Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Mộ Sở nhờ thư ký Lâm lấy một bộ đồ sạch cho cô thay.
Trước khi đi, cô nhìn cửa phòng ngủ rồi nghĩ một lúc. Cô thấy vẫn nên để lại lời nhắn trường kỉ cho hắn thì hơn.
“ Chủ nhiệm Lâu
Cảm ơn anh đã trực hộ tôi! Tôi đi trước đây. Mà dạ dày anh không tốt, sau khi anh dậy thì nhớ ăn cơm đấy.
Bác sĩ Tần.”
Mộ Sở viết xong thì mới rón rén bước ra ngoài.
Lúc Lâu Tư Trầm thức dậy thì trời đã tối. Hắn bị đau dạ dày mà tỉnh giấc.
Hắn vô thức vươn tay định ôm người bên cạnh thì chụp hụt.
Lúc này Lâu Tư Trầm nhíu mày rồi mở mắt ra.
Bên người hắn đâu còn bóng dáng của cô gái kia?
Cô ấy đi rồi sao?
Lâu Tư Trầm ngồi dậy, cào mái tóc rối bời rồi xốc chăn lên, bước xuống giường.
Sau đó hắn khoác áo ngủ rồi bước ra ngoài.
Hắn nhìn khắp phòng khách cũng không trông thấy bóng dáng của Mộ Sở đâu cả, chỉ có mỗi giấy ghi chú của cô trên bàn dài mà thôi.
Lâu Tư Trầm cầm lên xem. Lúc hắn nhìn thấy dòng cuối cùng thì nét mặt mới dịu lại.
“Dạ dày anh không tốt, sau khi thức dậy thì nhớ ăn cơm.”
Xem như cô ấy vẫn còn có lương tâm!
Ngày hai mươi bảy.
Hôm nay là ngày giỗ tròn sáu năm của mẹ Tần Mộ Sở, Lý Thiện Xuân.
Cô đã mua hoa cúc trắng cùng với mấy loại trái cây mà mẹ cô thích ăn nhất khi còn sống đi tới nghĩa địa.
Trong nghĩa địa rất yên tĩnh, mộ của mẹ cô nằm trên đỉnh núi. Chỗ đó sau có rừng cây, trước có biển lớn, là vùng đất có phong thủy tốt, thích hợp cho việc chôn cất người thân.
Đây là vị trí mà mẹ Mộ Sở đã chọn khi còn sống. Bà ấy thích biển lại thích không khí yên tĩnh, bà ấy từng bảo chỗ này rất thích hợp với bà ấy. Cho nên dù có đánh đổi hôn nhân của bản thân thì cô cũng phải giữ lấy ngôi mộ này.
Mộ Sở tới trước bia mộ của mẹ mình. Lúc cô để đồ cúng và hoa cúc xuống thì ngạc nhiên phát hiện ra có người khác tới cúng bà.
Có người lại tới sớm thế này sao?
Rõ ràng cỏ dại trên mộ đã được dọn sạch sẽ, trên mộ còn có một bó hoa bách hợp trắng mà mẹ cô thích nhất khi còn sống, đồ cúng cũng sắp xếp gọn gàng ở trước mộ. Toàn bộ đều là những thứ mẹ cô thích.
Người nọ là ai thế nhỉ?
Tần Vệ Quốc ư?
Nhưng mà sao có thể kia chứ!!
Mẹ cô đã mất mấy năm rồi, Tần Vệ Quốc cũng chưa từng tới cúng cho bà ấy lấy một lần!
Cho dù Tần Vệ Quốc vì cứu Tần Triêu Tịch con gái ông ta thì Mộ Sở cũng không tin ông ta có thể làm ra chuyện này. Chỉ có người thật lòng với mẹ mới có thể chăm sóc mộ bà ấy tỉ mỉ như thế thôi!
Nhưng người nọ là ai thế?
Lúc còn sống, tính tình mẹ cô lạnh lùng lại ít bạn bè, bên ông bà ngoại cũng không có bất kỳ bà con nào cả.
Mộ Sở nghĩ tới những người có khả năng nhưng rốt cuộc lại không nghĩ ra.
Lúc cô đang suy nghĩ thì chợt trông thấy một bóng người cao ngất mặc đồ đen ở trên dỉnh núi đang từ từ đi xuống.
Người này là một người đàn ông trung niên mặc vest đen, trông đã ngoài năm muôi tuổi nhưng khí chất cao quý bẩm sinh trên người ông ấy lại khiến người phải chú ý.
Vóc dáng ông ấy cao lớn lại có phần gầy gò. Tuy đường nét gương mặt sắc bén có dấu vết của năm tháng nhưng vẫn rất xuất chúng. Có thể nhìn ra lúc còn trẻ, ông ấy là một chàng trai cực kỳ quyến rũ.
Ông ấy bỗng dưng xuất hiện khiến cho Mộ Sở sợ hết cả hồn.
Dù sao ở đây cũng là nghĩa địa mà.
Lúc người đàn ông trung niên kia trông thấy Mộ Sở thì cũng sững người ra.
Ông nhìn khuôn mặt Mộ Sở với vẻ ngạc nhiên, như thể đang nhìn vào ai khác thông qua Mộ Sở.
- Cháu là… con gái của Thiện Xuân à?
Người đàn ông trung niên hỏi Mộ Sở.
Thì ra ông ấy quen với mẹ cô! Vậy ra đồ cúng là do ông ấy mang tới sao?
- Dạ, cháu là Tần Mộ Sở.
Mộ Sở gật đầu giới thiệu bản thân rồi hỏi ông ấy với vẻ nghi ngờ:
- Chú đây là?
Ánh mắt của ông lại sáng thêm vài phần, thậm chí bên trong còn có một chút tình cảm. Nhưng mà Mộ Sở lại không hiểu được cảm xúc đấy, trong lòng cô càng nghi ngờ hơn.
- Chú à?
Người đàn ông kia sực tỉnh, bèn mỉm cười rồi cảm thán:
- Mộ Sở à, cháu giống mẹ cháu quá. Nhất là đôi mắt kia, y chang như đúc luôn…
Vậy ra ông chú nhìn thấy cô thì nhớ tới mẹ cô đây mà!
Chắc chắn là vậy rồi!
Mặt mũi cô gần như được di truyền từ mẹ. Cô cực kỳ giống với mẹ mình nhưng lại không giống với Tần Vệ Quốc. Còn Tần Triêu Tịch lại giống ba nên ông ta mới cưng chiều Tần Triêu Tịch như vậy.
- Mộ Sở cháu nói chuyện với mẹ đi! Cô ấy ở đây một mình cô đơn lắm…
Lúc ông nói mấy lời này thì nhìn vào hình chụp trên bia mộ của Lý Thiện Xuân, vẻ mặt u ám.
Mộ Sở lại không biết điều này, không hiểu sao cô cảm thấy ông chút này trông quen quen, cứ như đã gặp ở đâu rồi vậy.
Nếu đã từng gặp thì cô phải nhớ rõ mới đúng chứ. Dẫu sao khí chất cao quý bẩm sinh và khí thế mạnh mẽ trên người ông ấy khiếng người ta khó mà quên được.
- Chù à, có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không? Sao cháu thấy chú quen lắm?
Mộ Sở hỏi ông ấy với vẻ nghi ngờ.
Người đàn ông kia lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô rồi nói:
Sau đó người đàn ông trung niên bỗng dưng đưa một tấm danh thiếp màu bạc cho cô.
- Mộ Sở à, sau này có chuyện gì cần giúp thì cứ tới tìm chú là được.
Mộ Sở vô cùng bất ngờ.
Cô cẩn thận nhìn tên trên danh thiếp thì bất ngờ thay, chỉ có mỗi một chữ vô cùng bí ẩn: “Trọng”
Còn phía dưới lại là số điện thoại được tráng vàng, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa.
- Chú Trọng, cháu nhất định sẽ cất kỹ danh thiếp của chú. Bởi vì chú là người duy nhất nhớ tới mẹ của cháu. Cháu cảm ơn chú, cháu cảm động lắm! Ít nhất cũng chứng tỏ trên đời này không chỉ có mình cháu nhớ tới bà ấy mà còn có chú nữa.
Lúc Mộ Sở nói mấy lời này thì khóe mắt ươn ướt.
- Con bé ngốc này!
Người đàn ông kia mỉm cười, sau đó nhìn hình chụp trên bia mộ của Lý Thiện Xuân hồi lâu rồi quay đầu lại nói với Mộ Sở:
Sau đó Mộ Sở mới thu hồi tầm mắt lại, nhìn tấm danh thiếp màu bạc trong tay mà lòng càng thêm nghi ngờ.
Tên một chữ Trọng…
Rốt cuộc là ai vậy nhỉ?
Sao mình lại cảm thấy quen thuộc với người đàn ông trung niên này thế?
Sau khi Lâu Trọng Bách bước ra khỏi nghĩa địa thì thuộc hạ của ông đang đứng chờ ở cổng mở cửa xe cho ông:
- Mời lão gia lên xe!
Trước khi Lâu Trọng Bách lên xe, ông ngoái đầu nhìn nơi nào đó trong nghĩa địa hồi lâu rồi mới nghiêng người nói với thuộc hạ:
Trông thấy trời đã xế chiều, Tần Mộ Sở cảm thấy mình không chờ được ông ta hối lỗi rồi. Lúc cô đang dọn đồ chuẩn bị đi về thì không ngờ, Tần Vệ Quốc lại tới thật! Mà Lâm Lệ Lan cũng đi theo!
Lúc nhìn thấy hai người này cùng tới, Mộ Sở cảm thấy nóng máu.
Cô biết tiếp theo mình nên chiến đấu vì mẹ mình rồi.
Mấy thứ này đều là bọn họ thiếu nợ mẹ con cô!
Mộ Sở đứng thẳng lưng.
- Tần Mộ Sở, cô mau nói thật đi. Có phải cô đã giở trò khiến Tần Triêu Tịch nhà tôi bị giam đúng không?
Lâm Lệ Lan vừa trông thấy Mộ Sở thì giận dữ xông lên trước, bà chỉ vào mặt cô rồi lớn tiếng chất vấn.
Mộ Sở không chút hoảng hốt chỉ liếc bà ta một cái rồi nói:
- Không biết.
Cô đang cố ý đấy!
Bây giờ Tần Triêu Tịch đang bị giam, hai vợ chồng họ lại không có cách cứu cô ta ra ngoài. Cho nên nếu Lâm Lệ Lan không làm cô hài lòng thì bà ta đừng hòng có được cách.
- Ông xã, ông xem thái độ của nó kìa! Đây là thái độ nói chuyện với người lớn hay sao? Đúng là không biết lớn nhỏ! Quả nhiên nhãi ranh không có mẹ thì không biết lễ phép!!
Lâm Lệ Lan thở hổn hển mắng Mộ Sở.
Mộ Sở cũng không tức giận, cô chỉ lạnh lùng nhếch môi rồi cười dịu dàng.
- Bà bớt nói lại đi, rốt cuộc bà tới đây để làm gì hả? Nếu bà tới để cãi nhau thì về ngay đi!
Lâm Lệ Lan bị chồng mình quát như thế thì trong lòng càng tức tối, nhưng lúc này bà ta cũng không dám tức giận. Bà ta vừa nghĩ tới con gái ăn mặc đói rét ở trong đồn cảnh sát thì đành nén giận.
Đoạn bà ta hung hắng liếc Mộ Sở một cái.
Mộ Sở cười càng đắc ý, khóe môi nhếch môi lộ ra tâm trạng vui vẻ của mình, cô nhướng mày lên nói:
- Đúng là vật đổi sao dời nhỉ! Không ngờ thị trưởng Tần và vợ thị trưởng lại có lúc phải ăn nói khép nép với tôi như thế kia đây!
Trước khi đi, cô nhìn cửa phòng ngủ rồi nghĩ một lúc. Cô thấy vẫn nên để lại lời nhắn trường kỉ cho hắn thì hơn.
“ Chủ nhiệm Lâu
Cảm ơn anh đã trực hộ tôi! Tôi đi trước đây. Mà dạ dày anh không tốt, sau khi anh dậy thì nhớ ăn cơm đấy.
Bác sĩ Tần.”
Mộ Sở viết xong thì mới rón rén bước ra ngoài.
Lúc Lâu Tư Trầm thức dậy thì trời đã tối. Hắn bị đau dạ dày mà tỉnh giấc.
Hắn vô thức vươn tay định ôm người bên cạnh thì chụp hụt.
Lúc này Lâu Tư Trầm nhíu mày rồi mở mắt ra.
Bên người hắn đâu còn bóng dáng của cô gái kia?
Cô ấy đi rồi sao?
Lâu Tư Trầm ngồi dậy, cào mái tóc rối bời rồi xốc chăn lên, bước xuống giường.
Sau đó hắn khoác áo ngủ rồi bước ra ngoài.
Hắn nhìn khắp phòng khách cũng không trông thấy bóng dáng của Mộ Sở đâu cả, chỉ có mỗi giấy ghi chú của cô trên bàn dài mà thôi.
Lâu Tư Trầm cầm lên xem. Lúc hắn nhìn thấy dòng cuối cùng thì nét mặt mới dịu lại.
“Dạ dày anh không tốt, sau khi thức dậy thì nhớ ăn cơm.”
Xem như cô ấy vẫn còn có lương tâm!
Ngày hai mươi bảy.
Hôm nay là ngày giỗ tròn sáu năm của mẹ Tần Mộ Sở, Lý Thiện Xuân.
Cô đã mua hoa cúc trắng cùng với mấy loại trái cây mà mẹ cô thích ăn nhất khi còn sống đi tới nghĩa địa.
Trong nghĩa địa rất yên tĩnh, mộ của mẹ cô nằm trên đỉnh núi. Chỗ đó sau có rừng cây, trước có biển lớn, là vùng đất có phong thủy tốt, thích hợp cho việc chôn cất người thân.
Đây là vị trí mà mẹ Mộ Sở đã chọn khi còn sống. Bà ấy thích biển lại thích không khí yên tĩnh, bà ấy từng bảo chỗ này rất thích hợp với bà ấy. Cho nên dù có đánh đổi hôn nhân của bản thân thì cô cũng phải giữ lấy ngôi mộ này.
Mộ Sở tới trước bia mộ của mẹ mình. Lúc cô để đồ cúng và hoa cúc xuống thì ngạc nhiên phát hiện ra có người khác tới cúng bà.
Có người lại tới sớm thế này sao?
Rõ ràng cỏ dại trên mộ đã được dọn sạch sẽ, trên mộ còn có một bó hoa bách hợp trắng mà mẹ cô thích nhất khi còn sống, đồ cúng cũng sắp xếp gọn gàng ở trước mộ. Toàn bộ đều là những thứ mẹ cô thích.
Người nọ là ai thế nhỉ?
Tần Vệ Quốc ư?
Nhưng mà sao có thể kia chứ!!
Mẹ cô đã mất mấy năm rồi, Tần Vệ Quốc cũng chưa từng tới cúng cho bà ấy lấy một lần!
Cho dù Tần Vệ Quốc vì cứu Tần Triêu Tịch con gái ông ta thì Mộ Sở cũng không tin ông ta có thể làm ra chuyện này. Chỉ có người thật lòng với mẹ mới có thể chăm sóc mộ bà ấy tỉ mỉ như thế thôi!
Nhưng người nọ là ai thế?
Lúc còn sống, tính tình mẹ cô lạnh lùng lại ít bạn bè, bên ông bà ngoại cũng không có bất kỳ bà con nào cả.
Mộ Sở nghĩ tới những người có khả năng nhưng rốt cuộc lại không nghĩ ra.
Lúc cô đang suy nghĩ thì chợt trông thấy một bóng người cao ngất mặc đồ đen ở trên dỉnh núi đang từ từ đi xuống.
Người này là một người đàn ông trung niên mặc vest đen, trông đã ngoài năm muôi tuổi nhưng khí chất cao quý bẩm sinh trên người ông ấy lại khiến người phải chú ý.
Vóc dáng ông ấy cao lớn lại có phần gầy gò. Tuy đường nét gương mặt sắc bén có dấu vết của năm tháng nhưng vẫn rất xuất chúng. Có thể nhìn ra lúc còn trẻ, ông ấy là một chàng trai cực kỳ quyến rũ.
Ông ấy bỗng dưng xuất hiện khiến cho Mộ Sở sợ hết cả hồn.
Dù sao ở đây cũng là nghĩa địa mà.
Lúc người đàn ông trung niên kia trông thấy Mộ Sở thì cũng sững người ra.
Ông nhìn khuôn mặt Mộ Sở với vẻ ngạc nhiên, như thể đang nhìn vào ai khác thông qua Mộ Sở.
- Cháu là… con gái của Thiện Xuân à?
Người đàn ông trung niên hỏi Mộ Sở.
Thì ra ông ấy quen với mẹ cô! Vậy ra đồ cúng là do ông ấy mang tới sao?
- Dạ, cháu là Tần Mộ Sở.
Mộ Sở gật đầu giới thiệu bản thân rồi hỏi ông ấy với vẻ nghi ngờ:
- Chú đây là?
Ánh mắt của ông lại sáng thêm vài phần, thậm chí bên trong còn có một chút tình cảm. Nhưng mà Mộ Sở lại không hiểu được cảm xúc đấy, trong lòng cô càng nghi ngờ hơn.
- Chú à?
Người đàn ông kia sực tỉnh, bèn mỉm cười rồi cảm thán:
- Mộ Sở à, cháu giống mẹ cháu quá. Nhất là đôi mắt kia, y chang như đúc luôn…
Vậy ra ông chú nhìn thấy cô thì nhớ tới mẹ cô đây mà!
Chắc chắn là vậy rồi!
Mặt mũi cô gần như được di truyền từ mẹ. Cô cực kỳ giống với mẹ mình nhưng lại không giống với Tần Vệ Quốc. Còn Tần Triêu Tịch lại giống ba nên ông ta mới cưng chiều Tần Triêu Tịch như vậy.
- Mộ Sở cháu nói chuyện với mẹ đi! Cô ấy ở đây một mình cô đơn lắm…
Lúc ông nói mấy lời này thì nhìn vào hình chụp trên bia mộ của Lý Thiện Xuân, vẻ mặt u ám.
Mộ Sở lại không biết điều này, không hiểu sao cô cảm thấy ông chút này trông quen quen, cứ như đã gặp ở đâu rồi vậy.
Nếu đã từng gặp thì cô phải nhớ rõ mới đúng chứ. Dẫu sao khí chất cao quý bẩm sinh và khí thế mạnh mẽ trên người ông ấy khiếng người ta khó mà quên được.
- Chù à, có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không? Sao cháu thấy chú quen lắm?
Mộ Sở hỏi ông ấy với vẻ nghi ngờ.
Người đàn ông kia lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô rồi nói:
- Đây là lần đầu tiên chú nhìn thấy cháu đấy.
- Thế ạ…
Sau đó người đàn ông trung niên bỗng dưng đưa một tấm danh thiếp màu bạc cho cô.
- Mộ Sở à, sau này có chuyện gì cần giúp thì cứ tới tìm chú là được.
Mộ Sở vô cùng bất ngờ.
- Chú à, cài này…
- Con của Thiện Xuân cũng như là con của chú mà. Cháu cứ cầm đi!
- Cảm ơn chú!
Cô cẩn thận nhìn tên trên danh thiếp thì bất ngờ thay, chỉ có mỗi một chữ vô cùng bí ẩn: “Trọng”
Còn phía dưới lại là số điện thoại được tráng vàng, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa.
- Chú Trọng, cháu nhất định sẽ cất kỹ danh thiếp của chú. Bởi vì chú là người duy nhất nhớ tới mẹ của cháu. Cháu cảm ơn chú, cháu cảm động lắm! Ít nhất cũng chứng tỏ trên đời này không chỉ có mình cháu nhớ tới bà ấy mà còn có chú nữa.
Lúc Mộ Sở nói mấy lời này thì khóe mắt ươn ướt.
- Con bé ngốc này!
Người đàn ông kia mỉm cười, sau đó nhìn hình chụp trên bia mộ của Lý Thiện Xuân hồi lâu rồi quay đầu lại nói với Mộ Sở:
- Chủ có việc nên đi trước nhé.
- Vâng! Chú đi thong thả, hy vọng sau này chúng ta sẽ có dịp gặp lại nhau!
- Sẽ có dịp thôi mà.
- Tạm biệt nhé!
- Tạm biệt chú!
Sau đó Mộ Sở mới thu hồi tầm mắt lại, nhìn tấm danh thiếp màu bạc trong tay mà lòng càng thêm nghi ngờ.
Tên một chữ Trọng…
Rốt cuộc là ai vậy nhỉ?
Sao mình lại cảm thấy quen thuộc với người đàn ông trung niên này thế?
Sau khi Lâu Trọng Bách bước ra khỏi nghĩa địa thì thuộc hạ của ông đang đứng chờ ở cổng mở cửa xe cho ông:
- Mời lão gia lên xe!
Trước khi Lâu Trọng Bách lên xe, ông ngoái đầu nhìn nơi nào đó trong nghĩa địa hồi lâu rồi mới nghiêng người nói với thuộc hạ:
- Đi điều tra tỉ mỉ về cô Tần Mộ Sở cho tôi! Nhớ rõ càng tỉ mỉ càng tốt!
- Vâng!
Trông thấy trời đã xế chiều, Tần Mộ Sở cảm thấy mình không chờ được ông ta hối lỗi rồi. Lúc cô đang dọn đồ chuẩn bị đi về thì không ngờ, Tần Vệ Quốc lại tới thật! Mà Lâm Lệ Lan cũng đi theo!
Lúc nhìn thấy hai người này cùng tới, Mộ Sở cảm thấy nóng máu.
Cô biết tiếp theo mình nên chiến đấu vì mẹ mình rồi.
Mấy thứ này đều là bọn họ thiếu nợ mẹ con cô!
Mộ Sở đứng thẳng lưng.
- Tần Mộ Sở, cô mau nói thật đi. Có phải cô đã giở trò khiến Tần Triêu Tịch nhà tôi bị giam đúng không?
Lâm Lệ Lan vừa trông thấy Mộ Sở thì giận dữ xông lên trước, bà chỉ vào mặt cô rồi lớn tiếng chất vấn.
Mộ Sở không chút hoảng hốt chỉ liếc bà ta một cái rồi nói:
- Không biết.
Cô đang cố ý đấy!
Bây giờ Tần Triêu Tịch đang bị giam, hai vợ chồng họ lại không có cách cứu cô ta ra ngoài. Cho nên nếu Lâm Lệ Lan không làm cô hài lòng thì bà ta đừng hòng có được cách.
- Ông xã, ông xem thái độ của nó kìa! Đây là thái độ nói chuyện với người lớn hay sao? Đúng là không biết lớn nhỏ! Quả nhiên nhãi ranh không có mẹ thì không biết lễ phép!!
Lâm Lệ Lan thở hổn hển mắng Mộ Sở.
Mộ Sở cũng không tức giận, cô chỉ lạnh lùng nhếch môi rồi cười dịu dàng.
- Xem ra bà Tần đây không muốn cứu thứ nhãi ranh có ba mẹ sinh nhưng lại không có ai dạy rồi nhỉ!
- Cô…
- Bà bớt nói lại đi, rốt cuộc bà tới đây để làm gì hả? Nếu bà tới để cãi nhau thì về ngay đi!
Lâm Lệ Lan bị chồng mình quát như thế thì trong lòng càng tức tối, nhưng lúc này bà ta cũng không dám tức giận. Bà ta vừa nghĩ tới con gái ăn mặc đói rét ở trong đồn cảnh sát thì đành nén giận.
Đoạn bà ta hung hắng liếc Mộ Sở một cái.
Mộ Sở cười càng đắc ý, khóe môi nhếch môi lộ ra tâm trạng vui vẻ của mình, cô nhướng mày lên nói:
- Đúng là vật đổi sao dời nhỉ! Không ngờ thị trưởng Tần và vợ thị trưởng lại có lúc phải ăn nói khép nép với tôi như thế kia đây!