-
Chương 713
42713
Lục Phù Tang vội vàng nghe điện thoại.
- Hoắc Thận?
- Anh đây!
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Hoắc Thận kèm theo tiếng gió thổi.
- Anh đang ở bên ngoài hả?
- Ừm.
Hoắc Thận châm một điếu thuốc rồi thảy một điếu cho Khỉ.
Khỉ đón lấy.
Đoạn y hỏi Phù Tang:
- Em đang làm gì thế?
- Em chuẩn bị đi ngủ, còn anh thì sao?
- Gọi điện thoại.
- ...
Nhảm nhí!
- Hình như tín hiệu bên anh không tốt lắm thì phải?
- Nghe không rõ à?
- Nghe rõ nhưng hơi rè ấy. Anh sao rồi? Ở đấy quen không anh? Có ổn không?
- Tốt lắm.
- Anh nói dối. Lúc lão ngũ về có nói thế đâu, anh ta bảo bên ấy hẻo lánh lắm, chẳng có gì cả. Bây giờ em thật sự thấy hối hận, em không nên để anh đi...
Hoắc Thận cười nói:
- Em đừng nghe lão ngũ nói bậy! Ở đây em chẳng thiếu gì cả, chỉ thiếu em thôi.
- ...
Thế này có tính là dỗ ngọt không đây?
Lục Phù Tang cảm thấy không quen lắm.
- Em..
- Hửm?
Phù Tang mấp máy môi rồi nói:
- Thôi bỏ đi, không có gì...
- Em nói đi.
- ...Em nói nhé?
- Cứ nói đi.
- Em có thể tới thăm anh được không?
- ...
Hoắc Thận ở đầu dây bên kia ngây người ra.
- Không tiện đúng không? Em đã nói không muốn nói rồi mà.
- Cuối tuần này à?
- Được không?
Giọng nói Lục Phù Tang lộ ra vẻ mong chờ.
- Anh không chắc lắm, để anh hỏi trước đã. Em chờ chút.
Hoắc Thận nghiêng đầu hỏi Khỉ đang ngồi dưới đất:
- Khỉ, chúng ta có khu cho người nhà tới thăm không? Một phòng thôi cũng được.
- Khu thì không có, nhưng có một căn phòng! Có điều. trước giờ chẳng có ai tới thăm bọn tôi cả, cho nên phòng ấy bừa bộn lắm. Sao thế? Có người muốn tới thăm anh à?
Hoắc Thận không trả lời câu hỏi của Khỉ, y quay sang nói với Phù Tang:
- Cuối tuần em tới đây đi! Anh bảo lão ngũ đưa em qua.
- Vậy có phiền anh ta lắm không?
Lục Phù Tang cảm thấy ngại ngại, nhưng nếu lão ngũ không đưa thì chắc chắn cô không tìm được chỗ ở của Hoắc Thận, nghe nói xóm nhỏ bọn họ ở ít xe lắm!
- Không đâu.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, tới giờ đi ngủ thì cúp máy.
Hoắc Thận bước xuống ngôi một, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Y căn dặn Khỉ:
- Cậu dọn dẹp phòng cho người nhà trước cuối tuần cho tôi!
- Sao vậy? Đại ca, bộ có người muốn tới thăm anh à?
- Ừm..
- Ai thế?
Linh hồn bà tám của Khỉ rực cháy.
- Lẽ nào là chị dâu?
- Ừm.
- Wow!! Nhất định chị dâu rất xinh đẹp! Chậc chậc chậc, đại ca may mắn ghê. Anh vừa tới đây thì chị dâu đã vội tới thăm anh rồi. Chắc lát nữa đầu bếp Vu biết chuyện này thì trùm chăn khóc ầm lên mất! Ngày nào anh ta cũng nằm mơ, muốn vợ anh ta tới thăm mình. Kết quả vợ ảnh lại chê chỗ này tệ quá nên chẳng chịu tới!
- ...
Thằng nhóc này nói nhiều thật!
Tuần đầu tiên khi tới đây, Hoắc Thận chỉ toàn dọn dẹp vệ sinh.
Tuy y đã trải qua các khóa huấn luyện dã ngoại, cũng từng ở mấy chỗ dơ bẩn hơn nhiều nhưng y thật sự chẳng thể ở chỗ dơ dáy thế này trong thời gian dài, nhất là trong doanh trại nữa chứ!
Từ phòng ngủ tới phòng khách, đến phòng bếp, nhà ăn, phòng dành cho người nhà, thậm chí cả sân huấn luyện cũng được quét dọn sạch sẽ.
Còn những con cờ mạt chược thì Hoắc Thận đốt sạch. Tuy mấy người không muốn nhưng cũng chẳng dám nói lời nào, chỉ dành cúi đầu đầy buồn bực đốt cho ngôi mộ kia.
Có lẽ do lâu rồi chưa quét dọn, cho nên lúc cả năm người họ dọn dẹp xong hết thảy cũng tới cuối tuần luôn rồi.
Lúc lão ngũ đưa Phù Tang tới đã là tối ngày thứ bảy.
Hoắc Thận đứng trên u đất, y phát hiện đây đúng là chỗ tốt. Bình thường đứng đây cũng có chút tín hiệu điện thoại, lại thêm đây là chỗ cao nên khi y đứng trên đó thì có thể nhìn ra rất xa.
- Tới rồi kìa!! Chị dâu tới rồi!!
Lúc Khỉ vừa la lớn lên, Hoắc Thận nhìn thấy một chiếc xe Jeep quân dụng màu xanh đang chạy nhanh tới đây.
Y híp mắt lại.
Lúc này, nhóm người đầu bếp Vu, Tiểu Hắc, Bự Con cũng ăn nhịp đứng thành một hàng.
Chiếc xe Jeep dính đầy bùn đất đỗ trong sân huấn luyện.
Lúc xe mới ngừng lại, một thân ảnh mềm mại nhào tới chỗ Hoắc Thận nhanh như gió.
Dường Hoắc Thận vẫn hơi bất ngờ, chờ tới khi y hoàn hồn lại thì người nọ đã nhào vào lòng y rồi.
Hoắc Thận dang tay ra, ôm chặt lấy cô.
Trên người Phù Tang thoang thoảng hương thơm ngát của riêng cô, khiến trái tim trống rỗng mấy ngày qua của y bỗng chốc tràn đầy.
- Khụ khụ...
Phía dưới vang lên tiếng ho khan của lão ngũ nhằm nhắc nhớ hai người chú ý chừng mực.
Lục Phù Tang sực tỉnh rồi vội vàng buông Hoắc Thận ra. Lúc này cô mới nhìn thấy những người khác ở cạnh đấy, mặt lập tức đỏ bừng lên. Sau đó cô nghe họ cùng hô lên:
- Chào chị dâu!
- ...??
Gọi cô hả??
Chị dâu ư? Xưng hô kiểu này...
Lục Phù Tang vô cùng lúng túng, cô chỉ đành phất tay đầy xấu hổ xem như đáp lại bọn họ.
Nếu Phù Tang biết ở đây còn những người khác thì cô đã không kích động nhào tới ôm y đâu.
Lục Phù Tang đỏ mặt nhìn sang Hoắc Thận, mà y vẫn thản nhiên như cũ. Y kéo tay cô bước xuống ụ đất, rồi xách hành lý của cô đi tới phòng dành cho người nhà.
Lúc hai người họ vừa mới vào phòng, cửa phòng bị gõ liên tục.
- Cộc cộc cộc...
Hoắc Thận nhíu mày, trông rất khó chịu.
- Vào đi!
Khí ló đầu vào, trong tay còn cầm một rổ nho tươi.
- Chào chị dâu! Chị ăn trái cây nhé!
- Cảm ơn...
Lục Phù Tang vội vàng nói cảm ơn.
Còn Khỉ thì cười đáp:
- Chắc chị dâu vẫn còn trẻ nhỉ? Trông còn nhỏ hơn tôi nữa.
- ...
Lục Phù Tang sờ mũi đầy lúng túng.
- Tôi hai mươi rồi.
- Ồ! Tôi cũng hai mươi nè! Trời ạ, đại ca! Anh đã bao nhiêu tuổi rồi hả? Đây chẳng phải là trâu già gặm cỏ non hay sao?
- Lượn đi!
Hoắc Thận đạp Khi ra ngoài.
Lục Phù Tang thấy thế thì nghẹn cười.
Trâu già gặm cỏ non! Hình dung chuẩn thật đấy.
- Em cười gì hả?
Hoắc Thận vờ xụ mặt hỏi cô.
- Không có!
Lục Phù Tang cười cười lắc đầu.
- Chẳng qua em thấy mấy người các anh buồn cười quá thôi. Có điều, lẽ nào cả đại đội chỉ có năm người thôi à?
Hoắc Thận chẳng ừ hử gì cả.
- ...
Phù Tang cười hỳ hỳ.
Sau đó Hoắc Thận kéo Phù Tang dựa lưng vào lòng mình, ngồi trên đùi y.
- Đừng nói tới bọn họ nữa, nói chuyện của chúng ta nào!