-
Chương 28: Hồi kết (1)
Hai lăm âm lịch, ngày lành tháng tốt.
Tiệc đính hôn của Trình Lĩnh Mặc và Dư Linh chật kín khách khứa bạn bè, thanh thế lẫy lừng.
Du Lan Thanh sợ Ôn Vân không tới tiệc gia tộc quan trọng thế này sẽ làm chồng không vui, thế nên khi Ôn Vân xuất hiện, tảng đá nặng trong lòng bà ta rơi xuống. Điều càng khiến bà ta nhẹ nhõm hơn là Ôn Vân tới một mình.
Du Lan Thanh tích cực khoe khoang trang sức hôm nay của mình, món trang sức này có được qua buổi bán đấu giá ở Italy vào tháng trước.
Bà ta còn trách móc hôm nay Ôn Vân mặc nhạt nhoà quá, áo khoác trắng của cô như chiếc áo học sinh tầm thường.
Tới chỗ không người, bà ta mới hỏi: “Cái cậu Lý Đông Duyên kia đâu?”
Ôn Vân mất kiên nhẫn, quay mặt đi rồi lại quay lại, nghiêm túc nói: “Anh ấy họ Triệu, tên là Triệu Đông Duyên!”
“Họ Triệu thì họ Triệu, con to tiếng thế làm gì?” Du Lan Thanh sợ bị người ta nghe thấy.
“Mẹ mà còn bất lịch sự thế này với anh ấy nữa thì con sẽ lên sân khấu cầm mic nói với tất cả mọi người đấy.”
“Được rồi, được rồi, nhớ là được chứ gì.” Du Lan Thanh nén giận: “Đúng là chả hiểu nổi mẹ đã tạo cái nghiệp gì mà lại sinh ra đứa nổi loạn như con.”
Ôn Vân nhớ lại những gì Triệu Đông Duyên nói với cô.
Đón Tết vui vẻ, vui vẻ là quan trọng nhất.
Đúng vậy, không ai có thể chọc giận cô hết.
Thế là, Ôn Vân không nhân nhượng phản bác lại, lạnh lùng nói: “Con cũng chẳng hiểu nổi mình tạo cái nghiệp gì mà lại gặp phải người mẹ như mẹ.”
Du Lan Thanh đớ người ra.
Tức tới nỗi quên mất định nói cái gì.
Trình Lĩnh Mặc mặc lễ phục chỉnh tề, quý ông điển trai, đồ tây cao cấp đặt may đúng cỡ, ôm sát người, chẳng thừa chỗ nào. Cô vợ mới cưới bên cạnh anh ta lại càng yêu kiều xinh đẹp, hai người dựa vào nhau thân mật, giơ ly cảm ơn khách khứa, đúng là mùa xuân rạng rỡ.
Khi đến bàn Ôn Vân, Dư Linh cười quan tâm em gái, kề sát tai cô nói vài câu ân cần.
Bên cạnh là máy ảnh đi theo chụp, bắt lấy những góc đẹp, ánh sáng hoàn hảo nhất chiếu trên đỉnh đầu, góc đẹp nhất dùng để đăng bài lên trang nhất.
Ôn Vân lại chẳng làm sao, cô đã chẳng còn là cô gái chìm trong lưới tình ngày hôm qua nữa.
Trò lừa bịp gì đó, giả vờ giả vịt vừa nhìn là biết.
“Chị dâu.” Ôn Vân ngoan ngoãn nắm tay Dư Linh, đầu tựa vào vai cô ta, cởi mở để truyền thông chụp ảnh. Cô nghiêng mặt, thầm thì một câu vào tai Dư Linh.
Cả người Dư Linh cứng đờ, lớp trang điểm tinh tế như thể bỗng chốc phủ một lớp bụi u ám.
Quay chụp liên tục, lấy nét chuẩn xác.
Cười còn khó coi hơn cả khóc nhưng thể diện và hình tượng thân tình vẫn phải duy trì hài hoà.
Món ăn của nhà hàng năm sao đúng là không có gì để nói, Ôn Vân ăn uống vui vẻ, ung dung dự lễ.
Trình Lĩnh Mặc dán ánh mắt lên người cô bao nhiêu lần, cầu xin sự chú ý của cô.
Đương nhiên là Ôn Vân biết.
Nước cờ tình trong như đã mặt ngoài còn e này để trước mặt cô lúc trước chắc chắn sẽ là cách săn mồi có tác dụng cao nhất.
Nhưng bây giờ cô chỉ thấy kinh tởm.
Một người đàn ông đã đính hôn vẫn không kiêng nể gì mà thèm thuồng gạ gẫm em gái của mình.
Nghĩ theo góc độ khác, sự bỉ ổi trong nhân phẩm của Trình Lĩnh Mặc đúng là không đáng để ngưỡng mộ.
Buổi tối, Ôn Vân đang vẽ bản thiết kế trong phòng sách, cô chẳng hề bất ngờ khi nhận được cuộc gọi khởi binh vấn tội của Du Lan Thanh.
“Ôn Vân, có phải con bị điên rồi không hả!” Du Lan Thanh không thể tưởng tượng được, tức tới nỗi phải bấm huyệt nhân trung* mới sống tiếp được: “Sao con có thể nói lời lẽ bẩn thỉu mặt dày vô lễ như thế với Dư Linh!!”
*Huyệt nhân trung: huyệt nằm giữa của môi nối với sống mũi
Khi Ôn Vân làm việc, cô có thói quen đeo kính.
Không gọng, tròng kính rất mỏng, rất nhã nhặn.
Tay cô vẽ một đường rất vững, nét vẽ thẳng và lưu loát.
“Con nói cái gì?” Cô bình tĩnh xác nhận.
“Con nói, con nói…!” Du Lan Thanh im lặng, thật sự không thuật lại được.
Đúng là rất có sức tác động.
Ôn Vân đã nói rằng: “Chị dâu, chị đoán xem, khi anh trai làm tình với chị, nhìn mặt chị nhưng nghĩ tới ai nhỉ?”
Nhẹ nhàng, vô tội, chạm thẳng chỗ hiểm.
Không muốn nghe lời trách móc quá khích của Du Lan Thanh, Ôn Vân kết thúc cuộc gọi, vứt điện thoại sang một bên.
Cô thấy cả người nhẹ nhõm.
Cô đang làm từng bước một, thực hiện lời dặn Triệu Đông Duyên nói với cô.
Bản thân em phải vui vẻ, đây mới là chuyện quan trọng nhất trong đời.
Một ngày trước kỳ nghỉ Tết, Ôn Vân tới nghĩa trang thăm bố.
Nói với ông ấy về công việc, cuộc sống và cả Triệu Đông Duyên.
Cô nói rằng anh là một người đàn ông rất tốt, do mình có mắt như mù nên lỡ dở nhiều năm như thế. Cô còn nói tới gia đình của anh có một đống chuyện vặt vãnh hỗn độn khiến người ta bực bội.
“Bố ơi, bố nói xem con nên quyết định thế nào đây?” Ôn Vân ngồi một chỗ, bơ vơ mù mịt nhìn vào tấm ảnh của bố trên bia mộ: “Hình như anh ấy đã quyết định thay con rồi, nhưng con lại cực kỳ, cực kỳ không nỡ rời xa.”
Ông Ôn trên tấm ảnh hiền từ tuấn tú, hào hoa phong nhã.
Ôn Vân cứ nhìn mãi, từ từ yên lòng trong ánh mắt của bố.
“Bố ơi, dù con có quyết định thế nào bố đều sẽ ủng hộ con chứ?” Ôn Vân giơ tay ra, ngón tay chạm vào vị trí lông mày của tấm ảnh, bia mộ lạnh lẽo nhưng cô không thấy lạnh. Bốn bề gió lay, núi đồi bao quanh giống như một cái ôm im lìm của thiên nhiên.
Ôn Vân cúi đầu xuống, sụt sịt cái mũi, nghẹn ngào như một đứa trẻ tủi thân: “Con đã đi nhiều đường vòng như thế, con cũng không muốn đâu. Chẳng có ai cho con ý kiến, chẳng có ai kéo con dậy vào lúc quan trọng cả… Bố ơi, nếu bố còn sống thì tốt biết mấy.”
Không có tiếng đáp lại.
Nhưng đột nhiên cuộn lên một trận gió, giữa rừng cây vang lên một tràng tiếng chim, ánh nắng lốm đốm loang lổ lay động nhẹ theo gió… giống như nơi đâu cũng đang đáp lại.
Hôm sau, Ôn Vân mua vé đi Thái Lan.
Cô chán ngấy cảnh tượng tụ họp vờ vĩnh của gia đình nhà họ Trình rồi, mặc kệ lời dò hỏi của bố Trình Lĩnh Mặc, mặc kệ Du Lan Thanh điên cuồng giữ cô lại, cô một mình bất chấp tất cả bắt đầu chuyến du xuân của mình.
Khí hậu Chiang Mai vào lúc này rất dễ chịu, khách sạn sân vườn trong lành yên tĩnh.
Ngày nào cô cũng sẽ lái xe đạp điện ra ngoài đi dạo, rồi tới chùa Phật Nằm thả đèn hoa đăng cầu khấn vào đêm giao thừa.
Ôn Vân chụp rất nhiều ảnh đẹp, mặc trang phục đặc sắc của địa phương, rồi còn tập yoga dưới ánh bình minh, đạp xe trong ánh nắng chiều. Cô còn chỉnh rất nhiều vlog, chia sẻ nồng nhiệt không hạn chế trong vòng bạn bè.
Tất cả mọi người đều thấy được.
Người đẹp cảnh đẹp nhận được muôn lời khen ngợi tốt đẹp, tâm trạng của Ôn Vân nhanh chóng vui lên.
Hoá ra được làm chính mình là một chuyện đơn giản và vui vẻ như thế.
Ngày nào Bạch Nhuế cũng gửi tin nhắn nói chuyện với cô: “Uầy!! Cô còn biết yoga à?”
Ôn Vân: “Tôi có giấy chứng nhận yoga đó, lần sau tôi dạy chị [ngầu] [đốt pháo]”
Bạch Nhuế: “Cô định bao giờ về?”
Ôn Vân: “Tôi vẫn còn mười lăm ngày nghỉ phép năm, ở đây rất tốt, để xem đã.”
Bạch Nhuế: “Mì bò bí mật của bà chủ Bạch đang vẫy gọi cô đó.”
Ôn Vân: “Uầy!”
Cảnh đẹp cô đăng liên tiếp cả tuần, trong số người like mỗi ngày chỉ có duy nhất không có Triệu Đông Duyên.
Ừ, chẳng có lấy một lần.
Mùng năm Tết, Ôn Vân đã mua vài bộ đồ lót cho Bạch Nhuế, chụp đồ gửi cho cô ấy xem.
Bạch Nhuế đang bận rộn, rửa tay xong mới xem kỹ, cô ấy che điện thoại lại theo bản năng rồi quan sát xung quanh xem có ai không như kẻ trộm.
“Tôi ngất luôn!” Bạch Nhuế gõ chữ trả lời: “Cái cô mua mà được gọi là đồ lót à? Cái này rõ ràng, rõ ràng… chỉ còn lại hai mảnh thôi, còn chẳng có đệm lót nữa được chưa!”
“Cái này thì có gì đâu, bên này đều mặc thế này hết với lại sẽ không quá lộ đâu.” Ôn Vân an ủi: “Tin tôi đi, hiệu quả cả người cực đỉnh.”
“Đợi đã, sao cô biết cực đỉnh?” Bạch Nhuế nhanh nhạy nhận ra vấn đề: “Cô mặc rồi à?”
“Ừm, tôi cũng mua một bộ, thích quá mà.”
Qua một lúc, Ôn Vân chậm rãi gửi câu thứ hai:
“Không chỉ mua mà còn mặc rồi. Không chỉ mặc mà còn chụp một bộ ảnh rồi.”
Wechat vang “ting ting” liên tục.
Điện thoại bị lấp đầy bởi ảnh chụp.
Bạch Nhuế: “Thế thế thế này…lộ!! lắm!! đó!!”
Ôn Vân: “Chỉ lộ thôi à?”
Bạch Nhuế nói thẳng: “Đúng là rất đẹp, một đứa con gái như tôi nhìn xong cũng có suy nghĩ đó.”
Con gái mặc bikini là liều lĩnh nhất, vẻ đẹp của cơ thể hoàn mỹ, đường cong xinh xắn, nụ cười nở nơi khoé miệng là cảnh đẹp dễ chịu nhất thành phố Chiang Mai, là vì tinh tú và ánh trăng quý giá nhất trên đời.
Ôn Vân là kiểu cô gái eo thon nhưng lại có ngực, bình thường vì thói quen làm việc nên luôn mặc kiểu rộng rãi đơn giản nhất.
Cô gái xinh đẹp sống động thế này thực sự rất đẹp.
Bạch Nhuế: “Đợi đã, không phải là cô sẽ đăng mấy tấm này lên vòng bạn bè đấy chứ?”
Ôn Vân: “Tôi không đẹp à?”
Bạch Nhuế: “Đẹp.”
Ôn Vân: “Nếu như đẹp thì có lý do gì không đăng được?”
Bạch Nhuế: “…Hình như rất có lý do đấy.”
Ôn Vân không đáp lại nữa.
Cô quay lại bộ sưu tập, bình chân như vại chọn bố cục chín ảnh.
Vẫn chưa chọn ảnh xong.
Tin nhắn của người nào đó đúng lúc nảy ra.
Triệu Đông Duyên: “Bộ ảnh đó có thể đừng đăng được không?”
Chưa tới một giây, tin nhắn hiển thị đã bị thu hồi.
Rất nhanh sau đó, tin nhắn mới sửa lại nhảy lên màn hình.
Triệu Đông Duyên: “Bộ ảnh này em không được đăng.”
Trong lòng Ôn Vân cuồn cuộn lên bọt sóng vui sướng.
Ai bảo anh không like cho em.
Tiệc đính hôn của Trình Lĩnh Mặc và Dư Linh chật kín khách khứa bạn bè, thanh thế lẫy lừng.
Du Lan Thanh sợ Ôn Vân không tới tiệc gia tộc quan trọng thế này sẽ làm chồng không vui, thế nên khi Ôn Vân xuất hiện, tảng đá nặng trong lòng bà ta rơi xuống. Điều càng khiến bà ta nhẹ nhõm hơn là Ôn Vân tới một mình.
Du Lan Thanh tích cực khoe khoang trang sức hôm nay của mình, món trang sức này có được qua buổi bán đấu giá ở Italy vào tháng trước.
Bà ta còn trách móc hôm nay Ôn Vân mặc nhạt nhoà quá, áo khoác trắng của cô như chiếc áo học sinh tầm thường.
Tới chỗ không người, bà ta mới hỏi: “Cái cậu Lý Đông Duyên kia đâu?”
Ôn Vân mất kiên nhẫn, quay mặt đi rồi lại quay lại, nghiêm túc nói: “Anh ấy họ Triệu, tên là Triệu Đông Duyên!”
“Họ Triệu thì họ Triệu, con to tiếng thế làm gì?” Du Lan Thanh sợ bị người ta nghe thấy.
“Mẹ mà còn bất lịch sự thế này với anh ấy nữa thì con sẽ lên sân khấu cầm mic nói với tất cả mọi người đấy.”
“Được rồi, được rồi, nhớ là được chứ gì.” Du Lan Thanh nén giận: “Đúng là chả hiểu nổi mẹ đã tạo cái nghiệp gì mà lại sinh ra đứa nổi loạn như con.”
Ôn Vân nhớ lại những gì Triệu Đông Duyên nói với cô.
Đón Tết vui vẻ, vui vẻ là quan trọng nhất.
Đúng vậy, không ai có thể chọc giận cô hết.
Thế là, Ôn Vân không nhân nhượng phản bác lại, lạnh lùng nói: “Con cũng chẳng hiểu nổi mình tạo cái nghiệp gì mà lại gặp phải người mẹ như mẹ.”
Du Lan Thanh đớ người ra.
Tức tới nỗi quên mất định nói cái gì.
Trình Lĩnh Mặc mặc lễ phục chỉnh tề, quý ông điển trai, đồ tây cao cấp đặt may đúng cỡ, ôm sát người, chẳng thừa chỗ nào. Cô vợ mới cưới bên cạnh anh ta lại càng yêu kiều xinh đẹp, hai người dựa vào nhau thân mật, giơ ly cảm ơn khách khứa, đúng là mùa xuân rạng rỡ.
Khi đến bàn Ôn Vân, Dư Linh cười quan tâm em gái, kề sát tai cô nói vài câu ân cần.
Bên cạnh là máy ảnh đi theo chụp, bắt lấy những góc đẹp, ánh sáng hoàn hảo nhất chiếu trên đỉnh đầu, góc đẹp nhất dùng để đăng bài lên trang nhất.
Ôn Vân lại chẳng làm sao, cô đã chẳng còn là cô gái chìm trong lưới tình ngày hôm qua nữa.
Trò lừa bịp gì đó, giả vờ giả vịt vừa nhìn là biết.
“Chị dâu.” Ôn Vân ngoan ngoãn nắm tay Dư Linh, đầu tựa vào vai cô ta, cởi mở để truyền thông chụp ảnh. Cô nghiêng mặt, thầm thì một câu vào tai Dư Linh.
Cả người Dư Linh cứng đờ, lớp trang điểm tinh tế như thể bỗng chốc phủ một lớp bụi u ám.
Quay chụp liên tục, lấy nét chuẩn xác.
Cười còn khó coi hơn cả khóc nhưng thể diện và hình tượng thân tình vẫn phải duy trì hài hoà.
Món ăn của nhà hàng năm sao đúng là không có gì để nói, Ôn Vân ăn uống vui vẻ, ung dung dự lễ.
Trình Lĩnh Mặc dán ánh mắt lên người cô bao nhiêu lần, cầu xin sự chú ý của cô.
Đương nhiên là Ôn Vân biết.
Nước cờ tình trong như đã mặt ngoài còn e này để trước mặt cô lúc trước chắc chắn sẽ là cách săn mồi có tác dụng cao nhất.
Nhưng bây giờ cô chỉ thấy kinh tởm.
Một người đàn ông đã đính hôn vẫn không kiêng nể gì mà thèm thuồng gạ gẫm em gái của mình.
Nghĩ theo góc độ khác, sự bỉ ổi trong nhân phẩm của Trình Lĩnh Mặc đúng là không đáng để ngưỡng mộ.
Buổi tối, Ôn Vân đang vẽ bản thiết kế trong phòng sách, cô chẳng hề bất ngờ khi nhận được cuộc gọi khởi binh vấn tội của Du Lan Thanh.
“Ôn Vân, có phải con bị điên rồi không hả!” Du Lan Thanh không thể tưởng tượng được, tức tới nỗi phải bấm huyệt nhân trung* mới sống tiếp được: “Sao con có thể nói lời lẽ bẩn thỉu mặt dày vô lễ như thế với Dư Linh!!”
*Huyệt nhân trung: huyệt nằm giữa của môi nối với sống mũi
Khi Ôn Vân làm việc, cô có thói quen đeo kính.
Không gọng, tròng kính rất mỏng, rất nhã nhặn.
Tay cô vẽ một đường rất vững, nét vẽ thẳng và lưu loát.
“Con nói cái gì?” Cô bình tĩnh xác nhận.
“Con nói, con nói…!” Du Lan Thanh im lặng, thật sự không thuật lại được.
Đúng là rất có sức tác động.
Ôn Vân đã nói rằng: “Chị dâu, chị đoán xem, khi anh trai làm tình với chị, nhìn mặt chị nhưng nghĩ tới ai nhỉ?”
Nhẹ nhàng, vô tội, chạm thẳng chỗ hiểm.
Không muốn nghe lời trách móc quá khích của Du Lan Thanh, Ôn Vân kết thúc cuộc gọi, vứt điện thoại sang một bên.
Cô thấy cả người nhẹ nhõm.
Cô đang làm từng bước một, thực hiện lời dặn Triệu Đông Duyên nói với cô.
Bản thân em phải vui vẻ, đây mới là chuyện quan trọng nhất trong đời.
Một ngày trước kỳ nghỉ Tết, Ôn Vân tới nghĩa trang thăm bố.
Nói với ông ấy về công việc, cuộc sống và cả Triệu Đông Duyên.
Cô nói rằng anh là một người đàn ông rất tốt, do mình có mắt như mù nên lỡ dở nhiều năm như thế. Cô còn nói tới gia đình của anh có một đống chuyện vặt vãnh hỗn độn khiến người ta bực bội.
“Bố ơi, bố nói xem con nên quyết định thế nào đây?” Ôn Vân ngồi một chỗ, bơ vơ mù mịt nhìn vào tấm ảnh của bố trên bia mộ: “Hình như anh ấy đã quyết định thay con rồi, nhưng con lại cực kỳ, cực kỳ không nỡ rời xa.”
Ông Ôn trên tấm ảnh hiền từ tuấn tú, hào hoa phong nhã.
Ôn Vân cứ nhìn mãi, từ từ yên lòng trong ánh mắt của bố.
“Bố ơi, dù con có quyết định thế nào bố đều sẽ ủng hộ con chứ?” Ôn Vân giơ tay ra, ngón tay chạm vào vị trí lông mày của tấm ảnh, bia mộ lạnh lẽo nhưng cô không thấy lạnh. Bốn bề gió lay, núi đồi bao quanh giống như một cái ôm im lìm của thiên nhiên.
Ôn Vân cúi đầu xuống, sụt sịt cái mũi, nghẹn ngào như một đứa trẻ tủi thân: “Con đã đi nhiều đường vòng như thế, con cũng không muốn đâu. Chẳng có ai cho con ý kiến, chẳng có ai kéo con dậy vào lúc quan trọng cả… Bố ơi, nếu bố còn sống thì tốt biết mấy.”
Không có tiếng đáp lại.
Nhưng đột nhiên cuộn lên một trận gió, giữa rừng cây vang lên một tràng tiếng chim, ánh nắng lốm đốm loang lổ lay động nhẹ theo gió… giống như nơi đâu cũng đang đáp lại.
Hôm sau, Ôn Vân mua vé đi Thái Lan.
Cô chán ngấy cảnh tượng tụ họp vờ vĩnh của gia đình nhà họ Trình rồi, mặc kệ lời dò hỏi của bố Trình Lĩnh Mặc, mặc kệ Du Lan Thanh điên cuồng giữ cô lại, cô một mình bất chấp tất cả bắt đầu chuyến du xuân của mình.
Khí hậu Chiang Mai vào lúc này rất dễ chịu, khách sạn sân vườn trong lành yên tĩnh.
Ngày nào cô cũng sẽ lái xe đạp điện ra ngoài đi dạo, rồi tới chùa Phật Nằm thả đèn hoa đăng cầu khấn vào đêm giao thừa.
Ôn Vân chụp rất nhiều ảnh đẹp, mặc trang phục đặc sắc của địa phương, rồi còn tập yoga dưới ánh bình minh, đạp xe trong ánh nắng chiều. Cô còn chỉnh rất nhiều vlog, chia sẻ nồng nhiệt không hạn chế trong vòng bạn bè.
Tất cả mọi người đều thấy được.
Người đẹp cảnh đẹp nhận được muôn lời khen ngợi tốt đẹp, tâm trạng của Ôn Vân nhanh chóng vui lên.
Hoá ra được làm chính mình là một chuyện đơn giản và vui vẻ như thế.
Ngày nào Bạch Nhuế cũng gửi tin nhắn nói chuyện với cô: “Uầy!! Cô còn biết yoga à?”
Ôn Vân: “Tôi có giấy chứng nhận yoga đó, lần sau tôi dạy chị [ngầu] [đốt pháo]”
Bạch Nhuế: “Cô định bao giờ về?”
Ôn Vân: “Tôi vẫn còn mười lăm ngày nghỉ phép năm, ở đây rất tốt, để xem đã.”
Bạch Nhuế: “Mì bò bí mật của bà chủ Bạch đang vẫy gọi cô đó.”
Ôn Vân: “Uầy!”
Cảnh đẹp cô đăng liên tiếp cả tuần, trong số người like mỗi ngày chỉ có duy nhất không có Triệu Đông Duyên.
Ừ, chẳng có lấy một lần.
Mùng năm Tết, Ôn Vân đã mua vài bộ đồ lót cho Bạch Nhuế, chụp đồ gửi cho cô ấy xem.
Bạch Nhuế đang bận rộn, rửa tay xong mới xem kỹ, cô ấy che điện thoại lại theo bản năng rồi quan sát xung quanh xem có ai không như kẻ trộm.
“Tôi ngất luôn!” Bạch Nhuế gõ chữ trả lời: “Cái cô mua mà được gọi là đồ lót à? Cái này rõ ràng, rõ ràng… chỉ còn lại hai mảnh thôi, còn chẳng có đệm lót nữa được chưa!”
“Cái này thì có gì đâu, bên này đều mặc thế này hết với lại sẽ không quá lộ đâu.” Ôn Vân an ủi: “Tin tôi đi, hiệu quả cả người cực đỉnh.”
“Đợi đã, sao cô biết cực đỉnh?” Bạch Nhuế nhanh nhạy nhận ra vấn đề: “Cô mặc rồi à?”
“Ừm, tôi cũng mua một bộ, thích quá mà.”
Qua một lúc, Ôn Vân chậm rãi gửi câu thứ hai:
“Không chỉ mua mà còn mặc rồi. Không chỉ mặc mà còn chụp một bộ ảnh rồi.”
Wechat vang “ting ting” liên tục.
Điện thoại bị lấp đầy bởi ảnh chụp.
Bạch Nhuế: “Thế thế thế này…lộ!! lắm!! đó!!”
Ôn Vân: “Chỉ lộ thôi à?”
Bạch Nhuế nói thẳng: “Đúng là rất đẹp, một đứa con gái như tôi nhìn xong cũng có suy nghĩ đó.”
Con gái mặc bikini là liều lĩnh nhất, vẻ đẹp của cơ thể hoàn mỹ, đường cong xinh xắn, nụ cười nở nơi khoé miệng là cảnh đẹp dễ chịu nhất thành phố Chiang Mai, là vì tinh tú và ánh trăng quý giá nhất trên đời.
Ôn Vân là kiểu cô gái eo thon nhưng lại có ngực, bình thường vì thói quen làm việc nên luôn mặc kiểu rộng rãi đơn giản nhất.
Cô gái xinh đẹp sống động thế này thực sự rất đẹp.
Bạch Nhuế: “Đợi đã, không phải là cô sẽ đăng mấy tấm này lên vòng bạn bè đấy chứ?”
Ôn Vân: “Tôi không đẹp à?”
Bạch Nhuế: “Đẹp.”
Ôn Vân: “Nếu như đẹp thì có lý do gì không đăng được?”
Bạch Nhuế: “…Hình như rất có lý do đấy.”
Ôn Vân không đáp lại nữa.
Cô quay lại bộ sưu tập, bình chân như vại chọn bố cục chín ảnh.
Vẫn chưa chọn ảnh xong.
Tin nhắn của người nào đó đúng lúc nảy ra.
Triệu Đông Duyên: “Bộ ảnh đó có thể đừng đăng được không?”
Chưa tới một giây, tin nhắn hiển thị đã bị thu hồi.
Rất nhanh sau đó, tin nhắn mới sửa lại nhảy lên màn hình.
Triệu Đông Duyên: “Bộ ảnh này em không được đăng.”
Trong lòng Ôn Vân cuồn cuộn lên bọt sóng vui sướng.
Ai bảo anh không like cho em.