-
Chương 573
Phòng nghị sự___
- Cốc cốc cốc
Ngoài cửa, truyền tới mấy tiếng gõ cửa gấp gáp.
- Mời vào!
Bên trong truyền tới tiếng đáp nhàn nhạt của Hoắc Thận, rất nhanh, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Lận Thần vẻ mặt vô cùng sốt ruột sải nhanh bước chân vào trong phòng, anh ta ghé sát vào tai Hoắc Thận, nói nhỏ với y một câu:
- Anh ba, tiểu thư xảy ra chuyện rồi...
Hoắc Thận chau mày, môi mỏng mím lại, không vội vàng nói gì, chỉ chờ Lận Thần nói hết câu chuyện.
Lận Thần nói tiếp:
- Tiểu thư vừa mới đi ra khỏi phòng, lên boong thuyền, muốn trộm phao cứu sinh trên boong thuyền chạy trốn, sau đó bị đàn em của anh Lục phát hiện ra, tiểu thư không bị thương, mà còn khiến cho hai tên thuộc hạ của Cảnh thiếu bị thương...
Hàng mày kiếm của Hoắc Thận cau lại:
- Cô ấy đâu?
- Người bị anh Lục treo lên trên cột buồm! Bất cứ lúc nào cũng có thể thả cô ấy xuống biển.
Hoắc Thận nghe xong, lông mày càng cau chặt, đáy mắt sắc bén trong phút chốc phủ lên một lớp sương lạnh, sau đó lại rất nhanh chóng tan biến.
Tựa như ngẫm nghĩ mấy giây, y đem tàn thuốc trong tay dập vào trong gạt tàn.
- Cảnh thiếu, có chút việc gấp, đi trước đây.
Nói xong, đứng dậy, dẫn theo mấy tên đàn em và Lận Thần vội vã bước ra khỏi phòng nghị sự, đi thẳng lên boong tàu.
Phù Tang bị trói bằng dây thừng trên cột buồm cao mấy chục mét, mà cái sợi dây thừng đang trói cô, đã bị người khác cố ý cắt ra một đường nhỏ, lâu dần, giây thừng bởi vì chịu lực mà sẽ tự nhiên bị đứt, đến lúc đó, Phù Tang rơi từ độ cao mấy chục mét xuống, chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.
Gió đêm vào mùa đông, lạnh cắt da cắt thịt, trên cột buồm, Phù Tang lạnh tới mức run lẩy bẩy, mái tóc dài đen nhánh của cô bị gió thổi rối tung, ở giữa không trung theo gió mà tung bay toán loạn, khiến cho gương mặt mơ hồ của cô trong bóng đêm càng thêm ảm đạm.
Bây giờ trong lòng Phù Tang hiểu rất rõ, nếu bản thân mà bị ngã xuống như vậy, chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.
Gió thổi qua giống như mũi dao nhọn cứa lên trên mặt cô vô cùng đau đớn!
Nước mắt đã muốn tuôn trào ra khỏi hốc mắt nhưng cô vẫn cố kìm nén!
Càng sợ hãi thì lại càng phải bình tĩnh...
Cô nhắm mắt lại, nghe tấm vải bố bên cạnh phát ra âm thanh gào thét điên cuồng trong cơn gió lạnh, trái tim, cũng giống như âm thanh kia không ngừng run rẩy.
Phù Tang muốn cầu xin tha thứ, nhưng....Vào lúc này, cô làm sao có thể để bản thân cúi đầu trước Lâm Lục?
Lục Phù Tang, nói cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là một cái mạng mà thôi!
Ở nơi này, cô không phải đã sớm làm tốt những chuẩn bị để đối mặt với cái chết sao? Bây giờ, lại sợ cái gì chứ?!
Vì vậy, cô tuyệt đối sẽ không cúi đầu!! Nhất là đối với loại người như Lâm Lục!
Phù Tang đang suy nghĩ, bỗng nhiên, cánh cửa thông ra boong tàu bị một người đẩy ra, cô nhìn thấy một hình bóng cao lớn quen thuộc từ bên trong bước ra.
- Anh ba!!
Tất cả đàn em, đều một mực cung kính cúi đầu chào hỏi Hoắc Thận.
Trong gió lạnh, Phù Tang sau khi nghe thấy tiếng của mấy tên đàn em, chợt mở mắt ra.
Thân hình cao lớn của Hoắc Thận, đón lấy gió lạnh, đứng trên boong thuyền, ngẩng cao đầu, mặt đầy hờ hững nhìn Phù Tang đang bị trói trên cột buồm.
Đáy mắt thâm thúy đó, dần bị bao phủ trong sương lạnh, không thể tìm ra một chút độ ấm.
Phù Tang cho dù không thấy rõ gương mặt y, lại có thể cảm giác rõ ràng được vẻ lạnh lẽo khiến người ta rùng mình trong đôi mắt y, không biết tại sao, bị hắn trừng mắt nhìn như vậy, tầng sương mù trong mắt cô càng dày đặc hơn, cô bỗng nhiên lại...rất muốn khóc.
Cô vội vàng ngoảnh mặt đi, không dám để cho mình tiếp tục nhìn y.
Đại khái, lúc này y cũng đang rất tức giận với cô!
- Em ba, cuối cùng cậu cũng tới rồi!
Người nói chuyện, cũng chính là Lâm Lục.
Vào lúc này, anh ta đang nhàn rỗi nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế dựa, trong tay còn nâng một li rượu vang, thưởng thức từng ngụm một.
Mà bên cạnh anh ta, chính là Lâm Tinh Dao đang đứng chờ xem trò vui.
Hoắc Thận nhếch môi khẽ cười, gương mặt y ung dung, dửng dưng, vừa cởi âu phục xuống vừa tùy ý hỏi:
- Làm sao? Đợi rất lâu rồi hả?
Y tiện tay giao âu phục cho tên đàn em đang đứng phía sau, quay sang lấy cái ghế bên cạnh Lâm Lục ngồi xuống.
Nâng li rượu vang được cố ý chuẩn bị cho y đang để bên cạnh, nhấp một ngụm, trên mặt y lộ ra nụ cười ưu nhã giống như hoa đào nở rộ, hỏi Lâm Lục:
- Anh Lục, anh định xử lí như thế nào?
Y không hề nhìn Phù Tang đang bị trói trên cột buồm, chỉ hỏi Lâm Lục.
Lâm Lục nhấc li rượu lên, ở trên không chạm ly với Hoắc Thận, lạnh lùng cười một tiếng, không trả lời câu hỏi của y mà nói:
- Em ba, cậu thấy thế nào?
- Thả người ra.
Câu trả lời của Hoắc Thận, không có một chút do dự.
Y vẫn duy trì nụ cười như cũ, chỉ là nụ cười ấy, không hề chạm tới đáy mắt, mà ngữ khí bá đạo trong câu nói kia, càng khiến người ta không dám xen miệng vào.
Trên cột buồm, Phù Tang cơ hồ vô cùng sững sờ.
Cô thực sự có từng nghĩ qua Hoắc Thận sẽ vì mình mà nói một hai câu xin tha thứ chứ? Nhưng không ngờ được, Hoắc Thận sẽ dứt khoát như vậy.
Cô đang ở trên chỗ cao, run sợ kinh ngạc nhìn xuống khuôn mặt tuấn tú như trong giấc mộng huyền ảo kia, lớp sương mù dày đặc trong đôi mắt cô không ngừng trôi nổi.
Có bất ngờ, có cảm động...
- Em ba đúng là người chân thật nói lời thẳng thắn!
Lâm Lục cười một tiếng, lại xoay người nói:
- Nhưng mà, cứ như vậy thả cô ấy ra, sợ rằng tôi đồng ý nhưng anh em của tôi sẽ không đồng ý!
Hoắc Thận kéo giãn đôi môi mỏng, sắc mặt lạnh lùng, tựa như tùy ý mở miệng nói:
- Anh Lục, Hoắc Tam tôi nhất định phải bảo vệ cô bé này! Đến nỗi nếu như cần phải giải thích với các anh em, là người của Hoắc Tam tôi làm bọn họ bị thương, Hoắc Tam tôi cũng sẽ tự mình cho bọn họ một lời giải thích!
Hoắc Thận nhìn về phía Lâm Lục, khóe môi nâng lên môt nụ cười:
- Anh Lục, chút mặt mũi này, tôi nghĩ anh sẽ không đến mức không giữ lại cho anh em phải không?
Ánh mắt sắc bén của Lâm Lục trầm xuống mấy phần, anh ta tựa như ngẫm nghĩ mấy giây, nhìn Hoắc Thận bằng ánh mắt xem xét nghiên cứu.
Ngược lại Lâm Tinh Dao đang đứng bên cạnh xem trò vui có chút không nhịn nổi, cô ta tức giận chất vấn Hoắc Thận:
- Anh ba, cái con bé ngu ngốc đó rốt cuộc cho anh uống thuốc mê gì vậy? Khiến cho anh đường đường là Hoắc Tam lại đối tốt với cô ta như bị ma nhập vậy? Anh nói xem, cô ta rốt cuộc có gì tốt cơ chứ?!
Lâm Tinh Dao trong lòng tràn đầy sự không cam tâm và phẫn nộ.
Hoắc Thận lại chỉ dửng dưng cười một tiếng, ánh mắt liếc nhìn lại cô bé bị trói trên cột buồm đang nhìn mình, sau đó anh mới nói:
- Không có cách nào, Hoắc Thận tôi đối với cô bé này....vô cùng nghiêm túc!
- ...
Gió thổi lớn, bên tai Phù Tang vang lên tiếng vải bố cọ xát, nhưng rõ ràng, những lời này của Hoắc Thận cô lại nghe thấy một cách vô cùng rõ ràng!
Từng câu, từng chữ đều nghe thấy không sót tí nào!!
Ngực hơi rung động, trong chớp mắt như có một luồng hơi ấm chảy qua, thấm vào trong tim, nóng hổi, nóng bỏng khiến nhịp đập của trái tim cô không biết vì sao mà ngày càng mãnh liệt.
Ánh mắt Lâm Lục đầy thâm ý nhìn Hoắc Thận, môi mỏng nhếch lên, nhưng cười không thành tiếng.
- Không được!! Con tiện nữ này không thể nào giữ lại được!! Bách Hội Môn chúng ta từ trước tới nay không giữ lại những người không trung thành, đối với loại người này, từ trước tới nay chỉ có con đường chết!! Anh ba, bây giờ anh bảo vệ cô ta, nhưng nếu còn có lần sau thì sao? Còn có, bỏ trốn là chuyện nhỏ nhưng cô ta đả thương đàn em anh tôi là chuyện lớn! Giữ lại loại người như thế này, có tác dụng gì? Không chừng lần tiếp theo tất cả chúng ta sẽ bị cô ta hại chết! Đến lúc đó anh còn gánh nổi trách nhiệm này không?!
Lâm Tinh Dao cố ý nói cho mọi chuyện càng trở nên nghiêm trọng hơn.