Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương 231
Mộ Sở ngoài miệng nói sẽ thử, nhưng thật sự muốn cô làm được, thực tế quá khó khăn.
Cô đối với Tô Kỳ, không, chuẩn xác mà nói, đối với tất cả những người đàn ông có ý với cô, kỳ thực trong lòng đều có chút bài xích! Lúc này thật muốn cô thản nhiên tiếp nhận thì quả thật cô có chút khó thích nghi.
Mộ Sở đang lấy bát đũa trong bếp, đột nhiên, có một cánh tay đưa trước mặt cô:
- Để cho anh!
Tô Kỳ không biết vào đây từ lúc nào.
Vì động tác hai người cùng lúc, hai bàn tay đặt trên bát vô tình chạm vào nhau, Mộ Sở đột nhiên giật bắn mình, hoảng loạn rút tay về.
Tô Kỳ vội vàng xin lỗi:
- Xin lỗi, Sở Sở, anh không cố ý!
Anh ta biết sự mẫn cảm của cô, anh ta hiểu sự bài xích của cô, nhưng dù là vậy, trong lòng anh ta ít nhiều gì vẫn có chút thất vọng.
Mộ Sở lúc này mới ý thức được phản ứng của cô hơi quá, trong đầu lần nữa vang lên những lời nói của Trần Ngọc nói với cô, vì vậy, cô cố gắng để tâm trạng cô bình tĩnh lại, lặng lẽ hít một hơi sâu, cười với Tô Kỳ:
- Không, anh không cần xin lỗi em. Do em … em quá mẫn cảm thôi, xin lỗi.
Sự chuyển biến đột ngột của Mộ Sở, khiến ánh mắt Tô Kỳ tỏa sáng, dường như thời khắc đó cảm giác như có ánh sáng len lỏi vào trong mắt anh ta.
Tâm trạng anh ta đột nhiên dâng lên đáng kể, vội vàng gôm hết bát đũa vào tay mình, anh ta nói:
Tất nhiên Mộ Sở cũng cảm nhận được sự vui vẻ của anh ta, cô có chút ngượng ngùng:
- Em ra ngoài ngồi đi, những việc này để anh làm là được.
- Như thế sao được chứ….
- Anh là khách, anh đi ra ngoài ngồi mới đúng, hãy để em làm ….
Mộ Sở nói đoạn liền đưa tay định tiếp lấy bát đũa từ tay anh.
Lúc này Trần Ngọc từ ngoài bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được cợt đùa:
- Hai đứa này, đừng giành qua giành lại nữa, ở đây không ai là khách cả, vì vậy, đi cùng nhau đi, nhanh lên, đừng chần chừ nữa, hai đứa trẻ ngoài đấy đều đói meo rồi này!
Mộ Sở ngại ngùng nhìn Tô Kỳ cười, đành rút tay đang lấy bát đũa về.
Cô nghiêng người, định nhường lối đi cho Tô Kỳ, nhưng không ngờ, bàn tay vô ý chạm phải cây dao đặt trên bếp, mắt nhìn cây dao sắp rơi xuống, Mộ Sở giật nảy mình, cũng may Tô Kỳ nhanh tay lẹ mắt, liền đưa tay ra nắm lấy cán dao, chỉ là ngón tay vẫn bất cẩn chạm vào lưỡi dao, lập tức thấy máu đỏ.
- Anh không sao chứ?
Mộ Sở thấy có lỗi, liến kéo ngón tay bị thương của anh ta, giúp anh ta kiểm tra vết thương:
Bàn tay được Mổ Sở nắm lấy, Tô Kỳ rất hưởng thụ, anh ta hoàn toàn không cảm thấy nổi đau từ ngón tay bị thương, chỉ cảm thấy trái tim anh ta đang “thình thịch, thình thịch ---” nhảy loạn xạ.
- Xin lỗi, chảy máu rồi.
- Không sao, vết thương nhỏ mà thôi.
- Còn em, em không sao chứ? Vừa nãy anh thấy lòng bàn tay em khẽ chạm vào dao.
Tô Kỳ nói đoạn liền kéo bàn tay của Mộ Sở lên xem, thấy bàn tay cô nguyên vẹn không tì vết, anh ta mới thấy yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Không sao thì tốt! Có tôi, em không được phép bị thương!
Một câu nói của Tô Kỳ, khiến tâm trí Mộ Sở thất thần…
-- Có tôi, em không được phép bị thương!
-- Có tôi, em không được phép gặp gì bất trắc!
-- Có tôi, cấm em bị thương!
-- Có tôi, em không được phép …
Có tôi, em không được phép …
… … … …
Một câu nói vô ý của Tô Kỳ, nhưng lại đâm thẳng vào hồi ức sâu tận đáy tâm hổn cô.
Lời nói anh ta, không ngừng trùng giao với giọng nói quen thuộc nhất trong lòng cô, dường như ngay lúc này đây cô lại nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú quen thuộc nhất trong giấc mơ, nước mắt cô, bỗng chốc rơi xuống từ khóe mắt.
Hiển nhiên nước mắt bất ngờ trực trào này của Mộ Sở khiên Tô Kỳ thấy hoảng loạn:
- Sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc vậy?
Anh ta định đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng tay đưa đến một nửa bỗng dừng lại.
Anh nhớ sự phản kháng của Mộ Sở, cho nên không dám tiếp tục.
Lúc này Mộ Sở mới hoàn hồn, lau vội nước mắt, tỏ vẻ ngượng ngùng:
- Xin lỗi, có … có lẽ em … em bị dao làm cho giật mình ….
Mộ Sở chỉ biết bịa đại một lý do đối phó.
Tô Kỳ đại khái là tin rồi:
Mộ Sở gật đầu!
- Đồ ngốc! Lần sau cẩn thận hơn!
- … ừm!
Thởi khắc đó, cô tưởng chừng bản thân bị ma nhập, không ngờ có thể tìm thấy bóng dáng Tư Tầm trên người Tô Kỳ…
Cô nghĩ, cô thật sự bị điên !
- Đừng làm gì nữa, vết thương trên tay anh cần sát khuẩn.
Mộ Sở vừa nói vừa nắm lấy tay Tô Kỳ bước ra ngoài.
Tô Kỳ cực kỳ hưởng thụ càm giác được Mộ Sở lo lắng như thế này, nếu như có thể đổi lấy một sự để ý từ cô, vết thương như vầy cho dù muốn anh ta bị thương bao nhiêu lần anh cũng can tâm tình nguyện cả.
Tô Kỳ ngồi ngoài đại sảnh, Mộ Sở nhanh chân lấy thùng y tế ra, cô tỉ mỉ nhẹ nhàng sát khuẩn lên vết thương của anh ta:
Tô Kỳ nhìn Mộ Sở, ánh mắt chất chứa nụ cười.
- Chắc là đau lắm! Anh chịu khó chút nha!
- Không đau.
Mộ Sở có thể cảm nhận được ánh mắt rạo rực của anh ta đang nhìn mình, cô đành giả vờ không nhận ra, cúi đầu tiếp tục giúp anh ta xử lý vết thương:
Mộ Sở giúp anh ta bôi thuốc, động tác nhuần nhuyễn giúp anh ta băng bó lại vết thương.
- Em đơn giản băng bó vết thương cho anh trước!
- Được!
Tô Kỳ thấy thủ pháp chuyên nghiệp của cô, anh ta hỏi:
Trong mắt Mộ Sở có chút cảm xúc gì đó đang le lói, cô cười cười, tìm lý do:
- Sở Sở, trước đây em là bác sĩ thật sao?
- Đương nhiên rồi, sao vậy? Thủ pháp băng bó của em không đủ chuyên nghiệp ư?
- Không không không, rất chuyên nghiệp. Chẳng qua là anh nghĩ không thấu, sao bác sĩ tốt vậy mà sao em không tiếp tục?
Cũng không biết Tô Kỳ có tin hay chưa, anh chỉ nói:
- Làm bác sĩ rất vất vả, không có thời gian ở cạnh con bé.
- Thật sao?
- Em thích là được, vả lại, công việc hiện tại cũng không tệ, chỉ là, cũng không có nhiều thời gian rãnh rỗi...
Tô Kỳ nói vậy, là vì nhiều lần anh hẹn Mộ Sở đi xem phim ăn cơm, nhưng đều bị Mộ Sở dùng lý do công việc quá bận từ chối thẳng thừng.
Tất nhiên Mộ Sở hiểu ý trong câu nói anh ta, nhưng cô giả vờ không hiểu, chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.
Cô ấy không trả lời, Tô Kỳ cũng không dám nói thêm.
Trần Ngọc cầm thức ăn bước từ trong nhà bếp ra, nhìn thấy cảnh này trong sảnh, torng lòng bỗng có chút an ủi.
Tuy không nỡ phá vỡ sự thân mật hiếm có này của hai người, nhưng bà vẫn không thể không lên tiếng nhắc nhở:
Mộ Sở trả lời, nói với Tô Kỳ:
- Thế nào rồi? Vết thương xử lý xong chưa? Đến giờ cơm rồi.
- Dạ, đến ngay!
Tô Kỳ giành trước cô, đem thùng y tế cất đi, Mộ Sở đành thôi.
- Anh mau đi ăn cơm đi, em dọn dẹp thùng y tế là được.
- Để anh!
Trần Ngọc không biết tự lúc nào mà đứng sát bên cô, dủng khuỷa tay nhè nhẹ huých vào eo của Mộ Sở, nhìn dáng lưng Tô Kỳ, nói khẽ với cô:
Mộ Sở nhìn bà với ánh mắt tỏ ý kỳ quái.
- Thế nào? Có cảm giác không hả?
- ...
Trần Ngọc xem như không thấy, tự nói tiếp rằng:
- Sở Sở, không phải mẹ nói quá đâu, mỗi người đàn ông trong dòng họ Tô bọn họ đều đặc biệt có trách nhiệm cả.
Mộ Sở gật đầu:
- Điểm này thì con cực kỳ tin tưởng.
Điển hình như Tô Thành Lý, chính là người đàn ông xem vợ mình như bảo bối vậy.
Khi chưa thực sự gặp được tình yêu đích thực của ông, ông nguyện đơn thân một mình, một khi gặp được rồi, liền dâng hiến hết tình yêu cho vợ, bất kỳ người phụ nữ nào gặp được người đàn ông như vậy, đều rất hạnh phúc.
Tương tự như...
Tư Trầm đã rời khỏi cô!
Lúc này nghĩ lại, hai ba con giống nhau biết mấy!
Đúng lúc, Tô Kỳ đem thùng y tế đi dẹo cũng đã quay trở lại.
- Đi nào ! Ăn cơm thôi !
Trần Ngọc kéo tay Mộ Sở:
- Ăn cơm ! Ăn cơm nào!
Trên bàn ăn người vui nhất không ai khác là Đuôi Nhỏ, con bé hít lấy hít để bên cạnh bàn:
- Ôi ! Thơm quá đi ! Ông nội, tay nghề ông quả thật xuất sắc!
Trần Ngọc cười nói:
- Con nhóc này ! Nếm cũng chưa nếm thử đã bắt đầu nịnh nọt ông nội rồi, cái đuôi sau lưng ông nội chắc bay lên tận trời xanh luôn.
Tô Thành Lý cười to ha hả, liến gắp miếng thịt bò mà Đuôi Nhỏ thích nhất vào bát con bé:
Cái Đuôi Nhỏ cong mắt cười.
- Nào nào ! Nếm thử món thịt bò mà cháu thích nhất này, ông đặc biệt làm nó cho cháu đấy !
- Cám ơn ông ạ.
Mộ Sở nhìn thấy nụ cười ngây thơ của bé con, cũng không kiềm được cong miệng cười.
Con nhóc bây giờ đã lớn rồi, khuôn mặt càng lớn càng xinh đẹp, cũng càng ngày càng giống ba.
- Tô Kỳ, nào ! Cháu cũng nếm thử đi.
Tô Thành Lý vừa nói vừa gắp một miếng để vào bát của Tô Kỳ.
- Cám ơn chú ạ.
Tô Kỳ liền vội cám ơn, cầm bát lên đỡ lấy miếng thịt bò mà Tô Thành Lý gắp cho.
- Kỳ thúc thúc, sao chú cứ dăm ba hôm là lại đến nhà cháu vậy?
Đuôi Nhỏ vừa cắn miếng thịt vừa hỏi Tô Kỳ.
Tô Kỳ lộ vẻ ngại ngùng, nghĩ rằng Đuôi Nhỏ không thích anh ta.
- Đuôi Nhỏ, ăn nói kiểu gì với chú vậy hả? Không lễ phép !
Mộ Sở đanh mặt trách mắng một câu.
Cái Đuôi Nhỏ không tỏ ý gì, lại hỏi thêm một câu:
Lúc này đến lượt Mộ Sở ngượng ngùng rồi.
- Có phải chú muốn theo đuổi mẹ cháu không?
- ...
Cô đá nhẹ chân con bé dưới bàn, nhắc nhở con bé đừng ăn nói linh tinh.
Cái Đuôi Nhỏ giả vờ không hiểu, chớp chớp mắt với Tô Kỳ:
- Kỳ thúc thúc, thật ra cháu rất thích chú, nếu chú theo đuổi mẹ cháu thành công, cháu sẽ nhận chú là ba!
- ...
Khuôn mặt Mộ Sở, vì lời nói của con gái, phút chốc đỏ bừng lên.
Tô Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên tột cùng, một hồi lâu mới định thần lại, vội nhiệt tình gắp thức ăn cho Đuôi Nhỏ, lại cười nhìn Mộ Sở đang đỏ mặt xấu hổ, nghiêm túc bảo đảm với Đuôi Nhỏ:
- Kỳ thúc thúc sẽ cố gắng hết sức!
Mộ Sở ngượng ngùng đến độ muốn đào cái hố để chui xuống luôn ấy.
Dám nói thành viên cả nhà này, đều trở thành trợ thủ đắc lực cho Tô Kỳ rồi.
Cô những tưởng sự trợ công to lớn của con gái sẽ tạm dừng tại đây, nhưng không ngờ, con bé vẫn còn câu sau:
Mộ Sở đạp chân con gái một cái dưới bàn.
- Kỳ thúc thúc, cuối tuần này mẹ cháu rảnh rỗi đấy! Bác đừng quên hẹn mẹ cháu đi xem phim ăn cơm tối nha!
- ...
Không ngờ cô bị con gái bán đứng như thế.
- Sở Sở, cuối tuần này có thể dành chút thời gian cho anh không?
Quả nhiên Tô Kỳ quay đầu sang hỏi Mộ Sở.
Sự mong đợi trong mắt anh ta, ai cũng có thể thấy được.
Mộ Sở nói lời xin lỗi:
- Mai thứ bảy em phải làm từ thiện trong bệnh viện, thật sự không có thời gian.