Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-86
Chương 81
Xin Lỗi
Giang Trình Minh đứng cạnh nhướng mày. Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Em gái hắn với người đàn ông này thân mật vậy từ khi nào? Sao hắn không biết chút gì vậy nhỉ?
Còn nữa, Lục Ngạn Sanh chẳng phải là chống của Khúc Ngọc Khê sao? Quan hệ giữa bọn họ giờ là thế nào?
Giang Trình Minh mải mê suy ngẫm mối quan hệ chồng chéo phức tạp.
“Chuyện này, anh hỏi cô ta đi!”
Giang Mẫn chỉ vào Khúc Ngọc Khê, “Anh hỏi ả xem, đêm qua làm gì cùng em trai anh?! Nếu không phải nghe ả nói chuyện thì đứa nhỏ trong bụng Dung nhan không chừng còn cứu được!”
“Giang Mẫn, ngươi cũng thật không biết xấu hổ!!”
Khúc Ngọc Khê cười trào phúng, nhìn cô rồi lại nhìn thoáng qua Lục Ngạn sanh, cuối cùng, tầm mắt một lần nữa dừng ở trên mặt Giang Mẫn, “Vừa nãy, ngươi chỉ thẳng vào mặt ta mắng ta là tiểu tam đó, còn ngươi thì sao? Giờ là thế nào? Ngươi không phải tiểu tam, ngươi là cái gì?!! Lục Ngạn Sanh là chồng ai, chẳnglẽ, ngươi không rõ ràng ??!”
Bị Khúc Ngọc Khê chụp cho cái mũ tiểu tam, Giang Mẫn giận cứng người, “Khúc tiểu thư, thứ nhất, tôi phải nhắc nhở cô, cô hiện cùng Lục tiên sinh đã không còn quan hệ vợ chồng, nên đừng nói đến chữ chồng với Lục tiên sinh! Thứ hai, cô để tay lên ngực cô tự hỏi đi, cô có từng coi Lục Ngạn Sanh là chồng mình không? Cô có từng tôn trọng anh ấy chút nào không, nếu có thì sao cô lại quấn lấy em trai anh ấy như vậy? Thứ ba, cái danh tiểu tam này, tôi không đoạt của cô, tôi và cô không giống nhau, tôi biết điểm dừng, mà Lục Ngạn Sanh cũng không giống cô, anh ấy cũng biết điểm dừng. Lúc trước, khi hai người chưa ly hôn, tôi và anh ấy số câu nói chuyện giữa tôi và anh ấy chưa vượt quá năm ngón trên bàn tay! Đương nhiên, sau khi hai người ly hôn thì chúng tôi nói chuyện chắc cũng được gần hai bàn tay! Cho nên, đừng có hắt bẩn lên người người khác, bản thân cô chưa đủ đáng kinh tởm sao?!”
Giang Trình Minh cùng Lục Ngạn Sanh quay sang liếc nhau.
Đây là chiến trường của nữ nhân? Hình như không cần tới cánh đàn ông bọn họ.
Khúc Ngọc Khê bị những lời của Giang Mẫn đâm thẳng vào tới mức mặt đỏ tai hồng, ả tự biết Lục Ngạn sanh cũng sẽ không đứng về phía mình, ả cũng biết k hông cần phải tranh cãi biện bạch nữa, dù có nói nữa cũng chỉ khiến ả càng khó chịu hơn.
“Thật lười nói chuyện cùng loại đàn bà đang đá! Thật mất mặt!”
Khúc Ngọc Khê nói xong, xách giỏ chạy lấy người.
Giang Mẫn đắc ý hướng về phía ả lè lưỡi!
Quả nhiên, xé mặt tiểu tam thật sảng khoái!
Khúc Ngọc Khê đi rồi, Giang Mẫn cũng muốn đi, “Một hồi còn phải mổ, em đi trước.”
Cô quay sang nói với anh trai mình, nhưng thật ra là nói Lục Ngạn Sanh nghe, chỉ là cô không có mặt mũi nhìn Lục Ngạn Sanh nói chuyện.
“Đi thôi!”
Lục Ngạn Sanh không nói gì, chỉ nhìn cô rời đi.
Giang Mẫn đi rồi, Lục Ngạn Sanh liền hỏi chút tình huống của Lục Dung Nhan, biết em trai mình ở bên trong, hắn cũng không đi vào mà đứng ở bên ngoài cùng Giang Trình Minh nói chút chuyện cũ. Hai người đã nhiều năm không gặp, ít nhiều có chút xa lạ, nhưng sau vài câu hàn huyên thì hai người dường như đã quay về quá khứ năm xưa.
Mọi chuyện từ quá khứ, đến tận bây giờ.
Giang Trình Minh bỗng nhiên hỏi câu: “Cậu với em gái tôi là sao? Cậu đừng có nói lại yêu em gái tôi nữa nhé??”
“Không phải một lần nữa yêu, là vẫn luôn yêu.”
Lục Ngạn Sanh nghiêm túc nói, châm thuốc hút rồi ném bật lửa trong tay cho Giang Trình Minh, đôi môi gợi cảm nhả khói,
“Cậu là anh cô ấy, nên tôi không muốn gạt cậu. Nếu lúc trước không phải cho rằng cô ấy đã lấy chồng thì tôi cũng không tới mức nghe lời ba mẹ an bài lấy người khác, có lẽ, chuyện này cũng có chút ít giận dỗi nên mới như vậy!”
“Nhưng nó đã hủy bỏ hôn ước.”
“Tôi biết.” Lục Ngạn Sanh gật gật đầu, đáy mắt bị khói thuốc che mờ, “nhưng lúc tôi biết đã quá muộn! Lần gặp lại mới biết rằng cô ấy vẫn luôn độc thân.”
Giang Trình Minh không nói gì.
Kỳ thật hắn có thể lý giải cảm thụ trong lòng Lục Ngạn Sanh giờ phút này, tựa như lòng hắn đối Lục Dung Nhan giống nhau.
Rõ ràng mọi chuyện có thể không bị tiếc nuối như vậy, nhưng tạo hóa cố tình trêu người, đến sau cùng biết được vẫn là đã muộn!
“Cậu ly hôn, thật là vì nó?”
“Cũng không phải! Đúng một nửa thôi, phải thừa nhận sau khi gặp lại cô ấy tôi mới đẩy nhanh tiến trình ly hôn.”
Giang Trình Minh có chút buồn cười, “Vậy cậu dựa vào đâu mà em gái của tôi, người chưa từng lập gia đình lại sẽ nguyện ý ở bên một người đàn ông từng ly hôn hả?”
Lục Ngạn Sanh mỉm cười, lại phun ra một vòng khói, “Phần tự tin này, tôi còn có!”
Hai người nhìn nhau cười.
Mà lúc này, trong phòng bệnh ——
Lục Dung Nhan đem thỏa thuận ly hôn Giang Mẫn đã sớm chuẩn bị tốt giấy đưa cho Lục Ngạn Diễm, “Ký tên đi!”
Lục Ngạn Diễm sửng sốt nhíu mày, đọc thỏa thuận, thấy cô vậy mà chủ động từ bỏ quyền nuôi con, hắn bực đến mức trực tiếp xé thẳng tay.
“Làm gì vậy?”
Lục Dung Nhan phẫn nộ.
Lục Ngạn Diễm đem tờ giấy ném vào trong thùng rác, ngồi xuống mép giường, “Thân thể thế nào? Bụng có đau hay không?”
“Lục Ngạn Diễm, anh không cần ở trước mặt tôi giả mù sa mưa! Thật sự!”
Lục Dung Nhan ghê tởm sự quan tâm của hắn.
Đều lúc này, thật sự còn cần thiết làm bộ quan tâm sao?
Lục Ngạn Diễm trên mặt lộ ra mấy phần mỏi mệt, còn mang theo vài tia áy náy, “Dung Nhan, chuyện tối qua, anh xin lỗi!”
Lục Ngạn Diễm nói chính là việc cô sảy thai mà hắn không ở cạnh bên cô.
“Không cần!” Lục Dung Nhan không nhận, bởi vì, cô lại cho rằng hắn xin lỗi, là hắn cùng Khúc Ngọc Khê dây dưa không rõ.
Cô thần sắc lãnh đạm, “Tôi cũng không nhận lời xin lỗi của anh! Anh ra ngoài đi! Tôi không muốn gặp anh nữa, chút nữa tôi sẽ nhờ Tiểu Mẫn chuyển cho anh một bản ‘giấy thỏa thuận ly hôn’!”
“Em nhất định ly hôn với anh vì việc này?”
Lục Ngạn Diễm không thể hiểu được, nhưng vẫn hỏi: “Vì Giang Trình Minh ở bên ngoài?!”
Giang Trình Minh??
Lục Dung Nhan cười lạnh.
Đều lúc này, hắn lại còn có mặt mũi chụp mũ ch omình!
Lục Dung Nhan không có tâm tình giải thích, cũng không có sức để giải thích, cũng hoàn toàn không muốn giải thích, “Anh thích nghĩ sao thì tùy! Anh nói vậy thì là vậy, vừa lòng chưa? Có thể ly hôn sao?”
“Lục Dung Nhan ——”
Lục Ngạn Diễm cao giọng.
Vẻ mặt ngưng trọng.
“Làm sao?” Lục Dung Nhan nhướng mày, nhẹ nhàng cười, “Tôi hiện tại nằm trên giường bệnh vì anh, đã vậy rồi, anh còn chưa hài lòng sao? Hiện tại là như thế nào? Còn muốn giáo huấn tôi? Hoặc là đánh tôi? Lục Ngạn Diễm, tôi lặp lại lần nữa, chuyện của chúng ta không còn cơ hội nữa, mời anh ra ngòai!”
Lục Dung Nhan nói xong, nằm xuống kéo chăn qua đầu, ngủ!
Chương 82
Tiêu Tiêu Mất Tích
Lục Ngạn Diễm cũng không biết Lục Dung Nhan rốt cuộc vì sao nổi giận với mình, hắn vốn nghĩ là do cô sảy thai mà hắn không ở cạnh bên, nhưng mà hắn vốn có lý do, dù sao cũng do công việc phát sinh gấp mà, hơn nữa trước lúc đi hắn cũng không biết cô sẽ xảy ra chuyện mà. Không ngờ, tới thăm thì cô lại nháo lên đòi ly hôn, nếu nói bản thân hắn không có cảm giác thất bại thì là giả.
Hắn thật lòng muốn sống thật tốt cùng cô, nhưng đổi lấy lại bị cô đẩy ra thật xa, thậm chí không buồn cho hắn một cơ hội nào.
Nhưng, hắn cũng có thể lý giải được vì sao cô nổi giận.
Vợ sảy thai, vậy mà chồng không ở bên cạnh, dù cho ngàn vạn lý do cũng chỉ là tự hắn tìm cớ thoát tội mà thôi.
Ngày thứ ba, Lục Dung Nhan chính thức xuất viện.
Nằm viện ba ngày cô cũng không có hành lý gì, chỉ thu dọn một chút rồi ra viện, định về nhà Giang Mẫn ở cùng vài hôm.
Vừa thu dọn xong thì điện thoại vang lên, cô nhìn qua, là bà Thôi Trân Ái gọi. Cô vội bắt máy.
“Dung Nhan!! Ngạn Diễm đâu? Sao gọi nó mãi không được!! Tiêu Tiêu…… Tiêu Tiêu đột nhiên không thấy đây!!”
Giọng bà Thôi Trân Ái run rẩy trong điện thoại.
Lục Dung Nhan cả kinh, “Không thấy? Sao lại thế này?”
Cô lập tức luống cuống.
“Mẹ kêu tài xế đưa đi nhà trẻ đón nó nhưng mà tìm khắp không thấy bóng dáng Tiêu Tiêu đâu! Con hay Ngạn Diễm đón Tiêu Tiêu rồi ư?”
“Dạ con không!” Lục Dung Nhan nói, ngẩng đầu nhìn giờ. “Ngạn Diễm giờ còn đang mổ, bọn con không có đón Tiêu Tiêu đi.”
“Tại sao lại như vậy? Mẹ… để mẹ gọi Ngạn Sanh!”
Thôi Trân Ái đã gần khóc, bà vội cúp máy.
Lục Dung Nhan mặt cũng trắng bệch, không quan tâm hành lý mà chạy vội ra khỏi phòng bệnh, vừa lúc đụng vào Lục Ngạn Diễm đang đi vào.
Hắn vừa mổ xong, vội tới đây tìm cô.
“Làm sao vậy?” Thấy Lục Dung Nhan thất hồn lạc phách, Lục Ngạn Diễm vội vàng ngăn cô lại.
Lục Dung Nhan lúc này mới phản ứng lại, vừa thấy người đến là Lục Ngạn Diễm, sự căng thẳng trong lòng cô đột nhiên như bùng phát, nước mắt tuôn rơi như châu đứt, “Mẹ mới gọi điện nói là không thấy Tiêu Tiêu đâu.”
“Tiêu Tiêu không thấy đâu?”
Lục Ngạn Diễm nhíu chặt mày.
“Dạ! ở nhà trẻ không thấy Tiêu Tiêu đâu! Làm sao bây giờ? Liệu con có xảy ra chuyện gì không?”
Lục Ngạn Diễm mím chặt môi, không nói gì, kéo tay Lục Dung Nhan chạy như điên về phía bãi giữ xe, vừa đi vừa gọi cho mẹ.
Máy bận một lúc rồi mới gọi lại được.
Vừa bắt máy, Lục Ngạn Diễm chưa kịp nói gì đã nghe bà Thôi Trân Ái khóc rống lên, “Con làm cái quỷ gì vậy, sao gọi hoài không được, có biết là Tiêu Tiêu mất tích rồi không? Hu hu hu…”
“Mẹ, rốt cuộc sao lại thế này??”
Thôi Trân Ái lại ở trong điện thoại, vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện.
Lục Ngạn Diễm trấn an nói: “Mọi người đừng hoảng hốt, có chuyện gì, chờ con về rồi nói!”
Lục Ngạn Diễm cúp máy, lên xe, hai người phóng về Lục trạch, tốc độ như vũ bão, có lẽ cũng phải 150km/h.
Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ bảo hắn giảm tốc độ, nhưng hôm nay trong đầu cô chỉ nghĩ tới con trai nên chỉ hận không thể mọc cánh mà bay nhanh về Lục trạch.
Chưa vào đến nhà đã nghe tiếng khóc thảm thiết của bà Thôi Trân Ái.
Thôi Trân Ái thương yêu nhất là cháu nội của mình, huống chi Tiêu Tiêu vẫn là độc đinh, lúc này bé mất tích, quả thực là muốn nửa cái mạng của bà Thôi Trân Ái, bà nằm liệt trên sô pha, không ngừng kêu khóc, bất kể người khác khuyên như thế nào đều không nghe.
Lục Ngạn sanh cùng Khúc Ngọc Khê cũng đã tới.
Vừa thấy Lục Ngạn Diễm trở về, Thôi Trân Ái lập tức nhào vào ngực con trai mà khóc: “Ngạn Diễm, con nhất định phải giúp ta đem Tiêu Tiêu tìm trở về!! Tiêu Tiêu của bà ơi!!”
“Mẹ, con sẽ! Tiêu Tiêu là con trai con, con sẽ không để cho nó có chuyện!!!”
Lục Ngạn Diễm bảo đảm.
Lục Dung Nhan cũng lo lắng tới ràn rụa nước mắt, nhưng nhìn dáng vẻ mẹ chồng cũng k hông dám khóc nữa.
Toàn bộ Lục gia, đều bị mây đen bao phủ.
Lục Ngạn Sanh nói: “Con đã phái người đi ra ngoài tìm! Hiện tại chỉ có thể ở đây chờ tin tức.”
Lục Ngạn Diễm ngồi trở lại trên sô pha, cúi đầu, đôi tay đỡ trán, tựa ở ghế lẳng lặng chờ đợi tin tức.
Hắn cũng đã kêu người của Cô Lang đi ra ngoài tìm Tiêu Tiêu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hẳn là sẽ nhanh chóng có kết quả.
Thời gian từng phút từng giây trôi đi……
Trong phòng khách, chỉ có tiếng Thôi Trân Ái khóc sướt mướt cứ đâm thẳng vào lòng người.
Khúc Ngọc Khê ở một bên nhẹ giọng an ủi Thôi Trân Ái.
Lục Dung Nhan ở huyền quan đi tới đi lui, tâm phiền ý loạn, nước mắt cứ thế tuôn rơi, không cách nào ngừng lại được.
Hiện tại mọi người đều đang đợi điện thoại!
Trong lòng nóng như lửa đốt.
—— “Reng reng ——”
Mười phút sau, điện thoại Lục Ngạn Diễm vang lên.
Là người của Cô Lang.
“Thế nào??” Không nói nhiều mà hắn hỏi thẳng vào kết quả.
“Lục thiếu, đã điều tra khu vực xung quanh, CCTV khu vực nhà trẻ có vấn đề, xem ra có người đã chủ mưu đã lâu.”
“Tra! Tiếp tục tra! Để xem bắt đầu có vấn đề từ ngày nào? Xem tiếp trước đó có ai tình nghi lảng vảng không?”
“Vâng! Chúng tôi đang làm, sẽ nhanh chóng có kết quả!”
“Ừ! Càng nhanh càng tốt!!”
Cúp máy, mọi người đều nhìn Lục Ngạn Diễm chờ mong.
“Thế nào? Có tin tức sao?” Thôi Trân Ái nóng vội hỏi con.
Khúc Ngọc Khê cũng truy vấn nói: “Tra được người khả nghi sao?”
Lục Dung Nhan đứng ở huyền quan cũng hướng Lục Ngạn Diễm với ánh mắt dò hỏi, Lục Ngạn Diễm có chút mỏi mệt nhìn về phía Lục Dung Nhan, vài giây, lắc lắc đầu.
Tỏ vẻ, không có tin tức.
Lục Dung Nhan trong nháy mắt ảm đạm, hơi nước lại bao vây đôi mắt đã sưng tấy.
Thôi Trân Ái lại khóc rống, thiếu chút nữa té xỉu ở trên sô pha.
“Mẹ! Mẹ ——” Khúc Ngọc Khê vội đi đỡ Thôi Trân Ái, “Mẹ, bảo trọng thân mình!!”
Thôi Trân Ái khóc lóc, “Là ai? Là ai, cư nhiên gan lớn như vậy , dám trói bảo bối tôn tử của nhà chúng ta!! Tìm ra, ta nhất định phải khiến hắn bầm thây vạn đoạn!! Tôn tử của ta mà có chuyện gì, ta cũng nhất định sẽ không cho hắn chết tử tế!!”
Thôi Trân Ái hận đến cắn răng.
Khúc Ngọc Khê tay khẽ vuốt ngực Thôi Trân Ái, “Mẹ, đừng kích động, Tiêu Tiêu cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì……”
Lục Gia 83
Bọn Bắt Cóc Là Ai
Nửa giờ sau, điện thoại Lục Ngạn Diễm lại vang lên lần nữa.
“Lục thiếu, điều tra khu vực gần nhà trẻ trong vòng một tháng qua, trừ mẫu thân của ngài và tài xế đi nhà trẻ đón tiểu thiếu gia, nhưng tuần trước dường như đại tẩu ngài là Khúc Tiểu Khê cùng tài xế tới đón, đây là điểm bất đồng duy nhất.”
Điện thoại hắn mở loa ngoài, nên lời nói này ai cũng nghe thấy. Ánh mắt cả nhà tập trung về phía Khúc Ngọc Khê.
Khúc Ngọc Khê vội vàng giải thích nói: “Tuần trước là mẹ kêu tôi đi đón mà.”
“Ừ!” Thôi Trân Ái gật đầu, “Ngày đó ta vừa lúc có việc nên kêu Ngọc Khê đi đón Tiêu Tiêu hộ ta, gọi cho hai đứa có được đâu, đứa nào cũng bận không nghe máy!”
Lục Dung Nhan có chút hối hận.
Lục Ngạn Diễm không nói gì, ánh mắt chỉ dừng ở trên mặtKhúc Ngọc Khê , nhìn ả.
Khúc Ngọc Khê có lẽ là bị Lục Ngạn Diễm nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, “Ngạn Diễm, sao nhìn tôi như vậy? Chẳng lẽ anh hoài nghi tôi? Anh cảm thấy có khả năng sao? Tôi vì cái gì muốn làm như vậy? Tôi đối với Tiêu Tiêu……”
Khúc Ngọc Khê nói vài câu, hốc mắt đã đỏ lên, khuôn mặt thanh tú chỉ có vô tội cùng ủy khuất.
“Ngọc khê, con đừng ủy khuất, sao có thể là con chứ!” Thôi Trân Ái che chở Khúc Ngọc Khê, “Con đừng cùng Ngạn Diễm so đo, hiện tại nó đang nóng vội, trong đầu mới có chút loạn.”
Lục Ngạn Diễm trầm giọng nói: “Tôi cũng không có hoài nghi chị!”
Lục Dung Nhan ngồi trên ghế thấp ở huyền quan, âm thầm suy nghĩ.
Cô cũng không nhìn tới Khúc Ngọc Khê, chỉ là cúi đầu, nghĩ chuyện của mình.
Rốt cuộc là ai bắt cóc Tiêu Tiêu chứ? Nếu là bọn bắt cóc muốn đòi tiền thì lúc này đều đã qua một hai giờ, bọn bắt cóc hẳn là sớm nên điện thoại rồi, chính là, không có!
Như vậy, là kẻ thù? Nhưng mà là kẻ thù gì chứ? Cô tự nhận mình chưa từng có kẻ thù, vậy là kẻ thù của Lục Ngạn Diễm sao? Lại hoặc là, Lục Viễn Sơn? Bọn họ vị vốn có địa vị cao, nếu có kẻ thù cũng không kỳ quái, nhưng có ai dám động bọn họ? Hiện giờ ai chẳng biết người đứng sau lưng Lục gia là Cô Lang, có ai mà gan to tới mức dám đụng vào người nhà Lục gia bọn họ?
Còn có Khúc Ngọc Khê……
Lục Dung Nhan ngẩng đầu, nhìn Khúc Ngọc Khê ràn rụa nước mắt ngồi trên ghế.
Mà lúc này, ánh mắtLục Ngạn Diễm cũng hướng về phía cô.
Lục Dung Nhan cũng không biết ánh mắt đó là có ý gì, lúc này căn bản cô cũng không có tâm tư đi đoán, đi cân nhắc, cô chỉ có một điều để cân nhắc, người bắt cóc Tiêu Tiêu rốt cuộc là ai, rốt cuộc ai có khả năng! Khúc Ngọc Khê thật sự có khả năng sao? Ả có động cơ bắt cóc Tiêu Tiêu sao?!
Động cơ…
Động cơ……
Lục Dung Nhan bỗng nhiên nhớ tới, đêm đó Khúc Ngọc Khê từng nói với cô qua điện thoại:
...mày cho rằng vì sao anh ấy không muốn ly hôn với mày? Chẳng qua là vì anh ấy luyến tiếc Tiêu Tiêu mà thôi! Anh ấy muốn cho Tiêu Tiêu một gia đình hòa thuận dù là giả dối, cho nên, anh ấy mới không muốn ly hôn với mày, vẫn luôn ra vẻ lấy lòng mày, nhân nhượng mày! Nhưng kỳ thật, người Ngạn Diễm yêu là tao.
Nghĩ tới đây, Lục Dung Nhan không khỏi rùng mình, cả người lập tức lạnh buốt. Phải chăng, Khúc Ngọc Khê vì muốn mình và Lục Ngạn Diễm ly hôn, mà tàn nhẫn đến mức xuống tay với Tiêu Tiêu hạ độc thủ?
Nhưng, chuyện này có khả năng cao không? Trước giờ chưa từng thấy cô ả lộ ra bất cứ biểu hiện nào bất hảo với Tiêu Tiêu, ả liệu có thật sự tàn nhẫn tới độ xuống tay với một đứa nhỏ sao?
Hơn nữa cô hiện tại không có tới một nửa bằng chứng cho việc này! Tất cả đều là suy đoán của cô, nếu mình không có bằng chứng mà nói ra sợ rằng sẽ bị mọi người chỉ trích!!! Trọng điểm là, nếu bị bại lộ liệu có khiến rút dây động rừng?! Lỡ như Khúc Ngọc Khê thấy sự tình bại lộ, hạ độc thủ thì làm sao bây giờ?
Lục Dung Nhan càng nghĩ thì trong lòng càng loạn.
Trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Ngay lúc cô đang hoảng loạn, bỗng nhiên một bàn tay to lạnh băng nắm trọn tay cô.
Là Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm không biết xuất hiện trước mặt cô từ khi nào.
Hắn ngồi xổm trước mặt Lục Dung Nhan. Bàn tay hắn vững vàng nắm lấy tay cô, muốn cho cô vững tâm hơn chút. Giọng hắn trầm thấp: “Anh biết em đang nghĩ điều gì…”
Giọng hắn không lớn, hơn nữa tiếng khóc của bà Thôi Trân Ái không nhỏ nên trong phòng khách mọi người không nghe được bọn họ nói chuyện với nhau.
Lục Dung Nhan càng nghĩ thì trong lòng càng loạn.
Trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Ngay lúc cô đang hoảng loạn, bỗng nhiên một bàn tay to lạnh băng nắm trọn tay cô.
Là Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm không biết xuất hiện trước mặt cô từ khi nào.
Hắn ngồi xổm trước mặt Lục Dung Nhan. Bàn tay hắn vững vàng nắm lấy tay cô, muốn cho cô vững tâm hơn chút. Giọng hắn trầm thấp: “Anh biết em đang nghĩ điều gì…”
Giọng hắn không lớn, hơn nữa tiếng khóc của bà Thôi Trân Ái không nhỏ nên trong phòng khách mọi người không nghe được bọn họ nói chuyện với nhau.
Lục Dung Nhan tưởng tượng đến việc con trai mình có khả năng là bị Khúc Ngọc Khê bắt đi, trong lòng cô càng thêm tức giận, bất bình với người đàn ông trước mặt. Nhưng cô cũng không để lộ mọi thứ ra ngoài, vì cô biết, hiện tại không phải là lúc để gây gổ.
Cô chỉ rút tay ra khỏi tay hắn, nhưng không tránh đi, mà một lúc lâu sau mới nhỏ giọng: “Nếu thật sự là cô ta, vậy van anh, từ sau hãy buông tay, tha cho tôi và Tiêu Tiêu, tôi van xin anh!”
Giọng Lục Dung Nhan khản đặc nhưng vô cùng quyết tuyệt, lại có thêm phần… tuyệt vọng!
Lục Ngạn Diễm ngẩng đầu, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, hồi lâu, hắn nuốt nước bọt, cắn chặt răng mà nhả ra một chữ: “...được.” Giọng cũng khản đặc.
Mà tay nắm tay cô, càng thêm chặt.
Khoảnh khắc đó, Lục Dung Nhan rõ ràng cảm giác được chính mình trái tim đột nhiên co rút đau đớn quặn lên, giọt nước mắt không tự giác, cũng không thể kiềm chế lăn ra từ hốc mắt.
Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên duỗi tay qua, một tay đem cô ôm vào trong lòng ngực.
Lục Dung Nhan có thể cảm giác được ngực hắn kịch liệt phập phồng, cho dù hắn không nói lời nào, chỉ nghe tiếng thở gấp gáp có thể cảm nhận được, trong lòng hắn vô cùng đau khổ và bị áp lực đè nén.
Tiêu Tiêu bỗng nhiên mất tích, kỳ thật hắn cũng khổ sở mà! Hắn cũng sắp không thể chịu đựng được nữa rồi?! Nhưng mà, vậy thì sao?
Hắn là trụ cột của gia đình, mọi áp lực cùng đau khổ, hắn chỉ có thể đè nén xuống mà thôi!
Lục Dung Nhan gục đầu vào vai hắn, nước mắt chảy thành dòng
…………………………………………………………………………
Cảnh sát nhanh chóng đến Lục gia, ghi lại khẩu cung của tất cả mọi người, hỏi han tình huống một chút. Mà Khúc Ngọc Khê trong lúc ghi lời khai không hề có nửa điểm hoảng hốt. Lục Dung Nhan vẫn lặng lẽ theo dõi ả, nhìn bộ dáng đó, cô thậm chí có chút hoài nghi liệu mình có nghi ngờ sai đối tượng không?! Phải chăng, ả vô tội? Nhưng, nếu thật sự là ả làm thì cô thật sự phải ngưỡng mộ khả năng diễn xuất của ả!
Cứ như vậy, mọi người, bị dày vò bởi sự chờ đợi tin tức cả đêm.
Đêm này, cả nhà thức trắng.
Chẳng ai có tâm tình chợp mắt!
Rạng sáng 5 giờ ——
Điện thoại của Lục Ngạn Diễm đổ chuông trong sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, lúc naày, ngoài trời mới chỉ hơi sáng lên thôi.
Tiếng chuông đổ, cả nhà đều tỉnh!
Lục Ngạn Diễm bắt máy.
Là cảnh sát gọi tới.
Trong điện thoại, cảnh sát nói những gì không ai nghe được, chỉ thấy sắc mặt hắn càng lúc càng nghiêm trọng, trắng bệch cả ra!
Cúp máy, hắn đứng dậy, “Con phải đi một chuyến tới cục cảnh sát!”
“Xảy ra chuyện gì? Em cũng cùng đi!!”
Lục Dung Nhan vội vàng đuổi theo.
Thôi Trân Ái cũng phải đi, “Có phải cháu ta có tin tức gì hay không? Ta cũng phải đi!!”
“Mẹ, mẹ ở nhà chờ tin tức.” Lục Ngạn Diễm nói, quay sang nhìn Lục Ngạn Sanh, “Anh, anh chăm sóc mẹ.”
Nói xong, kéo tay Lục Dung Nhan bước vội ra ngoài.
Lục Gia 84
Không Phải Tiêu Tiêu
Lục Ngạn Diễm lái cực kỳ nhanh. Bàn tay cầm vô lăng tái nhợt, mu bàn tay nổi gân xanh, trên mặt càng lúc càng trầm trọng.
Lục Dung Nhan dự cảm có gì đó đã phát sinh, nhưng, cô không dám hỏi, cô thật sự sợ hãi…
Sợ hỏi xong, câu trả lời sẽ khiến mình không dám thừa nhận, không có cách nào thừa nhận!
Cô cảm thấy thật sự lạnh, rõ ràng xe đã mở máy sưởi nhưng cô lại lạnh tới run cả người. Có lẽ vì cô run quá nên Lục Ngạn Diễm vươn tay ra cầm lấy bàn tay cô đang run rẩy.
“Sẽ không có việc gì.”
Hắn trấn an cô.
Tuy tay hắn cũng lạnh lẽo như tay cô, nhưng bàn tay nắm lấy tay cô khiến cảm xúc cô thóang ổn định một ít.
Đúng rồi! Sẽ không có việc gì……
Nhất định sẽ không có việc gì!
Lộ trình tới cục cảnh sát mất hai mươi phút nhưng bọn họ đi chỉ mất mười phút. Đậu xe xong hai người nhanh chóng xuống xe đi vào cục.
“Lục tiên sinh!”
Mới đến cửa, cục trưởng đã cung kính đón.
Lục Ngạn Diễm không có tinh thần hàn huyên, chỉ hỏi hắn, “… Người đâu?”
Giọng hắn, giống như vỡ vụn, lúc nói thì nhìn qua Dung Nhan bên cạnh, rồi đưa tay ôm lấy vai cô.
“…… Người nào? Tiêu Tiêu, tìm được rồi?”
Lục Dung Nhan hỏi cục trưởng.
Cục trưởng có chút khẩn trương nhìn Lục Ngạn Diễm, do dự mấy giây, mới nói: “Lục tiên sinh, Lục phu nhân, hai người đi theo tôi!”
Nói xong dẫn đường đi vào phía trong.
Qua sảnh, qua đình viện, cứ thế đi thẳng vào trong, càng lúc càng sâu...
Hành lang rất dài, đi sâu hun hút, càng đi vào trong càng vắng lặng và lạnh lẽo.
Lục Dung Nhan theo bản cô nhích lại vào gần Lục Ngạn Diễm, sắc mặt trắng bệch hỏi Lục Ngạn Diễm, “Chúng tôi đi đâu đây?”
Vừa hỏi, thì nghe cục trưởng phía trước nói: “Lục tiên sinh, tới rồi!”
Lục Ngạn Diễm cùng Lục Dung Nhan hai người đồng thời dừng chân.
Lục Dung Nhan nhìn chữ đỏ viết to trước cửa phòng mà suýt nữa ngất.
Trên cửa, viết to hai chữ --- Nhà Xác.
Cô cảm thấy trước mắt tối sầm, may mắn Lục Ngạn Diễm phản ứng kịp thời, ôm chặt lấy cô, “Dung Nhan!!”
Lục Dung Nhan cố gắng gượng tinh thần, hốc mắt sớm đã chứa đầy nước mắt, “Sẽ không…… Sẽ không!! Tiêu Tiêu không có khả năng…… Không có khả năng!!!”
“Lục phu nhân, cô trước bình tĩnh……”
“Ông dẫn tôi tới chỗ này, làm sao mà tôi có thể bình tĩnh được!!!” Lục Dung Nhan nhịn không được khóc rống lên, lại quay sang Lục Ngạn Diễm nói: “Chúng ta trở về……”
Con bọn họ, sao có thể…!!!
Cô không cần đi vào!! Cô tuyệt đối không tin!
Đôi tay mạnh mẽ của Lục Ngạn Diễm ôm lấy cô thật chặt.
Tinh ý sẽ nhận thấy, thật ra, hắn đang cố đè nén những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng lúc này. Mãi lâu sau hắn mới khản giọng nói với Dung Nhan: “cục trưởng Lâm chỉ muốn chúng ta nhìn thử thôi, người bên trong nhất định không phải là Tiêu Tiêu nhà mình…”
Lâm cục trưởng nói: “Đúng vậy! Chúng tôi mời tất cả những gia đình có con mất tích tới kiểm tra, không chỉ có các vị!”
“Đi thôi!”
Lục Ngạn Diễm đỡ Lục Dung Nhan đang run rẩy, theo cục trưởng vào nhà xác.
Lục Dung Nhan chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, mỗi một bước đều giống như bước trên bông, nếu không phải Lục Ngạn Diễm đỡ cô, lúc này cô chỉ sợ sớm đã xuội lơ trên mặt đất.
Trong chốc lát, cục trưởng kéo một ngăn lạnh ra.
Trong ngăn kéo lạnh có một thi thể bé trai, mặt đã hoàn toàn biến dạng. Ngay khi nhìn thấy, bao nhiêu sức lực của Lục Dung Nhan hoàn toàn biến mất, nước mắt như đê vỡ, cô khống chế không được mà nhào vào lòng Lục Ngạn Diễm khóc đến tê tâm liệt phế.
Lục Ngạn Diễm ôm chặt cô, một bàn tay ôm lấy cô eo, tay còn lại ôm chặt gáy cô áp sát vào mình, “Không cần nhìn…”
Lục Dung Nhan khóc lớn trong vòng tay hắn, hai tay ôm chặt lấy cánh tay hắn. “Nói với em đi, không phải là con, không phải Tiêu Tiêu…”
Lâm cục trưởng nói: “Đứa nhỏ này tìm thấy trong một rương hành lý, được vớt lên từ dưới sông. Lúc vớt lên thì mặt đã bị biến dạng rồi, trên người cũng không thể nhận dạng được bằng quần áo hay gì khác, hai vị kiểm tra xem có đặc điểm nào không, như bớt hay gì đó, đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ làm DNA so sánh.”
“Đây không phải con tôi.” Lục Ngạn Diễm nhìn thoáng qua, khẳng định vô cùng chắc chắn.
Lục Dung Nhan đang ở trong lòng hắn nghe thấy thì ngẩng mặt lên. Ban nãy, cô vốn không có can đảm nhìn đứa nhỏ, không biết là con nhà ai, nhưng liếc mắt cũng đủ khiến cô đau lòng.
Nhưng lúc này, nghe được chồng khẳng định như vậy, cô vẫn ích kỷ mà thở phào một hơi.
Không phải Tiêu Tiêu, không phải con trai yêu quý của cô!
So với bất cứ điều gì, việc này cũng tốt hơn!
“Lục tiên sinh, ngài xác định sao?” Cục trưởng hỏi Lục Ngạn Diễm.
“Tôi chắc chắn!” Lục Ngạn Diễm khẳng định, “Con tôi cao hơn khoảng nửa cái đầu, đầu gối nó có một cái bớt đỏ cỡ nửa ngón tay cái. Tôi có thể khẳng định chắc chắn đây không phải con tôi! Có cần giám định DNA không?”
“Vâng, cảm phiền phối hợp!”
Nghe Lục Ngạn Diễm khẳng định, Lục Dung Nhan lúc này mới dám rời khỏi vòng tay hắn, lấy hết can đảm mà nhìn vào trong ngăn lạnh.
Mặt đứa nhỏ đã hoàn toàn thay đổi, thực sự khiến cho người ta không nỡ nhìn thẳng, nhưng khi cô nhìn kỹ thì thấy đúng như Lục Ngạn Diễm đã nói, đứa nhỏ này xác thật không phải Tiêu Tiêu nhà bọn họ.
Chiều cao cùng bớt đều không phù hợp.
Lục Dung Nhan nhẹ nhàng thở ra thật dài, được Lục Ngạn Diễm đỡ, bước ra khỏi nhà xác.
Vừa mới ra nhà xác, Lục Dung Nhan liền ói ra.
Kỳ thật, cô làm bác sĩ, đã từng thấy đủ loại thi thể, thậm chí còn ghê tởm gấp trăm lần so với hôm nay cô , nhưng cô không nhịn được cảm giác dạ dày quặn thắt.
Đây không chỉ là ghê tởm, mà còn là sự khủng hoảng và khẩn trương trong lòng cô tạo thành khiến cho lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cô đều căng thẳng tới không chịu nổi.
Lục Ngạn Diễm thu thập DNA xong thì đưa Lục Dung Nhan quay về nhà.
Trên đường trở về, hai người tâm tình tương thả lỏng một chút, Lục Dung Nhan ngồi ở ghế phụ, không ngừng hít sâu, muốn điều chỉnh cảm xúc khẩn trương của mình.
Giờ khắc này, cô càng kỳ vọng thật việc đúng là Khúc Ngọc Khê bắt cóc con mình, như vậy, Tiêu Tiêu ít nhất còn có khả năng an toàn.
Có lẽ, ả còn phải nể mặt Lục Ngạn Diễm mà không ra tay tàn nhẫn với Tiêu Tiêu đi?
Nhưng mà đàn bà khi ghen ghét đã che mờ lương tâm thì liệu còn lương tri nữa không?
Lục Dung Nhan dùng tay ôm lấy đầu, lúc này, cô thật sự chỉ có thể cầu nguyện trời cao mở mắt.
Lục Gia 85
Xác Định Bọn Bắt Cóc
Ngày hôm sau, cục trưởng cục cảnh sát , tự mình mang theo người tới gõ cửa Lục Gia.
“Khúc tiểu thư, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến đi!”
Khúc Ngọc Khê đang xoa đầu cho bà Thôi Trân Ái thì nghe cục trưởng vừa vào tới cửa nói một câu.
Khúc Ngọc Khê ngừng tay, đứng lên tới, “Lâm cục trưởng, ngài đây là có ý tứ gì?”
Trên mặt cũng không có chút hoảng loạn.
“Khúc tiểu thư, trong lòng cô hẳn là hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, cho nên, phiền cô phối hợp, đi thôi!” Lâm cục trưởng trên mặt vẫn tôn trọng.
Dù gì, Khúc Ngọc Khê vẫn là Lục gia Thiếu phu nhân.
“Đây là có ý gì?” Thôi Trân Ái vẻ mặt nghi hoặc, “Vì sao yêu cầu con bé phối hợp điều tra? cục trưởng Lâm , các ngươi sẽ không hồ đồ cho rằng tôn tử của ta bị con dâu của ta bắt cóc chứ?”
“Đúng vậy! Mẹ à, con vô tội!! Con chỉ đi đón Tiêu Tiêu có một lần, mà còn là mẹ kêu con đi nữa! Cuc trưởng Lâm, sao chỉ bằng một sự kiện như vậy lại đem tội đổ lên đầu tôi? Tôi không phục, tôi không đi với ông!”
Khúc Ngọc Khê nói, nước mắtủy khuất lại ràn rụa, vẻ mặt đầy vô tội cùng nhu nhược, trốn đến phía sauThôi Trân Ái.
Thôi Trân Ái luôn luôn nổi tiếng bao che cho con, bà quay sang giang tay che chở cho Khúc Ngọc Khê, “cục trưởng Lâm, ngươi hiện tại là muốn quậy nhà chúng ta gà bay chó sủa phải không?! Ngươi hôm nay dám mang con bé đi thử xem?! Ngạn Sanh, Ngạn Diễm, hai người các ngươi còn thất thần làm gì! Còn không nói thêm vài câu?”
Lục Ngạn Sanh bị mẹ điểm danh, nhìn Lục Ngạn Diễm ngồi ở phía đối diện.
Lục Ngạn Diễm cũng ngước mắt nhìn anh trai, hai người đều mang dáng vẻ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
“Hai người các ngươi, biểu tình đó là ý gì?”
Thôi Trân Ái vốn hiểu rõ con trai mình, chỉ cần một ánh mắt đã có thể nắm bắt tình hình.
“Mẹ…” Lục Ngạn Diễm đứng lên, cố gắng áp chế cảm xúc kích động, nói với Thôi Trân Ái, “Ngọc Khê là người của Lục gia, nhưng mẹ cho rằng cục trưởng Lâm dám bắt người lung tung sao?”
Lúc hắn nói, ánh mắt nhìn về phía Khúc Ngọc Khê đang núp sau lưng Thôi Trân Ái. Khúc Ngọc Khê bị hắn nhìn vậy mà vội quay mặt đi.
“Con nói có ý gì? Chẳng lẽ, con cho rằng Ngọc Khê…”
“Mẹ!” Thôi Trân Ái nói còn chưa xong đã bị Lục Ngạn Diễm cắt lời. “Ý của con là cục trưởng Lâm mời cô ấy sang chỉ vì phối hợp điều tra, đem sự tình điều tra cho rõ ràng, chắc chắn ông ấy sẽ đưa người đi chở người về nguyên vẹn!”
“Mẹ!” Thôi Trân Ái nói còn chưa xong đã bị Lục Ngạn Diễm cắt lời. “Ý của con là cục trưởng Lâm mời cô ấy sang chỉ vì phối hợp điều tra, đem sự tình điều tra cho rõ ràng, chắc chắn ông ấy sẽ đưa người đi chở người về nguyên vẹn!”
“Thật sự chỉ là như vậy?” Thôi Trân Ái nghi hoặc.
“Mẹ, mẹ đừng nhìn cục trưởng Lam bộ dáng hung thần ác sát…”
Khúc Ngọc Khê kéo tay Thôi Trân Ái không chịu theo.
Thôi Trân Ái nghĩ nghĩ, cảm thấy lời của con trai cũng có lý, thực sự, Lâm cục trưởng cũng không dám bắt giam người của Lục gia lung tung, “Ngọc khê, con đi theo cục trưởng lam đi! Con yên tâm, sẽ không có việc gì, không ai dám động tới con đâu.”
“Mẹ —”
“Khúc tiểu thư, mời đi bên này!”
Sau cùng, cục trưởng Lâm cũng đã đưa Khúc Ngọc Khê đi.
Lục Ngạn sanh cùng Lục Ngạn Diễm ngồi ở trên sô pha, không ai mở miệng nói chuyện.
Thôi Trân Ái vẫn không lau nước mắt, “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại đưa Ngọc Khê đi đâu? Con bé đã bao giờ gặp những chuyện như thế này đâu, nó sợ hãi rồi làm sao? Ngạn Sanh, con là chồng con bé, sao không nói tiếng nào cho nó hả?!”
Lục Dung Nhan thấy bà cứ che chở cho Khúc Ngọc Khê, nghĩ tới việc con mình bị bắt cóc có lẽ có liên quan tới ả thì trong lòng bỗng tức giận nhưng cố kìm nén. Tuy mẹ chồng không hiểu rõ hết về Khúc Ngọc Khê, nhưng sự tức giận trong lòng khó có thể hết được, cô dứt khoát bỏ đi lên lầu, tránh phải nghe bà cứ khóc lóc về người kia.
Trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh đứa bé tối qua thấy ở Cục Cảnh Sát.
Cô lầm bầm…
“Không có khả năng…… Không có khả năng……”
Cô lẩm bẩm một mình, Tiêu Tiêu của cô tuyệt đối không thể biến thành như vậy.
Trong đầu cô lúc này suy nghĩ thật hỗn loạn, cũng thực mỏi mệt, từ khi con trai có việc tới giờ cô vẫn chưa hề chợp mắt, nhưng lúc này cô không có tới nửa điểm buồn ngủ.
“Thịch thịch thịch —”
Đang lúc cô ngây người thì tiếng gõ cửa vang lên, cô chậm rãi mở mắt ra, “... vào đi.”
Cô gượng người ngồi dậy thấy Lục Ngạn Diễm đẩy cửa đi vào. Hắn lúc này cũng chẳng khá hơn cô là bao, cũng không hề chợp mắt nên hai mắt cũng thâm quầng, thậm chí nhìn còn tiều tụy hơn cô vài phần.
Lục Dung Nhan ngồi ở mép giường nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm đi về phía cô ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cô. “Mọi việc gần như đã xác định xong.”
Giọng hắn thô ráp trầm khàn như cát đá bị mài qua.
“Thật sự là Khúc Ngọc Khê?”
“… Bọn họ đã tìm được chiếc xe bắt cóc Tiêu Tiêu , trên xe thu thập được dấu vân tay của Khúc Ngọc Khê.”
“…”
Lục Dung Nhan nghe vậy, nước mắt tuôn ra. Cô quay sang đấm mạnh vào ngực Lục Ngạn Diễm.
Một quyền, lại một quyền.
“Lục Ngạn Diễm, anh căn bản không xứng làm ba Tiêu Tiêu!!! Anh không xứng ————”
“Nếu không phải anh cùng Khúc Ngọc Khê vẫn luôn dây dưa không rõ thì ả làm sao lại như bắt cóc con nhà mình!!”
“Tiêu Tiêu là vô tội!!! Các ngươi dây dưa gây ra hậu quả xấu, không nên bắt con gánh lấy!!!”
“Tôi nói cho anh biết, lỡ như Tiêu Tiêu có chuyện gì, tôi nói là nếu như… cho dù là bị thương một chút da lông tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh, càng không bỏ qua cho Khúc Ngọc Khê!!! Ả dám làm con tôi bị thương một phân, tôi sẽ khiến ả đau thương gấp mười!!! Nếu anh che chở ả thì giết tôi trước đi!!!”
Lục Dung Nhan càng nói càng kích động, nói xong thì hoàn toàn khống chế không được mà gào khóc.
“Em đừng kích động……”
Lục Ngạn Diễm một tay đem Lục Dung Nhan lòng ngực, “Anh xin lỗi, anh xin lỗi em! Từ đêm đó, cho đến hiện tại…”
“Đừng nhắc chuyện đêm đó với tôi!!!”
Nghĩ đến chuyện đêm đó, Lục Dung Nhan không cản nổi hỏa khí trong lòng.
“Lục Ngạn Diễm, thật sự anh không cần vì Tiêu Tiêu mà ủy khuất bản thân tới vậy! Trước giờ anh đâu phải loại người này, sao giờ lại phải sống hai mặt như vậy? Trước đây anh quậy long trời lở đất, ra ngoài dây dưa chơi bời với biết bao người mà?! Anh thích dây dưa với ai thì dây dưa, nhưng lúc đó, anh có từng nghĩ tới cảm nghĩ của Tiêu Tiêu đâu? Sao giờ đột nhiên lại thế? Có ý nghĩa sao? Tôi đã từng nhiều lần nói đi nói lại, anh nếu còn thích Khúc Ngọc Khê, muốn cùng ả ở bên nhau, tôi có thể thành toàn cho anh, tôi hiện còn nhường cả quyền nuôi nấng cho anh rồi, anh còn muốn ép tôi đến đâu nữa?! Tôi van xin anh, anh ở bên ả đi! Buông tha cho tôi và con tôi, được không?”
Xin Lỗi
Giang Trình Minh đứng cạnh nhướng mày. Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Em gái hắn với người đàn ông này thân mật vậy từ khi nào? Sao hắn không biết chút gì vậy nhỉ?
Còn nữa, Lục Ngạn Sanh chẳng phải là chống của Khúc Ngọc Khê sao? Quan hệ giữa bọn họ giờ là thế nào?
Giang Trình Minh mải mê suy ngẫm mối quan hệ chồng chéo phức tạp.
“Chuyện này, anh hỏi cô ta đi!”
Giang Mẫn chỉ vào Khúc Ngọc Khê, “Anh hỏi ả xem, đêm qua làm gì cùng em trai anh?! Nếu không phải nghe ả nói chuyện thì đứa nhỏ trong bụng Dung nhan không chừng còn cứu được!”
“Giang Mẫn, ngươi cũng thật không biết xấu hổ!!”
Khúc Ngọc Khê cười trào phúng, nhìn cô rồi lại nhìn thoáng qua Lục Ngạn sanh, cuối cùng, tầm mắt một lần nữa dừng ở trên mặt Giang Mẫn, “Vừa nãy, ngươi chỉ thẳng vào mặt ta mắng ta là tiểu tam đó, còn ngươi thì sao? Giờ là thế nào? Ngươi không phải tiểu tam, ngươi là cái gì?!! Lục Ngạn Sanh là chồng ai, chẳnglẽ, ngươi không rõ ràng ??!”
Bị Khúc Ngọc Khê chụp cho cái mũ tiểu tam, Giang Mẫn giận cứng người, “Khúc tiểu thư, thứ nhất, tôi phải nhắc nhở cô, cô hiện cùng Lục tiên sinh đã không còn quan hệ vợ chồng, nên đừng nói đến chữ chồng với Lục tiên sinh! Thứ hai, cô để tay lên ngực cô tự hỏi đi, cô có từng coi Lục Ngạn Sanh là chồng mình không? Cô có từng tôn trọng anh ấy chút nào không, nếu có thì sao cô lại quấn lấy em trai anh ấy như vậy? Thứ ba, cái danh tiểu tam này, tôi không đoạt của cô, tôi và cô không giống nhau, tôi biết điểm dừng, mà Lục Ngạn Sanh cũng không giống cô, anh ấy cũng biết điểm dừng. Lúc trước, khi hai người chưa ly hôn, tôi và anh ấy số câu nói chuyện giữa tôi và anh ấy chưa vượt quá năm ngón trên bàn tay! Đương nhiên, sau khi hai người ly hôn thì chúng tôi nói chuyện chắc cũng được gần hai bàn tay! Cho nên, đừng có hắt bẩn lên người người khác, bản thân cô chưa đủ đáng kinh tởm sao?!”
Giang Trình Minh cùng Lục Ngạn Sanh quay sang liếc nhau.
Đây là chiến trường của nữ nhân? Hình như không cần tới cánh đàn ông bọn họ.
Khúc Ngọc Khê bị những lời của Giang Mẫn đâm thẳng vào tới mức mặt đỏ tai hồng, ả tự biết Lục Ngạn sanh cũng sẽ không đứng về phía mình, ả cũng biết k hông cần phải tranh cãi biện bạch nữa, dù có nói nữa cũng chỉ khiến ả càng khó chịu hơn.
“Thật lười nói chuyện cùng loại đàn bà đang đá! Thật mất mặt!”
Khúc Ngọc Khê nói xong, xách giỏ chạy lấy người.
Giang Mẫn đắc ý hướng về phía ả lè lưỡi!
Quả nhiên, xé mặt tiểu tam thật sảng khoái!
Khúc Ngọc Khê đi rồi, Giang Mẫn cũng muốn đi, “Một hồi còn phải mổ, em đi trước.”
Cô quay sang nói với anh trai mình, nhưng thật ra là nói Lục Ngạn Sanh nghe, chỉ là cô không có mặt mũi nhìn Lục Ngạn Sanh nói chuyện.
“Đi thôi!”
Lục Ngạn Sanh không nói gì, chỉ nhìn cô rời đi.
Giang Mẫn đi rồi, Lục Ngạn Sanh liền hỏi chút tình huống của Lục Dung Nhan, biết em trai mình ở bên trong, hắn cũng không đi vào mà đứng ở bên ngoài cùng Giang Trình Minh nói chút chuyện cũ. Hai người đã nhiều năm không gặp, ít nhiều có chút xa lạ, nhưng sau vài câu hàn huyên thì hai người dường như đã quay về quá khứ năm xưa.
Mọi chuyện từ quá khứ, đến tận bây giờ.
Giang Trình Minh bỗng nhiên hỏi câu: “Cậu với em gái tôi là sao? Cậu đừng có nói lại yêu em gái tôi nữa nhé??”
“Không phải một lần nữa yêu, là vẫn luôn yêu.”
Lục Ngạn Sanh nghiêm túc nói, châm thuốc hút rồi ném bật lửa trong tay cho Giang Trình Minh, đôi môi gợi cảm nhả khói,
“Cậu là anh cô ấy, nên tôi không muốn gạt cậu. Nếu lúc trước không phải cho rằng cô ấy đã lấy chồng thì tôi cũng không tới mức nghe lời ba mẹ an bài lấy người khác, có lẽ, chuyện này cũng có chút ít giận dỗi nên mới như vậy!”
“Nhưng nó đã hủy bỏ hôn ước.”
“Tôi biết.” Lục Ngạn Sanh gật gật đầu, đáy mắt bị khói thuốc che mờ, “nhưng lúc tôi biết đã quá muộn! Lần gặp lại mới biết rằng cô ấy vẫn luôn độc thân.”
Giang Trình Minh không nói gì.
Kỳ thật hắn có thể lý giải cảm thụ trong lòng Lục Ngạn Sanh giờ phút này, tựa như lòng hắn đối Lục Dung Nhan giống nhau.
Rõ ràng mọi chuyện có thể không bị tiếc nuối như vậy, nhưng tạo hóa cố tình trêu người, đến sau cùng biết được vẫn là đã muộn!
“Cậu ly hôn, thật là vì nó?”
“Cũng không phải! Đúng một nửa thôi, phải thừa nhận sau khi gặp lại cô ấy tôi mới đẩy nhanh tiến trình ly hôn.”
Giang Trình Minh có chút buồn cười, “Vậy cậu dựa vào đâu mà em gái của tôi, người chưa từng lập gia đình lại sẽ nguyện ý ở bên một người đàn ông từng ly hôn hả?”
Lục Ngạn Sanh mỉm cười, lại phun ra một vòng khói, “Phần tự tin này, tôi còn có!”
Hai người nhìn nhau cười.
Mà lúc này, trong phòng bệnh ——
Lục Dung Nhan đem thỏa thuận ly hôn Giang Mẫn đã sớm chuẩn bị tốt giấy đưa cho Lục Ngạn Diễm, “Ký tên đi!”
Lục Ngạn Diễm sửng sốt nhíu mày, đọc thỏa thuận, thấy cô vậy mà chủ động từ bỏ quyền nuôi con, hắn bực đến mức trực tiếp xé thẳng tay.
“Làm gì vậy?”
Lục Dung Nhan phẫn nộ.
Lục Ngạn Diễm đem tờ giấy ném vào trong thùng rác, ngồi xuống mép giường, “Thân thể thế nào? Bụng có đau hay không?”
“Lục Ngạn Diễm, anh không cần ở trước mặt tôi giả mù sa mưa! Thật sự!”
Lục Dung Nhan ghê tởm sự quan tâm của hắn.
Đều lúc này, thật sự còn cần thiết làm bộ quan tâm sao?
Lục Ngạn Diễm trên mặt lộ ra mấy phần mỏi mệt, còn mang theo vài tia áy náy, “Dung Nhan, chuyện tối qua, anh xin lỗi!”
Lục Ngạn Diễm nói chính là việc cô sảy thai mà hắn không ở cạnh bên cô.
“Không cần!” Lục Dung Nhan không nhận, bởi vì, cô lại cho rằng hắn xin lỗi, là hắn cùng Khúc Ngọc Khê dây dưa không rõ.
Cô thần sắc lãnh đạm, “Tôi cũng không nhận lời xin lỗi của anh! Anh ra ngoài đi! Tôi không muốn gặp anh nữa, chút nữa tôi sẽ nhờ Tiểu Mẫn chuyển cho anh một bản ‘giấy thỏa thuận ly hôn’!”
“Em nhất định ly hôn với anh vì việc này?”
Lục Ngạn Diễm không thể hiểu được, nhưng vẫn hỏi: “Vì Giang Trình Minh ở bên ngoài?!”
Giang Trình Minh??
Lục Dung Nhan cười lạnh.
Đều lúc này, hắn lại còn có mặt mũi chụp mũ ch omình!
Lục Dung Nhan không có tâm tình giải thích, cũng không có sức để giải thích, cũng hoàn toàn không muốn giải thích, “Anh thích nghĩ sao thì tùy! Anh nói vậy thì là vậy, vừa lòng chưa? Có thể ly hôn sao?”
“Lục Dung Nhan ——”
Lục Ngạn Diễm cao giọng.
Vẻ mặt ngưng trọng.
“Làm sao?” Lục Dung Nhan nhướng mày, nhẹ nhàng cười, “Tôi hiện tại nằm trên giường bệnh vì anh, đã vậy rồi, anh còn chưa hài lòng sao? Hiện tại là như thế nào? Còn muốn giáo huấn tôi? Hoặc là đánh tôi? Lục Ngạn Diễm, tôi lặp lại lần nữa, chuyện của chúng ta không còn cơ hội nữa, mời anh ra ngòai!”
Lục Dung Nhan nói xong, nằm xuống kéo chăn qua đầu, ngủ!
Chương 82
Tiêu Tiêu Mất Tích
Lục Ngạn Diễm cũng không biết Lục Dung Nhan rốt cuộc vì sao nổi giận với mình, hắn vốn nghĩ là do cô sảy thai mà hắn không ở cạnh bên, nhưng mà hắn vốn có lý do, dù sao cũng do công việc phát sinh gấp mà, hơn nữa trước lúc đi hắn cũng không biết cô sẽ xảy ra chuyện mà. Không ngờ, tới thăm thì cô lại nháo lên đòi ly hôn, nếu nói bản thân hắn không có cảm giác thất bại thì là giả.
Hắn thật lòng muốn sống thật tốt cùng cô, nhưng đổi lấy lại bị cô đẩy ra thật xa, thậm chí không buồn cho hắn một cơ hội nào.
Nhưng, hắn cũng có thể lý giải được vì sao cô nổi giận.
Vợ sảy thai, vậy mà chồng không ở bên cạnh, dù cho ngàn vạn lý do cũng chỉ là tự hắn tìm cớ thoát tội mà thôi.
Ngày thứ ba, Lục Dung Nhan chính thức xuất viện.
Nằm viện ba ngày cô cũng không có hành lý gì, chỉ thu dọn một chút rồi ra viện, định về nhà Giang Mẫn ở cùng vài hôm.
Vừa thu dọn xong thì điện thoại vang lên, cô nhìn qua, là bà Thôi Trân Ái gọi. Cô vội bắt máy.
“Dung Nhan!! Ngạn Diễm đâu? Sao gọi nó mãi không được!! Tiêu Tiêu…… Tiêu Tiêu đột nhiên không thấy đây!!”
Giọng bà Thôi Trân Ái run rẩy trong điện thoại.
Lục Dung Nhan cả kinh, “Không thấy? Sao lại thế này?”
Cô lập tức luống cuống.
“Mẹ kêu tài xế đưa đi nhà trẻ đón nó nhưng mà tìm khắp không thấy bóng dáng Tiêu Tiêu đâu! Con hay Ngạn Diễm đón Tiêu Tiêu rồi ư?”
“Dạ con không!” Lục Dung Nhan nói, ngẩng đầu nhìn giờ. “Ngạn Diễm giờ còn đang mổ, bọn con không có đón Tiêu Tiêu đi.”
“Tại sao lại như vậy? Mẹ… để mẹ gọi Ngạn Sanh!”
Thôi Trân Ái đã gần khóc, bà vội cúp máy.
Lục Dung Nhan mặt cũng trắng bệch, không quan tâm hành lý mà chạy vội ra khỏi phòng bệnh, vừa lúc đụng vào Lục Ngạn Diễm đang đi vào.
Hắn vừa mổ xong, vội tới đây tìm cô.
“Làm sao vậy?” Thấy Lục Dung Nhan thất hồn lạc phách, Lục Ngạn Diễm vội vàng ngăn cô lại.
Lục Dung Nhan lúc này mới phản ứng lại, vừa thấy người đến là Lục Ngạn Diễm, sự căng thẳng trong lòng cô đột nhiên như bùng phát, nước mắt tuôn rơi như châu đứt, “Mẹ mới gọi điện nói là không thấy Tiêu Tiêu đâu.”
“Tiêu Tiêu không thấy đâu?”
Lục Ngạn Diễm nhíu chặt mày.
“Dạ! ở nhà trẻ không thấy Tiêu Tiêu đâu! Làm sao bây giờ? Liệu con có xảy ra chuyện gì không?”
Lục Ngạn Diễm mím chặt môi, không nói gì, kéo tay Lục Dung Nhan chạy như điên về phía bãi giữ xe, vừa đi vừa gọi cho mẹ.
Máy bận một lúc rồi mới gọi lại được.
Vừa bắt máy, Lục Ngạn Diễm chưa kịp nói gì đã nghe bà Thôi Trân Ái khóc rống lên, “Con làm cái quỷ gì vậy, sao gọi hoài không được, có biết là Tiêu Tiêu mất tích rồi không? Hu hu hu…”
“Mẹ, rốt cuộc sao lại thế này??”
Thôi Trân Ái lại ở trong điện thoại, vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện.
Lục Ngạn Diễm trấn an nói: “Mọi người đừng hoảng hốt, có chuyện gì, chờ con về rồi nói!”
Lục Ngạn Diễm cúp máy, lên xe, hai người phóng về Lục trạch, tốc độ như vũ bão, có lẽ cũng phải 150km/h.
Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ bảo hắn giảm tốc độ, nhưng hôm nay trong đầu cô chỉ nghĩ tới con trai nên chỉ hận không thể mọc cánh mà bay nhanh về Lục trạch.
Chưa vào đến nhà đã nghe tiếng khóc thảm thiết của bà Thôi Trân Ái.
Thôi Trân Ái thương yêu nhất là cháu nội của mình, huống chi Tiêu Tiêu vẫn là độc đinh, lúc này bé mất tích, quả thực là muốn nửa cái mạng của bà Thôi Trân Ái, bà nằm liệt trên sô pha, không ngừng kêu khóc, bất kể người khác khuyên như thế nào đều không nghe.
Lục Ngạn sanh cùng Khúc Ngọc Khê cũng đã tới.
Vừa thấy Lục Ngạn Diễm trở về, Thôi Trân Ái lập tức nhào vào ngực con trai mà khóc: “Ngạn Diễm, con nhất định phải giúp ta đem Tiêu Tiêu tìm trở về!! Tiêu Tiêu của bà ơi!!”
“Mẹ, con sẽ! Tiêu Tiêu là con trai con, con sẽ không để cho nó có chuyện!!!”
Lục Ngạn Diễm bảo đảm.
Lục Dung Nhan cũng lo lắng tới ràn rụa nước mắt, nhưng nhìn dáng vẻ mẹ chồng cũng k hông dám khóc nữa.
Toàn bộ Lục gia, đều bị mây đen bao phủ.
Lục Ngạn Sanh nói: “Con đã phái người đi ra ngoài tìm! Hiện tại chỉ có thể ở đây chờ tin tức.”
Lục Ngạn Diễm ngồi trở lại trên sô pha, cúi đầu, đôi tay đỡ trán, tựa ở ghế lẳng lặng chờ đợi tin tức.
Hắn cũng đã kêu người của Cô Lang đi ra ngoài tìm Tiêu Tiêu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hẳn là sẽ nhanh chóng có kết quả.
Thời gian từng phút từng giây trôi đi……
Trong phòng khách, chỉ có tiếng Thôi Trân Ái khóc sướt mướt cứ đâm thẳng vào lòng người.
Khúc Ngọc Khê ở một bên nhẹ giọng an ủi Thôi Trân Ái.
Lục Dung Nhan ở huyền quan đi tới đi lui, tâm phiền ý loạn, nước mắt cứ thế tuôn rơi, không cách nào ngừng lại được.
Hiện tại mọi người đều đang đợi điện thoại!
Trong lòng nóng như lửa đốt.
—— “Reng reng ——”
Mười phút sau, điện thoại Lục Ngạn Diễm vang lên.
Là người của Cô Lang.
“Thế nào??” Không nói nhiều mà hắn hỏi thẳng vào kết quả.
“Lục thiếu, đã điều tra khu vực xung quanh, CCTV khu vực nhà trẻ có vấn đề, xem ra có người đã chủ mưu đã lâu.”
“Tra! Tiếp tục tra! Để xem bắt đầu có vấn đề từ ngày nào? Xem tiếp trước đó có ai tình nghi lảng vảng không?”
“Vâng! Chúng tôi đang làm, sẽ nhanh chóng có kết quả!”
“Ừ! Càng nhanh càng tốt!!”
Cúp máy, mọi người đều nhìn Lục Ngạn Diễm chờ mong.
“Thế nào? Có tin tức sao?” Thôi Trân Ái nóng vội hỏi con.
Khúc Ngọc Khê cũng truy vấn nói: “Tra được người khả nghi sao?”
Lục Dung Nhan đứng ở huyền quan cũng hướng Lục Ngạn Diễm với ánh mắt dò hỏi, Lục Ngạn Diễm có chút mỏi mệt nhìn về phía Lục Dung Nhan, vài giây, lắc lắc đầu.
Tỏ vẻ, không có tin tức.
Lục Dung Nhan trong nháy mắt ảm đạm, hơi nước lại bao vây đôi mắt đã sưng tấy.
Thôi Trân Ái lại khóc rống, thiếu chút nữa té xỉu ở trên sô pha.
“Mẹ! Mẹ ——” Khúc Ngọc Khê vội đi đỡ Thôi Trân Ái, “Mẹ, bảo trọng thân mình!!”
Thôi Trân Ái khóc lóc, “Là ai? Là ai, cư nhiên gan lớn như vậy , dám trói bảo bối tôn tử của nhà chúng ta!! Tìm ra, ta nhất định phải khiến hắn bầm thây vạn đoạn!! Tôn tử của ta mà có chuyện gì, ta cũng nhất định sẽ không cho hắn chết tử tế!!”
Thôi Trân Ái hận đến cắn răng.
Khúc Ngọc Khê tay khẽ vuốt ngực Thôi Trân Ái, “Mẹ, đừng kích động, Tiêu Tiêu cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì……”
Lục Gia 83
Bọn Bắt Cóc Là Ai
Nửa giờ sau, điện thoại Lục Ngạn Diễm lại vang lên lần nữa.
“Lục thiếu, điều tra khu vực gần nhà trẻ trong vòng một tháng qua, trừ mẫu thân của ngài và tài xế đi nhà trẻ đón tiểu thiếu gia, nhưng tuần trước dường như đại tẩu ngài là Khúc Tiểu Khê cùng tài xế tới đón, đây là điểm bất đồng duy nhất.”
Điện thoại hắn mở loa ngoài, nên lời nói này ai cũng nghe thấy. Ánh mắt cả nhà tập trung về phía Khúc Ngọc Khê.
Khúc Ngọc Khê vội vàng giải thích nói: “Tuần trước là mẹ kêu tôi đi đón mà.”
“Ừ!” Thôi Trân Ái gật đầu, “Ngày đó ta vừa lúc có việc nên kêu Ngọc Khê đi đón Tiêu Tiêu hộ ta, gọi cho hai đứa có được đâu, đứa nào cũng bận không nghe máy!”
Lục Dung Nhan có chút hối hận.
Lục Ngạn Diễm không nói gì, ánh mắt chỉ dừng ở trên mặtKhúc Ngọc Khê , nhìn ả.
Khúc Ngọc Khê có lẽ là bị Lục Ngạn Diễm nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, “Ngạn Diễm, sao nhìn tôi như vậy? Chẳng lẽ anh hoài nghi tôi? Anh cảm thấy có khả năng sao? Tôi vì cái gì muốn làm như vậy? Tôi đối với Tiêu Tiêu……”
Khúc Ngọc Khê nói vài câu, hốc mắt đã đỏ lên, khuôn mặt thanh tú chỉ có vô tội cùng ủy khuất.
“Ngọc khê, con đừng ủy khuất, sao có thể là con chứ!” Thôi Trân Ái che chở Khúc Ngọc Khê, “Con đừng cùng Ngạn Diễm so đo, hiện tại nó đang nóng vội, trong đầu mới có chút loạn.”
Lục Ngạn Diễm trầm giọng nói: “Tôi cũng không có hoài nghi chị!”
Lục Dung Nhan ngồi trên ghế thấp ở huyền quan, âm thầm suy nghĩ.
Cô cũng không nhìn tới Khúc Ngọc Khê, chỉ là cúi đầu, nghĩ chuyện của mình.
Rốt cuộc là ai bắt cóc Tiêu Tiêu chứ? Nếu là bọn bắt cóc muốn đòi tiền thì lúc này đều đã qua một hai giờ, bọn bắt cóc hẳn là sớm nên điện thoại rồi, chính là, không có!
Như vậy, là kẻ thù? Nhưng mà là kẻ thù gì chứ? Cô tự nhận mình chưa từng có kẻ thù, vậy là kẻ thù của Lục Ngạn Diễm sao? Lại hoặc là, Lục Viễn Sơn? Bọn họ vị vốn có địa vị cao, nếu có kẻ thù cũng không kỳ quái, nhưng có ai dám động bọn họ? Hiện giờ ai chẳng biết người đứng sau lưng Lục gia là Cô Lang, có ai mà gan to tới mức dám đụng vào người nhà Lục gia bọn họ?
Còn có Khúc Ngọc Khê……
Lục Dung Nhan ngẩng đầu, nhìn Khúc Ngọc Khê ràn rụa nước mắt ngồi trên ghế.
Mà lúc này, ánh mắtLục Ngạn Diễm cũng hướng về phía cô.
Lục Dung Nhan cũng không biết ánh mắt đó là có ý gì, lúc này căn bản cô cũng không có tâm tư đi đoán, đi cân nhắc, cô chỉ có một điều để cân nhắc, người bắt cóc Tiêu Tiêu rốt cuộc là ai, rốt cuộc ai có khả năng! Khúc Ngọc Khê thật sự có khả năng sao? Ả có động cơ bắt cóc Tiêu Tiêu sao?!
Động cơ…
Động cơ……
Lục Dung Nhan bỗng nhiên nhớ tới, đêm đó Khúc Ngọc Khê từng nói với cô qua điện thoại:
...mày cho rằng vì sao anh ấy không muốn ly hôn với mày? Chẳng qua là vì anh ấy luyến tiếc Tiêu Tiêu mà thôi! Anh ấy muốn cho Tiêu Tiêu một gia đình hòa thuận dù là giả dối, cho nên, anh ấy mới không muốn ly hôn với mày, vẫn luôn ra vẻ lấy lòng mày, nhân nhượng mày! Nhưng kỳ thật, người Ngạn Diễm yêu là tao.
Nghĩ tới đây, Lục Dung Nhan không khỏi rùng mình, cả người lập tức lạnh buốt. Phải chăng, Khúc Ngọc Khê vì muốn mình và Lục Ngạn Diễm ly hôn, mà tàn nhẫn đến mức xuống tay với Tiêu Tiêu hạ độc thủ?
Nhưng, chuyện này có khả năng cao không? Trước giờ chưa từng thấy cô ả lộ ra bất cứ biểu hiện nào bất hảo với Tiêu Tiêu, ả liệu có thật sự tàn nhẫn tới độ xuống tay với một đứa nhỏ sao?
Hơn nữa cô hiện tại không có tới một nửa bằng chứng cho việc này! Tất cả đều là suy đoán của cô, nếu mình không có bằng chứng mà nói ra sợ rằng sẽ bị mọi người chỉ trích!!! Trọng điểm là, nếu bị bại lộ liệu có khiến rút dây động rừng?! Lỡ như Khúc Ngọc Khê thấy sự tình bại lộ, hạ độc thủ thì làm sao bây giờ?
Lục Dung Nhan càng nghĩ thì trong lòng càng loạn.
Trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Ngay lúc cô đang hoảng loạn, bỗng nhiên một bàn tay to lạnh băng nắm trọn tay cô.
Là Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm không biết xuất hiện trước mặt cô từ khi nào.
Hắn ngồi xổm trước mặt Lục Dung Nhan. Bàn tay hắn vững vàng nắm lấy tay cô, muốn cho cô vững tâm hơn chút. Giọng hắn trầm thấp: “Anh biết em đang nghĩ điều gì…”
Giọng hắn không lớn, hơn nữa tiếng khóc của bà Thôi Trân Ái không nhỏ nên trong phòng khách mọi người không nghe được bọn họ nói chuyện với nhau.
Lục Dung Nhan càng nghĩ thì trong lòng càng loạn.
Trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Ngay lúc cô đang hoảng loạn, bỗng nhiên một bàn tay to lạnh băng nắm trọn tay cô.
Là Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm không biết xuất hiện trước mặt cô từ khi nào.
Hắn ngồi xổm trước mặt Lục Dung Nhan. Bàn tay hắn vững vàng nắm lấy tay cô, muốn cho cô vững tâm hơn chút. Giọng hắn trầm thấp: “Anh biết em đang nghĩ điều gì…”
Giọng hắn không lớn, hơn nữa tiếng khóc của bà Thôi Trân Ái không nhỏ nên trong phòng khách mọi người không nghe được bọn họ nói chuyện với nhau.
Lục Dung Nhan tưởng tượng đến việc con trai mình có khả năng là bị Khúc Ngọc Khê bắt đi, trong lòng cô càng thêm tức giận, bất bình với người đàn ông trước mặt. Nhưng cô cũng không để lộ mọi thứ ra ngoài, vì cô biết, hiện tại không phải là lúc để gây gổ.
Cô chỉ rút tay ra khỏi tay hắn, nhưng không tránh đi, mà một lúc lâu sau mới nhỏ giọng: “Nếu thật sự là cô ta, vậy van anh, từ sau hãy buông tay, tha cho tôi và Tiêu Tiêu, tôi van xin anh!”
Giọng Lục Dung Nhan khản đặc nhưng vô cùng quyết tuyệt, lại có thêm phần… tuyệt vọng!
Lục Ngạn Diễm ngẩng đầu, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, hồi lâu, hắn nuốt nước bọt, cắn chặt răng mà nhả ra một chữ: “...được.” Giọng cũng khản đặc.
Mà tay nắm tay cô, càng thêm chặt.
Khoảnh khắc đó, Lục Dung Nhan rõ ràng cảm giác được chính mình trái tim đột nhiên co rút đau đớn quặn lên, giọt nước mắt không tự giác, cũng không thể kiềm chế lăn ra từ hốc mắt.
Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên duỗi tay qua, một tay đem cô ôm vào trong lòng ngực.
Lục Dung Nhan có thể cảm giác được ngực hắn kịch liệt phập phồng, cho dù hắn không nói lời nào, chỉ nghe tiếng thở gấp gáp có thể cảm nhận được, trong lòng hắn vô cùng đau khổ và bị áp lực đè nén.
Tiêu Tiêu bỗng nhiên mất tích, kỳ thật hắn cũng khổ sở mà! Hắn cũng sắp không thể chịu đựng được nữa rồi?! Nhưng mà, vậy thì sao?
Hắn là trụ cột của gia đình, mọi áp lực cùng đau khổ, hắn chỉ có thể đè nén xuống mà thôi!
Lục Dung Nhan gục đầu vào vai hắn, nước mắt chảy thành dòng
…………………………………………………………………………
Cảnh sát nhanh chóng đến Lục gia, ghi lại khẩu cung của tất cả mọi người, hỏi han tình huống một chút. Mà Khúc Ngọc Khê trong lúc ghi lời khai không hề có nửa điểm hoảng hốt. Lục Dung Nhan vẫn lặng lẽ theo dõi ả, nhìn bộ dáng đó, cô thậm chí có chút hoài nghi liệu mình có nghi ngờ sai đối tượng không?! Phải chăng, ả vô tội? Nhưng, nếu thật sự là ả làm thì cô thật sự phải ngưỡng mộ khả năng diễn xuất của ả!
Cứ như vậy, mọi người, bị dày vò bởi sự chờ đợi tin tức cả đêm.
Đêm này, cả nhà thức trắng.
Chẳng ai có tâm tình chợp mắt!
Rạng sáng 5 giờ ——
Điện thoại của Lục Ngạn Diễm đổ chuông trong sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, lúc naày, ngoài trời mới chỉ hơi sáng lên thôi.
Tiếng chuông đổ, cả nhà đều tỉnh!
Lục Ngạn Diễm bắt máy.
Là cảnh sát gọi tới.
Trong điện thoại, cảnh sát nói những gì không ai nghe được, chỉ thấy sắc mặt hắn càng lúc càng nghiêm trọng, trắng bệch cả ra!
Cúp máy, hắn đứng dậy, “Con phải đi một chuyến tới cục cảnh sát!”
“Xảy ra chuyện gì? Em cũng cùng đi!!”
Lục Dung Nhan vội vàng đuổi theo.
Thôi Trân Ái cũng phải đi, “Có phải cháu ta có tin tức gì hay không? Ta cũng phải đi!!”
“Mẹ, mẹ ở nhà chờ tin tức.” Lục Ngạn Diễm nói, quay sang nhìn Lục Ngạn Sanh, “Anh, anh chăm sóc mẹ.”
Nói xong, kéo tay Lục Dung Nhan bước vội ra ngoài.
Lục Gia 84
Không Phải Tiêu Tiêu
Lục Ngạn Diễm lái cực kỳ nhanh. Bàn tay cầm vô lăng tái nhợt, mu bàn tay nổi gân xanh, trên mặt càng lúc càng trầm trọng.
Lục Dung Nhan dự cảm có gì đó đã phát sinh, nhưng, cô không dám hỏi, cô thật sự sợ hãi…
Sợ hỏi xong, câu trả lời sẽ khiến mình không dám thừa nhận, không có cách nào thừa nhận!
Cô cảm thấy thật sự lạnh, rõ ràng xe đã mở máy sưởi nhưng cô lại lạnh tới run cả người. Có lẽ vì cô run quá nên Lục Ngạn Diễm vươn tay ra cầm lấy bàn tay cô đang run rẩy.
“Sẽ không có việc gì.”
Hắn trấn an cô.
Tuy tay hắn cũng lạnh lẽo như tay cô, nhưng bàn tay nắm lấy tay cô khiến cảm xúc cô thóang ổn định một ít.
Đúng rồi! Sẽ không có việc gì……
Nhất định sẽ không có việc gì!
Lộ trình tới cục cảnh sát mất hai mươi phút nhưng bọn họ đi chỉ mất mười phút. Đậu xe xong hai người nhanh chóng xuống xe đi vào cục.
“Lục tiên sinh!”
Mới đến cửa, cục trưởng đã cung kính đón.
Lục Ngạn Diễm không có tinh thần hàn huyên, chỉ hỏi hắn, “… Người đâu?”
Giọng hắn, giống như vỡ vụn, lúc nói thì nhìn qua Dung Nhan bên cạnh, rồi đưa tay ôm lấy vai cô.
“…… Người nào? Tiêu Tiêu, tìm được rồi?”
Lục Dung Nhan hỏi cục trưởng.
Cục trưởng có chút khẩn trương nhìn Lục Ngạn Diễm, do dự mấy giây, mới nói: “Lục tiên sinh, Lục phu nhân, hai người đi theo tôi!”
Nói xong dẫn đường đi vào phía trong.
Qua sảnh, qua đình viện, cứ thế đi thẳng vào trong, càng lúc càng sâu...
Hành lang rất dài, đi sâu hun hút, càng đi vào trong càng vắng lặng và lạnh lẽo.
Lục Dung Nhan theo bản cô nhích lại vào gần Lục Ngạn Diễm, sắc mặt trắng bệch hỏi Lục Ngạn Diễm, “Chúng tôi đi đâu đây?”
Vừa hỏi, thì nghe cục trưởng phía trước nói: “Lục tiên sinh, tới rồi!”
Lục Ngạn Diễm cùng Lục Dung Nhan hai người đồng thời dừng chân.
Lục Dung Nhan nhìn chữ đỏ viết to trước cửa phòng mà suýt nữa ngất.
Trên cửa, viết to hai chữ --- Nhà Xác.
Cô cảm thấy trước mắt tối sầm, may mắn Lục Ngạn Diễm phản ứng kịp thời, ôm chặt lấy cô, “Dung Nhan!!”
Lục Dung Nhan cố gắng gượng tinh thần, hốc mắt sớm đã chứa đầy nước mắt, “Sẽ không…… Sẽ không!! Tiêu Tiêu không có khả năng…… Không có khả năng!!!”
“Lục phu nhân, cô trước bình tĩnh……”
“Ông dẫn tôi tới chỗ này, làm sao mà tôi có thể bình tĩnh được!!!” Lục Dung Nhan nhịn không được khóc rống lên, lại quay sang Lục Ngạn Diễm nói: “Chúng ta trở về……”
Con bọn họ, sao có thể…!!!
Cô không cần đi vào!! Cô tuyệt đối không tin!
Đôi tay mạnh mẽ của Lục Ngạn Diễm ôm lấy cô thật chặt.
Tinh ý sẽ nhận thấy, thật ra, hắn đang cố đè nén những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng lúc này. Mãi lâu sau hắn mới khản giọng nói với Dung Nhan: “cục trưởng Lâm chỉ muốn chúng ta nhìn thử thôi, người bên trong nhất định không phải là Tiêu Tiêu nhà mình…”
Lâm cục trưởng nói: “Đúng vậy! Chúng tôi mời tất cả những gia đình có con mất tích tới kiểm tra, không chỉ có các vị!”
“Đi thôi!”
Lục Ngạn Diễm đỡ Lục Dung Nhan đang run rẩy, theo cục trưởng vào nhà xác.
Lục Dung Nhan chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, mỗi một bước đều giống như bước trên bông, nếu không phải Lục Ngạn Diễm đỡ cô, lúc này cô chỉ sợ sớm đã xuội lơ trên mặt đất.
Trong chốc lát, cục trưởng kéo một ngăn lạnh ra.
Trong ngăn kéo lạnh có một thi thể bé trai, mặt đã hoàn toàn biến dạng. Ngay khi nhìn thấy, bao nhiêu sức lực của Lục Dung Nhan hoàn toàn biến mất, nước mắt như đê vỡ, cô khống chế không được mà nhào vào lòng Lục Ngạn Diễm khóc đến tê tâm liệt phế.
Lục Ngạn Diễm ôm chặt cô, một bàn tay ôm lấy cô eo, tay còn lại ôm chặt gáy cô áp sát vào mình, “Không cần nhìn…”
Lục Dung Nhan khóc lớn trong vòng tay hắn, hai tay ôm chặt lấy cánh tay hắn. “Nói với em đi, không phải là con, không phải Tiêu Tiêu…”
Lâm cục trưởng nói: “Đứa nhỏ này tìm thấy trong một rương hành lý, được vớt lên từ dưới sông. Lúc vớt lên thì mặt đã bị biến dạng rồi, trên người cũng không thể nhận dạng được bằng quần áo hay gì khác, hai vị kiểm tra xem có đặc điểm nào không, như bớt hay gì đó, đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ làm DNA so sánh.”
“Đây không phải con tôi.” Lục Ngạn Diễm nhìn thoáng qua, khẳng định vô cùng chắc chắn.
Lục Dung Nhan đang ở trong lòng hắn nghe thấy thì ngẩng mặt lên. Ban nãy, cô vốn không có can đảm nhìn đứa nhỏ, không biết là con nhà ai, nhưng liếc mắt cũng đủ khiến cô đau lòng.
Nhưng lúc này, nghe được chồng khẳng định như vậy, cô vẫn ích kỷ mà thở phào một hơi.
Không phải Tiêu Tiêu, không phải con trai yêu quý của cô!
So với bất cứ điều gì, việc này cũng tốt hơn!
“Lục tiên sinh, ngài xác định sao?” Cục trưởng hỏi Lục Ngạn Diễm.
“Tôi chắc chắn!” Lục Ngạn Diễm khẳng định, “Con tôi cao hơn khoảng nửa cái đầu, đầu gối nó có một cái bớt đỏ cỡ nửa ngón tay cái. Tôi có thể khẳng định chắc chắn đây không phải con tôi! Có cần giám định DNA không?”
“Vâng, cảm phiền phối hợp!”
Nghe Lục Ngạn Diễm khẳng định, Lục Dung Nhan lúc này mới dám rời khỏi vòng tay hắn, lấy hết can đảm mà nhìn vào trong ngăn lạnh.
Mặt đứa nhỏ đã hoàn toàn thay đổi, thực sự khiến cho người ta không nỡ nhìn thẳng, nhưng khi cô nhìn kỹ thì thấy đúng như Lục Ngạn Diễm đã nói, đứa nhỏ này xác thật không phải Tiêu Tiêu nhà bọn họ.
Chiều cao cùng bớt đều không phù hợp.
Lục Dung Nhan nhẹ nhàng thở ra thật dài, được Lục Ngạn Diễm đỡ, bước ra khỏi nhà xác.
Vừa mới ra nhà xác, Lục Dung Nhan liền ói ra.
Kỳ thật, cô làm bác sĩ, đã từng thấy đủ loại thi thể, thậm chí còn ghê tởm gấp trăm lần so với hôm nay cô , nhưng cô không nhịn được cảm giác dạ dày quặn thắt.
Đây không chỉ là ghê tởm, mà còn là sự khủng hoảng và khẩn trương trong lòng cô tạo thành khiến cho lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cô đều căng thẳng tới không chịu nổi.
Lục Ngạn Diễm thu thập DNA xong thì đưa Lục Dung Nhan quay về nhà.
Trên đường trở về, hai người tâm tình tương thả lỏng một chút, Lục Dung Nhan ngồi ở ghế phụ, không ngừng hít sâu, muốn điều chỉnh cảm xúc khẩn trương của mình.
Giờ khắc này, cô càng kỳ vọng thật việc đúng là Khúc Ngọc Khê bắt cóc con mình, như vậy, Tiêu Tiêu ít nhất còn có khả năng an toàn.
Có lẽ, ả còn phải nể mặt Lục Ngạn Diễm mà không ra tay tàn nhẫn với Tiêu Tiêu đi?
Nhưng mà đàn bà khi ghen ghét đã che mờ lương tâm thì liệu còn lương tri nữa không?
Lục Dung Nhan dùng tay ôm lấy đầu, lúc này, cô thật sự chỉ có thể cầu nguyện trời cao mở mắt.
Lục Gia 85
Xác Định Bọn Bắt Cóc
Ngày hôm sau, cục trưởng cục cảnh sát , tự mình mang theo người tới gõ cửa Lục Gia.
“Khúc tiểu thư, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến đi!”
Khúc Ngọc Khê đang xoa đầu cho bà Thôi Trân Ái thì nghe cục trưởng vừa vào tới cửa nói một câu.
Khúc Ngọc Khê ngừng tay, đứng lên tới, “Lâm cục trưởng, ngài đây là có ý tứ gì?”
Trên mặt cũng không có chút hoảng loạn.
“Khúc tiểu thư, trong lòng cô hẳn là hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, cho nên, phiền cô phối hợp, đi thôi!” Lâm cục trưởng trên mặt vẫn tôn trọng.
Dù gì, Khúc Ngọc Khê vẫn là Lục gia Thiếu phu nhân.
“Đây là có ý gì?” Thôi Trân Ái vẻ mặt nghi hoặc, “Vì sao yêu cầu con bé phối hợp điều tra? cục trưởng Lâm , các ngươi sẽ không hồ đồ cho rằng tôn tử của ta bị con dâu của ta bắt cóc chứ?”
“Đúng vậy! Mẹ à, con vô tội!! Con chỉ đi đón Tiêu Tiêu có một lần, mà còn là mẹ kêu con đi nữa! Cuc trưởng Lâm, sao chỉ bằng một sự kiện như vậy lại đem tội đổ lên đầu tôi? Tôi không phục, tôi không đi với ông!”
Khúc Ngọc Khê nói, nước mắtủy khuất lại ràn rụa, vẻ mặt đầy vô tội cùng nhu nhược, trốn đến phía sauThôi Trân Ái.
Thôi Trân Ái luôn luôn nổi tiếng bao che cho con, bà quay sang giang tay che chở cho Khúc Ngọc Khê, “cục trưởng Lâm, ngươi hiện tại là muốn quậy nhà chúng ta gà bay chó sủa phải không?! Ngươi hôm nay dám mang con bé đi thử xem?! Ngạn Sanh, Ngạn Diễm, hai người các ngươi còn thất thần làm gì! Còn không nói thêm vài câu?”
Lục Ngạn Sanh bị mẹ điểm danh, nhìn Lục Ngạn Diễm ngồi ở phía đối diện.
Lục Ngạn Diễm cũng ngước mắt nhìn anh trai, hai người đều mang dáng vẻ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
“Hai người các ngươi, biểu tình đó là ý gì?”
Thôi Trân Ái vốn hiểu rõ con trai mình, chỉ cần một ánh mắt đã có thể nắm bắt tình hình.
“Mẹ…” Lục Ngạn Diễm đứng lên, cố gắng áp chế cảm xúc kích động, nói với Thôi Trân Ái, “Ngọc Khê là người của Lục gia, nhưng mẹ cho rằng cục trưởng Lâm dám bắt người lung tung sao?”
Lúc hắn nói, ánh mắt nhìn về phía Khúc Ngọc Khê đang núp sau lưng Thôi Trân Ái. Khúc Ngọc Khê bị hắn nhìn vậy mà vội quay mặt đi.
“Con nói có ý gì? Chẳng lẽ, con cho rằng Ngọc Khê…”
“Mẹ!” Thôi Trân Ái nói còn chưa xong đã bị Lục Ngạn Diễm cắt lời. “Ý của con là cục trưởng Lâm mời cô ấy sang chỉ vì phối hợp điều tra, đem sự tình điều tra cho rõ ràng, chắc chắn ông ấy sẽ đưa người đi chở người về nguyên vẹn!”
“Mẹ!” Thôi Trân Ái nói còn chưa xong đã bị Lục Ngạn Diễm cắt lời. “Ý của con là cục trưởng Lâm mời cô ấy sang chỉ vì phối hợp điều tra, đem sự tình điều tra cho rõ ràng, chắc chắn ông ấy sẽ đưa người đi chở người về nguyên vẹn!”
“Thật sự chỉ là như vậy?” Thôi Trân Ái nghi hoặc.
“Mẹ, mẹ đừng nhìn cục trưởng Lam bộ dáng hung thần ác sát…”
Khúc Ngọc Khê kéo tay Thôi Trân Ái không chịu theo.
Thôi Trân Ái nghĩ nghĩ, cảm thấy lời của con trai cũng có lý, thực sự, Lâm cục trưởng cũng không dám bắt giam người của Lục gia lung tung, “Ngọc khê, con đi theo cục trưởng lam đi! Con yên tâm, sẽ không có việc gì, không ai dám động tới con đâu.”
“Mẹ —”
“Khúc tiểu thư, mời đi bên này!”
Sau cùng, cục trưởng Lâm cũng đã đưa Khúc Ngọc Khê đi.
Lục Ngạn sanh cùng Lục Ngạn Diễm ngồi ở trên sô pha, không ai mở miệng nói chuyện.
Thôi Trân Ái vẫn không lau nước mắt, “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại đưa Ngọc Khê đi đâu? Con bé đã bao giờ gặp những chuyện như thế này đâu, nó sợ hãi rồi làm sao? Ngạn Sanh, con là chồng con bé, sao không nói tiếng nào cho nó hả?!”
Lục Dung Nhan thấy bà cứ che chở cho Khúc Ngọc Khê, nghĩ tới việc con mình bị bắt cóc có lẽ có liên quan tới ả thì trong lòng bỗng tức giận nhưng cố kìm nén. Tuy mẹ chồng không hiểu rõ hết về Khúc Ngọc Khê, nhưng sự tức giận trong lòng khó có thể hết được, cô dứt khoát bỏ đi lên lầu, tránh phải nghe bà cứ khóc lóc về người kia.
Trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh đứa bé tối qua thấy ở Cục Cảnh Sát.
Cô lầm bầm…
“Không có khả năng…… Không có khả năng……”
Cô lẩm bẩm một mình, Tiêu Tiêu của cô tuyệt đối không thể biến thành như vậy.
Trong đầu cô lúc này suy nghĩ thật hỗn loạn, cũng thực mỏi mệt, từ khi con trai có việc tới giờ cô vẫn chưa hề chợp mắt, nhưng lúc này cô không có tới nửa điểm buồn ngủ.
“Thịch thịch thịch —”
Đang lúc cô ngây người thì tiếng gõ cửa vang lên, cô chậm rãi mở mắt ra, “... vào đi.”
Cô gượng người ngồi dậy thấy Lục Ngạn Diễm đẩy cửa đi vào. Hắn lúc này cũng chẳng khá hơn cô là bao, cũng không hề chợp mắt nên hai mắt cũng thâm quầng, thậm chí nhìn còn tiều tụy hơn cô vài phần.
Lục Dung Nhan ngồi ở mép giường nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm đi về phía cô ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cô. “Mọi việc gần như đã xác định xong.”
Giọng hắn thô ráp trầm khàn như cát đá bị mài qua.
“Thật sự là Khúc Ngọc Khê?”
“… Bọn họ đã tìm được chiếc xe bắt cóc Tiêu Tiêu , trên xe thu thập được dấu vân tay của Khúc Ngọc Khê.”
“…”
Lục Dung Nhan nghe vậy, nước mắt tuôn ra. Cô quay sang đấm mạnh vào ngực Lục Ngạn Diễm.
Một quyền, lại một quyền.
“Lục Ngạn Diễm, anh căn bản không xứng làm ba Tiêu Tiêu!!! Anh không xứng ————”
“Nếu không phải anh cùng Khúc Ngọc Khê vẫn luôn dây dưa không rõ thì ả làm sao lại như bắt cóc con nhà mình!!”
“Tiêu Tiêu là vô tội!!! Các ngươi dây dưa gây ra hậu quả xấu, không nên bắt con gánh lấy!!!”
“Tôi nói cho anh biết, lỡ như Tiêu Tiêu có chuyện gì, tôi nói là nếu như… cho dù là bị thương một chút da lông tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh, càng không bỏ qua cho Khúc Ngọc Khê!!! Ả dám làm con tôi bị thương một phân, tôi sẽ khiến ả đau thương gấp mười!!! Nếu anh che chở ả thì giết tôi trước đi!!!”
Lục Dung Nhan càng nói càng kích động, nói xong thì hoàn toàn khống chế không được mà gào khóc.
“Em đừng kích động……”
Lục Ngạn Diễm một tay đem Lục Dung Nhan lòng ngực, “Anh xin lỗi, anh xin lỗi em! Từ đêm đó, cho đến hiện tại…”
“Đừng nhắc chuyện đêm đó với tôi!!!”
Nghĩ đến chuyện đêm đó, Lục Dung Nhan không cản nổi hỏa khí trong lòng.
“Lục Ngạn Diễm, thật sự anh không cần vì Tiêu Tiêu mà ủy khuất bản thân tới vậy! Trước giờ anh đâu phải loại người này, sao giờ lại phải sống hai mặt như vậy? Trước đây anh quậy long trời lở đất, ra ngoài dây dưa chơi bời với biết bao người mà?! Anh thích dây dưa với ai thì dây dưa, nhưng lúc đó, anh có từng nghĩ tới cảm nghĩ của Tiêu Tiêu đâu? Sao giờ đột nhiên lại thế? Có ý nghĩa sao? Tôi đã từng nhiều lần nói đi nói lại, anh nếu còn thích Khúc Ngọc Khê, muốn cùng ả ở bên nhau, tôi có thể thành toàn cho anh, tôi hiện còn nhường cả quyền nuôi nấng cho anh rồi, anh còn muốn ép tôi đến đâu nữa?! Tôi van xin anh, anh ở bên ả đi! Buông tha cho tôi và con tôi, được không?”