-
Chương 705
42705
Văn phòng phó hiệu trưởng—
Hoắc Thần ngồi trên sô pha bằng da thật, chân dài vắt lên sang trọng, trên tay còn kẹp theo một điếu thuốc.
Tần Chấn Nam đầu tóc bạc trắng, sớm đã hiện lên màu sắc của năm tháng trên đó, một tay chóng bên hông mà đứng trước Hoắc Thận, một tay chỉ vào mũi y chửi rủa một cách lợi hại:
- Cái thằng nhóc đáng chết nhà cậu, ngày thường khoa trương tôi cũng lười mà để ý đến cậu, nhưng hôm nay là chuyện gì hã? Cậu nói xem, tại sao lại cùng với học sinh của cậu mà thân cận đến như vậy? Không lẽ cậu không biết nhưng vậy sẽ dễ bị người chửi mắng lắm không? thường ngày cậu không phải là một người bất quy tắc như vậy, lần này là cái chuyện gì đây hã? Cậu nhanh chóng giải thích rõ ràng cho tôi! Không giải thích rõ ràng, cậu xem tôi làm sao mà xử lý cậu!
- Cũng chỉ là một chuyện như vậy thôi!
- Cái gì mà một chuyện như vậy? Cậu nói rõ ràng ra cho tôi!
Tần Chấn Nam sớm đã tức điên lên rồi.
Hoắc Thận hít sâu một hơi điếu thuốc trên tay, sau đó dùi đầu thuốc vào gạt tàng bên cạnh, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn lão Tần phía trước đã tức đến muốn phun ra khói, y cũng chậm rãi đứng lên, an ủi Tần Chấn Nam:
- Ông không phải luôn nói cháu cũng đã hơn ba mươi rồi sao, nên tìm một nửa rồi còn gì? Lần này, cuối cùng không cần ông phải hao tổn tâm sức mà giúp cháu tìm bạn gái nữa rồi, phải không?
- Cái thằng hổn đản nhà cậu!! Đúng là tạo phản rồi mà!
Tần Chấn Nam nói xong, vơ tay cầm lấy một cây thước để trên bàn làm việc, ‘bốp—’ một tiếng, đánh thẳng lên mông của Hoắc Thận:
- Tôi với ông nội của cậu cũng có giao tình sống chết mười mấy năm với nhau rồi, cháu trai của ông ấy cũng chính là cháu trai của Tần Chấn Nam tôi đây, tôi mà không dạy dỗ cậu cho tốt, sau này tôi làm sao có mặt mũi nào mà đi gặp ông nội của cậu nữa đây hã!
Tần Chấn Nam và ông nội của Hoắc Thận lúc trẻ là chiến hữu, hai người không những cùng nhau xông pha tiền tuyến, cái gọi là giao tình sống chết chính chắn, Tần Chấn Nam là một người đàn ông cả đời cũng không rơi một giọt lệ nào, mãi cho đến vài năm trước lúc ông nội của Hoắc Thận qua đời.
- Ai dô!! Đau—
- Lão Tần, lão Tần!! Nói chuyện thì chúng ta từ từ nói!! Quân tử động khẩu không động thủ!
- Lão Tần!! Ai da! Ông nội... ông nội........... ông xem anh em của ông này, ông không còn nữa, ông ấy liền bắt nạt cháu nội của ông như vậy đó...
Tần Chấn Nam tức đến xém chút muốn mắc bệnh tim đi, nhưng vừa nghe đến Hoắc Thận nhắc đến ông nội của y, cây thước trên tay của ông ta cũng dừng lại.
Hoắc Thận xoa xoa cái mông bị đánh của mình, khỏi nói đi, đau thật đó!
‘Bộp’ một tiếng, Tần Chấn Nam bỏ cây thước lại lên mặt bàn, thức giận mà trừng mắt nhìn Hoắc Thận:
- Tôi hỏi cậu, cậu thật sự là cùng với học sinh đó đang... đang yêu nhau?
- .... Tàm tạm đi.
- Cái gì gọi là tàm tạm hã?!
Tần Chấn Nam lại tức đến cầm cây thước trên bàn lên lại:
- Có phải là muốn tức chết tôi rồi, để tôi đi gặp ông nội của cậu rồi, cậu mới cam tâm có phải không? hã?!
- Được được được, cháu nói đàng hoàng! Ông ngồi xuống trước đi, để thước xuống trước.
Hoắc Thận đi về phía trước, cầm lấy cây thước trong tya của Tần Chấn Nam, vứt thẳng lên bàn làm việc của ông, sau đó dìu lấy vai của ông, dìu ông đi đến sô pha ngồi xuống, sau đó rót một tách trà bưng đến cho ông:
- Ông đừng tức giận, nghe cháu nói đàng hoàng với ông, được không?
- Cậu nói! Tôi muốn xem xem cái thằng hỗn đản nhà cậu có thể nói ra được lời nào!
Tần Chấn Nam nói xong, uống một hớp trà lớn trong tay, sau đó đặt ly xuống bàn lại.
Hoắc Thận không ngồi xuống, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà đứng phía trước Tần Chấn Nam:
- Nghiêm túc mà nói, thực sự thì cháu và tiểu nha đầu đó không tính là yêu nhau...
Sắc mặt đen sì kia của Tần Chấn Nam, cũng tính là tốt hơn một chút đi.
Nhưng lại nghe Hoắc Thận nói tiếp:
- Có thể nói là cháu đơn phương cô ấy đi.
-...
Cánh môi của Tần Chấn Nam run lên một hồi:
- Thước của tôi đâu!
- Lão Tần!!
Hoắc Thận giữ chặt lấy ông:
- Cháu của ông là thật sự thích cô ấy! Cháu cũng là không phải xung động nhất thời, cháu thích cô ấy cũng đã gần ba năm rồi! Cháu nghiêm túc đó!
Tần Chấn Nam ngẩng người một hồi, sau đó mới phản ứng lại kịp:
- Ý của cậu là, con nha đầu đó chính là cái người mà lúc đầu cậu nói với tôi, người con gái cậu luôn thích?
- Đúng! Ông vẫn luôn cho là cháu mượn cớ để từ chối gặp mặt đó.
- Cậu nói láo! Con nha đầu đó mới bao nhiêu tuổi?! Mới chẳng qua hai mươi! Cậu thích nó được ba năm? Ba năm trước cô bé đó được bao nhiêu tuổi? Cậu tính cho tôi xem, tính xem!!
-... Lão Tần, bình tĩnh! Bình tĩnh—
- Nói chuyện với tên hỗn đản không có tiết tháo nhà cậu, nói cái gì mà bình tĩnh hã?
Hoắc Thận nhướng nhướng mày, quay người ngã lên lại sô pha bên cạnh Tần Chấn Nam:
- Tóm lại, chuyện này chính là như vậy đó, cháu thích cô ấy, nhưng mà không có liên can gì đến cô ấy! Ông muốn xửa lý thì xử lý cháu, đừng lôi cô ấy vào đây là được rồi.
- Cậu dám uy hiếp tôi? Còn thật là tưởng tôi không dám phạt cậu, có phải không?
- Cháu làm sao mà dám chứ? Lão Tần, cháu nói với ông là thật đó, ông phạt đi! Tốt nhất là điều cháu rời khỏi chỗ này, cháu cầu còn không được.
Hoắc Thận thật sự là cầu còn không được nữa đó.
Tần Chấn Nam lãnh đạm mà hừ lạnh một tiếng:
- Đem cậu điều đi, thì cậu có thể danh chính ngôn thuận mà qua lại với học sinh của tôi rồi, có phải không? Nếu như tôi không điều cậu đi, mà tôi chuyển cô ta đi thì sao?
- Lão Tần, ông đừng có hồ đồ! Cuộc đời của cô ấy mới vừa bắt đầu thôi! Không thể để chúng ta trên hồ sơ của cô ấy chỉ tay vẽ chân đâu.
Hoắc Thận hiếm khi có bộ dạng nghiêm túc.
Mà lúc này, bên ngoài truyền đến những âm thanh ồn ào.
Là Phù Tang đang cố mà xông vào văn phòng, nhưng lại bị lão ngũ đứng bên ngoài chờ đợi kết quả ngăn cản lại.
- Để cho tôi vào trong! Tôi có lời muốn nói với hiệu trưởng.
Phù Tang không dễ dàng gì mà tìm được văn phòng phó hiệu trưởng, kết quả, vẫn chưa đi vào trong đã bị lão ngũ cản lại bên ngoài.
- Anh tư đang nói chuyện với hiệu trưởng Tần! Cô đừng vào trong nói năng lung tung nữa! Nghe lời. Anh tư nhất định có thể bảo vệ cô mà.
- Tôi không cần anh ấy bảo vệ tôi! Lần này là chuyện của cả hai người chúng tôi, tôi không cần một mình anh ấy vì tôi mà gánh hết tất cả!
Lời của Phù Tang đều được hai người ở bên trong văn phòng nghe rất rõ ràng.
Tần Chấn Nam ngước mắt lên nhìn Hoắc Thận đối diện đang chau mày:
- Nghe thấy chưa? Tiểu nha đầu người ta căn bản là không cần cậu bảo vệ .
- Cháu nói chuyện với cô ấy một lúc! Tiểu nha đầu lì lớm chính là rất phiền.
Hoắc Thận nói xong, đứng dậy liền muốn bước ra ngoài cửa.
- Không cần nữa!
Tần Chấn Nam nói vọng ra cửa với lão ngũ:
- Để em ấy vào đây!
Lão ngũ không dám làm trái lại với mệnh lệnh của Tần Chấn Nam, chỉ có thể để cho Phù Tang đi vào trong.
Hoắc Thận ngăn cũng không ngăn kịp/
- Hiệu trưởng Tần.
Phù Tang vừa nhìn thấy Tần Chấn Nam, thì vội vàng mà kính cẩn cuối đầu chào ông một cái.
Tần Chấn Nam đứng dậy từ ghế, nghiêm túc mà đánh giá cô, cứ như bộ dáng đang đánh giá cháu dâu tương lai của mình vậy.
Hoắc Thận đi về trước một bước, kéo lấy tay của Phù Tang bước ra ngoài:
- Em làm cái gì vậy? Không phải là bảo em ngoan ngoãn ở kí túc xá chờ rồi sao?
- Anh đừng cản em lại! Em có lời muốn nói với hiệu trưởng Tần! Đây không phải là chuyện của riêng một mình anh...
- Nhưng mà tôi nói là được!
Biểu tình trên mặt Hoắc Thận nghiêm túc vài phần, sau đó lại bổ sung thêm một câu:
- Chuyện lớn đàn ông làm chủ.
-...
- Buông trò ấy ra.
Tần Chấn Nam điềm đạm mà mở miệng, quay đầu nhìn Phù Tang sắp bị kéo ra khỏi cửa, nhìn cô huơ huơ tay,
- Đến đây, ông Tần muốn nghe cách nghĩ của con.
Nhìn thấy Hoắc Thận vẫn kéo tay cô không buông, Tần Chấn Nam trừng y một cái:
- Buông trò ấy ra!