Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 746
42746.
Nhiệt độ do lòng bàn tay anh và rượu thuốc ma xát dần thấm vào da cô, trong không khí quanh quẩn mùi rượu thuốc, cô cảm giác mình hơi ngà ngà say.
Anh rũ mắt, hàng mi vừa dài vừa dày chiếu xuống gương mặt anh tuấn, sự lãnh đạm xa cách cũng vì vẻ chăm chú mà trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Anh thế này khiến người khác không khỏi rung động.
Reng reng reng ——
Tiếng chuông di động trên bàn đột ngột kéo Lục Dung Nhan ra khỏi cơn mơ màng, cô giương mắt nhìn quanh phòng, ngoài họ ra thì không còn bất cứ người nào khác.
Thế nhưng anh đang làm cho ai xem đây?
Cô không hiểu.
- Điện thoại của anh kìa.
Thấy Lục Ngạn Diễm vẫn đang chăm chú bôi thuốc cho mình nên cô nhắc một câu, nhưng anh vẫn làm như không biết.
Mãi lâu sau anh mới ngẩng lên trong ánh mắt kinh ngạc của cô:
- Tôi sẽ bảo Tiểu Trịnh đưa em về.
Về?
Chuyện của Trần Thụy còn chưa xong thì cô về sao được?
Hơn nữa còn một ca mổ quan trọng đang chờ cô.
Cô nhất định phải chăm chỉ làm việc, cố gắng kiếm tiền sau đó mới có khả năng đưa Tiêu Tiêu rời khỏi căn nhà lạnh lẽo kia.
Cố ý bỏ qua sự dịu dàng mê người vừa rồi, cô ngồi thẳng dậy rồi nói:
- Chuyện Trần Thụy anh vẫn chưa nói rõ đâu.
Anh đứng dậy rồi cúi người nhìn cô:
- Em thấy mình có khả năng ép tôi đi vào khuôn khổ sao?
Đương nhiên... là không.
Không cần biết con mèo nhỏ là cô có móng vuốt hay không thì trước mặt anh cô mãi mãi chỉ là kẻ yếu thế.
Thế nhưng rõ ràng chính cô làm liên lụy tới Trần Thụy, chẳng lẽ cô không thể đòi công bằng cho cậu ta sao?
Bệnh viện Phụ Nhân là nơi nổi tiếng nhất thành phố này, được làm việc ở đây chính là giấc mơ của hầu hết bác sĩ.
Nhất là với người trẻ tuổi như Trần Thụy, cô vẫn nhớ có hôm cậu ta từng kể về giấc mộng của mình, đó là hy vọng sau khi kết thúc kỳ thực tập thì có thể ở lại đây làm việc, rồi sau đó trở thành bác sĩ chính.
Bộ dáng uể oải khi rời đi vẫn còn như mới trong đầu, cô không thể ích kỷ nhẹ nhàng phá hủy giấc mơ của một người thế được.
Lục Ngạn Diễm tới bàn làm việc rồi cầm lên điện thoại vẫn đang không ngừng kêu, thấy cái tên trên màn hình ánh mắt anh lóe lên một cái.
Dù chỉ là phản ứng rất nhỏ nhưng cô vẫn nhận ra, chỉ là giờ cô cũng chẳng quan tâm nữa.
Nhìn người đàn ông trước mặt, giờ cô chỉ có duy nhất một cách thôi.
Nhịn đau đứng dậy, thấy anh còn đang cúi đầu nhìn điện thoại, khuôn mặt dịu dàng vừa nãy đã dần trở nên lạnh như băng làm cô hoảng hốt khó hiểu, cảnh tượng vừa rồi đã từng tồn tại thật sao?
Hay đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi?
Dùng hết khả năng để làm giọng mình nhỏ nhẹ nhất có thể, cô lên tiếng:
- Đơn từ chức tôi sẽ gửi vào hòm thư cho anh, tôi mệt nên muốn về nhà cha mẹ mình nghỉ ngơi một thời gian...
Tầm mắt anh vẫn dính chặt trên màn hình, hoàn toàn không nhận ra có chút cảm xúc thay đổi nào.
Cô nói tiếp:
- Ba mẹ tôi đã lâu không gặp Tiêu Tiêu rồi nên rất nhớ nó, thế nên...
Cô dừng lại, nhìn khuôn mặt vẫn lạnh nhạt của anh, cuối cùng anh cũng rời mắt khỏi điện thoại, xuyên qua ánh mắt u ám kia cô như thấy được vài phần trào phúng:
- Đang uy hiếp tôi đấy sao?
Lục Dung Nhan cười mỉa:
- Uy hiếp? Lục đại viện trưởng có phải đánh giá tôi quá cao rồi không, sao tôi có thể uy hiếp đến ngài được?
Khóe miệng anh cong lên, trong mắt cô thì nụ cười này hoàn toàn là chế giễu:
- Người nào mà không từng làm vài chuyện ngu xuẩn và không biết thân phận chứ.
Chuyện ngu xuẩn và không biết thân phận ư?
Lục Dung Nhan cười khổ:
- Đời này chuyện ngu xuẩn và không biết thân phận nhất tôi làm chính là gả cho Lục Ngạn Diễm anh.
- Hử?
Anh cười khó hiểu:
- Tôi có thể cho rằng em đang khen mình không?
Cô bất đắc dĩ nhún vai:
- Không, ý tôi là tôi mệt rồi, không muốn tiếp tục khiêu chiến nữa.
Anh nheo mắt, nhìn cô thật kỹ:
- Thế nhưng ngược lại, tôi đột nhiên cảm thấy em rất thú vị, tôi thật sự muốn biết móng vuốt bị em che giấu đã lâu rốt cuộc sắc bén tới mức nào. Có lẽ em biết tôi luôn thích quá trình chinh phục con mồi chứ.
Lý do của anh khiến cô vô cùng nhục nhã:
- Xin lỗi, tôi không phải con mồi của anh, không có thời gian chơi đùa với anh.
- Nếu tôi dùng chuyện của Trần Thụy để trao đổi thì sao?
- Anh có ý gì?
Lục Dung Nhan nhìn anh chằm chằm.
Anh chỉ khẽ nhướng mày:
- Chúng ta bàn điều kiện đi, nếu biểu hiện của em làm tôi vừa ý thì tôi sẽ đồng ý yêu cầu của em, cho Trần Thụy quay lại.
Hả!
Anh nghĩ mình là ai?
Anh lại nghĩ cô là ai?
Một thứ đồ chơi gọi là đến đuổi là đi sao?
Nếu là ngày thường chắc chắn cô đã từ chối ngay lập tức nhưng vì Trần Thụy, trước mắt cô không có cách nào tốt hơn cả.
- Được thôi, anh nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào mới đồng ý để cậu ta quay lại?
- Giúp tôi tắm trong một tuần.
- Hả...
Lục Dung Nhan suýt nữa nghĩ mình gặp ảo giác rồi.
Cô cau mày, hỏi:
- Anh chắc mình không nói nhầm chứ?
Anh cau mày:
- Hử?
Lục Dung Nhan dường như đã hiểu ra.
Người đàn ông có ý muốn chinh phục mạnh thế này sao lại cho phép bất cứ người đàn bà nào giương nanh múa vuốt trước mặt mình chứ?
Không cần biết là cô hay Khúc Ngọc Hi, hoặc là Sandy lần trước thì tính cách đều là loại dịu dàng nghe lời.
Ít nhất ở trước mặt anh là phải dịu dàng.
Gần đây cô khiến anh mất hết sĩ diện vậy nên mới muốn dựa vào chuyện này để dạy dỗ cô sao?
Anh muốn tất cả phụ nữ phải quỳ gối trước mình ư? Có lẽ là thế!
Đúng là người đàn ông nhỏ mọn!
Vì để Trần Thụy có thể quay lại bệnh viện Phụ Nhân thì chút ấm ức này có đáng là gì chứ!
- Được! Tôi đồng ý!
Cô đứng thẳng, kiên định nhìn anh.
- ...
Khóe miệng anh cong lên một ý cười giảo hoạt.
Tầm mắt dừng trên đồng hồ nơi cổ tay làm cô giật nảy mình, đã là hai giờ chiều rồi.
Ca mổ của cô!
Lúc này không để ý tới Lục Ngạn Diễm nữa, cô vội vã quay người.
Nhưng mà...
- Ca mổ chiều nay tôi giao cho người khác rồi.
Hả...
Chuyện này anh cũng biết à?
Người đàn ông này đúng là sắp thành tinh được rồi!
Lục Dung Nhan không khăng khăng giữ lập trường nữa, vì cô có đi thì cũng chẳng kịp.
- Nếu thế tôi về trước đây. Mong anh giữ lời.
Lục Ngạn Diễm nhanh chóng gọi cho Tiểu Trịnh, dặn cậu ta tới đón cô ngay. Cô cũng không từ chối, mắt cá chân giờ vẫn hơi đau, thế nên cô không muốn đứng chờ taxi nữa.
Dựa vào hiệu suất làm việc của Tiểu Trịnh thì có lẽ chỉ trong mấy phút là xe đã dừng trước cổng bệnh viện rồi, thế nên cô tập tễnh đi ra cửa.
Thế nhưng bất chợt phía sau có người bước tới, cô còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bay lên, lần thứ hai cô bị Lục Ngạn Diễm bế rồi:
- Em ra ngoài thế này là định để người khác nghĩ tôi sao đây?
Ha ha, đúng là cô suy nghĩ không thấu đáo rồi, trước mặt người khác họ luôn là đôi vợ chồng ngọt ngào âu yếm mà.
Lục Ngạn Diễm ôm cô ra cửa, Lục Dung Nhan vừa giơ tay mở cửa thì một bóng người xuất hiện bên ngoài đã khiến cô giật nảy người mà bước chân anh cũng khựng lại.
Người con gái tươi đẹp dịu dàng bên ngoài thấy tư thế của hai người thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Khúc Ngọc Hi...
Sao cô ta lại đến đây?
Tim Lục Dung Nhan đập mạnh, cô theo bản năng nhìn về phía Lục Ngạn Diễm, thấy sắc mặt anh cũng hơi đổi.
Cánh tay ôm cô khi nhìn thấy cô ta cũng bất giác buộc chặt hơn, làm cô rất đau.
- Anh Ngạn Diễm...
Mắt cô ta đỏ hoe, như thể vừa mới khóc xong.
Lục Dung Nhan tự nhiên nhớ tới tiếng khóc nghẹn ngào trong điện thoại lúc nãy.
- Thả tôi xuống!
Cô thản nhiên lên tiếng.
Sau khi nói xong lại thấy mình đúng là làm chuyện thừa thãi, dù cô không nói thì Lục Ngạn Diễm chắc chắn cũng làm vậy thôi. Sao anh nhẫn tâm là tổn thương “forever” của mình cơ chứ?
Quả nhiên anh lập tức đặt cô xuống đất.
Đứng giữa hai người họ, bất giác cô có cảm giác mình thật sự dư thừa.
Không biết Lục Ngạn Diễm có nghĩ vậy không? Cô trào phúng tự nhủ thầm.
Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Khúc Ngọc Hi thu lại ai oán lướt qua đáy mắt, khẽ cười nói với Lục Dung Nhan:
- Dung Nhan, chuyện trưa nay mong cô đừng hiểu lầm. Tôi không có ý gì khác mà chỉ đơn giản là muốn anh Ngạn Diễm giúp một chút thôi. Thật ra anh ấy cũng biết Ngạn Sinh rất bận, thời gian ở nhà không nhiều lắm thế nên có nhiều chuyện cũng không lo hết được. Tôi lại quá lo cho cha mẹ mình nên mới mạo muội nhờ anh Ngạn Diễm giúp, mong cô đừng nghĩ nhiều.
Giọng điệu cô ta rất nhẹ nhàng, trong mắt khó nén sợ hãi, cứ như thể bản thân đang vô cùng ấm ức vậy.
Thế này chẳng khác nào Lục Dung Nhan mới là kẻ ghen tị hẹp hòi.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì tầm mắt cô ta đã dừng trên người đàn ông bên cạnh. Giọng nói vẫn mềm mại khiến người ta thương tiếc như cũ:
- Anh Ngạn Diễm, vừa rồi gọi cho anh không được nên em lo Dung Nhan vì chuyện đó mà hiểu lầm rồi cãi nhau với anh. Càng nghĩ lòng em càng không yên nên mới tới đây xem thử, thấy hai người thế này em cũng yên tâm rồi.
Lục Dung Nhan không khỏi thấy buồn cười, đặc biệt tới xem thử ư? Là tới xem chuyện cười sao?
Chỉ là cô cũng từ lời nói của cô ta mà hiểu ra vì sao vừa rồi sắc mặt Lục Ngạn Diễm khi nhìn điện thoại lại kỳ quái như thế.
Không cần nói cũng biết đương nhiên là vì người phụ nữ yếu đuối trước mắt rồi.
Khúc Ngọc Hi lại nói tiếp:
- Anh Ngạn Diễm, chuyện cuối tuần đi đón cha mẹ em... em đã nói với Ngạn Sinh rồi, anh ấy không ngại nhờ anh, nếu thế cũng không sợ chuyện này làm nhà họ Lục không yên rồi phải không?
Nói tới đây cô ta còn liếc Lục Dung Nhan với vẻ đầy thâm ý.
[Vợ chồng Dung Nhan]