Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 346
- Cố ý có đúng không?
Anh ta hất cằm nhìn Lý Vi An, ngón tay lạnh băng nắm lấy cằm của cô, ánh mắt sắc bén với đôi mắt phượng dễ thương của cô, anh ta nhoẻn miệng, châm biếm nói:
- Muốn ngủ với đàn ông đến vậy sao?
Đôi mắt long lanh xinh đẹp của Lý Vi An đảo vài vòng, hồi lâu, cô cắn môi, cười lạnh:
- Đúng vậy! Anh quản được tôi sao?
Nói xong, đưa tay đẩy anh ta ra.
Nhưng không ngờ, sức lực của Tiết Bỉnh rất mạnh, một tay giữ lấy tay của cô, xoay cô lại đè ngược vào tường ở sau lưng.
Lý Vi An muốn đưa chân đá anh ta ra.
- Giờ tôi cứ muốn quản đó!!
- Tránh ra!!
Ánh mắt nhanh nhẹn của Tiết Bỉnh, đưa tay giữ chân cô lại, còn tay của cô, thì bị anh ta giữ trên đầu, đôi mắt sắc lạnh của anh ta nhíu lại.
- Lý Vi An, cô chỉ dám ở trước mặt tôi ngang ngược thôi, còn đối với đàn ông khác thì nũng nịu, dịu dàng đến nỗi như muốn chảy nước ra vậy, làm gì hả, diễn kịch cho người khác xem hả?
Tiết Bỉnh vừa nghĩ đến thái độ của cô dịu dàng trước mặt của Tiểu Âu, với lại lúc nãy lại tỏ ra yếu đuối khi bị những người đàn ông kia trêu ghẹo, anh ta liền tức đến xì khói, còn với anh ta, cô liền lộ ra bản tính thật, không động tay thì động chân.
Gương mặt Lý Vi An lạnh lại, vùng vẫy một cái.
- Có phải chưa thấy tôi nổi điên, cô cứ tưởng Tiết Bỉnh tôi là cục bột? Đúng không?
- Buông tôi ra!
Đôi mắt của Tiết Bỉnh trầm lại, buông tay chân của cô ra, nhưng đột nhiên lại nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô, không để Lý Vi An kịp định thần lại, đôi môi của anh ta, đã bá đạo đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô, cưỡng hôn lấy cô.
- ……..
Lý Vi An mở to mắt ra, bị Tiết Bỉnh trước mặt làm cho ngẩn người ra.
Thế nên, hiện giờ người đàn ông này……đang hôn cô??
Tại sao!!
Nụ hôn của Tiết Bỉnh, kèm theo sự phẫn nộ và buồn bực, phát tiết trên môi của Lý Vi An, bá đạo và thô bạo.
Trước đây, Lý Vi An không có kinh nghiệm hôn nhau, cô chỉ cảm thấy, nơi bị đôi môi mỏng của anh ta lướt qua, như bị lửa đốt vậy, độ nóng đó thậm chí nóng lây lan ra khuôn mặt của cô, cổ của cô, và lan đến tim nữa……
Những giọt mồ hôi nóng, không ngừng chảy ra khắp cơ thể của cô, lúc đó, tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Hô hấp lại trở nên khó khăn hơn.
Không biết hôn được bao lâu, cho đến khi cảm nhận được người phụ nữ trong tay mình sắp tắt thở, Tiết Bỉnh mới buông môi cô ra.
Đôi lông mày gợi cảm của cô dường như tràn đầy ẩn ý, nghi hoặc khó hiểu nhìn anh ta.
Tiết Bỉnh có chút áo giác, như bản thân đã làm chuyện gì hư hỏng vậy.
Tuy gương mặt của cô tràn đầy sự lẳng lơ, nhưng bên trong, cô lại trong sáng như chú thỏ vậy, đối với chuyện nam nữ, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì hết.
- Về nhà!
Tiết Bỉnh không nhìn cô nữa, trầm giọng nói một câu, quay người lại tự đi về phía trước.
Đi được vài bước, phát hiện người phụ nữ đang say đó không đi theo mình, anh ta dừng chân lại, quay đầu nhìn cô.
Cô vẫn đứng yên tại đó, dựa vào tường, ngẩn người nhìn anh ta.
Tiết Bỉnh có chút lo âu.
Anh ta có cảm giác hư mình đang ăn hiếp cô vậy.
- Qua đây!
Anh ta ra lệnh cho Lý Vi An.
Lý Vi An ngẩn người một lúc, ngơ người ra, mới đi vài bước, tới chỗ của Tiết Bỉnh.
Tiết Bỉnh đi ở phía trước, Lý Vi An đi theo sau.
Cô không nói gì.
Anh ta cũng không biết nên nói gì.
Rõ ràng đã uống quá nhiều, nhưng Lý Vi An lúc này lại cảm thấy bản thân đã hơi tỉnh táo, trong đầu cô lúc này cứ nghĩ đến nụ hôn bất ngờ lúc nãy……
Sao anh ta lại hôn mình chứ?
Là thích, hay là……
Lý Vi An bất giác cắn cắn môi mình, liền nghe giọng nói Tiết Bỉnh vang lên ở phía trước:
- Lên xe!
Lý Vi An mới định thần lại, có chút khó khăn vội cắn chặt môi, vội vã đi lên xe.
Trên xe, cô cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiết Bỉnh nhìn cô một cái, sững người lại, liền tiến về phía cô.
Lý Vi An hết hồn, hai tay theo quán tính đặt trước ngực, lòng bàn tay hướng về anh ta, làm tư thế tự vệ.
Tiết Bỉnh thấy thế,, lông mày đột nhiên giật giật, liếc nhìn cô, như đơ ra vài phần, nhưng không tiến gần cô nữa, mà đưa tay dài của anh ta ra kéo dây an toàn cài lại cho cô, ‘bặp’ một tiếng, dây an toàn đã cài xong.
Lý Vi An đơ ra.
Thì ra, anh ta chỉ muốn giúp mình cài lại dây an toàn thôi?
Lý Vi An ngượng ngùng buông hai tay xuống.
Tiết Bỉnh ngồi thẳng người, không nhìn lấy Lý Vi An nữa, khởi động xe, đi về hướng về nhà.
Trên xe, hai người không nói gì.
Lý Vi An vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu lại bất giác nghĩ về nụ hôn đột ngột lúc nãy……
Trên môi, dường như vẫn còn đọng lại mùi vị của người đàn ông ở bên.
Thì ra, hôn, là cảm giác như vậy!
Mỗi tế bào trong người, giống như bị điện giật vậy, nhưng suy nghĩ trong đầu rối như mạng nhện vậy, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi.
Còn lồng ngực, thì đập mạnh ‘thình thịch thình thịch—‘ không ngừng, rõ ràng đã qua lâu rồi, nhưng sao tim cô lại đập mạnh đến nỗi như muốn nhảy ra ngoài vậy, gò má lại đỏ ửng lên, nóng ran lên, như bị lửa đốt vậy.
Ánh mắt, bất giác lai nhìn về người đàn ông bên cạnh, thấy gương mặt anh ta bình thản nhìn về phía trước, chú tâm lái xe, dường như nụ hôn đó, đối với anh ta mà nói, không có ảnh hưởng gì.
Cũng đúng, anh ta kinh nghiệm phong phú, đối với anh ta, có là gì đâu!
Trong lòng Lý Vi An có chút thất vọng, nhíu mày lại, quay người đi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiết Bỉnh thông qua kính chiếu hậu, đầy ẩn ý nhìn cô một cái.
Cô đang dựa vào cửa kính, thần thái ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Trên gương mặt xinh đẹp, có chút ửng đỏ, giống như quả đào đang chính vậy, không biết có phải tác dụng của cồn, hay là tại nụ hôn lúc nãy……
Trải qua hơn nữa tiếng, chiếc xe đã dừng trước biệt thự.
Hai người lần lượt xuống xe.
Lý Vi An vì uống quá nhiều rượu, nên bước chân có chút loạng choạng.
Tiết Bỉnh đi lên phía trước, giữ cô lại, nhíu mày hỏi:
- Rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu rượu vậy?
Lý Vi An thuận thế dựa vào người anh ta.
- ……Rất nhiều.
Đầu dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh ta, nghe thấy tiếng tim đập ‘thình thịch thình thịch’ của anh ta, tiếng tim đập mạnh mẽ, Lý Vi An chỉ cảm thấy có chút buồn ngủ, cô nhỏ giọng lèm bèm một câu:
Tiết Bỉnh nhíu mày lại, trong phút chốc, cúi người xuống, ẵm cô lên vòng tay của anh ta, đi thẳng vào trong nhà.
- Tôi mệt rồi……
- Ai kêu cô uống nhiều như vậy?
Lý Vi An bị anh ta ẵm, cả người mềm nhũn dựa vào người của anh ta, cảm thấy sức lực của mình dường như bị anh ta hút hết vậy.
Đầu của cô, dựa vào vai của anh ta, có thể ngửi rõ được mùi vị thuốc lá nhẹ nhàng trên người anh ta, cô bất giác đưa mặt lại gần hơn, vầng trán trơn bóng, dựa vào cổ của anh ta, da thịt của hai người chạm nhau, cảm giác nóng bổng, khiến hơi thở của Tiết Bỉnh nặng hơn.
Anh ta thở hắt ra, khàn giọng cảnh cáo cô:
Lý Vi An ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh ta trả lời.
- Sau này không được uống nhiều như vậy nữa!
- ……Ừ.
Liền nghe Lý Vi An hỏi một câu:
- ……Lúc nãy tại sao anh lại hôn tôi?
Tiết Bỉnh ngây ra, đôi mắt đen bỗng híp lại, cúi đầu xuống nhìn cô.
Lý Vi An đang mở mắt gượng lại đôi mắt đang say khướt nhìn anh ta, thấy anh ta không trả lời, liền hỏi thêm lần nữa:
- Sao lúc nãy anh lại……
Lời còn chưa kịp nói xong, đột nhiên Tiết Bỉnh cúi đầu xuống, nhắm chuẩn vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Lý Vi An ngẩn người nhìn anh ta……
Chỉ cảm thấy, đôi môi mềm mại của mình, bị đôi môi nóng bổng của anh ta, một lần rồi một lần lướt qua, đối với sự thân mật quá mức này, cô không chỉ không cảm thấy gớm, mà ngược lại còn có chút……mê luyến khó tả.
Tim đập, từ từ nhanh hơn.
- ‘Thình thịch thình thịch—‘ một cái rồi một cái, mạnh mẽ đập trong lồng ngực của cô.
Cô bất giác nhắm mắt lại, tiếp nhận nụ hôn đột ngột thứ hai của anh ta.
Nụ hôn này, so với nụ hôn lúc nãy, rõ ràng dây dưa hơn, nhiệt tình mãnh liệt hơn……
Cảm giác này, như đang nuốt sống cô vào vậy.
Tiết Bỉnh ôm người phụ nữ trong lòng, đặt lên ghế sofa trong phòng khách, nụ hôn nóng ướt, lại được tiếp tục, chi đến khi cảm nhận được cô ở phía dưới, hơi thở bấn loạn, có chút muốn đứt hơi tới nơi, Tiết Bỉnh mới không nỡ buông đôi môi nhỏ của cô ra.
Anh ta cúi đầu xuống nhìn cô, ngón tay dài chạm vào đôi môi sưng tấy của cô, khàn giọng hỏi:
Lý Vi An bị anh ta hỏi đến ngây người.
- Từ khi nào mà cô bắt đầu thích Tiểu Âu vậy?
- Hả?
Lý Vi An không hiểu gì hết.
- Thích Tiểu Âu? Tôi?
- Không phải sao?
- Từ lúc nào mà tôi lại thích anh ta?
- Cô không thích anh ta?
Tiết Bỉnh nhíu mày, dường như có chút không tin nổi.
Nói đến đây, dường như Lý Vi An đã ý thức được mình vừa nói gì.
- Cô không thích anh ta, vậy sao cô lại để tâm đến chuyện anh ta nghĩ cô như thế nào? Tóc cô có đẹp hay không, quần áo mặc có hợp hay không……
- Tôi từ khi nào lại để tâm đến chuyện anh ta nghĩ tôi như thế nào? Rõ ràng là tôi hỏi anh, kiểu tóc của tôi, quần áo của tôi có hợp hay không, nhưng anh lại nói không đẹp.
Đôi mắt của Tiết Bỉnh như lóe sáng.
Tiết Bỉnh không thừa nhận.
- Ý của cô là, cô để tâm suy nghĩ của tôi về cô hơn?
- Là anh nói, đàn ông đều không thích loại phụ nữ như tôi.
- Tôi nói những lời thô lỗ này lúc nào?
Tiết Bỉnh có cảm giác muốn cắn lấy lưỡi của mình.
- Chỉ tại tôi đánh được vài người đàn ông, thế nên, không có tư cách để đàn ông thích sao?
- Nói bậy!
- Tôi nói tôi có thể sẽ gặp được người xấu, anh nói tôi giỏi võ……
- ……
Đột nhiên Lý Vi An hỏi anh ta một câu.
- Nhưng không phải tôi cũng đến rước cô liền sao? Đây là ‘nói một đằng nghĩ một nẻo’ có hiểu không?
- Anh thích Lý Sảng?
- Ai?
Tiết Bỉnh tưởng bản thân mình nghe lầm.
- Lý Sảng.
Lý Vi An lặp lại lần nữa.
Tiết Bỉnh cúi đầu xuống nhìn cô, cười hỏi:
Lý Vi An cảm thấy lúc này như đang nằm mơ vậy!
- Sao tôi lại thích cô ấy chứ? Cô ấy đâu có đẹp bằng cô!
- Cô ấy dễ thương.
- Không dễ thương bằng cô.
- Cô ấy đẹp mà!
- So với cô còn thua xa.
- Cô ấy yếu đuối nũng nịu.
- Tôi không thích người nũng nịu.
- Vậy anh thích dạng người như thế nào?
- ……Giống cô vậy!
- ……..