Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 1:
Tôi được tái sinh.
Vào ngày em họ Lâm Nhược Uyển của nhà chú hai giả vờ rơi xuống nước.
Ở tiền kiếp, vì để với tới thái tử, Lâm Nhược Uyển mua tin tức từ Đông cung, cố ý rơi xuống nước khi thái tử xuất hiện.
Ả chuẩn bị mọi thứ rất khéo.
Thái tử một mình ra cung, không mang theo thị vệ, mà chàng còn là một quân tử.
Chỉ cần bị ướt người và được thái tử cứu lên, như vậy là ả có thể đi được nửa bước qua ngưỡng cửa Đông cung rồi.
Không ngờ người cứu ả lại chẳng phải thái tử.
Mà là gã công tử ăn chơi nổi danh nhất kinh thành, tiểu quận vương.
Vì không muốn gả cho gã khách quen của mấy chốn lầu xanh k//ỹ viện, Lâm Nhược Uyển giơ tay áo ướt sũng che mặt, run rẩy nói ả là con gái một Lâm Nhược Nghi của đích tôn Lâm phủ.
Cũng chính là tôi.
Vì thế tôi trở thành tiểu quận vương phi.
Còn Lâm Nhược Uyển trải qua một phen trắc trở, thành Lâm lương đệ của Đông cung.
Tiểu quận vương là con trai độc nhất của trưởng công chúa, cháu ngoại của bệ hạ, nên hắn vừa có sự ngang ngược càn rỡ của con cháu hoàng gia, lại có tính kích động nóng nảy của người cha đẻ làm tướng quân.
Đêm thành thân, hắn lật khăn hỉ, thấy tân nương không phải Lâm Nhược Uyển mà hắn yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, lập tức rút roi định quất tôi.
Đám nha hoàn bà tử trong phòng sợ quá thét ầm lên, duy chỉ có tôi là ngồi yên tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh.
Lằn roi quất sang một bên người tôi, tiểu quận vương ngạc nhiên: “Ngươi không sợ ư?”
Tôi mỉm cười: “Chàng là phu quân của ta, ta là thê tử của chàng, từ nay về sau vợ chồng cùng hưởng vinh nhục, ta có gì phải sợ?”
Tiểu quận vương giật mình, như suy tư.
Lát sau hắn im lặng, thành thật uống rượu giao bôi, làm vợ chồng thật với tôi.
Tôi rất thức thời.
Nếu đã gả vào phủ quận vương, trở thành quận vương phi rồi, thì tôi sẽ bày mưu nghĩ kế, lôi kéo quan hệ, lót đường cho tiểu quận vương, cũng là lót đường cho mình.
Mấy năm sau, thái tử đăng cơ, tiểu quận vương được phong làm Vinh Thân vương, đủ để thể hiện sự ân sủng ấy.
Nhưng sau cơn say bí tỉ, hắn nắm chặt cánh tay tôi, đôi mắt đỏ vằn, như chỉ hận không thể l//óc xương r//óc thịt tôi.
“Nếu không vì ngươi, ta đã sớm song túc song phi với Uyển Nhi rồi, Uyển Nhi sao phải chịu nhiều đau khổ như thế chứ!”
“Đồ đàn bà ác độc này! Ta phải giết ngươi để Uyển Nhi làm Vinh Thân vương phi!”
Nghe những câu trách móc oán hận từ miệng hắn, tôi mói phát hiện hắn chưa từng quên Lâm Nhược Uyển, cũng chưa hề cảm kích tôi mảy may.
Thậm chí hắn còn định qua cầu rút ván mà gi//ết tôi, nhường chỗ cho Lâm Nhược Uyển bị phế đuổi ra khỏi cung.
Tôi cười lạnh tách tay hắn ra, vẫy lui tỳ nữ và gã hầu, sau đó…
Tôi dùng thanh kiếm hắn thích nhất mà đ//âm thẳng vào phía dưới của hắn.
Theo tiếng kêu thảm thiết đau đớn, tiểu quận vương bị phế, từ đó về sau hắn mất hết mặt mũi, sa sút sống qua ngày.
Ngay cả việc Lâm Nhược Uyển ch//ết thảm ở đạo quan, hắn cũng thờ ơ, chỉ rơi hai giọt nước mắt lúc đêm khuya.
Sau này hắn cũng ch//ết.
Tôi cũng rớt hai giọt nước mắt vì hắn, rồi quay đầu vui cười nâng đỡ hai con trai con gái lên cao hơn.
Không ngờ khi mở mắt ra, tôi lại trở về điểm lựa chọn của vận mệnh.
Hồi tưởng tiểu quận vương ích kỷ, manh động, ngu dốt lại vô tình kia, đời này, tôi quyết định đổi cách sống…
Trở thành người phụ nữ tôn quý nhất, chính là thái tử phi, hoàng hậu tương lai.
Cho dù kiếp trước Lâm Nhược Uyển được vào Đông cung, ả cũng sống không tốt. Ai cũng nói trong lòng thái tử có một ánh trăng treo cao không với tới, vậy tôi cũng quyết định luôn.
Tôi chỉ cần quyền thế, không cần tình yêu.
Ánh nắng chiếu rọi từ phía chân trời, tôi trang điểm ăn vận thỏa đáng rồi mang theo gói đồ một mình ra Lâm phủ.
Khi tôi vừa bước chân qua cửa, phía sau lưng vang lên tiếng xì xào nho nhỏ của đám tỳ nữ.
“Đại tiểu thư thật đáng thương, rõ là đích nữ của đích tôn, thế mà lại bị Nhị cô nương của chi thứ hai bắt nạt không ngẩng đầu lên được, trở nên khúm núm đáng thương thế chứ.”
Một tỳ nữ khác phỉ phui thị:
“Nhìn cô kìa, làm nô tỳ mà còn đi thương hại cho chủ nhân chứ.”
Tôi coi như không nghe thấy.
Giả yếu đuối tự ti chỉ là thủ đoạn để sống sót ở trong Lâm phủ rộng lớn này mà thôi.
Cha mẹ qua đời, lão thái quân bất công, chú thím chi thứ hai gian trá yêu tiền, em họ Lâm Nhược Uyển giả dối ác độc.
Một mình tôi trông coi gia nghiệp của chi đích lớn như vậy, không có chút năng lực thủ đoạn thì sao có thể trưởng thành?
Nhưng giờ đây tôi muốn đổi một lựa chọn khác.
Vào ngày em họ Lâm Nhược Uyển của nhà chú hai giả vờ rơi xuống nước.
Ở tiền kiếp, vì để với tới thái tử, Lâm Nhược Uyển mua tin tức từ Đông cung, cố ý rơi xuống nước khi thái tử xuất hiện.
Ả chuẩn bị mọi thứ rất khéo.
Thái tử một mình ra cung, không mang theo thị vệ, mà chàng còn là một quân tử.
Chỉ cần bị ướt người và được thái tử cứu lên, như vậy là ả có thể đi được nửa bước qua ngưỡng cửa Đông cung rồi.
Không ngờ người cứu ả lại chẳng phải thái tử.
Mà là gã công tử ăn chơi nổi danh nhất kinh thành, tiểu quận vương.
Vì không muốn gả cho gã khách quen của mấy chốn lầu xanh k//ỹ viện, Lâm Nhược Uyển giơ tay áo ướt sũng che mặt, run rẩy nói ả là con gái một Lâm Nhược Nghi của đích tôn Lâm phủ.
Cũng chính là tôi.
Vì thế tôi trở thành tiểu quận vương phi.
Còn Lâm Nhược Uyển trải qua một phen trắc trở, thành Lâm lương đệ của Đông cung.
Tiểu quận vương là con trai độc nhất của trưởng công chúa, cháu ngoại của bệ hạ, nên hắn vừa có sự ngang ngược càn rỡ của con cháu hoàng gia, lại có tính kích động nóng nảy của người cha đẻ làm tướng quân.
Đêm thành thân, hắn lật khăn hỉ, thấy tân nương không phải Lâm Nhược Uyển mà hắn yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, lập tức rút roi định quất tôi.
Đám nha hoàn bà tử trong phòng sợ quá thét ầm lên, duy chỉ có tôi là ngồi yên tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh.
Lằn roi quất sang một bên người tôi, tiểu quận vương ngạc nhiên: “Ngươi không sợ ư?”
Tôi mỉm cười: “Chàng là phu quân của ta, ta là thê tử của chàng, từ nay về sau vợ chồng cùng hưởng vinh nhục, ta có gì phải sợ?”
Tiểu quận vương giật mình, như suy tư.
Lát sau hắn im lặng, thành thật uống rượu giao bôi, làm vợ chồng thật với tôi.
Tôi rất thức thời.
Nếu đã gả vào phủ quận vương, trở thành quận vương phi rồi, thì tôi sẽ bày mưu nghĩ kế, lôi kéo quan hệ, lót đường cho tiểu quận vương, cũng là lót đường cho mình.
Mấy năm sau, thái tử đăng cơ, tiểu quận vương được phong làm Vinh Thân vương, đủ để thể hiện sự ân sủng ấy.
Nhưng sau cơn say bí tỉ, hắn nắm chặt cánh tay tôi, đôi mắt đỏ vằn, như chỉ hận không thể l//óc xương r//óc thịt tôi.
“Nếu không vì ngươi, ta đã sớm song túc song phi với Uyển Nhi rồi, Uyển Nhi sao phải chịu nhiều đau khổ như thế chứ!”
“Đồ đàn bà ác độc này! Ta phải giết ngươi để Uyển Nhi làm Vinh Thân vương phi!”
Nghe những câu trách móc oán hận từ miệng hắn, tôi mói phát hiện hắn chưa từng quên Lâm Nhược Uyển, cũng chưa hề cảm kích tôi mảy may.
Thậm chí hắn còn định qua cầu rút ván mà gi//ết tôi, nhường chỗ cho Lâm Nhược Uyển bị phế đuổi ra khỏi cung.
Tôi cười lạnh tách tay hắn ra, vẫy lui tỳ nữ và gã hầu, sau đó…
Tôi dùng thanh kiếm hắn thích nhất mà đ//âm thẳng vào phía dưới của hắn.
Theo tiếng kêu thảm thiết đau đớn, tiểu quận vương bị phế, từ đó về sau hắn mất hết mặt mũi, sa sút sống qua ngày.
Ngay cả việc Lâm Nhược Uyển ch//ết thảm ở đạo quan, hắn cũng thờ ơ, chỉ rơi hai giọt nước mắt lúc đêm khuya.
Sau này hắn cũng ch//ết.
Tôi cũng rớt hai giọt nước mắt vì hắn, rồi quay đầu vui cười nâng đỡ hai con trai con gái lên cao hơn.
Không ngờ khi mở mắt ra, tôi lại trở về điểm lựa chọn của vận mệnh.
Hồi tưởng tiểu quận vương ích kỷ, manh động, ngu dốt lại vô tình kia, đời này, tôi quyết định đổi cách sống…
Trở thành người phụ nữ tôn quý nhất, chính là thái tử phi, hoàng hậu tương lai.
Cho dù kiếp trước Lâm Nhược Uyển được vào Đông cung, ả cũng sống không tốt. Ai cũng nói trong lòng thái tử có một ánh trăng treo cao không với tới, vậy tôi cũng quyết định luôn.
Tôi chỉ cần quyền thế, không cần tình yêu.
Ánh nắng chiếu rọi từ phía chân trời, tôi trang điểm ăn vận thỏa đáng rồi mang theo gói đồ một mình ra Lâm phủ.
Khi tôi vừa bước chân qua cửa, phía sau lưng vang lên tiếng xì xào nho nhỏ của đám tỳ nữ.
“Đại tiểu thư thật đáng thương, rõ là đích nữ của đích tôn, thế mà lại bị Nhị cô nương của chi thứ hai bắt nạt không ngẩng đầu lên được, trở nên khúm núm đáng thương thế chứ.”
Một tỳ nữ khác phỉ phui thị:
“Nhìn cô kìa, làm nô tỳ mà còn đi thương hại cho chủ nhân chứ.”
Tôi coi như không nghe thấy.
Giả yếu đuối tự ti chỉ là thủ đoạn để sống sót ở trong Lâm phủ rộng lớn này mà thôi.
Cha mẹ qua đời, lão thái quân bất công, chú thím chi thứ hai gian trá yêu tiền, em họ Lâm Nhược Uyển giả dối ác độc.
Một mình tôi trông coi gia nghiệp của chi đích lớn như vậy, không có chút năng lực thủ đoạn thì sao có thể trưởng thành?
Nhưng giờ đây tôi muốn đổi một lựa chọn khác.