Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-232
CHƯƠNG 232: TÌNH YÊU VÀ THÙ HẬN
CHƯƠNG 232: TÌNH YÊU VÀ THÙ HẬN
Làm xong, Mạc Tiểu Vang trực tiếp lấy đi tấm hình Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên, sau đó mới hài lòng rời khỏi phòng làm việc của Sở Tường Hùng.
Bên kia, Sở Tường Hùng và Tiểu Trình ra khỏi tòa thị chính liền lên xe.
Tiểu Trình lái xe, Sở Tường Hùng ngồi ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần, so với việc ở cùng Mạc Tiểu Vang, anh thà đến sân bay đón người.
Nửa giờ sau, xe đến sân bay.
“Thị trưởng, nhanh lên, qua mười hai giờ rồi, tiểu thư Zoey kia nói chuyến bay của cô ấy mười hai giờ đến, chúng ta sắp trễ rồi.”
Tiểu Trình nóng lòng nhắc nhở.
Sở Tường Hùng sửa sang lại áo khoác trên người một chút, không cho là vậy, nói: “Muộn vài phút thì sao, tôi tới đón cô ta đã là nể mặt cô ta lắm rồi.”
Nếu không phải vì muốn tránh Mạc Tiểu Vang, anh căn bản sẽ không đến.
Tiểu Trình lập tức ngậm miệng, không dám nhiều lời, chỉ là trong lòng không nhịn được mà phỉ nhổ: “Thị trưởng đại nhân à, anh là người có tiền cho nên không niềm nở vì với những nhà đầu tư nước ngoài này, nhưng thành phố B của chúng ta thì cần, không chỉ cần mà còn là nhất định phải cầu thần bái phật để có thêm vài nhà đầu tư như vậy đó!”
Nhưng khi hai người vào sân bay đón người không khỏi có chút ngạc nhiên, hôm nay căn bản không có máy bay nào đáp lúc mười hai giờ.
Tiểu Trình đến chỗ phục vụ hỏi mới biết được, chuyến bay của vị tiểu thư Zoey kia rõ ràng là một giờ chiều mới đáp.
Sở Tường Hùng vốn dĩ tâm trạng không tốt vừa nghe thấy liền tức không có chỗ xả giận, cười ha hả lạnh lùng nói: “Rõ ràng là muốn chơi tôi mà, cố ý nói sớm hơn một tiếng là để đường đường một thị trưởng như tôi lại ở sân bay đợi cô ta một tiếng sao? Giỏi lắm!”
Nói rồi, Sở Tường Hùng vung áo, xoay người rời đi.
Cuộc sống đời tư không như ý, bây giờ ngay cả công việc cũng khiến người khác khó chịu như vậy, cuộc sống của anh thật đúng là chẳng có chút thú vị gì.
Tiểu Trình thấy thị trưởng đại nhân nổi giận, vội vã ôn tồn kéo Sở Tường Hùng lại, gần như khẩn cầu mà nói: “Thị trưởng, anh tạm chịu thiệt thòi một chút đi, thật sự là không thể đắc tội với vị tiểu thư Zoey này, lần này cô ấy không chỉ đầu tư cho giới ẩm thực của thành phố B chúng ta, mà còn cả giới y học, nghe nói lần này cô ấy đưa tới số lượng lớn thiết bị y tế, trong đó có một loại chuyên chữa bệnh cho người thực vật, hơn nữa hiệu quả rất tuyệt vời, nếu như đầu tư thành công, đây tuyệt đối là một cải cách trọng đại trong lịch sử giới y học của thành phố B chúng ta đó!”
Tiểu Trình nói rất chân thành, Sở Tường Hùng nghe đương nhiên cảm động.
Thế nhưng điều khiến anh động lòng chính là thiết bị trị bệnh cho người thực vật kia.
Bởi vì anh nghĩ tới mẹ của Hứa Thịnh, Lan Sưu Sưu, người phụ nữ xinh đẹp đã ngủ say hơn hai mươi năm, dường như đã bị dám chắc là người thực vật, không thể tỉnh lại, nếu thiết bị y tế mà vị tiểu thư Zoey này mang tới thực sự có hiệu quả tuyệt vời, vậy thì khả năng tỉnh lại của mẹ Hứa Thịnh có thể tăng thêm một chút.
Nghĩ vậy, Sở Tường Hùng liền đè lại bất mãn trong lòng, bắt đầu nhẫn nhịn mà chờ đợi.
Thân là anh em họ lớn lên từ nhỏ cùng Hứa Thịnh, Sở Tường Hùng rõ nhất Hứa Thịnh dành bao nhiêu tâm huyết đối với người mẹ thực vật kia, coi như là giúp anh em vậy!
Trong lúc chờ đợi, thời gian trôi qua vô cùng chậm, nhưng rốt cuộc vẫn qua đi.
Sau một tiếng!
Một trận ồn ào truyền đến, một đoàn khách từ bên trong đi ra, chuyến bay của vị tiểu thư Zoey này rốt cuộc cũng đã tới.
Tiểu Trình giơ cao tấm bảng viết “Zoey” trong tay lên, cùng Sở Tường Hùng đợi nhà đầu tư thần bí này xuất hiện.
Nhưng trái phải trước sau, khi tất cả các hành khách đều được đón đi hết, vị tiểu thư Zoey này vẫn không xuất hiện.
Sở Tường Hùng tốt tính cũng không nhịn được sầm mặt lại, dù chưa thấy mặt nhưng hảo cảm của anh đối với vị tiểu thư Zoey này đã tụt xuống 0 rồi!
Nhưng không biết lúc này, phía sau cây cột lớn cách xa anh mấy chục mét, có hai bóng người đã đứng đó rất lâu!
Hai người này chính là Lâm Phiên Phiên và Hàn Phiêu!
“Vẫn chưa chuẩn bị xong sao? Nhìn bộ dạng của hắn đã đợi đến không nhịn được rồi.”
Hàn Phiêu một tay giữ hành lý, nghiêng người dựa vào cây cột, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Phiên Phiên vẻ mặt cũng đang phức tạp.
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc thu lại ánh mắt vẫn hướng về phía Sở Tường Hùng, xoay người khẽ cúi đầu, toàn thân không khống chế được mà run nhẹ.
Bốn năm rồi, rốt cuộc cô cũng gặp lại anh.
Anh vẫn tuấn tú, tài giỏi như trong trí nhớ cô, còn có vẻ nam tính hơn so với trước đây, chỉ liếc mắt nhìn thôi, sự chuẩn bị bốn năm qua của cô đã suýt nữa tan vỡ trong cái nhìn đó.
Đáng tiếc, cho dù người như trước nhưng việc đã khác xưa.
Anh đã kết hôn, anh đã cưới Mạc Tiểu Vang làm vợ, tháng thứ hai sau khi cô rời đi.
Cô vừa đi, anh vậy mà chỉ dùng hai tháng để nhớ lại tình cảm giữa cô và anh, sau đó liền cưới người yêu cũ rồi sinh con!
Tất cả những điều này chính là Lâm Phiên Phiên biết được từ bản “tài liệu” Phiên Nhàn đưa cho cô.
Trời biết được, lúc cô nhìn thấy tin tức này, lòng cô tổn thương đến mức nào, một khắc đó, thế giới của cô đã sụp đổ, thứ cô còn lại duy nhất, tình yêu, lại trông thật nực cười.
Nếu nói lần này trở về, trong danh sách trả thù vốn chưa từng nghĩ tới Sở Tường Hùng là một trong số đó của cô, vậy thì, khi cô nhìn thấy tài liệu Phiên Nhàn đưa cho mình, Sở Tường Hùng đã trở thành người đầu tiên trong danh sách báo thù của cô!
Ngày đó yêu sâu đậm, bây giờ hận đến mức sâu sắc cỡ nào.
Lâm Phiên Phiên mạnh mẽ nhắm mắt lại, thở sâu một hơi, giọng lạnh như băng nói: “Chúng ta ra ngoài đi, em sẽ để họ biết những chuyện được gọi là đã kết thúc, thực ra bây giờ mới chính thức mở màn!”
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Phiên Phiên cầm lấy kính râm cài trước ngực đeo lên mắt, sau đó dùng những bước chân điêu luyện đã tập trên sàn catwalk mấy năm nay, bước về phía Sở Tường Hùng!
Vừa đi, cô vừa thề phải bước trên con đường báo thù lấy máu trả máu!
CHƯƠNG 232: TÌNH YÊU VÀ THÙ HẬN
Làm xong, Mạc Tiểu Vang trực tiếp lấy đi tấm hình Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên, sau đó mới hài lòng rời khỏi phòng làm việc của Sở Tường Hùng.
Bên kia, Sở Tường Hùng và Tiểu Trình ra khỏi tòa thị chính liền lên xe.
Tiểu Trình lái xe, Sở Tường Hùng ngồi ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần, so với việc ở cùng Mạc Tiểu Vang, anh thà đến sân bay đón người.
Nửa giờ sau, xe đến sân bay.
“Thị trưởng, nhanh lên, qua mười hai giờ rồi, tiểu thư Zoey kia nói chuyến bay của cô ấy mười hai giờ đến, chúng ta sắp trễ rồi.”
Tiểu Trình nóng lòng nhắc nhở.
Sở Tường Hùng sửa sang lại áo khoác trên người một chút, không cho là vậy, nói: “Muộn vài phút thì sao, tôi tới đón cô ta đã là nể mặt cô ta lắm rồi.”
Nếu không phải vì muốn tránh Mạc Tiểu Vang, anh căn bản sẽ không đến.
Tiểu Trình lập tức ngậm miệng, không dám nhiều lời, chỉ là trong lòng không nhịn được mà phỉ nhổ: “Thị trưởng đại nhân à, anh là người có tiền cho nên không niềm nở vì với những nhà đầu tư nước ngoài này, nhưng thành phố B của chúng ta thì cần, không chỉ cần mà còn là nhất định phải cầu thần bái phật để có thêm vài nhà đầu tư như vậy đó!”
Nhưng khi hai người vào sân bay đón người không khỏi có chút ngạc nhiên, hôm nay căn bản không có máy bay nào đáp lúc mười hai giờ.
Tiểu Trình đến chỗ phục vụ hỏi mới biết được, chuyến bay của vị tiểu thư Zoey kia rõ ràng là một giờ chiều mới đáp.
Sở Tường Hùng vốn dĩ tâm trạng không tốt vừa nghe thấy liền tức không có chỗ xả giận, cười ha hả lạnh lùng nói: “Rõ ràng là muốn chơi tôi mà, cố ý nói sớm hơn một tiếng là để đường đường một thị trưởng như tôi lại ở sân bay đợi cô ta một tiếng sao? Giỏi lắm!”
Nói rồi, Sở Tường Hùng vung áo, xoay người rời đi.
Cuộc sống đời tư không như ý, bây giờ ngay cả công việc cũng khiến người khác khó chịu như vậy, cuộc sống của anh thật đúng là chẳng có chút thú vị gì.
Tiểu Trình thấy thị trưởng đại nhân nổi giận, vội vã ôn tồn kéo Sở Tường Hùng lại, gần như khẩn cầu mà nói: “Thị trưởng, anh tạm chịu thiệt thòi một chút đi, thật sự là không thể đắc tội với vị tiểu thư Zoey này, lần này cô ấy không chỉ đầu tư cho giới ẩm thực của thành phố B chúng ta, mà còn cả giới y học, nghe nói lần này cô ấy đưa tới số lượng lớn thiết bị y tế, trong đó có một loại chuyên chữa bệnh cho người thực vật, hơn nữa hiệu quả rất tuyệt vời, nếu như đầu tư thành công, đây tuyệt đối là một cải cách trọng đại trong lịch sử giới y học của thành phố B chúng ta đó!”
Tiểu Trình nói rất chân thành, Sở Tường Hùng nghe đương nhiên cảm động.
Thế nhưng điều khiến anh động lòng chính là thiết bị trị bệnh cho người thực vật kia.
Bởi vì anh nghĩ tới mẹ của Hứa Thịnh, Lan Sưu Sưu, người phụ nữ xinh đẹp đã ngủ say hơn hai mươi năm, dường như đã bị dám chắc là người thực vật, không thể tỉnh lại, nếu thiết bị y tế mà vị tiểu thư Zoey này mang tới thực sự có hiệu quả tuyệt vời, vậy thì khả năng tỉnh lại của mẹ Hứa Thịnh có thể tăng thêm một chút.
Nghĩ vậy, Sở Tường Hùng liền đè lại bất mãn trong lòng, bắt đầu nhẫn nhịn mà chờ đợi.
Thân là anh em họ lớn lên từ nhỏ cùng Hứa Thịnh, Sở Tường Hùng rõ nhất Hứa Thịnh dành bao nhiêu tâm huyết đối với người mẹ thực vật kia, coi như là giúp anh em vậy!
Trong lúc chờ đợi, thời gian trôi qua vô cùng chậm, nhưng rốt cuộc vẫn qua đi.
Sau một tiếng!
Một trận ồn ào truyền đến, một đoàn khách từ bên trong đi ra, chuyến bay của vị tiểu thư Zoey này rốt cuộc cũng đã tới.
Tiểu Trình giơ cao tấm bảng viết “Zoey” trong tay lên, cùng Sở Tường Hùng đợi nhà đầu tư thần bí này xuất hiện.
Nhưng trái phải trước sau, khi tất cả các hành khách đều được đón đi hết, vị tiểu thư Zoey này vẫn không xuất hiện.
Sở Tường Hùng tốt tính cũng không nhịn được sầm mặt lại, dù chưa thấy mặt nhưng hảo cảm của anh đối với vị tiểu thư Zoey này đã tụt xuống 0 rồi!
Nhưng không biết lúc này, phía sau cây cột lớn cách xa anh mấy chục mét, có hai bóng người đã đứng đó rất lâu!
Hai người này chính là Lâm Phiên Phiên và Hàn Phiêu!
“Vẫn chưa chuẩn bị xong sao? Nhìn bộ dạng của hắn đã đợi đến không nhịn được rồi.”
Hàn Phiêu một tay giữ hành lý, nghiêng người dựa vào cây cột, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Phiên Phiên vẻ mặt cũng đang phức tạp.
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc thu lại ánh mắt vẫn hướng về phía Sở Tường Hùng, xoay người khẽ cúi đầu, toàn thân không khống chế được mà run nhẹ.
Bốn năm rồi, rốt cuộc cô cũng gặp lại anh.
Anh vẫn tuấn tú, tài giỏi như trong trí nhớ cô, còn có vẻ nam tính hơn so với trước đây, chỉ liếc mắt nhìn thôi, sự chuẩn bị bốn năm qua của cô đã suýt nữa tan vỡ trong cái nhìn đó.
Đáng tiếc, cho dù người như trước nhưng việc đã khác xưa.
Anh đã kết hôn, anh đã cưới Mạc Tiểu Vang làm vợ, tháng thứ hai sau khi cô rời đi.
Cô vừa đi, anh vậy mà chỉ dùng hai tháng để nhớ lại tình cảm giữa cô và anh, sau đó liền cưới người yêu cũ rồi sinh con!
Tất cả những điều này chính là Lâm Phiên Phiên biết được từ bản “tài liệu” Phiên Nhàn đưa cho cô.
Trời biết được, lúc cô nhìn thấy tin tức này, lòng cô tổn thương đến mức nào, một khắc đó, thế giới của cô đã sụp đổ, thứ cô còn lại duy nhất, tình yêu, lại trông thật nực cười.
Nếu nói lần này trở về, trong danh sách trả thù vốn chưa từng nghĩ tới Sở Tường Hùng là một trong số đó của cô, vậy thì, khi cô nhìn thấy tài liệu Phiên Nhàn đưa cho mình, Sở Tường Hùng đã trở thành người đầu tiên trong danh sách báo thù của cô!
Ngày đó yêu sâu đậm, bây giờ hận đến mức sâu sắc cỡ nào.
Lâm Phiên Phiên mạnh mẽ nhắm mắt lại, thở sâu một hơi, giọng lạnh như băng nói: “Chúng ta ra ngoài đi, em sẽ để họ biết những chuyện được gọi là đã kết thúc, thực ra bây giờ mới chính thức mở màn!”
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Phiên Phiên cầm lấy kính râm cài trước ngực đeo lên mắt, sau đó dùng những bước chân điêu luyện đã tập trên sàn catwalk mấy năm nay, bước về phía Sở Tường Hùng!
Vừa đi, cô vừa thề phải bước trên con đường báo thù lấy máu trả máu!