-
Chương 597
- Chung Lãnh vẫn thèm nhỏ rãi con nhóc kia, đợi mày đi khỏi là nó lập tức lẩn vào Mặc Hiên các ngay! Mày thấy nó sẽ bỏ qua cho người đàn bà của mày hả? Sợ là chờ tới lúc cảnh sát đuổi đến nơi thì người đàn bà của mày đã bị người ta đâm cho sướng đến hỏng người rồi đấy, ha ha ha!
Kết quả chưa đợi Cố Sinh nói hết một một đấm đã đập vào mặt anh ta, Hoắc Thận đấm rất mạnh, không đợi anh ta kịp phản ứng đã lại đấm tiếp. “Phụt — ” một cái máu tươi đã trào khỏi họng rồi thấm đỏ môi anh ta rồi. Cố Sinh tức giận chửi:
- Mẹ nó! Mày đúng là thằng rác rưởi, có giỏi mày thả tao rồi đánh tay đôi xem! Căn bản mày không phải đối thủ của tao đâu Hoắc Thận!
Hoắc Thận không có thời gian để ý đến mấy lời khiêu khích của anh ta, y lấy di động ra rồi gọi cho Triệu Đinh Niên đang tới Mặc Hiên các cứu người.
Y quắc mắt trừng Cố Sinh:
- Cố Sinh, tốt nhất mày hãy cầu nguyện để cô nhóc kia không xảy ra chuyện gì đi, nếu không thì đền mấy cái mạng chó của mày cũng không đủ đâu! Dù pháp luật tha cho mày thì Cô Lang chắc chắn cũng không buông tha mày! Họ có cả nghìn cách để khiến mày sống không bằng chết đấy!
- Cô Lang?
Vừa nghe thấy cái tên này là sắc mặt Cố Sinh đã lộ vẻ hoảng hốt:
- Con nhãi kia có quan hệ gì với Cô Lang?
Hoắc Thận chỉ cười khẩy:
- Quên không nói cho mày biết, cô ấy là con gái của Lục Ngạn Diễm, cô chủ nhỏ nhà họ Lục đấy!
- Con... con gái nhà họ Lục ư?
Sắc mặt Cố Sinh đã cực kỳ hoảng loạn.
Mà lúc này bên kia đã có người bắt máy, giọng Triệu Đinh Niên truyền tới:
- Hoắc Thận à? Bên chỗ cậu sao rồi?
- Bên đó thì sao? Cô nhóc kia sao rồi? Có cứu được không?
- Cứu được rồi! Cậu cứ yên tâm, chuyện cậu nói sao tôi dám qua loa chứ?
- Cô ấy không sao chứ? Chung Lãnh thì sao?
Hoắc Thận nói xong còn trừng Cố Sinh như thế muốn băm người ra, mà anh ta cũng nhìn y vẻ hết sức căng thẳng.
- Chung Lãnh phải đền tội rồi! Tôi tới vừa kịp lúc cứu được cô bé này, nếu không thì đúng là không biết phải ăn nói làm sao với cậu và nhà họ Lục nữa đây!
- Chắc chắn không có chuyện gì chứ?
- Chắc chắn!
- Ừ.
Hoắc Thận nói xong thì cúp máy.
Đôi mày cau chặt cũng đã giãn ra.
Y không nhìn Cố Sinh nữa mà lên xe rời đi.
- Anh Hoắc, chúc mừng anh! Cuối cùng cũng tự do rồi!
Lái xe ngồi ghế trên chân thành chúc mừng cho y.
Hoắc Thận vuốt mặt:
- Ừ! Đúng là chuyện đáng chúc mừng! Ít nhất là đêm nay tôi có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon rồi!
Thời gian nằm vùng năm năm trong Bách Hội Môn gần như y chưa từng có một giấc ngủ tử tế nào.
Không có tâm trạng để ngủ mà cũng không dám ngủ! Chỉ sợ khi mình đang ngủ sẽ bị đánh úp bất chợt, thế nên mỗi ngày mỗi đêm y đều phải tập trung hết sức lực để tỉnh táo!
Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc, y cũng được giải thoát rồi...
Đây có phải nghĩa là cuộc sống của Hoắc Thận y giờ mới bắt đầu không?
Hoắc Thận khép chặt mắt, lập tức rơi vào giấc ngủ.
Lần đầu tiên y ngủ ngon như thế, dù đang trên xe nhưng còn yên tâm hơn năm năm ngủ trên giường vừa qua.
...
Lục Phù Tang trở về nhà rồi cứ không ngừng hỏi thăm tình trạng của Hoắc Thận bây giờ.
- Ba ơi, chuyện bến cảng sao rồi? Xong chưa ạ?
Lục Phù Tang cứ nhõng nhẽo hỏi đi hỏi lại cha mình.
- Ba đã gọi hỏi thăm Triệu Đinh Niên rồi, bên kia mọi chuyện đều ổn, đám tội phạm cũng đã phải đền tội! Cảnh sát có người bị thương nhưng cũng may là không có gì nghiêm trọng, họ đều đã được đưa tới bệnh viện rồi.
- Có người bị thương ạ? Thế Hoắc Thận thì sao? Tình trạng của Hoắc Thận sao rồi ba?
- Hoắc Thận không sao!
Lục Ngạn Diễm nhìn con gái bằng ánh mắt kỳ lạ:
- Trông con sốt ruột nhỉ? Lão Triệu bảo cậu ta về nhà nghỉ rồi.
- Đương nhiên là con phải sốt ruột rồi!
Lục Phù Tang biết mọi chuyện đều ổn thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cô rốt cuộc cũng yên tâm ngồi xuống cạnh cha mình:
- Nếu không có anh ta chắc giờ đến xương của con cũng mất rồi ấy chứ, đương nhiên là con phải lo cho anh ta rồi đó ba.
- Đúng rồi! Cậu ta là ân nhân của con gái mình, con bé quan tâm cậu ta là chuyện nên làm mà!
Lục Dung Nhan cũng phụ họa theo.
- Ừ, cậu ta đúng là ân nhân của con gái mình, nhà mình nên biết ơn cậu ta, nhưng có chuyện này...
Nói tới đây thì Lục Ngạn Diễm lại nhìn thật kỹ con gái rồi mới tiếp lời:
- Tang Nhi này, có một chuyện con nhất định phải nói thật với ba đấy.
- Có chuyện gì thế ba?
Lục Phù Tang ngây ngốc hỏi cha mình.
Lục Dung Nhan cũng nhìn chồng mình vẻ nghi hoặc.
Lục Ngạn Diễm liếc con gái rồi lại quay sang nhìn vợ, giống như còn đang suy nghĩ xem có nên nói hết ra không nữa.
Anh càng thế này thì Lục Dung Nhan càng sốt ruột:
- Ngạn Diễm, rốt cuộc là anh muốn hỏi gì thế? Mau hỏi đi! Anh cứ ấp úng thế này cũng làm em sốt ruột chết mất!
- Hoắc Thận báo cáo về cho tổ chức là... hai đứa từ sáng tới tối đều ngủ chung một gian phòng, có phải không?
- ...
Lục Phù Tang thật sự không thể ngờ đến chuyện riêng tư thế này mà Hoắc Thận cũng báo cáo lại cho tổ chức được nữa!
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nói sao thì cô cũng chỉ là trách nhiệm của y thôi phải không? Thế nên những chuyện xảy ra giữa hai người đương nhiên là y phải báo cáo đầy đủ với cấp trên rồi!
Vì không có bất cứ cảm xúc cá nhân nào thế nên mới có thể thản nhiên báo cáo lại tất cả mọi chuyện giữa họ cho tổ chức đúng không?
Không biết vì sao mà lòng Lục Phù Tang lại thấy rất khó chịu, cảm giác này giống hệt như khi trước biết lý do vì sao mà y lại cứu mình. Vừa chua xót vừa bức bối, cảm xúc này dần lan rộng trong tim cô, nhưng lại không tìm được lý do nào hợp lý hết.
- Ngủ cùng phòng á?
Lục Dung Nhan kích động hét lên, cô nắm chặt tay con gái rồi hỏi:
- Không phải con bảo hai đứa không có quan hệ gì sao? Sao lại... sao lại ngủ cùng phòng chứ hả? Thằng nhãi kia có làm gì còn không? Con vẫn chưa thành niên đâu! giờ còn đang là học sinh cấp ba đấy! Tang Nhi, nếu có chuyện gì thì nhất định không được giấu mẹ!
Lục Dung Nhan còn chưa nói xong mà viền mắt đã đỏ hoe rồi.
- Mẹ đừng kích động thế, con không nói dối mà! Con và anh ta thật sự không có gì hết!
Lục Phù Tang ra sức giải thích:
- Đúng là con và anh ta ở cùng một phòng, nhưng mà con... con đều nằm dưới đất thôi!
- Nói dối!
Lục Ngạn Diễm thẳng thừng chọc thủng những lời bịa đặt của con gái.
- ...
Lục Phù Tang thật sự không thể ngờ tên kia lại báo cáo chi tiết tới mức này nữa.
Quỷ tha ma bắt!
- Phải! Về sau đúng là chúng con có ngủ cùng giường nhưng mỗi người đắp một chăn riêng, anh ta vốn không hề chạm vào con! Con thề đó, thật mà! Hoắc Thận không phải người như thế! Anh ta nếu thật sự muốn làm gì con thì cũng chẳng cần báo cáo hết với tổ chức như thế rồi!
Lục Phù Tang ra sức giải thích nguyên nhân, bởi cô không muốn gây phiền phức cho Hoắc Thận thêm nữa.
Nếu nhỡ cha cô trách mắng người ta thì sao đây?