-
Chương 567
Đợi Hoắc Thận ẵm cô vào trong biệt thự, bác sĩ Hồ Thành Thủy đã sớm ở biệt thự đợi họ rồi.
Anh ta kiểm tra lỗ tai cho Phù Tang trước.
Hoắc Thận đứng kế bên vừa hút thuốc vừa quan sát, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
- Sao rồi?
Hồ Thành Thủy vừa mới kiểm tra xong, y liền hỏi ngay.
Phù Tang dựa lưng vào cái gối nhìn lấy bộ dạng hút thuốc của y.
Hồ Thành Thủy lắc lắc đầu.
- Màng nhĩ bị thương, nhưng cũng mau chỉ bị nứt nhẹ mà thôi, tình trạng không quá nghiêm trọng, uống thuốc vào sẽ tự lành lại, thời gian này nhớ chú ý không được để vô nước.
- Có tổn thương đến thính giác không?
Hoắc Thận hỏi.
Hồ Thành Thủy gật gật đâu.
- Mất đi khoảng chừng 20% đến 30% thính giác!
- … …
Đôi lông mày của Hoắc Thận lại càng nhíu chặt hơn, ánh nhìn xuyên qua làn khói thuốc nhìn về phía Phù Tang đang ngồi trên ghế sofa nhìn lấy mình.
Đối diện đôi mắt ấm áp nhưng lại long lanh trong sáng của cô, Hoắc Thận không biết nên làm gì, trong lòng cảm thấy phiền muộn khó tả.
- Những lời lúc nãy bác sĩ nói có nghe rõ không?
Thấy Phù Tang không có phản ứng gì nên Hoắc Thận hỏi cô một câu.
- Nghe thấy rồi!
Phù Tang gật gật đầu.
- Tôi vẫn chưa điếc mà!
Hoắc Thận nhíu chặt lông mày lại nói với Hồ Thành Thủy:
- Mở toa thuốc cho cô ta đi!
- Ừ.
Hồ Thành Thủy mở một số thuốc chữa trị cho đôi tai của cô, lại giúp cô mở thêm một chút thuốc trị thương để giảm sưng cho gương mặt đang sưng tấy của cô.
- Cô Lục, tôi giúp cô bôi thuốc lên trước nha!
Hồ Thành Thủy nói xong liền muốn bôi thuốc giúp cô, nhưng bị Phù Tang lắc tay từ chối.
Cô hất hất cằm về phía Hoắc Thận, nói như đúng rồi:
- Anh bôi cho tôi đi.
- … …
Hồ Thành Thủy nhìn về phía Hoắc Thận.
Chú Lý quản gia đang đứng ở một bên cũng đồng thời kinh ngạc đưa ánh nhìn về phía Hoắc thiếu gia.
Hoắc Thận nhìn thẳng về phía Phù Tang.
Một lúc sau ---
Hoắc Thận đưa tay ra nhận lấy thuốc bôi từ tay của Hồ Thành Thủy.
Hồ Thành Thủy kinh ngạc, đồng thời chú Lý quản gia cũng ngẩn người ra.
Hoắc Thận quay đầu lại nhìn quản gia vẫn còn đang kinh ngạc mà dặn dò:
- Chú Lý, tiễn bác sĩ Hồ về dùm.
- Ừ! Bác sĩ Hồ, mời ---
- … …
Hồ Thành Thủy thu dọn lại đồ đạc rồi theo quản gia đi ra khỏi ngôi biệt thự to lớn này.
Trong phòng khách chỉ còn lại Phù Tang với Hoắc Thận.
Hoắc Thận cầm thuốc bôi cúi đầu liếc lấy Phù Tang một cái.
Y biết trong lòng cô nghĩ gì.
Đại khái cũng còn cay ghét cái tát hồi nãy nên mới làm khó y.
Hoắc Thận ngồi lên cái bàn trước mặt Phù Tang, cầm điếu thuốc trong tay dập tắt vào trong gạt tàn rồi nói:
- Mặt, đưa qua đây.
Phù Tang lưỡng lự mấy giây, sau đó cũng ngoan ngoãn đưa bộ mặt sưng tấy của cô cho Hoắc Thận.
Gương mặt của cô sưng như cái bánh bao, mà còn đỏ gấc lên nữa, nhìn vào khiến người ta có chút đau xót.
Hoắc Thận nhíu mày lại.
- Chuyện hôm nay là tôi có lỗi với cô.
Phù Tang ngẩn người ra, đôi mắt to tròn đen láy của cô nhìn y.
- Nhìn cái gì?
Hoắc Thận nhìn ngược lại cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không biết tại sao trong lòng Phù Tang lại cảm thấy như có gì đó khiến tim cô đập mạnh đến loạn nhịp.
Cô thu ánh mắt mình lại nhìn xuống đất.
- Không có gì!
Hoắc Thận lấy bông gòn để bôi thuốc ra.
- Lúc bôi thuốc sẽ có chút đau, ráng nhịn chút!
Phù Tang cắn chặt lấy môi dưới của mình lại, đôi mắt tội nghiệp đã ướt nước rồi.
- … … Anh nhẹ tay chút.
Hoắc Thận ‘Ừ’ một tiếng, hướng người về phía cô để bắt đầu giúp cô bôi thuốc.
- … … Đau đau đau!!
Lực tay cũng y không mạnh cũng không nhẹ, nước mắt của Phù Tang nhất thời tuôn trào ra ngoài.
- Đau chết rôi rồi!! Anh nhẹ tay chút đi!
Phù Tang tức giận đẩy nhẹ y một cái.
Đôi tay đang cầm bông gòn và hộp thuốc thoa cũng cứng đơ ra đó.
Lông mày nhíu chặt lại, dường như có chút không vui liếc cô một cái.
Y không có kinh nghiệm bôi thuốc cho phụ nữ, nhất là những người nhõng nhẽo con nít như vậy!
- Vậy cô để chú Lý giúp cô bôi thuốc đi!
Hoắc Thận bực bội nói, ném cây bông gòn trên tay vào trong sọt rác.
- Bỏ đi, không bôi nữa!
Phù Tang tức giận quay mặt qua chỗ khác.
Lúc này chú Lý ở bên ngoài bước vào, đương nhiên cuộc nói chuyện ở trong ông đã nghe rõ mồn một rồi, nhìn thấy cảnh tượng này của hai người họ, ông cũng không dám xen miệng vào, chỉ im lặng đứng qua một bên.
- Chú làm đi!
Gương mặt Hoắc Thận lạnh lùng, ra hiệu cho quản gia đi qua đó.
Quản gia đứng đó không dám nhúc nhích, chỉ nhỏ nhẹ nói:
- Cậu chủ, cậu đừng làm khó tôi như vậy… …
- Tôi mệt rồi! Lên lầu ngủ.
Phù Tang nói xong, ôm đống đồ đứng dậy đi khỏi đó.
Nhưng không ngờ vẫn còn chưa kịp bước đi, đôi tay nhỏ đã bị sức mạnh ở sau kéo lại, lúc đó cả người cô đều ngã vào trong lòng của người đàn ông này.
Mùi vị nam tính dễ ngửi trên người Hoắc Thận cộng thêm với mùi nhè nhẹ của thuốc lá, tất cả những mùi hương đó đều xộc thẳng vào mùi cô, khiến tâm trạng cô rối bời, trên đầu vang lên giọng nói hơi ấm áp của Hoắc Thận.
- Hồi đó cô ở nhà cũng hay làm loạn với ba mẹ cô như vậy sao?
- … …
Không phải sao?!
Phù Tang không trả lời, trong lồng của anh giả vờ vùng vẫy vài cái.
Thật ra cô không muốn đứng dậy đâu nên giả vờ làm cho có lệ vài cái thôi!
- Đừng nhúc nhích!
Hoắc Thận không dịu dàng mà hét một câu.
Thế là Phù Tang ngoan ngoãn dựa vào lòng y không nhúc nhích nữa.
Hoắc Thận lại lấy cây bông gòn khác tiếp tục giúp cô bôi thuốc.
Động tác đã nhẹ tay hơn lúc nãy, rõ ràng đã nương tay rất nhiều.
Chú Lý ở một bên nhìn đến há hốc mồm ra.
Không ngờ Hoắc thiếu gia của ông lại là ‘Nô lệ của bạn gái’.
Lúc này coi như ông đã được mở mang thêm rồi!
Hoắc Thận đã tốn rất nhiều công sức mới bôi thuốc xong cho gương mặt của cô, sau đó ném cây bông gòn đó vào trong sọt rác, không nhịn được mà dạy bảo cô một câu:
- Lục Phù Tang, bệnh công chúa của cô như vậy nên sửa lại đi, coi chừng sau này bị ế đó!
- Bệnh công chúa của tôi? Còn anh là bệnh hoàng tử đó!
Phù Tang thoát khỏi vòng tay của y, sau đó lấy cái gối trên ghế sofa ném vào người y.
- Có bị ế hay không cũng không liên quan đến anh, ai cần anh quan tâm chứ!
Hoắc Thận cười một cái rồi chụp lấy cái gối mà cô ném qua.
Lúc này Phù Tang mới chú ý đến vết thương trên tay của y.
- Để tôi xem vết thương trên tay của anh đã… ….
Dường như được Phù Tang nhắc nên y mới chú ý đến vết thương trên tay của y, y cong tay lại nhìn một cái, nhíu nhẹ mày.
- Không sao, chỉ bị trầy xước nhẹ thôi.
- Trầy xước cũng là bị thương, vết thương nhỏ thế nào cũng bị trầy da chảy máu thôi, mau đi khử trùng sát thương đi!
- Ba cô nói cô nghe hả?
Nghe cô nói cũng có lý lắm.
Phù Tang một tay nâng khuỷu tay của y lên, còn tay còn lại lấy bông gòn đã được thoa sẵn thuốc khử trùng, lắc lắc đầu:
- Là mẹ tôi nói với tôi! Lúc nhỏ tôi lì lợm lắm, chạy nhảy lung tung nên lúc nào cũng bị thương, lại sợ bôi thuốc sẽ rát này nọ nên không chịu bôi… …
Phù Tang nói xong, lại nhớ đến bản thân mình lâu ngày không được gặp ba mẹ, khóe mắt không nhịn được lại đỏ lên, cô vội vã hít mũi vài cái ép bản thân mình phải kiềm nén nước mắt lại.
- Anh nhẫn nhịn chút nha! Sẽ đau lắm đó… …
Hoắc Thận nhìn cô một cái.
- Làm đi! Tôi không nhõng nhẽo như cô!
- … … Hây!
Phù Tang tức đến nỗi muốn làm cho y một phát thật đau, nhưng mà lúc bôi thuốc lên vết thương của y, động tác tay của cô lại không nghe theo cô mà nhẹ nhàng đối xử với y.
Bộ dạng của cô như sợ sẽ làm đau y vậy, đôi môi vô thức chu ra thổi nhẹ lên vết thương của y một cái, như muốn giúp y giảm đau vậy.
- Đau không?
Cô dùng ánh mắt long lanh trong sáng nhìn y với tâm trạng lo lắng.
Đôi mắt Hoắc Thận hơi tối lại, đôi môi của cô thổi ra hơi nóng ấm, nhẹ nhàng ấm áp lưu lại trên làn da của y, khiến cho từng lỗ chân lông của y như giãn nở ra, trong lòng của y cảm thất nóng ran lạ thường.
Y khó chịu nên rút tay về lại, gương mặt không chút tì vết đã trở lại dáng vẻ thờ ơ như lúc ban đầu.
- Tôi đâu phải con nít đâu! Vết thương nhỏ này có là gì chứ?
- … …
…………………………………………………………………
Buổi tối ---
Phù Tang ôm lấy gối chuẩn bị chìm vào giấc ngủ nhưng lại bị Hoắc Thận ở trên giường kêu ngược dậy.
- Qua đây!
Y nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường nhìn Phù Tang.
Phù Tang ôm gối đứng ở cuối giường quay đầu lại nhìn y, không nhúc nhích gì.
Hoắc Thận nhíu mày vỗ nhẹ lên vị trí bên cạnh của mình, hàm ý là kêu Phù Tang qua đây.
Phù Tang lắc lắc đầu, không chịu tới gần.
- … … Anh có súng.
Hoắc Thận đem cái gối dưới thân mình ra, bên dưới cái gì cũng không có.
- Vừa ý chưa?
- Vậy cũng còn được!
Phù Tang lập tức nở nụ cười trên mặt, cái gối đang cầm trên tay của cô với tốc độ chuẩn nhất ném thẳng vào người y.
Hoắc Thận thật sự cảm thấy cạn lời.
Cô bé này rốt cuộc thật sự không hiểu hay là tại cô quá vô tâm?
Chẳng lẽ cái cô phòng bị không phải là cây súng nóng của y ư? Chẳng lẽ là cây súng lạnh băng ở dưới gối của y? Đúng là ngốc thật!
Cảm nhận được mùi hương thơm của sữa tỏa ra trên người cô, Hoắc Thận không nhịn được mà nhìn cô thật sâu, nhưng lại thấy cô cong người lại quay lưng về phía y.
Thì ra cô cũng biết sợ!
Y còn tưởng cô thật sự không biết né tránh gì.
- Hoắc Thận… …
Đột nhiên Phù Tang nằm ở bên mép giường lên tiếng, nhẹ gọi anh một câu.
- Hả?
Hoắc Thận trả lời một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô đang quay lưng lại với mình.
Phù Tang im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:
- Tôi cảm thấy anh không giống với bọn họ.
Câu nói không đầu không đuôi này của Phù Tang khiến Hoắc Thận có chút bất ngờ, lại nghe Phù Tang nói tiếp:
- Hôm nay tôi gặp người tên Mễ Mã gì đó, tuy lúc đầu tôi cảm thấy cô ta là người tốt nhưng sau đó tôi cũng không có thiện cảm với cô ta! Còn cái người tên Lâm Lục, trong suy nghĩ của anh ta đàn bà phụ nữ chúng tôi chỉ là đồ chơi cho bọn đàn ông thôi, mọi người có thể tùy ý chia sẻ……
Nói đến chuyện này khiến Phù Tang có chút cảm thấy ghê tởm mà nhíu mày lại, sau đó lại nói tiếp:
- Nhưng anh thì khác!
- Khác chỗ nào?
Hoắc Thận hỏi cô.
- Ít ra anh không chịu cùng họ chia sẻ cùng một người phụ nữ!
- Tôi cảm thấy dơ thôi.
Hoắc Thận trả lời như đúng rồi.
- Nhưng anh cũng không giống bọn họ có nhiều phụ nữ ở bên, đúng không?
Phù Tang nói xong, vội vã quay người lại đối diện với y.
- Nhưng anh không lạm tình như bọn họ, cũng không vô tình độc ác như bọn họ. Thế nên tôi cảm thấy bản chất của anh với bọn họ không giống nhau! Trong mắt của tôi, những người ở đây ai cũng là người độc ác, nhưng anh thì khác……
Hoắc Thận nhíu nhẹ mày lại.
Phù Tang nói:
- Anh là người tốt!