Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 803
Cuối tuần, nhà cũ ——
Lục Dung Nhan bởi vì phải trực ở bệnh viện nên khi cô tới nơi mọi người đều đã đông đủ, chờ có cô để dùng bữa.
“Dung Nhan, sao con cứ bận thế! Cả tháng rồi không về nhà, con trai mấy đứa sắp không nhớ hai đứa rồi đó!”
Thôi Trân Ái ngoài miệng oán giận hai câu, hiển nhiên, đối với con dâu mà cả tháng không gặp này cũng có chút nhắc nhở.
Tiêu Tiêu đầy mặt ủy khuất, ở trong ngực Lục Dung Nhan cọ cọ, “Mẹ, con còn tưởng ba mẹ không thèm nhòm ngó tới con nữa rồi!:
“Con nói gì thế!” Lục Dung Nhan áy náy với con. Suốt một tháng qua, cô chăm sóc Lục Ngạn Diễm, cũng không dám tùy tiện gặp mặt con. Hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô nựng nịu mặt con trai: “Mẹ sao mà không cần con chứ? Một tháng qua mẹ nhớ con vô cùng luôn nhưng mà mẹ thật sự không có cách nào khác, mẹ bận quá! Nhưng mẹ đảm bảo sau này sẽ bồi thường cho con nhé! Được không?”
“Vậy được rồi!” Tiểu gia hỏa ngẩng cao cằm, nhìn về phía Lục Ngạn Diễm ngồi bên kia, ha hả cười, “Nể tình lễ vật ba mua cho con, con tha thứ cho hai người!”
Lục Ngạn Diễm mua quà cho tiểu gia hỏa?!
Lục Dung Nhan ngẩng đầu, nhìn Lục Ngạn Diễm cảm tạ.
Cũng may, hắn suy nghĩ chu đáo.
“Mẹ, con cùng Ngọc Khê có chút lời muốn nói cùng cả nha.”
Lục Ngạn Sanh buông đũa, nhìn thoáng qua cha mình đang ngồi ở đối diện, lại mẹ.
Lục Dung Nhan nghe vậy, thì cũng dưng động tác ăn cơm. Theo bản năng, cô nghiêng đầu nhìn Lục Ngạn Diễm, thấy hắn như chẳng quan tâm, vẫn bình thản ung dung múc canh như chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn cả.
Thực ra, cô cũng đoán được Lục Ngạn Sanh muốn nói chuyện gì. Chắc hẳn nói về chuyện ly dị với Khúc Ngọc Khê mà thôi.
Ánh mắt Khúc Ngọc Khê cũng theo bản năng mà liếc về phía Lục Ngạn Diễm, nhưng thấy hắn không có vẻ gì quan tâm nên ánh mắt không khỏi u ám, mắt lại đảo sang Lục Dung Nhan bên cạnh hắn, ánh mắt lại thêm vài phần sắc lạnh.
“Có nói cái gì thì nói đi!” Lục Nguyên Sơn đã mở miệng, ý bảo Lục Ngạn sanh nói thẳng.
Lục Ngạn sanh gật đầu, ngừng lại mấy giây sau, rồi nghiêm túc nói: “Con cùng Ngọc Khê, định ly hôn!”
“Xoảng---“ Lục Nguyên Sơn đập bàn, quăng đũa rồi nghiêm túc lạnh giọng nói: “Hồ nháo!!!”
Thôi Trân Ái dĩ nhiên cũng bị vấn đề con trai lớn đưa ra khiến cho ngây ngốc, “Mấy đứa… mấy đứa đây là muốn làm cái gì?!!”
Bà cũng buông đũa: “Hai đứa tính khiến mẹ và ba con tức chết à? Trong mắt người trẻ tuổi mấy đứa, ly hôn là trào lưu sao? Im im rồi đòi ly hôn, muốn cái gì hả?”
Tiêu Tiêu nghe bác hai nói muốn ly hôn thì cuống lên: “Bác hai, bác đừng có ly hôn! Bà nội nói, ly hôn là sẽ mất đi người thân nhất của mình! Người ly hôn thì sẽ không còn nhà nữa! Tiêu Tiêu không muốn bác hai với bác gái không có nhà đâu…”
Thằng nhóc nhảy xuống ghế, mắt đỏ lên kéo áo Lục Ngạn Sanh kiểu vô cùng thương bác mình.
Nhìn dáng vẻ của tiểu gia hỏa, trong lòng Lục Dung Nhan đau như cắt. cô không biết nếu cô và hắn ly hôn thì thằng bé sẽ biểu hiện thế nào.
Cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thôi Trân Ái nói: “Con nhìn đi! Con nít cũng còn biết ly hôn không tốt, thì sao mấy đứa lại không?! Làm sao? Mỗi ngày không hạnh phúc hả? hay là cuộc sống còn chưa đủ kích thích nên cả đám đều muốn làm loạn đòi ly hôn?”
Lục Dung Nhan biết, Thôi Trân Ái ẩn ý đang muốn nói tới chuyện của cô và Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm dường như không quan tâm tới ẩn ý của mẹ, hắn nhìn anh mình nói: “Anh hai, anh nghĩ kỹ chưa?”
“Bọn tôi đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi!” Khúc Ngọc Khê trả lời Lục Ngạn Diễm
Lục Ngạn Diễm trên mặt tựa không có biểu tình gì dư thừa, chỉ gật gật đầu, cùng Lục Ngạn Sanh nói: “Nếu anh chị đã suy nghĩ kỹ thì em ủng hộ hai người!”
Vốn dĩ là hai người không yêu nhau mà lại ép buộc bên nhau thì chẳng hề hạnh phúc!
Chia tay sớm, giải thoát sớm!
Lục Dung Nhan bởi vì phải trực ở bệnh viện nên khi cô tới nơi mọi người đều đã đông đủ, chờ có cô để dùng bữa.
“Dung Nhan, sao con cứ bận thế! Cả tháng rồi không về nhà, con trai mấy đứa sắp không nhớ hai đứa rồi đó!”
Thôi Trân Ái ngoài miệng oán giận hai câu, hiển nhiên, đối với con dâu mà cả tháng không gặp này cũng có chút nhắc nhở.
Tiêu Tiêu đầy mặt ủy khuất, ở trong ngực Lục Dung Nhan cọ cọ, “Mẹ, con còn tưởng ba mẹ không thèm nhòm ngó tới con nữa rồi!:
“Con nói gì thế!” Lục Dung Nhan áy náy với con. Suốt một tháng qua, cô chăm sóc Lục Ngạn Diễm, cũng không dám tùy tiện gặp mặt con. Hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô nựng nịu mặt con trai: “Mẹ sao mà không cần con chứ? Một tháng qua mẹ nhớ con vô cùng luôn nhưng mà mẹ thật sự không có cách nào khác, mẹ bận quá! Nhưng mẹ đảm bảo sau này sẽ bồi thường cho con nhé! Được không?”
“Vậy được rồi!” Tiểu gia hỏa ngẩng cao cằm, nhìn về phía Lục Ngạn Diễm ngồi bên kia, ha hả cười, “Nể tình lễ vật ba mua cho con, con tha thứ cho hai người!”
Lục Ngạn Diễm mua quà cho tiểu gia hỏa?!
Lục Dung Nhan ngẩng đầu, nhìn Lục Ngạn Diễm cảm tạ.
Cũng may, hắn suy nghĩ chu đáo.
“Mẹ, con cùng Ngọc Khê có chút lời muốn nói cùng cả nha.”
Lục Ngạn Sanh buông đũa, nhìn thoáng qua cha mình đang ngồi ở đối diện, lại mẹ.
Lục Dung Nhan nghe vậy, thì cũng dưng động tác ăn cơm. Theo bản năng, cô nghiêng đầu nhìn Lục Ngạn Diễm, thấy hắn như chẳng quan tâm, vẫn bình thản ung dung múc canh như chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn cả.
Thực ra, cô cũng đoán được Lục Ngạn Sanh muốn nói chuyện gì. Chắc hẳn nói về chuyện ly dị với Khúc Ngọc Khê mà thôi.
Ánh mắt Khúc Ngọc Khê cũng theo bản năng mà liếc về phía Lục Ngạn Diễm, nhưng thấy hắn không có vẻ gì quan tâm nên ánh mắt không khỏi u ám, mắt lại đảo sang Lục Dung Nhan bên cạnh hắn, ánh mắt lại thêm vài phần sắc lạnh.
“Có nói cái gì thì nói đi!” Lục Nguyên Sơn đã mở miệng, ý bảo Lục Ngạn sanh nói thẳng.
Lục Ngạn sanh gật đầu, ngừng lại mấy giây sau, rồi nghiêm túc nói: “Con cùng Ngọc Khê, định ly hôn!”
“Xoảng---“ Lục Nguyên Sơn đập bàn, quăng đũa rồi nghiêm túc lạnh giọng nói: “Hồ nháo!!!”
Thôi Trân Ái dĩ nhiên cũng bị vấn đề con trai lớn đưa ra khiến cho ngây ngốc, “Mấy đứa… mấy đứa đây là muốn làm cái gì?!!”
Bà cũng buông đũa: “Hai đứa tính khiến mẹ và ba con tức chết à? Trong mắt người trẻ tuổi mấy đứa, ly hôn là trào lưu sao? Im im rồi đòi ly hôn, muốn cái gì hả?”
Tiêu Tiêu nghe bác hai nói muốn ly hôn thì cuống lên: “Bác hai, bác đừng có ly hôn! Bà nội nói, ly hôn là sẽ mất đi người thân nhất của mình! Người ly hôn thì sẽ không còn nhà nữa! Tiêu Tiêu không muốn bác hai với bác gái không có nhà đâu…”
Thằng nhóc nhảy xuống ghế, mắt đỏ lên kéo áo Lục Ngạn Sanh kiểu vô cùng thương bác mình.
Nhìn dáng vẻ của tiểu gia hỏa, trong lòng Lục Dung Nhan đau như cắt. cô không biết nếu cô và hắn ly hôn thì thằng bé sẽ biểu hiện thế nào.
Cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thôi Trân Ái nói: “Con nhìn đi! Con nít cũng còn biết ly hôn không tốt, thì sao mấy đứa lại không?! Làm sao? Mỗi ngày không hạnh phúc hả? hay là cuộc sống còn chưa đủ kích thích nên cả đám đều muốn làm loạn đòi ly hôn?”
Lục Dung Nhan biết, Thôi Trân Ái ẩn ý đang muốn nói tới chuyện của cô và Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm dường như không quan tâm tới ẩn ý của mẹ, hắn nhìn anh mình nói: “Anh hai, anh nghĩ kỹ chưa?”
“Bọn tôi đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi!” Khúc Ngọc Khê trả lời Lục Ngạn Diễm
Lục Ngạn Diễm trên mặt tựa không có biểu tình gì dư thừa, chỉ gật gật đầu, cùng Lục Ngạn Sanh nói: “Nếu anh chị đã suy nghĩ kỹ thì em ủng hộ hai người!”
Vốn dĩ là hai người không yêu nhau mà lại ép buộc bên nhau thì chẳng hề hạnh phúc!
Chia tay sớm, giải thoát sớm!