Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 453
Trong miệng Tần Diên Vỹ tràn ngập mùi rượu, anh trầm giọng nói một cách bá đạo:
- Không được đi! Em không được đi đâu hết!
Thật ra Cố Cẩn Ngôn muốn nói không đi đâu hết, càng không được đi Mỹ!!!
Nhưng anh lại không nói nốt câu phía sau.
Nụ hôn của Cố Cẩn Ngôn vừa dữ dội lại vội vàng, chưa đầy hai phút sau, Tần Diên Vỹ bị anh hôn tới váng đầu. Cô rên khẽ, cố gắng nghiêng đầu né tránh để hô hấp nhưng nào ngờ lại chọc giận anh. Không những nụ hôn trở nên dữ dội hơn mà anh còn xoay người, đè cô xuống giường.
Tay Cố Cẩn Ngôn chống bên cạnh Tần Diên Vỹ tựa như sợ mình đè nặng lên người cô, còn tay kia ôm siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, không để cô có cơ hội chạy thoát.
Diên Vỹ cảm giác eo cô sắp bị anh vặn đứt luôn rồi.
Rốt cuộc anh ôm cô chặt tới mức nào kia chứ?
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu hôn lên môi Diên Vỹ, đầu lưỡi nóng ẩm của hai người quyện vào nhau, không ngừng mút liếm nhau như thể không bao giờ đủ.
Diên Vỹ cảm thấy toàn bộ không khí trong đầu cô đều bị Cố Cẩn Ngôn hút sạch, khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng, không muốn để ý tới những thứ khác, càng không thể suy nghĩ...
Cô vô thức vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn nóng bỏng này.
Chẳng biết hai người đã hôn nhau bao lâu, nhưng hai người đều bắt đầu thở dốc. Lúc này Cố Cẩn Ngôn mới buông cô ra.
Anh tựa trán lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Diên Vỹ, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt thâm trầm. Hai người nhìn nhau một hồi lại bắt đầu một nụ hôi nóng bỏng khác...
Dường như chỉ một nụ hôn thôi không đủ, hai người họ càng khao khát nhiều hơn!
- Cố Cẩn Ngôn...
Diên Vỹ thở hổn hển, cô không kiềm được mà gọi tên anh. Đoạn cô nâng mặt để ngừng nụ hôn này lại, nhưng nào ngờ cô càng chống cự thì anh còn hôn sâu hơn.
Tần Diên Vỹ bó tay, cô chẳng thể chống lại sự trêu chọc, khiêu khích của anh được...
Hơi rượu say nồng tràn ngập khắp căn phòng...
Bầu không khí trở nên mập mờ, dưới ánh đèn phòng vàng nhạt, bóng hai người đang quấn lấy nhau hắt lên tường. Trong phòng tiếng thở dốc vang lên không ngừng khiến cho cả căn phòng bỗng trên nên nùng tình, kiều diễm.
Cố Cẩn Ngôn thở dốc tựa trán lên trán cô, gương mặt điển trai kia cũng ửng đỏ lên.
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn cũng lóe lên tia nóng bỏng. Anh vươn tay lau những giọt nước mắt vương trên má cô với vẻ đau lòng. Nhìn thấy cô như thế này, anh rất đau lòng lại không nén được kích động, anh khàn giọng nói:
- Cục cưng, em đã là người của anh rồi...
Xem như lần này hoàn toàn thuộc về Cố Cẩn Ngôn anh!
Anh cảm thấy thật tuyệt vời!
Khó khăn lắm Diên Vỹ mới ngừng khóc, thoáng cái lại khóc ầm lên.
Lúc này, không phải đau đớn về thể xác mà là trái tim cô rất đau!!
Đúng thế!! Từ bây giờ, Tần Diên Vỹ cô đã người của Cố Cẩn Ngôn rồi!
Ngay khi tấm màng kia bị xé rách, cô không ngu tới mức không biết đấy là gì, đó chính là lần đầu tiên của cô...
Cô đã trở thành một người phụ nữ rồi!!
Lúc đó rất đau, đau tới mức tê tâm liệt phế, nhưng cô lại yêu thích nó!
Chẳng phải cô luôn mơ ước dành lần đầu tiên của mình cho người đàn ông này hay sao?
Cho dù có đau đớn thì cô cũng có thể chịu được.
Bởi vì hai người hợp làm một khiến cô vui vẻ hơn bất kỳ chuyện gì!
Đêm nay lại là một đêm dài đăng đẵng khác với ngày thường.
Ngoài cửa số, màn đêm xuyên qua cửa số tiến vào phòng khiến cho căn phòng càng lãng mạn, kiều diễm hơn vài phần.
Cuộc hoan ái dữ dội này giống như đang chiến đấu vậy.
Hai người làm từ trên giường tới phòng tắm, sau đó lại ra ghế salon rồi trở lại giường làm tiếp. Có lúc cô mệt quá ngất đi, rồi tỉnh lại, rồi lại ngất đi cứ liên tục như thế...
Diên Vỹ cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, chẳng hiểu sao người đàn ông này lại giỏi như thế! Chẳng phải anh đã hơn ba mươi rồi sao? Chẳng phải đã qua thời kì sung mãn của đàn ông rồi à? Sao anh lại khác người thế nhỉ?
Có lẽ men rượu trong người Cố Cẩn Ngôn có tác dụng, hoặc có lẽ do anh mệt mỏi quá, cho nên sau khi làm xong anh ngủ thiếp đi bên cạnh cô.
Nói thật thì Tần Diên Vỹ rất lo lắng. Nếu không phải Cố Cẩn Ngôn đang say rượu, e rằng người sẽ làm suốt đêm mất.
Bên tai Diên Vỹ vang lên tiếng thở đều đều, chỉ cần nghe tiếng hô hấp của anh, cô lại cảm thấy an tâm khó hiểu.
Ánh đèn vàng nhạt ở đầu giường rọi xuống gương mặt cương nghị của Cố Cẩn Ngôn khiến mặt mũi anh trở nên dịu dàng hơn phần nào.
Lúc này, trông Cố Cẩn Ngôn rất dịu dàng quyến rũ, không giống như lúc anh tỉnh táo đối xử với cô một cách lạnh lùng, cay nghiệt và dứt khoát như thế.
Tần Diên Vỹ lại nhớ tới lúc anh ở trên người cô, vì sợ cô đau nên luôn dịu dàng, sau đó lại không kiềm chế được mà trở nên thô bạo, kế đó lại cố gắng dịu dàng...
Trông anh quyến rũ, đầy sức hút như thế, cho dù thi thoảng anh làm cô đau nhưng cô lại cảm thấy hạnh phúc chưa từng có.
Diên Vỹ biết anh luôn kiềm nén nhu cầu sinh lý vì cô.
Nghĩ tới những chuyện này, Tần Diên Vỹ không nhịn được mà mỉm cười, ánh mắt cũng ánh lên vẻ vui vẻ động lòng người, chợt cô nghĩ tới một sự thật phũ phàng...
Anh sắp kết hôn rồi!!
Đúng thế! Anh nói rằng anh sắp kết hôn rồi! Anh sắp cưới Tô Giải Ngữ rồi!
Chuyện này rất nghiêm túc, cô không thể tránh né được nó.
Mà bây giờ cô vẫn đang khỏa thân, nằm trong lòng anh...
Cô đã lên giường với một người đàn ông sắp lấy người khác!
Thậm chí Tần Diên Vỹ rất muốn hỏi Cố Cẩn Ngôn, giữa cô và Tô Giải Ngữ, anh sẽ chọn ai! Chẳng lẽ cô lại lấy lần đầu tiên của mình trói buộc anh ư? Đây là điều cô muốn sao? Còn anh sẽ trả lời cô thế nào đây? Nếu anh vẫn chọn Tô Giải Ngữ thì sao đây? Nếu thế thì cô chỉ tổ khiến mình càng thêm hèn mọn, thảm hại trước mặt anh mà thôi!
Diên Vỹ mở to mắt nhìn trần nhà hồi lâu, đoạn cô hít sâu một hơi, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô. Sau đó cô đã quyết định.
Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ngủ say kia chăm chú, trong mắt tràn đầy vẻ quyến luyến không rời.
Cô cắn chặt môi toan ngồi dậy.
Dường như Cố Cẩn Ngôn nhận ra Diên Vỹ muốn rời khỏi anh, dù đang ngủ nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô.
Tần Diên Vỹ chợt cảm thấy đau xót, thậm chí cô sắp từ bỏ ý định rời khỏi đây, nhưng cuối cùng cô cắn răng, gỡ tay anh ra.
Cô hít sâu một hơi rồi xuống giường.
Trong mắt nổi lên một tầng hơi nước. Lúc cô xốc chăn lên, trên ga giường trắng tinh còn có vệt máu tượng trưng cho lần đầu tiên của cô.
Tim Tần Diên Vỹ rung lên, cô xoay người lại, nghiêng người hôn lên môi người đàn ông trên giường rồi thì thầm.
- Em yêu anh...