Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91-94
Lục Gia 91
Video Call Đi!
Lục Dung Nhan nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình, ngơ ngác một lúc. Cô không nhịn được thầm thì: “Người ta đã nói là con ngủ rồi, tốt lành cả rồi! Còn gọi làm gì đây?!”
Mà trọng điểm chính là - cuộc điện thoại này, cô có muốn nhận hay không đây?! Bên này cô còn đang lăn tăn thì ngón tay đã không chịu điều khiển mà nhấn vào nút nhận cuộc gọi.
“Về tới nhà rồi hả?”
Cô chưa kịp phản ứng thì đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Lục Ngạn Diễm. Lục Dung Nhan trong lòng xoắn cả lên, nhưng vẫn cố trấn định: “Uhm, … uh, mới về tới được một lát.”
“Tiêu Tiêu ngủ rồi hả?”
Hừ, xem đi, rõ ràng là quan tâm tới con mình thôi mà.
Hắn hỏi, cô liền đáp. Sau đó, lại im lặng. Mà đầu dây bên kia, Lục Ngạn Diễm đang cố gắng chờ cô lên tiêng tiếp. Nhưng, chẳng lẽ cô không nói gì thì hắn cũng không nói gì? Xấu hổ?!?
Lục Dung Nhan da đầu có chút tê dại. Lục viện trưởng, anh nói một chút coi, đang yên đang lành, anh gửi tin nhắn là được rồi, mắc gì phải gọi điện chứ? Giờ thì đẹp mặt chưa, không còn gì để nói, còn xấu hổ nữa chứ?!
“Uhm, … anh tìm em có việc gì không? Không có gì thì em cúp máy nha.” Lục Dung Nhan đành phải mở lời.
“Gọi Video call đi!”
Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên yêu cầu.
“A??”
Lục Dung Nhan ngơ ngẩn.
Video call? Không lầm chứ?! Cô mới tắm xong, tẩy trang hết rồi, hơn nữa còn đang mặc áo ngủ nữa!
Tuy rằng dáng vẻ này của cô không phải hắn chưa từng gặp, mà còn thấy vô số lần rồi, nhưng mà giữa hai người bây giờ đã ly hôn, cô đương nhiên không thể để lộ mình trước mặt hắn nữa! Ly hôn rồi, đương nhiên hy vọng để lộ mặt đẹp nhất tốt nhất trước mặt người cũ, cho người ta thấy hối hận vì đã đánh mất mình chứ?!
Còn nữa, đang êm đang đẹp, video call gì chứ? Đó giờ có thấy hắn giở bài này ra đâu?!
“À… không ổn đâu! Em, em sắp ngủ rồi, còn mặc áo ngủ nữa! Còn nữa, hai chúng ta hiện tại như vầy… quan hệ này không thích hợp videal call đâu?!”
“Em đang nghĩ cái gì?”
“Hả?”
“Anh chỉ là muốn nhìn Tiêu Tiêu một chút mà thôi.” đầu dây bên kia, dường như đang cười.
“……”
Trời ạ!!! Cô ăn dưa bở, cho rằng người ta đòi gọi video call để thấy mình?!
Lục Dung Nhan xấu hổ đến đỏ cả mặt, cũng may người bên đầu dây bên kia không thấy.
“Em… em không nghĩ nhiều! Nếu muốn nhìn thấy con thì không còn cách! Con hiện không ngủ cùng em, nó bên phòng bà ngoại!”
“…… Như vậy a.”
Lục Ngạn Diễm trong giọng nói có vài phần mất mát, giây tiếp theo, lại nói: “Vậy anh đành cố mà xem em vậy!”
Gì?!!
Lục Dung Nhan kinh ngạc, WeChat video liền “Cộp cộp cộp” ‘gõ cửa’, mà điện thoại hắn vẫn chưa cúp.
“Nhận đi.”
Thấy cô không phản ứng, Lục Ngạn Diễm thúc giục một tiếng.
“……” Nhận cái rắm a!
Lục Dung Nhan tức khắc cảm thấy di động trong tay như củ khoai lang nóng đến phỏng tay , có cảm xúc muốn vứt thẳng tay. Đang định cúp máy nhưng chẳng hiểu sao tay lại run run nhấn nhầm vào nút nhận… sau đó…
Nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy mệt mỏi để mặt mộc của mình trên màn hình!
Mà người kia thì sao?
A! Áo mũ chỉnh tề, ngăn nắp, thần thái phi dương, tinh thần sáng láng!
Giỏi lắm!! Vừa vặn đối lập với cô!
Trong lúc nhất thời, Lục Dung Nhan chỉ hận không thể đào lỗ chui xuống trốn.
“Dáng vẻ này, quả nhiên chỉ có thể cố mà nhìn xem.”
“……”
Gia hỏa này hiện tại là như thế nào? Được tiện nghi còn khoe mẽ?
“Người ta vốn không định nhận video call, chỉ là tay run nhấn nhầm thôi!”
Lục Ngạn Diễm tựa hồ là lần đầu tiên chơi vui tới vậy, hắn còn cố ý sửa sang đầu tóc trước camera, còn nói nhảm: “Camera trước hình như phân giải hơi t hấp, hình ảnh quá mơ hồ.”
“…… Anh lần đầu chơi?”
“Chứ sao nữa?” Lục Ngạn Diễm hướng về phía màn hình điều chỉnh một chút, cuối cùng, nói: “Ai đâu ở không mà chơi ba cái này?”
“…… Vậy anh còn đòi chơi cái gì? Người ta đã nói Tiêu Tiêu không có ở đây mà.”
“Được rồi, ngủ đi! Anh cúp máy.”
“……” cứ thế thôi rồi cúp máy á?
Lục Dung Nhan còn chưa kịp phản ứng lại, bên kia đã đem video cắt đứt.
Cô nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Người gì mắc cười ghê, nói cúp là cúp, có hỏi ý kiến người ta sao?!”
“Không muốn cúp máy à?”
Bỗng nhiên, điện thoại truyền tới giọng trầm thấp, thậm chí có chút hài hước của ai kia: “Nếu em không muốn cúp máy thì anh có thể gọi lại cho em ngắm anh một phút đồng hồ.”
“……” Lục Dung Nhan đứng hình, ban nãy lúc gọi video call đã quên cúp điện thoại thường.
“Ai không muốn cúp máy! Em không buồn xem mặt anh đâu! Cúp máy!!”
Cô nói, cũng không buồn hỏi ý kiến, cúp máy ngay. Cúp máy xong mới có chút ý thức hình như má mình nóng lên thì phải, cô đưa tay sờ… đúng là nóng rực! Cô đây là sao? Thẹn thùng?! Tới mức đó sao?!
Vừa cúp máy xong, tin nhắn của người kia lại tới ngay “Nói cúp là cúp, có hỏi ý kiến người ta sao?”
“……”
A!!
Lục Dung Nhan mặc kệ hắn.
Đang muốn ném di động qua, lại một tin nhắn mới, vẫn là Lục Ngạn Diễm: “Tính gọi video call thì chờ trời sáng vậy! Hôm nay trễ quá rồi, em ngủ sớm đi, không thì bọng mắt càng to đó.”
Hơ! Bọng mắt cô to lắm sao?
Lục Dung Nhan vội vàng bò ra khỏi chăn, soi gương, thật đúng là!
Buồn bực!
Không phải nói camera trước rất mơ hồ sao? Gia hỏa này sao có thể nhìn rõ đến như vậy? Bọng mắt cô mà có thể thấy!
Lục Dung Nhan vội vàng lấy mặt nạ mắt từ trong ngăn kéo ra đắp lên. Ngày mai, nếu gọi video chắc cô phải trang điểm nhẹ mới được.
“Không đúng! Sao mình lại nghĩ tới chuyện gọi video call ngày mai?!? Ai nói ngày mai muốn cùng hắn gọi video?” Lục Dung Nhan cảm thấy chính mình thật sự bị vài câu nói ngắn ngủi của hắn Tẩy-Não!!!
“…… Bất quá, người ta vì muốn nhìn thấy con mà gọi, mình cũng không thể thật sự không cho hắn xem đi? Được rồi, ngày mai đem điện thoại đưa cho con, để cho hai cha con người ta tự chơi đi!!” Như vậy, cô cũng không cần phải trang điểm!
Đắp mặt nạ mắt xong, Lục Dung Nhan lại chui vào chăn! Bị điện thoại của hắn trêu chọc khiến cô vốn dĩ không buồn ngủ lại càng tỉnh táo.
“Đang yên đang lành, tự dưng video call này nọ!”
Lục Dung Nhan không thể không thừa nhận, cùng hắn gọi video xong tới giờ, trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh của hắn cùng giọng nói trầm ấm đầy từ tính ấy!
Cô điên mất rồi!
Ly hôn cũng đã ly rồi, vậy mà còn nghĩ về người ta nữa! Lục Dung Nhan bực bội vỗ vỗ mặt mình. “Lục Dung Nhan, ngươi có thể đừng mất mặt nữa không?! Người kia là cô một hai đòi bỏ, giờ lại thế nào? Còn nhớ người ta hả? Ngàn vạn lần đừng nha! Nhớ đi, tra nam, là tra nam, là tra nam đó….” [Mèo: Khỏi giải thích tra nam là gì nghen]
Lục Dung Nhan điên cuồng cố tẩy - não bản thân, nhưng cố tình, càng tẩy, thì hình ảnh gương mặt tuấn mỹ kia càng lúc càng rõ ràng hơn… Điên thật rồi!!!
Lục Gia 92
Nhớ Em!
Đại để là thường ngày ở bệnh viện vô cùng bận rộn, đột nhiên rảnh rỗi thanh nhàn khiến Lục Dung Nhan có chút không quen. Cuối cùng, phải năn nỉ mãi ba cô mới cho cô phụ ở y quán trung y của nhà.
“Con bé này đúng là không chịu ngồi yên, kêu con nghỉ ngơi đi mà lại còn cố ôm thêm việc vào người, đúng là cái mệnh gì không biết!” Mẹ cô lầm bầm.
“Cũng không phải gì mà!”
Lục Dung Nhan vừa bốc thuốc vừa đáp lại mẹ.
“Mẹ, mẹ nói coi nếu như con không làm bác sỹ nữa mà ở nhà phụ giúp ba mẹ thì sao nhỉ?! Xem ba mẹ sống thoải mái như vậy, nuôi tụi con chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?!”
Lục Dung Nhan nửa đùa nửa thật.
Lúc này thì tiểu gia hỏa Tiêu Tiêu đang chơi ngoài thềm đá cùng đám trẻ con trong trấn. Bé vốn lớn lên ở thành phố lớn, đừng nói là chơi đùa cùng, gặp cũng chưa từng gặp nhiều bạn nhỏ như vậy, không cần bàn tới bé vui tới mức nào.
Nghe mẹ nói sẽ ở lại đây thì bé vô cùng vui vẻ, quên mất hết ba cùng ông bà nội, vui vẻ nói: “Mẹ, con cũng thích nơi này lắm nha, thật vui vẻ!”
Bà ngoại nghe xong cao hứng miễn bàn,”Tiêu Tiêu thích chỗ bà ngoại thì ở lại đi nào! Bà vui lắm đó! Còn con hả…”
Bà đưa mắt nhìn con gái cưng, “Đọc nhiều sách vậy, không phải đòi đi làm bác sỹ sao? Giờ làm bác sỹ rồi, lại đòi ở nhà làm phụ giúp sao?! Con thật sự muốn gì tự hỏi bản thân đi, không phải ba mẹ không nuôi nổi con, mà là con hoàn toàn không có ý định bỏ việc mà, đúng không?”
Mẹ cô đúng là lo lắng cô bỏ việc thật. Cô ngoáy ngoáy lỗ tai, cười nói, “Mẹ à, con chọc mẹ thôi! Mẹ có nghĩ là con bỏ việc được không? Con cũng là người có chức có quyền đó nha!”
Mẹ cô liếc con gái, nhỏ giọng nghiêm túc hỏi: “Dung Nhan, con đi làm cùng chỗ với Ngạn Diễm có cảm thấy bất tiện không?”
“Không có gì là không tiện.”
Lục Dung Nhan nghiêm túc suy nghĩ, thật ra cô và hắn cơ hội gặp nhau cũng chẳng có nhiều.
“Mẹ, tự nhiên con thấy vô vị nên nói nhảm vài câu thôi, không cần để trong lòng nha.”
Có lẽ, Lục Dung Nhan cô chỉ muốn cách xa người đàn ông kia một chút, chứ thật lòng tâm tư của cô đối với người ta cũng chưa hoàn toàn chết hẳn.
Vì thế cô mới tạm thời nghỉ việc về đây nghỉ ngơi, chính vì muốn điều chỉnh tâm trạng của mình rồi quay lại đối mặt với người kia.
Cô chỉ hy vọng, tới lúc gặp lại nhau thì tâm sẽ không còn gợn sóng nữa là được.
________________
Kể từ sau đó, suốt một tuần cô không nhận được video call của Lục Ngạn Diễm, đương nhiên là vẫn có điện thoại, nhưng đều là hắn gọi tới tìm con trai của mình.
Tối đó, Lục Dung Nhan ném điện thoại trên tủ đầu giường, con trai thì chơi xếp gỗ trên sô pha, còn cô thì đi tắm.
Đang tắm thì điện thoại bên ngoài vang lên. Giờ này mà có điện thoại thì chắc chắn là Lục Ngạn Diễm gọi.
“Mẹ, điện thoại mẹ kêu!”
Tiểu gia hỏa cầm di động ở bên ngoài gõ cửa.
Lục Dung Nhan đứng ở dưới vòi hoa sen đáp lời con: “ Chắc ba con gọi đó, con bắt máy đi!”
“Dạ!” Tiểu gia hỏa trong lòng vui vẻ, ném bay đám gỗ trong tay đi. Bất quá, người gọi tới là video call chứ không phải điện thoại thường.
Tiểu gia hỏa vừa thấy ba mình đẹp trai ngời ngời xuất hiện thì thích thú cười khanh khách không ngừng… “Ba ơi ba à…”
Tiếng con trai mềm mại gọi chữ Ba khiến Lục Ngạn Diễm thấy mềm nhũn cả người. “Thơm ba cái nào!”
Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn làm theo, dán môi màn hình ‘bẹp’ một cái. Rồi cái miệng bé xin tiếp tục rối rít tự khai, “Ba ơi, ở đây chơi thật vui đó!!! Ngày nào con cũng có rất nhiều bạn chơi cùng, chơi vui tới mức không muốn về luôn.”
“Không muốn về sao? Bà nội nghe thấy sẽ đau lòng đó!”
“Á, ba đừng nói cho nội nghe nha! Tiêu Tiêu chỉ nói vậy thôi mà, Tiêu Tiêu nhớ bà nội lắm.”
“Nhớ bà nội mà không nhớ ba sao?”
“Con cũng nhớ ba nữa!” Tiểu gia hỏa hì hì cười, “Con cũng nhớ ông và bác hai nữa!”
“Mẹ con thì sao?” Lục Ngạn Diễm hỏi vì trong video call chả thấy mẹ bé đâu cả.
“Mẹ hả?” Tiểu gia hỏa nhất thời không theo kịp, còn tưởng là ba hỏi xem mẹ có nhớ tới mọi người không, nó nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu, “mẹ không có nhớ ba!”
“Sao thế?” hắn chau mày, “Sao con biết là mẹ không nhớ ba?”
“Tại hôm nay con nghe mẹ nói với bà ngoại là mẹ muốn nghỉ việc về phụ cho ông bà ngoại đó! Ba không phải làm cùng với mẹ sao? Ba nói coi, nếu mẹ nhớ ba thì sao lại muốn nghỉ việc chứ, đúng không?” thằng bé nghĩ hoài vẫn chưa hiểu thế nào.
Lục Ngạn Diễm có vẻ không còn kiên nhẫn được nữa, “mẹ con đâu?”
“Ba muốn nói chuyện điện thoại với mẹ sao?”
“Ừ, con đưa máy cho mẹ đi.”
“Được, ba chờ nha!”
Tiểu gia hỏa cầm điện thoại vào phòng tắm, “mẹ ơi mẹ, ba nói đưa máy cho mẹ nè!”
Tiểu gia hỏa nói, cũng không quản trong phòng tắm mẹ mình có phải vẫn còn tắm hay không, trực tiếp mở cửa xông vào, “Mẹ, ba điện thoại!”
Nhìn con trai cầm điện thoại xông tới, Lục Dung Nhan có chút vô ngữ, “Mẹ đang tắm mà! Mẹ nói con nhiều lần rồi, lúc mẹ đang tắm không được xông vào mà!”
“…… dạ.” Tiểu gia hỏa vẻ mặt hối lỗi, rồi đem điện thoại đưa cho mẹ, đầu ngẩng cao, “là ba á! Ba nói là ba nhớ mẹ nên muốn gọi điện cho mẹ!”
“…” Hắn nói nhớ cô lúc nào ta?!!
Bất quá……
Lục Ngạn Diễm cỡ nào cũng không nghĩ tới, gọi video call mà lại cho hắn cơ hội nhìn thấy được một bức mỹ nhân xuất dục đồ.
Không, không thể tính là tắm.
Chỉ có thể tính nhập dục.
Dưới vòi sen, hơi nước lượn lờ, cơ thể cô mềm mại khỏa thân đứng đó. Dù chất lượng hình ảnh video call không cao, lại còn có sương mù mờ ảo, hình ảnh càng thêm mơ hồ...nhưng vóc người xinh đẹp của cô ẩn hiện trước mắt hắn. Cơ thể cùng làn da nuột nà như tuyết trắng, vóc dáng nóng bỏng, dáng người cân xứng, hoàn toàn không giống như một người phụ nữ đã từng sinh con.
Nói nghiêm túc, hắn Lục Ngạn Diễm tuy rằng cùng nữ nhân trước mắt này từng có rất nhiều lần thân mật quan hệ, hai người thậm chí đến con cũng đã có, nhưng việc thưởng thức cô không sót chút nào giống như bây giờ, chính là lần đầu tiên.
Lục Ngạn Diễm trong giây lát có cảm giác miệng khô lưỡi nóng.
Lục Gia 93 - Vợ chồng Dung Nhan
Tranh Sủng Cùng Con?
Lục Dung Nhan nhận lấy điện thoại trong tay con, đến khi nhìn thấy gương mặt Lục Ngạn Diễm trên màn hình thì đứng hình, sửng sốt mất nửa phút.
“… Lục Đình Tiêu!!”
Lục Dung Nhan phát cuồng! Thằng con dám chơi xấu mẹ này!!!
Thằng nhóc này, đang gọi video call với Lục Ngạn Diễm, đã vậy còn dám cầm điện thoại vào phòng tắm! Nó chẳng lẽ không biết cô đang tắm hay sao?!
Tiêu Tiêu bị mẹ hét cho đến mức có chút ngốc, giây tiếp theo, vội vàng ôm đầu nhỏ, vẻ mặt ấm ức bỏ trốn mất dạng, “Mẹ, lần sau con không dám xông vào nữa, mẹ tắm đi!”
Tiểu gia hỏa còn tưởng mẹ nó tức giận vì bị mình nhìn thấy hết rồi!!!
“Còn thẹn thùng?”
Điện thoại đầu bên kia, Lục Ngạn Diễm như cười như không hỏi cô.
Lục Dung Nhan vội đưa tay che kín màn hình, khuôn mặt nhỏ xấu hổ tới mức đỏ bừng, “Thử bị người khác thấy xem, xấu hổ hay không biết liền!”
Lục Ngạn Diễm đang muốn nói thêm thì máy đã bị cúp. Tưởng tượng tới dáng vẻ nửa cười nửa không của hắn mà cô chỉ muốn đào hố tự chôn mình!
Không, chuẩn xác mà nói, hẳn là đào hố đem thằng nhóc kia đi chôn mới đúng!
Lục Dung Nhan làm gì còn tâm trạng tiếp tục tắm, cô dội nước cho sạch rồi lau người, mặc áo khoác tắm đi ra ngoài, thằng nhóc vẻ mặt vô tội ngồi ở trên sô pha nhìn mẹ.
Lục Dung Nhan cũng tức giận nhìn con trai.
Tiểu gia hỏa vội vàng nói: “Mẹ à, ban nãy con thật sự không phải cố ý, là ba nói ba nhớ mẹ, ba có chuyện muốn nói với mẹ, nên con mới chạy vào mà, bất quá, mẹ cứ yên tâm, kỳ thật con không có nhìn thấy gì hết đó.”
Tiểu gia hỏa nói, còn vội vàng che hai mắt của mình.
“…”
Rót cuộc thì con thấy gì hay không thì Lục Dung Nhan không để bụng, trọng điểm là, cô đã bị thằng con hố một cú để cho ba nó nhìn thấy...
Thật xấu hổ a!
“Mẹ, ban nãy có nói chuyện với ba không?” thằng nhóc ra vẻ quan tâm hỏi han.
“Không có!”
Cô còn bận nổi nóng đấy!
“Ba nói có việc quan trọng muốn nói với mẹ đó.”
Lục Dung Nhan không tin. Hắn có thể có cái gì quan trọng mà nói với cô? Nói nhớ cô á? Có khả năng sao? Lục Dung Nhan biết, con trai nói chắc chắn có hơn phân nửa là nói thêm rồi, Lục Ngạn Diễm tên kia tuyệt đối không có khả năng sẽ nhớ mình, trừ phi hắn điên rồi.
“Mẹ à, mẹ mau gọi cho ba đi!” Tiêu Tiêu kéo tay áo của mẹ.
“Không cần! Nhiều chuyện quá!”
“Mẹ à…”
Tiểu gia hỏa còn đang nhõng nhẽo thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên từ trong túi áo khoác tắm.
Tiểu gia hỏa lập tức nhảy dựng lên, “Mẹ mẹ, mau nghe điện thoại!! Là ba gọi tới! Ba điện thoại!”
Lục Dung Nhan vốn không muốn nghe điện thoại Lục Ngạn Diễm , nhưng nhìn biểu tình chờ mong của con, cô cũng không muốn làm cho con thất vọng, rối rắm vài giây vẫn bắt máy lên nghe.
Cô hắng giọng nói: “Con nói anh tìm em có việc?”
“Ngày ngày em bận cái gì vậy?”
Hai người ăn ý, không đề cập lại chuyện ban nãy.
“Bận rộn gì đâu?! Giúp ba mẹ bốc thuốc này kia thôi, sao tự nhiên anh hỏi vậy?”
Lục Dung Nhan không nghĩ tới Lục Ngạn Diễm lại quan tâm tới cuộc sống thường nhật của mình.
“Bộ, em tính nghỉ việc à?”
“… Ai nói?”
Lục Dung Nhan lúc hỏi câu này, ánh mắt quay sang dò xét thằng nhóc đang ngửa đầu nhìn mình. Trừ bỏ bạch nhãn lang này thì còn ai trồng khoai đất này nữa?!
“Em chỉ thuận miệng nói cho vui thôi, chưa có ý định nghỉ việc.”
Kêu cô mỗi ngày ở nhà như vậy cô điên mất.
Vừa nghe cô nói vậy, Lục Ngạn Diễm tựa như nhẹ nhàng thở ra, “Ừ, ở nhà chăm sóc con là cho tốt, đừng nghĩ nhiều.”
Ơ…
Sao lại nói cô nghĩ nhiều gì chứ?!
“Thôi, không còn việc gì thì anh cúp máy đây, cũng trễ rồi, em với Tiêu Tiêu ngủ sớm đi!”
“Ừ.”
Lục Dung Nhan nói liền chuẩn bị cúp điện thoại, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, “Đúng rồi!”
“Sao?”
“Về sau không có việc gì cũng đừng gọi video.”
Để tránh sự việc quẫn bách như hôm nay lại phát sinh, cho nên, nhổ cỏ tận gốc, lấy tuyệt hậu hoạn mới là chính xác.
“Việc này em không làm chủ được.”
“Hơ! Việc này tại sao em không làm chủ được?”
Lục Dung Nhan thật muốn cãi lý với hắn. Cô ngồi xuống giường, “Vậy anh nói cho em nghe thử coi, em không làm chủ được thì ai được làm chủ?”
“Chuyện này thì con trai anh làm chủ nha, anh gọi video vì muốn nhìn nó mà, đâu phải coi em.”
“... Nhưng mà đây là điện thoại của em mà!” Lục Dung Nhan phồng má lên, “Lục Ngạn Diễm, hoá ra ở trong lòng anh, vợ trước của anh là em thật sự không có một chút quyền nào hả?! Ngay cả điện thoại bản thân cũng không có cách làm chủ phải không?”
“Em đang… tranh sủng với con à?”
“Tranh sủng??”
Lục Dung Nhan cười thành tiếng, đương nhiên, là cười nhạo.
“Lục Ngạn Diễm, anh tưởng anh là hoàng đế lão gia hả?! Còn tranh sủng! Em đây là giữ gìn quyền lợi cá nhân đó!”
“Em trở nên dông dài như vậy từ bao giờ vậy? Muốn kiếm cớ nói thêm với anh sao?”
“…”
Gia hỏa này trở nên không biết xấu hổ như vậy từ khi nào vậy, thêm cả phần tự luyến nữa?
“Bụp ——” một tiếng, Lục Dung Nhan trực tiếp cúp máy rồi ném vèo ra xa vài mét.
Tiêu Tiêu vẻ mặt ngốc nghếch nhìn mẹ.
Lục Dung Nhan không muốn để cho con thấy ba mẹ bất hòa nên xấu hổ cười, vội vàng đứng dậy nhặt điện thoại lên, cũng còn may, sàn nhà có lót thảm nên điện thoại chưa hỏng.
Tiểu gia hỏa đôi mắt tròn xoe hỏi dò: “Mẹ, ba chọc tức mẹ nữa hả?”
“Không có, mẹ đâu có tức gì đâu.”
“Rành rành trên mặt mẹ kìa!”
“Có sao?” Lục Dung Nhan nói, sờ sờ khuôn mặt, “Nào có! Mẹ vui vẻ mà! Mẹ với ba con cũng vui vẻ mà! Ba con còn nói, lần sau lại gọi video cho con!”
“Thật sao?!” Tiểu gia hỏa lúc này thật cao hứng, ôm đống gỗ xếp nhào vào ngực Lục Dung Nhan “mẹ à, con thật sự nhớ ba luôn đó.”
Mặt thằng bé bỗng có chút đau thương rồi tiếp tục nói: “Mẹ ơi, nếu ba tới đây với mình thì tốt biết mấy nhỉ?! Như vậy chúng ta liền có thể cùng nhau ngủ!”
Oạch!! Lục Dung Nhan cùng Lục Ngạn Diễm ly hôn chuyện này cũng không có lộ ra, cho dù người trong nhà biết, như lúc bà Thôi Trân Ái biết chỉ nổi giận, chỉnh đốn Lục Ngạn Diễm rồi sau cùng cũng quyết định không đem chuyện này nói cho Tiêu Tiêu, nghĩ chờ bé lớn lên một chút, hiểu chuyện rồi nói cho bé cũng không muộn. Cho nên, chuyện này Tiêu Tiêu kỳ thật là không biết ba mẹ ly hôn còn tưởng rằng mẹ chỉ dẫn bé tới nhà ngoại chơi thôi.
Nghe thấy giọng con đầy chờ đợi, Lục Dung Nhan có chút áy náy, đau lòng ôm con nói:
“Ba mẹ đều là bác sỹ, giờ mẹ nghỉ phép thì đương nhiên ba phải đi làm để còn giúp người bệnh chứ, đúng không? Cho nên, ba bận rộn lắm! Chờ ba hết bận, trị hết bệnh cho người bệnh thì chúng ta liền có thể cùng ba gặp mặt rồi!”
Chương 94
Đan Khăn Quàng Cổ Cho Ba
“Vậy được rồi! Tiêu Tiêu biết, người bệnh là quan trọng nhất!”
“Không phải, con cũng là người quan trọng nhất với ba mẹ, biết không?”
Tiểu gia hỏa cười ha hả, “Đã biết!”
Lục Dung Nhan ôm cục cưng trong lòng ngực rồi dỗ con ngủ, chỉ chốc lát sau, tiểu gia hỏa đã trĩu xuống trong lòng cô.
Lục Dung Nhan lúc này mới thật cẩn thận cầm lấy cục gỗ xếp hình trong tay con nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường.
Không biết tiểu gia hỏa này nếu tớimột ngày biết rằng ba mẹ kỳ thật sớm đã ly hôn, con sẽ thế nào...
Lục Dung Nhan không khỏi khẽ thở dài.
Thôi, không nghĩ, chờ sau này tính tiếp đi!
____________________________
Trời mùa đông vô cùng lạnh. Đặc biệt trong thị trấn nhỏ nơi đây càng lạnh hơn so với thành phố lớn. Có vẻ tuyết cũng sắp rơi rồi.
Tiểu gia hỏa đang ngồi ở thềm đá chơi con quay cùng mấy đứa nhỏ thì kêu lên: “Tuyết rơi rồi!!! Tuyết rơi…”
Nghe tiếng con trai hưng phấn kêu lên, Lục Dung Nhan vội vàng chạy ra xem, quả nhiên, bên ngoài tuyết đã bay bay những bông tuyết to bằng lông ngỗng.
“Mẹ ơi, tuyết đẹp quá, như lông chim vậy!!”
Nhóc con hưng phấn đưa tay hứng lấy. Từ bé đến giờ đây chính là lần đầu tiên nó thấy tuyết lớn đến như vậy.
Thành phố C mấy năm nay đã không có tuyết, cho dù tuyết to cách mấy cũng chỉ lác đác mà thôi, khó trách tiểu gia hỏa bông tuyết to bằng lông ngỗng lại hưng phấn đến liên tục hét lên.
“Mấy năm nay tuyết rơi càng lúc càng lớn!”
Bà ngoại cũng đi từ trong y quán ra, thấy Tiêu Tiêu còn ở bên ngoài chơi con quay vội gọi: “Tiêu Tiêu, chạy nhanh trở về! Ở bên ngoài lạnh bị cảm bây giờ! Mấy đứa tụi con cũng về nhà nhanh đi!”
Mới đầu, mấy đứa nhỏ vẫn không nhúc nhích, bà đành dùng đòn sát thủ, “Bà nói nha, mấy đứa bị cảm thì mẹ mấy đứa sẽ dắt qua bà bốc thuốc nha, thuốc đắng cỡ nào, các ngươi một đám tất cả đều đã quên?”
Quả nhiên, lời này thốt ra, cả đám bỏ chạy tán loạn.
Lục Dung Nhan có chút buồn cười, hoá ra trung dược ở trong mắt bọn nhỏ có thể nói là độc dược?
Mẹ cô buồn cười lắc lắc đầu, nắm tay Tiêu Tiêu vào nhà.
Cửa tiệm đóng kín để tránh gió lùa vào, với cả ngày lạnh tới như vậy, cũng chẳng mấy ai tới hốt thuốc, bọn họ mà tới cũng sẽ tự đẩy cửa vào.
Tiểu gia hỏa tựa đầu vào cửa kính, tò mò nhìn ra bên ngoài, thế giới trong chớp mắt đã biến thành tuyết trắng, cửa kính bị sương mù bao phủ, nó liền vươn bàn tay nhỏ lau khô, sau đó, tiếp tục xem……
Trong phòng ấm áp, máy sưởi ấm áp khiến cảm thấy thực thoải mái, bà Lục ngồi ở một bên đan áo cho Tiêu Tiêu, Lục Dung Nhan rảnh rỗi không có việc gì, cũng học theo mẹ tìm mấy cây kim đan lại bắt đầu ngồi đan theo.
“Mẹ, đan lát này cũng có vẻ không khó lắm nhỉ!”
Không tới vài phút, Lục Dung Nhan đã biết, “Mẹ xem, là như thế này nhỉ!”
“… Ừ, không sai! Đừng để thiếu mũi là được!”
Lục Dung Nhan có chút đắc ý, “Được rồi, mẹ, mẹ đan áo cho nó đi, con đan khăn len cho cục cưng!”
Tiểu gia hỏa nghe được, vội vàng quay đầu lại, chớp đôi mắt to đầy chờ mong, hỏi Lục Dung Nhan, “Mẹ, mẹ đan khăn quàng cổ cho con phải không?”
“Đúng rồi! Đan khăn quàng cho con, có cao hứng hay không?”
“Cao hứng!! Rất cao hứng!” Tiểu gia hỏa hưng phấn đến mức vỗ tay, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì tới, “Mẹ, vậy mẹ cũng có thể đan cho ba một cái nhỉ?”
“…”
Này…
Lục Dung Nhan trên mặt lộ ra mấy phần xấu hổ, liếc nhìn mẹ bên cạnh. Bà Lục cũng nhìn cô một cái, hỏi Tiêu Tiêu nói: “Vì sao con muốn đan cho ba một cái?”
“Con thấy ba mùa đông mặc đồ đều rất ít, con sợ ba bị lạnh.”
Nói rồi trong mắt bé lại lộ ra vẻ đau thương, “Mẹ, mẹ nói ba ở nhà một mình có bị lạnh không? Chúng ta qua đây rồi, ba chắc sẽ thấy tịch mịch lắm.”
“...” Việc này ư… Lục Dung Nhan có chút bó tay, không biết nói tiếp ra sao.
Cuối cùng, bà Lục giải vây cho cô, “Bảo bối, con đừng lo lắng, để mẹ con đan cho ba một cái khăn quàng, vậy ba con sẽ không bị lạnh rồi.”
“Thật sự??” Tiểu gia hỏa vui mừng khôn xiết, vẻ mặt chờ mong nhìn mẹ mình, “Mẹ, mẹ đồng ý đan cho ba sao?”
“…” Cô có thể cự tuyệt sao?
Lục Dung Nhan có chút buồn bực nhìn mẹ mình.
Cô thật không dám nghĩ mình lại muốn đan khăn quàng cổ cho Lục Ngạn Diễm, cô làm gì dám đưa cho hắn?!
Cho dù cô có dày mặt đưa thì người ta sẽ nhận sao? Không chừng còn bị hắn chế nhạo nữa!
Còn nữa, tặng người ta xong, người ta không cảm kích không nói, trọng điểm là lỡ người ta nghĩ nhiều, còn tưởng mình vẫn còn ôm tơ tình với người ta nữa thì làm sao? Việc đó thì dù có nhảy xuống sông Hoàng hà cô cũng không rửa nổi nha.
“Mẹ à! Mẹ…” Thấy Lục Dung Nhan vẫn ngơ ngẩn, thằng bé gấp tới mức dùng tay lay đầu gối cô.
Bà Lục vội nói: “Mau đáp ứng thằng bé nào!”
“... Ừ, mẹ biết rồi.” Lục Dung Nhan đành phải đáp ứng. “Mẹ hứa, sẽ đan cho ba con một cái khăn quàng, được chưa?”
“Thật tốt quá! Như vậy con và ba có thể đeo khăn quàng giống nhau rồi! Mẹ, tốt nhất mẹ cũng tự đan cho mình một cái, như vậy cả nhà mình ba người có thể đeo khăn quàng giống nhau! Các bạn học mà thấy sẽ hâm mộ con lắm luôn.”
“…” Cô có thể cự tuyệt sao?
“Mẹ, mẹ cảm thấy được không?”
Không tốt!
“Mẹ à?”
“Rồi rồi! Nghe theo ý con hết, con nói cái gì là cái đó!”
Quả nhiên a, con trai là trời! Nhìn vào đôi mắt đầy chờ mong của con, cô căn bản nói không nổi một chữ “không”.
Ngoài khung cửa sổ tuyết rơi mỗi lúc một nhiều. Có vẻ, hôm nay tuyết sẽ không ngừng rơi.
Quả nhiên, đến tối tuyết đã cao tới nửa met.
Tiểu gia hỏa mặc áo đại hàn đeo bao tay, chơi một trận đã đời ở bên ngoài rồi mới về nhà tắm nước ấm, theo ông bà ngoại đi ngủ.
Lục Dung Nhan mới vừa tắm ra thì di động liền vang lên.
Là Lục Ngạn Diễm gọi tới.
Không cần nghĩ cũng biết, hắn tìm con trai mình. Bất quá, tối nay con hắn không ngủ với cô, hắn phải thất vọng rồi.
Lục Dung Nhan bắt máy, không hàn huyên mà trực tiếp nói với hắn:
“Tiêu Tiêu đêm nay cùng bà ngoại ngủ.”
“Chỗ thị trấn nhỏ này của em sao tuyết lớn đến vậy?”
Lục Ngạn Diễm ở trong điện thoại không đầu không đuôi hỏi cô một câu.
“A?” Lục Dung Nhan sửng sốt, “Làm sao anh biết?”
Hỏi xong, bừng tỉnh đại ngộ, “À, anh xem dự báo thời tiết?”
Video Call Đi!
Lục Dung Nhan nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình, ngơ ngác một lúc. Cô không nhịn được thầm thì: “Người ta đã nói là con ngủ rồi, tốt lành cả rồi! Còn gọi làm gì đây?!”
Mà trọng điểm chính là - cuộc điện thoại này, cô có muốn nhận hay không đây?! Bên này cô còn đang lăn tăn thì ngón tay đã không chịu điều khiển mà nhấn vào nút nhận cuộc gọi.
“Về tới nhà rồi hả?”
Cô chưa kịp phản ứng thì đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Lục Ngạn Diễm. Lục Dung Nhan trong lòng xoắn cả lên, nhưng vẫn cố trấn định: “Uhm, … uh, mới về tới được một lát.”
“Tiêu Tiêu ngủ rồi hả?”
Hừ, xem đi, rõ ràng là quan tâm tới con mình thôi mà.
Hắn hỏi, cô liền đáp. Sau đó, lại im lặng. Mà đầu dây bên kia, Lục Ngạn Diễm đang cố gắng chờ cô lên tiêng tiếp. Nhưng, chẳng lẽ cô không nói gì thì hắn cũng không nói gì? Xấu hổ?!?
Lục Dung Nhan da đầu có chút tê dại. Lục viện trưởng, anh nói một chút coi, đang yên đang lành, anh gửi tin nhắn là được rồi, mắc gì phải gọi điện chứ? Giờ thì đẹp mặt chưa, không còn gì để nói, còn xấu hổ nữa chứ?!
“Uhm, … anh tìm em có việc gì không? Không có gì thì em cúp máy nha.” Lục Dung Nhan đành phải mở lời.
“Gọi Video call đi!”
Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên yêu cầu.
“A??”
Lục Dung Nhan ngơ ngẩn.
Video call? Không lầm chứ?! Cô mới tắm xong, tẩy trang hết rồi, hơn nữa còn đang mặc áo ngủ nữa!
Tuy rằng dáng vẻ này của cô không phải hắn chưa từng gặp, mà còn thấy vô số lần rồi, nhưng mà giữa hai người bây giờ đã ly hôn, cô đương nhiên không thể để lộ mình trước mặt hắn nữa! Ly hôn rồi, đương nhiên hy vọng để lộ mặt đẹp nhất tốt nhất trước mặt người cũ, cho người ta thấy hối hận vì đã đánh mất mình chứ?!
Còn nữa, đang êm đang đẹp, video call gì chứ? Đó giờ có thấy hắn giở bài này ra đâu?!
“À… không ổn đâu! Em, em sắp ngủ rồi, còn mặc áo ngủ nữa! Còn nữa, hai chúng ta hiện tại như vầy… quan hệ này không thích hợp videal call đâu?!”
“Em đang nghĩ cái gì?”
“Hả?”
“Anh chỉ là muốn nhìn Tiêu Tiêu một chút mà thôi.” đầu dây bên kia, dường như đang cười.
“……”
Trời ạ!!! Cô ăn dưa bở, cho rằng người ta đòi gọi video call để thấy mình?!
Lục Dung Nhan xấu hổ đến đỏ cả mặt, cũng may người bên đầu dây bên kia không thấy.
“Em… em không nghĩ nhiều! Nếu muốn nhìn thấy con thì không còn cách! Con hiện không ngủ cùng em, nó bên phòng bà ngoại!”
“…… Như vậy a.”
Lục Ngạn Diễm trong giọng nói có vài phần mất mát, giây tiếp theo, lại nói: “Vậy anh đành cố mà xem em vậy!”
Gì?!!
Lục Dung Nhan kinh ngạc, WeChat video liền “Cộp cộp cộp” ‘gõ cửa’, mà điện thoại hắn vẫn chưa cúp.
“Nhận đi.”
Thấy cô không phản ứng, Lục Ngạn Diễm thúc giục một tiếng.
“……” Nhận cái rắm a!
Lục Dung Nhan tức khắc cảm thấy di động trong tay như củ khoai lang nóng đến phỏng tay , có cảm xúc muốn vứt thẳng tay. Đang định cúp máy nhưng chẳng hiểu sao tay lại run run nhấn nhầm vào nút nhận… sau đó…
Nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy mệt mỏi để mặt mộc của mình trên màn hình!
Mà người kia thì sao?
A! Áo mũ chỉnh tề, ngăn nắp, thần thái phi dương, tinh thần sáng láng!
Giỏi lắm!! Vừa vặn đối lập với cô!
Trong lúc nhất thời, Lục Dung Nhan chỉ hận không thể đào lỗ chui xuống trốn.
“Dáng vẻ này, quả nhiên chỉ có thể cố mà nhìn xem.”
“……”
Gia hỏa này hiện tại là như thế nào? Được tiện nghi còn khoe mẽ?
“Người ta vốn không định nhận video call, chỉ là tay run nhấn nhầm thôi!”
Lục Ngạn Diễm tựa hồ là lần đầu tiên chơi vui tới vậy, hắn còn cố ý sửa sang đầu tóc trước camera, còn nói nhảm: “Camera trước hình như phân giải hơi t hấp, hình ảnh quá mơ hồ.”
“…… Anh lần đầu chơi?”
“Chứ sao nữa?” Lục Ngạn Diễm hướng về phía màn hình điều chỉnh một chút, cuối cùng, nói: “Ai đâu ở không mà chơi ba cái này?”
“…… Vậy anh còn đòi chơi cái gì? Người ta đã nói Tiêu Tiêu không có ở đây mà.”
“Được rồi, ngủ đi! Anh cúp máy.”
“……” cứ thế thôi rồi cúp máy á?
Lục Dung Nhan còn chưa kịp phản ứng lại, bên kia đã đem video cắt đứt.
Cô nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Người gì mắc cười ghê, nói cúp là cúp, có hỏi ý kiến người ta sao?!”
“Không muốn cúp máy à?”
Bỗng nhiên, điện thoại truyền tới giọng trầm thấp, thậm chí có chút hài hước của ai kia: “Nếu em không muốn cúp máy thì anh có thể gọi lại cho em ngắm anh một phút đồng hồ.”
“……” Lục Dung Nhan đứng hình, ban nãy lúc gọi video call đã quên cúp điện thoại thường.
“Ai không muốn cúp máy! Em không buồn xem mặt anh đâu! Cúp máy!!”
Cô nói, cũng không buồn hỏi ý kiến, cúp máy ngay. Cúp máy xong mới có chút ý thức hình như má mình nóng lên thì phải, cô đưa tay sờ… đúng là nóng rực! Cô đây là sao? Thẹn thùng?! Tới mức đó sao?!
Vừa cúp máy xong, tin nhắn của người kia lại tới ngay “Nói cúp là cúp, có hỏi ý kiến người ta sao?”
“……”
A!!
Lục Dung Nhan mặc kệ hắn.
Đang muốn ném di động qua, lại một tin nhắn mới, vẫn là Lục Ngạn Diễm: “Tính gọi video call thì chờ trời sáng vậy! Hôm nay trễ quá rồi, em ngủ sớm đi, không thì bọng mắt càng to đó.”
Hơ! Bọng mắt cô to lắm sao?
Lục Dung Nhan vội vàng bò ra khỏi chăn, soi gương, thật đúng là!
Buồn bực!
Không phải nói camera trước rất mơ hồ sao? Gia hỏa này sao có thể nhìn rõ đến như vậy? Bọng mắt cô mà có thể thấy!
Lục Dung Nhan vội vàng lấy mặt nạ mắt từ trong ngăn kéo ra đắp lên. Ngày mai, nếu gọi video chắc cô phải trang điểm nhẹ mới được.
“Không đúng! Sao mình lại nghĩ tới chuyện gọi video call ngày mai?!? Ai nói ngày mai muốn cùng hắn gọi video?” Lục Dung Nhan cảm thấy chính mình thật sự bị vài câu nói ngắn ngủi của hắn Tẩy-Não!!!
“…… Bất quá, người ta vì muốn nhìn thấy con mà gọi, mình cũng không thể thật sự không cho hắn xem đi? Được rồi, ngày mai đem điện thoại đưa cho con, để cho hai cha con người ta tự chơi đi!!” Như vậy, cô cũng không cần phải trang điểm!
Đắp mặt nạ mắt xong, Lục Dung Nhan lại chui vào chăn! Bị điện thoại của hắn trêu chọc khiến cô vốn dĩ không buồn ngủ lại càng tỉnh táo.
“Đang yên đang lành, tự dưng video call này nọ!”
Lục Dung Nhan không thể không thừa nhận, cùng hắn gọi video xong tới giờ, trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh của hắn cùng giọng nói trầm ấm đầy từ tính ấy!
Cô điên mất rồi!
Ly hôn cũng đã ly rồi, vậy mà còn nghĩ về người ta nữa! Lục Dung Nhan bực bội vỗ vỗ mặt mình. “Lục Dung Nhan, ngươi có thể đừng mất mặt nữa không?! Người kia là cô một hai đòi bỏ, giờ lại thế nào? Còn nhớ người ta hả? Ngàn vạn lần đừng nha! Nhớ đi, tra nam, là tra nam, là tra nam đó….” [Mèo: Khỏi giải thích tra nam là gì nghen]
Lục Dung Nhan điên cuồng cố tẩy - não bản thân, nhưng cố tình, càng tẩy, thì hình ảnh gương mặt tuấn mỹ kia càng lúc càng rõ ràng hơn… Điên thật rồi!!!
Lục Gia 92
Nhớ Em!
Đại để là thường ngày ở bệnh viện vô cùng bận rộn, đột nhiên rảnh rỗi thanh nhàn khiến Lục Dung Nhan có chút không quen. Cuối cùng, phải năn nỉ mãi ba cô mới cho cô phụ ở y quán trung y của nhà.
“Con bé này đúng là không chịu ngồi yên, kêu con nghỉ ngơi đi mà lại còn cố ôm thêm việc vào người, đúng là cái mệnh gì không biết!” Mẹ cô lầm bầm.
“Cũng không phải gì mà!”
Lục Dung Nhan vừa bốc thuốc vừa đáp lại mẹ.
“Mẹ, mẹ nói coi nếu như con không làm bác sỹ nữa mà ở nhà phụ giúp ba mẹ thì sao nhỉ?! Xem ba mẹ sống thoải mái như vậy, nuôi tụi con chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?!”
Lục Dung Nhan nửa đùa nửa thật.
Lúc này thì tiểu gia hỏa Tiêu Tiêu đang chơi ngoài thềm đá cùng đám trẻ con trong trấn. Bé vốn lớn lên ở thành phố lớn, đừng nói là chơi đùa cùng, gặp cũng chưa từng gặp nhiều bạn nhỏ như vậy, không cần bàn tới bé vui tới mức nào.
Nghe mẹ nói sẽ ở lại đây thì bé vô cùng vui vẻ, quên mất hết ba cùng ông bà nội, vui vẻ nói: “Mẹ, con cũng thích nơi này lắm nha, thật vui vẻ!”
Bà ngoại nghe xong cao hứng miễn bàn,”Tiêu Tiêu thích chỗ bà ngoại thì ở lại đi nào! Bà vui lắm đó! Còn con hả…”
Bà đưa mắt nhìn con gái cưng, “Đọc nhiều sách vậy, không phải đòi đi làm bác sỹ sao? Giờ làm bác sỹ rồi, lại đòi ở nhà làm phụ giúp sao?! Con thật sự muốn gì tự hỏi bản thân đi, không phải ba mẹ không nuôi nổi con, mà là con hoàn toàn không có ý định bỏ việc mà, đúng không?”
Mẹ cô đúng là lo lắng cô bỏ việc thật. Cô ngoáy ngoáy lỗ tai, cười nói, “Mẹ à, con chọc mẹ thôi! Mẹ có nghĩ là con bỏ việc được không? Con cũng là người có chức có quyền đó nha!”
Mẹ cô liếc con gái, nhỏ giọng nghiêm túc hỏi: “Dung Nhan, con đi làm cùng chỗ với Ngạn Diễm có cảm thấy bất tiện không?”
“Không có gì là không tiện.”
Lục Dung Nhan nghiêm túc suy nghĩ, thật ra cô và hắn cơ hội gặp nhau cũng chẳng có nhiều.
“Mẹ, tự nhiên con thấy vô vị nên nói nhảm vài câu thôi, không cần để trong lòng nha.”
Có lẽ, Lục Dung Nhan cô chỉ muốn cách xa người đàn ông kia một chút, chứ thật lòng tâm tư của cô đối với người ta cũng chưa hoàn toàn chết hẳn.
Vì thế cô mới tạm thời nghỉ việc về đây nghỉ ngơi, chính vì muốn điều chỉnh tâm trạng của mình rồi quay lại đối mặt với người kia.
Cô chỉ hy vọng, tới lúc gặp lại nhau thì tâm sẽ không còn gợn sóng nữa là được.
________________
Kể từ sau đó, suốt một tuần cô không nhận được video call của Lục Ngạn Diễm, đương nhiên là vẫn có điện thoại, nhưng đều là hắn gọi tới tìm con trai của mình.
Tối đó, Lục Dung Nhan ném điện thoại trên tủ đầu giường, con trai thì chơi xếp gỗ trên sô pha, còn cô thì đi tắm.
Đang tắm thì điện thoại bên ngoài vang lên. Giờ này mà có điện thoại thì chắc chắn là Lục Ngạn Diễm gọi.
“Mẹ, điện thoại mẹ kêu!”
Tiểu gia hỏa cầm di động ở bên ngoài gõ cửa.
Lục Dung Nhan đứng ở dưới vòi hoa sen đáp lời con: “ Chắc ba con gọi đó, con bắt máy đi!”
“Dạ!” Tiểu gia hỏa trong lòng vui vẻ, ném bay đám gỗ trong tay đi. Bất quá, người gọi tới là video call chứ không phải điện thoại thường.
Tiểu gia hỏa vừa thấy ba mình đẹp trai ngời ngời xuất hiện thì thích thú cười khanh khách không ngừng… “Ba ơi ba à…”
Tiếng con trai mềm mại gọi chữ Ba khiến Lục Ngạn Diễm thấy mềm nhũn cả người. “Thơm ba cái nào!”
Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn làm theo, dán môi màn hình ‘bẹp’ một cái. Rồi cái miệng bé xin tiếp tục rối rít tự khai, “Ba ơi, ở đây chơi thật vui đó!!! Ngày nào con cũng có rất nhiều bạn chơi cùng, chơi vui tới mức không muốn về luôn.”
“Không muốn về sao? Bà nội nghe thấy sẽ đau lòng đó!”
“Á, ba đừng nói cho nội nghe nha! Tiêu Tiêu chỉ nói vậy thôi mà, Tiêu Tiêu nhớ bà nội lắm.”
“Nhớ bà nội mà không nhớ ba sao?”
“Con cũng nhớ ba nữa!” Tiểu gia hỏa hì hì cười, “Con cũng nhớ ông và bác hai nữa!”
“Mẹ con thì sao?” Lục Ngạn Diễm hỏi vì trong video call chả thấy mẹ bé đâu cả.
“Mẹ hả?” Tiểu gia hỏa nhất thời không theo kịp, còn tưởng là ba hỏi xem mẹ có nhớ tới mọi người không, nó nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu, “mẹ không có nhớ ba!”
“Sao thế?” hắn chau mày, “Sao con biết là mẹ không nhớ ba?”
“Tại hôm nay con nghe mẹ nói với bà ngoại là mẹ muốn nghỉ việc về phụ cho ông bà ngoại đó! Ba không phải làm cùng với mẹ sao? Ba nói coi, nếu mẹ nhớ ba thì sao lại muốn nghỉ việc chứ, đúng không?” thằng bé nghĩ hoài vẫn chưa hiểu thế nào.
Lục Ngạn Diễm có vẻ không còn kiên nhẫn được nữa, “mẹ con đâu?”
“Ba muốn nói chuyện điện thoại với mẹ sao?”
“Ừ, con đưa máy cho mẹ đi.”
“Được, ba chờ nha!”
Tiểu gia hỏa cầm điện thoại vào phòng tắm, “mẹ ơi mẹ, ba nói đưa máy cho mẹ nè!”
Tiểu gia hỏa nói, cũng không quản trong phòng tắm mẹ mình có phải vẫn còn tắm hay không, trực tiếp mở cửa xông vào, “Mẹ, ba điện thoại!”
Nhìn con trai cầm điện thoại xông tới, Lục Dung Nhan có chút vô ngữ, “Mẹ đang tắm mà! Mẹ nói con nhiều lần rồi, lúc mẹ đang tắm không được xông vào mà!”
“…… dạ.” Tiểu gia hỏa vẻ mặt hối lỗi, rồi đem điện thoại đưa cho mẹ, đầu ngẩng cao, “là ba á! Ba nói là ba nhớ mẹ nên muốn gọi điện cho mẹ!”
“…” Hắn nói nhớ cô lúc nào ta?!!
Bất quá……
Lục Ngạn Diễm cỡ nào cũng không nghĩ tới, gọi video call mà lại cho hắn cơ hội nhìn thấy được một bức mỹ nhân xuất dục đồ.
Không, không thể tính là tắm.
Chỉ có thể tính nhập dục.
Dưới vòi sen, hơi nước lượn lờ, cơ thể cô mềm mại khỏa thân đứng đó. Dù chất lượng hình ảnh video call không cao, lại còn có sương mù mờ ảo, hình ảnh càng thêm mơ hồ...nhưng vóc người xinh đẹp của cô ẩn hiện trước mắt hắn. Cơ thể cùng làn da nuột nà như tuyết trắng, vóc dáng nóng bỏng, dáng người cân xứng, hoàn toàn không giống như một người phụ nữ đã từng sinh con.
Nói nghiêm túc, hắn Lục Ngạn Diễm tuy rằng cùng nữ nhân trước mắt này từng có rất nhiều lần thân mật quan hệ, hai người thậm chí đến con cũng đã có, nhưng việc thưởng thức cô không sót chút nào giống như bây giờ, chính là lần đầu tiên.
Lục Ngạn Diễm trong giây lát có cảm giác miệng khô lưỡi nóng.
Lục Gia 93 - Vợ chồng Dung Nhan
Tranh Sủng Cùng Con?
Lục Dung Nhan nhận lấy điện thoại trong tay con, đến khi nhìn thấy gương mặt Lục Ngạn Diễm trên màn hình thì đứng hình, sửng sốt mất nửa phút.
“… Lục Đình Tiêu!!”
Lục Dung Nhan phát cuồng! Thằng con dám chơi xấu mẹ này!!!
Thằng nhóc này, đang gọi video call với Lục Ngạn Diễm, đã vậy còn dám cầm điện thoại vào phòng tắm! Nó chẳng lẽ không biết cô đang tắm hay sao?!
Tiêu Tiêu bị mẹ hét cho đến mức có chút ngốc, giây tiếp theo, vội vàng ôm đầu nhỏ, vẻ mặt ấm ức bỏ trốn mất dạng, “Mẹ, lần sau con không dám xông vào nữa, mẹ tắm đi!”
Tiểu gia hỏa còn tưởng mẹ nó tức giận vì bị mình nhìn thấy hết rồi!!!
“Còn thẹn thùng?”
Điện thoại đầu bên kia, Lục Ngạn Diễm như cười như không hỏi cô.
Lục Dung Nhan vội đưa tay che kín màn hình, khuôn mặt nhỏ xấu hổ tới mức đỏ bừng, “Thử bị người khác thấy xem, xấu hổ hay không biết liền!”
Lục Ngạn Diễm đang muốn nói thêm thì máy đã bị cúp. Tưởng tượng tới dáng vẻ nửa cười nửa không của hắn mà cô chỉ muốn đào hố tự chôn mình!
Không, chuẩn xác mà nói, hẳn là đào hố đem thằng nhóc kia đi chôn mới đúng!
Lục Dung Nhan làm gì còn tâm trạng tiếp tục tắm, cô dội nước cho sạch rồi lau người, mặc áo khoác tắm đi ra ngoài, thằng nhóc vẻ mặt vô tội ngồi ở trên sô pha nhìn mẹ.
Lục Dung Nhan cũng tức giận nhìn con trai.
Tiểu gia hỏa vội vàng nói: “Mẹ à, ban nãy con thật sự không phải cố ý, là ba nói ba nhớ mẹ, ba có chuyện muốn nói với mẹ, nên con mới chạy vào mà, bất quá, mẹ cứ yên tâm, kỳ thật con không có nhìn thấy gì hết đó.”
Tiểu gia hỏa nói, còn vội vàng che hai mắt của mình.
“…”
Rót cuộc thì con thấy gì hay không thì Lục Dung Nhan không để bụng, trọng điểm là, cô đã bị thằng con hố một cú để cho ba nó nhìn thấy...
Thật xấu hổ a!
“Mẹ, ban nãy có nói chuyện với ba không?” thằng nhóc ra vẻ quan tâm hỏi han.
“Không có!”
Cô còn bận nổi nóng đấy!
“Ba nói có việc quan trọng muốn nói với mẹ đó.”
Lục Dung Nhan không tin. Hắn có thể có cái gì quan trọng mà nói với cô? Nói nhớ cô á? Có khả năng sao? Lục Dung Nhan biết, con trai nói chắc chắn có hơn phân nửa là nói thêm rồi, Lục Ngạn Diễm tên kia tuyệt đối không có khả năng sẽ nhớ mình, trừ phi hắn điên rồi.
“Mẹ à, mẹ mau gọi cho ba đi!” Tiêu Tiêu kéo tay áo của mẹ.
“Không cần! Nhiều chuyện quá!”
“Mẹ à…”
Tiểu gia hỏa còn đang nhõng nhẽo thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên từ trong túi áo khoác tắm.
Tiểu gia hỏa lập tức nhảy dựng lên, “Mẹ mẹ, mau nghe điện thoại!! Là ba gọi tới! Ba điện thoại!”
Lục Dung Nhan vốn không muốn nghe điện thoại Lục Ngạn Diễm , nhưng nhìn biểu tình chờ mong của con, cô cũng không muốn làm cho con thất vọng, rối rắm vài giây vẫn bắt máy lên nghe.
Cô hắng giọng nói: “Con nói anh tìm em có việc?”
“Ngày ngày em bận cái gì vậy?”
Hai người ăn ý, không đề cập lại chuyện ban nãy.
“Bận rộn gì đâu?! Giúp ba mẹ bốc thuốc này kia thôi, sao tự nhiên anh hỏi vậy?”
Lục Dung Nhan không nghĩ tới Lục Ngạn Diễm lại quan tâm tới cuộc sống thường nhật của mình.
“Bộ, em tính nghỉ việc à?”
“… Ai nói?”
Lục Dung Nhan lúc hỏi câu này, ánh mắt quay sang dò xét thằng nhóc đang ngửa đầu nhìn mình. Trừ bỏ bạch nhãn lang này thì còn ai trồng khoai đất này nữa?!
“Em chỉ thuận miệng nói cho vui thôi, chưa có ý định nghỉ việc.”
Kêu cô mỗi ngày ở nhà như vậy cô điên mất.
Vừa nghe cô nói vậy, Lục Ngạn Diễm tựa như nhẹ nhàng thở ra, “Ừ, ở nhà chăm sóc con là cho tốt, đừng nghĩ nhiều.”
Ơ…
Sao lại nói cô nghĩ nhiều gì chứ?!
“Thôi, không còn việc gì thì anh cúp máy đây, cũng trễ rồi, em với Tiêu Tiêu ngủ sớm đi!”
“Ừ.”
Lục Dung Nhan nói liền chuẩn bị cúp điện thoại, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, “Đúng rồi!”
“Sao?”
“Về sau không có việc gì cũng đừng gọi video.”
Để tránh sự việc quẫn bách như hôm nay lại phát sinh, cho nên, nhổ cỏ tận gốc, lấy tuyệt hậu hoạn mới là chính xác.
“Việc này em không làm chủ được.”
“Hơ! Việc này tại sao em không làm chủ được?”
Lục Dung Nhan thật muốn cãi lý với hắn. Cô ngồi xuống giường, “Vậy anh nói cho em nghe thử coi, em không làm chủ được thì ai được làm chủ?”
“Chuyện này thì con trai anh làm chủ nha, anh gọi video vì muốn nhìn nó mà, đâu phải coi em.”
“... Nhưng mà đây là điện thoại của em mà!” Lục Dung Nhan phồng má lên, “Lục Ngạn Diễm, hoá ra ở trong lòng anh, vợ trước của anh là em thật sự không có một chút quyền nào hả?! Ngay cả điện thoại bản thân cũng không có cách làm chủ phải không?”
“Em đang… tranh sủng với con à?”
“Tranh sủng??”
Lục Dung Nhan cười thành tiếng, đương nhiên, là cười nhạo.
“Lục Ngạn Diễm, anh tưởng anh là hoàng đế lão gia hả?! Còn tranh sủng! Em đây là giữ gìn quyền lợi cá nhân đó!”
“Em trở nên dông dài như vậy từ bao giờ vậy? Muốn kiếm cớ nói thêm với anh sao?”
“…”
Gia hỏa này trở nên không biết xấu hổ như vậy từ khi nào vậy, thêm cả phần tự luyến nữa?
“Bụp ——” một tiếng, Lục Dung Nhan trực tiếp cúp máy rồi ném vèo ra xa vài mét.
Tiêu Tiêu vẻ mặt ngốc nghếch nhìn mẹ.
Lục Dung Nhan không muốn để cho con thấy ba mẹ bất hòa nên xấu hổ cười, vội vàng đứng dậy nhặt điện thoại lên, cũng còn may, sàn nhà có lót thảm nên điện thoại chưa hỏng.
Tiểu gia hỏa đôi mắt tròn xoe hỏi dò: “Mẹ, ba chọc tức mẹ nữa hả?”
“Không có, mẹ đâu có tức gì đâu.”
“Rành rành trên mặt mẹ kìa!”
“Có sao?” Lục Dung Nhan nói, sờ sờ khuôn mặt, “Nào có! Mẹ vui vẻ mà! Mẹ với ba con cũng vui vẻ mà! Ba con còn nói, lần sau lại gọi video cho con!”
“Thật sao?!” Tiểu gia hỏa lúc này thật cao hứng, ôm đống gỗ xếp nhào vào ngực Lục Dung Nhan “mẹ à, con thật sự nhớ ba luôn đó.”
Mặt thằng bé bỗng có chút đau thương rồi tiếp tục nói: “Mẹ ơi, nếu ba tới đây với mình thì tốt biết mấy nhỉ?! Như vậy chúng ta liền có thể cùng nhau ngủ!”
Oạch!! Lục Dung Nhan cùng Lục Ngạn Diễm ly hôn chuyện này cũng không có lộ ra, cho dù người trong nhà biết, như lúc bà Thôi Trân Ái biết chỉ nổi giận, chỉnh đốn Lục Ngạn Diễm rồi sau cùng cũng quyết định không đem chuyện này nói cho Tiêu Tiêu, nghĩ chờ bé lớn lên một chút, hiểu chuyện rồi nói cho bé cũng không muộn. Cho nên, chuyện này Tiêu Tiêu kỳ thật là không biết ba mẹ ly hôn còn tưởng rằng mẹ chỉ dẫn bé tới nhà ngoại chơi thôi.
Nghe thấy giọng con đầy chờ đợi, Lục Dung Nhan có chút áy náy, đau lòng ôm con nói:
“Ba mẹ đều là bác sỹ, giờ mẹ nghỉ phép thì đương nhiên ba phải đi làm để còn giúp người bệnh chứ, đúng không? Cho nên, ba bận rộn lắm! Chờ ba hết bận, trị hết bệnh cho người bệnh thì chúng ta liền có thể cùng ba gặp mặt rồi!”
Chương 94
Đan Khăn Quàng Cổ Cho Ba
“Vậy được rồi! Tiêu Tiêu biết, người bệnh là quan trọng nhất!”
“Không phải, con cũng là người quan trọng nhất với ba mẹ, biết không?”
Tiểu gia hỏa cười ha hả, “Đã biết!”
Lục Dung Nhan ôm cục cưng trong lòng ngực rồi dỗ con ngủ, chỉ chốc lát sau, tiểu gia hỏa đã trĩu xuống trong lòng cô.
Lục Dung Nhan lúc này mới thật cẩn thận cầm lấy cục gỗ xếp hình trong tay con nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường.
Không biết tiểu gia hỏa này nếu tớimột ngày biết rằng ba mẹ kỳ thật sớm đã ly hôn, con sẽ thế nào...
Lục Dung Nhan không khỏi khẽ thở dài.
Thôi, không nghĩ, chờ sau này tính tiếp đi!
____________________________
Trời mùa đông vô cùng lạnh. Đặc biệt trong thị trấn nhỏ nơi đây càng lạnh hơn so với thành phố lớn. Có vẻ tuyết cũng sắp rơi rồi.
Tiểu gia hỏa đang ngồi ở thềm đá chơi con quay cùng mấy đứa nhỏ thì kêu lên: “Tuyết rơi rồi!!! Tuyết rơi…”
Nghe tiếng con trai hưng phấn kêu lên, Lục Dung Nhan vội vàng chạy ra xem, quả nhiên, bên ngoài tuyết đã bay bay những bông tuyết to bằng lông ngỗng.
“Mẹ ơi, tuyết đẹp quá, như lông chim vậy!!”
Nhóc con hưng phấn đưa tay hứng lấy. Từ bé đến giờ đây chính là lần đầu tiên nó thấy tuyết lớn đến như vậy.
Thành phố C mấy năm nay đã không có tuyết, cho dù tuyết to cách mấy cũng chỉ lác đác mà thôi, khó trách tiểu gia hỏa bông tuyết to bằng lông ngỗng lại hưng phấn đến liên tục hét lên.
“Mấy năm nay tuyết rơi càng lúc càng lớn!”
Bà ngoại cũng đi từ trong y quán ra, thấy Tiêu Tiêu còn ở bên ngoài chơi con quay vội gọi: “Tiêu Tiêu, chạy nhanh trở về! Ở bên ngoài lạnh bị cảm bây giờ! Mấy đứa tụi con cũng về nhà nhanh đi!”
Mới đầu, mấy đứa nhỏ vẫn không nhúc nhích, bà đành dùng đòn sát thủ, “Bà nói nha, mấy đứa bị cảm thì mẹ mấy đứa sẽ dắt qua bà bốc thuốc nha, thuốc đắng cỡ nào, các ngươi một đám tất cả đều đã quên?”
Quả nhiên, lời này thốt ra, cả đám bỏ chạy tán loạn.
Lục Dung Nhan có chút buồn cười, hoá ra trung dược ở trong mắt bọn nhỏ có thể nói là độc dược?
Mẹ cô buồn cười lắc lắc đầu, nắm tay Tiêu Tiêu vào nhà.
Cửa tiệm đóng kín để tránh gió lùa vào, với cả ngày lạnh tới như vậy, cũng chẳng mấy ai tới hốt thuốc, bọn họ mà tới cũng sẽ tự đẩy cửa vào.
Tiểu gia hỏa tựa đầu vào cửa kính, tò mò nhìn ra bên ngoài, thế giới trong chớp mắt đã biến thành tuyết trắng, cửa kính bị sương mù bao phủ, nó liền vươn bàn tay nhỏ lau khô, sau đó, tiếp tục xem……
Trong phòng ấm áp, máy sưởi ấm áp khiến cảm thấy thực thoải mái, bà Lục ngồi ở một bên đan áo cho Tiêu Tiêu, Lục Dung Nhan rảnh rỗi không có việc gì, cũng học theo mẹ tìm mấy cây kim đan lại bắt đầu ngồi đan theo.
“Mẹ, đan lát này cũng có vẻ không khó lắm nhỉ!”
Không tới vài phút, Lục Dung Nhan đã biết, “Mẹ xem, là như thế này nhỉ!”
“… Ừ, không sai! Đừng để thiếu mũi là được!”
Lục Dung Nhan có chút đắc ý, “Được rồi, mẹ, mẹ đan áo cho nó đi, con đan khăn len cho cục cưng!”
Tiểu gia hỏa nghe được, vội vàng quay đầu lại, chớp đôi mắt to đầy chờ mong, hỏi Lục Dung Nhan, “Mẹ, mẹ đan khăn quàng cổ cho con phải không?”
“Đúng rồi! Đan khăn quàng cho con, có cao hứng hay không?”
“Cao hứng!! Rất cao hứng!” Tiểu gia hỏa hưng phấn đến mức vỗ tay, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì tới, “Mẹ, vậy mẹ cũng có thể đan cho ba một cái nhỉ?”
“…”
Này…
Lục Dung Nhan trên mặt lộ ra mấy phần xấu hổ, liếc nhìn mẹ bên cạnh. Bà Lục cũng nhìn cô một cái, hỏi Tiêu Tiêu nói: “Vì sao con muốn đan cho ba một cái?”
“Con thấy ba mùa đông mặc đồ đều rất ít, con sợ ba bị lạnh.”
Nói rồi trong mắt bé lại lộ ra vẻ đau thương, “Mẹ, mẹ nói ba ở nhà một mình có bị lạnh không? Chúng ta qua đây rồi, ba chắc sẽ thấy tịch mịch lắm.”
“...” Việc này ư… Lục Dung Nhan có chút bó tay, không biết nói tiếp ra sao.
Cuối cùng, bà Lục giải vây cho cô, “Bảo bối, con đừng lo lắng, để mẹ con đan cho ba một cái khăn quàng, vậy ba con sẽ không bị lạnh rồi.”
“Thật sự??” Tiểu gia hỏa vui mừng khôn xiết, vẻ mặt chờ mong nhìn mẹ mình, “Mẹ, mẹ đồng ý đan cho ba sao?”
“…” Cô có thể cự tuyệt sao?
Lục Dung Nhan có chút buồn bực nhìn mẹ mình.
Cô thật không dám nghĩ mình lại muốn đan khăn quàng cổ cho Lục Ngạn Diễm, cô làm gì dám đưa cho hắn?!
Cho dù cô có dày mặt đưa thì người ta sẽ nhận sao? Không chừng còn bị hắn chế nhạo nữa!
Còn nữa, tặng người ta xong, người ta không cảm kích không nói, trọng điểm là lỡ người ta nghĩ nhiều, còn tưởng mình vẫn còn ôm tơ tình với người ta nữa thì làm sao? Việc đó thì dù có nhảy xuống sông Hoàng hà cô cũng không rửa nổi nha.
“Mẹ à! Mẹ…” Thấy Lục Dung Nhan vẫn ngơ ngẩn, thằng bé gấp tới mức dùng tay lay đầu gối cô.
Bà Lục vội nói: “Mau đáp ứng thằng bé nào!”
“... Ừ, mẹ biết rồi.” Lục Dung Nhan đành phải đáp ứng. “Mẹ hứa, sẽ đan cho ba con một cái khăn quàng, được chưa?”
“Thật tốt quá! Như vậy con và ba có thể đeo khăn quàng giống nhau rồi! Mẹ, tốt nhất mẹ cũng tự đan cho mình một cái, như vậy cả nhà mình ba người có thể đeo khăn quàng giống nhau! Các bạn học mà thấy sẽ hâm mộ con lắm luôn.”
“…” Cô có thể cự tuyệt sao?
“Mẹ, mẹ cảm thấy được không?”
Không tốt!
“Mẹ à?”
“Rồi rồi! Nghe theo ý con hết, con nói cái gì là cái đó!”
Quả nhiên a, con trai là trời! Nhìn vào đôi mắt đầy chờ mong của con, cô căn bản nói không nổi một chữ “không”.
Ngoài khung cửa sổ tuyết rơi mỗi lúc một nhiều. Có vẻ, hôm nay tuyết sẽ không ngừng rơi.
Quả nhiên, đến tối tuyết đã cao tới nửa met.
Tiểu gia hỏa mặc áo đại hàn đeo bao tay, chơi một trận đã đời ở bên ngoài rồi mới về nhà tắm nước ấm, theo ông bà ngoại đi ngủ.
Lục Dung Nhan mới vừa tắm ra thì di động liền vang lên.
Là Lục Ngạn Diễm gọi tới.
Không cần nghĩ cũng biết, hắn tìm con trai mình. Bất quá, tối nay con hắn không ngủ với cô, hắn phải thất vọng rồi.
Lục Dung Nhan bắt máy, không hàn huyên mà trực tiếp nói với hắn:
“Tiêu Tiêu đêm nay cùng bà ngoại ngủ.”
“Chỗ thị trấn nhỏ này của em sao tuyết lớn đến vậy?”
Lục Ngạn Diễm ở trong điện thoại không đầu không đuôi hỏi cô một câu.
“A?” Lục Dung Nhan sửng sốt, “Làm sao anh biết?”
Hỏi xong, bừng tỉnh đại ngộ, “À, anh xem dự báo thời tiết?”