường đường chính chính, quan hệ hoàn toàn trong sáng có gì đâu mà trộm chứ! Con nói là con đưa anh ấy đi ăn sáng thôi mà!”
“Ngạn Diễm, đêm qua em ngủ ở đâu?” Bà Lục hỏi Lục Ngạn Diễm.
“Dạ trong phòng Dung Nhan …”
“Phòng cho khách!! Phòng cho khách —”
Lục Ngạn Diễm đang nói dở đã bị Lục Dung Nhan cắt ngang.
Nghe tới đây, ông bà Lục đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu.
Nghe vậy, lục phụ cùng lục mẫu nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, ngầm hiểu. Hai người cũng không nói thêm tiếng nào. Bà Lục đi vào trong bếp, vừa nấu ăn vừa nói với Lục Dung Nhan:
“Dung Nhan, hai đứa con đi vào xem Tiêu Tiêu đi, coi tỉnh chưa thì rửa mặt cho con rồi kêu xuống nhà ăn sáng!”
“Dạ!”
Lục Dung Nhan nói xong liền chuẩn bị lên lầu.
Lục Ngạn Diễm cũng đuổi kịp, “Anh đi với em!”
“…Ừ.”
Lục Dung Nhan xoắn cả người. Lúc lên lầu, cô thì thầm trách: “Mới vừa nãy không nói dối ba mẹ được sao?”
“Nói dối với ba mẹ là đại bất kính.” Lục Ngạn Diễm vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Dung Nhan có chút buồn bực, “Dù sao thì anh với nhà em cũng chẳng còn quan hệ gì, nói dối thiện ý…”
“Em có cần phải vội vã cùng tôi phủi sạch quan hệ vậy không?” Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên hỏi một câu.
“…” Câu hỏi nói ra thì Lục Dung Nhan có chút ngây ngốc. Một lúc sau mới nói:
“Không phải là phủi sạch quan hệ mà là thực sự giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa.”
Lục Ngạn Diễm lạnh lùng liếc cô, ánh mắt sắc lẻm như dao cau.
Lục Dung Nhan bị hắn nhìn chằm chằm, lưng tự dưng thấy tê tê. Cô vội bước đi, thoát đi cảm giác áp bức này.
“Tiêu Tiêu, con dậy chưa?”
Lục Dung Nhan nhoài người trên giường, khẽ gọi con trai trong chăn.
Tiêu Tiêu lười biếng từ trong chăn ló đầu ra, “Mẹ cục cưng, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, bảo bối! Ngủ đã chưa nào?”
“…Uhm.” Tiểu gia hỏa lên tiếng, rồi sau đó, hai tay mở ra, làm nũng giang tay chui vào lòng cô, ôm thật chặt. Đầu bé bỏng của bé cọ cọ vào cổ cô, định nói gì, bỗng ngạc nhiên, hét chói tai:
“Ba??? Ba!!! Thật là ba hả?”
Nghe con trai gọi, vẻ lạnh lùng trên mặt Lục Ngạn Diễm lập tức thay thế bằng vẻ mặt cưng chiều, tươi cười bước vào, “Thật là ba!”
Tiểu gia hỏa lập tức liền chui ra khỏi lòng Lục Dung Nhan chạy ngay tới, dép cũng không mang, ‘lịch bịch’ vài tiếng đã nhào vào lòng Lục ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm đã ngồi xổm xuống, cánh tay mở ra, vững vàng tiếp được con trai, ôm con hết trọn vòng tay, nhẹ nhàng bế bổng con lên bằng một tay.
“Dép còn không mang sao? Coi chừng cảm lạnh đó!”
Lục Dung Nhan vội vàng cầm áo bông từ trên sô pha tới trùm lên mình con.
Tiểu gia hỏa vui vẻ cực kỳ, hai bàn tay nhỏ vòng lên cổ ba, đôi mắt cười tủm tỉm mà nói, “Ba à, con còn tưởng rằng ba không cần Tiêu Tiêu cùng mẹ nữa! Lâu như vậy mới tới thăm tụi con…”
“……”
Nghe con trai nói vậy Lục Dung Nhan lập tức liền có chút chột dạ.
Hắn-Lục Ngạn Diễm xác thật là không cần cô, nhưng con trai vẫn là con hắn.
Đương nhiên, nói chính xác hơn thì không thể nói là hắn không cần cô, mà là cô cũng không buồn nghĩ tới hắn! Hừ!
Lục Dung Nhan cầm giày của con lại, “Tiêu Tiêu, qua đây, mang giày vào đã.”
“Ba, ba còn chưa trả lời vấn đề của con đó!”
Thấy ba mình không nói lời nào, tiểu gia hỏa lại thúc giục hỏi một câu.
“Cái gì?” Lục Ngạn Diễm dừng ánh mắt ở trên khuôn mặt chột dạ của Lục Dung Nhan quay đầu lại hỏi con trai.
Tiêu Tiêu vẻ mặt nghiêm túc lặp lại: “Con hỏi ba, lâu vậy không tới thăm tụi con, có phải đã quên hai mẹ con con không? Không cần mẹ con con nữa phải không?!”
Kỳ thật, đừng nhìn tiểu gia hỏa tuổi không lớn, nhưng tâm tư là cực kỳ mẫn cảm, có lẽ lúc này liền nó đã nhìn ra quan hệ giữa ba mẹ có vấn đề nhỏ, chỉ là không hiểu lắm thế giới của người lớn mà thôi.
“Đương nhiên cần!”
Lục Ngạn Diễm vẻ mặt nghiêm túc cùng con bảo đảm, “Con cần ba, cũng cần mẹ! Không thể thiếu ai!”
Lục Dung Nhan nghe vậy, ngực nhói đau.
Gia hỏa này! Không biết rằng có những lời hứa không thể tùy tiện hứa sao? Đặc biệt là ở trước mặt con!
Nói với con như vậy lỡ con trai tưởng thật thì sao? Sau này mình phải nói lại với con như thế nào về mối quan hệ giữa hai người đây?!
Đáp án của Lục Ngạn Diễm khiến tiểu gia hỏa rất vừa lòng, bé cười hì hì cùng Lục Dung Nhan, “Mụ cục cưng nghe không? Ba nói là ba còn cần mẹ con mình đó!”
“... mẹ không hiếm gì cái sự cần của người ta.” Lục Dung Nhan lầm bầm với bản thân.
Con trai không nghe thấy nhưng Lục Ngạn Diễm một chữ nghe cũng không sót.
Lục Ngạn Diễm cong cong khóe miệng đầy ẩn ý.
“A! Đúng rồi, ba à—” tiểu gia hỏa bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, “Mẹ có đan khăn quàng cổ cho hai ba con mình đó!”
“Hả?”
Lục Ngạn Diễm có chút ngoài ý muốn nhìn Lục Dung Nhan.
Lục Dung Nhan có chút chột dạ, hoàn toàn không dám nhìn Lục Ngạn Diễm.
“Em đan khăn quàng cổ cho anh?” Lục Ngạn Diễm hỏi.
Lục Dung Nhan xấu hổ cực kỳ, cô vội giải thích: “À.. Chuyện đó… con trai anh náo loạn muốn em đan cho anh.”
Không biết có phải bởi vì quá khẩn trương không mà Lục Dung Nhan nói xong bỗng cảm thấy xoắn xuýt nơi đầu lưỡi.
Chương 99
Giống như vẫn yêu nhau
“Ba, khăn quàng cổ xong rồi nè, đây nè ba…”
Tiểu gia hỏa nhảy ra khỏi lòng Lục Ngạn Diễm bắt đầu ngồi xổm trước tủ quần áo lục tung, “Ba cái ngắn này là của con, còn cái to này là của ba.”
Tiểu gia hỏa lấy từ tủ quần áo ra hai cái khăn quàng một lớn một nhỏ.
Cả hai đều do Lục Dung Nhan đan suốt một ngày, không biết do đan khăn quàng dễ hay do cô học nhanh, dù sao hai cái khăn quàng cô đan một ngày là xong. Tuy có đôi chỗ không như ý, vài chỗ thiếu kim, nhưng cũng không thể tránh khỏi mà.
Kỳ thật căn bản cô cũng không nghĩ tới đưa ra, lúc đó chỉ muốn tập đan thôi. Nhưng không nghĩ tới con trai lại đi hiến vật quý đem khăn quàng cổ này đưa ra, Lục Dung Nhan lập tức xấu hổ.
Lục Ngạn Diễm nhận lấy khăn quàng cổ từ trong tay con trai, nhìn thoáng qua, hỏi Lục Dung Nhan, “Cho anh?”
“... em… hôm qua em tập đan thôi, nếu không thích thì không cần đâu, hơn nữa, đan cũng không ra sao, còn thiếu kim vài chỗ, thôi, đưa đây cho em!”
Lục Dung Nhan nói, liền duỗi tay muốn lấy khăn quàng trong tay Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm vội tránh đi, giấu ra phía sau, “Ai nói bỏ?”
Lục Dung Nhan sửng sốt.
Lục Ngạn Diễm cầm khăn quàng so sánh với của con trai, Lục Dung Nhan bừng tỉnh đại ngộ.
À, có lẽ hắn muốn quàng cùng con trai mà!
Cũng đúng! Lúc này con trai đang trông mong nhìn thấy hai người bọn họ cùng quàng mà! Hắn là ba, đương nhiên không muốn con trai thất vọng.
Nghĩ về Lục Ngạn Diễm như vậy, cũng không biết sao, Lục Dung Nhan lại cảm thấy có chút mất mát, thậm chí có chút giận dỗi?
Nếu không phải có con trai ở đây, không chừng hắn thật sự sẽ từ chối cái khăn quàng này.
Lục Dung Nhan còn đang suy nghĩ, liền thấy Lục Ngạn Diễm đưa khăn quàng tới trước mặt.
“Cái gì?” Lục Dung Nhan ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.
“Giúp anh quàng khăn”
“A?” Màn diễn này cũng không cần thiết diễn đến như vậy chứ?
“A cái gì? Trước giờ anh có đeo đâu mà biết quàng thế nào? Mau lên nào!”
Lục Ngạn Diễm thúc giục nàng.
Tiểu gia hỏa phá lệ hưng phấn, một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, “Mụ mụ, ngươi mau giúp ba ba mang lên!”
“……” Lục Dung Nhan có chút quẫn bách.
Nhưng rốt cuộc cô vẫn tiếp nhận khăn quàng cổ trong tay hắn, “anh cúi thấp xuống nào…”
Lục Ngạn Diễm nghe vậy, thoáng gật đầu, tới gần cô.
Lục Dung Nhan không biết hắn rốt cuộc có phải cố ý hay không, hơi thở ướt nóng của hắn lập tức phả vào mặt cô, khiến tim cô đập mạnh, ngửa đầu về phía sau một chút.
Bên đôi môi gợi cảm của Lục Ngạn Diễm thoáng gợi một tia cười nhẹ, nhẹ giọng hỏi cô một câu: “Sợ cái gì?”
“…… Em đâu có!”
Lục Dung Nhan trên mặt vẫn không khỏi đỏ một vòng.
Cô đứng thẳng thân mình, giả vờ ho khan một tiếng, “Anh đừng chơi xấu.”
“Oan uổng mà!” Lục Ngạn Diễm kêu oan, “Là tự em suy nghĩ nhiều.”
“……” Lục Dung Nhan bực, tiếc là không thể đá hai chân hắn.
Cô quàng đại chiếc khăn lên cổ hắn rồi quay đi.
Lục Ngạn Diễm không hài lòng, soi gương tự mình điều chỉnh một chút! Rõ ràng quàng còn đẹp hơn cô, vậy mà nói là không biết!?
…………………………………………………………………………
Lúc ăn sáng, bà Lục vừa cho cháu ăn vừa hỏi Lục Ngạn Diễm, “Ngạn Diễm, hôm qua tới lúc nào? Sao ba mẹ không biết tí gì? ”
“Dạ lúc trời rạng sáng!! Quá muộn, nên nói Dung Nhan đừng làm phiền ba mẹ.”
Lục Ngạn Diễm lễ phép đáp lại. Bà Lục nghe vậy thì mắng con gái một câu: “Con cũng thật là không hiểu chuyện.”
Lục Dung Nhan mặt đầy ủy khuất, tức giận lườm Lục Ngạn Diễm.
“Mẹ, chuyện này cũng không thể trách Dung Nhan không hiểu chuyện, cô ấy là lo lắng cho ba mẹ nên không dám đánh thức đó, ban ngày ba mẹ trông con cho bọn con đã vất vả rồi, tối còn không để ba mẹ ngủ ngon, cái đó mới đúng là không hiểu chuyện!”
“… Cái này cũng không sai”
Lục Dung Nhan nhỏ giọng nói thầm một câu, trong lòng lúc này mới cảm thấy thoáng thoải mái chút.
“Đúng rồi, tối qua tuyết lớn vậy, con tới cách nào vậy?” Ông Lục hỏi Lục Ngạn Diễm.
“Con lái xe từ sân bay tới ạ.”
“Lái xe tới?”
Ông Lục tựa hồ nghĩ đến cái gì, “Chiếc xe việt dã bên kia cầu là của con sao?”
“Dạ, vâng! Tối qua bị tuyết chắn đường nên con ngừng xe ở đó luôn.”
“Xem tình huống trước mắt này, xe con tạm thời là không ra được!” Ông Lục tiếp tục nói: “Vừa mới sáng sớm, tin tức đưa tin khu này còn có băng nữa, đừng nói cầu trong trấn mà đường cao tốc cũng ngưng lưu thông từ tối qua. Cũng hơn mười mấy giờ! Con mấy ngày này có việc gì quan trọng không? Nếu có chỉ sợ cũng không vội được đâu!”
“Không thể nào? Bên ngoài ngập tuyết ạ??” Lục Dung Nhan kinh ngạc.
“Không tin thì con tự đi xem đi! Xe Ngạn Diễm lúc này có nguyên một tầng băng, muốn đi còn phải chờ băng tan đó, nhưng trước mắt không phải là một việc dễ dàng đâu!”
Lục Dung Nhan nhìn về phía Lục Ngạn Diễm, hỏi một câu: “Abg có chuyện quan trọng không?”
Lục Ngạn Diễm nói: “Thăm con, có tính là chuyện quan trọng không?”
“…Không phải anh nói là có việc sao?”
“Việc xong rồi.”
“…Uhm!”
Ý ngoài lời, chính là có khả năng hắn ở lại vài ngày.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Ngạn Diễm dừng trên mặt cô “nếu em để ý việc anh ở lại, thì anh về vậy! Đường sẽ thông thôi!”
“Về cái gì! Em có nói gì đâu? Ở ngoài băng tuyết, về cái gì mà về! Đi đường có chuyện thì sao? Em ăn nói sao với mẹ anh?” Lục Dung Nhan có chút cáu.
Lục Ngạn Diễm cười.
Bà Lục cũng vội nói: “Ừ! Băng tuyết thế này lái xe không an toàn, đừng đi! Trước ở lại vài ngày đi! Chờ băng tan lại nói.”
“Dạ, cảm ơn mẹ.”
Lục Ngạn Diễm vội không chút khách khí nói lời cảm tạ.
Nhìn Lục Dung Nhan cười.
“Cười cái gì mà cười a! Tới thăm con cũng không biết lựa lúc, ngay lúc như này mà đi thăm con…”
Lục Ngạn Diễm múc muỗng cháo đầy thâm ý đáp lại nói: “Anh xem ra thời gian này chọn cũng khá tốt.”
“……” Ông bà Lục lặng lẽ nhìn nhau, lại nhìn đôi vợ chồng đã chia tay.
Nhìn sao cũng không thấy hai người này đã chia tay, chà, hấp dẫn đây! Chẳng những không giống, mà lại giống như cặp đôi đang yêu nhau!
Chương 100
Chọn quần áo
Lục Ngạn Diễm vì không có quần áo để thay nên ăn sáng xong Lục Dung Nhan liền cùng Lục Ngạn Diễm ra cửa.
Ra cửa làm gì?
Đương nhiên là lên trấn trên mua quần áo cho ai kia rồi! Đây là yêu cầu mà bà Lục nói ra, lúc Dung Nhan nghe được thực sự kinh ngạc: “Mẹ, mẹ cho là người ta sẽ mặc quần áo giá rẻ ở trấn mình à?”
Bản thân cô đôi khi còn ngại vì quần áo kiểu dáng lỗi thời ở đây, huống chi là người đàn ông này!
“Tại sao không mặc?” Lục Ngạn Diễm hỏi lại Lục Dung Nhan, vẻ mặt bình tĩnh, đáp lời bà Lục: “Mẹ, con không có kén chọn đâu.”
“……” Kết quả là, Lục Dung Nhan liền lãnh phần đưa Lục Ngạn Diễm ra cửa.
Vừa ra tới cửa gió lạnh như dao cắt vào da thịt, gió khiến da mặt cả hai đều đau rát. Lục Dung Nhan theo bản năng cúi thấp đầu, làu nhàu: “Gì mà lạnh thế chứ!”
Lục Ngạn Diễm tháo khăn quàng cổ đang đeo mà quấn lên cho cô.
“Làm gì?” Lục Dung Nhan nghi hoặc nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm chỉ quấn khăn che hết khuôn mặt cô, chỉ chừa lại đôi mắt long lanh kinh ngạc.
“Không phải em bảo lạnh sao? Quấn lại vậy đỡ lạnh chưa?”
Xác thật như thế, quấn lại như vậy đúng lá ấm áp hơn rất nhiều, gió táp vào cũng không đến mặt nên không đau.
“... anh đưa khăn quàng cho em rồi, anh không lạnh sao?”
“Lạnh chứ!”
Lục Ngạn Diễm túm lấy bàn tay của Lục Dung Nhan, “Cho nên, em đưa tay đây sưởi ấm cho tay anh đi!”
“…”
Hiện tại gia hỏa này đang làm gì?
Sao cô có cảm giác như hắn đang trêu chọc cô chứ?! Ảo giác à?
Vì cái gì nàng có loại cảm giác, gia hỏa này giờ phút này như là ở liêu nàng dường như?
“... Ơ!” Cô có chút xấu hổ buồn bực trừng mắt hắn, “Nữ nhân có thể tùy tùy tiện tiện cùng nam nhân nắm tay sao? Anh có thể nào đừng.... Này, Lục Ngạn Diễm, anh cái người này sao lại bá đạo như vậy!!”
Lục Dung Nhan nói chưa xong, tay đã bị nam nhân trước mặt mạnh mẽ kéo qua nắm chặt trong tay, “Em trở nên dông dài như vậy từ bao giờ thế?”
“Chẳng lẽ anh nắm tay con gái toàn kiểu lưu manh thế à?”
Lục Ngạn Diễm dường như nghe thấy cái gì rất vui, quay đầu lại nhìn cô, bên môi treo nụ cười phảng phất.
“Anh cười cái gì hả?” Lục Dung Nhan ra vẻ tức giận trừng mắt với hắn.
“Cười em không biết xấu hổ.”
“……” Hai người bọn họ rốt cuộc ai không biết xấu hổ??
“Ai nắm tay em chứ, chỉ đơn thuần là muốn em giúp anh sưởi ấm tay thôi mà, ai biết em tưởng tượng nhiều thế, có đúng là không biết xấu hổ sao?”
Lục Ngạn Diễm nói, còn cố ý khiêu khích nắm Lục Dung Nhan tay lắc lắc.
“Đệt!” Lục Dung Nhan tức giận đến mức nói lời thô tục, muốn rút tay ra khỏi tay hắn, “Được tiện nghi còn khoe mẽ! Buông tay người ta ra!”
“NO! Lạnh lắm.”
“…Anh!!!” Lục Dung Nhan tính tách tay ra khỏi tay hắn nhưng cô nào phải đối thủ của hắn chứ.
Lục Ngạn Diễm lo lắng cô thật sự tức giận nên vươn tay kéo cô ôm vào lòng, “Được rồi, là anh trêu em! Anh thừa nhận, là anh muốn nắm tay em, được chưa?”
“Anh làm gì muốn nắm tay em? Không nắm!”
Lục Dung Nhan vội rút hai tay nhét vào túi áo khoác, cả người giãy dụa trong lòng hắn: “Mau buông em ra! Đừng có ôm, bị người ta nhìn thấy…”
Vòng tay ôm của Lục Ngạn Diễm lỏng ra, lại vòng tay đem bàn tay cô nhét vào túi áo khoác của mình, nắm chặt bàn tay ấm áp bé nhỏ của cô.
“Ơ…”
“Như vậy thật ấm áp!”
“……”
Lục Dung Nhan cảm thấy mình hẳn là không nên do dự bỏ qua cho hắn, nhưng không biết sao, cuối cùng rốt cuộc là không có rút tay ra.
Vì cái gì?
Thôi, coi như hắn nhường khăn quàng cho mình, mình sưởi tay cho hắn vậy.
Hai người cứ thế nắm tay lên đường đi mua quần áo nam.
Còn chưa vào cửa hàng, Lục Ngạn Diễm đã không khỏi nhíu nhíu mày. Đại khái, phân khúc hàng ‘giá rẻ’ trước mắt này có chút vượt quá tưởng tượng của hắn rồi!
Lục Dung Nhan đương nhiên nhận ra cảm xúc của hắn, cô vội nhỏ giọng nói: “Ban nãy là anh đồng ý với mẹ đi mua, cho nên, bất kể thế nào, anh phải mua vài bộ về!”
Nói xong, Lục Ngạn Diễm đã bị cô lôi kéo vào trong tiệm.
“Dì Tinh, con dắt người tới mua quần áo!”
Thị trấn nhỏ mọi người qua lại với nhau nhiều, vài chục năm ai cũng biết nhau.
“A, Tiểu Nhan à? Ngoài trời lạnh vậy mà còn tới đây ủng hộ dì Tinh sao?! Nhanh vào nào, ngoài lạnh cóng ấy! Ồ, đây là … chồng con hả?”
“……”
Lão công?! Ha ha, chồng trước!
Lục Dung Nhan định nói thế, nhưng cuối cùng, cô chỉ gãi gãi đầu, xấu hổ cười.
Chuyện cô ly hôn ngoài cha mẹ ra thì trong trấn nhỏ này chưa có ai khác biết, nếu truyền đi…
Thôi thôi!! Không nói cũng thế! Chồng thì chồng đi! Dù sao trước kia cũng xác thật là chồng cô.
“Chào dì Tinh.” Lục Ngạn Diễm lễ phép chào hỏi.
“Wow, chào con! Ai da, đúng là tuấn tú lịch sự a! Con nhìn xem thử có cái gì thích không?”
Dì Tinh nhìn chằm chằm Lục Ngạn Diễm đôi mắt tỏa sáng. Cũng đúng thôi, thị trấn nhỏ này chẳng mấy khi có được một đàn ông trẻ tuổi soái khí như vậy, chẳng những đẹp trai mà khí chất cũng ngời ngời, chẳng phải là khiến người ta chói lòa hai mắt sao?!
“Lựa cho anh đi!”
Lục Ngạn Diễm dùng khuỷu tay chạm chạm Lục Dung Nhan.
“Em lựa?” Lục Dung Nhan có chút khó xử, “anh sẽ thích sao?”
Hỏi xong, cảm thấy tự mình hỏi câu vô nghĩa.
Hắn đường đường Lục đại thiếu gia, vốn dĩ coi thường quần áo giá rẻ ở trấn của mình! Còn thích á! Hắn không ghét đã thắp nhang cảm tạ trời đất rồi.
“Được rồi, em hiểu.”
Cô đã hiểu, muốn chọn được thứ hắn thích thì đại khái hôm nay cũng không có nổi một món.
“Em chọn thay anh, nhưng anh phải nghe lời em, em thấy ok thì mua luôn, chịu không?”
“…” Lục Ngạn Diễm bất mãn cau chặt mày.
“Không được? Không được thì thôi.”
“…Em lựa đi.”
Lục Dung Nhan vừa lòng cười cười, quay đầu nói với bà chủ: “Dì Tinh, bọn con không lựa kiểu dáng, chỉ xem chất liệu thôi, được không nào? Cho con vải cotton đi.”
“Cotton có chứ, để dì lấy cho con xem.” Dì Tinh xoay người, lấy quần áo xuống.
“Con xem đi, vải cotton, thoải mái lắm.”
“Dạ, để con chọn.”
Lục Dung Nhan dùng ngón tay tinh tế lên bề mặt từng món, cuối cùng lựa ra hai chiếc áo thun chất liệu không tồi, “dì Tinh, cho con hai món này, gói lại giúp con nhé.”
“Không cần mặc vào thử xem sao?”
“Không cần!”
Lục Dung Nhan biết kích cỡ của Lục Ngạn Diễm, chỉ cần kích cỡ thích hợp, thì kiểu nào mặc lên người hắn cũng đẹp cả!
Có người phải dựa vào quần áo, nhưng lại có người ngược lại, cho dù là quần áo giá rẻ mặc lên người cũng mang lại cảm giác đang mặc đồ xa xỉ!!!
Mà Lục Ngạn Diễm chính là loại người này!
Đến Tận Nơi Tìm
Xe của Lục Ngạn Diễm bị tắc lại ở cây cầu lớn trấn trên. Tuyết lớn nếu ở thành phố lớn sẽ có xe dẹp tuyết 24/24 nhưng ở trấn nhỏ này thì hoàn toàn khác.
Hắn xuống xe, nhíu mày nhìn cảnh tượng trắng xóa trước mặt, trả lời điện thoại với Lục Dung Nhan, “Xe anh bị kẹt lại rồi.”
Lục Dung Nhan ngây người. Tình huống gì đây?
“Cán bộ ở trấn trên bọn em ăn không ngồi rồi hay sao ấy?! Tuyết rơi lâu vậy mà chưa có ai tới quét tước luôn!” Lục đại viện trưởng có vẻ vô cùng không hài lòng với công tác của trấn trên.
“Anh tới thị trấn nhà em?”
Lục Dung Nhan lúc này mới phản ứng lại, lập tức bật dậy.
“Đi công tác ngang qua, thuận tiện lại đây thăm Tiêu Tiêu.”
“Bên ngoài tuyết lớn lắm đó!”
“…Ừ.”
Lục Ngạn Diễm bị gió thổi đến rụt rụt cổ, nhìn tuyết ngập sâu trước mắt, nhíu nhíu mày, lại chui vào trong xe.
“Anh hiện tại ở đâu?”
“Ở đầu cầu.”
“…Sao trễ vậy chứ, Tiêu Tiêu đã ngủ.”
Lục Ngạn Diễm bất mãn nhíu nhíu mày, ý tại ngôn ngoại, phải chăng ý cô là hắn không nên tới?
“Ra đây đi.”
“...” Lục Dung Nhan buồn bực, “bên ngoài lạnh lắm.”
Lục Ngạn Diễm sắp bạo tẩu, “Anh đã đến tận cửa nhà em rồi, em còn không muốn ra gặp?”
“Em ra cũng vô dụng! Anh có phải tới gặp em đâu, em cũng không thể ôm Tiêu Tiêu ra cửa đi?! Anh là ba nó đó, để nó chịu gió lạnh vậy sao?!”
“...” Lục Ngạn Diễm bỗng cảm thấy thật sự muốn bóp chết cô nàng này, cũng may, cô không có trước mặt hắn lúc này.
“Ừ! Tùy em! Cúp máy!” Lục Ngạn Diễm bực đến mức cúp máy.
“Được rồi, chọc chút thôi mà! Ở đó đợi đi vậy.”
Lục Dung Nhan thật sự chịu hết nổi, đành phải xốc chăn lên, rời khỏi chiếc giường ấm áp yêu thương, mặc áo khoác dầy cộp mà đi ra khỏi cửa.
Cửa vừa mở ra, gió lạnh giống như dao nhỏ cứ thế mà thốc vào, táp vào mặt cô, có chút đau, cô vội đem áo bông quấn chặt hơn một chút.
Bên ngoài chắc đã hạ xuống dưới 0 độ C rồi.
Trời ạ, muốn mạng người ta sao? Lạnh vậy tự dưng chạy tới thăm con, cọng dây nào chập mạch vậy Lục Ngạn Diễm?!
Lục Dung Nhan nhịn không được ở trong lòng chửi thầm.
Cô đón gió lạnh, ra cửa, còn không quên đóng cửa chính lại. Đi thẳng về phía cầu lớn, nhìn từ xa đã thấy đầu cầu có một chiếc xe, đèn xe chói lóa giữa đêm tối.
Có lẽ vì đã một thời gian không gặp nhau nên trong lòng cô có chút khẩn trương khó hiểu, cô nhịn không được cúi đầu nhìn quần áo trên người.
… Không có gì đẹp!
Quần áo ngủ bông, áo bông dày sụ màu xanh bộ đội, phía dưới thêm một đôi ủng tuyết.
Xác thật không thể nào đẹp! Lẽ ra ban nãy cô nên sửa soạn một chút!
Bất quá, vẫn là thôi đi! Sửa soạn cho đẹp có ích lợi gì? Chồng trước mà thôi, chẳng lẽ còn có thể biến thành đương nhiệm?
Biến thành đương nhiệm??
Lục Dung Nhan thật là bị ý tưởng thoáng qua này khiến cho giật mình!
Đời có câu ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, cô vốn phi thường đồng ý với ý tưởng này, cho nên, dựa vào tính tình của cô tuyệt đối không thể đem tiền nhiệm lại biến thành đương nhiệm! Bất quá trọng điểm là, người đàn ông đối diện kia có nói qua muốn biến thành đương nhiệm sao?
Lục Dung Nhan tự gõ trán mình, không nhịn được mà tự khinh bỉ mình, “Lục Dung Nhan, có thể bớt nghĩ xàm không nào?!”
“Đi cái gì mà chậm rì rì!”
Lục Dung Nhan đang nghĩ ngợi bỗng nghe phía trước truyền tới tiếng nói chuyện, giọng còn có vẻ có chút khó chịu.
Lục Dung Nhan hoảng sợ.
Mấy chục ngày không gặp nhau, người đàn ông kia đang chạy tới trước mặt mình, dùng ánh mắt bất mãn cực độ mà nhìn cô.
Tuy rằng trên mặt viết chữ không thoải mái, nhưng cũng không mảy may ảnh hưởng tới độ soái khí của hắn, nhiều ngày không thấy, haizz, khuôn mặt vẫn xuất chúng như vậy.
Lục Dung Nhan bất mãn cong môi, “Anh không thấy mặt đất kết băng sao? Đi nhanh ngã rồi sao? Anh chịu trách nhiệm à?”
“... Em bị ngốc sao?”
Lục Ngạn Diễm đi tới, kéo tay cô lôi đi. Có lẽ do tay cô quá lạnh nên hắn nhíu nhíu mày, “Em đi từ trong nhà ra mà không mặc thêm đồ à?”
“Anh có tư cách gì mà càm ràm hở? Mặc còn mỏng hơn em!”
“Anh là đàn ông, mặc nhiều làm gì?”
Xem đi! Muốn phong độ nên không cần độ ấm, cho nên mới bị con trai DISS mà!
Lục Ngạn Diễm kéo Dung Nhan vào trong xe, trên xe vẫn mở máy sưởi, nên lên tới xe Lục Dung Nhan liền cảm giác được vài phần ấm áp, cả người đều thoải mái không ít.
Lục Dung Nhan hỏi hắn, “Đêm nay anh tính ở đâu?”
“Về thành phố ngủ lại!”
“Trễ vậy còn về thành phố sao?” Lục Dung Nhan nhìn tuyết rơi tán loạn ngoài cửa sổ xe, “Có lẽ chút nữa tuyết còn rơi nặng hơn nữa, em nghĩ anh nên thuê phòng ở trấn trên mà nghỉ lại đi, rồi mai lại chạy tới thăm con?”
Lục Dung Nhan nói quay đầu lại nhìn Lục Ngạn Diễm, ý đồ trưng cầu ý kiến, lại thấy Lục Ngạn Diễm nhìn mình bằng ánh mắt phi thường quái dị.
“Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Lục Dung Nhan sờ sờ mặt, cảm thấy mặt mình cũng không có cái gì kỳ quái, mới hỏi hắn, “Chẳng lẽ em nói cái gì quái lạ lắm à?”
“Em kêu anh thuê phòng nghỉ ở khách sạn trấn trên?”
“… Khụ khụ khụ!” Lục Dung Nhan chột dạ ho khan một tiếng
“À, dù sao chỗ này cũng chỉ là một thị trấn nhỏ, khách sạn xịn thì không có, nhưng dù sao cũng chỉ ngủ có một giấc, giờ cũng hơn 12 giờ đêm rồi, cùng lắm chỉ ở bảy tám tiếng thôi, tạm chấp nhận chút đi, còn hơn anh mạo hiểm tuyết lớn chạy về thành phố!
Lỡ đâu tuyết lớn quá, về gió máy nữa thì sao? Khó mà nói, đúng không?”
Lục Ngạn Diễm vẻ mặt không vui nhìn lên trời, cuối cùng, mới nói: “Nhà em chẳng lẽ không có phòng cho khách sao?”
“…Anh định ngủ lại nhà em??”
“Chẳng lẽ em thật muốn anh đi ở mấy cái khách sạn dơ hầy đó sao?”
Lục đại viện trường nổi giận.
“… Không được, anh… anh mà ở nhà em thì sợ ba mẹ em suy nghĩ nhiều. Còn nữa, anh tới nhà em, mà lại không ngủ cùng em, lại tới phiên Tiêu Tiêu sẽ nghĩ nhiều, em cảm thấy…”
“Vậy ngủ chung một gian phòng a!”
“Lục Ngạn Diễm!!”
Lục Dung Nhan nghiêm mặt.
Lục Ngạn Diễm đại để cũng là có chút sinh khí, “Được rồi, em xuống xe đi, anh tự về thành phố ngủ!!!”
“…” Bực bội!
Bắt đầu chơi trò con nít rồi.
Lục Dung Nhan bực bội, tính đẩy cửa xuống xe rồi, nhưng cô lại không thể nhẫn tâm, lỡ đâu người ta thật sự lái xe trong tuyết lớn vậy về thành phố thì sao? Đi về ổn thì không sao, lỡ đâu trên đường có chuyện thì cũng khó nói.
Vì thế, cô ngồi lại trong xe, không nhúc nhích, cũng không hé răng.
Không nói lời nào, lại không đi, Lục Ngạn Diễm cũng bó tay.
Cuối cùng, Lục Ngạn Diễm thỏa hiệp, “Được rồi, anh ngủ ở khách sạn trấn này được chưa?”
Chương 96
Ba Điều Kiện
Cuối cùng, Lục Ngạn Diễm thỏa hiệp, “Được rồi, anh ngủ ở khách sạn trấn này được chưa?”
Thấy đại nam nhân kiêu ngạo như Lục Ngạn Diễm đột nhiên thỏa hiệp, Lục Dung Nhan cũng có chút không đành lòng, “Được rồi! Anh ngủ lại nhà em, bất quá……”
“Bất quá cái gì?”
Lục Ngạn Diễm có chút không vui, “Không phải mượn giường nhà em nằm một chút mà thôi? Chẳng lẽ còn nói điều kiện?”
“Ừ! Nói trước ba điều kiện”
“… Nói.”
Ăn nhờ ở đậu, không thể không chịu thua.
“Ba mẹ em ngủ rồi, chút nữa vào nhà đừng lên tiếng, sáng mai bọn họ chưa rời giường thì anh phải rời đi. Ba mẹ em với Tiêu Tiêu tầm 7 giờ sẽ dậy, khoảng 6 giờ anh đi là được, điều kiện này không khó phải không?”
“…” Lục Ngạn Diễm cau mày, có chút nổi giận, “Lục Dung Nhan, anh là chồng trước của em mà thôi, không phải gian - phu, sao em có thể bắt anh như vậy mà trốn đông trốn tây?”
“Vì anh là chồng trước, nên em mới muốn vậy, hiểu không? Nếu là gian phu thật thì mới không cần trốn trốn tránh tránh đâu! Ba mẹ em hiện tại đang ước gì em đi tìm người khác!”
Lục Ngạn Diễm bị Lục Dung Nhan nói đến bực mình, ngực kịch liệt phập phồng vài cái.
“Rốt cuộc đáp ứng hay không đáp ứng nào?” Lục Dung Nhan hỏi hắn.
“... Anh không được gặp ai hả?”
“Chuyện đó thật cũng không phải thế.” Lục Dung Nhan nghiêm trang giải thích, “Em lo lắng ba mẹ nghĩ nhiều, minh bạch không? Chúng ta hiện tại đã ly hôn, đột nhiên anh lại chạy tới nhà em, ba mẹ em sẽ cho rằng hai ta còn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, em không muốn bọn họ lo lắng nhiều, em đã…”
“Được rồi, được rồi!” Lục Ngạn Diễm không kiên nhẫn cắt ngang lời Lục Dung Nhan nói, “Tự anh đi thuê khách sạn, chỗ nào thuê được?”
“…” Lục Dung Nhan có chút bất đắc dĩ, nhìn nghiêng khuôn mặt tức giận của hắn, nghĩ nghĩ, cô cũng lười nói thêm, chỉ chỉ phía trước, “Qua cầu, bên tay phải liền có.”
Lục Ngạn Diễm đẩy cửa xuống xe, Lục Dung Nhan cũng vội vàng xuống xe đuổi theo hắn.
“Anh chậm một chút, giày này của em không đi nhanh được.”
“Đừng đi theo, đi về nhà đi!”
Lục Ngạn Diễm có chút tức giận, nhưng chân bước vẫn vì một câu của cô mà rõ ràng chậm hơn rất nhiều.
Lục Dung Nhan cũng biết hắn đang so khí với mình, cô đuổi theo giải thích: “Không phải em không để anh ngủ lại nhà, mà nếu bị ba mẹ em biết, hôm sau lại hỏi đông hỏi tây, người già mà lải nhải thì… anh đâu phải không biết.”
“Em bỏ đi rồi ba mẹ anh cũng lải nhải như vậy, đâu thấy em suy nghĩ nhiều cho anh phân nào?!”
“……” Hiện tại là thế nào? Đi giận ngược lại mình hay sao?
“Ơm chuyện này sao oán thán em chứ!” Lục Dung Nhan vừa đi vừa giải oan, “Anh là chồng mà, nếu lúc trước không phải anh làm tròn trách nhiệm thì chúng ta đến nước ly hôn sao?”
“…” Phía trước, Lục Ngạn Diễm bỗng dừng bước, xoay người nhìn cô.
Lục Dung Nhan bị Lục Ngạn Diễm đột nhiên xoay người làm giật mình, bước chân trượt một cái làm cô sợ tới mức hoa dung thất sắc, một tiếng thét chói tai, cả người liền hướng tới mặt băng thân ái!
Xong rồi!! Lớn chuyện rồi!!!
Cô vốn tưởng mình sẽ ngã như chó gặm phân (vâng, nguyên văn của tác giả đó ạ!!!) nhưng không ngờ bỗng có một cánh tay rắn chắc vươn tới túm chặt tay cô, vòng eo cũng rơi vào vòng tay của ai đó, người không hôn đất mà lại rơi vào ai kia.
Mặt cô, vừa vặn trực tiếp đại khái ở vị trí bụng dưới của Lục Ngạn Diễm.
Cô thậm chí còn có thể tinh tường cảm giác được chỗ phồng lên kia, có chút hăng hái!!
Nghe được tiếng ai kia rên lên đau đớn, cắn răng mắng: “Lục Dung Nhan, em cố ý có phải hay không?”
“……” Lục Dung Nhan mặt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy, “Sao thành ra em cố ý? Nếu anh không đỡ em thì… đâu đến nỗi đập vào anh như vậy? Em còn ghét bỏ thứ trên người anh đó!!”
“Vậy anh không đỡ là được rồi!?” Lục Ngạn Diễm buông cô ra, “Thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết tấm lòng người tốt!”
Lục Ngạn Diễm nói xong, bước về phía trước.
Lục Dung Nhan còn lòng còn sợ hãi, nhỏ giọng nói thầm nói: “Mắng người ta là chó, anh mới là chó á!!”
“Còn đứng ở kia lẩm nhẩm lầm nhầm làm gì? Có đi hay không?”
Lục Ngạn Diễm ở phía trước tức giận thúc giục cô.
“… Tới đây!”
Không phải nói không cho cô đi theo sao?
Lục Dung Nhan đưa Lục Ngạn Diễm tới nhà trọ duy nhất trong trấn, kết quả đã đóng cửa.
Lục Ngạn Diễm có chút vô ngữ liếc nhìn Lục Dung Nhan.
“Việc này cũng không thể trách e đi? Làm sao em biết được người ta đóng cửa.”
Cũng đúng, mùa đông tuyết lạnh, ai lại nửa đêm đi thuê phòng chứ!!
“Được rồi, cùng em về nhà đi thôi!” Lục Dung Nhan hà hơi vào hai tay lạnh cóng, “Ở bên ngoài thổi gió lạnh, đông lạnh mà chết mất.”
Lục Ngạn Diễm không nói chuyện, chỉ kéo tay cô, mạnh mẽ nhét vào trong túi mình, rồi sau đó, đi về phía nhà cô.
Lục Dung Nhan không dự đoán được hắn sẽ có hành động ấm áp như vậy, đương nhiên, việc này trong mắt Lục Dung Nhan thuộc về khác thường, thật sự quá khác thường.
Cô định thử rút tay ra khỏi tay hắn, cẩn thận hỏi Lục Ngạn Diễm, “…… anh làm gì lôi kéo tay của em?”
“……” Lục Ngạn Diễm hung tợn lườm cô một cái.
Gặp qua nữ nhân khó hiểu phong tình, nhưng thật chưa thấy qua ai giống như cô không hiểu phong tình!
Lục Ngạn Diễm có loại xúc động, muốn đập một cái lên đầu cô.
Bị lườm, Lục Dung Nhan lại khó hiểu tim đập thình thịch, kinh hoàng… chẳng lẽ, gia hỏa này đang chơi trò giống phim thần tượng… sưởi ấm cho mình?!
Có thể sao? Loại chuyện này thật sự không giống việc người này làm với mình.
Lục Dung Nhan còn đang miên man suy nghĩ, liền nghe Lục Ngạn Diễm nói: “Ngốc cái gì nữa?! Lấy chìa khóa mở cửa a!”
“A?”
Lục Dung Nhan bỗng nhiên hoàn hồn, mới phát hiện, hai người cũng không biết khi nào đã đi đến cửa nhà.
Sao nhanh như vậy!
Lục Dung Nhan vội vàng lấy chìa khóa ra, đang định mở cửa, lại ngừng, “Chúng ta nói hết ba điều kiện đã……”
“Đã biết! Đừng có dông dài, mở cửa!”
“…Dữ cái gì chứ!”
Lục Dung Nhan ngoan ngoãn mở cửa.
Lục Ngạn Diễm vào cửa cô còn đưa tay lên môi, ý bảo hắn an tĩnh.
Lục Ngạn Diễm có chút bực mình, “Em thật sự coi anh là gian - phu? Nhà này anh còn tới ít hay sao hả?”
“Nhỏ giọng coi nào…”
“……” Lục Ngạn Diễm không vui hướng lên trời trợn mắt.
Thật không hiểu sao tự mình tìm tội, chạy suốt đêm mạo hiểm tuyết lớn để đi tìm nữ nhân không có lương tâm này. Với tính tình của Lục đại viện trưởng, lẽ ra sẽ xoay người bỏ đi, nhà cô có gì mà quý? Nhưng hắn lại yên lặng chịu đựng, còn tuân thủ quy định của cô, không dám lớn tiếng ở nhà bọn họ.
Chương 97
Cùng Phòng Ngủ Cả Đêm
Lục Dung Nhan cũng không dám đưa Lục Ngạn Diễm đến phòng giành cho khách.
Thứ nhất là do phòng giành cho khách ở căn phòng cạnh bên, động tĩnh chỉ hơi lớn một chút có thể khiến cho ba mẹ cô tỉnh giấc.
Thứ hai, hắn không ở dưới sự quan sát của mình thật sự mình không yên tâm, cùng ngủ với cô thì mai cô có thể đánh thức hắn dậy.
Thứ ba, phòng cô ở lầu một, rất gần cửa chính, ngày mai tỉnh giấc là hắn có thể ra ngay khỏi cửa.
Cho nên, cứ chần chờ mãi, Lục Dung Nhan quyết định để cho hắn ngủ trên… ghế sô pha trong phòng mình!
“Em kêu anh ngủ ghế sô pha??”
Lục Ngạn Diễm quả thực không thể tin được, chỉ vào sô pha ngắn trong phòng rồi chau mày, “Ngắn vậy, làm sao mà ngủ?”
“Không phải anh ngủ hay co người à?”
Lục Ngạn Diễm cau chặt mày, trừng mắt nhìn Lục Dung Nhan, “Đúng là tui đầu bị cái gì mới chạy tới địa phương quỷ quái này tìm em mà!!!”
“… Cái gì mà địa phương quỷ quái? Chỗ này thì sao? Ở đây trấn nhỏ, dân thuần phác, không khí lại sạch, so với thành phố lớn còn tốt hơn nhiều đó! Rõ ràng tự anh tới thăm con anh cơ mà!!”
“Ừ, tôi tới thăm con! Không có liên quan nửa phần tới em nữa! Được chưa!” Lục Ngạn Diễm giận dỗi ôm chăn gối lên nằm ì trên sô pha.
Lúc nhắm mắt, còn thở hổn hển, có thể thấy được hắn thật sự vô cùng tức giận,
Lục Ngạn Diễm đi không mang theo quần áo nên Lục Dung Nhan không muốn kinh động ba mẹ nên tối nay cũng chỉ có thể tắm sơ rồi ngủ.
Dù sao cũng phải ngủ sô pha nên Lục Ngạn Diễm không trông mong gì ngủ thoải mái.
Lục Dung Nhan nằm trên giường lớn, tắt đèn trong phòng chỉ để lại ngọn đèn ngủ. Không biết có phải vì trong phòng có thêm một người không mà cô không tài nào ngủ được.
Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại không dưới hai mươi lần, cuối cùng Lục Ngạn Diễm nhịn không nổi: “Đừng có lăn qua lăn lại như vậy được không? Sột sột soạt soạt không làm sao mà ngủ được.”
Hắn vốn dĩ ngủ đã không thoải mái lại còn bị cô quậy, càng ngủ không được.
Lục Ngạn Diễm nghiêng đầu nhìn cô: “Đêm nay tôi mà ngủ không ngon, ngày mai dậy không nổi thì em đừng có trách tôi đó!”
“…”
Lục Dung Nhan lúc này thật sự không dám tiếp tục xoay người, tức khắc nhắm mắt lại ngủ.
Ngủ không được, cũng ép buộc chính mình ngủ.
Lỡ đâu sáng mai dậy không nổi, vậy thật đúng là…
Hình ảnh đó, cô cũng không dám nghĩ nhiều.
Lục Ngạn Diễm tuy rằng không thoải mái, nhưng đêm nay, hắn thật đúng là quy quy củ củ ở trên sô pha nằm cả một đêm.
Lúc bị Lục Dung Nhan đánh thức, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều vô cùng đau nhức.
“Lục Ngạn Diễm ——”
Lục Dung Nhan vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Dậy nào, nên rời giường! Còn không dậy thì ba mẹ em dậy trước mất.”
Lục Dung Nhan bị cô cương quyết gọi dậy nên ý thức còn có chút chậm chạp, đôi mắt sâu hun hút vẫn còn mơ hồ, còn chút tơ máu chưa tan hết. Hắn mở to mắt, ánh mắt có chút chất phác nhìn Lục Dung Nhan trước mặt .
Trong vài giây, hắn thậm chí có loại ảo giác, cho rằng mình và cô quay lại thời điểm trước đây, khi mà họ còn chưa ly hôn…
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Lục Dung Nhan lôi hắn về thực tế,
“Mau nào, không thể để cho ba mẹ em biết anh ngủ ở nhà em…”
Lục Ngạn Diễm không nhúc nhích, chỉ nhăn chặt mày, cánh tay dài vươn ra, ngón tay bỗng dưng chế trụ cằm cô, kéo mặt cô tới sát khuôn mặt ngái ngủ của mình, hắn lại một lần nghiêm túc cường điệu, “Lục Dung Nhan, tôi không phải gian-phu của em!”
“……” Điểm này hắn đã nói qua rất nhiều lần.
Hơi thở ướt nóng của hắn phà vào mặt cô có chút tê dại, không biết có phải bỗng dưng quá thân mật không mà trái tim bé nhỏ của cô lại không biết cố gắng mà bắt đầu nhảy loạn.
Có lầm hay không?!
Lục Dung Nhan đang nghĩ ngợi xem mình phải phản bác hắn thế nào thì bỗng hắn buông tay, thả cô ra và ngồi dậy.
Hắn đưa tay cào cào mái tóc rối, hỏi cô: “Có đồ cho tôi rửa mặt không?”
“Có! Anh mau đi rửa mặt đi.” Lục Dung Nhan chỉ chỉ vào trong toilet.
Lục Ngạn Diễm bất mãn liếc cô một cái, tuy rằng ngủ không no giấc, nhưng hắn vẫn nghe lời mà đứng dậy đi vào toilet rửa mặt.
Vừa đi, vừa vặn eo giãn gân cốt.
Kêu người cao lớn như hắn nằm trên sô pha cả đêm thật là đòi mạng người ta mà!
Lục Dung Nhan nhìn theo bóng dáng hắn đi vào toilet, không biết sao, thế nhưng không khỏi cong khóe miệng.
Bỗng nhiên cảm thấy, cái hình ảnh này… rất ấm áp thoải mái.
Lục Ngạn Diễm rửa mặt xong, Lục Dung Nhan lôi kéo hắn nhẹ bước đi ra ngoài.
Cũng may, cũng may, ba mẹ còn chưa dậy.
Lục Dung Nhan giống như làm chuyện trái với lương tâm rón ra rón rén đi về phía cổng lớn, thật cẩn thận kéo cửa ra, ý bảo Lục Ngạn Diễm nhanh chóng rời đi, lại nào biết, cửa vừa mở ra, khuôn mặt ông Lục đã xuất hiện trước mặt hai người.
“Ngạn Diễm??”
Ông Lục liếc mắt đã thấy Lục Ngạn Diễm chuẩn bị ra khỏi cửa.
Đương nhiên, còn có cả con gái của ông.
“… Ba??”
Lục Dung Nhan quả thực y như gặp ma, mặt đầy vẻ chột dạ.
“Sao… sao ba ra ngoài sớm vậy?”
“Quét tuyết chứ sao?! Ở ngoài đường đã bị tuyết lấp hết rồi. Cơ mà, Ngạn Diễm sao lại ở đây? Con tới lúc nào vậy? Tối qua hả? Sao ba mẹ không hay biết gì cả thế?”
Ông Lục nghi hoặc nhìn con gái và con rể trước.
Lục Ngạn Diễm nhìn thoáng qua Lục Dung Nhan bên cạnh, vẻ mặt vô cùng quẫn bách, thấy cô xấu hổ không ngừng gãi đầu, Lục Ngạn Diễm có chút buồn cười.
Hắn vội lễ phép vấn an nhạc phụ: “Ba, đã lâu không gặp! Tối qua con tới mà muộn quá, ba mẹ ngủ cả rồi nên con cũng không chào hỏi.”
“… Anh đừng có gọi ‘ba’ nữa chứ, ba em đã sớm không còn là ba anh nữa rồi.”
Lục Dung Nhan vội vàng sửa lại cách xưng hô của Lục Ngạn Diễm.
Ông Lục liếc nhìn con gái rồi cười, “Như nhau cả, gọi quen rồi muốn sửa cũng khó mà. Nhưng mà sáng sớm hai đứa đi đâu vậy?”
“…” cô có thể nói là mình tính đem chồng trước lén lút tống ra cửa sao? Còn tính khi nào Tiêu Tiêu dậy thì lén đưa con đi gặp ba nó, không nghĩ tới lại bị ba cô bắt gặp.
“Ba, con đang định dắt anh ấy đi ăn sáng!” Lục Dung Nhan thuận miệng nói dối.
“Bên ngoài âm mười mấy độ, làm gì còn chỗ nào ăn sáng?! Mau đi vào, chút nữa mẹ nấu cho mà ăn!”
“Không cần, ba! Ngạn Diễm đang chuẩn bị đi mà!”
“Cứ thế mà đi? Không phải còn thăm Tiêu Tiêu sao?” Ông Lục vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm vội trả lời: “Con hôm nay cũng không bận, cũng muốn thăm Tiêu Tiêu ạ.”
“…” Gia hỏa này!
Ông Lục đại khái là hiểu tâm tư con gái, “Con mau đưa Ngạn Diễm vào phòng ăn đi, hừ, chả lẽ đây là đạo đãi khách của con à? Mau lên nào, đóng cửa lại, ở ngoài lạnh chết mất!”
Chương 98
Con muốn ba, cũng muốn mẹ
“... hắn là khách khi nào?” Lục Dung Nhan nhịn không được nhỏ giọng nói thầm.
“Còn đứng đó làu nhàu cái gì? Mau đóng cửa lại đi!” ông Lục giục giã.
“Dạ!” Lục Dung Nhan lúc này mới đi đóng cửa, không quên quay đầu lại trừng mắt nhìn Lục Ngạn Diễm. Lục Ngạn Diễm lại dường như chẳng thấy gì, vừa nói vừa cười theo ông Lục vào nhà.
Lục Dung Nhan có chút buồn bực.
Chút nữa Lục Ngạn Diễm đi rồi không biết cô sẽ bị mẹ lải nhải tới đâu nữa.
Lục Ngạn Diễm mới vừa vào nhà thì vừa lúc bà Lục đi xuống lầu. Nhìn thấy con rể cũ xuất hiện trong nhà, bà sửng sốt ngạc nhiên, “Ngạn Diễm?”
“Mẹ, chào mẹ buổi sáng!” Lục Ngạn Diễm vội vàng lễ phép chào bà.
Bà Lục mặt đầy vẻ ngạc nhiên, nhìn con gái đang gục đầu xuống đất. Có lẽ nhận ra vợ mình đang kinh ngạc, ông Lục vội giải thích: “Ngạn Diễm khuya qua tới, sáng sớm, trời còn chưa sáng, con gái bà tính trộm tiễn nó đi đấy!”
Lúc ông Lục nói lời này, còn có thâm ý quay đầu lại nhìn con gái cưng.
Lục Dung Nhan cảm thấy đầu to cả lên, “Ba, sao lại thêm mắm dặm muối vậy! Gì mà con trộm tiễn anh ấy đi chứ?! Con và anh ấy đường đường chính chính, quan hệ hoàn toàn trong sáng có gì đâu mà trộm chứ! Con nói là con đưa anh ấy đi ăn sáng thôi mà!”
“Ngạn Diễm, đêm qua em ngủ ở đâu?” Bà Lục hỏi Lục Ngạn Diễm.
“Dạ trong phòng Dung Nhan …”
“Phòng cho khách!! Phòng cho khách —”
Lục Ngạn Diễm đang nói dở đã bị Lục Dung Nhan cắt ngang.
Nghe tới đây, ông bà Lục đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu.
Nghe vậy, lục phụ cùng lục mẫu nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, ngầm hiểu. Hai người cũng không nói thêm tiếng nào. Bà Lục đi vào trong bếp, vừa nấu ăn vừa nói với Lục Dung Nhan:
“Dung Nhan, hai đứa con đi vào xem Tiêu Tiêu đi, coi tỉnh chưa thì rửa mặt cho con rồi kêu xuống nhà ăn sáng!”
“Dạ!”
Lục Dung Nhan nói xong liền chuẩn bị lên lầu.
Lục Ngạn Diễm cũng đuổi kịp, “Anh đi với em!”
“…Ừ.”
Lục Dung Nhan xoắn cả người. Lúc lên lầu, cô thì thầm trách: “Mới vừa nãy không nói dối ba mẹ được sao?”
“Nói dối với ba mẹ là đại bất kính.” Lục Ngạn Diễm vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Dung Nhan có chút buồn bực, “Dù sao thì anh với nhà em cũng chẳng còn quan hệ gì, nói dối thiện ý…”
“Em có cần phải vội vã cùng tôi phủi sạch quan hệ vậy không?” Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên hỏi một câu.
“…” Câu hỏi nói ra thì Lục Dung Nhan có chút ngây ngốc. Một lúc sau mới nói:
“Không phải là phủi sạch quan hệ mà là thực sự giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa.”
Lục Ngạn Diễm lạnh lùng liếc cô, ánh mắt sắc lẻm như dao cau.
Lục Dung Nhan bị hắn nhìn chằm chằm, lưng tự dưng thấy tê tê. Cô vội bước đi, thoát đi cảm giác áp bức này.
“Tiêu Tiêu, con dậy chưa?”
Lục Dung Nhan nhoài người trên giường, khẽ gọi con trai trong chăn.
Tiêu Tiêu lười biếng từ trong chăn ló đầu ra, “Mẹ cục cưng, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, bảo bối! Ngủ đã chưa nào?”
“…Uhm.” Tiểu gia hỏa lên tiếng, rồi sau đó, hai tay mở ra, làm nũng giang tay chui vào lòng cô, ôm thật chặt. Đầu bé bỏng của bé cọ cọ vào cổ cô, định nói gì, bỗng ngạc nhiên, hét chói tai:
“Ba??? Ba!!! Thật là ba hả?”
Nghe con trai gọi, vẻ lạnh lùng trên mặt Lục Ngạn Diễm lập tức thay thế bằng vẻ mặt cưng chiều, tươi cười bước vào, “Thật là ba!”
Tiểu gia hỏa lập tức liền chui ra khỏi lòng Lục Dung Nhan chạy ngay tới, dép cũng không mang, ‘lịch bịch’ vài tiếng đã nhào vào lòng Lục ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm đã ngồi xổm xuống, cánh tay mở ra, vững vàng tiếp được con trai, ôm con hết trọn vòng tay, nhẹ nhàng bế bổng con lên bằng một tay.
“Dép còn không mang sao? Coi chừng cảm lạnh đó!”
Lục Dung Nhan vội vàng cầm áo bông từ trên sô pha tới trùm lên mình con.
Tiểu gia hỏa vui vẻ cực kỳ, hai bàn tay nhỏ vòng lên cổ ba, đôi mắt cười tủm tỉm mà nói, “Ba à, con còn tưởng rằng ba không cần Tiêu Tiêu cùng mẹ nữa! Lâu như vậy mới tới thăm tụi con…”
“……”
Nghe con trai nói vậy Lục Dung Nhan lập tức liền có chút chột dạ.
Hắn-Lục Ngạn Diễm xác thật là không cần cô, nhưng con trai vẫn là con hắn.
Đương nhiên, nói chính xác hơn thì không thể nói là hắn không cần cô, mà là cô cũng không buồn nghĩ tới hắn! Hừ!
Lục Dung Nhan cầm giày của con lại, “Tiêu Tiêu, qua đây, mang giày vào đã.”
“Ba, ba còn chưa trả lời vấn đề của con đó!”
Thấy ba mình không nói lời nào, tiểu gia hỏa lại thúc giục hỏi một câu.
“Cái gì?” Lục Ngạn Diễm dừng ánh mắt ở trên khuôn mặt chột dạ của Lục Dung Nhan quay đầu lại hỏi con trai.
Tiêu Tiêu vẻ mặt nghiêm túc lặp lại: “Con hỏi ba, lâu vậy không tới thăm tụi con, có phải đã quên hai mẹ con con không? Không cần mẹ con con nữa phải không?!”
Kỳ thật, đừng nhìn tiểu gia hỏa tuổi không lớn, nhưng tâm tư là cực kỳ mẫn cảm, có lẽ lúc này liền nó đã nhìn ra quan hệ giữa ba mẹ có vấn đề nhỏ, chỉ là không hiểu lắm thế giới của người lớn mà thôi.
“Đương nhiên cần!”
Lục Ngạn Diễm vẻ mặt nghiêm túc cùng con bảo đảm, “Con cần ba, cũng cần mẹ! Không thể thiếu ai!”
Lục Dung Nhan nghe vậy, ngực nhói đau.
Gia hỏa này! Không biết rằng có những lời hứa không thể tùy tiện hứa sao? Đặc biệt là ở trước mặt con!
Nói với con như vậy lỡ con trai tưởng thật thì sao? Sau này mình phải nói lại với con như thế nào về mối quan hệ giữa hai người đây?!
Đáp án của Lục Ngạn Diễm khiến tiểu gia hỏa rất vừa lòng, bé cười hì hì cùng Lục Dung Nhan, “Mụ cục cưng nghe không? Ba nói là ba còn cần mẹ con mình đó!”
“... mẹ không hiếm gì cái sự cần của người ta.” Lục Dung Nhan lầm bầm với bản thân.
Con trai không nghe thấy nhưng Lục Ngạn Diễm một chữ nghe cũng không sót.
Lục Ngạn Diễm cong cong khóe miệng đầy ẩn ý.
“A! Đúng rồi, ba à—” tiểu gia hỏa bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, “Mẹ có đan khăn quàng cổ cho hai ba con mình đó!”
“Hả?”
Lục Ngạn Diễm có chút ngoài ý muốn nhìn Lục Dung Nhan.
Lục Dung Nhan có chút chột dạ, hoàn toàn không dám nhìn Lục Ngạn Diễm.
“Em đan khăn quàng cổ cho anh?” Lục Ngạn Diễm hỏi.
Lục Dung Nhan xấu hổ cực kỳ, cô vội giải thích: “À.. Chuyện đó… con trai anh náo loạn muốn em đan cho anh.”
Không biết có phải bởi vì quá khẩn trương không mà Lục Dung Nhan nói xong bỗng cảm thấy xoắn xuýt nơi đầu lưỡi.
Chương 99
Giống như vẫn yêu nhau
“Ba, khăn quàng cổ xong rồi nè, đây nè ba…”
Tiểu gia hỏa nhảy ra khỏi lòng Lục Ngạn Diễm bắt đầu ngồi xổm trước tủ quần áo lục tung, “Ba cái ngắn này là của con, còn cái to này là của ba.”
Tiểu gia hỏa lấy từ tủ quần áo ra hai cái khăn quàng một lớn một nhỏ.
Cả hai đều do Lục Dung Nhan đan suốt một ngày, không biết do đan khăn quàng dễ hay do cô học nhanh, dù sao hai cái khăn quàng cô đan một ngày là xong. Tuy có đôi chỗ không như ý, vài chỗ thiếu kim, nhưng cũng không thể tránh khỏi mà.
Kỳ thật căn bản cô cũng không nghĩ tới đưa ra, lúc đó chỉ muốn tập đan thôi. Nhưng không nghĩ tới con trai lại đi hiến vật quý đem khăn quàng cổ này đưa ra, Lục Dung Nhan lập tức xấu hổ.
Lục Ngạn Diễm nhận lấy khăn quàng cổ từ trong tay con trai, nhìn thoáng qua, hỏi Lục Dung Nhan, “Cho anh?”
“... em… hôm qua em tập đan thôi, nếu không thích thì không cần đâu, hơn nữa, đan cũng không ra sao, còn thiếu kim vài chỗ, thôi, đưa đây cho em!”
Lục Dung Nhan nói, liền duỗi tay muốn lấy khăn quàng trong tay Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm vội tránh đi, giấu ra phía sau, “Ai nói bỏ?”
Lục Dung Nhan sửng sốt.
Lục Ngạn Diễm cầm khăn quàng so sánh với của con trai, Lục Dung Nhan bừng tỉnh đại ngộ.
À, có lẽ hắn muốn quàng cùng con trai mà!
Cũng đúng! Lúc này con trai đang trông mong nhìn thấy hai người bọn họ cùng quàng mà! Hắn là ba, đương nhiên không muốn con trai thất vọng.
Nghĩ về Lục Ngạn Diễm như vậy, cũng không biết sao, Lục Dung Nhan lại cảm thấy có chút mất mát, thậm chí có chút giận dỗi?
Nếu không phải có con trai ở đây, không chừng hắn thật sự sẽ từ chối cái khăn quàng này.
Lục Dung Nhan còn đang suy nghĩ, liền thấy Lục Ngạn Diễm đưa khăn quàng tới trước mặt.
“Cái gì?” Lục Dung Nhan ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.
“Giúp anh quàng khăn”
“A?” Màn diễn này cũng không cần thiết diễn đến như vậy chứ?
“A cái gì? Trước giờ anh có đeo đâu mà biết quàng thế nào? Mau lên nào!”
Lục Ngạn Diễm thúc giục nàng.
Tiểu gia hỏa phá lệ hưng phấn, một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, “Mụ mụ, ngươi mau giúp ba ba mang lên!”
“……” Lục Dung Nhan có chút quẫn bách.
Nhưng rốt cuộc cô vẫn tiếp nhận khăn quàng cổ trong tay hắn, “anh cúi thấp xuống nào…”
Lục Ngạn Diễm nghe vậy, thoáng gật đầu, tới gần cô.
Lục Dung Nhan không biết hắn rốt cuộc có phải cố ý hay không, hơi thở ướt nóng của hắn lập tức phả vào mặt cô, khiến tim cô đập mạnh, ngửa đầu về phía sau một chút.
Bên đôi môi gợi cảm của Lục Ngạn Diễm thoáng gợi một tia cười nhẹ, nhẹ giọng hỏi cô một câu: “Sợ cái gì?”
“…… Em đâu có!”
Lục Dung Nhan trên mặt vẫn không khỏi đỏ một vòng.
Cô đứng thẳng thân mình, giả vờ ho khan một tiếng, “Anh đừng chơi xấu.”
“Oan uổng mà!” Lục Ngạn Diễm kêu oan, “Là tự em suy nghĩ nhiều.”
“……” Lục Dung Nhan bực, tiếc là không thể đá hai chân hắn.
Cô quàng đại chiếc khăn lên cổ hắn rồi quay đi.
Lục Ngạn Diễm không hài lòng, soi gương tự mình điều chỉnh một chút! Rõ ràng quàng còn đẹp hơn cô, vậy mà nói là không biết!?
…………………………………………………………………………
Lúc ăn sáng, bà Lục vừa cho cháu ăn vừa hỏi Lục Ngạn Diễm, “Ngạn Diễm, hôm qua tới lúc nào? Sao ba mẹ không biết tí gì? ”
“Dạ lúc trời rạng sáng!! Quá muộn, nên nói Dung Nhan đừng làm phiền ba mẹ.”
Lục Ngạn Diễm lễ phép đáp lại. Bà Lục nghe vậy thì mắng con gái một câu: “Con cũng thật là không hiểu chuyện.”
Lục Dung Nhan mặt đầy ủy khuất, tức giận lườm Lục Ngạn Diễm.
“Mẹ, chuyện này cũng không thể trách Dung Nhan không hiểu chuyện, cô ấy là lo lắng cho ba mẹ nên không dám đánh thức đó, ban ngày ba mẹ trông con cho bọn con đã vất vả rồi, tối còn không để ba mẹ ngủ ngon, cái đó mới đúng là không hiểu chuyện!”
“… Cái này cũng không sai”
Lục Dung Nhan nhỏ giọng nói thầm một câu, trong lòng lúc này mới cảm thấy thoáng thoải mái chút.
“Đúng rồi, tối qua tuyết lớn vậy, con tới cách nào vậy?” Ông Lục hỏi Lục Ngạn Diễm.
“Con lái xe từ sân bay tới ạ.”
“Lái xe tới?”
Ông Lục tựa hồ nghĩ đến cái gì, “Chiếc xe việt dã bên kia cầu là của con sao?”
“Dạ, vâng! Tối qua bị tuyết chắn đường nên con ngừng xe ở đó luôn.”
“Xem tình huống trước mắt này, xe con tạm thời là không ra được!” Ông Lục tiếp tục nói: “Vừa mới sáng sớm, tin tức đưa tin khu này còn có băng nữa, đừng nói cầu trong trấn mà đường cao tốc cũng ngưng lưu thông từ tối qua. Cũng hơn mười mấy giờ! Con mấy ngày này có việc gì quan trọng không? Nếu có chỉ sợ cũng không vội được đâu!”
“Không thể nào? Bên ngoài ngập tuyết ạ??” Lục Dung Nhan kinh ngạc.
“Không tin thì con tự đi xem đi! Xe Ngạn Diễm lúc này có nguyên một tầng băng, muốn đi còn phải chờ băng tan đó, nhưng trước mắt không phải là một việc dễ dàng đâu!”
Lục Dung Nhan nhìn về phía Lục Ngạn Diễm, hỏi một câu: “Abg có chuyện quan trọng không?”
Lục Ngạn Diễm nói: “Thăm con, có tính là chuyện quan trọng không?”
“…Không phải anh nói là có việc sao?”
“Việc xong rồi.”
“…Uhm!”
Ý ngoài lời, chính là có khả năng hắn ở lại vài ngày.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Ngạn Diễm dừng trên mặt cô “nếu em để ý việc anh ở lại, thì anh về vậy! Đường sẽ thông thôi!”
“Về cái gì! Em có nói gì đâu? Ở ngoài băng tuyết, về cái gì mà về! Đi đường có chuyện thì sao? Em ăn nói sao với mẹ anh?” Lục Dung Nhan có chút cáu.
Lục Ngạn Diễm cười.
Bà Lục cũng vội nói: “Ừ! Băng tuyết thế này lái xe không an toàn, đừng đi! Trước ở lại vài ngày đi! Chờ băng tan lại nói.”
“Dạ, cảm ơn mẹ.”
Lục Ngạn Diễm vội không chút khách khí nói lời cảm tạ.
Nhìn Lục Dung Nhan cười.
“Cười cái gì mà cười a! Tới thăm con cũng không biết lựa lúc, ngay lúc như này mà đi thăm con…”
Lục Ngạn Diễm múc muỗng cháo đầy thâm ý đáp lại nói: “Anh xem ra thời gian này chọn cũng khá tốt.”
“……” Ông bà Lục lặng lẽ nhìn nhau, lại nhìn đôi vợ chồng đã chia tay.
Nhìn sao cũng không thấy hai người này đã chia tay, chà, hấp dẫn đây! Chẳng những không giống, mà lại giống như cặp đôi đang yêu nhau!
Chương 100
Chọn quần áo
Lục Ngạn Diễm vì không có quần áo để thay nên ăn sáng xong Lục Dung Nhan liền cùng Lục Ngạn Diễm ra cửa.
Ra cửa làm gì?
Đương nhiên là lên trấn trên mua quần áo cho ai kia rồi! Đây là yêu cầu mà bà Lục nói ra, lúc Dung Nhan nghe được thực sự kinh ngạc: “Mẹ, mẹ cho là người ta sẽ mặc quần áo giá rẻ ở trấn mình à?”
Bản thân cô đôi khi còn ngại vì quần áo kiểu dáng lỗi thời ở đây, huống chi là người đàn ông này!
“Tại sao không mặc?” Lục Ngạn Diễm hỏi lại Lục Dung Nhan, vẻ mặt bình tĩnh, đáp lời bà Lục: “Mẹ, con không có kén chọn đâu.”
“……” Kết quả là, Lục Dung Nhan liền lãnh phần đưa Lục Ngạn Diễm ra cửa.
Vừa ra tới cửa gió lạnh như dao cắt vào da thịt, gió khiến da mặt cả hai đều đau rát. Lục Dung Nhan theo bản năng cúi thấp đầu, làu nhàu: “Gì mà lạnh thế chứ!”
Lục Ngạn Diễm tháo khăn quàng cổ đang đeo mà quấn lên cho cô.
“Làm gì?” Lục Dung Nhan nghi hoặc nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm chỉ quấn khăn che hết khuôn mặt cô, chỉ chừa lại đôi mắt long lanh kinh ngạc.
“Không phải em bảo lạnh sao? Quấn lại vậy đỡ lạnh chưa?”
Xác thật như thế, quấn lại như vậy đúng lá ấm áp hơn rất nhiều, gió táp vào cũng không đến mặt nên không đau.
“... anh đưa khăn quàng cho em rồi, anh không lạnh sao?”
“Lạnh chứ!”
Lục Ngạn Diễm túm lấy bàn tay của Lục Dung Nhan, “Cho nên, em đưa tay đây sưởi ấm cho tay anh đi!”
“…”
Hiện tại gia hỏa này đang làm gì?
Sao cô có cảm giác như hắn đang trêu chọc cô chứ?! Ảo giác à?
Vì cái gì nàng có loại cảm giác, gia hỏa này giờ phút này như là ở liêu nàng dường như?
“... Ơ!” Cô có chút xấu hổ buồn bực trừng mắt hắn, “Nữ nhân có thể tùy tùy tiện tiện cùng nam nhân nắm tay sao? Anh có thể nào đừng.... Này, Lục Ngạn Diễm, anh cái người này sao lại bá đạo như vậy!!”
Lục Dung Nhan nói chưa xong, tay đã bị nam nhân trước mặt mạnh mẽ kéo qua nắm chặt trong tay, “Em trở nên dông dài như vậy từ bao giờ thế?”
“Chẳng lẽ anh nắm tay con gái toàn kiểu lưu manh thế à?”
Lục Ngạn Diễm dường như nghe thấy cái gì rất vui, quay đầu lại nhìn cô, bên môi treo nụ cười phảng phất.
“Anh cười cái gì hả?” Lục Dung Nhan ra vẻ tức giận trừng mắt với hắn.
“Cười em không biết xấu hổ.”
“……” Hai người bọn họ rốt cuộc ai không biết xấu hổ??
“Ai nắm tay em chứ, chỉ đơn thuần là muốn em giúp anh sưởi ấm tay thôi mà, ai biết em tưởng tượng nhiều thế, có đúng là không biết xấu hổ sao?”
Lục Ngạn Diễm nói, còn cố ý khiêu khích nắm Lục Dung Nhan tay lắc lắc.
“Đệt!” Lục Dung Nhan tức giận đến mức nói lời thô tục, muốn rút tay ra khỏi tay hắn, “Được tiện nghi còn khoe mẽ! Buông tay người ta ra!”
“NO! Lạnh lắm.”
“…Anh!!!” Lục Dung Nhan tính tách tay ra khỏi tay hắn nhưng cô nào phải đối thủ của hắn chứ.
Lục Ngạn Diễm lo lắng cô thật sự tức giận nên vươn tay kéo cô ôm vào lòng, “Được rồi, là anh trêu em! Anh thừa nhận, là anh muốn nắm tay em, được chưa?”
“Anh làm gì muốn nắm tay em? Không nắm!”
Lục Dung Nhan vội rút hai tay nhét vào túi áo khoác, cả người giãy dụa trong lòng hắn: “Mau buông em ra! Đừng có ôm, bị người ta nhìn thấy…”
Vòng tay ôm của Lục Ngạn Diễm lỏng ra, lại vòng tay đem bàn tay cô nhét vào túi áo khoác của mình, nắm chặt bàn tay ấm áp bé nhỏ của cô.
“Ơ…”
“Như vậy thật ấm áp!”
“……”
Lục Dung Nhan cảm thấy mình hẳn là không nên do dự bỏ qua cho hắn, nhưng không biết sao, cuối cùng rốt cuộc là không có rút tay ra.
Vì cái gì?
Thôi, coi như hắn nhường khăn quàng cho mình, mình sưởi tay cho hắn vậy.
Hai người cứ thế nắm tay lên đường đi mua quần áo nam.
Còn chưa vào cửa hàng, Lục Ngạn Diễm đã không khỏi nhíu nhíu mày. Đại khái, phân khúc hàng ‘giá rẻ’ trước mắt này có chút vượt quá tưởng tượng của hắn rồi!
Lục Dung Nhan đương nhiên nhận ra cảm xúc của hắn, cô vội nhỏ giọng nói: “Ban nãy là anh đồng ý với mẹ đi mua, cho nên, bất kể thế nào, anh phải mua vài bộ về!”
Nói xong, Lục Ngạn Diễm đã bị cô lôi kéo vào trong tiệm.
“Dì Tinh, con dắt người tới mua quần áo!”
Thị trấn nhỏ mọi người qua lại với nhau nhiều, vài chục năm ai cũng biết nhau.
“A, Tiểu Nhan à? Ngoài trời lạnh vậy mà còn tới đây ủng hộ dì Tinh sao?! Nhanh vào nào, ngoài lạnh cóng ấy! Ồ, đây là … chồng con hả?”
“……”
Lão công?! Ha ha, chồng trước!
Lục Dung Nhan định nói thế, nhưng cuối cùng, cô chỉ gãi gãi đầu, xấu hổ cười.
Chuyện cô ly hôn ngoài cha mẹ ra thì trong trấn nhỏ này chưa có ai khác biết, nếu truyền đi…
Thôi thôi!! Không nói cũng thế! Chồng thì chồng đi! Dù sao trước kia cũng xác thật là chồng cô.
“Chào dì Tinh.” Lục Ngạn Diễm lễ phép chào hỏi.
“Wow, chào con! Ai da, đúng là tuấn tú lịch sự a! Con nhìn xem thử có cái gì thích không?”
Dì Tinh nhìn chằm chằm Lục Ngạn Diễm đôi mắt tỏa sáng. Cũng đúng thôi, thị trấn nhỏ này chẳng mấy khi có được một đàn ông trẻ tuổi soái khí như vậy, chẳng những đẹp trai mà khí chất cũng ngời ngời, chẳng phải là khiến người ta chói lòa hai mắt sao?!
“Lựa cho anh đi!”
Lục Ngạn Diễm dùng khuỷu tay chạm chạm Lục Dung Nhan.
“Em lựa?” Lục Dung Nhan có chút khó xử, “anh sẽ thích sao?”
Hỏi xong, cảm thấy tự mình hỏi câu vô nghĩa.
Hắn đường đường Lục đại thiếu gia, vốn dĩ coi thường quần áo giá rẻ ở trấn của mình! Còn thích á! Hắn không ghét đã thắp nhang cảm tạ trời đất rồi.
“Được rồi, em hiểu.”
Cô đã hiểu, muốn chọn được thứ hắn thích thì đại khái hôm nay cũng không có nổi một món.
“Em chọn thay anh, nhưng anh phải nghe lời em, em thấy ok thì mua luôn, chịu không?”
“…” Lục Ngạn Diễm bất mãn cau chặt mày.
“Không được? Không được thì thôi.”
“…Em lựa đi.”
Lục Dung Nhan vừa lòng cười cười, quay đầu nói với bà chủ: “Dì Tinh, bọn con không lựa kiểu dáng, chỉ xem chất liệu thôi, được không nào? Cho con vải cotton đi.”
“Cotton có chứ, để dì lấy cho con xem.” Dì Tinh xoay người, lấy quần áo xuống.
“Con xem đi, vải cotton, thoải mái lắm.”
“Dạ, để con chọn.”
Lục Dung Nhan dùng ngón tay tinh tế lên bề mặt từng món, cuối cùng lựa ra hai chiếc áo thun chất liệu không tồi, “dì Tinh, cho con hai món này, gói lại giúp con nhé.”
“Không cần mặc vào thử xem sao?”
“Không cần!”
Lục Dung Nhan biết kích cỡ của Lục Ngạn Diễm, chỉ cần kích cỡ thích hợp, thì kiểu nào mặc lên người hắn cũng đẹp cả!
Có người phải dựa vào quần áo, nhưng lại có người ngược lại, cho dù là quần áo giá rẻ mặc lên người cũng mang lại cảm giác đang mặc đồ xa xỉ!!!
Mà Lục Ngạn Diễm chính là loại người này!