-
Phần 1
1.
"Gi.ế.t!"
Chiêu Hòa năm thứ 24, vương triều Đại Tuyên kéo dài 300 năm, hưng thịnh một thời đã sụp đổ.
Tiếng gi.ế.t chóc bên ngoài cung điện Quảng Lương truyền đến, cung điện tầng tầng lớp lớp đã hóa thành địa ngục của trần gian trong một ngày bức cung [*]. Trên đường đánh gi.ết từ vùng Bắc Cực đến đây, tấm áo giáp sát màu mực đã nhiễm gió sương của nhiều ngày bôn ba.
[*] Bức cung: đại thần cưỡng ép hoàng đế phải thoái vị.
"3 năm rồi, cuối cùng ta vẫn quay trở lại."
Nạp Lan Trường Quân dừng chân, nhìn cung điện lạnh lẽo phía xa xăm, giọng nói mang theo nỗi u uất chua xót xen lẫn với niềm da diết, day dứt.
"Những cung điện khác đều bị đánh hạ rồi ạ, chỉ còn mỗi cung Quảng Lương, mà người trông giữ cung Quảng Lương lại là vị đó ..." - Tâm phúc Lý Thành lo lắng nhìn Nạp Lan Trường Quân.
Vị đó là ai? Đương nhiên Nạp Lan Trường Quân biết rồi. Vị đó chính là trưởng công chúa nắm quyền của vương triều Đại Tuyên - Phượng Khanh Ngữ. Nhắc đến vị trưởng công chúa kia, có thể nói là thủ đoạt gi.ế.t-phạt rất quyết đoán nên đã kéo dài được vận nước của vương triều Đại Tuyên này thêm 10 năm.
"Ngươi đi bẩm báo với chủ thượng, một mình ta đi gặp Phương Khanh Ngữ."
Giây tiếp theo, hắn liền đẩy cửa cung điện ra.
Cửa cung từ từ mở ra.
Cung điện to lớn dài và rộng mấy chục trượng sáng rực rỡ, tấm thảm trải dài vô cùng. Nữ tử mặc bộ quần áo xa hoa kia nghiêng người dựa vào tấm bình phong "phượng hoàng bay về trời" khổng lồ. Bàn tay trắng nõn nâng bình rượu, đang từ từ rót rượu.
Ánh nến nghiêng nghiêng chiếu vào khuôn mặt của nàng, xinh đẹp đến chói cả mắt. Hàng lông mày đen và mỏng. Trong đôi mắt của nàng như phủ một làn sương mù của Giang Nam, mơ màng, xinh đẹp, khiến người ta không thể nhìn thấu.
"Trường Quân, chàng quay về rồi."
Lúc nàng chào hỏi hắn, giọng đều vẫn trịch thượng như xưa, giống như nàng vẫn là vị trưởng công chúa nắm quyền, cao quý nhất của vương triều Đại Tuyên kia không thay đổi.
"Phượng Khanh Ngữ, không cho phép ngươi gọi ta như vậy!"
Dưới ánh nến lay động, Nạp Lan Trường Quân bỗng nhiên không kiềm chế được mà rút k.iế.m, chĩa k.iế.m về phía nữ tử đang ngồi giữa đại điện.
Phượng Khanh Ngữ thản nhiên liếc nhìn Nạp Lan Trường Quân một cái, đột nhiên cười, như mang theo niềm châm chọc mỉa mai vô tận nói:
"Trường Quân, chàng vẫn không kiềm chế được cái tình nóng nảy. Chung quy vẫn ... khó mà làm nên trò trống gì."
"Nạp Lan Trường Quân bây giờ có thể quyết định sống chế.t của ngươi."
Nạp Lan Trường Quân lạnh lùng cười: "Ngươi nghĩ ta vẫn là tên nô tài thấp hèn dưới quyền trưởng công chúa trước đây sao?"
Nghe được lời này, Phượng Khanh Ngữ cau mày không nói gì, nàng nhìn về phía Nạp Lan Trường Quân, trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo: "Cho dù có bại trận, cho dù có mất nước, chỉ cần ngọc tỷ chuyển giao đất nước đang nằm trong tay bổn cung thì những kẻ như ngươi, chung quy vẫn chỉ là loạn thần tặc tử [*]."
[*] loạn thần tặc tử: bầy tôi làm loạn, con làm giặc, chỉ những kẻ vi phạm kỉ cương, đạo đức phong kiến nói chung.
2.
Ban đêm, Thu Hữu Xuân khoác một chiếc áo lông lớn màu vàng nhạt, đi một mình vào phủ đại tướng mới xây của Nạp Lan Trường Quân. Vừa nhìn thấy Nạp Lan Trường Quân, nàng liền nở nụ cười trên gương mặt, vui sướng như một chú chim hoàng anh nhanh trí, nhào vào lòng Nạp Lan Trường Quân.
"Nàng làm sao vậy?" Nạp Lan Trường Quân giật mình nhìn Thu Hữu Xuân, vội đứng dậy sai người hầu đi nấu một bình rượu nóng, làm ấm tay cho Thu Hữu Xuân.
Nhìn Nạp Lan Trường Quân chu đáo và quan tâm mình như vậy, sự lo lắng trong lòng Thu Hữu Xuân mới ổn định một chút. Nàng vòng eo ôm lấy Nạp Lan Trường Quân, ngẩng đầu lãm nũng nói: "Trường Quân ca ca, chàng đã đi gặp Phượng Khanh Ngữ ... ta sợ ..."
Tâm tư của nữ nhân thật là phức tạp.
Nghe vậy Nạp Lan Trường Quân gượng cười ôm Thu Hữu Xuân vào lòng, vỗ lưng Thu Hữu Xuân trấn an, nói:
"Ta gặp nàng ta chẳng qua là vì ngọc tỷ truyền quốc thôi. Hơn nữa ... ta với nàng ta đã là kẻ thù từ lâu rồi ..."
”Nhưng ta vẫn sợ ... thủ đoạn của nữ nhân đó giỏi như vậy ..."
Thu Hữu Xuân cố gắng muốn nhìn ra manh mối gì đó trong mắt Nạp Lan Trường Quân.
"Thật ra, có gì mà phải sợ chứ?” Nạp Lan Trường Quân khổ sở cười một tiếng.
Thu gia phát binh tạo phản. Không lâu nữa, cha ruột của Thu Hữu Xuân là Thu Hách Chử sẽ đăng cơ. Đến lúc đó, Thu Hữu Xuân sẽ là trưởng công chúa có địa vị cao quý nhất của vương triều mới, nhận vô vàn sự sủng ái, còn ... Phượng Khanh Ngữ, chung quy cũng chỉ là một ả công chúa mất nước mà thôi.
"Trường Quân ca ca, đợi phụ hoàng đăng cơ, ta sẽ gả cho chàng. Đến lúc đó, chàng sẽ là người có quyền lực trải rộng ... thậm chí ngôi vị hoàng đế kia cũng sẽ là ... của ... chàng..."
Thu Hữu Xuân nói lời dụ dỗ bên tai của Nạp Lan Trường Quân như thể vẫn còn chê thân phận trưởng công chúa của mình chưa đủ vậy.
Biến cố bất ngờ xảy ra vào giữa trưa ngày hôm sau. Hai người Nạp Lan Trường Quân và Thu Hữu Xuân cùng đi bái kiến tân đế, muốn xin một tờ thánh chỉ ban hôn cho hai người.
Nhưng khi quan nội thị [*] đẩy cửa lớn và nặng của cung Quảng Lương ra, Nạp Lan Trường Quân liếc mắt cái đã thấy Phượng Khanh Ngữ đang nâng ly rượu, trò chuyện vui vẻ với tân đế rồi.
[*] ý chỉ người hầu hạ trong cung vua.
"Bệ hạ đúng là thích nói đùa."
Cũng không biết tân đế đã nói những chuyện kỳ lạ, khó tin gì cho Phượng Khanh Ngữ nghe mà Phượng Khanh Ngữ lại bị trêu chọc, lấy tay che miệng cười, nụ cười đó, đã nhiễm hết nét phong lưu ngày xuân rồi.
"Trẫm chinh chiến nhiều năm, cũng từng gặp vô số mỹ nhân rồi. Nhưng người vừa xinh đẹp vừa thông minh như trưởng công chúa, quả thật thế gian rất hiếm có."
Trong con mắt của tân đế lóe lên sự kinh ngạc đối với Phượng Khanh Ngữ.
Đây ... là tình huống gì vậy? Nạp Lan Trường Quân và Thu Hữu Xuân liếc nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong con mắt của đối phương.
Một công chúa mất nước, một hoàng đế của triều đại mới, thế mà lại nói chuyện vui vẻ với nhau.
Công chúa điện hạ, bất kể người muốn nói gì thì vẫn nên để sau này rồi hẵng nói ..."
Phượng Khanh Ngữ nhếch miệng, mang theo vài phần mỉa mai do tình thế bắt buộc, nói:
"Bởi chuyện cấp bách bây giờ ... là đại hôn của bổn cung và tân đế."
Dứt lời, Phượng Khanh Ngữ bỗng nhẹ nhàng hạ ánh mắt xuống, dừng lại trên người Nạp Lan Trường Quân, nói: "Phượng bào của tân hoàng hậu, giao cho tướng quân Nạp Lan một tay giám sát nhé."
3.
Sau khi ra khỏi điện Quảng Lương, Thu Hữu Xuân giậm chân, nghiến răng nói: "Phượng Khanh Ngữ, đồ yêu nữ mê hoặc lòng người này ... rốt cuộc ả ta đã hạ bùa mê thuốc lú gì với phụ hoàng vậy?"
Bậc đá bằng ngọc trắng trải dài đến cửa cung điện rộng lớn. So với Thu Hữu Xuân đang nổi trận lôi đình thì Nạp Lan Trường Quân lại giống như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn cái bậc thềm này ở dưới chân.
Mặc dù tân đế đã chiếm được hoàng thành, nhưng chỉ cần một ngày chưa lấy được ngọc tỷ truyền quốc thì ngôi vị hoàng đế này vẫn là bất hợp pháp. Mà Phượng Khanh Ngữ đúng là một con người thông minh. Nàng ta tự nguyện dâng ngọc tỷ bằng hai tay, cái giả phải trả chính là trở thành hoàng hậu của vương triều mới. Từ đó, hai người đồng tâm nhất trí, triều đại mới vẫn có một nửa là của Đại Tuyên như xưa.
Được! Được lắm! Cho dù rơi vào đường cùng nhưng vẫn bất ngờ tìm được con đường rộng thênh thang cho mình. Đây ... đúng thật là tác phong của Phượng Khanh Ngữ mà hắn biết.
Thấm thoát đã ra khỏi cửa cung rồi, Nạp Lan Trường Quân bỗng dừng chân, ngơ ngác quay đầu lại nhìn bậc đá bằng ngọc trắng kia. Ánh mặt trời chói mắt như vậy, suýt chút nữa làm hắn chói không mở được mắt. Trong thoáng chốc, Nạp Lan Trường Quân nhớ lại lần đầu tiên hắn và Phượng Khanh Ngữ gặp nhau.
Ngày hôm đó, ánh nắng của mùa xuân sáng rực, Phượng Khanh Ngữ 14 tuổi cao quý không thể với tới được. Nàng mặc một bộ phượng bào màu đỏ tươi, vẻ mặt lạnh như băng nhưng kiêu ngạo, đứng trên bậc đá bằng ngọc trắng cao cao, chỉ đầu ngón tay về phía người nằm trên mặt đất, nói:
"Hắn ... là của ta rồi."
Chàng thiếu niên 15 tuổi, quần áo dính đầy bẩn và bùn đất, mặc cảm và nhát gan. Hắn rụt rè ngẩng đầu, vừa nhìn đã muốn khắc ghi nàng thiếu nữ như tiên giáng trần kia vào trong lòng.
Đến bây giờ, chớp mắt đã vạn năm [*].
[*] Ý là chỉ vì một ánh mắt mà ta có thể say, ghi nhớ đến vạn năm.
Ngày hôm sau, trong cung Phượng Khanh truyền đến tiếng trách mắng của nàng.
"Màu sắc, hoa văn như thế này mà cũng xứng cho bổn cung mặc à!"
"Màu sắc quá đơn giản! Đổi cho bổn cung!"
Lần này Thượng Y Cục dâng tổng cộng 3 bộ phượng bào. Phượng Khanh Ngữ đứng dậy, móng tay màu đỏ tươi sờ từng bộ phượng bào một, giây phút trước đó mặt còn mỉm cười mà giây phút sau đã xé nát tất cả trang phục hoàng hậu mới mà mặt vẫn không đổi sắc.
Các cung nhân cũng đau khổ trong lòng, đã sớm nghe nói trưởng công chúa của triều đại trước là người tính khí thất thường. Việc khổ sở này rơi trúng vào đầu mình, nội tâm thật sự vô cùng sợ hãi, liền quỳ hết xuống đất ngay lập tức.
Nạp Lan Trường Quân đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, trong lòng hắn biết, Phượng Khanh Ngữ chỉ là mượn chuyện này để nói thôi. Người giám sát Thượng Y Cục lần này chính là hắn. Bề ngoài thì Phượng Khanh Ngữ mắng đám cung nhân này, chứ thật ra là đang trách cứ hắn thì đúng hơn.
"Các ngươi lui hết xuống đi." Nạp Lan Trường Quân khua tay, các cung nhân như thể đạt được ân xá mà lui xuống.
Lúc này trong điện chỉ còn lại hai người, Phượng Khanh Ngữ đang ở cùng Nạp Lan Trường Quân, hai bên giương mắt nhìn nhau nhưng không nói gì, cả hai người đều rơi vào im lặng.
"Muốn ăn kẹo không?"
Một lúc sau, Nạp Lan Trường Quân vươn bàn tay ra, lặng lẽ đặt một viên kẹo nho nhỏ vào giữa lòng bàn tay rộng lớn.
4.
"Ăn kẹo không? Ăn kẹo chứ?"
Phượng Khanh Ngữ năm 15 tuổi.
Từ nhỏ nàng đã là một người hay đau ốm, thuốc thang suốt ngày rồi. Cuộc đời này của nàng, sinh ra đã là người tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng. Năm 4 tuổi mới mở miệng nói chuyện, chỉ là cái miệng này nổi danh khắp thiên hạ, sáng tác 100 bài Thiên Tự Văn (*), 7 tuổi đã bắt đầu dự thính triều chính, chấn động thiên hạ.
(*) Thiên Tự Văn (bản văn đúng một ngàn chữ, một ngàn từ vựng): có câu văn tự nhiên như lời nói, dễ đọc dễ nhớ, là cuốn sách vỡ lòng dành cho trẻ con.
Mà đồng thời cũng đổi lại cơ thể ốm yếu bệnh tật.
Hôm ấy, sau khi thái y rời đi, Phượng Khanh Ngữ 14 tuổi nhìn bát thuốc đen kịt mà nổi cáu. Đau ốm quanh năm nên tính tình của nàng càng trở lên quái gở. Nạp Lan Trường Quân 15 tuổi liền run rẩy lấy một viên kẹo bẩn từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Phượng khanh Ngữ.
"Công chúa điện hạ ăn kẹo không? Ăn một viên thì sẽ không đắng như vậy nữa đâu."
Phượng Khanh Ngữ 14 tuổi nhìn Nạp Lan Trường Quân với ánh mắt kỳ lạ rất lâu rồi cầm lấy viên kẹo cho vào miệng, nhai thật kỹ cho đến khi vị ngọt dần dần tan vào trong miệng, trong tim.
"Mẹ thần nói ăn một viên kẹo thì sẽ thấy không đắng nữa."
Nạp Lan Trường Quân ngồi bên giường, chống tay vào má nhìn Phượng Khanh Ngữ 14 tuổi có nước da trắng ngần cắn viên kẹo, nhếch mép cười như một tên ngốc.
"Ngươi cười gì vậy?"
Phượng Khanh Ngữ quay đâu, nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Trường Quân rất dữ tợn.
"Hi hi, không có gì ạ. Thần chỉ đang nghĩ sao trên thế gian này lại có cô bé xinh gái như thế này chứ, ngay cả khi ăn kẹo cũng giống như tiên nữ vậy."
Nạp Lan Trường Quân 15 tuổi chống tay vào má, cười ngớ ngẩn.
Đoạn ký ức này bao trùm trong cung của Phượng Khanh Ngữ, khiến hai người rơi vào im lặng một cách kỳ lạ. Rất nhanh sau đó, Phượng Khanh Ngữ mở miệng nói trước:
"Bao nhiêu năm trôi qua như vậy ... cái thói quen cất kẹo trong túi của chàng ... vẫn không thay đổi ..."
Nạp Lan Trường Quân nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong tay, sửng sốt vì hành động không phù hợp này liền nhanh chóng lấy lại viên kẹo.
"Đều là những thứ tầm thường, ngược lại còn khiến trưởng công chúa chê cười rồi."
Phượng Khanh Ngữ nhìn viên kẹo kia lại bị lấy về, trong mắt nàng lộ chút vẻ cô đơn hiếm thấy.
"Viên kẹo bổn cung từng ăn năm 14 tuổi là thứ ngọt ngào nhất trong cuộc đời này của bổn cung."
Nghe vậy, trái tim của Nạp Lan Trường Quân đập thình thịch. Hắn nhìn về phía Phượng Khanh Ngữ theo bản năng, bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt giống như làn sương mù kia của Phượng Khanh Ngữ lại sáng long lanh khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Đôi mắt ấy chưa từng để hắn nhìn thấu bao nhiêu năm qua.
"Ba năm phiêu bạt ở bên ngoài. Trường Quân, chàng sống có tốt không?"
Phượng Khanh Ngữ dịu dàng nhìn Nạp Lan Trường Quân.
Nạp Lan Trường Quân bỗng thấy sống mũi hơi cay cay.
Trong vô số những ngày ch.é.m gi.ết trên sa trường, trong chiến tranh loạn lạc nghìn cân treo sợi tóc, hắn bị chảy máu, bị thương nhưng vẫn nắm chặt viên kẹo nhỏ kia trong tay, cô đơn nằm trong đống xác chế.t, nhớ nhung về người ấy ở kinh thành.
Đồng hành với nhau 6 năm, từ Chiêu Hòa năm thứ 15 đến Chiêu Hòa năm thứ 21. Vào những xuân tốt tươi ấy, trong cảnh hoa lê rơi đầy đẹp thơ mộng, nàng cầm tay dạy cho hắn. Trong ánh mắt đung đưa duyên dáng, nàng dạy hắn viết từng nét chữ một, dạy hắn đọc sách binh pháp, dạy hắn lẽ phải bình định đất nước.
Khi hắn lấy thân mình chắn mũi tên cho nàng, nàng cũng từng ngồi bên cạnh hắn 3 ngày 3 đêm, khóc đến mức ốm nặng. Hắn cũng từng tự mình đa tình, cho rằng nàng đối xử với hắn ... không giống như những người khác.
Mãi cho đến Chiêu Hòa năm thứ 21, Nạp Lan Trường Quân 19 tuổi, Phượng Khanh Ngữ 18 tuổi. Trong buổi lễ thành niên năm đó, Phượng Khanh Ngữ tự tay ban thánh chỉ diệt cả gia tộc họ Nạp Lan, còn cả ý chỉ ... gi.ết hắn nữa.
Nghĩ đến đây, lòng dạ của Nạp Lan Trường Quân bỗng trở lên cứng rắn. Hắn nhẹ nhàng cười, biểu cảm lúc cười giống như tia sáng lạnh lẽo của con dao nhọn. Hắn nhìn chằm chằm vào Phượng Khanh Ngữ, tàn nhẫn nói:
"Trưởng công chúa nói đùa rồi, Kể từ buổi lễ thành niên năm 18 tuổi của trưởng công chúa, tên người hầu hèn hạ Nạp Lan Trường Quân của ngày xưa đã hoàn toàn ch.ết rồi.