Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương cuối
Trời chưa sáng, Lâm Nhược Uyển đã bị kéo dậy.
Ma ma giơ tay định tát ả tiếp.
Nhưng hôm nay, trong sắc mặt đau đớn của ả còn kèm theo chút chờ mong.
Ả đang chờ tiểu quận vương làm hỏng thanh danh của tôi.
Nhưng ả không biết là sau khi tỉnh rượu, tiểu quận vương nhớ những câu nói đó, kinh hãi tới mức toàn thân túa mồ hôi lạnh.
Hắn lỗ mãng, nóng tính, cũng không thông minh, nhưng lại chẳng phải kẻ ngu. Hắn lập tức kể toàn bộ chi tiết cho trưởng công chúa nghe.
Nghe xong, trưởng công chúa cũng kinh hãi, bèn vội vã vào cung lại kể hết cho hoàng hậu nghe.
Trưởng công chúa cực kỳ hận khi Lâm Nhược Uyển dám đùa bỡn con trai bà như kẻ ngu.
“Phải xử t//ử nha đầu ti ti//ện này.”
Bà ta nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng hậu trầm ngâm không đáp, lại vời tôi vào trong cung.
Khi đối mặt với người phụ nữ tôn quý nhất kinh thành, tôi cung kính cúi đầu nói: “Em họ phạm phải sai lầm lớn, nương nương phạt thế nào thì đều là những gì em nó phải chịu. Chỉ là…”
“Thiếp cầu xin nương nương cho em ấy một cơ hội hối cả để làm người, tha mạng cho em ấy.”
Trưởng công chúa cười nói: “Đúng là con dâu được hoàng tẩu lựa chọn, không những xinh đẹp mà còn có phẩm hạnh đoan chính, tính cách thuần lương, chúc mừng hoàng tẩu.”
Hoàng hậu cũng mỉm cười.
Với hoàng gia mà nói, thái tử phi nhân từ là chuyện tốt chứ không phải chuyện xấu.
“Bản cung cho phép.”
Thái tử đưa tôi ra cung.
Chàng không hỏi chuyện Lâm Nhược Uyển, mà tôi lại chủ động báo cho chàng biết.
“Điện hạ, thực ra em cố ý nói như vậy. Chết quá thoải mái, em muốn Lâm Nhược Uyển phải sống sót mà chịu tội.”
Tôi không muốn giấu diếm chàng.
Ý chỉ ban hôn đã ban xuống, tôi muốn dần để chàng hiểu và chấp nhận rằng tôi không phải bông hoa chỉ biết leo bám vào đàn ông.
Tôi có mưu trí, có đảm lược.
Mà tôi còn thù dai lắm.
Ngoài làm thê tử cho chàng, tôi còn có thể làm cả mưu sĩ nữa.
So với tình cảm, thì trói buộc về mặt lợi ích càng có thể đảm bảo địa vị cho tôi hơn.
Thái tử khẽ vuốt ve khuôn mặt tôi, gạt lọn tóc ra sau tai.
Chàng đáp: “Ta biết hết. Nhược Nghi, nàng đừng sợ, ta hiểu nàng.”
Trong đôi mắt ngời sáng ấy là sự dịu dàng yêu chiều mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi cầm lấy tay chàng, sống mũi hơi cay cay.
“Điện hạ, cảm ơn chàng.”
----
Khắp kinh thành đều xì xào bàn tán kết cục của Lâm Nhược Uyển.
Ả bị cạo tóc đưa vào hoàng tự tu hành.
Gọi là tu hành chứ thật ra chẳng khác vào tù, phải làm đủ mọi việc nặng, khổ không thể tả.
Vì không dạy dỗ Lâm Nhược Uyển cho tốt nên chú hai cũng bị giáng ba cấp, bị đày đi nhậm chức ở Mân Nam.
E là cả đời cũng chỉ có thể ở lại nơi đó.
Thái tử từng tới tìm tôi, ân cần nói: “Lâm phủ sa sút, nhưng nàng đừng sợ, ta chính là núi dựa lớn nhất của nàng.”
Tôi nói cảm ơn.
Thực ra tới tận bây giờ tôi chưa từng sợ bao giờ.
Ở sâu trong lòng, tôi cũng chưa từng toàn tâm toàn ý dựa dẫm thái tử.
Lòng người dễ đổi thay.
Hôm nay thề non hẹn biển, mai sẽ đồng sàng dị mộng, đấy là chuyện thường tình.
Huống chi trong lòng thái tử còn có một ánh trăng sáng không với tới.
Tôi tin tưởng vào nhu tình mật ý của thái tử ở giờ phút này, nhưng tôi càng tin vào chính mình hơn.
Làm núi dựa cho mình chỉ có chính mình mà thôi.
Bệnh của lão thái quân càng lúc càng nghiêm trọng.
Tất cả đầy tớ già trong phủ đều biết từ nhỏ tôi đã bị lão thái quân coi rẻ, không có tình cảm sâu sắc với bà ta.
Vì thế bọn họ dần lười biếng.
Có lần tôi đi ngang qua viện của lão thái quân, thấy đám vú già cắn hạt dưa chơi bài với nhau.
Lão thái quân há miệng kêu khát, nhưng chẳng ai thèm để ý tới bà ta.
Chung trà chỉ cách bà ta một bàn tay, nhưng bà ta với không tới.
Vì nằm lâu không được lật người mà lưng bà ta lở loét mấy vết, chảy mủ tanh tưởi, vừa đau vừa ngứa.
Rồi một thời gian không lâu nữa, bà ta sẽ ch//ết đi trong sự tr//a tấn đầy đau đớn này.
Thím hai cũng sắp ch//ết.
Đứa con gái bà ta thương yêu đang phải chịu khổ ở hoàng tự.
Phu quân mà bà ta gả cho mang theo kiều thiếp khóc sướt mướt bị đày tới Mân Nam.
Ngày nào tôi cũng dùng súp treo mạng bà ta.
Tỳ nữ hỏi: “Đại cô nương, bát súp này bón tới bao giờ?”
“Ừm…”
Tôi thuận miệng đáp: “Tới khi ta gả tới Đông cung, bà ta có thể ch//ết.”
----
Ngày đại hôn, ánh nắng chan hòa, tiết trời đẹp tuyệt.
Tôi trang điểm ăn vận thoải mái rồi lên kiệu hoa đi tới Đông cung.
Đi được nửa đường thì kiệu hoa dừng lại, có tiếng ồn ào náo động truyền tới.
“Thưa thái tử phi nương nương, có một ni cô chặn ở phía trước, không cho kiệu đi qua.” Tỳ nữ khẽ hô.
Ni cô có liên quan tới tôi thì chỉ có mình Lâm Nhược Uyển.
Tiếng gào khóc như xé ruột gan của ả truyền đến.
“Ta mới là thái tử phi! Các ngươi đón sai người rồi!”
“Mau nào! Mau trang điểm cho ta, ta muốn gả cho thái tử, ta muốn làm thái tử phi!”
Tôi không động đậy.
Thái tử cưỡi con ngựa cao to chạy tới.
Chàng tới xem tôi thế nào, thấy tôi không sao mới sầm mặt quát: “Kéo ả đi!”
Tôi chưa từng thấy chàng tức giận đến thế.
Thị vệ ướt đẫm mồ hôi giải thích: “Thưa điện hạ, cô gái này ôm chặt đùi ngựa, chết sống không buông!”
“Vậy cứ đạp thẳng qua mà đi!”
Tiếng vó ngựa lại vang lên.
Lâm Nhược Uyển kêu lên rên rỉ đau đớn, vừa nặng nề vừa dễ nghe.
Trên mặt đất là vũng máu kéo dài.
Cơ thể mềm oặt kia bị kéo ra ném vào trong bụi rậm.
Đạo bào trên người đã bẩn thỉu khó nhìn.
Ả từng đeo vàng đeo bạc, đứng trên điểm cao miệt thị tôi, châm chọc tôi là kẻ ngu xuẩn yếu đuối vô dụng.
Nay, ả lặng lẽ ch//ết thảm như vũng bùn kia.
Tôi thờ ơ đùa nghịch trâm phượng trên đầu.
Kiếp này tôi định giữ cho ả một mạng để từ từ tr//a tấn, nhưng không ngờ ả lại bị vó ngựa giẫm ch//ết như thế.
Thôi.
Tóm lại ả cũng phải ch//ết cả thôi.
Sau khi kết hôn, tôi và thái tử yêu thương lẫn nhau.
Thái tử lễ độ nhân hậu, hoàng hậu rộng lượng đoan trang, đều dễ chung sống.
Chỉ là có một điều khiến tôi luôn thắc mắc.
Đông cung không có thiếp hầu, thậm chí đến cả nha đầu thông phòng cũng không có.
Khi đi thỉnh an hoàng hậu, tôi nhân tiện hỏi bóng gió xem rốt cuộc người trong lòng thái tử là ai.
Tôi muốn chuẩn bị sẵn từ trước, tránh sau này đột nhiên vô tình chọc giận thái tử.
Hoàng hậu che miệng cười.
“Thái tử phi, con thật sự không biết ư?”
Tôi lắc đầu: “Mẫu hậu đừng trêu ghẹo nhi thần nữa.”
“Vậy con ấy à, tự tìm thái tử mà hỏi đi nhé.”
Hoàng hậu không chịu nói, cười ngả nghiêng.
Sau khi về Đông cung, tôi suy nghĩ mãi, cuối cùng đi hỏi thái tử có muốn nạp thiếp không.
“Nếu thái tử có nữ tử mình yêu thương, xin cứ nói thẳng cho thiếp là được, thiếp cũng đón nàng ấy vào cung sớm, tránh cho nàng ấy phải chịu ấm ức.”
Thái tử đang lật sách thì khựng lại.
Chàng giương mắt nặng nề nhìn chằm chằm đôi mắt tôi: “Thái tử phi đúng là hiền lành rộng lượng.”
Nghe như thể đang ghen tuông vậy.
Tôi hoàn toàn không hiểu.
Tới đêm, những lễ độ đoan chính ngày xưa đều bị thái tử ném ra sau đầu, chàng rất nhiệt tình, rất mạnh bạo.
Mồ hôi rơi rớt, tôi thở dốc, chỉ cảm thấy trước mắt là những mảng trắng xóa.
Sau đó, tôi mệt không chịu nổi, vội chìm vào giấc ngủ.
Khi đang sắp rơi vào mộng cảnh, bên tai bỗng có hơi thở nóng bỏng phả vào.
Là giọng nói khàn khàn của thái tử.
“Là nàng đó.”
“Nhược Nghi, ta nhớ thương nàng đã hai đời.”
----
Sau khi cha mẹ qua đời, tôi che họ giấu tên theo phu tử học hành, cũng học cờ với người.
Thái tử hồi trẻ chuồn ra cung đi chơi cũng từng đánh cờ với tôi.
Chàng hỏi tôi tên gì, nhà ở đâu.
Tôi bảo tôi tên là Lâm Thúy Hoa, nhà ở Lâm phủ đi phố đông hai mươi dặm đi phía tây ba mươi dặm hướng đông bốn mươi dặm hướng phía bắc là tới.
Thái tử lặng lẽ đi tìm.
Rồi ngơ ngác nhìn một cái ổ chó.
Thái tử bị quản rất nghiêm, chờ lần sau khi chàng được xuất cung thì tôi đã không đi học nữa, mà mặc nam trang theo chưởng quỹ học buôn bán.
Nên chúng tôi bỏ lỡ nhau như thế.
Tôi đã hiểu tại sao hoàng hậu cứ cười mãi.
Bởi vì tôi cũng đang cười, tới mức chảy cả nước mắt.
Sau khi cởi bỏ hiểu lầm, tôi và chàng thực sự thành phu thê thương yêu nhau hết mực.
Cũng như tiền kiếp, tôi bày mưu tính kế giúp chàng, củng cố ghế thái tử cho chàng, san phẳng mọi chướng ngại.
Sau khi đăng cơ, chàng phong con trai của chúng tôi làm thái tử, cùng tôi cai quản thiên hạ.
Hậu cung chỉ có một mình tôi.
Khi vào triều thì tôi ngồi ngang hàng với chàng.
Đám triều thần há hốc miệng, thống mạ tôi mê hoặc triều cương, khẩn thiết xin hoàng đế hồi tâm chuyển ý.
Thậm chí bọn họ còn gọi tôi là yêu hậu.
Hoàng đế nổi giận, phạt đánh hèo bảy ngày bảy đêm, đánh cho mông đám triều thần sưng vu.
Cuối cùng không còn ai dám chõ mũi vào chuyện của chúng tôi nữa.
Huống chi bản lĩnh của tôi cũng khiến đám triều thần phải dần dần tin phục.
Danh vọng của tôi dần tăng cao, tôi thuận thế lấy lý do khi nhục con gái nhà lành mà cách chức tiểu quận vương làm thứ nhân.
Dù sao tôi vốn thù dai mà.
Từng ngày trôi qua đều yên bình hạnh phúc, an khang thịnh vượng.
Tôi tựa vào vai hoàng đế, cười hỏi: “Nếu ngày ấy em không chờ chàng ở dưới cầu, chàng sẽ làm thế nào?”
“Ta sẽ đi tìm nàng.”
Hoàng đế hôn lên trán tôi.
“Ta sẽ nói cho nàng biết, ta muốn cưới nàng làm thái tử phi, cho nàng sự vinh quang tối thượng.”
Chàng thấu hiểu dã tâm của tôi, cũng sẵn lòng giúp tôi.
Gió nhẹ phất tới làm cánh hoa đào rơi xuống.
Tôi thầm nghĩ, đây thật là cuộc đời vô cùng tươi đẹp.
= Hết =
Ma ma giơ tay định tát ả tiếp.
Nhưng hôm nay, trong sắc mặt đau đớn của ả còn kèm theo chút chờ mong.
Ả đang chờ tiểu quận vương làm hỏng thanh danh của tôi.
Nhưng ả không biết là sau khi tỉnh rượu, tiểu quận vương nhớ những câu nói đó, kinh hãi tới mức toàn thân túa mồ hôi lạnh.
Hắn lỗ mãng, nóng tính, cũng không thông minh, nhưng lại chẳng phải kẻ ngu. Hắn lập tức kể toàn bộ chi tiết cho trưởng công chúa nghe.
Nghe xong, trưởng công chúa cũng kinh hãi, bèn vội vã vào cung lại kể hết cho hoàng hậu nghe.
Trưởng công chúa cực kỳ hận khi Lâm Nhược Uyển dám đùa bỡn con trai bà như kẻ ngu.
“Phải xử t//ử nha đầu ti ti//ện này.”
Bà ta nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng hậu trầm ngâm không đáp, lại vời tôi vào trong cung.
Khi đối mặt với người phụ nữ tôn quý nhất kinh thành, tôi cung kính cúi đầu nói: “Em họ phạm phải sai lầm lớn, nương nương phạt thế nào thì đều là những gì em nó phải chịu. Chỉ là…”
“Thiếp cầu xin nương nương cho em ấy một cơ hội hối cả để làm người, tha mạng cho em ấy.”
Trưởng công chúa cười nói: “Đúng là con dâu được hoàng tẩu lựa chọn, không những xinh đẹp mà còn có phẩm hạnh đoan chính, tính cách thuần lương, chúc mừng hoàng tẩu.”
Hoàng hậu cũng mỉm cười.
Với hoàng gia mà nói, thái tử phi nhân từ là chuyện tốt chứ không phải chuyện xấu.
“Bản cung cho phép.”
Thái tử đưa tôi ra cung.
Chàng không hỏi chuyện Lâm Nhược Uyển, mà tôi lại chủ động báo cho chàng biết.
“Điện hạ, thực ra em cố ý nói như vậy. Chết quá thoải mái, em muốn Lâm Nhược Uyển phải sống sót mà chịu tội.”
Tôi không muốn giấu diếm chàng.
Ý chỉ ban hôn đã ban xuống, tôi muốn dần để chàng hiểu và chấp nhận rằng tôi không phải bông hoa chỉ biết leo bám vào đàn ông.
Tôi có mưu trí, có đảm lược.
Mà tôi còn thù dai lắm.
Ngoài làm thê tử cho chàng, tôi còn có thể làm cả mưu sĩ nữa.
So với tình cảm, thì trói buộc về mặt lợi ích càng có thể đảm bảo địa vị cho tôi hơn.
Thái tử khẽ vuốt ve khuôn mặt tôi, gạt lọn tóc ra sau tai.
Chàng đáp: “Ta biết hết. Nhược Nghi, nàng đừng sợ, ta hiểu nàng.”
Trong đôi mắt ngời sáng ấy là sự dịu dàng yêu chiều mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi cầm lấy tay chàng, sống mũi hơi cay cay.
“Điện hạ, cảm ơn chàng.”
----
Khắp kinh thành đều xì xào bàn tán kết cục của Lâm Nhược Uyển.
Ả bị cạo tóc đưa vào hoàng tự tu hành.
Gọi là tu hành chứ thật ra chẳng khác vào tù, phải làm đủ mọi việc nặng, khổ không thể tả.
Vì không dạy dỗ Lâm Nhược Uyển cho tốt nên chú hai cũng bị giáng ba cấp, bị đày đi nhậm chức ở Mân Nam.
E là cả đời cũng chỉ có thể ở lại nơi đó.
Thái tử từng tới tìm tôi, ân cần nói: “Lâm phủ sa sút, nhưng nàng đừng sợ, ta chính là núi dựa lớn nhất của nàng.”
Tôi nói cảm ơn.
Thực ra tới tận bây giờ tôi chưa từng sợ bao giờ.
Ở sâu trong lòng, tôi cũng chưa từng toàn tâm toàn ý dựa dẫm thái tử.
Lòng người dễ đổi thay.
Hôm nay thề non hẹn biển, mai sẽ đồng sàng dị mộng, đấy là chuyện thường tình.
Huống chi trong lòng thái tử còn có một ánh trăng sáng không với tới.
Tôi tin tưởng vào nhu tình mật ý của thái tử ở giờ phút này, nhưng tôi càng tin vào chính mình hơn.
Làm núi dựa cho mình chỉ có chính mình mà thôi.
Bệnh của lão thái quân càng lúc càng nghiêm trọng.
Tất cả đầy tớ già trong phủ đều biết từ nhỏ tôi đã bị lão thái quân coi rẻ, không có tình cảm sâu sắc với bà ta.
Vì thế bọn họ dần lười biếng.
Có lần tôi đi ngang qua viện của lão thái quân, thấy đám vú già cắn hạt dưa chơi bài với nhau.
Lão thái quân há miệng kêu khát, nhưng chẳng ai thèm để ý tới bà ta.
Chung trà chỉ cách bà ta một bàn tay, nhưng bà ta với không tới.
Vì nằm lâu không được lật người mà lưng bà ta lở loét mấy vết, chảy mủ tanh tưởi, vừa đau vừa ngứa.
Rồi một thời gian không lâu nữa, bà ta sẽ ch//ết đi trong sự tr//a tấn đầy đau đớn này.
Thím hai cũng sắp ch//ết.
Đứa con gái bà ta thương yêu đang phải chịu khổ ở hoàng tự.
Phu quân mà bà ta gả cho mang theo kiều thiếp khóc sướt mướt bị đày tới Mân Nam.
Ngày nào tôi cũng dùng súp treo mạng bà ta.
Tỳ nữ hỏi: “Đại cô nương, bát súp này bón tới bao giờ?”
“Ừm…”
Tôi thuận miệng đáp: “Tới khi ta gả tới Đông cung, bà ta có thể ch//ết.”
----
Ngày đại hôn, ánh nắng chan hòa, tiết trời đẹp tuyệt.
Tôi trang điểm ăn vận thoải mái rồi lên kiệu hoa đi tới Đông cung.
Đi được nửa đường thì kiệu hoa dừng lại, có tiếng ồn ào náo động truyền tới.
“Thưa thái tử phi nương nương, có một ni cô chặn ở phía trước, không cho kiệu đi qua.” Tỳ nữ khẽ hô.
Ni cô có liên quan tới tôi thì chỉ có mình Lâm Nhược Uyển.
Tiếng gào khóc như xé ruột gan của ả truyền đến.
“Ta mới là thái tử phi! Các ngươi đón sai người rồi!”
“Mau nào! Mau trang điểm cho ta, ta muốn gả cho thái tử, ta muốn làm thái tử phi!”
Tôi không động đậy.
Thái tử cưỡi con ngựa cao to chạy tới.
Chàng tới xem tôi thế nào, thấy tôi không sao mới sầm mặt quát: “Kéo ả đi!”
Tôi chưa từng thấy chàng tức giận đến thế.
Thị vệ ướt đẫm mồ hôi giải thích: “Thưa điện hạ, cô gái này ôm chặt đùi ngựa, chết sống không buông!”
“Vậy cứ đạp thẳng qua mà đi!”
Tiếng vó ngựa lại vang lên.
Lâm Nhược Uyển kêu lên rên rỉ đau đớn, vừa nặng nề vừa dễ nghe.
Trên mặt đất là vũng máu kéo dài.
Cơ thể mềm oặt kia bị kéo ra ném vào trong bụi rậm.
Đạo bào trên người đã bẩn thỉu khó nhìn.
Ả từng đeo vàng đeo bạc, đứng trên điểm cao miệt thị tôi, châm chọc tôi là kẻ ngu xuẩn yếu đuối vô dụng.
Nay, ả lặng lẽ ch//ết thảm như vũng bùn kia.
Tôi thờ ơ đùa nghịch trâm phượng trên đầu.
Kiếp này tôi định giữ cho ả một mạng để từ từ tr//a tấn, nhưng không ngờ ả lại bị vó ngựa giẫm ch//ết như thế.
Thôi.
Tóm lại ả cũng phải ch//ết cả thôi.
Sau khi kết hôn, tôi và thái tử yêu thương lẫn nhau.
Thái tử lễ độ nhân hậu, hoàng hậu rộng lượng đoan trang, đều dễ chung sống.
Chỉ là có một điều khiến tôi luôn thắc mắc.
Đông cung không có thiếp hầu, thậm chí đến cả nha đầu thông phòng cũng không có.
Khi đi thỉnh an hoàng hậu, tôi nhân tiện hỏi bóng gió xem rốt cuộc người trong lòng thái tử là ai.
Tôi muốn chuẩn bị sẵn từ trước, tránh sau này đột nhiên vô tình chọc giận thái tử.
Hoàng hậu che miệng cười.
“Thái tử phi, con thật sự không biết ư?”
Tôi lắc đầu: “Mẫu hậu đừng trêu ghẹo nhi thần nữa.”
“Vậy con ấy à, tự tìm thái tử mà hỏi đi nhé.”
Hoàng hậu không chịu nói, cười ngả nghiêng.
Sau khi về Đông cung, tôi suy nghĩ mãi, cuối cùng đi hỏi thái tử có muốn nạp thiếp không.
“Nếu thái tử có nữ tử mình yêu thương, xin cứ nói thẳng cho thiếp là được, thiếp cũng đón nàng ấy vào cung sớm, tránh cho nàng ấy phải chịu ấm ức.”
Thái tử đang lật sách thì khựng lại.
Chàng giương mắt nặng nề nhìn chằm chằm đôi mắt tôi: “Thái tử phi đúng là hiền lành rộng lượng.”
Nghe như thể đang ghen tuông vậy.
Tôi hoàn toàn không hiểu.
Tới đêm, những lễ độ đoan chính ngày xưa đều bị thái tử ném ra sau đầu, chàng rất nhiệt tình, rất mạnh bạo.
Mồ hôi rơi rớt, tôi thở dốc, chỉ cảm thấy trước mắt là những mảng trắng xóa.
Sau đó, tôi mệt không chịu nổi, vội chìm vào giấc ngủ.
Khi đang sắp rơi vào mộng cảnh, bên tai bỗng có hơi thở nóng bỏng phả vào.
Là giọng nói khàn khàn của thái tử.
“Là nàng đó.”
“Nhược Nghi, ta nhớ thương nàng đã hai đời.”
----
Sau khi cha mẹ qua đời, tôi che họ giấu tên theo phu tử học hành, cũng học cờ với người.
Thái tử hồi trẻ chuồn ra cung đi chơi cũng từng đánh cờ với tôi.
Chàng hỏi tôi tên gì, nhà ở đâu.
Tôi bảo tôi tên là Lâm Thúy Hoa, nhà ở Lâm phủ đi phố đông hai mươi dặm đi phía tây ba mươi dặm hướng đông bốn mươi dặm hướng phía bắc là tới.
Thái tử lặng lẽ đi tìm.
Rồi ngơ ngác nhìn một cái ổ chó.
Thái tử bị quản rất nghiêm, chờ lần sau khi chàng được xuất cung thì tôi đã không đi học nữa, mà mặc nam trang theo chưởng quỹ học buôn bán.
Nên chúng tôi bỏ lỡ nhau như thế.
Tôi đã hiểu tại sao hoàng hậu cứ cười mãi.
Bởi vì tôi cũng đang cười, tới mức chảy cả nước mắt.
Sau khi cởi bỏ hiểu lầm, tôi và chàng thực sự thành phu thê thương yêu nhau hết mực.
Cũng như tiền kiếp, tôi bày mưu tính kế giúp chàng, củng cố ghế thái tử cho chàng, san phẳng mọi chướng ngại.
Sau khi đăng cơ, chàng phong con trai của chúng tôi làm thái tử, cùng tôi cai quản thiên hạ.
Hậu cung chỉ có một mình tôi.
Khi vào triều thì tôi ngồi ngang hàng với chàng.
Đám triều thần há hốc miệng, thống mạ tôi mê hoặc triều cương, khẩn thiết xin hoàng đế hồi tâm chuyển ý.
Thậm chí bọn họ còn gọi tôi là yêu hậu.
Hoàng đế nổi giận, phạt đánh hèo bảy ngày bảy đêm, đánh cho mông đám triều thần sưng vu.
Cuối cùng không còn ai dám chõ mũi vào chuyện của chúng tôi nữa.
Huống chi bản lĩnh của tôi cũng khiến đám triều thần phải dần dần tin phục.
Danh vọng của tôi dần tăng cao, tôi thuận thế lấy lý do khi nhục con gái nhà lành mà cách chức tiểu quận vương làm thứ nhân.
Dù sao tôi vốn thù dai mà.
Từng ngày trôi qua đều yên bình hạnh phúc, an khang thịnh vượng.
Tôi tựa vào vai hoàng đế, cười hỏi: “Nếu ngày ấy em không chờ chàng ở dưới cầu, chàng sẽ làm thế nào?”
“Ta sẽ đi tìm nàng.”
Hoàng đế hôn lên trán tôi.
“Ta sẽ nói cho nàng biết, ta muốn cưới nàng làm thái tử phi, cho nàng sự vinh quang tối thượng.”
Chàng thấu hiểu dã tâm của tôi, cũng sẵn lòng giúp tôi.
Gió nhẹ phất tới làm cánh hoa đào rơi xuống.
Tôi thầm nghĩ, đây thật là cuộc đời vô cùng tươi đẹp.
= Hết =