• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Niệm niệm hôn tình (29 Viewers)

  • Chương 71-75

Chương 71

Toàn Thắng


Lục Ngạn Diễm nhìn Khúc Ngọc Khê ngoài cửa, nhíu nhíu mày, “Có việc gì?”

“Ngạn Diễm ca, máy tính em có chút vấn đề, anh có thể qua đi giúp em nhìn xem sao?” Khúc Ngọc Khê dáng vẻ nhu nhu nhược nhược giọng nói yếu ớt, tư thế kia đúng là chọc vào lòng người, lại còn áo ngủ gợi cảm, sợ là đàn ông không thể không cứng mà!

Lục Dung Nhan quét mắt qua ngực Khúc Ngọc Khê, lại cúi đầu nhìn núi tuyết dâng trào của mình, còn may, trận này m ình không thua.

Lục Dung Nhan đưa tay vào trong áo lót, nâng ngực lên cao, lại cố ý kéo áo xuống sâu để lộ ra khe ngực gợi cảm, kéo kéo chút nữa, lại lộ thêm chút da trắng.

Chơi trò gợi cảm câu dẫn ư. Ai sợ ai?!

Lục Dung Nhan bất động thanh sắc lắc eo nhỏ đi qua, liền nghe được Khúc Ngọc Khê mời Lục Ngạn Diễm đi sửa máy tính.

Thật là đi sửa máy tính sao?

Ha hả! Câu dẫn người ta lên giường mới là thật!!

“Đại tẩu, có lộn gì không? Ngạn Diễm nhà tôi học y, chứ có phải học sửa máy tính đâu!”

Lục Dung Nhan dáng vẻ lười biếng dựa vào khung cửa, chắn giữa hai người, tạo một khoảng cách lớn, đuôi mắt xinh đẹp khẽ nhếch lên có chút khiêu khích nhìn Lục Ngạn Diễm phía sau, lại thấy Lục Ngạn Diễm cũng chính cúi đầu, rất có hứng thú nhìn cô.

Hay, nói đún hơn là đang cúi đầu nhìn… ngực cô!

Lục Ngạn Diễm thân hình cao lớn, cao hơn cô gần một cái đầu nên ánh mắt hắn rõ ràng, chính là vào khe sâu hun hút trước ngực cô.

Hắn thậm chí không cần cố chút nào mà đáy mắt đã thu toàn bộ vùng nhạy cảm của cô!

Quả nhiên là cảnh xuân vô hạn!

Lục Ngạn Diễm khẽ nheo đôi mắt thâm thúy, bên môi gợi cảm lại nhếch lên nụ cười xấu xa.

Lại nghe Khúc Ngọc Khê nói: “Ngạn DIỄm ca, máy tính em, vấn đề không lớn, khẳng định là anh có thể giải quyết, giúp em, nha?”



Lục Ngạn Diễm dứt khoát thu hồi ánh mắt từ trên người Lục Dung Nhan trên người, nhìn về phía Khúc Ngọc Khê ngoài cửa, “Chị vừa mới nói cái gì?”

“……” Hắn căn bản liền không nghe mình nói chuyện?

Khúc Ngọc Khê sắc mặt hơi tái lại, lặp lại lời vừa nói: “Máy tính em có chút vấn đề, có thể phiền anh qua giúp…”

“Đại tẩu à, tôi học y, không phải học về máy tính, hình như chị lầm rồi.”

Lục Dung Nhan vô cùng kinh ngạc khi nghe Lục Ngạn Diễm trả lời.

Chà, đủ đen tối nha! Quả nhiên, ở Lục Trạch thì biểu hiện của gia hỏa này khác biệt thật! Còn biết kiêng dè! Coi như không tồi!

Lục Dung Nhan thấy tình thế, liền dứt khoát dựa vào vách tường, quét mắt qua Khúc Ngọc Khuê, rồi nói lạnh lùng:

“Đại tẩu, ăn mặc như vậy tới gõ cửa phòng em chồng, thích hợp sao? Vì không có mang quần áo để mặc sao? Để tôi mượn mẹ cho chị nhá?! Mẹ —— mẹ ————”

Lục Dung Nhan giương cổ bắt đầu hô to.

Khúc Ngọc Khê nghe vậy biến sắc, lại nghe được Thôi Trân Ái dưới lầu đáp lời, ả sợ tới mức mặt tái thành mặt xám, quay đầu bỏ chạy.

Trước khi chạy còn quay lại trừng mắt nhìn Lục Dung Nhan.

Lục Dung Nhan phải thừa nhận, hôm nay nếu không phải ở LỤc trạch, chỉ sợ là cô không dám kiêu ngạo như thế. Hôm nay có cha mẹ chồng chống lưng, cô sợ gì!

Bà Thôi Trân Ái ở dưới lầu đang muốn đi lên thì lại nghe Lục Dung Nhan lại hô một tiếng, “Mẹ, không có việc gì! Không có việc gì, không cần lên đâu ạ!”

Vừa nói xong, cô đã bị người đàn ông trong phòng kéo tuột vào, đóng của phòng “Rầm…”

Tiếp theo, cả thân hình cô đã bị ép sát vào cánh cửa. hắn hơi cúi đầu, bao phủ cả người cô hầu như không còn khe hở.

“Lục Dung Nhan, từ khi nào em đối phó người khác lợi hại tới vậy?”

Lục Ngạn Diễm giấu kín hơi thở nguy hiểm trong ánh mắt, ánh mắt không phải khiến người ta cảm thấy sợ hãi, bức bách, mà ngược lại, trong đôi mắt tựa như còn có ý cười nhạt.

Ý cười đó, Lục Dung Nhan hoàn toàn đoán không ra, cũng là điều mà trước giờ cô ít khi thấy.

Cô hoàn toàn không biết người đàn ông trước mặt đang có chủ ý thế nào, lại muốn làm gì với cô.

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm không thể hiểu thấu của Lục Ngạn Diễm, trong lòng Lục Dung Nhan có chút hoảng loạn. Cô vẫn ép bản thân trấn tĩnh lại, làm ra vẻ không e ngại, ưỡn ngực nhướng mày, “Làm sao? Lục viện trưởng đau lòng sao? Hay là mau chạy theo an ủi đại tẩu thân ái đi? Nhân tiện sửa máy tính cho người ta nữa? có điều, tôi nghĩ, chút nữa mà tiểu thúc-tẩu tử, em chồng chị dâu mà bị bắt gặp tiết mục cẩu huyết gì đó, thì có lẽ trái tim của ba mẹ sợ là không chịu nổi đâu?”

“Đang đe dọa tôi à?”

“Không dám. Tôi làm sao dám? Lục đại viện trường từ trước đến nay chuyện biến thái nào mà chẳng làm được!”

“Phải không?” Lục Ngạn Diễm cười nhạo một tiếng không rõ ý vị, thân hình ấm áp càng áp sát Lục Dung Nhan thêm vài phần, bàn tay to thuận thế cũng bò lên eo nhỏ của cô, bá đạo mà luồn thẳng vào trong vạt áo, “Tôi coi đó là em đang khen tôi!”

“Anh… anh làm cái gì đó?”

Lục Dung Nhan duỗi tay đẩy bàn tay không an phận của Lục Ngạn Diễm.

Lục Ngạn Diễm nhướng mày, đôi mắt đen nhánh nheo n heo nguy hiểm: “Cố ý đem cổ áo kéo thấp đến như vậy, còn không phải là vì câu - dẫn tôi sao?”

“Lục viện trưởng, tôi cảm thấy hình như anh có chút gì đó hiểu sai chữ ‘câu - dẫn’?” Lục Dung Nhan ra vẻ nghiêm túc nói: “Ban nãy, kéo áo hở ngực gì đó, chỉ là xuất phát từ tự tôn của nữ nhân, vì muốn PK với đại tẩu tiểu tam đó, hiểu không? Chuyện này với việc câu - dẫn nam nhân cũng không có quan hệ gì, này bất quá chính là lòng hiếu thắng của nữ nhân đang vùng lên mà thôi.”

Lục Ngạn Diễm bị cô túm chặt tay, hắn cũng không hề vội vã thâm nhập thăm dò, hai mắt đảo từ trên xuống dưới, tay còn lại thì nâng cằm cô lên: “Vậy, tôi chúc mừng em, ban nãy PK toàn thắng! Chẳng những thắng được ông chồng là tôi ưu ái, còn khơi dậy được cậu bé của chồng em đã bị nhốt trong hang tới gần hai tháng…”



Đối diện với đôi mắt sâu thẳm không thể hiểu thấu của Lục Ngạn Diễm, trong lòng Lục Dung Nhan có chút hoảng loạn. Cô vẫn ép bản thân trấn tĩnh lại, làm ra vẻ không e ngại, ưỡn ngực nhướng mày, “Làm sao? Lục viện trưởng đau lòng sao? Hay là mau chạy theo an ủi đại tẩu thân ái đi? Nhân tiện sửa máy tính cho người ta nữa? có điều, tôi nghĩ, chút nữa mà tiểu thúc-tẩu tử, em chồng chị dâu mà bị bắt gặp tiết mục cẩu huyết gì đó, thì có lẽ trái tim của ba mẹ sợ là không chịu nổi đâu?”

“Đang đe dọa tôi à?”

“Không dám. Tôi làm sao dám? Lục đại viện trường từ trước đến nay chuyện biến thái nào mà chẳng làm được!”

“Phải không?” Lục Ngạn Diễm cười nhạo một tiếng không rõ ý vị, thân hình ấm áp càng áp sát Lục Dung Nhan thêm vài phần, bàn tay to thuận thế cũng bò lên eo nhỏ của cô, bá đạo mà luồn thẳng vào trong vạt áo, “Tôi coi đó là em đang khen tôi!”

“Anh… anh làm cái gì đó?”

Lục Dung Nhan duỗi tay đẩy bàn tay không an phận của Lục Ngạn Diễm.

Lục Ngạn Diễm nhướng mày, đôi mắt đen nhánh nheo n heo nguy hiểm: “Cố ý đem cổ áo kéo thấp đến như vậy, còn không phải là vì câu - dẫn tôi sao?”

“Lục viện trưởng, tôi cảm thấy hình như anh có chút gì đó hiểu sai chữ ‘câu - dẫn’?” Lục Dung Nhan ra vẻ nghiêm túc nói: “Ban nãy, kéo áo hở ngực gì đó, chỉ là xuất phát từ tự tôn của nữ nhân, vì muốn PK với đại tẩu tiểu tam đó, hiểu không? Chuyện này với việc câu - dẫn nam nhân cũng không có quan hệ gì, này bất quá chính là lòng hiếu thắng của nữ nhân đang vùng lên mà thôi.”

Lục Ngạn Diễm bị cô túm chặt tay, hắn cũng không hề vội vã thâm nhập thăm dò, hai mắt đảo từ trên xuống dưới, tay còn lại thì nâng cằm cô lên: “Vậy, tôi chúc mừng em, ban nãy PK toàn thắng! Chẳng những thắng được ông chồng là tôi ưu ái, còn khơi dậy được cậu bé của chồng em đã bị nhốt trong hang tới gần hai tháng…”

Nói xong câu, giọng hắn đã khàn cả lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Dung Nhan càng trở nên nóng rực, dáng vẻ y như dã thú gặp được món ăn mình đã săn lùng rất lâu, giấu không được hưng phấn.

Thân hình cao lớn của hắn áp sát vào cô, ngón tay nâng cằm, khiến đầu cô ngẩng cao, nháy mắt tiếp theo, hắn cúi đầu, đôi môi gợi cảm hôn thật sâu bờ môi đỏ của cô, nghe được câu nói đầy gian tà, “Nó không gặp được tôi nhiều ngày như vậy, có lẽ nhớ lắm rồi…”

Khuôn mặt Lục Dung Nhan lập tức đỏ bừng.

Cô đương nhiên hiểu ‘nó’ trong miệng hắn là gì!

Đồ lưu manh này!

Lục Dung Nhan ra vẻ tức giận đẩy hắn, “Ai ngờ được anh chứ?! Mặt dày quá, hông biết xấu hổ sao? Cút đi cút đi! Tôi muốn đi ngủ!”

Lục Ngạn Diễm ôm ngang người cô lên, ném lên giường, thân hình to lớn của hắn thuận thế đè lên, “Giờ ngủ đi…”

“Anh còn chưa tắm đó?!”

“Làm xong thì tắm!”

Chương 72

Vì Sao Không Tới Chỗ Hẹn Ngày Hôm Ấy?


Cứ như vậy, Lục Dung Nhan còn chưa kịp phản kháng, đã bị Lục Ngạn Diễm đè ở trên giường ăn sạch sẽ.

Cô thậm chí hoài nghi, người này không có đòi về nhà, nguyên nhân chính là bởi vì…đệ đệ hắn bị đói lâu rồi! Hắn không nhịn nổi nữa!

Nhưng mà, có khả năng sao?

Trước giờ hắn vốn đào hoa, ong bay bướm lượn, chẳng lẽ vì cô không ở nhà mà cũng nghỉ ngơi sao? Còn lâu cô mới tin.

Đang lúc hai người vật lộn trên giường mồ hôi đầm đìa thì nghe tiếng bước chân rón rén lại gần, dù rón rén nhưng Lục Dung Nhan vẫn là nghe thấy.

“Lục Ngạn Diễm, từ từ… Từ từ…”

Lục Dung Nhan định cản Lục Ngạn Diễm vẫn đang rong ruổi ở trên người mình, Lục Ngạn Diễm lại tựa như mắt điếc tai ngơ.

Lục Dung Nhan nói: “Anh cảm thấy, liệu có phải đại tẩu anh đang nghe lén ngoài kia không?”

Lục Ngạn Diễm khuôn mặt đỏ lừng, ánh mắt có chút âm trầm: “Lục Dung Nhan, em có thể chuyên tâm không hả?”

“…Em nghiêm túc mà! Không tin anh nghe thử đi.”

Lục Ngạn Diễm dùng sức, xuyên vào cô, giọng khàn khàn: “Chẳng phải em hy vọng cô ta nghe được sao?”

“……”

Gia hỏa này thật đúng là nhìn thấu cô mà!

Lục Dung Nhan dám cá, người đứng bên ngoài nhất định là Khúc Ngọc Khê.

Nghe bước chân là đoán được.

Nếu ả đã thích nghe lén như vậy thì cô cũng không thể để cho người ta thất vọng rồi.

“Ông xã, đệ đệ thật là mạnh mẽ…”

Lục Dung Nhan lại cao giọng, khiến giọng mình càng thêm đê mê quyến rũ: “Ôi tình yêu, anh lợi hại quá.”

“…”

Lục Ngạn Diễm chợt nghĩ rằng, hình như mình và cô đang xem phim Tây hay sao… đương nhiên, hắn cũng sẽ không để cho cô thất vọng, nhiệt tình mà đáp ứng.

“A —”

Lục Dung Nhan thân dưới tê dại, rên lên một tiếng.

Lúc này, hoàn toàn không phải vì muốn diễn trò cho Khúc Ngọc Khê bên ngoài.

Cô thật sự đã bị gia hoa trên người xuyên tới tận lục phủ ngũ tạng rồi, hắn chẳng lẽ còn có thể lợi hại đến thế sao?

Lục Ngạn Diễm hiển nhiên thực vừa lòng với phản ứng chân thật của cô, hắn cười gian tà: “Theo lý, vợ đã khen thì chồng không được để cho vợ thất vọng chứ!”

Ví dụ như khen

nàng chân thật phản ánh, hắn không có hảo ý hướng nàng cười xấu xa, “Ta lý phải là không làm thất vọng lão bà sở hữu khen ngợi!”

Tỷ dụ như… khen đệ đệ? Khen quá lợi hại?!

Lục Ngạn Diễm đem cô trêu chọc đến đỏ mặt, bỗng trong phút chốc lại im bặt, từ trên cao nhìn xuống hỏi cô một câu: “Emcùng Giang Trình Minh rốt cuộc quan hệ thế nào?”

“……”

Lục Dung Nhan có chút cạn lời, hai chân quấn chặt eo hắn, không bỏ xuống, đáy mắt còn ướt át nhiễm tình cốc, trước sau không có thay đổi, cô khẽ cắn môi, ảo não trừng mắt với hắn: “Đang lúc như thế này, anh còn đi hỏi người đàn ông khác, không cảm thấy làm mất hứng à?”

Lục Ngạn Diễm kề sát tai cô, gian tà thở một hơi lạnh, môi mỏng khẽ hé ngậm vài thùy tai cô, mím môi kéo kéo, “Em tốt nhất là nên trả lời đàng hoàng, nếu không, đừng trách tôi!”

“Trách như nào đây?” Đôi mắt mờ hơi nước của Lục Dung Nhan khẽ chớp. “lại khiến cho em cả người đầy thương tích à? Lục Ngan Diễm, em cảnh cáo anh, đó là bạo lực gia đình đó, anh dám… a…a… đờ mờ anh!!”

Lục Ngạn Diễm mạnh mẽ tiến công làm lời nói của Lục Dung Nhan nghẹn lại, không nhịn được mà xuất khẩu luôn “Tam Tự Kinh”

Cả người co chặt, trán vã mồ hôi… không phải vì đâu, mà là do có phần… hưng phấn không nói nên lời!

Người đàn ông này dường như đã nắm rõ những điểm mẫn cảm của cô, mỗi lần ra vào đều khiến cô bị kích thích, khiến cô khó mà kháng cự, mà càng khó giữ vững “tường thành”!

Ánh mắt Lục Ngạn Diễm đen nhánh càng thêm nóng bỏng, giọng cũng trầm khàn gợi cảm, “Mẹ anh còn ở dưới nhà đó!”

“…”

Khúc Ngọc Khê bên ngoài nghe hết những kích tình và hưng phấn đó, sắc mặt trắng bệch ra. Tay ả cuộn chặt nắm đấm, buông thõng hai bên người.

“… tao sẽ không để cho mày an ổn như vậy!!! Lục Dung Nhan, mày không xứng với tình yêu của Ngạn Diễm!”

Sau khi lầm bầm ả mới quay người rời đi, mỗi bước của ả đều không cam lòng.

Mà lúc này, trong phòng, trên giường lớn…

“Thành thật nói công đạo cho anh!”

Lục Ngạn Diễm trên cao bễ nghễ nhìn xuống nữ nhân dưới thân, một tay bóp chặt mông cô, nhéo nhéo“Bằng không, anh sẽ khiến em ngày mai không thể xuống giường được!”

“… anh…”

Cô vốn định nói “Anh dám” với hắn, nhưng nghĩ nghĩ thì thấy gia hỏa này thật có gì mà không dám, nói không chừng mình dám nói câu đó thì ngược lại càng khơi dậy con dã thú đói ăn của hắn, cho nên, cô vẫn kiềm chế lại, chuyển lời nói thành: “Đang êm đẹp tự dưng hỏi Giang đại ca làm gì?”

“Em nói thử coi, sao hôm đó lại cho anh leo cây?” Lục Ngạn Diễm nâng cằm cô, mặt chảnh chẹ nhìn cô, cắn răng hỏi: “Vì gã đó sao?”

“Em cho anh leo cây bao giờ?” Lục Dung Nhan tóm tay hắn, hỏi ngược lại: “Em có nói là đồng ý đi ăn với anh à?”

“…Em đang khiêu chiến với trình độ nhẫn nại của anh sao?”

“Được rồi, em thành thật trả lời, anh buông tay đi, nhéo đau quá!”

Lục Ngạn Diễm nghe vậy, lúc này mới buông lỏng cằm cô, biểu tình giương cung bạt kiếm trên mặt cũng thoáng hòa hoãn chút, “Nói!”

“Em cũng không biết phải nói sao. Chuyện em không đến chỗ hẹn anh cũng không thể trách em, em cảm thấy anh nên tự hỏi lại bản thân chứ, có hiểu k hông?”

“Anh phải tự hỏi lại bản thân?”

Lục Ngạn Diễm buồn cười vừa tức giận, chỉ vào mũi của mình, bực bội nói: “Anh đến nhà thuê của em gặp gian phu của em ở cửa. em còn bảo anh tự hỏi bản thân? Anh thât ra muốn em chỉ giáo, là anh phải hỏi cái gì? Hỏi xem sao mình quá dung túng khiến vợ mình cứ đội nón xanh cho mình sao? Hở?”

“Anh tới nhà em thuê?? Khi nào?”

Lục Dung Nhan không hiểu ra sao.

Lục Ngạn Diễm mặt đen sì, không trả lời.

ÁNh mắt hắn như con dao sắc, khóa chặt cô lại, cảm giác như thể hận không thể banh da xẻ thịt cô ra.

“Không phải cái ngày anh hẹn ăn cơm chứ?”

Chính là cái ngày Giang Trình Minh vừa vặn ở đó.

Lục Ngạn Diễm lạnh lùng nhếch méo, “Chính là ngày đó! Anh có phải thực tri kỷ hay không, không có đi vào quấy rầy em cùng gian - phu ân ân ái ái?”

“Biến đi!! Ai là gian - phu? Anh mới là gian - phu đó!! Em cùng Giang Trình Minh đó là quan hệ thanh thanh bạch bạch! Xì, bỏ đi, tạm thời trước không nói hắn, nói anh đi! Anh đã đến rồi vì sao không nói với em? Sao em hoàn toàn không biết? Sao anh lại biết Giang Trình Minh ở đó?!”

Lục Ngạn Diễm như cũ, chỉ gắt gao mà nhìn xô, không đáp lời.

“Chẳng lẽ là lúc Giang đại ca ra cửa lấy cơm hộp, anh gặp được hắn?” Lục Dung Nhan chỉ có cáh dựa vào đoán mò, lại nhỏ giọng nói thầm nói: “Nhưng em không có nghe anh ấy nhắc tới… ô ô…a…”

Lục Dung Nhan chưa nói xong thì đôi môi căng mọng đã bị Lục Ngạn Diễm cường thế phong bế.

Chương 73

Đến Chết Không Phai


“Ưm…ưm…”

“Anh không muốn nghe thấy tên hắn từ miệng em!”

Giọng Lục Ngạn Diễm khàn khàn, tiếng vang lên giữa lúc đôi môi triền miên tương giao.

Giọng điệu, vô cùng bá đạo không ai bì nổi.

“…Ưm, ưm … ừ…”

Không nói thì không nói, dù sao với cô thì Giang Trình Minh thực sự chẳng có gì đáng nhắc tới. Cô Meo_mup khó nhọc hít thở, hôn hển đẩy Lục Ngạn Diễm: “Vậy chúng ta cũng nên nói rõ ràng về đại tẩu của anh ở ga"c sa"ch cha^"m com…”

“Sao lại vòng tới cô ấy rồi?” Lục Ngạn Diễm bất mãn nhăn chặt mày.

“Không phải anh hỏi sao em không đi ăn với anh sao?”

Lục Dung Nhan cảm thấy bờ môi tê dại vì bị người đàn ông này dày vò.

Đúng là chẳng biết ôn nhu gì cả.

Lục Ngạn Diễm rời khỏi cô, “Uh, em nói đi.”

Lục Dung Nhan cân nhắc từ ngữ, không biết nên nói như thế n ào, ấp úng một lúc rồi nói: “Hôm đó em thấy anh và Khúc Ngọc Khê trong phòng ân ân ái ái! Hình ảnh đó của hai người có chút khiến cho người ta cay mắt nên không nhẫn tâm đi vào quấy rầy! Anh thấy vợ anh có thật tri kỷ không hả?”

“Ân ân ái ái?” Lục Ngạn Diễm nhướng mày, nhớ tới chuyện phát sinh ngày ấy giữa mình và Khúc Ngọc Khê ở trong văn phòng.

Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve cơ thể xinh đẹp của Lục Dung Nhan: “Chúng ta bây giờ, có phải cũng đang tính là ân ân ái ái không?”

Lục Dung Nhan có chút hoảng loạn: “Anh đừng có đánh trống lảng!”

“Ghen à?”

“Ai mà thèm ghen!!! Nếu ghen em đã vọt vào rồi, có phải không?” Lục Dung Nhan cổ đỏ như gà chọi cố cãi lấy được.

Lục Ngạn Diễm vừa cười đã lại xị mặt ra.

Lại nghe Lục Dung Nhan nói: “Nhưng em thật sự khó chịu! chúng ta còn chưa ly hôn, hơn nữa, tốt xấu gì em cũng tận tâm tận lực chăm sóc anh hơn một tháng, còn Khúc Ngọc Khê cô ta thì sao? Vừa nghe tới anh có thể bị HIV thì vội bỏ chạy, vừa biết tin không sao thì vội nhào vào lòng anh mà khóc lóc kêu gào lo lắng cho anh?! Có ý nghĩa sao? Lục Ngạn Diễm, em cũng thật mệt cho anh đó! Cái loại đàn bà như vậy mà sao anh để mắt tới vậy? mà trọng điểm là, tới giờ vẫn còn thích! Chẹp chẹp… đúng là si tình quá thể đáng mà!!”

“Ai nói anh còn thích cô ta?”

Bàn tay Lục Ngạn Diễm bắt đầu không an phận sờ loạn trên người Lục Dung Nhan, vừa nói: “Người si tình phải là anh của anh cơ! Anh không phải!”

“…” Ờ , đúng là không phải người si tình mà là hoa tâm đại củ cải!!!

“Hôm đó, đúng là Khúc Ngọc Khê chủ động nhào vào ngực anh, nhưng anh cự tuyệt mà.”

“…” Chính nghĩa gớm chưa! Lục Dung Nhan có chút buồn cười.

“Cười cái gì? Không tin à?”

“… Anh nói em làm sao mà tin đây?” cô thật sự không tin mà!

Lục Ngạn Diễm vô cùng nghiêm túc nhìn Lục Dung Nhan nói: “Nói tới thật sự cũng rất kỳ quái, sao anh lại đột nhiên đối với cô ta không còn cảm giác gì.”

Lục Ngạn Diễm vừa nói, vừa vuốt mái tóc dài của cô, tiếp tục nói: “Hồi trước, anh không chịu nổi khi cô ấy khóc, chỉ cần cô ấy khóc anh sẽ đầu hàng vô điều kiện, nhưng bây giờ thì khác, nhìn thấy cô ấy khóc anh chỉ thấy phiền lòng và mất hết kiên nhẫn, không có thêm một cảm giác nào khác, giống như chẳng còn chút nào đau lòng vậy…”

Lục Ngạn Diễm thở dài, “Đại khái có lẽ do đã mệt mỏi quá lâu rồi!”

Lục Dung Nhan ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mặt, cô cũng không ngờ hắn laại có thể tâm sự với mình thẳng thắn như vậy.

Hôn nữa, cô thật sự cảm giác được mỗi một câu của hắn đều vô cùng nghiêm túc, không hề có ý gạt mình.

Cô không phải là người hắn yêu nên cũng không cần phải nói để lấy lòng cô.

Lục Dung Nhan có chút ngơ ngác nhìn hắn.

“Cho nên, hôm đó thật ra là em có tới tìm anh?” Lục Ngạn Diễm rốt cuộc phát hiện ra trọng điểm.

“… Mổ xong em chạy qua.” Lục Dung Nhan thật thà nói, nhưng rồi lại biện bạch: “Em bận bịu chăm sóc anh cả tháng, có kết quả đương nhiên em muốn biết rồi, bất quá, vừa qua thì đã nghe Khúc Ngọc Khê nói nên…” Lục Dung Nhan nhún nhún vai, “Em cũng không cần hỏi thêm.”

Ánh mắt thâm thúy của Lục Ngạn Diễm khóa chặt cô, thật lâu sau, hắn nuốt nước bọt, cúi đầu, lại hôn cô… thật sâu.

Nụ hôn này, so với những gì cô tưởng tượng thì ôn nhu hơn rất nhiều… nụ hôn khiến cô hoàn toàn lạc lối, cô không hiểu nổi người đàn ông này đến giờ có tâm tư gì với m ình, càng không biết, ý nghĩa của nụ hôn này là thế nào…

Lục Dung Nhan kỳ thật có chút sợ hãi, sợ mình lại trầm luân vào nụ hôn sâu này mà không thể tự kềm chế, sợ chính mình lại một lần nữa trầm luân vào ôn như của hắn.

Lục Ngạn Diễm ôm lấy thân thể mềm mại bị mồ hôi ướt nóng của cô mà tùy ý rong ruổi, hai người cứ thế buông thả cho bản thân, hoàn toàn để những dục vọng từ bên trong hoàn toàn phóng xuất…

Chợt… nghe tiếng Lục Dung Nhan hổn hển hỏi, “Anh có định ký giấy ly hôn không đây?”

Lời nói vừa buông, Lục Dung Nhan có thể rõ ràng cảm giác được người đàn ông ở trên mình toàn thân cứng đờ.

Vẻ mặt nhu tình đê mê còn chưa kịp rút, nghe cô hỏi câu này thì mặt Lục Ngạn Diễm lạnh lùng, rồi sau đó, hắn mở miệng, bất ngờ cắn vào tai cô, giọng trầm khàn: “Vừa dùng xong đã đá người ta đi rồi à?”

“… Là anh đòi mà!”

“Em bị nói sảng hả?”

“Em đang nói chuyện ly hôn với anh mà! Anh có thể nói chuyện đứng đắn không?”

“Có thể! Đứng đắn.”

“……”

Lục Dung Nhan đành trợn mắt lên mà nhìn trời, cô cảm thấy mình hình như đang đàn gảy tai trâu.

Lục Ngạn Diễm ngồi thẳng dậy, lấy khăn tắm ném lên mặt cô.

“Anh chưa từng nói là muốn ly hôn, cho nên, Lục Dung Nhan à, em tốt nhất là gạt bỏ cái suy nghĩ này đi.”

“……” Hắn chưa từng nói qua muốn ly hôn?!

Lục Dung Nhan bật dậy thì hắn đã bước về phía phòng tắm. Cô gọi vọng theo: “không phải anh đã đáp ứng Khúc Ngọc Khê sao?”

“Tình huống lúc đó chẳng lẽ lại để cho cô ấy chết sao?”

Lục Ngạn diễm không buồn quay đầu, nhưng ngay khi đóng cửa phòng tắm lại, hắn nghiêm túc nói: “Em đừng quên ngày kết hôn, anh đã thề giới thánh giá rằng bất kể sinh lão bệnh tử vẫn gắn bó nương tựa cùng nhau, đến chết không phai!”

Vô luận sinh lão bệnh tử, gắn bó nương tựa, đến chết không phai……

Lục Dung Nhan không thể phủ nhận, những lời Lục Ngạn Diễm nói khiến cô thật sự dao động…

Chương 74

Chúng Ta Cùng Cố Gắng.

Lúc ăn sáng, Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên hỏi Lục Dung Nhan: “Thứ tư có rảnh không?”

Khúc Ngọc Khê ngẩng đầu lên nhìn Lục Ngạn Diễm. Lục Dung Nhan cũng nhìn hắn, lắc đầu: “Bữa đó… bạn em sinh nhật ngay ngày đó…”

Khuôn mặt anh tuấn của Lục Ngạn Diễm chợt lạnh, kế tiếp nghe Thôi Trân Ái nói: “Ngạn Diễm, tuần sau là sinh nhật con nhỉ?”

Lục Dung Nhan kinh ngạc. Hèn gì, hôm đó cô cứ nhớ thứ tư có cái gì quen vậy, hóa ra là sinh nhật của Lục Ngạn Diễm, vậy mà cô không nhớ rõ!

Mấy ngày nay đúng là cô có chút ngây ngốc mà. Mặt Lục Ngạn Diễm càng lạnh hơn: “Em hoàn toàn quên rồi sao?”

“…” Cô thật sự không nhớ tới! Mà trọng điểm là hôm đó cô còn hẹn ăn cơm với Giang Trình Minh! Nếu mà Lục Ngạn Diễm biết thì… chỉ sợ…

Lục Dung Nhan chột dạ cắn miếng bánh mì trong tay, “Thì… tới đó em sẽ cố gắng mà… anh muốn quà gì nào? Em mua tặng anh.”

“Không cần!”

Lục Ngạn Diễm từ chối, rồi sau đó, lại làm như không có việc gì mà cúi đầu ăn sáng.

Hắn tuy không nói tiếng nào nhưng Lục Dung Nhan có thể cảm giác được hắn hoàn toàn không vui.

Vì sao? Vì mình quên mất sinh nhật hắn? hay do sinh nhật hắn mà mình còn muốn đi với người khác?

Dù là lý do nào thì Lục Dung Nhan đều cảm thấy mình không ổn, cô thật sự quên mất ngày đó là sinh nhật của hắn, nếu không cô sẽ không đáp ứng với Giang Trình Minh. Nhưng mà nói thật, với tình huống hôm đó, có khi cô dù nhớ vẫn cứ nhận lời mời của Giang trình Minh.

Lục Dung Nhan bắt đầu cân nhắc nên mua quà gì cho hắn. Vốn dĩ trước giờ cô cũng chẳng để tâm tới việc tặng quà hay ăn sinh nhật cùng hắn, năm nay có phải cũng thế không nhỉ?!

Hơn nữa, hắn vừa mới nói không cần, không phải sao?

Đang lúc Lục Dung Nhan rối rắm hết sức, chợt nghe tiếng Lục Ngạn Diễm nói: “Đi thôi nào, không thì muộn giờ làm đó.”

“…a, dạ!”

Lục Dung Nhan vội đứng lên theo. Giờ này, Tiêu Tiêu còn chưa ngủ dậy.

Khúc Ngọc Khê thấy thế cũng vội vàng đứng lên theo, “Ngạn Diễm, vừa tiện lúc, đưa em đi làm với!

“Chị kêu Lý thúc đưa đi đi! Tôi với Dung Nhan đang gấp.”

Lục Ngạn Diễm không nghĩ ngợi mà từ chối thẳng rồi nắm tay Lục Dung Nhan kéo ra khỏi phòng ăn.

Thôi Trân Ái ở phía sau nhìn con mình và con dâu hiếm khi ân ái như vậy, trên khuôn mặt tiều tụy cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, vội nói với Khúc Ngọc Khê: “Ngọc khê, con đừng có gấp, để mẹ an bài Lý thúc lái xe đưa con đi.”

Khúc Ngọc Khê sắc mặt hơi tái, ả biết, Thôi Trân Ái không muốn ả đi theo làm bóng đèn. Nhìn cảnh Lục Ngạn Diễm nắm tay Lục Dung Nhan, biểu tình trên mặt ả càng lúc càng khó coi, nhưng trước mặt Thôi Trân Ái ả chỉ có thể cười nhợt nhạt: “Cảm ơn mẹ.”

Lục Dung Nhan bị Lục Ngạn Diễm một đường nắm tay kéo ra khỏi Lục trạch.

Bị bàn tay to của hắn nắm lấy, Lục Dung Nhan có cảm giác được cả thế giới bao bọc lại, trong lòng lại bất chợt có cảm giác vô cùng kiên định, mà phần kiên định không phân định rõ này khiến cô có chút hoảng hốt, vốn cô định rút tay ra thì hắn lại buông tay, “Lên xe!”

“… dạ,”

Hắn buông tay ra, bàn tay hắn không còn nắm lấy khiến trong lòng cô bất giác có chút mất mát.

Ngồi trên ghế phụ vừa đeo dây an toàn thì nghe Lục Ngạn Diễm hỏi:” Sinh nhật ai?”

“A?” Lục Dung Nhan còn chưa kịp phản ứng.

Lục Ngạn Diễm khởi động xe, nhắc nhở một câu: “Thứ tư tuần sau.”

“……” Lục Dung Nhan hậu tri hậu giác, cuối cùng cũng có phản ứng. Cô có chút xấu hổ mím môi: “À, à… chỉ là một người bạn bình thường.”

“Em chột dạ à?” Lục Ngạn Diễm vừa nhìn kính chiếu hậu vừa liếc cô. Bị hắn nhìn chằm chằm, Lục Dung Nhan có chút ảo giác, như bị hắn đi guốc trong bụng, cô cảm thấy mình dường như đã không thể gạt được hắn, hay nói cách khác, kỳ thật Lục Ngạn Diễm sớm đã đoán được, chỉ là không có vạch trần cô mà thôi.

Cô quyết định nói thật, “… người bạn đó là Giang Trình Minh.”

Quả nhiên, vừa nói xong thì chân mày của hắn đã cau chặt thành hình chữ xuyên川.

Lục Ngạn Diễm còn chưa kịp mở miệng, đã bị Lục Dung Nhan lên tiếng, cô vội giải thích: “Lúc đó, em cũng không nhớ ra cũng là sinh nhật anh mà!”

Lục Ngạn Diễm quay đầu đi tới, lạnh lùng u ám liếc cô nói: “Em cảm thấy anh sẽ vừa lòng với cách nói này của em sao?”

Sinh nhật hắn mà dám quên!! Quên xong còn dám trắng trợn nói ra nữa!

“…” Lục Dung Nhan cũng biết việc mình quên sinh nhật hắn có chút không đúng, nên chỉ ngoan ngoãn ngồi yên không hé răng.

Một lúc lâu sau, thấy Lục Ngạn Diễm mặt vẫn đen xì không nói lời nào, Lục Dung Nhan trộm ngắm hắn rồi cẩn thận hỏi: “Anh thật sự không cần quà sinh nhật sao?”

“Dọn về Thanh Nhã cư đi!”

“A?”

“Anh muốn quà sinh nhật.”

“……”

Lục Dung Nhan sửng sốt. Chẳng lẽ, thật sự hắn không có ý định ly hôn với cô sao? Trong lòng Lục Dung Nhan thêm phần khẩn trương, tối qua lời nói của hắn vẫn còn vang bên tai cô, cái gọi là ‘sinh tử gắn bó, đến chết không phai’, bất luận là ai, hẳn đều sẽ dễ dàng đã bị bốn chữ này cảm động đi?

“Dọn về Thanh Nhã cư đi!” Lục Ngạn Diễm lại lặp lại một lần nữa, liếc cô một cái, “Đón cả Tiêu Tiêu trở về! anh sẽ thuê bảo mẫu chuyên nghiệp sang chăm sóc con.”

“…” ý hắn là?!?

“Lục Dung Nhan……”

Lục Dung Nhan gọi cô, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay cô, không quay sang nhìn cô mà chỉ nói: “Mọi điều anh nói tối qua đều là nghiêm túc!”

Chương 75

Cho Thêm Một Cơ Hội


Lục Dung Nhan nhìn màn hình máy tính trước mặt phát ngốc. Trong đầu cô toàn là lời nói của Lục Ngạn Diễm ban nãy: “Có thể thử xem!”

Có thể thử xem……

Cô có nên cho bọn họ cơ hội thử lại không?

Thật sự, vì con cái, bọn họ cũng nên thử xem!

Có lẽ, từ nay về sau, hắn thật sự bắt đầu đổi tính, mà mối quan hệ của bọn họ cũng chậm rãi chuyển biến hài hòa, dần dần đã giống một gia đình hoàn chỉnh, mà quan hệ giữa bọn họ cũng không cần phải xích mích vì quyền nuôi con nữa!

Cớ sao mà không làm chứ?

“Dung nhan, dung nhan??”

Lục Dung Nhan suy nghĩ còn đang lan man thì đã bị Giang Mẫn xông vào cắt ngang: “Nghĩ cái gì mà nhập thần dữ vậy?!”

“A?” Lục Dung Nhan bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn Giang Mẫn.

Nhìn một hồi lâu.

Giang Mẫn bị cô nhìn chằm chằm, cảm thấy có chút quái dị, “Cậu làm gì nhìn chằm chằm người ta như vậy?”

“Chuyện là… sinh nhật anh cậu.”

“…” Giang Mẫn cũng không có mặt mũi nói với cô rằng hôm ấy không phải là sinh nhật của anh trai mình.

“Tớ không đi có được không? Tớ đưa quà cho cậu, cậu tặng cho anh cậu hộ tớ!” Lục Dung Nhan có chút xin lỗi.

“Làm sao vậy? Cậu có việc à? Cậu bận thì khỏi đi!” Dù sao vốn dĩ ngày đó cũng không phải là sinh nhật của anh cô.

“Bữa đó, trùng hợp cũng là sinh nhật của Ngạn Diễm…”

“Sinh nhật Lục viện trưởng?”

“ừ…” Lục Dung Nhan gật đầu. “Có vẻ anh ấy muốn tớ đi cùng, nên…”

“Vậy thì đương nhiên cậu đi với anh ấy rồi!” Giang Mẫn vô cùng vui vẻ và ủng hộ Lục Dung Nhan. Tuy quan hệ vợ chồng bọn họ khi tốt khi xấu, nhưng trong mắt Giang Mẫn, cô thấy riõ Lục Ngạn Diễm vô cùng quan tâm Lục Dung Nhan, chỉ có cô nàng là người trong cuộc mù mờ mà thôi.

“Anh trai tớ cậu cứ yên tâm, không sao đâu.”

“Tớ hơi xấu hổ với anh cậu, có tính là trọng sắc khinh bạn không nhỉ?”

“Vậy, cậu cũng phải coi sắc là ai?! Là chồng cậu mà! Sinh nhật mà còn kh ông ở bên người ta thì không thể chấp nhận đâu! Yên tâm đi, anh tớ để tớ lo, anh ấy sẽ không để ý đâu!”

“Ừ, vậy giúp tớ xin lỗi anh ấy nha! Còn quà thì mai đi chọn với tớ đi, tớ cũng mua quà cho Lục Ngạn Diễm luôn.” Lục Dung Nhan nói, gãi đầu có chút bối rối, “Tớ thật sự cũng không muốn tặng quà gì cho anh ấy nữa!”

Đương nhiên, ‘anh ấy’ trong lời cô nói chính là Lục Ngạn Diễm.

Tuy hắn nói, hy vọng cô có thể dọn về, hay là… cứ thế làm theo lời hắn nói?!

“A…… Đúng rồi! Còn có một chuyện quan trọng nữa, chút nữa tớ đã quên!”

Lục Dung Nhan vỗ trán. “Đúng là xém nữa quên mầt chuyện chính sự rồi!”

Cô sờ sờ túi, lấy ra một chiếc chìa khóa, “nè!”

Giang Mẫn vẻ mặt nghi hoặc, “Đây là cái gì?”

“Chìa khóa nhà.”

“Nhà gì?” Giang Mẫn không hiểu ra sao.

“Ở ngoại thành có khu chung cư, tớ gửi địa chỉ cho cậu qua điện thoại, áo khoác cậu ở đó!”

“Áo khoác của tớ?”

Lục Dung Nhan chớp chớp mắt, “Đây là Ngạn Sanh ca kêu tớ đưa cho cậu đó.”

Giang Mẫn ngẩn ra, “Lục Ngạn Sanh?”

“Ừ! Quần áo ở đó! Cậu tự đi lấy đi!”

“Nhưng mà…”

“Yên tâm đi, ảnh đi làm nhiệm vụ rồi, lúc này không có ở nhà!”

“Ừ!” Giang Mẫn gật đầu, “… vậy được rồi!”



Giang Mẫn nắm chặt chìa khóa trong tay, chẳng hiểu sao, chìa khóa lạnh ngắt mà cô cảm thấy như nóng bỏng cả tay.



Lục Dung Nhan tâm đang bồi hồi, bàn tay nhỏ đã bị nắm lấy, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, cô ngượng ngùng nhẹ nhàng giãy giụa một chút, nhưng đổi lại là Lục Ngạn Diễm trở tay càng nắm chặt hơn.

“Nghe rõ không?”

Lục Ngạn Diễm nghiêng đầu hỏi Lục Dung Nhan.

Lục Dung Nhan không nói chuyện, chỉ nhìn hắn.

“Trả lời anh!”

Lục Ngạn Diễm lại nói.

Lục Dung Nhan suy nghĩ vài giây, sau một lúc lâu, mới cẩn thận hỏi hắn một câu: “Ý của anh là… anh không định ly hôn sao?”

Lục Ngạn Diễm bất mãn nhăn chặt trán, “Câu hỏi này anh đã trả lời em!”

“… vậy em đổi cách hỏi, ý anh là, về sau này, chúng ta sẽ… sống cùng nhau?”

Lục Ngạn Diễm liếc cô một cái, “Có thể thử xem.”

“……” đáp án này?!

Quá không thành ý đi?!

“Thử xem ý tứ là…… anh sẽ nỗ lực.”

Lúc Lục Ngạn Diễm nói những lời này, hắn không nhìn Lục Dung Nhan.

Nhưng ngữ khí, lại nghiêm trang chưa từng có.

Lục Dung Nhan biết, hắn kỳ thật là không có mặt mũi nhìn cô.

Lục Dung Nhan cũng không có đáp lại, nghĩ một lúc, rồi trở tay nắm chặt bàn tay của hắn.

Cái này…

Đại khái tính là… đáp ứng rồi ư?

Chương 75

Cho Thêm Một Cơ Hội


Lục Dung Nhan nhìn màn hình máy tính trước mặt phát ngốc. Trong đầu cô toàn là lời nói của Lục Ngạn Diễm ban nãy: “Có thể thử xem!”

Có thể thử xem……

Cô có nên cho bọn họ cơ hội thử lại không?

Thật sự, vì con cái, bọn họ cũng nên thử xem!

Có lẽ, từ nay về sau, hắn thật sự bắt đầu đổi tính, mà mối quan hệ của bọn họ cũng chậm rãi chuyển biến hài hòa, dần dần đã giống một gia đình hoàn chỉnh, mà quan hệ giữa bọn họ cũng không cần phải xích mích vì quyền nuôi con nữa!

Cớ sao mà không làm chứ?

“Dung nhan, dung nhan??”

Lục Dung Nhan suy nghĩ còn đang lan man thì đã bị Giang Mẫn xông vào cắt ngang: “Nghĩ cái gì mà nhập thần dữ vậy?!”

“A?” Lục Dung Nhan bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn Giang Mẫn.

Nhìn một hồi lâu.

Giang Mẫn bị cô nhìn chằm chằm, cảm thấy có chút quái dị, “Cậu làm gì nhìn chằm chằm người ta như vậy?”

“Chuyện là… sinh nhật anh cậu.”

“…” Giang Mẫn cũng không có mặt mũi nói với cô rằng hôm ấy không phải là sinh nhật của anh trai mình.

“Tớ không đi có được không? Tớ đưa quà cho cậu, cậu tặng cho anh cậu hộ tớ!” Lục Dung Nhan có chút xin lỗi.

“Làm sao vậy? Cậu có việc à? Cậu bận thì khỏi đi!” Dù sao vốn dĩ ngày đó cũng không phải là sinh nhật của anh cô.

“Bữa đó, trùng hợp cũng là sinh nhật của Ngạn Diễm…”

“Sinh nhật Lục viện trưởng?”

“ừ…” Lục Dung Nhan gật đầu. “Có vẻ anh ấy muốn tớ đi cùng, nên…”

“Vậy thì đương nhiên cậu đi với anh ấy rồi!” Giang Mẫn vô cùng vui vẻ và ủng hộ Lục Dung Nhan. Tuy quan hệ vợ chồng bọn họ khi tốt khi xấu, nhưng trong mắt Giang Mẫn, cô thấy riõ Lục Ngạn Diễm vô cùng quan tâm Lục Dung Nhan, chỉ có cô nàng là người trong cuộc mù mờ mà thôi.

“Anh trai tớ cậu cứ yên tâm, không sao đâu.”

“Tớ hơi xấu hổ với anh cậu, có tính là trọng sắc khinh bạn không nhỉ?”

“Vậy, cậu cũng phải coi sắc là ai?! Là chồng cậu mà! Sinh nhật mà còn kh ông ở bên người ta thì không thể chấp nhận đâu! Yên tâm đi, anh tớ để tớ lo, anh ấy sẽ không để ý đâu!”

“Ừ, vậy giúp tớ xin lỗi anh ấy nha! Còn quà thì mai đi chọn với tớ đi, tớ cũng mua quà cho Lục Ngạn Diễm luôn.” Lục Dung Nhan nói, gãi đầu có chút bối rối, “Tớ thật sự cũng không muốn tặng quà gì cho anh ấy nữa!”

Đương nhiên, ‘anh ấy’ trong lời cô nói chính là Lục Ngạn Diễm.

Tuy hắn nói, hy vọng cô có thể dọn về, hay là… cứ thế làm theo lời hắn nói?!

“A…… Đúng rồi! Còn có một chuyện quan trọng nữa, chút nữa tớ đã quên!”

Lục Dung Nhan vỗ trán. “Đúng là xém nữa quên mầt chuyện chính sự rồi!”

Cô sờ sờ túi, lấy ra một chiếc chìa khóa, “nè!”

Giang Mẫn vẻ mặt nghi hoặc, “Đây là cái gì?”

“Chìa khóa nhà.”

“Nhà gì?” Giang Mẫn không hiểu ra sao.

“Ở ngoại thành có khu chung cư, tớ gửi địa chỉ cho cậu qua điện thoại, áo khoác cậu ở đó!”

“Áo khoác của tớ?”

Lục Dung Nhan chớp chớp mắt, “Đây là Ngạn Sanh ca kêu tớ đưa cho cậu đó.”

Giang Mẫn ngẩn ra, “Lục Ngạn Sanh?”

“Ừ! Quần áo ở đó! Cậu tự đi lấy đi!”

“Nhưng mà…”

“Yên tâm đi, ảnh đi làm nhiệm vụ rồi, lúc này không có ở nhà!”

“Ừ!” Giang Mẫn gật đầu, “… vậy được rồi!”



Giang Mẫn nắm chặt chìa khóa trong tay, chẳng hiểu sao, chìa khóa lạnh ngắt mà cô cảm thấy như nóng bỏng cả tay.

Tan tầm, Giang Mẫn đi theo địa chỉ mà Lục Dung Nhan đã gửi đi đến chung cư ở ngoại thành của Lục Ngạn Sanh để lấy quần áo.

Cô do dự đứng ngoài cửa hồi lâu, biết rõ là bên trong không có ai nhưng tim cô vẫn khẩn trương đập mạnh.

Cô đặt tay lên ngực, hít một hơi thật sâu vẫn không cảm thấy tim m ình đập chậm lại, cô lại hít thêm một hơi nữa.

Vẫn không có tác dụng như cũ.

Thôi! Dù sao trong nhà cũng không có ai.

Cô gom hết dũng khí mở cửa ra.

Quả nhiên, trong nhà không có ai. Không có Lục Ngạn Sanh ở nhà.

Giang Mẫn dù cảm thấy vậy, nhưng trong lòng lại vô cớ cảm thấy mất mát, loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái.

Giang Mẫn nhịn không được tự khinh thường bản thân mình.

Vì sao lại mất mát?! Chả lẽ mình còn thực sự mong ngóng gặp hắn ở nhà sao?!

Giang Mẫn tìm được áo khoác ở móc ngay cửa rất nhanh, cô cũng không dám ở lại lâu mà lấy áo xong thì xoay người ra cửa.

Nhưng không ngờ, cửa mở ra cô suýt nữa đụng trúng một thân ảnh cao lớn.

Cô hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau nhìn người đàn ông bất ngờ xuất hiện ở cửa.

Đang xanh mặt hoảng hốt vì thấy có người, thì ánh mắt cô chuyển thành hoảng loạn, quẫn bách, có chút co quắp…

Không phải nói hắn có nhiệm vụ phải đi sao? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?

“Em…em tới lấy áo khoác…”

Vì khẩn trương mà cô líu cả lưỡi lại.

Mà người đứng ở cửa, Lục Ngạn San, thần sắc vẫn thản nhiên, cũng chẳng có chút nào ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở đây, hay có gì gọi là không tự nhiên.

Giang Mẫn lắp bắp: “Em…em tưởng anh đi làm nhiệm vụ… vậy… em đi trước.”

Nói xong, cô vòng qua hắn rời đi. Nhưng vừa bước đi một bước đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng “Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên! Chìa khóa.”

Cô vội đem chìa khóa trong tay đưa cho hắn.

Lục Ngạn Sanh liếc cô một cái, lại nhìn chìa khóa trong tay cô, đưa tay cầm chìa khóa lên.

Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay ấm áp của cô khiến cô hơi giật mình, má đỏ lên, vội vàng thu tay lại.

Tâm hoảng ý loạn.

“…Em, em đi đây, tạm biệt.”

Giang Mẫn ấp úng.

“Ăn tối với nhau đi!”

Lục Ngạn sanh cất bước đi đến bên cạnh cô.

Hắn càng lại gần, trái tim Giang Mẫn càng giật nảy lên như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Cô vội lùi lại theo bản năng, “Không, không cần!”

Cô không có dũng khí nói chuyện cùng người đàn ông trước mặt.

Cô vội đi vòng qua hắn muốn chạy, nhưng lại bị đôi tay vững chãi của Lục Ngạn Sanh giữ lại: “Anh có chuyện muốn hỏi em.”

“A?”

“Cùng nhau ăn cơm tối!”

“……” Giọng điệu này căn bản là không cho phép cô cự tuyệt.

“… em…”

Giang Mẫn còn muốn nói thêm nhưng đã bị Lục Ngạn Sanh kéo tay đi ra khỏi nhà. Đến tận khi ngồi vào xe của hắn, cô vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.

Trên xe, Giang Mẫn như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Cô vốn nghĩ hắn không ở nhà, nhưng không nghĩ tới lại gặp người mà mình cứ ngỡ sẽ k hông đụng mặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom