Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441
Cố Cẩn Ngôn gọi điện thoại đến, Mộ Sở bắt máy rất nhanh.
- Cẩn Ngôn?
Nhận điện thoại của Cố Cẩn Ngôn, Mộ Sở hơi kinh ngạc.
- Sở Sở, chúng ta cần nói chuyện về việc liên quan đến Diên Vĩ.
Cố Cẩn Ngôn đi thẳng vào vấn đề.
Tần Mộ Sở ở đầu kia điện thoại trầm mặc hơn mười giây.
Đôi môi mỏng mím lại, sắc mặt trắng bệch ra, hiển nhiên hết thảy những gì cô nghĩ đều đã trở thành hiện thực rồi!
- Cẩn Ngôn, cậu đang ở đâu?
Mộ Sở hỏi anh.
Nói xong, Tần Mộ Sở không chờ Cố Cẩn Ngôn trả lời đã cúp máy.
- Em cũng đang ở thành phố S.
- Cậu đến nhà chị đi.
Cố Cẩn Ngôn đưa Diên Vĩ về nhà họ Lâu.
Xe dừng ở bãi đỗ lộ thiên ngoài biệt thự.
Diên Vĩ ngồi trên ghế phó lái, sắc mặt trắng bệch, chẳng hề nhúc nhích.
- Sợ à?
Cố Cẩn Ngôn vươn tay nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay cô túa mồ hôi, Cố Cẩn Ngôn thấy mà đau lòng.
Diên Vĩ gật đầu thật thà:
-... Sợ.
Cô nhìn Cố Cẩn Ngôn đầy sợ hãi, tay nắm tay anh siết chặt hơn:
- Em nghĩ ba em sẽ đánh em mất.
Cố Cẩn Ngôn vỗ lên gáy cô một cái:
Diên Vĩ càng nói càng hoảng:
- Có tôi ở đây, không đánh được em đâu.
- Nói không chừng ba em sẽ đánh cả anh luôn đấy! Anh biết đám người quanh ba em mà, ai cũng biết võ hết, nhất là dì Vi An, dì ấy giỏi lắm.
Cố Cẩn Ngôn gật đầu cam chịu:
- Cố Cẩn Ngôn, mình đừng vào nữa, anh bị đánh mất!
- Ừ.
Diên Vĩ muốn trốn.
- Bị đánh mà còn không được trả đòn cơ.
- Thế phải làm sao đây? Chúng ta đừng vào nữa!
- Không vào thì em sẽ thật sự phải đi Mỹ đấy.
- Nhưng dù có vào thì chưa chắc em đã không phải đi mà! Với lại em không tin là em không chịu đi mà ba mẹ trói em bắt đi!
- Vào.
Cố Cẩn Ngôn không cho cô cơ hội trốn tránh, anh vòng tay tháo dây an toàn cho cô:
- Trốn tránh cũng vô dụng, sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt, trừ khi em không muốn ở bên tôi nữa.
Diên Vĩ nghe xong câu này thì mở luôn cánh cửa xe rồi trèo xuống.
Không biết cô trở nên khiếp đảm như thế từ bao giờ, thật chẳng giống tính cách không sợ trời không sợ đất của cô gì cả!
...
Hai người vào đến nhà thì thấy tất cả người lớn trong nhà, bao gồm cả Trần Ngọc và Tô Thành Lý đều ngồi nghiêm chỉnh ở đại sảnh.
Chỉ có hai đứa nhóc là không ở đó, chắc là đã được đưa đi chỗ khác chơi rồi.
Cảm nhận được không khí nghiêm túc và có phần lạnh lùng trong phòng khách, Diên Vĩ sợ tới mức không dám thở mạnh.
- Đuôi Nhỏ, lại đây con.
Trần Ngọc bước nhanh lên phía trước, kéo Diên Vĩ ngồi xuống một bên, giữ cô ở xa Cố Cẩn Ngôn một chút.
- Cẩn Ngôn, ngồi đi!
Tần Mộ Sở mời Cố Cẩn Ngôn ngồi xuống rồi rót cho anh một ly trà nóng.
- Không cần khách khí.
Cố Cẩn Ngôn xua tay, nhìn ánh mắt đau buồn của Mộ Sở, anh bỗng rùng mình, cảm thấy như mình đã phạm phải một tội lỗi vô cùng to lớn.
Ít nhất thì... trong chuyện này, anh có lỗi với người bạn tốt nhất trước mặt anh đây.
Cố Cẩn Ngôn mím môi không nói, cảm xúc áy náy dâng lên trong lòng.
Anh có lỗi với Tần Mộ Sở.
Mà lúc này đây, Lâu Tư Trầm chỉ trầm mặc, sắc mặt đanh lại.
Cố Cẩn Ngôn chào Trần Ngọc và Tô Thành Lý trước:
- Bác Tô, dì Ngọc..
Hai người khách khí gật đầu đáp lại, không thấy vui vẻ, không thấy tươi cười.
- Tư Trầm.
Bấy giờ anh mới quay sang nhìn Lâu Tư Trầm, ánh mắt liếc qua Diên Vĩ. Anh im lặng mấy giây, đoạn nói:
- Lần này tôi tới đây, hi vọng... mọi người có thể giao Diên Vĩ cho tôi.
Một câu làm nổi lên sóng lớn muôn trùng!
Cho dù tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khi anh nói thẳng ra thì ai nấy đều phải hít sâu một hơi.
Lâu Tư Trầm siết bàn tay trên ghế lại thành nắm đấm.
Tô Thành Lý lạnh giọng quát:
- Cố Cẩn Ngôn, cậu có biết cậu đang nói cái gì không?
Cố Cẩn Ngôn sớm đoán được cục diện sẽ trở nên như vậy. Cho nên lúc này nội tâm anh coi như bình tĩnh:
- Xin lỗi.
Anh cúi đầu xin lỗi rất chân thành, sau đó nói tiếp:
Lâu Tư Trầm vừa tức vừa hận. Hắn xông lên phía trước rồi dộng cho Cố Cẩn Ngôn một đấm:
- Nhưng mà tôi nghiêm túc!
- Nghiêm túc?
- Cố Cẩn Ngôn, mẹ nó, cậu có tư cách gì mà nhắc đến hai chữ “nghiêm túc” với con gái tôi?!
Tính tình Lâu Tư Trầm xưa nay trầm tĩnh, thường không thèm ra tay với những chuyện hay những người mình ghét, thế nhưng Cố Cẩn Ngôn đã động đến vảy ngược của hắn rồi.
Gân xanh trên mặt Lâu Tư Trầm lồi lên, chưa đợi người khác kịp phản ứng, hắn đã nện lên mặt Cố Cẩn Ngôn thêm một đấm nữa:
- Cố Cẩn Ngôn, mẹ nó cậu còn là người không? Con gái tôi nhỏ như thế cậu cũng không tha? Rốt cuộc cậu còn coi chúng tôi là bạn bè nữa hay không, hả?
Hai cú đấm trời giáng nện xuống, Cố Cẩn Ngôn đổ máu.
Máu chảy từ khoang mũi và khóe miệng, mùi máu tanh nồng sặc lên, anh không nhịn được ho khan thành tiếng.
Hai đấm này không nhẹ, thực ra Cố Cẩn Ngôn hoàn toàn có thể tránh đi, nhưng anh chọn nhận lấy.
Bởi vì hai đấm này là anh đáng chịu!
Trước khi tới đây anh cũng đã liệu trước được kết quả này. Nếu ăn hai nắm đấm mà có thể giữ Diên Vĩ lại thì sao anh có thể không làm chứ?
Diên Vĩ sợ phát khóc. Cô vùng khỏi tay Trần Ngọc rồi lao ra trước mặt Cố Cẩn Ngôn, dùng thân thể nho nhỏ cản ba mình lại:
- Ba, ba đừng đánh anh ấy! Ba muốn đánh thì ba đánh con đi! Tất cả đều là lỗi của con! Là con sai! Con chủ động quyến rũ anh ấy đó, việc gì cũng là con chủ động, không liên quan gì đến anh ấy hết!
Diên Vĩ vừa khóc vừa nói, nước mắt chảy ròng ròng:
Lâu Tư Trầm nghe những lời không biết xấu hổ của con mình mà tức run người, suýt nữa thì giơ tay tát cô bé. Cố Cẩn Ngôn thấy thế bèn bước lên kéo cô vào lòng:
- Ba có biết vì sao con lại bị bệnh không? Là bởi vì anh ấy luôn luôn từ chối mong muốn của con! Con muốn hấp dẫn lực chú ý của anh ấy nên mới nghiện trộm cắp! Ba, con thích anh ấy, con yêu anh ấy! Mọi chuyện đều là con gây ra, ba muốn đánh thì đánh con đây này!
- Con...
- Đừng ăn nói linh tinh.
Anh trầm giọng nhắc nhở Diên Vĩ rồi quay lưng về phía Lâu Tư Trầm, không cho hắn bất cứ cơ hội nào để chạm tới Diên Vĩ trong lòng anh:
- Đây là chuyện của hai người đàn ông chúng tôi, em ngoan ngoãn đứng ra kia! Không được can thiệp vào, giao cho tôi xử lý, biết chưa?
Diên Vĩ nước mắt ròng ròng, khăng khăng lắc đầu:
- Không muốn! Anh chảy máu rồi!
Cố Cẩn Ngôn bật cười, không quan tâm tới, chỉ lau đi nước mắt đọng trên khuôn mặt cô:
- Đàn ông đàn ang, chảy tí máu thì có làm sao?
Huống hồ hai quyền kia là anh đáng chịu!
- Tiết Bỉnh!
Lâu Tư Trầm giận dữ hô một tiếng.
- Thiếu chủ?
Tiết Bỉnh vội vàng đi vào.
Tiết Bỉnh nghe lệnh, bèn kéo Diên Vĩ trong lòng Cố Cẩn Ngôn ra:
- Nhốt cô chủ nhỏ vào phòng, không có lệnh của tôi thì không cho nó ra ngoài!
- Dạ!
Diên Vĩ không chịu đi mà ôm chặt lấy Cố Cẩn Ngôn:
- Cô chủ nhỏ, xin hãy theo tôi.
- Con không đi!
Cố Cẩn Ngôn khuyên nhủ Diên Vĩ trong lòng mình. Anh cảm thấy cô không nên nhìn thấy cục diện này.
- Con không đi, con mà đi là mọi người lại đánh anh ấy! Con không đi đâu hết!
- Đuôi Nhỏ, em lên tầng với chú Tiết trước đi.
Mộ Sở cũng không nhịn nổi mà khuyên:
Diên Vĩ ôm chặt cánh tay của Cố Cẩn Ngôn, nước mắt rơi lã chã:
- Diên Vĩ, theo mẹ lên tầng đi con.
- Con không đi!
- Con không đi đâu hết! Con không lên tầng! Không đi Mỹ! Con chỉ muốn ở bên anh ấy thôi!
Lâu Tư Trầm nghe câu thề thốt của con thì giận sôi lên. Hắn quát:
Tiết Bỉnh sợ toát mồ hôi, làm sao dám chần chừ nữa, đành phải kéo Diên Vĩ ra:
- Tiết Bỉnh! Lôi nó lên tầng cho tôi! Ngay lập tức!
- ... Dạ!
- Cô chủ nhỏ, cô theo tôi lên lầu đi mà.
Cố Cẩn Ngôn không nỡ nhưng vẫn buông tay Diên Vĩ ra:
- Em lên với chú trước, tí nữa tôi lên tìm em.
Cuối cùng Diên Vĩ bị nhốt vào phòng ngủ ở tầng hai. Trần Ngọc lo lắng cho con bé nên cũng lên theo.
Diên Vĩ đi rồi, nhưng cơn tức của Lâu Tư Trầm vẫn còn cuồn cuộn. Lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, hai tay buông bên người siết chặt lại.
Mộ Sở sợ hắn lại ra tay đánh người, bèn bước tới nắm lấy tay hắn:
Thái độ của hắn cực kì kiên quyết.
- Tư Trầm, chúng ta nói chuyện đã, đừng đánh nữa.
- Anh chẳng có gì để nói với cậu ta cả!
- Ngày mai ném con bé kia sang Mỹ cho anh!
Mộ Sở biết hắn chỉ nói lẫy vậy thôi.
Ngày mai đưa con đến đất Mỹ xa xôi, làm sao mà hắn nỡ.
- Mộ Sở, em biết em làm chuyện này là cực kì vô liêm sỉ, nhưng mà em nghiêm túc đấy! Giao con bé cho em đi, em sẽ lo liệu hết mọi việc của con bé! Em thề!
Cố Cẩn Ngôn chân thành hứa hẹn với Tần Mộ Sở và Lâu Tư Trầm.
- Chị Lý, tiễn khách!
Lâu Tư Trầm lập tức ra lệnh đuổi khách, không muốn nghe anh nói thêm một câu nào nữa.
Chị Lý bước tới:
- Ngài Cố, mời ngài đi cho.
Cố Cẩn Ngôn đứng nguyên chỗ cũ, không đi một bước.
Cũng không chịu động đậy mảy may.
Cuối cùng, Tần Mộ Sở không nhịn nổi nữa mà bước lên kéo anh:
- Cẩn Ngôn, cậu đi trước đi! Có gì từ từ nói sau được không?
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn bạn tốt đang khuyên lơn, đã thấy hai mắt Mộ Sở đỏ hoe và ngân ngấn nước, mà lúc này đây, trong đôi mắt am tường của anh cũng đã ửng sắc hồng.
Anh không thể không thừa nhận rằng tình cảm giữa mình và Diên Vĩ đã làm tổn thương quá nhiều người.
- ... Đi đi.
Mộ Sở kéo Cố Cẩn Ngôn ra ngoài:
- Có chuyện gì để sau rồi nói.
Mộ Sở đưa Cố Cẩn Ngôn ra ngoài rồi lập tức đóng kín cửa lại. Ngay khi cánh cửa khép, nước mắt cô kìm nén bấy lâu cũng lã chã tuôn rơi.