-
Chương 330
Lương Cận Nghiêu xách Lư Viễn trực tiếp ném vào xe của gã.
Lư Viễn không thuận theo, đứng dậy muốn đi. Lương Cận Nghiêu chỉ vào mũi Lư Viễn lạnh lùng quát:
- Mẹ nó chứ em dám động đậy thì lát nữa ông đây sẽ khiến em sống không bằng chết trên giường!
Lư Viễn đỏ mắt, tức giận tới mức chửi đổng:
- Đệch mẹ mày!
Anh giơ chân ra đạp mạnh lên đùi Lương Cận Nghiêu.
Lần này Lương Cận Nghiêu không tránh né, cũng không có đánh anh mà chịu đựng cú đá này của anh. Gã bất mãn nhíu mày, nghiêng người thắt dây an toàn cho Lư Viễn.
Gã đến gần khiến Lư Viễn cực kỳ phản cảm, nhất là khi nghĩ tới gã còn vừa ôm gái đẹp trong lòng, Lư Viễn chán ghét đẩy gã ra:
- Cút! Cách xa tôi ra!
Lương Cận Nghiêu hung tợn trừng anh một phát, cố chấp thắt dây an toàn cho anh, sau đó nắm lấy cằm anh, oán hận nói:
- Mẹ kiếp ai bảo em chạy tới lêu lổng ở chỗ tam giáo cửu lưu này thế hả? Lần trước bị người ta hãm hại còn chưa đủ đúng không? Còn dám uống nhiều rượu như thế cho ông. Nếu không phải hôm nay đúng lúc ông có ở đó thì nói không chừng thằng ngốc như em lại bị rape tập thể rồi! Mặt như mấy thằng tiểu thụ vô dụng thì đừng có đi ra ngoài mà quyến rũ đàn ông nữa!
Lư Viễn bị đánh vốn đã tràn đầy oan ức cùng với lửa giận rồi, lại bị Lương Cận Nghiêu mắng như vậy, cơn giận trong lòng càng tăng thêm. Anh tức giận đẩy Lương Cận Nghiêu ra.
- Đờ mờ mày mới bị rape ấy! Mày mới là tiểu thụ vô dụng! Đờ mờ mày mới đi quyến rũ đàn ông! Ông đây không thích đàn ông, đều do lũ biến thái các người cả! Bọn biến thái chết tiệt các người cả ngày đòi bẻ cong ông đấy! Lương Cận Nghiêu, tôi nói cho anh lần cuối, Lư Viễn tôi không thích đàn ông, càng không thích anh! Anh nghe hiểu chưa?
Lương Cận Nghiêu dùng sức bóp chặt Lư Viễn, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt như lưỡi dao muốn đâm xuyên qua anh vậy.
Lư Viễn cảm thấy cằm mình sắp bị gã bóp nát luôn rồi, đau tới mức lông mày run lên. Nhưng Lư Viễn vẫn cố chấp không chịu van xin tha thứ.
Lương Cận Nghiêu tha cho cằm của anh, hung tợn nói với anh:
- Lát nữa ông đây lại tính sổ với em!
Nói rồi gã đóng cửa xe lại thật mạnh. Lúc đóng cửa xe còn không quên dùng điều khiển khóa cửa xe lại.
Bất kể Lư Viễn có giãy dụa thế nào thì cũng không thể mở cửa xe ra được.
Lương Cận Nghiêu cũng thuận thế ngồi vào ghế lái.
Khởi động máy, nhấn chân ga, tốc độ một trăm hai mươi mét trên giờ, giông ra ngoài như một cơn gió, gần như trong chớp mắt đã hòa vào làn xe trên đường.
Lư Viễn vốn còn định giãy dụa lập tức sợ ngây người, toàn thân cứng ngắn, giữ chặt tay vịnh không dám động đậy chút nào, thậm chí không dám nói nhiều một câu, dường như ngay cả cơn say cũng biến mất gần hết.
Mười lăm phút sau…
Một tiếng “Két…” vang lên.
Đó là tiếng lốp xe ma sát với mặt đất.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen phanh gấp, đỗ dưới lầu khu chung cư mà Lư Viễn đang sinh sống.
Thân thể Lư Viễn nghiêng về phía trước. Nếu không phải thắt dây an toàn thì sợ rằng lúc này đầu anh đã ‘tiếp xúc thân thiết’ với thủy tinh đằng trước rồi.
Vất vả lắm đầu óc Lư Viễn mới tỉnh táo lại được chút, bị trùng kích mạnh như thế, toàn thân lại cảm thấy mơ hồ như trước.
Sắc mặt anh trở nên trắng bệch.
Tuy rằng đầu óc mơ hồ, nhưng anh vẫn biết mình đã về tới nhà rồi.
Anh không thèm nhìn gã đàn ông bên cạnh mình, tháo dây an toàn rồi đẩy cửa xe ra muốn xuống xe, lại bị Lương Cận Nghiêu giữ chặt tay lại.
Lông mày Lư Viễn run lên, trong lòng đau đớn.
Anh nghe thấy Lương Cận Nghiêu nói bằng giọng nặng nề:
- Sau này thấy tôi thì đi đường vòng đi!
Lư Viễn vốn tưởng rằng chắc chắn Lương Cận Nghiêu sẽ nói gì mà phải nghe lời gã, nhưng không ngờ rằng lại là lời nói quyết liệt như vậy.
Mấy chữ phun ra như một con dao cứt vào tim anh. Nỗi đau này còn mãnh liệt hơn những gì anh nghĩ, khiến anh khó có thể chịu đựng được.
Lư Viễn bắt mình phải rặn ra một nụ cười, quay đầu lạnh nhạt nhếch môi cười với Lương Cận Nghiêu:
- Vậy thì tốt quá, ông đây mong còn không được! Sau này tôi đi đường lớn của tôi, anh đi cầu độc mộc của anh. Chúng ta cả đời không qua lại với nhau! Sau này xin anh đừng xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa! Tôi thật sự… Cực kỳ không hoan nghênh, cực kỳ chán ghét!
Câu nói sau, Lư Viễn gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Giây phút ấy, dường như anh thấy vẻ đau thương trong mắt Lương Cận Nghiêu.
Trong lòng anh lại cảm thấy hơi sung sướng vì được trả thù. Nhưng sau khi sung sướng kết thúc, anh lại cảm thấy đau lòng.
Anh biết, chắc chắn mình đã nhìn lầm rồi. Lương Cận Nghiêu là ai chứ? Một người đàn ông tuyệt tình như thế, khi mình còn đang lo lắng tới mức ăn không ngon ngủ không yên vì gã, gã lại ôm gái đẹp sung sướng thoải mái! Một người đàn ông không tim không phổi như thế thì sao lại đau thương chỉ vì một câu của Lư Viễn anh chứ?
Đối với Lương Cận Nghiêu mà nói, Lư Viễn là gì? Hoàn toàn không là gì cả!
Lương Cận Nghiêu dùng sức nắm chặt tay Lư Viễn.
Dùng sức tới mức gần như muốn bóp nát Lư Viễn.
Nhưng cuối cùng, gã vẫn chủ động buông tay ra.
Lư Viễn đẩy cửa xe đi xuống, lại nghe thấy Lương Cận Nghiêu nói:
- Sau này còn dám lêu lổng ở đó, ông đây thấy lần nào thì đánh lần đó đấy!
Lư Viễn không đáp lại gã. Anh nghĩ sau này có đánh chết anh anh cũng không đi nữa đâu!
Không phải anh sợ bị Lương Cận Nghiêu đánh, mà là vì không muốn nhìn thấy gã ta nữa!
- Nhớ bôi thuốc đấy!
Lương Cận Nghiêu bỏ xuống câu đó rồi nhấn chân ga, chiếc xe lao ra ngoài như một cơn lốc, thậm chí không chờ cho Lư Viễn hoàn hồn, nó đã biến mất trong bóng đêm như tinh linh trong màn đên vậy.
Giống như một giấc mơ lướt qua, phút chốc đã biến mất tăm, như thể chưa từng xuất hiện bao giờ.
Lư Viễn vẫn còn hoảng hốt, nhìn về phía gã biến mất, sờ vào nơi bị gã đánh, không hiểu sao vành mắt nóng lên, có nước mắt chảy ra.
Anh khóc à?!
Lư Viễn thậm chí khinh thường bản thân mình!
Anh khóc gì cơ?
Anh nhất quyết không thừa nhận mình khóc vì câu nói ‘Đi đường vòng’ của Lương Cận Nghiêu. Chắc là vì bị đánh thảm qua đau quá, lại thêm bị cồn thôi miên nên anh mới khóc.
Đúng, đã nói là người dính vào cồn thì đều rất khác người, Lư Viễn anh cũng thế!
Sau khi Lương Cận Nghiêu đi ra từ nhà Lư Viễn, gã vẫn lái xe chạy lung tung trong thành phố này, chân ga càng nhấn càng mạnh, cuối cùng tốc độ nhanh tới mức khiến những chiếc xe chung quanh đều sợ tới mức hết hồn. nhưng Lương Cận Nghiêu lại hoàn toàn không hề hay biết.
Bàn tay nắm vô lăng sắp nổi mạch máu lên.
Rõ ràng gã nên kéo Lư Viễn lại để giải thích cặn kẽ cho anh, nhưng cố tình gã lại không thể nói gì cả.
Gã không thể nói với Lư Viễn rằng bây giờ gã đang mai phục trong thế giới đen tối, đang chấp hành một nhiệm vụ quan trọng. Chính vì nơi mà gã đang ở quá mức âm u đẫm máu nên gã không dám để anh đến gần mình, lại càng không dám khiến người khác biết mình quen với anh, thậm chí là yêu anh.
Con đường duy nhất để bảo vệ anh là rời xa anh, khiến hai người họ không còn bất cứ liên hệ nào nữa. Vậy thì cho dù Lương Cận Nghiêu hắn có thất bại trong nhiệm vụ lần này cũng không khiến anh bị người khác bắt lấy để đe dọa gã.
Không cần bàn cãi gì nữa, Lư Viễn chính là nhược điểm của Lương Cận Nghiêu, tử huyệt của Lương Cận Nghiêu!
Nghĩ tới những lời mà Lư Viễn đã nói với gã, Lương Cận Nghiêu càng đạp chân ga điên cuồng hơn.
Cũng đúng! Rõ ràng biết thằng nhóc đó hoàn toàn không có tình cảm với mình, thậm chí có thể nói là cực kỳ chán ghét mình, nhưng cố tình gã lại không biết xấu hổ bám lấy người ta. Lần này thì tốt rồi, cuối cùng cũng đẹp lòng anh rồi, không chừng sau khi gã hoàn thành nhiệm vụ trở về, thằng nhóc đó đã tìm được bạn gái, chuẩn bị kết hôn sinh con rồi!
Nếu thật sự là thế…
“Két…!”
Tiếng phanh gấp vang lên, chiếc xe dừng lại ngay giữa đường cái.
Khuôn mặt Lương Cận Nghiêu đã đen sì tới mức rợn người.
Chung quanh có mấy chiếc xe đi qua, đều hạ cửa kính xe xuống mắng chửi. Nhưng Lương Cận Nghiêu lại hoàn toàn không nghe vào tai.
Một lúc lâu sau, gã mới chậm rãi lái xe tấp vào lề đường, lấy di động ra, lại lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc lá, ngậm vào miệng. Khói trắng mông lung tràn ra từ bờ môi, bay lên lượn lờ, làm cho đôi mắt đen sâu thẳm tối nghĩa của gã trở nên mê ly.
Trên điện thoại biểu hiện tên của Lư Viễn.
Gã rất muốn gọi điện thoại cho anh, muốn cảnh cáo anh không được cưới hỏi sinh con với bất cứ người phụ nữ nào khi không được Lương Cận Nghiêu gã cho phép!!!
Nhưng cố tình, gã không thể gọi cú điện thoại này được!
Giờ đây gã có tư cách gì mà nói lời này với Lư Viễn chứ? Gã thậm chí không biết khi nào mình mới có thể thoát khỏi vũng bùn này, càng không dám chắc rằng mình có thể thoát thân an toàn hay không!
“Reng reng, reng reng…”
Bỗng nhiên di động của gã vang lên trong bóng đêm.
Cực kỳ đột ngột.
Trên màn hình di động còn đang lóe lên cái tên khiến gã phải suy nghĩ suốt đêm: Lư Viễn.
“Reng reng, reng reng…”
Tiếng chuông vang lên liên tục trong chiếc xe yên tĩnh.
Mỗi lần vang lên đều đang thách thức lý trí của gã.
Không chỉ một lần Lương Cận Nghiêu nói với mình rằng từ chối cuộc gọi này đi, từ chối cuộc gọi này!
Nhưng…
Khi ngón tay chạm vào màn hình, rõ ràng là đụng vào nút đỏ cúp máy, nhưng cố tình lại ấn vào nút màu xanh nghe máy như điên rồi vậy.
“A lô…”
Giọng nói của gã vang lên trong điện thoại, ngụy trang cực kỳ bình tĩnh, thậm chí rất hờ hững.
Lư Viễn lại ôm điện thoại khóc đến khàn giọng.
Anh đang say.
Người say thì rất khó khống chế cảm xúc của mình.
Muốn cười thì cười.
Muốn khóc thì khóc…
Tiếng khóc ấy như dao nhọn cứa vào tim Lương Cận Nghiêu. Giây phút đó, gã thật sự hối hận, hối hận vì nhận điện thoại của Lư Viễn.
Hầu kết kêu gợi di chuyển một chút, cổ họng như bị dao cắt vậy, ngay cả giọng nói cũng sắp không phát ra được.
Lư Viễn ôm di động ngồi chồm hổm trên mặt đất, khóc lóc đau khổ mà vẫn không quên mắng gã té tát:
- Đờ mờ anh là thằng khốn! Thằng khốn vô liêm sỉ nhất trên thế giới này! Lưu manh chết tiệt! Đờ mờ chứ anh dựa vào đâu mà cướp được trái tim của ông đây rồi lại khinh thường vứt sang một bên vậy hả? Anh tưởng Lương Cận Nghiêu anh là ai? Tôi không thèm gì anh đâu nhé! Anh có giỏi thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Không thì tôi gặp anh lần nào sẽ đánh anh lần đó! Đánh chết anh!