Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương 208
Lâu Tư Trầm dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn, không nhìn ông, chỉ nói một câu vô cùng bình thản:
Đôi môi của Tô Thành Lý run lên bần bật.
- Tôi là con của ông.
- ...
Ông có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng nói đến bên môi lại chẳng thể thành lời.
Ông nhìn Lâu Tư Trầm với ánh mắt đầy ngạc nhiên:
- Con... con thật sự là... trời ơi! Ta thật sự có con trai lớn thế này, ưu tú thế này sao?
Quan trọng nhất là... đứa con này còn là của người phụ nữ ông từng yêu sinh cho ông.
Chuyện mà ông ao ước bấy lâu bỗng dưng trở thành sự thật, ông chỉ thấy ngực mình ấm sực lên như có dòng nước nóng tưới qua.
Ông vỗ vỗ trán:
- Chuyện này cứ như một giấc mơ vậy.
Ông bỗng ôm chặt lấy trái tim, dường như sức khỏe không tốt lắm.
Lâu Tư Trầm nhận ra, bèn bước một bước lên phía trước:
Trên trán Tô Thành Lý túa mồ hôi hột. Ông vội vàng mở ngăn kéo, lấy một lọ thuốc rồi dốc một viên uống xuống, không chiêu nước.
- Sao thế?
- Không sao đâu...
- Bệnh gì?
Lâu Tư Trầm cau mày hỏi.
- Không sao, bệnh cũ thôi, tim ba không được tốt cho lắm, bình thường chỉ cần chú ý không kích động quá là được. Thế nhưng con vừa nói chuyện này thì ba... ba vui quá, không sao mà không kích động cho được...
Tô Thành Lý ôm lấy trái tim, từ từ ngồi xuống rồi ra dấu cho Lâu Tư Trầm ngồi theo:
Không hiểu sao Lâu Tư Trầm bỗng thấy lo lắng cho bệnh tình của ông.
- Ngồi đi, ngồi đi.
- Đi bệnh viện khám chưa?
Hắn nghĩ chắc hẳn tại mình là bác sĩ. Bác sĩ thì phải lo lắng cho bệnh nhân còn gì. Lo lắng này là thói quen nghề nghiệp mà thôi.
- Khám rồi, bác sĩ nói để ý một chút thì không có vấn đề gì lớn. Con yên tâm, ba sẽ yêu quý cái thân già này mà. Con nhỏ mới có mười tuổi, ba mà có làm sao thì chỉ khổ mẹ con nó thôi.
Sắc mặt Lâu Tư Trầm sa sầm xuống, đáp “ừ”một tiếng.
Sau một hồi lâu, hắn bổ sung:
Tô Thành Lý nghe xong thì dở khóc dở cười.
- Nếu có chuyện gì thì tôi sẽ chăm sóc cho mẹ con họ.
- ...
Đây là tính thu xếp hậu sự cho ông đấy hả?
Thế nhưng nghe câu hứa hẹn này, trong lòng ông lại thấy rất ấm áp.
Ông nhìn Lâu Tư Trầm rồi cười dài lắc đầu:
Nét cười trên mặt Tô Thành Lý hơi cứng đờ, nhưng ông khôi phục lại rất nhanh:
- Không thể tin được là ba lại có một đứa con trai xuất chúng thế này.
- Tôi sẽ không gọi ông là ba đâu.
Tô Thành Lý lắc đầu:
- Đương nhiên rồi, ba cũng không dám hi vọng xa vời.
- Tôi cũng sẽ không nói với vợ con ông, cho nên ông có thể yên tâm.
- Ba sẽ tìm cơ hội nói cho mẹ sắp nhỏ. Chuyện lớn thế này, làm sao ba giấu bà ấy được. Vợ chồng ở với nhau quan trọng nhất là phải tin nhau, phải bao dung và thấu hiểu nhau mà. Ba tin là tình cảm của chúng ta có thể vượt qua mọi thử thách thôi.
Nghe Tô Thành Lý nói vậy, không hiểu sao Lâu Tư Trầm bỗng hâm mộ tình cảm gia đình ấm áp ấy.
Ngôi nhà mà hắn từng ở đã bao giờ có tin tưởng, bao dung và thấu hiểu đâu? Đến cả sự dịu dàng tối thiểu còn chẳng có nữa là.
Trong khoảnh khắc ấy, bỗng dưng hắn nghĩ, nếu năm xưa mẹ hắn không lấy Lâu Trọng Bách mà lấy người đàn ông này thì cuộc sống của bà ấy có hạnh phúc hơn bây giờ không?
Ai mà biết được kết quả cơ chứ...
- Thế còn con thì sao? Tuổi này chắc cũng phải kết hôn rồi nhỉ?
Tô Thành Lý nói đoạn lại rót thêm trà vào tách của hắn.
Tô Thành Lý cười cong cong khóe mắt:
- Con đã lên năm rồi.
- Lớn thế rồi ư? Chỉ nhỏ hơn Đại Lực nhà mình có năm tuổi thôi!
- Đúng là không ngờ thật, thế mà ba đã làm ông nội rồi cơ đấy. Ba già thật rồi.
Nói tới đây, dường như ông nhận ra mình lỡ lời, bèn nhìn Lâu Tư Trầm rồi không nói tiếp chủ đề kia nữa:
Tô Thành Lý cười mừng rỡ:
- Con trai hay con gái?
- Con gái, đáng yêu lắm, giống hệt như mẹ nó.
- Con gái cũng tốt! Con gái biết thương ba mẹ hơn co trai nhiều.
- Lần sau có rảnh thì đưa mẹ con nó tới đây chơi đi.
Lâu Tư Trầm nói:
Tô Thành Lý nghe vậy thì cũng sửng sốt.
- Mẹ con bé là con gái của Lý Thiện Xuân.
- Gì cơ?
Ông hỏi với vẻ kinh ngạc:
- Mẹ con biết chuyện này chưa?
Lâu Tư Trầm gật đầu:
Tô Thành Lý đặt chén trà xuống rồi lắc đầu:
- Mẹ tôi phản đối rất gay gắt.
- Cũng khó trách mẹ con. Mẹ con không phản đối mới là kì lạ, mẹ con hận ba và Lý Thiện Xuân lắm mà...
Lâu Tư Trầm nghĩ, đến hắn còn chẳng phải là đối thủ của bà ta nữa là, nói gì đến mẹ hắn kia chứ.
- Người đàn bà Lý Thiện Xuân kia lắm mưu nhiều mẹo, mẹ con căn bản không phải là đối thủ của bà ta.
- Phải.
- Thế con gái bà ấy thì sao? Con bé thế nào? Chắc là con bé tốt lắm hả? Nếu không thì làm sao con lại yêu nó được.
Lâu Tư Trầm gật đầu chấp nhận, cảm xúc trong đáy mắt trở nên dịu dàng hơn nhiều:
Đứa con này của ông hơi bị tự kỉ thì phải...
- Có thể làm tôi yêu đến thế thì đúng là rất tốt.
- ...
Tô Thành Lý gật đầu:
- Thế nhưng mấy ngày trước tôi mới biết mẹ cô ấy bày mưu hại mẹ tôi, nói thật là trong lòng có hơi để ý.
- Ba hiểu.
Làm sao Lâu Tư Trầm không biết Tần Mộ Sở thực ra là người vô tội nhất chứ.
- Ba cũng không thoát khỏi quan hệ với chuyện này, thế nhưng con bé thì vô tội. Lúc mẹ nó giở trò hại mẹ con thì nó còn chưa sinh, làm sao có thể liên quan tới nó được? Con bé vô tội mà.
- Phải...
- Giờ phải về xin lỗi cô ấy đây.
Tô Thành Lý cười gật đầu:
Lúc trước hắn không hiểu được Vương Khởi Lệ, thế nhưng bây giờ thì đã hiểu rồi.
- Chỉ cần con bé tốt bụng hiền lành thì cũng không sao. Thế nhưng con phải để ý đến tâm trạng của mẹ con một chút, dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ ruột của con.
- Tôi biết rồi.
Lâu Tư Trầm bỗng thấy trách nhiệm trên vai mình nặng trĩu.
Lúc Lâu Tư Trầm ra khỏi nhà họ Tô thì tâm trạng đã không còn nặng nề như khi mới đến. Sau khi trò chuyện với Tô Thành Lý, bao nhiêu sương mù trong lòng cũng tan đi.
Ít nhất thì hắn có thể tin rằng ba ruột của mình không phải là một tên tội phạm cưỡng hiếp, điều này hiến hắn dễ chịu hơn nhiều.
Nếu có thể thì hắn hi vọng mẹ mình có thể gặp ông ấy một lần để xóa đi hết thảy những khổ đau ngày cũ.
Bao nhiêu năm đã qua, cũng buông xuống được rồi.
Lâu Tư Trầm ngồi lên xe thì lập tức nói với thư kí Lâm:
Thư kí Lâm nhận lệnh ngay.
- Đặt vé cho tôi về ngay đêm nay, càng sớm càng tốt.
- Vâng!
Lúc xe đi khỏi tiểu khu kia, Lâu Tư Trầm không nén được mà ngẩng đầu nhìn lên tầng bảy.
Ở nơi đó có một người đàn ông họ Tô, đó là ba của hắn.
...
Mười một giờ đêm.
Mộ Sở vừa vào đến tiểu khu thì đã thấy Lâu Tư Trầm đang dựa lưng lên thân xe.
Hắn đang đợi cô.
Hắn đã về rồi.
Nhìn người đàn ông mấy ngày không gặp, Tần Mộ Sở hơi ngây ra.
Mà lúc này, Lâu Tư Trầm cũng thấy cô.
Hắn đứng thẳng lên, nhìn cô chăm chú.
Tần Mộ Sở quay mặt đi, không thèm nhìn hắn.
Cô đứng đó, đứng lặng.
Cô biết hắn đang đợi mình đến gần, cho nên cô không chịu đến gần hắn.
Cô đang giận đấy, đang giận điên lên đây!
Lâu Tư Trầm biết cô đang giận, bèn cất bước đi về phía cô.
Hắn đi từng bước vững vàng đến trước mặt cô, cái bóng rộng phủ trùm cô trong đó. Mộ Sở cả kinh lùi về phía sau thì bị hắn vòng tay ôm chặt.
Mộ Sở nhíu mày giãy dụa:
- Anh đừng có động vào tôi.
Lâu Tư Trầm kéo mạnh để cô ngã vào lòng rồi đặt cằm lên mái tóc cô, thở dài một tiếng.
Trái tim trống rỗng bao ngày cuối cùng cũng được lấp đầy.
Tần Mộ Sở ngã vào vòng ôm vững chãi của hắn, ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người hắn, trái tim bỗng nhói đau. Mũi cô cay sè.
Cô nện một đấm lên ngực hắn:
Lâu Tư Trầm ôm chầm lấy cô:
- Anh mà không giải thích đàng hoàng thì em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.
- Tôi sẽ giải thích mà.
- Nhưng em có muốn nghe không?
Thực ra câu hỏi này là Lâu Tư Trầm đang hỏi bản thân mình.
Hắn thực sự muốn nói cho cô biết sao?
Chuyện này đã luẩn quẩn trong lòng hắn từ lâu lắm. Có một số việc, hắn không biết có nên nói cho cô biết hay không. Chân tướng này có quá tàn nhẫn với cô không?
- Anh không muốn nói thì thôi.
Nói xong, Tần Mộ Sở muốn bỏ đi.
- Nói. Tôi nói cho em nghe hết. Lên xe đi, đến khách sạn rồi nói sau.
Mộ Sở vẫn còn định ngúng nguẩy thêm chút nữa, thế nhưng vừa thấy Lâu Tư Trầm thì bao nhiêu dỗi hờn đều bị phá tan, đành phải buông vũ khí đầu hàng.
Cuối cùng cô vẫn theo hắn lên xe.
Mộ Sở gọi điện báo cho mẹ mình rồi đến khách sạn thuyền buồm với Lâu Tư Trầm.
...
- Nói đi!
Vừa vào phòng, Tần Mộ Sở đã ngồi xuống sofa trong phòng khách rồi đi thẳng vào vấn đề.
Lâu Tư Trầm vào bếp rót cho cô một cốc nước ấm, ngồi đối diện với cô, cởi áo khoác Tây trang ném sang một bên. Hắn thả lỏng đôi chân dài rồi hỏi cô với vẻ cực kì nghiêm túc:
Mộ Sở cau mày.
- Trong ấn tượng của em, mẹ em là người như thế nào?
- Chuyện này có liên quan gì đến mẹ em?
- Em nói cho tôi biết trước đã.
Mộ Sở cắn môi dưới như thể nghiền ngẫm lắm.
Lâu Tư Trầm hỏi câu ấy thực sự là đang làm khó cô.
- Trước đây em cảm thấy mẹ mình cực kì ôn hòa, cực kì mềm mỏng, cực kì đáng thương, lúc nào cũng bị ba em và Lâm Lệ Lan bắt nạt. Thế nhưng sau khi trải qua chuyện bà giả chết thì em nhận ra có lẽ bà không đơn giản như em nghĩ. Đôi khi em không thể đoán được bà đang nghĩ gì. Thế nhưng, bà ấy vẫn là mẹ của em. Chỉ cần bà ấy vẫn dịu dàng với em, vẫn thương em, thế là đủ lắm rồi...