Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-207
CHƯƠNG 207: KHỐN KHỔ BẤT LỰC
CHƯƠNG 207: KHỐN KHỔ BẤT LỰC
Quả nhiên… kết quả không nằm ngoài dự liệu của hắn. Vì cuộc phẫu thuật đó mà tử cung của Lâm Phiên Phiên bị thu nhỏ lại, dẫn đến xảy thai.
Thế nhưng giờ đây hắn lại chẳng thể vui được, thậm chí trong lòng có chút sợ hãi, bàn tay cứ run run.
Hắn là một bác sĩ, mà lương y như từ mẫu, đáng lẽ phải đi cứu người, vậy mà hắn lại giết người, giết một đứa trẻ còn chưa được sinh ra. Tội ác này, cho dù hắn có một trăm cái mạng cũng không đền nổi.
Hứa Thịnh bỗng dưng cảm thấy hối hận, hối hận vì đã hợp tác với Mạc Tiểu Vang, bày ra một kế hoạch vô nhân đạo thế này. Lại càng lo sợ một ngày nào đó chân tướng bị phanh phui, không chỉ Lâm Phiên Phiên mà cả Sở Tường Hùng cũng sẽ không tha thứ cho hắn. Chỉ e rằng, Sở Quy Thôn – người bác lâu nay rất tốt với hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Gấp rút động não, Hứa Thịnh nhanh chóng nảy ra một kế hoạch ứng phó, liền ngay lập tức nói với Sở Quy Thôn lúc này đang trong cơn thất vọng và giận dữ: "Bác, con của Lâm Phiên Phiên mất rồi, Sở Tường Hùng biết được chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng."
Sở Quy Thôn chậm chạp mở mắt, dù trong lòng còn rất lo âu, nhưng miệng vãn cứ nói cứng: "Đứa bé thì đã mất rồi, chẳng lẽ nó muốn giết lão già này báo thù cho đứa con chưa ra đời của nó chắc."
Hứa Thịnh đáp: "Không đâu, nhưng chuyện này nhất định sẽ làm mối quan hệ cha con bác xấu đi. Bác cũng biết rồi đấy, Sở Tường Hùng một khi lên cơn thịnh nộ thì hậu quả khó lường. Cháu có một cách có thể dẹp yên mọi chuyện."
Sở Quy Thôn ngạc nhiên, lập tức bị thu hút: "Cách gì? Mau nói đi."
"Theo cháu được biết, Lâm Phiên Phiên mắc chứng trầm cảm thời kỳ mang thai, một trong số những triệu chứng là xuất hiện ảo giác."
Hứa Thịnh cố ý nói.
Sở Quy Thôn là người khôn ngoan, ngay lập tức hiểu ý Hứa Thịnh, ông trả lời: "Vậy được, mọi thứ cứ theo như cháu nói mà làm, ta sẽ gọi điện về nhà sắp xếp."
Hứa Thịnh lau mồ hôi đang túa ra trên trán: "Hy vọng có thể ém nhẹm được mọi chuyện."
Nếu như không phát sinh thêm sự cố thì kế hoạch này có khả năng cao là sẽ thành công, chỉ có điều, sau tất cả người chịu tổn hại nặng nề nhất vẫn là Lâm Phiên Phiên.
Trong lòng Hứa Thịnh thoáng chút thương xót đối với Lâm Phiên Phiên. Hắn chỉ mong Lâm Phiên Phiên sau khi chịu bao tổn thương và đau khổ sẽ đổi ý mà đến với hắn, như vậy mới thực sự là đạt được mục đích.
Trong phòng giải phẫu.
Đau, cái cảm giác đau nhói từ bụng, đau như bị dao cắt. Lâm Phiên Phiên đau đớn mặt tái nhợt đi, nằm co quắp người lại.
Máu, dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống đùi, mùi máu nóng hổi tanh nồng tràn đầy khoang mũi và khuôn miệng của Lâm Phiên Phiên. Cô nằm đó, nhắm chặt mắt tuyệt vọng.
Một mũi gây mê cắm phập vào người, Lâm Phiên Phiên bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, tứ phía tăm tối mịt mờ, trừ cô ra, không có một ai.
Ánh trăng ảm đạm hắt vào từ cửa sổ, Lâm Phiên Phiên mới mơ hồ nhận ra mình đang ở trong bốn bức tường phòng bệnh lạnh lẽo.
Xoa xoa bụng, thấy nó đã trở nên bằng phẳng, cảm giác bên trong hoàn hoàn trống rỗng, Lâm Phiên Phiên biết, đứa con của cô... đã không còn nữa rồi.
"Con tôi…Con của tôi…"
Phút chốc gào khóc như ngây dại, Lâm Phiên Phiên quyết liệt lăn xuống giường, lết đến cửa phòng bệnh.
Nào ngờ, cánh cửa bị khóa ngoài, cô không cách nào mở ra được.
"Thả tôi ra, trả lại con cho tôi...con của tôi... A... "
Lâm Phiên Phiên kích động đập cửa thật mạnh, nhưng tiếng kêu gào thê lương chỉ vọng lại trong cái phòng bệnh ảm đạm này.
Đáng tiếc, dù cô có kêu khóc như thế nào thì bên ngoài cũng chẳng có chút phản ứng.
Người mới xảy thai cơ thể vốn rất yếu ớt, chẳng bao lâu sau đã cạn kiệt sức lực rồi.
Cô mất hết sức lực dựa vào cửa, ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo ôm chân bó gối, miệng lẩm bẩm gọi: "Tường Hùng, Tường Hùng, anh ở đâu... "
Cô thực sự rất sợ, rất sợ.
Đứa bé không còn, không còn nữa rồi.
Nhờ ánh trăng mờ nhạt, Lâm Phiên Phiên vô tình nhìn thấy chiếc túi mình thường đeo nay đang đặt ở tủ đầu giường. Cô như người chết đuối vớ được cọc, hoảng loạn mở túi tìm điện thoại, run run bấm số của Sở Tường Hùng.
Thế nhưng, cuộc gọi đầu, không ai nghe máy.
Cuộc gọi thứ hai, vẫn không một ai.
Cuộc gọi thứ ba, im lặng.
Lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu... lần thứ mười ba...
Cuộc gọi thứ hai mươi hai, Lâm Phiên Phiên gần như tuyệt vọng, thì có người bắt máy.
Thế nhưng, đó lại không phải là Sở Tường Hùng.
Là giọng một người phụ nữ, và người phụ nữ này, chính là... Mạc Tiểu Vang.
"A lô, Tường Hùng đang tắm, không nghe máy được. Cô có chuyện gì thì nói tôi nghe xem. Nếu tâm trạng tốt tôi sẽ giúp cô chuyển lời."
Đầu dây bên kia, tiếng Mạc Tiểu Vang ngọt ngào lảnh lót.
CHƯƠNG 207: KHỐN KHỔ BẤT LỰC
Quả nhiên… kết quả không nằm ngoài dự liệu của hắn. Vì cuộc phẫu thuật đó mà tử cung của Lâm Phiên Phiên bị thu nhỏ lại, dẫn đến xảy thai.
Thế nhưng giờ đây hắn lại chẳng thể vui được, thậm chí trong lòng có chút sợ hãi, bàn tay cứ run run.
Hắn là một bác sĩ, mà lương y như từ mẫu, đáng lẽ phải đi cứu người, vậy mà hắn lại giết người, giết một đứa trẻ còn chưa được sinh ra. Tội ác này, cho dù hắn có một trăm cái mạng cũng không đền nổi.
Hứa Thịnh bỗng dưng cảm thấy hối hận, hối hận vì đã hợp tác với Mạc Tiểu Vang, bày ra một kế hoạch vô nhân đạo thế này. Lại càng lo sợ một ngày nào đó chân tướng bị phanh phui, không chỉ Lâm Phiên Phiên mà cả Sở Tường Hùng cũng sẽ không tha thứ cho hắn. Chỉ e rằng, Sở Quy Thôn – người bác lâu nay rất tốt với hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Gấp rút động não, Hứa Thịnh nhanh chóng nảy ra một kế hoạch ứng phó, liền ngay lập tức nói với Sở Quy Thôn lúc này đang trong cơn thất vọng và giận dữ: "Bác, con của Lâm Phiên Phiên mất rồi, Sở Tường Hùng biết được chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng."
Sở Quy Thôn chậm chạp mở mắt, dù trong lòng còn rất lo âu, nhưng miệng vãn cứ nói cứng: "Đứa bé thì đã mất rồi, chẳng lẽ nó muốn giết lão già này báo thù cho đứa con chưa ra đời của nó chắc."
Hứa Thịnh đáp: "Không đâu, nhưng chuyện này nhất định sẽ làm mối quan hệ cha con bác xấu đi. Bác cũng biết rồi đấy, Sở Tường Hùng một khi lên cơn thịnh nộ thì hậu quả khó lường. Cháu có một cách có thể dẹp yên mọi chuyện."
Sở Quy Thôn ngạc nhiên, lập tức bị thu hút: "Cách gì? Mau nói đi."
"Theo cháu được biết, Lâm Phiên Phiên mắc chứng trầm cảm thời kỳ mang thai, một trong số những triệu chứng là xuất hiện ảo giác."
Hứa Thịnh cố ý nói.
Sở Quy Thôn là người khôn ngoan, ngay lập tức hiểu ý Hứa Thịnh, ông trả lời: "Vậy được, mọi thứ cứ theo như cháu nói mà làm, ta sẽ gọi điện về nhà sắp xếp."
Hứa Thịnh lau mồ hôi đang túa ra trên trán: "Hy vọng có thể ém nhẹm được mọi chuyện."
Nếu như không phát sinh thêm sự cố thì kế hoạch này có khả năng cao là sẽ thành công, chỉ có điều, sau tất cả người chịu tổn hại nặng nề nhất vẫn là Lâm Phiên Phiên.
Trong lòng Hứa Thịnh thoáng chút thương xót đối với Lâm Phiên Phiên. Hắn chỉ mong Lâm Phiên Phiên sau khi chịu bao tổn thương và đau khổ sẽ đổi ý mà đến với hắn, như vậy mới thực sự là đạt được mục đích.
Trong phòng giải phẫu.
Đau, cái cảm giác đau nhói từ bụng, đau như bị dao cắt. Lâm Phiên Phiên đau đớn mặt tái nhợt đi, nằm co quắp người lại.
Máu, dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống đùi, mùi máu nóng hổi tanh nồng tràn đầy khoang mũi và khuôn miệng của Lâm Phiên Phiên. Cô nằm đó, nhắm chặt mắt tuyệt vọng.
Một mũi gây mê cắm phập vào người, Lâm Phiên Phiên bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, tứ phía tăm tối mịt mờ, trừ cô ra, không có một ai.
Ánh trăng ảm đạm hắt vào từ cửa sổ, Lâm Phiên Phiên mới mơ hồ nhận ra mình đang ở trong bốn bức tường phòng bệnh lạnh lẽo.
Xoa xoa bụng, thấy nó đã trở nên bằng phẳng, cảm giác bên trong hoàn hoàn trống rỗng, Lâm Phiên Phiên biết, đứa con của cô... đã không còn nữa rồi.
"Con tôi…Con của tôi…"
Phút chốc gào khóc như ngây dại, Lâm Phiên Phiên quyết liệt lăn xuống giường, lết đến cửa phòng bệnh.
Nào ngờ, cánh cửa bị khóa ngoài, cô không cách nào mở ra được.
"Thả tôi ra, trả lại con cho tôi...con của tôi... A... "
Lâm Phiên Phiên kích động đập cửa thật mạnh, nhưng tiếng kêu gào thê lương chỉ vọng lại trong cái phòng bệnh ảm đạm này.
Đáng tiếc, dù cô có kêu khóc như thế nào thì bên ngoài cũng chẳng có chút phản ứng.
Người mới xảy thai cơ thể vốn rất yếu ớt, chẳng bao lâu sau đã cạn kiệt sức lực rồi.
Cô mất hết sức lực dựa vào cửa, ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo ôm chân bó gối, miệng lẩm bẩm gọi: "Tường Hùng, Tường Hùng, anh ở đâu... "
Cô thực sự rất sợ, rất sợ.
Đứa bé không còn, không còn nữa rồi.
Nhờ ánh trăng mờ nhạt, Lâm Phiên Phiên vô tình nhìn thấy chiếc túi mình thường đeo nay đang đặt ở tủ đầu giường. Cô như người chết đuối vớ được cọc, hoảng loạn mở túi tìm điện thoại, run run bấm số của Sở Tường Hùng.
Thế nhưng, cuộc gọi đầu, không ai nghe máy.
Cuộc gọi thứ hai, vẫn không một ai.
Cuộc gọi thứ ba, im lặng.
Lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu... lần thứ mười ba...
Cuộc gọi thứ hai mươi hai, Lâm Phiên Phiên gần như tuyệt vọng, thì có người bắt máy.
Thế nhưng, đó lại không phải là Sở Tường Hùng.
Là giọng một người phụ nữ, và người phụ nữ này, chính là... Mạc Tiểu Vang.
"A lô, Tường Hùng đang tắm, không nghe máy được. Cô có chuyện gì thì nói tôi nghe xem. Nếu tâm trạng tốt tôi sẽ giúp cô chuyển lời."
Đầu dây bên kia, tiếng Mạc Tiểu Vang ngọt ngào lảnh lót.