Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 6
Trước khi đi, Tần vương phi lại hạ lệnh phạt Lâm Nhược Uyển hai mươi cái tát, rồi đưa về Lâm phủ cấm túc tự kiểm điểm lại lỗi lầm.
Vì thế, Lâm Nhược Uyển đang ngất xỉu đã bị hắt một chậu nước lạnh cho tỉnh dậy, bị nhấc lên vả mặt bôm bốp.
Ả vốn đau đớn rồi, cơ thể mềm nhũn không thể phản kháng nổi, tiếng kêu khóc yếu ớt đều bị những tiếng bạt tai vang dội át hết.
Còn tôi thì được thái tử cố ý giữ lại.
Trong sân viện yên tĩnh, đám tỳ nữ thái giám đều được khiển đi chỗ khác.
Thái tử ngồi tựa vào ghế, đưa tay rót cho tôi một chén trà.
Tôi nhận chén trà, rồi ánh mắt lần từ ngón tay chàng lên tới ánh mắt đầy lưu luyến kia.
Trái tim như bị chọc một nhát.
Như cách đây rất lâu tôi đã từng gặp được ánh mắt như thế.
Rốt cuộc… là từ lúc nào đây?
Thái tử hỏi: “Có dọa nàng sợ không?”
Tôi hoàn hồn, khẽ cười lắc đầu: “Ta chỉ lo cho ngài thôi.”
Còn lo cả việc không giữ được cái ghế thái tử phi của mình.
Khóe môi tái nhợt của thái tử khẽ giương, chàng cười mà đôi mắt cũng cong cong.
“Cảm ơn sự quan tâm của nàng, lòng ta thư thản hơn rồi.”
“Ta sẽ xin phụ hoàng ban hôn, Lâm cô nương, nàng có bằng lòng không?”
Ánh mắt lưu luyến của chàng nhìn thẳng vào tôi.
Trong lòng tôi như dấy len một ngọn lửa.
Trong ngọn lửa hừng hực ấy có sự vui sướng vì được thái tử thưởng thức yêu mến.
Thái tử tuấn tú ôn hòa, có địa vị cao quý, được chàng đem lòng mến mộ chung quy cũng là chuyện vui khiến lòng người sung sướng.
Mà phần đa đều là vì quyền thế địa vị sắp tới tay.
Tôi vui vẻ gật đầu.
---
Cơ thể thái tử hãy còn suy yếu, chỉ đánh vài ván cờ rồi sai người hộ tống tôi về.
Chờ khi tôi hồi phủ, toàn bộ Lâm phủ đã thần hồn nát thần tính.
Bà tử lặng lẽ nói cho tôi biết, một canh giờ trước, Lâm Nhược Uyển được đưa về với mình đầy vết thương. Thím hai khóc vang trời, lão thái quân thì giận dữ như muốn ăn th//ịt người.
Bà ta đang chờ tôi về để dạy dỗ tôi một bài học nhớ đời.
Thím hai khóc: “Đại cô nương, thím biết cháu hận thím, hận toàn bộ Lâm gia, nhưng Uyển Nhi vô tội nhường nào, sao cháu nỡ lòng hại con bé?! Con xin mẹ hãy lấy lại công bằng cho Uyển Nhi!”
Lão thái quân mắng tới mức mưa xuân bay tứ tung: “Lâm Nhược Nghi! Mau quỳ xuống cho ta! Uyển Nhi là em của ngươi, mà ngươi lại đi hại con bé! Lâm phủ này không dung thứ cho loại nữ tử như ngươi!”
Hai người bọn họ còn tưởng tôi vẫn là đích nữ nhà đích tôn giả vờ nhát gan dễ bị bắt nạt kia, đang chờ tôi quỳ xuống xin tha.
Không ngờ tôi lại cười ra tiếng.
“Bà nội ạ, người mà vương phi nương nương phái tới không nói cho bà nghe lý do tại sao Lâm Nhược Uyển bị đánh ư?”
Lão thái quân nghẹn họng, rồi lập tức vẫy tay ném chung trà vỡ tan tành ngay trước mặt tôi.
“Ngươi hãm hại Uyển Nhi mà còn dám nói sạo?”
Những mảnh vỡ kia làm dấy lên bụi đất.
Tôi nghiêng người né tránh, mỉm cười ra vẻ ngoan ngoãn.
“Bà định xử phạt cháu như thế nào ạ? Là trục xuất cháu khỏi Lâm gia, hay đánh một trận rồi nhốt vào từ đường, hay cho nhịn đói mười ngày nửa tháng để cháu nhớ lâu?”
Đây là những thủ đoạn mà lão thái quân thường dùng khi tôi còn nhỏ.
Đe dọa sẽ đuổi tôi ra khỏi Lâm gia, khiến tôi thành con nhóc ăn xin lang thang khắp nơi, bị người chà đạp.
Nhốt tôi vào từ đường, mỗi ngày chỉ cho một chén nước trong.
Tới khi tôi đói bụng tới choáng váng, khóc tới mức nước mắt giàn giụa, chỉ có thể khoét hương tro để làm đầy bụng.
Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi khẽ kêu cha mẹ.
Dường như có một giọng nói đang đáp lại tôi…
Khi tôi cố gắng mở mắt ra, lại nghe thấy giọng nói đầy khinh miệt coi thường của Lâm Nhược Uyển.
“Gọi cha mẹ? Cha mẹ ngươi ch//ết sớm từ lâu rồi! Thứ xuẩn độn! Mau c//hết đói đi, thế là có thể đi gặp cha mẹ ngươi đó.”
Sau đó tôi không sợ hãi nữa.
Tổ tông Lâm phủ có thể thấy rõ rốt cuộc ai là kẻ làm việc ác ở đây.
“Trục xuất khỏi Lâm gia cũng hợp ý cháu lắm, cháu sẽ nhờ thái tử điện hạ tìm một gia thế tốt cho mình, giẫm lên đầu các người vẻ vang gả vào Đông cung.”
“Đánh cháu một trận, hoặc bỏ đói thì càng tốt hơn. Cháu sẽ báo cho thái tử điện hạ là bà nội, thím hai và em họ đã đối xử với cháu như thế nào. Không biết thái tử điện hạ sẽ đối đãi các người thế nào đây?”
Trong phòng là một mảnh tĩnh lặng.
Thím hai che miệng, trên mặt toát lên vẻ kinh hoàng.
Lão thái quân càng kích động hơn, duỗi tay ra run rẩy chỉ vào người tôi.
“Ngỗ…. ngỗ… nghịch…”
Còn chưa nói xong thì nước dãi đã chảy xuống theo khóe miệng.
Đôi mắt bà ta đỏ lên, hai má phồng to, toàn thân run lẩy bẩy không cách nào kìm được.
Bà ta tức tới mức trúng gió rồi.
Cơ thể vốn an nhàn sung sướng chợt ngã xuống như cây khô gãy rụng.
Đám bà tử kinh hãi hô to, luống cuống tay chân gọi đại phu.
Còn tôi thì xoay người bỏ đi chẳng thèm để ý.
Đến tối, Lâm Nhược Uyển tỉnh dậy.
Lão thái quân thì đã ý thức mơ hồ nằm trên giường, lúc này bà ta đã như người tàn phế, ăn uống các kiểu đều phải có người hầu hạ.
Lâm Nhược Uyển biết chuyện không ổn, bèn vội vã viết thư ngay trong đêm, gửi khẩn cấp tám trăm dặm tới cho chú hai đang nhậm chức ở xa.
Tôi chặn thư lại, mở ra, thoải mái đọc, vừa đọc vừa cười.
“Gửi đi nguyên si cho thị.”
Tỳ nữ tò mò: “Đại cô nương, sao người không chặn lại?”
Tôi búng lên trán tỳ nữ, cười rạng rỡ.
“Để thị mơ giấc mộng đẹp đi, dù sao những ngày tới đây đều sẽ là ác mộng cả thôi.
Vì thế, Lâm Nhược Uyển đang ngất xỉu đã bị hắt một chậu nước lạnh cho tỉnh dậy, bị nhấc lên vả mặt bôm bốp.
Ả vốn đau đớn rồi, cơ thể mềm nhũn không thể phản kháng nổi, tiếng kêu khóc yếu ớt đều bị những tiếng bạt tai vang dội át hết.
Còn tôi thì được thái tử cố ý giữ lại.
Trong sân viện yên tĩnh, đám tỳ nữ thái giám đều được khiển đi chỗ khác.
Thái tử ngồi tựa vào ghế, đưa tay rót cho tôi một chén trà.
Tôi nhận chén trà, rồi ánh mắt lần từ ngón tay chàng lên tới ánh mắt đầy lưu luyến kia.
Trái tim như bị chọc một nhát.
Như cách đây rất lâu tôi đã từng gặp được ánh mắt như thế.
Rốt cuộc… là từ lúc nào đây?
Thái tử hỏi: “Có dọa nàng sợ không?”
Tôi hoàn hồn, khẽ cười lắc đầu: “Ta chỉ lo cho ngài thôi.”
Còn lo cả việc không giữ được cái ghế thái tử phi của mình.
Khóe môi tái nhợt của thái tử khẽ giương, chàng cười mà đôi mắt cũng cong cong.
“Cảm ơn sự quan tâm của nàng, lòng ta thư thản hơn rồi.”
“Ta sẽ xin phụ hoàng ban hôn, Lâm cô nương, nàng có bằng lòng không?”
Ánh mắt lưu luyến của chàng nhìn thẳng vào tôi.
Trong lòng tôi như dấy len một ngọn lửa.
Trong ngọn lửa hừng hực ấy có sự vui sướng vì được thái tử thưởng thức yêu mến.
Thái tử tuấn tú ôn hòa, có địa vị cao quý, được chàng đem lòng mến mộ chung quy cũng là chuyện vui khiến lòng người sung sướng.
Mà phần đa đều là vì quyền thế địa vị sắp tới tay.
Tôi vui vẻ gật đầu.
---
Cơ thể thái tử hãy còn suy yếu, chỉ đánh vài ván cờ rồi sai người hộ tống tôi về.
Chờ khi tôi hồi phủ, toàn bộ Lâm phủ đã thần hồn nát thần tính.
Bà tử lặng lẽ nói cho tôi biết, một canh giờ trước, Lâm Nhược Uyển được đưa về với mình đầy vết thương. Thím hai khóc vang trời, lão thái quân thì giận dữ như muốn ăn th//ịt người.
Bà ta đang chờ tôi về để dạy dỗ tôi một bài học nhớ đời.
Thím hai khóc: “Đại cô nương, thím biết cháu hận thím, hận toàn bộ Lâm gia, nhưng Uyển Nhi vô tội nhường nào, sao cháu nỡ lòng hại con bé?! Con xin mẹ hãy lấy lại công bằng cho Uyển Nhi!”
Lão thái quân mắng tới mức mưa xuân bay tứ tung: “Lâm Nhược Nghi! Mau quỳ xuống cho ta! Uyển Nhi là em của ngươi, mà ngươi lại đi hại con bé! Lâm phủ này không dung thứ cho loại nữ tử như ngươi!”
Hai người bọn họ còn tưởng tôi vẫn là đích nữ nhà đích tôn giả vờ nhát gan dễ bị bắt nạt kia, đang chờ tôi quỳ xuống xin tha.
Không ngờ tôi lại cười ra tiếng.
“Bà nội ạ, người mà vương phi nương nương phái tới không nói cho bà nghe lý do tại sao Lâm Nhược Uyển bị đánh ư?”
Lão thái quân nghẹn họng, rồi lập tức vẫy tay ném chung trà vỡ tan tành ngay trước mặt tôi.
“Ngươi hãm hại Uyển Nhi mà còn dám nói sạo?”
Những mảnh vỡ kia làm dấy lên bụi đất.
Tôi nghiêng người né tránh, mỉm cười ra vẻ ngoan ngoãn.
“Bà định xử phạt cháu như thế nào ạ? Là trục xuất cháu khỏi Lâm gia, hay đánh một trận rồi nhốt vào từ đường, hay cho nhịn đói mười ngày nửa tháng để cháu nhớ lâu?”
Đây là những thủ đoạn mà lão thái quân thường dùng khi tôi còn nhỏ.
Đe dọa sẽ đuổi tôi ra khỏi Lâm gia, khiến tôi thành con nhóc ăn xin lang thang khắp nơi, bị người chà đạp.
Nhốt tôi vào từ đường, mỗi ngày chỉ cho một chén nước trong.
Tới khi tôi đói bụng tới choáng váng, khóc tới mức nước mắt giàn giụa, chỉ có thể khoét hương tro để làm đầy bụng.
Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi khẽ kêu cha mẹ.
Dường như có một giọng nói đang đáp lại tôi…
Khi tôi cố gắng mở mắt ra, lại nghe thấy giọng nói đầy khinh miệt coi thường của Lâm Nhược Uyển.
“Gọi cha mẹ? Cha mẹ ngươi ch//ết sớm từ lâu rồi! Thứ xuẩn độn! Mau c//hết đói đi, thế là có thể đi gặp cha mẹ ngươi đó.”
Sau đó tôi không sợ hãi nữa.
Tổ tông Lâm phủ có thể thấy rõ rốt cuộc ai là kẻ làm việc ác ở đây.
“Trục xuất khỏi Lâm gia cũng hợp ý cháu lắm, cháu sẽ nhờ thái tử điện hạ tìm một gia thế tốt cho mình, giẫm lên đầu các người vẻ vang gả vào Đông cung.”
“Đánh cháu một trận, hoặc bỏ đói thì càng tốt hơn. Cháu sẽ báo cho thái tử điện hạ là bà nội, thím hai và em họ đã đối xử với cháu như thế nào. Không biết thái tử điện hạ sẽ đối đãi các người thế nào đây?”
Trong phòng là một mảnh tĩnh lặng.
Thím hai che miệng, trên mặt toát lên vẻ kinh hoàng.
Lão thái quân càng kích động hơn, duỗi tay ra run rẩy chỉ vào người tôi.
“Ngỗ…. ngỗ… nghịch…”
Còn chưa nói xong thì nước dãi đã chảy xuống theo khóe miệng.
Đôi mắt bà ta đỏ lên, hai má phồng to, toàn thân run lẩy bẩy không cách nào kìm được.
Bà ta tức tới mức trúng gió rồi.
Cơ thể vốn an nhàn sung sướng chợt ngã xuống như cây khô gãy rụng.
Đám bà tử kinh hãi hô to, luống cuống tay chân gọi đại phu.
Còn tôi thì xoay người bỏ đi chẳng thèm để ý.
Đến tối, Lâm Nhược Uyển tỉnh dậy.
Lão thái quân thì đã ý thức mơ hồ nằm trên giường, lúc này bà ta đã như người tàn phế, ăn uống các kiểu đều phải có người hầu hạ.
Lâm Nhược Uyển biết chuyện không ổn, bèn vội vã viết thư ngay trong đêm, gửi khẩn cấp tám trăm dặm tới cho chú hai đang nhậm chức ở xa.
Tôi chặn thư lại, mở ra, thoải mái đọc, vừa đọc vừa cười.
“Gửi đi nguyên si cho thị.”
Tỳ nữ tò mò: “Đại cô nương, sao người không chặn lại?”
Tôi búng lên trán tỳ nữ, cười rạng rỡ.
“Để thị mơ giấc mộng đẹp đi, dù sao những ngày tới đây đều sẽ là ác mộng cả thôi.