- Tác giả
- Cửu Nguyệt Hi
- Thể loại
- Ngôn tình
- Ngược
- HE
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 98
- Nguồn
- wattpad
- Lượt đọc
- 14,320
- Cập nhật
Thể loại: Thanh xuân vườn trường, chút hiện thực mang màu sắc tươi sáng, nam chảnh cún, nữ bàn tay vàng, HE.
Em chính là điều hoàn mỹ mà anh nuối tiếc, giá như anh có thể cố gắng hơn, ưu tú hơn thì có lẽ sẽ khác. Như vậy thì thật tốt.
Nếu có một ngày, mùa xuân và cảnh vật, trời xanh bao la, em nguyện cùng anh kề vai nhau ngắm cảnh đời.
Nhược Xuân là một cô gái dân tộc, gia cảnh nghèo túng ở tận một vùng núi biên giới Tây Nam xa xôi hẻo lánh, bố mất, mẹ mù chữ lại mất sức lao động, còn thêm bà ngoại già cả. Với sự học hành giỏi giang của mình, cô được một gia đình giàu có ở tận Bắc Kinh tài trợ trường kỳ tiền học, tiền sinh hoạt. Gia đình đó là chú dì Cảnh – Bố mẹ Cảnh Minh.
Lần đầu tiên Nhược Xuân gặp Cảnh Minh là khi cô và cậu cùng 14 tuổi. Gia đình cậu cùng phóng viên về thăm nhà cô.
Lần đầu tiên thấy Cảnh Minh – đó là một cậu thiếu niên có dáng vóc gầy gò, cao ráo, làn da trắng như muốn hòa tan vào ánh sáng, môi đỏ, mắt trong veo lấp lánh, hệt thiên sứ thoáng chốc đã che đi ánh nắng mùa hè rực rỡ đã khiến cô ngây ra như ngỗng: “Đẹp quá đi mất!” Còn cô là một con nhóc miền núi vừa gầy vừa đen vừa quê mùa, đương nhiên cậu khinh thường chẳng buồn ngó đến.
Áo sơ mi của cậu trắng tinh, nắng soi vào lung linh tỏa sáng, ngón tay thon dài khi đưa ra che nắng như ánh lên những tia nắng óng ả từ ánh mặt trời hoàn toàn đối lập với bàn tay đen như móng gà của cô và cả bộ đồ thêu hoa đã giặt đến bạc màu nữa.
Năm ấy, chàng thiếu niên chẳng buồn liếc nhìn cô, cũng chẳng thèm nhận bó hoa mà phóng viên bảo cô tặng cậu.
Năm ấy, chàng thiếu niên chẳng hề có ấn tượng gì về cô.
Lần thứ hai gặp Cảnh Minh là khi cô và cậu cùng 18 tuổi. Chú dì Cảnh bắt cậu ra nhà ga đón cô bởi cô đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học lên Bắc Kinh học.
Lần thứ hai thấy Cảnh Minh – với Nhược Xuân, cậu vẫn là cậu con trai trắng trẻo hệt như thiên sứ thủa nào, cậu nhíu mày chơi game, trông mất hứng và cáu kỉnh khi phải chờ cô, không thèm ngó ngàng đến cô, khóe mắt đuôi mày đều đầy vẻ ghét bỏ và bực dọc.
‘Lần đầu tiên’ thấy Nhược Xuân – với Cảnh Minh, đó là một con nhóc miền núi xanh xao, vàng vọt, mặt mày mồ hôi nhễ nhại, ăn mặc quê mùa, toàn thân nồng nặc mùi tàu hỏa mốc meo, giống như một cọng giá bị người ta giẫm bẹp dí.
Cảnh Minh không thích Nhược Xuân, cùng chẳng đoái hoài gì đến cô. Học cùng trường đại học, nhưng Cảnh Minh cấm Nhược Xuân lân la đến gần hay tỏ vẻ quen biết với cậu. Dù sao, họ hoàn toàn không phải là người cùng thế giới.
Cậu vốn là người kiêu căng ngạo mạn, tính tình khó ưa, độc mồm độc miệng, khi Nhược Xuân biết cậu được tuyển đặc cách vào đại học, cô còn nghĩ chắc là như bao cậu ấm cô chiêu khác, là thành phần cá biệt – được chú dì Cảnh lo lót, nhưng sự thực lại hoàn toàn đối lập, cậu là thiên tài chế tạo robot, đã ba lần vô địch. Cậu có tất cả mọi thứ, từ vẻ ngoài, trí tuệ, đến cả gia thế và cả một cô bạn gái từ cấp ba, là hoa khôi của trường.
Nhược Xuân ghét Cảnh Minh, ghét sự châm chọc, sự soi mói của cậu dành cho cô, ghét sự coi thường cô của cậu. Càng ghét, càng chú ý đến cậu, trộm nhìn cậu, mắng thầm cậu… để rồi vô thức khiến sự chú ý ấy dần dần trở nên mất khống chế, biến thành nhớ mãi không quên.
“Thầm mến ai đó không phải là chuyện tốt. Nó khiến lòng tự ái mỏng manh của người ta vỡ vụn thành từng hạt bụi, đau khổ khôn cùng. Ước gì chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ không còn thích cậu nữa, như vậy thì hay biết mấy.”
Cậu bảo: Đừng thích tôi, tôi sẽ không thích cô đâu.
Ngọt ngào là hương vị thế nào? Ắt hẳn tựa như viên kẹo trái cây ngày trước cậu cho cô vậy, nhưng chưa kịp nghĩ rõ, nỗi đắng cay pha lẫn ngọt ngào khi yêu thầm cũng chưa kịp nếm trải trọn vẹn thì đã ‘chết yểu’ đột ngột như thế.
Những lời nói, hành động của cậu liên tiếp khiến Nhược Xuân tự ti thêm tự ti, và chính sự tự ti không ngừng ấy đã khiến cô phải cố gắng học hành chăm chỉ, nghiên cứu tài liệu. Môi trường học cũng như điều kiện thiên nhiên đã khiến Nhược Xuân thay da đổi thịt, trở thành một cô gái trắng trẻo xinh xắn, và trở thành một sinh viên xuất sắc.
Nếu như Nhược Xuân không trở lên tự tin, không thay da đổi thịt, có lẽ, Cảnh Minh vẫn sẽ không thích cô. Nếu như vẫn mãi là một ‘cô bé lọ lem’ hay ‘vịt con xấu xí’ với dự định thuận lợi tốt nghiệp rồi làm một nhân viên văn phòng cỏn con, thuê căn hộ nhỏ sống tạm qua ngày, thì ‘hoàng tử’ Cảnh Minh sẽ chẳng bao giờ để ý đến cô, bởi ngay từ đầu cậu đã nhấn mạnh: Họ thuộc hai thế giới, và đây cũng chẳng phải một câu chuyện cổ tích đầy mộng ảo.
Cảnh Minh bắt đầu thích Nhược Xuân từ khi nào? Cảnh Minh rất ít khi gặp Nhược Xuân, học nửa kỳ cũng chẳng đụng mặt mấy lần, là lúc vô tình gặp cô trong buổi vũ hội, váy đỏ rực rỡ, xinh đẹp hệt như chú mèo con khác hẳn Nhược Xuân trong ấn tượng của cậu hay là lúc cô đã trở nên tự tin bộc lộ bản thân mình, hay là sự đồng điệu trong ước mơ trong nghề nghiệp, hay là thời khắc cậu phát hiện ra chủ nhân của chữ viết trong tập tài liệu ôn thi môn Chính trị được nhét trong balo của cậu?
Cậu nói: Tôi thích em!
Cậu nói: Khi đó tôi không thích em nên không chú ý đến em. Đây không phải là chuyện bình thường sao?
Cậu nói: Chuyện đó cũng đâu có cách nào, lúc ấy tôi và em không cùng một loại người.
Cậu nói: Thích của tôi chắc chắn cao thượng hơn em. Ít nhất bây giờ cãi nhau điên tiết đến vậy mà tôi vẫn thích em đấy.
Cảnh Minh hoàn toàn có đủ ‘tố chất’ để kiêu căng, ngạo mạn. Cậu là big boss của “Prime” – tổ chế tạo xe hơi không người lái. Cậu nhiệt huyết, chân thành, vì ước mơ mà bất chấp mọi thứ. Cũng chính bất chấp mọi thứ của tuổi trẻ không chỉ của riêng cậu mà là của cả tổ, cùng nhiều yếu tố khách quan đã khiến một người trong Prime chết – khi chạy thử xe hơi không người lái.
Một người chưa từng nếm qua thất bại bên cạnh đó là nỗi đau mất đi người bạn thân nhất – người anh em tốt nhất mà chính cậu đã ‘tiếp tay gián tiếp’, cậu rơi vào bế tắc, tuyệt vọng, đau đớn. Cảnh Minh không gặp gỡ, không liên lạc với bất cứ ai, sau đó cậu được bố mẹ đưa ra nước ngoài du học và biến mất trong thế giới của Nhược Xuân.
Em chính là điều hoàn mỹ mà anh nuối tiếc, giá như anh có thể cố gắng hơn, ưu tú hơn thì có lẽ sẽ khác. Như vậy thì thật tốt.
Nếu có một ngày, mùa xuân và cảnh vật, trời xanh bao la, em nguyện cùng anh kề vai nhau ngắm cảnh đời.
Nhược Xuân là một cô gái dân tộc, gia cảnh nghèo túng ở tận một vùng núi biên giới Tây Nam xa xôi hẻo lánh, bố mất, mẹ mù chữ lại mất sức lao động, còn thêm bà ngoại già cả. Với sự học hành giỏi giang của mình, cô được một gia đình giàu có ở tận Bắc Kinh tài trợ trường kỳ tiền học, tiền sinh hoạt. Gia đình đó là chú dì Cảnh – Bố mẹ Cảnh Minh.
Lần đầu tiên Nhược Xuân gặp Cảnh Minh là khi cô và cậu cùng 14 tuổi. Gia đình cậu cùng phóng viên về thăm nhà cô.
Lần đầu tiên thấy Cảnh Minh – đó là một cậu thiếu niên có dáng vóc gầy gò, cao ráo, làn da trắng như muốn hòa tan vào ánh sáng, môi đỏ, mắt trong veo lấp lánh, hệt thiên sứ thoáng chốc đã che đi ánh nắng mùa hè rực rỡ đã khiến cô ngây ra như ngỗng: “Đẹp quá đi mất!” Còn cô là một con nhóc miền núi vừa gầy vừa đen vừa quê mùa, đương nhiên cậu khinh thường chẳng buồn ngó đến.
Áo sơ mi của cậu trắng tinh, nắng soi vào lung linh tỏa sáng, ngón tay thon dài khi đưa ra che nắng như ánh lên những tia nắng óng ả từ ánh mặt trời hoàn toàn đối lập với bàn tay đen như móng gà của cô và cả bộ đồ thêu hoa đã giặt đến bạc màu nữa.
Năm ấy, chàng thiếu niên chẳng buồn liếc nhìn cô, cũng chẳng thèm nhận bó hoa mà phóng viên bảo cô tặng cậu.
Năm ấy, chàng thiếu niên chẳng hề có ấn tượng gì về cô.
Lần thứ hai gặp Cảnh Minh là khi cô và cậu cùng 18 tuổi. Chú dì Cảnh bắt cậu ra nhà ga đón cô bởi cô đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học lên Bắc Kinh học.
Lần thứ hai thấy Cảnh Minh – với Nhược Xuân, cậu vẫn là cậu con trai trắng trẻo hệt như thiên sứ thủa nào, cậu nhíu mày chơi game, trông mất hứng và cáu kỉnh khi phải chờ cô, không thèm ngó ngàng đến cô, khóe mắt đuôi mày đều đầy vẻ ghét bỏ và bực dọc.
‘Lần đầu tiên’ thấy Nhược Xuân – với Cảnh Minh, đó là một con nhóc miền núi xanh xao, vàng vọt, mặt mày mồ hôi nhễ nhại, ăn mặc quê mùa, toàn thân nồng nặc mùi tàu hỏa mốc meo, giống như một cọng giá bị người ta giẫm bẹp dí.
Cảnh Minh không thích Nhược Xuân, cùng chẳng đoái hoài gì đến cô. Học cùng trường đại học, nhưng Cảnh Minh cấm Nhược Xuân lân la đến gần hay tỏ vẻ quen biết với cậu. Dù sao, họ hoàn toàn không phải là người cùng thế giới.
Cậu vốn là người kiêu căng ngạo mạn, tính tình khó ưa, độc mồm độc miệng, khi Nhược Xuân biết cậu được tuyển đặc cách vào đại học, cô còn nghĩ chắc là như bao cậu ấm cô chiêu khác, là thành phần cá biệt – được chú dì Cảnh lo lót, nhưng sự thực lại hoàn toàn đối lập, cậu là thiên tài chế tạo robot, đã ba lần vô địch. Cậu có tất cả mọi thứ, từ vẻ ngoài, trí tuệ, đến cả gia thế và cả một cô bạn gái từ cấp ba, là hoa khôi của trường.
Nhược Xuân ghét Cảnh Minh, ghét sự châm chọc, sự soi mói của cậu dành cho cô, ghét sự coi thường cô của cậu. Càng ghét, càng chú ý đến cậu, trộm nhìn cậu, mắng thầm cậu… để rồi vô thức khiến sự chú ý ấy dần dần trở nên mất khống chế, biến thành nhớ mãi không quên.
“Thầm mến ai đó không phải là chuyện tốt. Nó khiến lòng tự ái mỏng manh của người ta vỡ vụn thành từng hạt bụi, đau khổ khôn cùng. Ước gì chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ không còn thích cậu nữa, như vậy thì hay biết mấy.”
Cậu bảo: Đừng thích tôi, tôi sẽ không thích cô đâu.
Ngọt ngào là hương vị thế nào? Ắt hẳn tựa như viên kẹo trái cây ngày trước cậu cho cô vậy, nhưng chưa kịp nghĩ rõ, nỗi đắng cay pha lẫn ngọt ngào khi yêu thầm cũng chưa kịp nếm trải trọn vẹn thì đã ‘chết yểu’ đột ngột như thế.
Những lời nói, hành động của cậu liên tiếp khiến Nhược Xuân tự ti thêm tự ti, và chính sự tự ti không ngừng ấy đã khiến cô phải cố gắng học hành chăm chỉ, nghiên cứu tài liệu. Môi trường học cũng như điều kiện thiên nhiên đã khiến Nhược Xuân thay da đổi thịt, trở thành một cô gái trắng trẻo xinh xắn, và trở thành một sinh viên xuất sắc.
Nếu như Nhược Xuân không trở lên tự tin, không thay da đổi thịt, có lẽ, Cảnh Minh vẫn sẽ không thích cô. Nếu như vẫn mãi là một ‘cô bé lọ lem’ hay ‘vịt con xấu xí’ với dự định thuận lợi tốt nghiệp rồi làm một nhân viên văn phòng cỏn con, thuê căn hộ nhỏ sống tạm qua ngày, thì ‘hoàng tử’ Cảnh Minh sẽ chẳng bao giờ để ý đến cô, bởi ngay từ đầu cậu đã nhấn mạnh: Họ thuộc hai thế giới, và đây cũng chẳng phải một câu chuyện cổ tích đầy mộng ảo.
Cảnh Minh bắt đầu thích Nhược Xuân từ khi nào? Cảnh Minh rất ít khi gặp Nhược Xuân, học nửa kỳ cũng chẳng đụng mặt mấy lần, là lúc vô tình gặp cô trong buổi vũ hội, váy đỏ rực rỡ, xinh đẹp hệt như chú mèo con khác hẳn Nhược Xuân trong ấn tượng của cậu hay là lúc cô đã trở nên tự tin bộc lộ bản thân mình, hay là sự đồng điệu trong ước mơ trong nghề nghiệp, hay là thời khắc cậu phát hiện ra chủ nhân của chữ viết trong tập tài liệu ôn thi môn Chính trị được nhét trong balo của cậu?
Cậu nói: Tôi thích em!
Cậu nói: Khi đó tôi không thích em nên không chú ý đến em. Đây không phải là chuyện bình thường sao?
Cậu nói: Chuyện đó cũng đâu có cách nào, lúc ấy tôi và em không cùng một loại người.
Cậu nói: Thích của tôi chắc chắn cao thượng hơn em. Ít nhất bây giờ cãi nhau điên tiết đến vậy mà tôi vẫn thích em đấy.
Cảnh Minh hoàn toàn có đủ ‘tố chất’ để kiêu căng, ngạo mạn. Cậu là big boss của “Prime” – tổ chế tạo xe hơi không người lái. Cậu nhiệt huyết, chân thành, vì ước mơ mà bất chấp mọi thứ. Cũng chính bất chấp mọi thứ của tuổi trẻ không chỉ của riêng cậu mà là của cả tổ, cùng nhiều yếu tố khách quan đã khiến một người trong Prime chết – khi chạy thử xe hơi không người lái.
Một người chưa từng nếm qua thất bại bên cạnh đó là nỗi đau mất đi người bạn thân nhất – người anh em tốt nhất mà chính cậu đã ‘tiếp tay gián tiếp’, cậu rơi vào bế tắc, tuyệt vọng, đau đớn. Cảnh Minh không gặp gỡ, không liên lạc với bất cứ ai, sau đó cậu được bố mẹ đưa ra nước ngoài du học và biến mất trong thế giới của Nhược Xuân.
Bình luận facebook