Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-23
CHƯƠNG 23: TẤT CẢ ĐỀU LÀ TIỆN NHÂN
CHƯƠNG 23: TẤT CẢ ĐỀU LÀ TIỆN NHÂN
Lâm Tinh Tinh vừa mới tỉnh dậy không thấy Hoắc Mạnh Lam bên cạnh mình, cô ta lập tức nhảy xuống giường đi tìm hắn, tìm trong nhà vệ sinh cũng không tìm thấy, Lâm Tinh Tinh bèn có dự cảm không lành, lập tức chạy ra phòng ngủ của chị gái Lâm Phiên Phiên gõ ầm lên.
Cô ta thật không ngờ mình đoán đúng.
Chỉ là chưa đợi Lâm Tiêu nói hết câu, Hoắc Mạnh Lam lấy tay bịt miệng cô ta, giống với Lâm Phiên Phiên trước đó, vội vã kéo cô ta vào phòng ngủ. Hắn sợ bỏ lỡ cơ hội tốt một lần nữa, nếu ông bà Lâm ra ngoài sẽ phát hiện hắn từ trước đến giờ hắn luôn ngoại tình với Lâm Tinh Tinh thì hôn nhân của hắn với Lâm Phiên Phiên sẽ chấm dứt.
Đúng vậy, cho dù trong ngay cả khoảnh khắc này, hắn vẫn không bỏ qua cho Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên bị bỏ rơi một mình,cô nằm trên giường run rẩy, hai hàng nước mắt chảy xuống, cô bất động.
Cho dù chỉ là một chút, thì cô đã bị Hoắc Mạnh Lam làm nhục rồi.
"Tường Hùng, em xin lỗi..." Hai môi Lâm Phiên Phiên run lên bần bật, cô thẫn thờ nói.
"Reng reng!"
Bổng nhiên điện thoại của Lâm Phiên Phiên vang lên.
Lâm Phiên Phiên vẫn cứ nằm thất thần giống như một người đã chết, lúc này việc gì cô cũng không muốn làm, nếu cái chết có thể rửa sạch nỗi oan nhục này thì cô thà chết còn hơn.
Cô bỗng nghĩ đến những lời nói của Tường Hùng trong xe trước đó, cuộc điện thoại này nhất định là của Tường Hùng gọi đến.
Lâm Phiên Phiên vội vàng bò dậy mở điện thoại, quả thực là số lạ.
"Alo..."
"Em yêu, sao lâu bắt máy vậy, em đang ngủ à, có phải anh đang làm phiền giấc ngủ của em?"
Quả thực giọng nói trong điện thoại là giọng nói của Tường Hùng.
"..."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Lâm Phiên Phiên vội vàng bịt miệng lại, cô sợ, sợ không kìm được nước mắt, sợ Tường Hùng nghe thấy tiếng cô khóc.
"Em yêu, sao em không nói gì?"
Sở Tường Hùng lo lắng hỏi.
Anh lại không hề biết hai từ "Em yêu" ấm áp ấy đã làm cho trái tim của Lâm Phiên Phiên như vỡ tan, cô nén lại sự xúc động, cố hạ giọng: "Em... đã ngủ rồi".
"Anh còn cho rằng em sẽ xúc động khi nghe thấy giọng anh chứ, không ngờ em lại ngủ sớm như thế, vậy thì em ngủ đi, anh tắt máy đây. Đúng rồi, mai anh đưa em đi làm nhé."
"Không... không cần đâu".
Lâm Phiên Phiên một mực từ chối, bây giờ cô không dám gặp Tường Hùng, cũng không có mặt mũi nào gặp anh.
"Ngoan, hẹn mai gặp lại, em ngủ đi."
Sở Tường Hùng sợ làm phiền giấc ngủ của Lâm Phiên Phiên, nhẹ nhàng nói xong bèn tắt máy.
Nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, Lâm Phiên Phiên cuối cùng nhịn không nổi khóc ra thành tiếng.
Thật không ngờ, ngay lúc này lại nghe thấy tiếng thở của Lâm Tinh Tinh phát ra từ phòng bên cạnh.
Vì Hoắc Mạnh Lam kéo Lâm Tinh Tinh về phòng, đến một câu cũng không nói bèn xoay người của Lâm Tinh Tinh, từ đằng sau mãnh liệt cho vào, không có bất kì màn dạo đầu nào đã điên cuồng lao đến.
Trong lòng hắn hận Lâm Tinh Tinh làm hỏng chuyện tốt của hắn với Lâm Phiên Phiên, càng tức giận bản thân suýt nữa bại trận khi đang cùng Lâm Phiên Phiên làm chuyện đó, lúc này hắn cần gấp một người phụ nữ để để chứng minh sự oai hùng mãnh liệt như trước kia của mình.
Lâm Tinh Tinh đúng lúc chạm vào "đầu súng" của hắn.
Lâm Phiên Phiên ôm chặt lấy đầu, nhưng tiếng ồn đó vẫn cứ vanh vách vang bên tai, cô thực sự chịu không nổi, cô bò xuống giường rồi xông vào nhà vệ sinh, dùng nước nóng rửa sạch tất cả những thứ dơ bẩn của Hoắc Mạnh Lam trên người cô một cách điên cuồng.
Cô phải rửa, rửa sạch tất cả những vết tích của hắn ta còn lưu lại trên thân thể cô.
Bên phòng bên, mặc dù Hoắc Mạnh Lam đang cùng với Lâm Tinh Tinh cưỡi ngựa nhưng lại không có cảm giác hưng phấn giống như trước đó, hắn không thể không thừa nhận rằng, Lâm Tinh Tinh không khít như Lâm Phiên Phiên, khít đến nỗi làm người ta điên dại.
"Kẹp khít hai chân vào cho anh!"
Hoắc Mạnh Lam tét mạnh vào cặp mông trắng nõn nà của Lâm Tinh Tinh, phần eo của hắn càng ngày càng càng đập mạnh vào người của Lâm Tinh Tinh một cách điên cuồng.
"Đau... Em đau, anh rể..."
Hoắc Mạnh Lam thô bạo khiến Lâm Tinh Tinh đau đến nỗi nước mắt chảy giàn giụa.
"Tiện nhân, đều là tiện nhân!"
Hoắc Mạnh Lam không thèm để ý, một tay bịt lấy miệng của cô ta tránh phát ra tiếng, một tay đánh ten tét vào bờ mông căng tròn,nõn nà.
Đến cuối cùng, từ trên đùi của Lâm Tinh Tinh có máu chảy xuống,chảy xuống bắp chân rồi chảy xuống nền nhà, nhưng Hoắc Mạnh Lam vẫn cứ điên cuồng quất tới tấp, lao về đích.
"A a..."
Lâm Tinh Tinh ngẩng đầu ra sức cựa quậy, hôm nay anh rể của cô ta giống như một con thú dữ vậy, cô ta sợ hãi,mong có người đến cứu.
Hoắc Mạnh Lam làm đủ nửa canh giờ cho đến khi Lâm Tinh Tinh ngất lịm đi rồi mới dừng lại.
Hắn vui mừng khi thấy bản thân vẫn hừng hực,uy phong như trước nhưng lại giận dữ,giận dữ vì Lâm Phiên Phiên hấp dẫn như vậy nhưng lại không chiếm được lần đầu tiên của cô.
CHƯƠNG 23: TẤT CẢ ĐỀU LÀ TIỆN NHÂN
Lâm Tinh Tinh vừa mới tỉnh dậy không thấy Hoắc Mạnh Lam bên cạnh mình, cô ta lập tức nhảy xuống giường đi tìm hắn, tìm trong nhà vệ sinh cũng không tìm thấy, Lâm Tinh Tinh bèn có dự cảm không lành, lập tức chạy ra phòng ngủ của chị gái Lâm Phiên Phiên gõ ầm lên.
Cô ta thật không ngờ mình đoán đúng.
Chỉ là chưa đợi Lâm Tiêu nói hết câu, Hoắc Mạnh Lam lấy tay bịt miệng cô ta, giống với Lâm Phiên Phiên trước đó, vội vã kéo cô ta vào phòng ngủ. Hắn sợ bỏ lỡ cơ hội tốt một lần nữa, nếu ông bà Lâm ra ngoài sẽ phát hiện hắn từ trước đến giờ hắn luôn ngoại tình với Lâm Tinh Tinh thì hôn nhân của hắn với Lâm Phiên Phiên sẽ chấm dứt.
Đúng vậy, cho dù trong ngay cả khoảnh khắc này, hắn vẫn không bỏ qua cho Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên bị bỏ rơi một mình,cô nằm trên giường run rẩy, hai hàng nước mắt chảy xuống, cô bất động.
Cho dù chỉ là một chút, thì cô đã bị Hoắc Mạnh Lam làm nhục rồi.
"Tường Hùng, em xin lỗi..." Hai môi Lâm Phiên Phiên run lên bần bật, cô thẫn thờ nói.
"Reng reng!"
Bổng nhiên điện thoại của Lâm Phiên Phiên vang lên.
Lâm Phiên Phiên vẫn cứ nằm thất thần giống như một người đã chết, lúc này việc gì cô cũng không muốn làm, nếu cái chết có thể rửa sạch nỗi oan nhục này thì cô thà chết còn hơn.
Cô bỗng nghĩ đến những lời nói của Tường Hùng trong xe trước đó, cuộc điện thoại này nhất định là của Tường Hùng gọi đến.
Lâm Phiên Phiên vội vàng bò dậy mở điện thoại, quả thực là số lạ.
"Alo..."
"Em yêu, sao lâu bắt máy vậy, em đang ngủ à, có phải anh đang làm phiền giấc ngủ của em?"
Quả thực giọng nói trong điện thoại là giọng nói của Tường Hùng.
"..."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Lâm Phiên Phiên vội vàng bịt miệng lại, cô sợ, sợ không kìm được nước mắt, sợ Tường Hùng nghe thấy tiếng cô khóc.
"Em yêu, sao em không nói gì?"
Sở Tường Hùng lo lắng hỏi.
Anh lại không hề biết hai từ "Em yêu" ấm áp ấy đã làm cho trái tim của Lâm Phiên Phiên như vỡ tan, cô nén lại sự xúc động, cố hạ giọng: "Em... đã ngủ rồi".
"Anh còn cho rằng em sẽ xúc động khi nghe thấy giọng anh chứ, không ngờ em lại ngủ sớm như thế, vậy thì em ngủ đi, anh tắt máy đây. Đúng rồi, mai anh đưa em đi làm nhé."
"Không... không cần đâu".
Lâm Phiên Phiên một mực từ chối, bây giờ cô không dám gặp Tường Hùng, cũng không có mặt mũi nào gặp anh.
"Ngoan, hẹn mai gặp lại, em ngủ đi."
Sở Tường Hùng sợ làm phiền giấc ngủ của Lâm Phiên Phiên, nhẹ nhàng nói xong bèn tắt máy.
Nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, Lâm Phiên Phiên cuối cùng nhịn không nổi khóc ra thành tiếng.
Thật không ngờ, ngay lúc này lại nghe thấy tiếng thở của Lâm Tinh Tinh phát ra từ phòng bên cạnh.
Vì Hoắc Mạnh Lam kéo Lâm Tinh Tinh về phòng, đến một câu cũng không nói bèn xoay người của Lâm Tinh Tinh, từ đằng sau mãnh liệt cho vào, không có bất kì màn dạo đầu nào đã điên cuồng lao đến.
Trong lòng hắn hận Lâm Tinh Tinh làm hỏng chuyện tốt của hắn với Lâm Phiên Phiên, càng tức giận bản thân suýt nữa bại trận khi đang cùng Lâm Phiên Phiên làm chuyện đó, lúc này hắn cần gấp một người phụ nữ để để chứng minh sự oai hùng mãnh liệt như trước kia của mình.
Lâm Tinh Tinh đúng lúc chạm vào "đầu súng" của hắn.
Lâm Phiên Phiên ôm chặt lấy đầu, nhưng tiếng ồn đó vẫn cứ vanh vách vang bên tai, cô thực sự chịu không nổi, cô bò xuống giường rồi xông vào nhà vệ sinh, dùng nước nóng rửa sạch tất cả những thứ dơ bẩn của Hoắc Mạnh Lam trên người cô một cách điên cuồng.
Cô phải rửa, rửa sạch tất cả những vết tích của hắn ta còn lưu lại trên thân thể cô.
Bên phòng bên, mặc dù Hoắc Mạnh Lam đang cùng với Lâm Tinh Tinh cưỡi ngựa nhưng lại không có cảm giác hưng phấn giống như trước đó, hắn không thể không thừa nhận rằng, Lâm Tinh Tinh không khít như Lâm Phiên Phiên, khít đến nỗi làm người ta điên dại.
"Kẹp khít hai chân vào cho anh!"
Hoắc Mạnh Lam tét mạnh vào cặp mông trắng nõn nà của Lâm Tinh Tinh, phần eo của hắn càng ngày càng càng đập mạnh vào người của Lâm Tinh Tinh một cách điên cuồng.
"Đau... Em đau, anh rể..."
Hoắc Mạnh Lam thô bạo khiến Lâm Tinh Tinh đau đến nỗi nước mắt chảy giàn giụa.
"Tiện nhân, đều là tiện nhân!"
Hoắc Mạnh Lam không thèm để ý, một tay bịt lấy miệng của cô ta tránh phát ra tiếng, một tay đánh ten tét vào bờ mông căng tròn,nõn nà.
Đến cuối cùng, từ trên đùi của Lâm Tinh Tinh có máu chảy xuống,chảy xuống bắp chân rồi chảy xuống nền nhà, nhưng Hoắc Mạnh Lam vẫn cứ điên cuồng quất tới tấp, lao về đích.
"A a..."
Lâm Tinh Tinh ngẩng đầu ra sức cựa quậy, hôm nay anh rể của cô ta giống như một con thú dữ vậy, cô ta sợ hãi,mong có người đến cứu.
Hoắc Mạnh Lam làm đủ nửa canh giờ cho đến khi Lâm Tinh Tinh ngất lịm đi rồi mới dừng lại.
Hắn vui mừng khi thấy bản thân vẫn hừng hực,uy phong như trước nhưng lại giận dữ,giận dữ vì Lâm Phiên Phiên hấp dẫn như vậy nhưng lại không chiếm được lần đầu tiên của cô.