Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 838
Lục Dung Nhan nhận lấy điện thoại trong tay con, đến khi nhìn thấy gương mặt Lục Ngạn Diễm trên màn hình thì đứng hình, sửng sốt mất nửa phút.
“… Lục Đình Tiêu!!”
Lục Dung Nhan phát cuồng! Thằng con dám chơi xấu mẹ này!!!
Thằng nhóc này, đang gọi video call với Lục Ngạn Diễm, đã vậy còn dám cầm điện thoại vào phòng tắm! Nó chẳng lẽ không biết cô đang tắm hay sao?!
Tiêu Tiêu bị mẹ hét cho đến mức có chút ngốc, giây tiếp theo, vội vàng ôm đầu nhỏ, vẻ mặt ấm ức bỏ trốn mất dạng, “Mẹ, lần sau con không dám xông vào nữa, mẹ tắm đi!”
Tiểu gia hỏa còn tưởng mẹ nó tức giận vì bị mình nhìn thấy hết rồi!!!
“Còn thẹn thùng?”
Điện thoại đầu bên kia, Lục Ngạn Diễm như cười như không hỏi cô.
Lục Dung Nhan vội đưa tay che kín màn hình, khuôn mặt nhỏ xấu hổ tới mức đỏ bừng, “Thử bị người khác thấy xem, xấu hổ hay không biết liền!”
Lục Ngạn Diễm đang muốn nói thêm thì máy đã bị cúp. Tưởng tượng tới dáng vẻ nửa cười nửa không của hắn mà cô chỉ muốn đào hố tự chôn mình!
Không, chuẩn xác mà nói, hẳn là đào hố đem thằng nhóc kia đi chôn mới đúng!
Lục Dung Nhan làm gì còn tâm trạng tiếp tục tắm, cô dội nước cho sạch rồi lau người, mặc áo khoác tắm đi ra ngoài, thằng nhóc vẻ mặt vô tội ngồi ở trên sô pha nhìn mẹ.
Lục Dung Nhan cũng tức giận nhìn con trai.
Tiểu gia hỏa vội vàng nói: “Mẹ à, ban nãy con thật sự không phải cố ý, là ba nói ba nhớ mẹ, ba có chuyện muốn nói với mẹ, nên con mới chạy vào mà, bất quá, mẹ cứ yên tâm, kỳ thật con không có nhìn thấy gì hết đó.”
Tiểu gia hỏa nói, còn vội vàng che hai mắt của mình.
“…”
Rót cuộc thì con thấy gì hay không thì Lục Dung Nhan không để bụng, trọng điểm là, cô đã bị thằng con hố một cú để cho ba nó nhìn thấy...
Thật xấu hổ a!
“Mẹ, ban nãy có nói chuyện với ba không?” thằng nhóc ra vẻ quan tâm hỏi han.
“Không có!”
Cô còn bận nổi nóng đấy!
“Ba nói có việc quan trọng muốn nói với mẹ đó.”
Lục Dung Nhan không tin. Hắn có thể có cái gì quan trọng mà nói với cô? Nói nhớ cô á? Có khả năng sao? Lục Dung Nhan biết, con trai nói chắc chắn có hơn phân nửa là nói thêm rồi, Lục Ngạn Diễm tên kia tuyệt đối không có khả năng sẽ nhớ mình, trừ phi hắn điên rồi.
“Mẹ à, mẹ mau gọi cho ba đi!” Tiêu Tiêu kéo tay áo của mẹ.
“Không cần! Nhiều chuyện quá!”
“Mẹ à…”
Tiểu gia hỏa còn đang nhõng nhẽo thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên từ trong túi áo khoác tắm.
Tiểu gia hỏa lập tức nhảy dựng lên, “Mẹ mẹ, mau nghe điện thoại!! Là ba gọi tới! Ba điện thoại!”
Lục Dung Nhan vốn không muốn nghe điện thoại Lục Ngạn Diễm, nhưng nhìn biểu tình chờ mong của con, cô cũng không muốn làm cho con thất vọng, rối rắm vài giây vẫn bắt máy lên nghe.
Cô hắng giọng nói: “Con nói anh tìm em có việc?”
“Ngày ngày em bận cái gì vậy?”
Hai người ăn ý, không đề cập lại chuyện ban nãy.
“Bận rộn gì đâu?! Giúp ba mẹ bốc thuốc này kia thôi, sao tự nhiên anh hỏi vậy?”
Lục Dung Nhan không nghĩ tới Lục Ngạn Diễm lại quan tâm tới cuộc sống thường nhật của mình.
“Bộ, em tính nghỉ việc à?”
“… Ai nói?”
Lục Dung Nhan lúc hỏi câu này, ánh mắt quay sang dò xét thằng nhóc đang ngửa đầu nhìn mình. Trừ bỏ bạch nhãn lang này thì còn ai trồng khoai đất này nữa?!
“Em chỉ thuận miệng nói cho vui thôi, chưa có ý định nghỉ việc.”
Kêu cô mỗi ngày ở nhà như vậy cô điên mất.
Vừa nghe cô nói vậy, Lục Ngạn Diễm tựa như nhẹ nhàng thở ra, “Ừ, ở nhà chăm sóc con là cho tốt, đừng nghĩ nhiều.”
Ơ…
Sao lại nói cô nghĩ nhiều gì chứ?!
“Thôi, không còn việc gì thì anh cúp máy đây, cũng trễ rồi, em với Tiêu Tiêu ngủ sớm đi!”
“Ừ.”
Lục Dung Nhan nói liền chuẩn bị cúp điện thoại, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, “Đúng rồi!”
“Sao?”
“Về sau không có việc gì cũng đừng gọi video.”
Để tránh sự việc quẫn bách như hôm nay lại phát sinh, cho nên, nhổ cỏ tận gốc, lấy tuyệt hậu hoạn mới là chính xác.
“Việc này em không làm chủ được.”
“Hơ! Việc này tại sao em không làm chủ được?”
Lục Dung Nhan thật muốn cãi lý với hắn. Cô ngồi xuống giường, “Vậy anh nói cho em nghe thử coi, em không làm chủ được thì ai được làm chủ?”
“Chuyện này thì con trai anh làm chủ nha, anh gọi video vì muốn nhìn nó mà, đâu phải coi em.”
“... Nhưng mà đây là điện thoại của em mà!” Lục Dung Nhan phồng má lên, “Lục Ngạn Diễm, hoá ra ở trong lòng anh, vợ trước của anh là em thật sự không có một chút quyền nào hả?! Ngay cả điện thoại bản thân cũng không có cách làm chủ phải không?”
“Em đang… tranh sủng với con à?”
“Tranh sủng??”
Lục Dung Nhan cười thành tiếng, đương nhiên, là cười nhạo.
“Lục Ngạn Diễm, anh tưởng anh là hoàng đế lão gia hả?! Còn tranh sủng! Em đây là giữ gìn quyền lợi cá nhân đó!”
“Em trở nên dông dài như vậy từ bao giờ vậy? Muốn kiếm cớ nói thêm với anh sao?”
“…”
Gia hỏa này trở nên không biết xấu hổ như vậy từ khi nào vậy, thêm cả phần tự luyến nữa?
“Bụp ——” một tiếng, Lục Dung Nhan trực tiếp cúp máy rồi ném vèo ra xa vài mét.
Tiêu Tiêu vẻ mặt ngốc nghếch nhìn mẹ.
Lục Dung Nhan không muốn để cho con thấy ba mẹ bất hòa nên xấu hổ cười, vội vàng đứng dậy nhặt điện thoại lên, cũng còn may, sàn nhà có lót thảm nên điện thoại chưa hỏng.
Tiểu gia hỏa đôi mắt tròn xoe hỏi dò: “Mẹ, ba chọc tức mẹ nữa hả?”
“Không có, mẹ đâu có tức gì đâu.”
“Rành rành trên mặt mẹ kìa!”
“Có sao?” Lục Dung Nhan nói, sờ sờ khuôn mặt, “Nào có! Mẹ vui vẻ mà! Mẹ với ba con cũng vui vẻ mà! Ba con còn nói, lần sau lại gọi video cho con!”
“Thật sao?!” Tiểu gia hỏa lúc này thật cao hứng, ôm đống gỗ xếp nhào vào ngực Lục Dung Nhan “mẹ à, con thật sự nhớ ba luôn đó.”
Mặt thằng bé bỗng có chút đau thương rồi tiếp tục nói: “Mẹ ơi, nếu ba tới đây với mình thì tốt biết mấy nhỉ?! Như vậy chúng ta liền có thể cùng nhau ngủ!”
Oạch!! Lục Dung Nhan cùng Lục Ngạn Diễm ly hôn chuyện này cũng không có lộ ra, cho dù người trong nhà biết, như lúc bà Thôi Trân Ái biết chỉ nổi giận, chỉnh đốn Lục Ngạn Diễm rồi sau cùng cũng quyết định không đem chuyện này nói cho Tiêu Tiêu, nghĩ chờ bé lớn lên một chút, hiểu chuyện rồi nói cho bé cũng không muộn. Cho nên, chuyện này Tiêu Tiêu kỳ thật là không biết ba mẹ ly hôn còn tưởng rằng mẹ chỉ dẫn bé tới nhà ngoại chơi thôi.
Nghe thấy giọng con đầy chờ đợi, Lục Dung Nhan có chút áy náy, đau lòng ôm con nói:
“Ba mẹ đều là bác sỹ, giờ mẹ nghỉ phép thì đương nhiên ba phải đi làm để còn giúp người bệnh chứ, đúng không? Cho nên, ba bận rộn lắm! Chờ ba hết bận, trị hết bệnh cho người bệnh thì chúng ta liền có thể cùng ba gặp mặt rồi!”
“… Lục Đình Tiêu!!”
Lục Dung Nhan phát cuồng! Thằng con dám chơi xấu mẹ này!!!
Thằng nhóc này, đang gọi video call với Lục Ngạn Diễm, đã vậy còn dám cầm điện thoại vào phòng tắm! Nó chẳng lẽ không biết cô đang tắm hay sao?!
Tiêu Tiêu bị mẹ hét cho đến mức có chút ngốc, giây tiếp theo, vội vàng ôm đầu nhỏ, vẻ mặt ấm ức bỏ trốn mất dạng, “Mẹ, lần sau con không dám xông vào nữa, mẹ tắm đi!”
Tiểu gia hỏa còn tưởng mẹ nó tức giận vì bị mình nhìn thấy hết rồi!!!
“Còn thẹn thùng?”
Điện thoại đầu bên kia, Lục Ngạn Diễm như cười như không hỏi cô.
Lục Dung Nhan vội đưa tay che kín màn hình, khuôn mặt nhỏ xấu hổ tới mức đỏ bừng, “Thử bị người khác thấy xem, xấu hổ hay không biết liền!”
Lục Ngạn Diễm đang muốn nói thêm thì máy đã bị cúp. Tưởng tượng tới dáng vẻ nửa cười nửa không của hắn mà cô chỉ muốn đào hố tự chôn mình!
Không, chuẩn xác mà nói, hẳn là đào hố đem thằng nhóc kia đi chôn mới đúng!
Lục Dung Nhan làm gì còn tâm trạng tiếp tục tắm, cô dội nước cho sạch rồi lau người, mặc áo khoác tắm đi ra ngoài, thằng nhóc vẻ mặt vô tội ngồi ở trên sô pha nhìn mẹ.
Lục Dung Nhan cũng tức giận nhìn con trai.
Tiểu gia hỏa vội vàng nói: “Mẹ à, ban nãy con thật sự không phải cố ý, là ba nói ba nhớ mẹ, ba có chuyện muốn nói với mẹ, nên con mới chạy vào mà, bất quá, mẹ cứ yên tâm, kỳ thật con không có nhìn thấy gì hết đó.”
Tiểu gia hỏa nói, còn vội vàng che hai mắt của mình.
“…”
Rót cuộc thì con thấy gì hay không thì Lục Dung Nhan không để bụng, trọng điểm là, cô đã bị thằng con hố một cú để cho ba nó nhìn thấy...
Thật xấu hổ a!
“Mẹ, ban nãy có nói chuyện với ba không?” thằng nhóc ra vẻ quan tâm hỏi han.
“Không có!”
Cô còn bận nổi nóng đấy!
“Ba nói có việc quan trọng muốn nói với mẹ đó.”
Lục Dung Nhan không tin. Hắn có thể có cái gì quan trọng mà nói với cô? Nói nhớ cô á? Có khả năng sao? Lục Dung Nhan biết, con trai nói chắc chắn có hơn phân nửa là nói thêm rồi, Lục Ngạn Diễm tên kia tuyệt đối không có khả năng sẽ nhớ mình, trừ phi hắn điên rồi.
“Mẹ à, mẹ mau gọi cho ba đi!” Tiêu Tiêu kéo tay áo của mẹ.
“Không cần! Nhiều chuyện quá!”
“Mẹ à…”
Tiểu gia hỏa còn đang nhõng nhẽo thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên từ trong túi áo khoác tắm.
Tiểu gia hỏa lập tức nhảy dựng lên, “Mẹ mẹ, mau nghe điện thoại!! Là ba gọi tới! Ba điện thoại!”
Lục Dung Nhan vốn không muốn nghe điện thoại Lục Ngạn Diễm, nhưng nhìn biểu tình chờ mong của con, cô cũng không muốn làm cho con thất vọng, rối rắm vài giây vẫn bắt máy lên nghe.
Cô hắng giọng nói: “Con nói anh tìm em có việc?”
“Ngày ngày em bận cái gì vậy?”
Hai người ăn ý, không đề cập lại chuyện ban nãy.
“Bận rộn gì đâu?! Giúp ba mẹ bốc thuốc này kia thôi, sao tự nhiên anh hỏi vậy?”
Lục Dung Nhan không nghĩ tới Lục Ngạn Diễm lại quan tâm tới cuộc sống thường nhật của mình.
“Bộ, em tính nghỉ việc à?”
“… Ai nói?”
Lục Dung Nhan lúc hỏi câu này, ánh mắt quay sang dò xét thằng nhóc đang ngửa đầu nhìn mình. Trừ bỏ bạch nhãn lang này thì còn ai trồng khoai đất này nữa?!
“Em chỉ thuận miệng nói cho vui thôi, chưa có ý định nghỉ việc.”
Kêu cô mỗi ngày ở nhà như vậy cô điên mất.
Vừa nghe cô nói vậy, Lục Ngạn Diễm tựa như nhẹ nhàng thở ra, “Ừ, ở nhà chăm sóc con là cho tốt, đừng nghĩ nhiều.”
Ơ…
Sao lại nói cô nghĩ nhiều gì chứ?!
“Thôi, không còn việc gì thì anh cúp máy đây, cũng trễ rồi, em với Tiêu Tiêu ngủ sớm đi!”
“Ừ.”
Lục Dung Nhan nói liền chuẩn bị cúp điện thoại, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, “Đúng rồi!”
“Sao?”
“Về sau không có việc gì cũng đừng gọi video.”
Để tránh sự việc quẫn bách như hôm nay lại phát sinh, cho nên, nhổ cỏ tận gốc, lấy tuyệt hậu hoạn mới là chính xác.
“Việc này em không làm chủ được.”
“Hơ! Việc này tại sao em không làm chủ được?”
Lục Dung Nhan thật muốn cãi lý với hắn. Cô ngồi xuống giường, “Vậy anh nói cho em nghe thử coi, em không làm chủ được thì ai được làm chủ?”
“Chuyện này thì con trai anh làm chủ nha, anh gọi video vì muốn nhìn nó mà, đâu phải coi em.”
“... Nhưng mà đây là điện thoại của em mà!” Lục Dung Nhan phồng má lên, “Lục Ngạn Diễm, hoá ra ở trong lòng anh, vợ trước của anh là em thật sự không có một chút quyền nào hả?! Ngay cả điện thoại bản thân cũng không có cách làm chủ phải không?”
“Em đang… tranh sủng với con à?”
“Tranh sủng??”
Lục Dung Nhan cười thành tiếng, đương nhiên, là cười nhạo.
“Lục Ngạn Diễm, anh tưởng anh là hoàng đế lão gia hả?! Còn tranh sủng! Em đây là giữ gìn quyền lợi cá nhân đó!”
“Em trở nên dông dài như vậy từ bao giờ vậy? Muốn kiếm cớ nói thêm với anh sao?”
“…”
Gia hỏa này trở nên không biết xấu hổ như vậy từ khi nào vậy, thêm cả phần tự luyến nữa?
“Bụp ——” một tiếng, Lục Dung Nhan trực tiếp cúp máy rồi ném vèo ra xa vài mét.
Tiêu Tiêu vẻ mặt ngốc nghếch nhìn mẹ.
Lục Dung Nhan không muốn để cho con thấy ba mẹ bất hòa nên xấu hổ cười, vội vàng đứng dậy nhặt điện thoại lên, cũng còn may, sàn nhà có lót thảm nên điện thoại chưa hỏng.
Tiểu gia hỏa đôi mắt tròn xoe hỏi dò: “Mẹ, ba chọc tức mẹ nữa hả?”
“Không có, mẹ đâu có tức gì đâu.”
“Rành rành trên mặt mẹ kìa!”
“Có sao?” Lục Dung Nhan nói, sờ sờ khuôn mặt, “Nào có! Mẹ vui vẻ mà! Mẹ với ba con cũng vui vẻ mà! Ba con còn nói, lần sau lại gọi video cho con!”
“Thật sao?!” Tiểu gia hỏa lúc này thật cao hứng, ôm đống gỗ xếp nhào vào ngực Lục Dung Nhan “mẹ à, con thật sự nhớ ba luôn đó.”
Mặt thằng bé bỗng có chút đau thương rồi tiếp tục nói: “Mẹ ơi, nếu ba tới đây với mình thì tốt biết mấy nhỉ?! Như vậy chúng ta liền có thể cùng nhau ngủ!”
Oạch!! Lục Dung Nhan cùng Lục Ngạn Diễm ly hôn chuyện này cũng không có lộ ra, cho dù người trong nhà biết, như lúc bà Thôi Trân Ái biết chỉ nổi giận, chỉnh đốn Lục Ngạn Diễm rồi sau cùng cũng quyết định không đem chuyện này nói cho Tiêu Tiêu, nghĩ chờ bé lớn lên một chút, hiểu chuyện rồi nói cho bé cũng không muộn. Cho nên, chuyện này Tiêu Tiêu kỳ thật là không biết ba mẹ ly hôn còn tưởng rằng mẹ chỉ dẫn bé tới nhà ngoại chơi thôi.
Nghe thấy giọng con đầy chờ đợi, Lục Dung Nhan có chút áy náy, đau lòng ôm con nói:
“Ba mẹ đều là bác sỹ, giờ mẹ nghỉ phép thì đương nhiên ba phải đi làm để còn giúp người bệnh chứ, đúng không? Cho nên, ba bận rộn lắm! Chờ ba hết bận, trị hết bệnh cho người bệnh thì chúng ta liền có thể cùng ba gặp mặt rồi!”