Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-305
CHƯƠNG 305: VẪN XINH ĐẸP
CHƯƠNG 305: VẪN XINH ĐẸP
Sở Tường Hùng là người đàn ông của cô, là người yêu của cô, là bố của con cô, sao chỉ chớp mắt đã có thể thành anh trai của cô được. Không, tuyệt đối không thể như vậy được.
Đầu Lâm Phiên Phiên rất đau, cảm giác trời đất quay cuồng. Nhưng cô không có cách nào ngất đi, bởi vì cho dù đầu cô đau muốn vỡ tung nhưng lại rất tỉnh táo.
Cô đã không còn sức lực để thương thay cho những đau đớn trong cuộc đời Giang Sa. Trái tim cô đã bị sự thật tàn nhẫn này đánh nát, thế giới của cô trở nên tối tăm, không còn ánh mặt trời nữa.
Cô không biết mình đã bò ra khỏi tủ quần áo thế nào, cũng không biết mình xuống cầu thang đi tới trước mặt Giang Sa thế nào. Trong đầu của cô hoàn toàn bối rối và hỗn loạn. Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói được gì. Cho nên, cô chỉ có thể bỏ đi một mình.
Rời khỏi nhà họ Mạc, ngoài trời nắng chói chang, Lâm Phiên Phiên cứ bước đi vô định, cô không biết mình nên đi đâu, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mặt trời đỏ như máu đang ngả về phía tây.
Lâm Phiên Phiên mất hồn mất vía đi suốt mấy giờ, cuối cùng mệt tới mức không muốn động đậy nữa. Cô chậm rãi ngồi xuống và ôm hai đầu gối. Nhưng cô không phát hiện ra mình đang ngồi giữa đường. Lập tức có rất nhiều tiếng còi xe vang lên. Đáng tiếc, cô không nghe thấy.
Cuối cùng, tiếng nhạc chuông và độ rung của chiếc điện thoại đã đánh thức cô khỏi tình trạng đờ đẫn.
Lâm Phiên Phiên sửng sốt khi thấy mình cản đường nhiều xe như vậy, vội tránh đường và rút điện thoại di động ra. Không ngờ là Sở Tường Hùng gọi tới.
Nước mắt của Lâm Phiên Phiên đột nhiên chảy xuống, không biết trong lòng mình đang có cảm xúc gì nữa.
Cô cứ ngơ ngác nhìn cuộc gọi của Sở Tường Hùng vẫn đổ chuông, dừng lại rồi đổ chuông tiếp. Nhưng cô không có can đảm để nghe máy.
Cuối cùng, sau khi Sở Tường Hùng gọi mười mấy lần không được thì không gọi nữa.
Trái tim Lâm Phiên Phiên cảm thấy trống rỗng.
Lại qua mười phút!
Điện thoại di động đổ chuông. Lâm Phiên Phiên không biết mình có tâm trạng gì, tay run rẩy vội ấn nút nghe máy.
Kết quả... Người gọi tới không phải là Sở Tường Hùng, mà là Mạc Tiên Lầu.
Sau lần tỏ tình trước thất bại, Mạc Tiên Lầu không xuất hiện ở trong tầm mắt của cô nữa. Cô gần như đã quên chuyện anh ta từng tỏ tình, thậm chí cầu hôn mình.
Mà lần này, Mạc Tiên Lầu gọi điện thoại tới, chỉ nói một câu: “Sở Tường Hùng gặp chuyện không may, nếu như em không muốn mất anh ta thì lập tức đi tới phòng số 38 tầng 12 của câu lạc bộ Aisne!”
Mạc Tiên Lầu nói xong thì im lặng hồi lâu, sau đó mới cúp điện thoại.
Có trời mới biết khi gọi cuộc điện thoại này, trong lòng anh ta đã giãy dụa tới mức nào.
Nhưng dù sao anh ta cũng không phải là Hứa Thịnh. Hứa Thịnh có lòng chiếm hữu rất mãnh liệt đối với Lâm Phiên Phiên, nhưng Mạc Tiên Lầu chỉ muốn cô được hạnh phúc, cho nên anh ta lựa chọn thông báo cho cô.
Thời gian lùi lại mười phút trước.
Sở Tường Hùng làm việc xong thì gọi điện thoại cho Lâm Phiên Phiên, muốn hẹn cô đi ăn cơm tối. Không ngờ anh gọi liên tục hơn mười lần, vẫn không thấy cô nghe máy. Trong lòng anh lập tức thấy bất an, vội vàng gọi ngược lại cho Hàn Phiêu.
Hàn Phiêu nói thật cho anh biết, Lâm Phiên Phiên cùng Sương Sương đi dạo phố, vừa rồi không về công ty, cũng không về khách sạn, chắc vẫn còn đi cùng với Sương Sương.
Sở Tường Hùng vừa nghe Lâm Phiên Phiên có bạn đi cùng cũng yên tâm hơn, chỉ nghĩ cô cùng Sương Sương bận đi mua sắm nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Mà lúc này, Mạc Tiểu Vang vừa vặn gọi điện thoại tới.
Sở Tường Hùng vốn không muốn nhận, nhưng nghĩ tới gần đây mình đang muốn ly hôn với Mạc Tiểu Vang, nếu như không nói chuyện thì ly hôn thế nào? Anh thật sự không muốn để Lâm Phiên Phiên chờ quá lâu, thế nên lạnh lùng nhận nghe.
Ngoài dự đoán của anh, Mạc Tiểu Vang tự nhiên chủ động hẹn anh ra gặp mặt nói về chuyện ly hôn, tuy nhiên yêu cầu địa điểm phải là câu lạc bộ Aisne.
Sở Tường Hùng suy nghĩ một lát mới đồng ý.
Không quan tâm Mạc Tiểu Vang thật sự muốn nói chuyện ly hôn hay có âm mưu khác, nói chung lần này anh sẽ cẩn thận, không giống như bốn năm trước - bị Mạc Tiểu Vang bỏ thuốc mê, cô nam quả nữ ngủ cùng một giường, phạm vào sai lầm khiến cả đời anh hối hận nhất, cũng có lỗi với Lâm Phiên Phiên nhất.
Thế là Sở Tường Hùng đúng hẹn đi tới Aisne.
Vẫn là gian phòng của bốn năm trước. Anh đẩy cửa ra.
Bên trong vẫn vậy. Chỉ có một mình Mạc Tiểu Vang ngồi ở trong phòng.
Hơn nữa, cô ta vẫn mặc chiếc váy ngắn chữ V màu tím đỏ đã mặc bốn năm trước. Từ trên xuống dưới, phần ngực và đôi chân dài quyến rũ đều lộ rõ, ở dưới ánh sáng dịu trong phòng, làn da trắng dường như được phủ lên một tầng ánh sáng mờ ảo, càng quyến rũ, xinh đẹp hơn bao giờ hết.
CHƯƠNG 305: VẪN XINH ĐẸP
Sở Tường Hùng là người đàn ông của cô, là người yêu của cô, là bố của con cô, sao chỉ chớp mắt đã có thể thành anh trai của cô được. Không, tuyệt đối không thể như vậy được.
Đầu Lâm Phiên Phiên rất đau, cảm giác trời đất quay cuồng. Nhưng cô không có cách nào ngất đi, bởi vì cho dù đầu cô đau muốn vỡ tung nhưng lại rất tỉnh táo.
Cô đã không còn sức lực để thương thay cho những đau đớn trong cuộc đời Giang Sa. Trái tim cô đã bị sự thật tàn nhẫn này đánh nát, thế giới của cô trở nên tối tăm, không còn ánh mặt trời nữa.
Cô không biết mình đã bò ra khỏi tủ quần áo thế nào, cũng không biết mình xuống cầu thang đi tới trước mặt Giang Sa thế nào. Trong đầu của cô hoàn toàn bối rối và hỗn loạn. Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói được gì. Cho nên, cô chỉ có thể bỏ đi một mình.
Rời khỏi nhà họ Mạc, ngoài trời nắng chói chang, Lâm Phiên Phiên cứ bước đi vô định, cô không biết mình nên đi đâu, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mặt trời đỏ như máu đang ngả về phía tây.
Lâm Phiên Phiên mất hồn mất vía đi suốt mấy giờ, cuối cùng mệt tới mức không muốn động đậy nữa. Cô chậm rãi ngồi xuống và ôm hai đầu gối. Nhưng cô không phát hiện ra mình đang ngồi giữa đường. Lập tức có rất nhiều tiếng còi xe vang lên. Đáng tiếc, cô không nghe thấy.
Cuối cùng, tiếng nhạc chuông và độ rung của chiếc điện thoại đã đánh thức cô khỏi tình trạng đờ đẫn.
Lâm Phiên Phiên sửng sốt khi thấy mình cản đường nhiều xe như vậy, vội tránh đường và rút điện thoại di động ra. Không ngờ là Sở Tường Hùng gọi tới.
Nước mắt của Lâm Phiên Phiên đột nhiên chảy xuống, không biết trong lòng mình đang có cảm xúc gì nữa.
Cô cứ ngơ ngác nhìn cuộc gọi của Sở Tường Hùng vẫn đổ chuông, dừng lại rồi đổ chuông tiếp. Nhưng cô không có can đảm để nghe máy.
Cuối cùng, sau khi Sở Tường Hùng gọi mười mấy lần không được thì không gọi nữa.
Trái tim Lâm Phiên Phiên cảm thấy trống rỗng.
Lại qua mười phút!
Điện thoại di động đổ chuông. Lâm Phiên Phiên không biết mình có tâm trạng gì, tay run rẩy vội ấn nút nghe máy.
Kết quả... Người gọi tới không phải là Sở Tường Hùng, mà là Mạc Tiên Lầu.
Sau lần tỏ tình trước thất bại, Mạc Tiên Lầu không xuất hiện ở trong tầm mắt của cô nữa. Cô gần như đã quên chuyện anh ta từng tỏ tình, thậm chí cầu hôn mình.
Mà lần này, Mạc Tiên Lầu gọi điện thoại tới, chỉ nói một câu: “Sở Tường Hùng gặp chuyện không may, nếu như em không muốn mất anh ta thì lập tức đi tới phòng số 38 tầng 12 của câu lạc bộ Aisne!”
Mạc Tiên Lầu nói xong thì im lặng hồi lâu, sau đó mới cúp điện thoại.
Có trời mới biết khi gọi cuộc điện thoại này, trong lòng anh ta đã giãy dụa tới mức nào.
Nhưng dù sao anh ta cũng không phải là Hứa Thịnh. Hứa Thịnh có lòng chiếm hữu rất mãnh liệt đối với Lâm Phiên Phiên, nhưng Mạc Tiên Lầu chỉ muốn cô được hạnh phúc, cho nên anh ta lựa chọn thông báo cho cô.
Thời gian lùi lại mười phút trước.
Sở Tường Hùng làm việc xong thì gọi điện thoại cho Lâm Phiên Phiên, muốn hẹn cô đi ăn cơm tối. Không ngờ anh gọi liên tục hơn mười lần, vẫn không thấy cô nghe máy. Trong lòng anh lập tức thấy bất an, vội vàng gọi ngược lại cho Hàn Phiêu.
Hàn Phiêu nói thật cho anh biết, Lâm Phiên Phiên cùng Sương Sương đi dạo phố, vừa rồi không về công ty, cũng không về khách sạn, chắc vẫn còn đi cùng với Sương Sương.
Sở Tường Hùng vừa nghe Lâm Phiên Phiên có bạn đi cùng cũng yên tâm hơn, chỉ nghĩ cô cùng Sương Sương bận đi mua sắm nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Mà lúc này, Mạc Tiểu Vang vừa vặn gọi điện thoại tới.
Sở Tường Hùng vốn không muốn nhận, nhưng nghĩ tới gần đây mình đang muốn ly hôn với Mạc Tiểu Vang, nếu như không nói chuyện thì ly hôn thế nào? Anh thật sự không muốn để Lâm Phiên Phiên chờ quá lâu, thế nên lạnh lùng nhận nghe.
Ngoài dự đoán của anh, Mạc Tiểu Vang tự nhiên chủ động hẹn anh ra gặp mặt nói về chuyện ly hôn, tuy nhiên yêu cầu địa điểm phải là câu lạc bộ Aisne.
Sở Tường Hùng suy nghĩ một lát mới đồng ý.
Không quan tâm Mạc Tiểu Vang thật sự muốn nói chuyện ly hôn hay có âm mưu khác, nói chung lần này anh sẽ cẩn thận, không giống như bốn năm trước - bị Mạc Tiểu Vang bỏ thuốc mê, cô nam quả nữ ngủ cùng một giường, phạm vào sai lầm khiến cả đời anh hối hận nhất, cũng có lỗi với Lâm Phiên Phiên nhất.
Thế là Sở Tường Hùng đúng hẹn đi tới Aisne.
Vẫn là gian phòng của bốn năm trước. Anh đẩy cửa ra.
Bên trong vẫn vậy. Chỉ có một mình Mạc Tiểu Vang ngồi ở trong phòng.
Hơn nữa, cô ta vẫn mặc chiếc váy ngắn chữ V màu tím đỏ đã mặc bốn năm trước. Từ trên xuống dưới, phần ngực và đôi chân dài quyến rũ đều lộ rõ, ở dưới ánh sáng dịu trong phòng, làn da trắng dường như được phủ lên một tầng ánh sáng mờ ảo, càng quyến rũ, xinh đẹp hơn bao giờ hết.