Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 860: Vì yêu em mà thay đổi
Tuy rằng những lời này nói ra thực xấu hổ, nhưng Lục Dung Nhan cũng không muốn lừa hắn. Cô khó xử sờ sờ mũi mình, ngượng ngùng không dám nhìn hắn.
“Thực xin lỗi, Giang đại ca, em cũng không nghĩ sẽ giấu anh…”
“Em và hắn đã hòa hảo?” Giang Trình Minh có chút hoảng hốt.
“… Xem như xác nhận quan hệ yêu đương đi!”
“Vì sao?”
“Em không biết, liền…chỉ là muốn thử xem đi!”
Giang Trình Minh nhìn cô, vẻ mặt không thể chấp nhận, “Anh không rõ, chẳng lẽ em bị tổn thương chưa đủ hay sao? Vì sao em… còn nguyện ý quay trở lại vậy? Dung Nhan…. Em… tại sao em ngốc đến như vậy?”
“Thực xin lỗi, Giang đại ca.”
Ngoại trừ xin lỗi, Lục Dung Nhan thật sự không biết nên nói như thế nào cho tốt.
Giang Trình Minh lắc đầu, thở dài, cười chua xót
“Anh vốn cho rằng lần này khẳng định là anh có cơ hội. Anh còn tự nói với bản thân, lần này, bất kể thể nào đều phải liều mạng giữ được em. Nhưng anh không nghĩ tới… Cuối cùng anh vẫn chậm một bước.”
“Giang đại ca, em… Thật sự thực xin lỗi! Còn có, cảm ơn anh”
“Thôi, thôi! Chuyện này có lẽ đái khái chính là… Cái gọi là có duyên không phận đi!”
Giang Trình Minh nói, đứng lên, “Được rồi, chuyện cần nói anh cũng nói xong rồi, thôi không ở lại nữa, anh đi trước!”
Lục Dung Nhan cũng vội đứng dậy tiễn khách, “Giang đại ca đi thong thả.”
Tiễn Giang Trình Minh, Lục Dung Nhan đang chuẩn bị vào nhà, lại chợt thấy hàng xóm kế bên mở cửa, cô quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy người đàn ông đó đi vứt rác, Lục Dung Nhan quả thực có chút không thể tin được.
“Lục Ngạn Diễm???”
Miệng cô há hốc cả ra.
Đứng, cô chỉ vao cửa nhà sau lưng hắn. “Anh… sao anh lại ở đó?”
Cô còn nhớ rõ hàng xóm là một người phụ nữ trẻ, hay là…
“Anh quen hàng xóm của em à?”
“Hôm qua mới vừa quen.” Lục Ngạn Diễm ăn ngay nói thật.
“Hôm qua mới quen, hôm nay đã ở nhà người ta sao?”
Lục Dung Nhan có chút tức giận. Cô vốn biết hàng xóm lâu vậy mà còn chưa bao giờ bước chân vào nhà nhau, hơn nữa, nghe nói hàng xóm vẫn còn là độc thân đó!
Lục Dung Nhan không thể không dùng thành kiến để đánh giá Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm hờ hững liếc mắt một cái liền đoán được tâm tư Lục Dung Nhan
“Này, em đừng nghĩ nhiều nha, căn hộ này hiện tại thuộc về sở hữu của Lục Ngạn Diễm nha! Người ta đã dọn đi lâu rồi!!”
“Hả??”
Lục Dung Nhan kinh ngạc, “Là sao?”
“Còn có thể sao nữa? Căn nhà này anh mua rồi! Nhưng thật ra, em nói anh nghe cái, coi, sao Giang Trình Minh lại đi ra từ nhà em, hai người đang chơi trò gì hả?” Lục Ngạn Diễm nói, tới gần cô, bàn tay hắn nâng cằm cô lên. “Không có làm chuyện gì xấu xa sau lưng anh chứ?”
“Anh nói là anh đã mua căn nhà này?” Lục Dung Nhan khiếp sợ, “Vì sao?”
“Trọng điểm anh nói là câu sau mà! Em cùng Giang Trình Minh……”
“Anh trả lời vấn đề em hỏi trước đã!”
“Đúng vậy! Anh mua.”
“Vì cái gì?”
“Cái gì vì cái gì?”
“Đang yên đang lành, tự nhiên mua nhà làm gì? Mua hết bao nhiêu?”
“Em cảm thấy tự nhiên sao anh lại muốn mua căn nhà này? Ngoại trừ vì nó ở gần bên em, thì em cảm thấy anh có thể còn có lý do gì khác không??” Lục Ngạn Diễm trả lời một cách hiển nhiên.
“……” Lục Dung Nhan ngậm miệng.
“Nhưng thật ra, em còn chưa trả lời anh đó!”
“Mua hết bao nhiêu?”
Lục Dung Nhan ngó vào trong nhà, thoạt nhìn có vẻ rộng hơn căn hộ cô ở không ít.
“Đứng ở cửa nhìn cái gì? Tiến vào xem!”
Lục Ngạn Diễm kéo Lục Dung Nhan vào cửa, “Người giúp việc mới vừa đi.”
“Anh mua hết bao nhiêu?”
“Mười vạn.”
“Bao nhiêu tiền???”
Lục Dung Nhan một lần tưởng chính mình nghe nhầm rồi.
“Mười vạn.” Lục Ngạn Diễm lại lặp lại một lần.
“Mười vạn??! Anh điên rồi?? Anh trả tiền chưa?”
“Đầy đủ. Bằng không thì người ta sao có thể dọn nhà cả đêm chứ?”
“Anh điên rồi hả? Anh biết căn nhà này giá bao nhiêu không? Nhiều lắm cũng chỉ có ba vạn, là ba vạn đó!!! Anh vậy à mua hết mười vạn!!! Lục Ngạn Diễm, tiền có nhiều cũng không phải để cho anh phá của vậy chứ? Em mặc kệ, anh trả lại nhà đòi lại tiền cho em!”
Lục Dung Nhan cảm thấy mình sắp bùng nổ mất.
Lục Ngạn Diễm duỗi tay bóp nhẹ mũi Lục Dung Nhan, “Em cho là anh không biết giá thị trường sao? Nhưng mà, em nghĩ em trả ba vạn người ta chịu bán cho em sao?”
“Không bán thì thôi!”
“Có thể ở gần em thì mười vạn có đáng gì?”
Lục Ngạn Diễm thành thật nói: “Vốn dĩ em một mình ở bên ngoài anh cũng khôngyên tâm, muốn nói em về nhà ở, nhưng chắc chắn em sẽ không vui, anh dọn tới ở với em, em cũng sẽ không đồng ý. Anh phải làm sao giờ? Chỉ còn cách dọn tới ở cạnh em. Người ta không cho thuê thì anh mua chứ sao! Ba vạn không được, năm vạn không vui, mười vạn thì cô ta đã tung ta tung tăng dọn đi rồi! Có thể sử dụng tiền giải quyết chuyện này, cũng khá tốt.”
“Anh bị người ta vặt lông làm thịt mà còn ở đây vui vẻ cái gì?!”
“Thiên kim khó mua được gia vui!”
“…” Cũng đúng! Gia hỏa này căn bản là không thiếu tiền! Còn nữa, hắn vốn là gian thương có người làm thịt được hắn cũng không phải dễ dàng gì.
“Ăn cơm không?”
“Không.”
“…Tủ lạnh em còn đồ ăn gọi về đó, ăn không?”
“Ăn!”
“Vậy đi thôi!”
Hai người cười nói, lại cùng ra cửa, đi sang nhà bé của Lục Dung Nhan.
Nói như thế nào nhỉ? Lục Ngạn Diễm mua căn hộ này tuy rằng hơi đắt, còn là quá xá đắt, nhưng được ở gần cô như vậy, cô mà không cảm động, không vui thì thật sự là giả đó.
Cô một người sống bên ngoài, tuy cũng không phải lo lắng có người xấu gì đó, nhưng kỳ thật một người có đôi khi cũng rất nhàm chán, nhưng hiện tại có hắn tới, tuy ở nhà bên, nhưng mà lúc nhàm chán cũng có thể sang hàng xóm cho qua thời gian cũng vui mà! Chỉ cần có người nói chuyện là được rồi.
Tâm tình của Lục Dung Nhan trong giây lát đã tốt hơn nhiều, chỉ cần không nghĩ về giá nhà kia là mọi chuyện đều ổn.
Lúc Lục Ngạn Diễm ăn cơm hỏi Lục Dung Nhan, “Vừa mới nãy Giang Trình Minh tới làm gì?”
Lục Dung Nhan liếc hắn một cái, “Anh thấy à?”
“Lúc anh về thì thấy.”
“Vậy sao anh không sang gõ cửa?! Không giống phong cách của anh cho lắm.”
“Hừ!”
Lục Ngạn Diễm hừ một tiếng, “Còn không phải là vì tôn trọng em sao!”
Nếu đổi lại trước đây hắn đã sớm vọt vào.
Hiện tại, hắn đã nói, hắn muốn cùng cô làm lại từ đầu, cho nên, những gì trong quá khứ đã xảy ra, hắn không muốn lại giẫm lên vết xe đổ! Hắn phải yêu quý cô, tôn trọng cô, tin tưởng cô!
Lục Ngạn Diễm nói, thật đúng là làm Lục Dung Nhan có chút ngạc nhiên.
Tuy cô biết hắn luôn cố gắng hết mình để giữ gìn phần tình cảm giữa bọn họ, nhưng đột nhiên nhìn thấy hắn nghiêm túc như cô vẫn rất ngạc nhiên, ngoại trừ ngạc nhiên còn cảm động.
Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Thực xin lỗi, Giang đại ca, em cũng không nghĩ sẽ giấu anh…”
“Em và hắn đã hòa hảo?” Giang Trình Minh có chút hoảng hốt.
“… Xem như xác nhận quan hệ yêu đương đi!”
“Vì sao?”
“Em không biết, liền…chỉ là muốn thử xem đi!”
Giang Trình Minh nhìn cô, vẻ mặt không thể chấp nhận, “Anh không rõ, chẳng lẽ em bị tổn thương chưa đủ hay sao? Vì sao em… còn nguyện ý quay trở lại vậy? Dung Nhan…. Em… tại sao em ngốc đến như vậy?”
“Thực xin lỗi, Giang đại ca.”
Ngoại trừ xin lỗi, Lục Dung Nhan thật sự không biết nên nói như thế nào cho tốt.
Giang Trình Minh lắc đầu, thở dài, cười chua xót
“Anh vốn cho rằng lần này khẳng định là anh có cơ hội. Anh còn tự nói với bản thân, lần này, bất kể thể nào đều phải liều mạng giữ được em. Nhưng anh không nghĩ tới… Cuối cùng anh vẫn chậm một bước.”
“Giang đại ca, em… Thật sự thực xin lỗi! Còn có, cảm ơn anh”
“Thôi, thôi! Chuyện này có lẽ đái khái chính là… Cái gọi là có duyên không phận đi!”
Giang Trình Minh nói, đứng lên, “Được rồi, chuyện cần nói anh cũng nói xong rồi, thôi không ở lại nữa, anh đi trước!”
Lục Dung Nhan cũng vội đứng dậy tiễn khách, “Giang đại ca đi thong thả.”
Tiễn Giang Trình Minh, Lục Dung Nhan đang chuẩn bị vào nhà, lại chợt thấy hàng xóm kế bên mở cửa, cô quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy người đàn ông đó đi vứt rác, Lục Dung Nhan quả thực có chút không thể tin được.
“Lục Ngạn Diễm???”
Miệng cô há hốc cả ra.
Đứng, cô chỉ vao cửa nhà sau lưng hắn. “Anh… sao anh lại ở đó?”
Cô còn nhớ rõ hàng xóm là một người phụ nữ trẻ, hay là…
“Anh quen hàng xóm của em à?”
“Hôm qua mới vừa quen.” Lục Ngạn Diễm ăn ngay nói thật.
“Hôm qua mới quen, hôm nay đã ở nhà người ta sao?”
Lục Dung Nhan có chút tức giận. Cô vốn biết hàng xóm lâu vậy mà còn chưa bao giờ bước chân vào nhà nhau, hơn nữa, nghe nói hàng xóm vẫn còn là độc thân đó!
Lục Dung Nhan không thể không dùng thành kiến để đánh giá Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm hờ hững liếc mắt một cái liền đoán được tâm tư Lục Dung Nhan
“Này, em đừng nghĩ nhiều nha, căn hộ này hiện tại thuộc về sở hữu của Lục Ngạn Diễm nha! Người ta đã dọn đi lâu rồi!!”
“Hả??”
Lục Dung Nhan kinh ngạc, “Là sao?”
“Còn có thể sao nữa? Căn nhà này anh mua rồi! Nhưng thật ra, em nói anh nghe cái, coi, sao Giang Trình Minh lại đi ra từ nhà em, hai người đang chơi trò gì hả?” Lục Ngạn Diễm nói, tới gần cô, bàn tay hắn nâng cằm cô lên. “Không có làm chuyện gì xấu xa sau lưng anh chứ?”
“Anh nói là anh đã mua căn nhà này?” Lục Dung Nhan khiếp sợ, “Vì sao?”
“Trọng điểm anh nói là câu sau mà! Em cùng Giang Trình Minh……”
“Anh trả lời vấn đề em hỏi trước đã!”
“Đúng vậy! Anh mua.”
“Vì cái gì?”
“Cái gì vì cái gì?”
“Đang yên đang lành, tự nhiên mua nhà làm gì? Mua hết bao nhiêu?”
“Em cảm thấy tự nhiên sao anh lại muốn mua căn nhà này? Ngoại trừ vì nó ở gần bên em, thì em cảm thấy anh có thể còn có lý do gì khác không??” Lục Ngạn Diễm trả lời một cách hiển nhiên.
“……” Lục Dung Nhan ngậm miệng.
“Nhưng thật ra, em còn chưa trả lời anh đó!”
“Mua hết bao nhiêu?”
Lục Dung Nhan ngó vào trong nhà, thoạt nhìn có vẻ rộng hơn căn hộ cô ở không ít.
“Đứng ở cửa nhìn cái gì? Tiến vào xem!”
Lục Ngạn Diễm kéo Lục Dung Nhan vào cửa, “Người giúp việc mới vừa đi.”
“Anh mua hết bao nhiêu?”
“Mười vạn.”
“Bao nhiêu tiền???”
Lục Dung Nhan một lần tưởng chính mình nghe nhầm rồi.
“Mười vạn.” Lục Ngạn Diễm lại lặp lại một lần.
“Mười vạn??! Anh điên rồi?? Anh trả tiền chưa?”
“Đầy đủ. Bằng không thì người ta sao có thể dọn nhà cả đêm chứ?”
“Anh điên rồi hả? Anh biết căn nhà này giá bao nhiêu không? Nhiều lắm cũng chỉ có ba vạn, là ba vạn đó!!! Anh vậy à mua hết mười vạn!!! Lục Ngạn Diễm, tiền có nhiều cũng không phải để cho anh phá của vậy chứ? Em mặc kệ, anh trả lại nhà đòi lại tiền cho em!”
Lục Dung Nhan cảm thấy mình sắp bùng nổ mất.
Lục Ngạn Diễm duỗi tay bóp nhẹ mũi Lục Dung Nhan, “Em cho là anh không biết giá thị trường sao? Nhưng mà, em nghĩ em trả ba vạn người ta chịu bán cho em sao?”
“Không bán thì thôi!”
“Có thể ở gần em thì mười vạn có đáng gì?”
Lục Ngạn Diễm thành thật nói: “Vốn dĩ em một mình ở bên ngoài anh cũng khôngyên tâm, muốn nói em về nhà ở, nhưng chắc chắn em sẽ không vui, anh dọn tới ở với em, em cũng sẽ không đồng ý. Anh phải làm sao giờ? Chỉ còn cách dọn tới ở cạnh em. Người ta không cho thuê thì anh mua chứ sao! Ba vạn không được, năm vạn không vui, mười vạn thì cô ta đã tung ta tung tăng dọn đi rồi! Có thể sử dụng tiền giải quyết chuyện này, cũng khá tốt.”
“Anh bị người ta vặt lông làm thịt mà còn ở đây vui vẻ cái gì?!”
“Thiên kim khó mua được gia vui!”
“…” Cũng đúng! Gia hỏa này căn bản là không thiếu tiền! Còn nữa, hắn vốn là gian thương có người làm thịt được hắn cũng không phải dễ dàng gì.
“Ăn cơm không?”
“Không.”
“…Tủ lạnh em còn đồ ăn gọi về đó, ăn không?”
“Ăn!”
“Vậy đi thôi!”
Hai người cười nói, lại cùng ra cửa, đi sang nhà bé của Lục Dung Nhan.
Nói như thế nào nhỉ? Lục Ngạn Diễm mua căn hộ này tuy rằng hơi đắt, còn là quá xá đắt, nhưng được ở gần cô như vậy, cô mà không cảm động, không vui thì thật sự là giả đó.
Cô một người sống bên ngoài, tuy cũng không phải lo lắng có người xấu gì đó, nhưng kỳ thật một người có đôi khi cũng rất nhàm chán, nhưng hiện tại có hắn tới, tuy ở nhà bên, nhưng mà lúc nhàm chán cũng có thể sang hàng xóm cho qua thời gian cũng vui mà! Chỉ cần có người nói chuyện là được rồi.
Tâm tình của Lục Dung Nhan trong giây lát đã tốt hơn nhiều, chỉ cần không nghĩ về giá nhà kia là mọi chuyện đều ổn.
Lúc Lục Ngạn Diễm ăn cơm hỏi Lục Dung Nhan, “Vừa mới nãy Giang Trình Minh tới làm gì?”
Lục Dung Nhan liếc hắn một cái, “Anh thấy à?”
“Lúc anh về thì thấy.”
“Vậy sao anh không sang gõ cửa?! Không giống phong cách của anh cho lắm.”
“Hừ!”
Lục Ngạn Diễm hừ một tiếng, “Còn không phải là vì tôn trọng em sao!”
Nếu đổi lại trước đây hắn đã sớm vọt vào.
Hiện tại, hắn đã nói, hắn muốn cùng cô làm lại từ đầu, cho nên, những gì trong quá khứ đã xảy ra, hắn không muốn lại giẫm lên vết xe đổ! Hắn phải yêu quý cô, tôn trọng cô, tin tưởng cô!
Lục Ngạn Diễm nói, thật đúng là làm Lục Dung Nhan có chút ngạc nhiên.
Tuy cô biết hắn luôn cố gắng hết mình để giữ gìn phần tình cảm giữa bọn họ, nhưng đột nhiên nhìn thấy hắn nghiêm túc như cô vẫn rất ngạc nhiên, ngoại trừ ngạc nhiên còn cảm động.
Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.