Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 805
Lục Dung Nhan lặng lẽ quay sang nhìn người vẫn luôn không nói gì - Lục Ngạn Diễm, lúc này, hắn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thản nhiên, dường như đối với lời này của mẹ hắn khiến hắn vô cùng đồng tình, không chút nào phản đối.
Lục Dung Nhan vô cùng bội phục hắn da mặt dày!
Lại quay sang nhìn Khúc Ngọc Khê, mặt ả đã trắng bệch ra, ánh mắt nhìn Lục Dung Nhan càng lúc càng lạnh lẽo, hung ác, nham hiểm.
Lục Dung Nhan không nề hà, mà cũng không mất lễ phép mỉm cười.
Lời này không phải cô nói, Khúc Ngọc Khê nhìn cô vậy thì có ích gì chứ?
“Mẹ, quan hệ giữa bọn con khác chuyện Dung Nhan và Ngạn Diễm! Bọn họ còn có cảm giác, có tiếp xúc, nhưng bọn con không có.”
“……”
Lục Dung Nhan chỉ cảm thấy da đầu tê dại một trận.
Lại bị điểm danh khiến cô có chút ngượng ngùng. Quay sang thấy Lục Ngạn Diễm, như cũ vẫn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thản nhiên nghe anh trai chị dâu nói chuyện, hoàn toàn không có nửa điểm chột dạ, giống như hoàn toàn đồng tính.
Lục Nguyên Sơn nhìn con nói: “Hai đứa không có cảm giác hkông tiếp xúc là do thời gian ở cùng nhau quá ít! Mấy năm rồi con không ở đây nên hai đứa không có cơ hội bên nhau. Bây giờ về lại đây, thời gian bên nhau nhiều hơn thì sẽ có cảm giác thôi! Hiểu không? Lúc trước ba với mẹ con cũng vậy, giờ thì xem đi, chẳng phải quá tốt sao? Sinh tụi con, một đứa, lại một đứa!”
“Đúng rồi! Mẹ nói hai đứa, ly hôn đâu phải là đúng đâu, phải sinh con mới đúng nè! Có con rồi, hai đứa có thứ ràng buộc, sẽ không nghĩ lung tung nựa!” Thôi Trân Ái cũng vội tiếp lời trượng phu.
Lục Ngạn Sanh vẫn cương quyết, “Mẹ, bọn con không có khả năng sẽ có con.”
“Vì sao?”
“Vì sao?”
Thôi Trân Ái và Lục Nguyên Sơn gần như chúng khẩu đồng từ. Thôi Trân Ái cau mày nhìn con trai.
Lục Ngạn sanh nói: “Chúng con chưa cùng ngủ chung giường, từ lúc mới cưới bọn con đã ở riêng! Con không thích cô ấy nên con cũng không động vào cô ấy! Trước đây không, bây giờ không và sau này lại càng không! Con nghĩ, chuyện này chắc ba mẹ không ép được bọn con.”
“…Hai người các con…”
Thôi Trân Ái quả thực không thể tin được, “Ta nói! Ta nói làm sao mà hai đứa kết hôn nhiều năm như vậy, mà vẫn không có con!!!”
Thôi Trân Ái vô cùng đau đớn, vẻ mặt bi thiết nhìn con trai, “Ngạn Sanh, con nói cho mẹ, con có bệnh về sinh lý hả? Nếu thực sự là có thì chúng ta đi bác sĩ, được không?”
“Con yêu người khác!” Luc Ngạn Sanh nói thẳng. “Trong lòng con luôn có người khac, nên, xin lỗi, con không có cách tự thuyết phục bản thân.”
Những lời sau cùng này, hắn nói với Khúc Ngọc khê.
Khúc Ngọc Khê ánh mắt lướt qua Lục Ngạn sanh, nhìn về phía Lục Ngạn Diễm, nhẹ giọng nói nhỏ: “Con cũng có người mình thích, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ quên, vẫn luôn vẫn luôn yêu người đó, mà ngày càng yêu hơn…”
“……” Đây là, giáp mặt thổ lộ??!
Lục Dung Nhan cảm thấy chính mình ở trong mắt Khúc Ngọc Khê, đại khái chính là cái vật chết.
Cũng may, Lục Ngạn Diễm cũng không buồn ngó Khúc Ngọc Khê, dường như điều ả thổ lộ, cùng hắn không có nửa điểm quan hệ, khuôn mặt lãnh đạm không thấy nửa điểm gợn sóng.
“Hoang đường!! Quá hoang đường!!” Lục Nguyên Sơn tức giận đập bàn, cơm cũng không ăn, đứng dậy, chỉ vào con trai lớn Lục Ngạn sanh, cả giận nói: “Ta mặc kệ người ngươi thích kia là ai, nhưng ta nói cho ngươi, ngươi nếu muốn cưới nàng vào cửa thì phải bước qua quan tài của ta và mẹ ngươi!!!”
Lục Nguyên Sơn nói xong thì nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng.
Lục Ngạn sanh hơi bất mãn nhíu nhíu mày, đứng lên theo quay sang nói với mẹ, em trai và Lục Dung Nhan nói: “Con còn có việc, đi trước một bước, mọi người từ từ ăn.”
Nói xong, Lục Ngạn sanh áo khoác, liền chuẩn bị rời đi.
Thôi Trân Ái cũng không có giữ lại.
Lục Dung Nhan thấy thế, vội đứng dậy theo, “Đại ca, em đưa anh ra ngoài!”
Nói xong, liền đi theo Lục Ngạn sanh ra ngoài.
Lục Ngạn sanh đại khái biết Lục Dung Nhan tìm mình vì chuyện gì, cũng không nói gì, tùy ý để cô đi cùng ra khỏi nhà.
Hai người bọn họ sau khi ra ngoài, nhà ăn hoàn toàn yên tĩnh.
Khúc Ngọc Khê vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn mẹ chồng đối diện.
Mà Lục Ngạn Diễm trước sau cũng chỉ khoanh tay trước ngực, ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Hắn còn đang suy nghĩ mông lung, Dung Nhan tìm anh làm gì nhỉ?! Chẳng lẽ là khuyên anh không cần ly hôn? Chắc cũng không phải, cô đâu phải loại người nhiều chuyện tới vậy.
Bữa cơm này Thôi Trân Ái tất nhiên là ăn không vô nữa, “Nói đi, hai anh em mấy đứa đều muốn tức chết mẹ mà! Đứa nào đứa nấy đều đòi ly hôn!”
Lục Ngạn Diễm vẻ mặt vô tội, nhìn con trai kế bên, nhéo nhéo lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu, bỗng nhiên nói: “Đêm nay ba mẹ ở lại với con nhé!”
“Thật sự?” Tiểu gia hỏa lúng liếng đôi mắt, chuyển sang tỏa sáng.
“Thật tốt quá!! Con muốn tối nay ngủ cùng với ba mẹ!”
Thôi Trân Ái vừa nghe con trai chủ động ở lại thì trên mặt cũng hòa hoãn không ít, “Để chút nữa mẹ bảo Lý tẩu dọn phòng cho hai đứa! May mà con với Dung Nhan không có nháo lênnữa…”
Mà giờ phút này sắc mặt Khúc Ngọc Khê thật sự không thể nào tốt được.
Ả ngơ ngẩn nhìn ánh mắt lấp lánh và khuôn mặt tỏa sáng của Tiêu Tiêu.
Ả nghĩ có phải thằng nhóc này đã ngăn trở việc ly hôn của Ngạn Diễm và Lục Dung Nhan? Phải không? Lần trước, Lục Dung Nhan đã nói qua, giữa bọn họ chỉ còn chuyện quyền nuôi nấng Tiêu Tiêu.
“Mẹ, tối nay con cũng muốn ở lại…” Khúc Ngọc Khê nói, lau lau nước mắt, dáng vẻ thương tâm, “Về sau cũng không biết còn có cơ hội ở cùng mẹ hay không.”
Thôi Trân Ái nặng nề thở dài, “Nếu thương tâm khổ sở như vậy, cần gì phải ly hôn!”
Mà bên này--
Lục Dung Nhan đưa Lục Ngạn Sanh tới trước xe.
Lục Ngạn sanh mỉm cười nói: “Có chuyện gì, cứ việc nói thẳng đi! Anh đâu phải người ngoài.”
“Ngạn Sanh ca……” Lục Dung Nhan mím môi, mới nói: “Chuyện này là Tiểu Mẫn giao phó cho em…”
Lục Ngạn sanh tựa hồ đã minh bạch, hắn gật gật đầu, “Đồ anh không có để trên xe, mà để ở chung cư của anh ở ngoại thành. Nếu cô ấy gấp thì nói cô ấy tự qua lấy đi! Thời gian này anh có nhiệm vụ phải đi, có khả năng phải rất lâu mới có thể trở lại.”
Lục Ngạn Sanh nói, lấy từ trong túi ra một bộ chìa khóa, đưa cho Dung Nhan, “Đây là chìa khóa, em đưa cho cô ấy hộ anh.”
“…A, vâng ạ!” Lục Dung Nhan nhận lấy.
Lục Ngạn sanh gật đầu, lên xe đi, rời đi.
Lục Dung Nhan nhìn nhìn chìa khóa trong tay, cười đầy ẩn ý.
“Hy vọng, những người có tình sẽ thành gia quyến!”
Lục Dung Nhan vô cùng bội phục hắn da mặt dày!
Lại quay sang nhìn Khúc Ngọc Khê, mặt ả đã trắng bệch ra, ánh mắt nhìn Lục Dung Nhan càng lúc càng lạnh lẽo, hung ác, nham hiểm.
Lục Dung Nhan không nề hà, mà cũng không mất lễ phép mỉm cười.
Lời này không phải cô nói, Khúc Ngọc Khê nhìn cô vậy thì có ích gì chứ?
“Mẹ, quan hệ giữa bọn con khác chuyện Dung Nhan và Ngạn Diễm! Bọn họ còn có cảm giác, có tiếp xúc, nhưng bọn con không có.”
“……”
Lục Dung Nhan chỉ cảm thấy da đầu tê dại một trận.
Lại bị điểm danh khiến cô có chút ngượng ngùng. Quay sang thấy Lục Ngạn Diễm, như cũ vẫn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thản nhiên nghe anh trai chị dâu nói chuyện, hoàn toàn không có nửa điểm chột dạ, giống như hoàn toàn đồng tính.
Lục Nguyên Sơn nhìn con nói: “Hai đứa không có cảm giác hkông tiếp xúc là do thời gian ở cùng nhau quá ít! Mấy năm rồi con không ở đây nên hai đứa không có cơ hội bên nhau. Bây giờ về lại đây, thời gian bên nhau nhiều hơn thì sẽ có cảm giác thôi! Hiểu không? Lúc trước ba với mẹ con cũng vậy, giờ thì xem đi, chẳng phải quá tốt sao? Sinh tụi con, một đứa, lại một đứa!”
“Đúng rồi! Mẹ nói hai đứa, ly hôn đâu phải là đúng đâu, phải sinh con mới đúng nè! Có con rồi, hai đứa có thứ ràng buộc, sẽ không nghĩ lung tung nựa!” Thôi Trân Ái cũng vội tiếp lời trượng phu.
Lục Ngạn Sanh vẫn cương quyết, “Mẹ, bọn con không có khả năng sẽ có con.”
“Vì sao?”
“Vì sao?”
Thôi Trân Ái và Lục Nguyên Sơn gần như chúng khẩu đồng từ. Thôi Trân Ái cau mày nhìn con trai.
Lục Ngạn sanh nói: “Chúng con chưa cùng ngủ chung giường, từ lúc mới cưới bọn con đã ở riêng! Con không thích cô ấy nên con cũng không động vào cô ấy! Trước đây không, bây giờ không và sau này lại càng không! Con nghĩ, chuyện này chắc ba mẹ không ép được bọn con.”
“…Hai người các con…”
Thôi Trân Ái quả thực không thể tin được, “Ta nói! Ta nói làm sao mà hai đứa kết hôn nhiều năm như vậy, mà vẫn không có con!!!”
Thôi Trân Ái vô cùng đau đớn, vẻ mặt bi thiết nhìn con trai, “Ngạn Sanh, con nói cho mẹ, con có bệnh về sinh lý hả? Nếu thực sự là có thì chúng ta đi bác sĩ, được không?”
“Con yêu người khác!” Luc Ngạn Sanh nói thẳng. “Trong lòng con luôn có người khac, nên, xin lỗi, con không có cách tự thuyết phục bản thân.”
Những lời sau cùng này, hắn nói với Khúc Ngọc khê.
Khúc Ngọc Khê ánh mắt lướt qua Lục Ngạn sanh, nhìn về phía Lục Ngạn Diễm, nhẹ giọng nói nhỏ: “Con cũng có người mình thích, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ quên, vẫn luôn vẫn luôn yêu người đó, mà ngày càng yêu hơn…”
“……” Đây là, giáp mặt thổ lộ??!
Lục Dung Nhan cảm thấy chính mình ở trong mắt Khúc Ngọc Khê, đại khái chính là cái vật chết.
Cũng may, Lục Ngạn Diễm cũng không buồn ngó Khúc Ngọc Khê, dường như điều ả thổ lộ, cùng hắn không có nửa điểm quan hệ, khuôn mặt lãnh đạm không thấy nửa điểm gợn sóng.
“Hoang đường!! Quá hoang đường!!” Lục Nguyên Sơn tức giận đập bàn, cơm cũng không ăn, đứng dậy, chỉ vào con trai lớn Lục Ngạn sanh, cả giận nói: “Ta mặc kệ người ngươi thích kia là ai, nhưng ta nói cho ngươi, ngươi nếu muốn cưới nàng vào cửa thì phải bước qua quan tài của ta và mẹ ngươi!!!”
Lục Nguyên Sơn nói xong thì nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng.
Lục Ngạn sanh hơi bất mãn nhíu nhíu mày, đứng lên theo quay sang nói với mẹ, em trai và Lục Dung Nhan nói: “Con còn có việc, đi trước một bước, mọi người từ từ ăn.”
Nói xong, Lục Ngạn sanh áo khoác, liền chuẩn bị rời đi.
Thôi Trân Ái cũng không có giữ lại.
Lục Dung Nhan thấy thế, vội đứng dậy theo, “Đại ca, em đưa anh ra ngoài!”
Nói xong, liền đi theo Lục Ngạn sanh ra ngoài.
Lục Ngạn sanh đại khái biết Lục Dung Nhan tìm mình vì chuyện gì, cũng không nói gì, tùy ý để cô đi cùng ra khỏi nhà.
Hai người bọn họ sau khi ra ngoài, nhà ăn hoàn toàn yên tĩnh.
Khúc Ngọc Khê vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn mẹ chồng đối diện.
Mà Lục Ngạn Diễm trước sau cũng chỉ khoanh tay trước ngực, ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Hắn còn đang suy nghĩ mông lung, Dung Nhan tìm anh làm gì nhỉ?! Chẳng lẽ là khuyên anh không cần ly hôn? Chắc cũng không phải, cô đâu phải loại người nhiều chuyện tới vậy.
Bữa cơm này Thôi Trân Ái tất nhiên là ăn không vô nữa, “Nói đi, hai anh em mấy đứa đều muốn tức chết mẹ mà! Đứa nào đứa nấy đều đòi ly hôn!”
Lục Ngạn Diễm vẻ mặt vô tội, nhìn con trai kế bên, nhéo nhéo lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu, bỗng nhiên nói: “Đêm nay ba mẹ ở lại với con nhé!”
“Thật sự?” Tiểu gia hỏa lúng liếng đôi mắt, chuyển sang tỏa sáng.
“Thật tốt quá!! Con muốn tối nay ngủ cùng với ba mẹ!”
Thôi Trân Ái vừa nghe con trai chủ động ở lại thì trên mặt cũng hòa hoãn không ít, “Để chút nữa mẹ bảo Lý tẩu dọn phòng cho hai đứa! May mà con với Dung Nhan không có nháo lênnữa…”
Mà giờ phút này sắc mặt Khúc Ngọc Khê thật sự không thể nào tốt được.
Ả ngơ ngẩn nhìn ánh mắt lấp lánh và khuôn mặt tỏa sáng của Tiêu Tiêu.
Ả nghĩ có phải thằng nhóc này đã ngăn trở việc ly hôn của Ngạn Diễm và Lục Dung Nhan? Phải không? Lần trước, Lục Dung Nhan đã nói qua, giữa bọn họ chỉ còn chuyện quyền nuôi nấng Tiêu Tiêu.
“Mẹ, tối nay con cũng muốn ở lại…” Khúc Ngọc Khê nói, lau lau nước mắt, dáng vẻ thương tâm, “Về sau cũng không biết còn có cơ hội ở cùng mẹ hay không.”
Thôi Trân Ái nặng nề thở dài, “Nếu thương tâm khổ sở như vậy, cần gì phải ly hôn!”
Mà bên này--
Lục Dung Nhan đưa Lục Ngạn Sanh tới trước xe.
Lục Ngạn sanh mỉm cười nói: “Có chuyện gì, cứ việc nói thẳng đi! Anh đâu phải người ngoài.”
“Ngạn Sanh ca……” Lục Dung Nhan mím môi, mới nói: “Chuyện này là Tiểu Mẫn giao phó cho em…”
Lục Ngạn sanh tựa hồ đã minh bạch, hắn gật gật đầu, “Đồ anh không có để trên xe, mà để ở chung cư của anh ở ngoại thành. Nếu cô ấy gấp thì nói cô ấy tự qua lấy đi! Thời gian này anh có nhiệm vụ phải đi, có khả năng phải rất lâu mới có thể trở lại.”
Lục Ngạn Sanh nói, lấy từ trong túi ra một bộ chìa khóa, đưa cho Dung Nhan, “Đây là chìa khóa, em đưa cho cô ấy hộ anh.”
“…A, vâng ạ!” Lục Dung Nhan nhận lấy.
Lục Ngạn sanh gật đầu, lên xe đi, rời đi.
Lục Dung Nhan nhìn nhìn chìa khóa trong tay, cười đầy ẩn ý.
“Hy vọng, những người có tình sẽ thành gia quyến!”