-
Chương 557
Tới giây thứ tư, Lục Phù Tang đứng bên cạnh Hoắc Thận một cách ngoan ngoãn.
Hoắc Thận liếc cô với ánh mắt sắc bén như dao, nhưng Phù Tang lại chẳng nhìn ra được y đang tức giận hay gì gì khác.
Hoắc Thận mở áo khoác trong tay y ra, mà Lục Phù Tang cũng tự giác bước tới, kéo áo quấn kín người mình.
Trên áo vẫn còn vương lại hơi ấm lẫn mùi hương đặc trưng của y, nhưng Phù Tang lại cảm thấy rất dễ chịu, khiến cô thấy an tâm vô cùng.
Cô nghĩ chắc hẳn cô đã điên rồi!
Sao cô lại quên mất người đàn ông này mới cưỡng bức cô kia cách đây không lâu kia chứ!
- Anh ba... anh làm thế là sao hả?
Lâm Tinh Dao trừng Lục Phù Tang đằng sau lưng Hoắc Thận một cách thù hằn, như thể hận không thể lột da rút gân cô vậy.
- Giờ anh tính bảo vệ con điếm đó à?
Hoắc Thận không trả lời Lâm Tinh Dao mà chỉ nhìn Lục Phù Tang đang trốn sau lưng mình với ánh mắt hờ hững.
Y đã nghe qua chiến công vĩ đại của cô bé này rồi, nhưng khi nhìn cô nhóc này thì y lại chẳng thể nào liên tưởng tới người đá Lâm Tinh Dao bay ra xa cả.
- Ra nhận lỗi với cô năm, xin lỗi cô ấy đi.
Hoắc Thận vỗ nhẹ lên ót Lục Phù Tang, ra hiệu cô cứ mạnh dạn mà bước ra.
Nhìn thoáng qua như một động tác lơ đãng bình thương, nhưng trong mắt người khác thì hành động này lại tràn đầy sự cưng chiều.
Tuy giọng điệu của Hoắc Thận không nóng không lạnh nhưng ai cũng nhìn ra được, hôm nay cậu ba Hoắc y muốn bảo vệ cô bé này!
Nhận lỗi? Xin lỗi ư?!!
Những cô gái có thể đá cô năm của Bách Hội Môn lăn ra đất một là chưa sinh ra đời, hai là đã chết rồi! Nhưng Hoắc Thận y lại nói như thế nào? Chỉ xin lỗi suông thôi á?!
Từ bé Lục Phù Tang đã là một cô bé rất thông minh, biết nhìn mặt làm việc. Tuy cô không thích xin lỗi Lâm Tinh Dao cho lắm, nhất là sau khi cô ta tìm người cưỡng hiếp tập thể mình nữa. Nhưng đại trượng phu co được giãn được, thời xưa còn có Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật kia mà! Thế thì tới phiên cô sao không nhịn được kia chứ?
Nghĩ thế, Phù Tang bèn thò đâu ra rồi nói:
- ... Xin lỗi.
Cô xin lỗi Lâm Tinh Dao.
Lâm Tinh Dao siết chặt tay lại, hai nắm tay không ngừng run lên vì giận.
Mặt mũi cô ta nhăn nhó, tái mét, hàm bạnh ra như thể muốn bằm nát Lục Phù Tang.
Nói thật thì khi thấy Lâm Tinh Dao như thế, Lục Phù Tang nhát gan giật nảy mình, cô chột dạ xoay mặt đi. Chỉ cần không nhìn thấy thì sẽ không sợ nữa!
Dù sao cô vẫn có chút bản lĩnh tự gạt mình.
- Đi rửa mặt đi.
Hoắc Thận nhìn thấy đầu tóc Phù Tang rối bù lên, y nhíu mày lại.
- À ừm!
Lục Phù Tang chỉ mong có thế! Sau đó cô vội vàng chuồn đi!
Ở trong phòng rửa mặt, Lục Phù Tang nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực rồi bắt đầu lẩm bẩm cầu khẩn trước gương:
- A di đà phật, ngọc hoàng đại đế, thượng đế ơi, ông trời ơi! Còn có tổ tiên mười tám đời nhà họ Lục, xin các vị hãy phù hộp cho Lục Phù Tang con được bình an, đại phú đại quý... wtf!
Sau khi Lục Phù Tang vái hết thiên thần tứ phương, cô lại liếm ngón tay rồi chấm nước miếng vào gáy cho đỡ sợ, trừ tà.
Mới có mấy tiếng đồng hồ thôi mà gan mật cô muốn vỡ hết mấy cái rồi kìa!
Lúc Phù Tang vừa mới cầu nguyện xong, cô chợt nghe Lâm Tinh Dao chất vấn với vẻ không cam lòng.
- ... Tại sao là nó hả?
- Tại sao không thể chứ?
Cậu ba Hoắc hỏi ngược lại.
Giọng điệu y lạnh nhạt, chẳng nghe ra tâm trạng của y lúc này.
Phù Tang thò đầu ra nhìn lén.
Vậy ra bây giờ làm ầm vì cô à?
- Nó xinh đẹp như tôi à?
Lâm Tinh Dao chỉ thẳng vào Lục Phù Tang đang nhìn lén ở cửa phòng rửa mặt mà hỏi Hoắc Thận.
Phù Tang thấy thế thì sợ tới mức vội rụt đầu vào.
- Không.
Hoắc Thận đáp lời một cách hờ hững.
- Thế dáng người nó bốc lửa bằng tôi ư?!
- Không bằng.
Câu trả lời của Hoắc Thận khiến cho hai mắt Lâm Tinh Dao đỏ hoe, cuối cùng cô ta ra vẻ uất ức như mấy cô gái nhỏ.
- Thế thì tại sao hả? Tôi hơn hẳn nó về mọi mặt kia mà, sao anh lại chọn nó mà không chọn tôi!!
Hoắc Thận nhíu mày lại, y không trả lời câu hỏi của Lâm Tinh Dao mà quay sang nói với Lận Thần:
- Đưa cô năm về đi.
- Tôi muốn câu trả lời!! Anh nói đi!!
Lâm Tinh Dao không cam lòng, cực kỳ không cam lòng!
Cô thế này mà thua một con nhóc miệng còn hôi sữa!
Lục Phù Tang ở trong phòng rửa mặt cũng dỏng tai lên nghe lén.
Dẫu sao thì cô cũng là người trong cuộc mà ha!
Hoắc Thận ngước mắt nhìn chằm chằm Lâm Tinh Dao, y nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Tôi sợ bẩn, lý do này đủ chưa?
- ...
Y vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều biến sắc.
Trên trán đám thuộc hạ đổ mồ hội lạnh.
E rằng chỉ có cậu ba Hoắc y mới dám nói như thế thôi!
Cơ mặt Lâm Tinh Dao không ngừng run lên, hai mắt đầy nước mắt, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay.
- Hoắc Thận, Lâm Tinh Dao tôi hèn mạt biết bao cho nên mới để anh sỉ nhục tôi như thế!
Cô ta hét chói tai rồi khóc lóc chạy ra ngoài.
Đám thuộc hạ của Lâm Tinh Dao cũng vội vàng chạy theo cô ta.
Rốt cuộc căn phòng cũng rộng rãi hơn rất nhiều.
- Ra đi!
Hoắc Thận không hề quay đầu lại mà chỉ ra lệnh cho Phù Tang đang dỏng tai nghe lén trong phòng rửa mặt.
Lục Phù Tang đấu tranh tư tưởng một lúc mới bước ra ngoài, nhưng cô cũng không dám tới gần người đàn ông kia, chỉ nép sát vào tường mà đi. Cô vừa đi vừa nói:
- Anh đừng tưởng anh vừa giúp tôi thì tôi sẽ cảm ơn anh đấy nhé! Tôi vẫn chưa tính sổ chuyện anh cưỡng bức tôi đâu đấy!!
Cưỡng bức cô?
Hoắc Thận nhíu mày, liếc cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Lục Phù Tang bị y nhìn chằm chằm như thế, sợ tới run cả người.
Cô chột dạ, vội quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn y, càng không dám nhìn thẳng vào y lấy một cái.
Tuy Lục Phù Tang không biết cậu ba này là ai, nhưng nom cái tướng có cả đống đàn em vây quanh như thế, cộng thêm thái độ của y đối với Lâm Tinh Dao thì biết y chẳng phải là người đơn giản rồi!
Hơn nữa, khí thế trên người y dữ dội quá! Y chỉ liếc mắt thôi mà cũng cảm thấy khó thở như bị siết cổ vậy.
Ngay cả cô năm ngang ngược như thế còn e dè y thì nói chi tới cá nắm trên thớt Lục Phù Tang cô?
- Mấy tuổi rồi?
Chợt Hoắc Thận hỏi một câu.
Phù Tang ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi đáp.
- Mười bốn!
Mặt Hoắc Thận giật giật, y kiên nhẫn nói:
- Nói tiếng người!
Mười bốn tuổi cái quần! Mười bốn tuổi vẫn là một đứa nhóc chưa phát dục đấy! Bộ mười bốn tuổi mà ngực nở mông căng như cô à? Trừ phi uống tăng trưởng thì may ra!
Lục Phù Tang dứt khoát ôm chân ngồi xổm dưới góc tường, lúc đối mặt với người đàn ông này, cô đã sợ nhũn cả chân rồi nhưng vẫn mạnh miệng:
- Tôi đang nói tiếng người đấy thôi, anh nghe không hiểu là do anh! Tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên đấy. Anh đã cưỡng bức tôi thì anh phải ngồi tù! Nhất là tôi chỉ mới mười bốn ruổi, trường hợp này còn tệ hơn gấp mấy lần nữa cơ! Còn nữa các anh bắt cóc tôi, tội thêm một bậc!! Anh... anh tiêu đời rồi, tôi nói cho anh biết...
- ...
Lận Thần đứng cạnh đấy, nghe cô bé nói linh tinh như thế cũng túa cả mồ hôi lạnh.
Cô nhóc này dám rủa cả cậu ba nhà họ, đúng là ăn tim gấu gan báo rồi!
- Vậy theo lời cô nói thì dù sao tôi vẫn ăn cơm tù nhỉ. Thôi thì lỡ rồi làm cho xong, tôi làm cô luôn nhé?
What? Làm cô ư? Tức là... giết người diệt khẩu á hả?!
- Đừng mà!!
Lục Phù Tang la một tiếng rồi bụm miệng lại, hai chân run lẩy bẩy.
- Đừng mà, tôi chỉ nói nhảm thôi!! Tôi không phải mười bốn tuổi. Không không, ý tôi là tôi hơn mười bốn tuổi. Tôi đã mười bảy rồi.
Lục Phù Tang sợ tới mức nói năng lộn xộn lên cả.
Tha cho cô đi, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện đòi mạng này trong suốt mười bảy năm sống trên đời đấy.
- Mười bảy à?
Ánh mắt sắc bén của Hoắc Thận đánh giá cô một phen.
Mười bảy tuổi chỉ lớn hơn y nghĩ một chút thôi, vẫn là trẻ vị thành niên!
Hoắc Thận nhíu mày lại tỏ vẻ không vui, nhưng cũng không nói lời nào mà chỉ xoay người, dẫn đám thuộc hạ bước ra ngoài.
Lục Phù Tang thì đần mặt ra.
Vậy cô phải ở lại đây à?
Cô vẫn chưa biết chỗ quái quỷ này là gì nữa đấy? Mà người đàn bà đáng sợ khi nãy có quay lại gây sự với cô nữa không?
Lục Phù Tang đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng, trong trẻo vang lên từ đằng trước.
- Sao còn không đi hả?
- ...
Phù Tang đơ mặt nhìn về phía cậu ba Hoắc.
Một lúc lâu sau, cô mới gật đầu đáp:
- Đi chứ!! Đương nhiên là đi rồi!!
Vì thế, Lục Phù Tang quấn chặt áo khoác kia vội chạy theo y.
Mặc dù trong lòng Lục Phù Tang biết rõ người đàn ông là một người rất nguy hiểm, nhưng cô cũng biết Lâm Tinh Dao cũng chẳng tốt đẹp gì. Nếu cô ở lại đây thì chắc chắn sẽ chết mất xác!
Nếu phải chọn lựa giữa hai người, đương nhiên cô thà chọn người đầu tiên còn hơn!
Lận Thần tinh tế nhìn thấy Lục Phù Tang đi chân không, anh ta vội vào phòng lấy một đôi dép rồi đặt cạnh chân cô một cách cung kính:
- Ngài mang nó vào đi!
Chẳng biết tại sao Phù Tang lại thấy cảm động.
- Cảm ơn.
Thì ra không phải tất cả người ở đây đều là người xấu.
...
Trên chiếc xe Rolls Royce màu đen.
Lục Phù Tang tựa đầu vào cửa kính, nhìn ra bên ngoài.
- Rốt cuộc đây là đâu thế?
Lục Phù Tang phát hiện, tuy cô đã rời khỏi căn phòng đầy ác mộng kia nhưng cô vẫn chưa rời khỏi trụ sở này.
Cho dù cô đã ngồi xe hơn mười phút nhưng bọn họ vẫn chạy quanh đống biệt thự trong trụ sở này cứ như đi trong mê cung vậy, nhất là đang lúc trời tối thế này, cô thấy cái gì cũng y hệt nhau.
Thoắt cái cô càng loạn hơn! Rốt cuộc đây là chỗ quái quỷ gì thế?
Lục Phù Tang tự hỏi, cô cũng chẳng trông mong người đàn ông bên cạnh sẽ trả lời mình nhưng vẫn vô thức quay đầu lại, nhìn thoáng qua y.
Quả thật, người đàn ông kia lạnh lùng nhếch môi, nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không định trả lời cô.
Lục Phù Tang nhíu mày tỏ vẻ cụt hứng, đoạn cô lại quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe.