-
Chương 558
Chiếc xe ngừng trước một căn biệt thự màu xám.
Trên tấm biển treo ngoài biệt thự có viết ba chữ to đùng “Mặc Hiên Các”, dưới ánh đèn màu vàng càng rõ ràng hơn.
Hoắc Thận xuống xe trước.
- Cậu ba!!
Một ông quản gia lớn tuổi vội vàng ra đón.
- Sao hôm nay cậu về muộn thế? Ơ? Trời lạnh thế này mà cậu lại không mặc áo khoác ư? Cậu cẩn thận kẻo bị cảm đấy.
Ông quản gia tới cầm áo khoác cho Hoắc Thận, nhưng thấy y chỉ mặc một chiếc áo sơ-mi mỏng tang thì không nhịn được dặn dò thêm hai câu.
Hoắc Thận quay đầu lại, nhìn Phù Tang vẫn còn ngồi trên xe.
Ông quản gia thấy thế cũng nhìn theo, ông sửng sốt một lúc, hết tỏ vẻ ngạc nhiên lại trở thành vui mừng.
- Rốt cuộc cậu ba chúng ta cũng thông suốt rồi nhỉ, nhưng mà trông cô gái này vẫn còn nhỏ nhỉ.
- Sau này làm phiền chú Lý chăm sóc rồi.
- Sao cậu chủ lại nói thế? Nói thế tôi tổn thọ mất.
Nói xong, ông quản gia lại vội bước về phía Lục Phù Tang, mà lúc này cô cũng đã xuống xe.
- Chào cô!
Ông quản gia chào Lục Phù Tang một cách cung kính.
Lục Phù Tang vừa mừng lại vừa lo.
- ...Chào ông ạ.
Cô mơ mơ màng màng chào lại.
- Cô cứ gọi chú Lý như cậu chủ là được rồi! Mời cô vào!
Chú Lý làm động tác mời một cung kích với Lục Phù Tang, ra hiệu bảo cô bước vào rồi cười nói:
- À phải rồi, tôi quên không chúc mừng cô!
- Chúc mừng tôi?
Lục Phù Tang tỏ vẻ nghi ngờ, cô nhíu mày hỏi:
- Có gì đáng mừng đâu chứ?
Cô vừa bị người xấu bắt cóc, còn bị người ta cưỡng bức, cuối cùng lại nhếch nhách thế này. Ngay cả ý muốn chết cũng có luôn rồi, có gì đáng mừng đâu chứ?
Chú Lý cười rộ lên với vẻ mặt hiền hậu.
- Cô là cô gái đầu tiên mà cậu ba nhà tôi dẫn về nhà đấy! Trong Bách Hội Môn có biết bao cô gái muốn bước qua cánh cửa này, ngay cả cô năm cũng vậy mà cậu ba có cho cô ta cơ hội đâu chứ. Thế mà hôm nay cô lại đứng ở đây. Cô nói xem có đáng chúc mừng không đây?
- ...
Vậy ra nằm trên giường người đàn ông này, bị y cưỡng bức là chuyện vui trong mắt toàn bang à?
Tam quan đâu?! Bộ tưởng đây là hoàng đế tuyển phi tần à?
Lục Phù Tang ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở đằng trước, y đã bước vào biệt thự từ sớm.
- Ngoài này lạnh qua, chúng ta mau vào thôi cô!
Vừa nói xong, một luồng gió lạnh thổi qua, Lục Phù Tang co rúm người lại rồi vội vàng chạy theo quản gia vào trong.
Từ bé đến giờ Lục Phù Tang đã nhìn thấy vô số kiểu biệt thự rồi, nhưng lần đâu tiên cô mới thấy có căn biệt thự đơn giản đến thế này đấy.
Bên trong toàn trắng đen xám, gần như chẳng tìm thấy màu sắc thứ tư nào cả.
Đúng là khó mà tưởng tượng nổi!!
Phù Tang nhíu mày tỏ vẻ không vui, chỗ này dành cho người ở a! Nơi này chẳng có chút sức sống gì cả, rõ ràng trong nhà đã bật hệ thống sưởi ấm lên rồi nhưng cô vẫn thấy lạnh thấu xương.
Cô vô thức khép chặt áo khoác trên người lại.
- Cô à, cô muốn ở phòng nào? Đúng rồi, lát nữa phải kêu thợ may tới kích cỡ của cô, rồi sai người đi mua thêm vài bộ đồ về cho cô mới được! Nếu cô thích kiểu nào thì có thể nói trước với tôi một tiếng.
- ... Chờ đã.
Lục Phù Tang ngắt lời quản gia, cô không tính ở lại đây lâu.
- Người đàn ông khi nãy đâu rồi?
Sao mới chớp mắt mà biến mất tiêu rồi?
- Ở đây.
Từ lầu hai vang lên giọng nói lạnh lụng của cậu ba Hoắc.
Y đứng thẳng trên hành lang lầu hai, cúi đầu nhìn Phù Tang đang ngửa đầu nhìn y.
- Chú Lý không cần chọn phòng cho cô ấy đâu, cô ấy ở chung phòng với tôi!
Gì hả?!! Phù Tang cả kinh.
- Ở chung với anh? Tại sao chứ?!
Cô ngẩng đầu lên hỏi.
- Cô à, cô là người phụ nữ của cậu ba, đương nhiên phải ở chung với cậu ấy rồi.
Quản gia tốt bụng giải thích cho cô hiểu.
- Chú Lý, khi nãy chú có nói thế đâu! Chẳng phảu chú bảo để tôi chọn phòng sao?
Sao người này trở mặt nhanh như lật sách vậy?
- Mà tôi trở thành người phụ nữ của anh từ khi nào hả? Bị anh cưỡng bức thì trở thành người phụ nữ của anh ư? Anh từng hỏi qua ý của tôi chưa? Tôi không đồng ý!!
Lục Phù Tang lại ngẩng đầu vặc lại Hoắc Thận.
- ...
Cưỡng bức? Chú lý trợn mắt nhìn Phù Tang, ông chẳng thể tin vào tai mình.
Cậu ba nhà họ phong lưu hào phóng, đẹp trai ngời ngời, tác phong nhanh nhẹn, tiêu sái mê người lại cưỡng ép con gái nhà người ta hồi nào thế?
Chuyện này khó tin quá đi mất!
- Sao anh im lặng thế hả? Bị tôi nói tới nghẹn họng rồi chứ gì!
Lục Phù Tang thấy người đàn ông đứng trên lầu hai mím môi không nói gì, cô vội thừa thắng xông lên.
- Anh đừng quên, bây giờ tôi vẫn là trẻ vị thành niên đấy! Tôi vẫn chưa tốt nghiệp cấp ba đấy nhé! Anh... anh làm chuyện đó với tôi, lương tâm anh không đau ư?
- Chú Lý!
Rốt cuộc cậu ba Hoắc im lặng nãy giờ cũng nói chuyện.
- Vâng thưa cậu!
- Chú sai người ném cô ấy về trụ sở đi! Ổn ào quá.
- ... Ách vâng!
Chú Lý không dám do dự.
Lục Phù Tang vừa nghe thấy thế, cô lập tức biến sắc.
Trụ sở ư? Chẳng phải là chỗ quái quỷ như địa ngục vừa nãy à? Nếu cô bị ném vào đó lần nữa, cô chắc chắn sẽ chết trong tay Lâm Tinh Dao mất thôi. Cho dù không chết trong tay cô ta thì cũng chết trong tay đám đàn ông ghớm ghiếc ấy.
Phù Tang nghĩ tới đây thì thấy lạnh cả sống lưng.
- Tôi ở, tôi ở mà! Tôi không ổn nữa đâu!
Thoáng cái cô liền sửa miệng.
Trong lòng lại rủa xả mười tám đời tổ tông của người đàn ông trên lầu hai kia.
Cô thầm nói với bản thân, nhịn một lúc thì trời yên biển lặng! Bây giờ cô cần bảo vệ mạng sống của mình, không để cho đám cầm thú kia sỉ nhục mới là quan trọng nhất! Sau đó cô còn phải nghĩ cách trốn khỏi đây nữa.
Lục Phù Tang không đợi người đàn ông kia nói, cô lập tức chạy thẳng lên lầu.
Mãi tới khi đứng trước mặt Hoắc Thận, cô vẫn thở hổn hển một hồi.
Hoắc Thận chỉ liếc Phù Tang một cái rồi xoay người bước vào căn phòng đằng sau lưng y.
Lục Phù Tang thở phào nhẹ nhõm, tay đang túm chặt áo khoác cũng nới lỏng ra. Lúc này cô mới phát hiện tay mình ướt đẫm mồ hôi.
Chú Lý đứng dưới lầu một tốt bụng nháy mắt ra hiệu “tự cầu phúc” với cô.
Lục Phù Tang vô cùng bực bội! Cô rụt đầu vào trong áo khoác.
- Đứng bên ngoài làm gì đấy? Tính là thần canh cửa à? Vào đi!
Giọng điệu ai đó cực kỳ không tốt.
- ...
Lục Phù Tang rất muốn cắn người.
Cuối cùng cô cũng đẩy cửa, bước vào trong phòng.
- Cậu ba phải không nhỉ? Chuyện này... tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện trước đã...
Phù Tang dựa vào cửa, nói chuyện một cách cẩn thận với người đàn ông ở trước mặt mình.
Hoắc Thận đứng trước gương, y nới lỏng cà-vạt rồi thản nhiên nói:
- Nói đi!
Thông qua gương, y nhìn thoáng qua cô nhóc đang căng thẳng, nuốt nước miếng đằng sau.
Mới nãy thấy cô bé mồm mép lanh lợi như thế, y còn tưởng cô bé này không sợ gì chứ! Thì ra chỉ có tiếng chứ không có miếng!
- Ừm... mấy anh là xã hội đen hả?
Cô ngước mặt lên, hỏi với vẻ căng thẳng.
- Ừm.
Ai đó đáp như lẽ dĩ nhiên vậy.
- ...
Lục Phù Tang sợ nhũn cả chân ra.
Cô chỉ đoán lung tung thôi mà!!
Phù Tang vịn tay vào cánh cửa sau lưng đầy căng thẳng, trên trán túa ra mồ hôi lạnh.
- Vậy... mấy người bắt tôi tới đây vì tiền sao? Ba tôi! Tìm ba tôi ấy! Ông ấy có rất nhiều tiền! Anh muốn bao nhiêu cứ nói với ông ấy, ba tôi nhất định sẽ bỏ tiền ra chuộc tôi mà!
- ...
Lục Phù Tang nói xong thì im lặng chờ một lúc.
Thấy người đàn ông trước mặt không nói tiếng nào, cô sốt ruột ngẩng đầu lên nhìn lén.
Chẳng lẽ y không lung lay trước đồng tiền ư? Hay là căn bản bọn họ không cần tiền? Cũng đúng, trông y đâu giống như người thiếu tiền.
- Tôi nói cho anh biết, ba tôi là người ghê gớm lắm đấy!!
Thấy y không dao động trước tiền bạc, Phù Tang đành phải dùng kế hù dọa.
- Anh từng nghe qua “Cô Lang” chưa? Từng nghe thấy chưa hả?
Nhắc tới Cô Lang, khí thế của cô bé cũng tăng thêm rất nhiều, ngực cũng ưỡn lên cao.
Cô mặc áo khoác của Hoắc Thận, bước lại gần y.
Bởi vì áo của Hoắc Thận quá dài, mà dáng người cô lại nhỏ nhắn xinh xắn, cho nên vạt áo quét trên sàn phát ra tiếng loạt soạt. Cô mặc áo khoác của y giống như một đứa bé mặc đồ người lớn, trông khá là dí dỏm, đáng yêu.
Cô đứng cạnh Hoắc Thận rồi ngẩng đầu lên.
- Tôi chính là Lâu Thần Hi, con gai của Cô Lang đấy!! Nếu anh dám đụng tới tôi thì...
- Lục Phù Tang.
Hoắc Thận từ tốn sửa lại tên cô.
Ối mẹ ơi?!!
Nghe y gọi tên mình, Lục Phù Tang giật mình, trợn mắt đầy ngạc nhiên.
- Sao anh lại biết tên tôi... bạn tôi?
Phù Tang vẫn muốn lừa y.
Rõ ràng cô đã quên béng chuyện tự khai gia đình lúc sáng.
Hoắc Thận cũng lười để ý tới mấy lời nói dối của cô, trong đầu nhanh chóng rà soát danh sách những người họ Lục. Sau đó y nhíu chặt mày lại rồi hỏi Phù Tang:
- Lục Ngạn Diễm là gì của cô hả?
- Anh quen ba tôi à?!
Hai mắt Lục Phù Tang sáng lên, nhất thời giống như nhìn thấy ánh mặt trời vậy.
Hoắc Thận nhíu chặt mày hơn.
- Người đó là ba cô ư?
Nếu đúng là thế thì càng khó giải quyết hơn rồi!
Y thật sự đang cầm một củ khoai bỏng trên tay về nhà mất rồi!
- Đương nhiên là thật!! Anh nhìn đi, tôi lớn lên rất giống ba đó! Xinh đẹp thế này kia mà!!
- Ba cô là một bác sỹ cực giỏi.
Hoắc Thận nói với vẻ nghi ngờ.
-... Ý ừm!
Lục Phù Tang gật đầu, lại nhớ lúc mới gặp Hoắc Thận, cô tính cắt cổ tay tự tử nhưng lại chẳng biết mạch máu nằm ở đâu.
- Đúng thế! Ba tôi là bác sỹ cực kỳ giỏi thì sao, nhưng việc ông ấy có một đứa con gái không học vấn không nghề nghiệp lạ chỗ nào hả? Làm gì có quy định con gái bác sỹ phải biết động mạch nằm đâu kia chứ?
Hàng chân mày của Hoắc Thận nhíu chặt lại.