Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi - Chương 96: Hồi Nam Cung (1)
Buổi trưa hôm nay, Nam Cung Dạ đặt ra yêu cầu muốn đưa nàng cùng Tiểu ra bên ngoài dạo phố. Lương Giai Mộc cũng không thể từ chối. Sau khi thay đổi y phục, nàng đưa Bảo Bảo xuống dưới lầu trọ dùng bữa trước.
Đến khi chọn được chỗ ngồi, đúng lúc thức ăn thơm ngon vừa được mang ra thì đã có cao nhân ngửi thấy mà tìm tới.
"Lương cô nương, thật trùng hợp lại gặp cô ở đây rồi."
Ngô Vân vẫn như trước rất tự nhiên ngồi xuống bàn, còn cho tiểu nhị chuẩn bị thêm một bộ chén đũa.
"Trùng hợp hay là ngươi âm thầm chờ sẵn ở đây còn chưa biết."
Ngô Vân không ngại gì cả, hắn tự mình thừa nhận.
"Đúng là cô nương rất hiểu tại hạ."
Lương Giai Mộc đành mặc kệ hắn, nàng thừa biết có đuổi thì hắn cũng sẽ mặt dày ở lại. Chi bằng cứ lơ hắn đi là được, một bữa cơm nàng cũng không nhỏ mọn tính toán với hắn. Chỉ có điều, tên này thật sự quá mức tám chuyện. Nghe hắn nói từ đông sang tây, lảy nhảy nhiều đến nỗi cả đầu nàng muốn nổ tung. Nàng từ chán ghét thành ra nể phục, đây quả nhiên là ám chiêu có một không hai. Ngồi không cũng có thể tự mình nói nhiều đến như vậy.
Khách nhân xung quanh vì thanh âm luyên thuyên không ngừng của hắn mà thu hút. Bọn họ không ngừng nhìn về phía chỗ nàng mà nhỏ giọng bàn luận sôi nổi.
"Nhìn đi, đôi phu thê bên kia thật rất xứng đôi. Lần đầu tiên nhìn thấy có người mỹ mạo song toàn đến như vậy."
"Đúng đó...ngươi nhìn đi, một nhà ba người thật hoàn mỹ."
"Vị công tử kia thật sự anh tuấn, mau nhìn nương tử bên cạnh hắn đúng thật là quá mức xinh đẹp."
"Hai người bọn họ có phải phu thê hay không?"
"Ngươi thật ngốc, nhìn tiểu hài tử bên cạnh liền biết."
"Thật xứng đôi, thật xứng đôi..."
"@$#[email protected]#"
"Hụ...Hụ..."
Bỗng nhiên phía trên cầu than gỗ phát ra tiếng hắng giọng rõ to, thanh âm vang dội làm cho toàn bộ tiếng bàn luận kia trở nên im bặt. Nam Cung Dạ vừa rồi còn bận thay đổi xiêm y nên chưa xuống tới, vừa đúng lúc lại nghe thấy những lời chướng tai kia. Nam Cung Dạ đưa ánh mắt chán ghét nhìn bọn họ, mà giờ đây mọi ánh nhìn đều tập trung về phía hắn.
Nam Cung Dạ chậm rãi bước xuống. Cả người đều toát lên khí chất vương giả bất phàm. Hắn hôm nay đã lấy lại hết toàn bộ khí chất cao ngạo của trước đây. Đầu tóc gọn gàng vấn kim quang bạc cố định bằng trâm bạch hạt. Thân người cao lớn cân xứng, hắn vẫn giống như trước vận tử y đơn sắc đẹp mắt. Mỹ mạo cũng đã được chỉnh trang lại một cách hoàn hảo, để lộ gương mặt đẹp như tranh vẽ. Ngũ quan tinh xảo đến không tìm ra khuyết điểm, tất nhiên râu trên cằm cũng đã được loại bỏ, từ một đại thúc trở lại thành nam tử trẻ tuổi anh tuấn. Và không cần phải nói, tất cả người có mặt tại đây đều bị quả nhan sắc cực phẩm kia làm cho choáng ngợp. Đến cả Ngô Vân luôn tự tin với mỹ mạo của mình cũng tự thấy bản thân trở nên thua kém hắn một bậc.
Nam Cung Dạ cố ý cất lên thanh âm rõ to, để tất cả bọn họ đều nghe thấy.
"Nương tử, đã để nàng chờ lâu rồi."
Lần này mọi ánh mắt đều đổ ngược về phía Lương Giai, thì ra bọn họ đã đoán sai rồi. Vị mỹ nam tử này mới thật sự là trượng phu của nàng. Cộng thêm việc Tiểu Bảo phụ họa thêm hai tiếng "phụ thân" thì đám người xung quanh đã một cước "đá" Ngô Vân sang một bên, không thèm quan tâm hắn nữa.
Ngô Vân xoay qua Lương Giai Mộc tò mò.
"Hai người thật sự là phu thê sao?"
Lương Giai Mộc gấp một ít thức ăn vào bát của Tiểu Bảo, bình thản trả lời.
"Không phải."
Đợi Nam Cung Dạ ngồi xuống, hắn ta lại một lần nữa luyên thuyên nhưng mang theo một chút ý trêu đùa.
"Cả nhà ba người đoàn tụ cũng thật quá nhanh rồi, phải tính một phần công lao của ta ở đó."
Nam Cung Dạ đương nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Ngươi đến đây làm gì?"
Ngô Vân cười tiêu sái, nâng rượu mời Nam Cung Dạ.
"Huynh thật mau quên, ta tất nhiên là đến để lấy Ưu Linh thảo."
Nam Cung Dạ cả người phát ra mùi giấm chua, trực tiếp nói thẳng với hắn.
"Những thứ của ta đều là của nàng ấy."
"Cái gì??? Không phải lúc thỏa thuận đã nói nhượng nó lại cho ta rồi sao?"
Lương Giai Mộc nhìn ra được Ngô Vân đối với Ưu Linh thảo này quả nhiên rất đụng tâm vào nó. Xem ra đây cũng là thứ quan trọng đối với hắn. Nàng chọn cách giải bày tất cả với hắn.
"Ta biết huynh cũng giống ta cần có Ưu Linh thảo, ta là vì muốn chữa trị cho một vị muội muội. Muội ấy nhiều năm trước vì cứu ta mà bị phỏng nửa gương mặt. Huynh cũng biết dung mạo đối với nữ nhân vô cùng quan trọng, cho nên có thể hay không để ta mang nó về chữa cho nàng ấy."
Nam Cung Dạ nghe được trong lời nói của nàng ẩn chứa đau lòng, chuyện của quá khứ đúng là để lại quá nhiều đau thương, hắn đã nhiều lần tự trách bản thân vô dụng mới không lường trước mà ngăn chặn sự tình của bốn năm trước.
Ngô Vân nghe xong cũng thấu hiểu hết mọi chuyện, đúng thật là so với hắn thì nàng cần Ưu Linh thảo hơn.
"Nếu là vậy thì cô nương cứ giữ Ưu Linh thảo. Thú thật với cô nương, ta lần này muốn có được Ưu Linh thảo cũng là vì muốn tặng quà mừng sinh thần cho mẫu thân. Lý do của cô nương thỏa đáng hơn rất nhiều."
Lương Giai Mộc nhận thấy hắn ngoại trừ tính lảy nhảy nói nhiều ra thì tâm tính tương đối tốt. Sau này nàng sẽ có thêm một người bằng hữu.
"Đa tạ Ngô công tử."
Ngô Vân có chút tiếc nuối nói.
"Cần gì phải khách sáo, nếu ta không nguyện ý cũng đâu thể làm gì được hai người."
Lương Giai Mộc phì cười mời hắn một ly, Ngô Vân vui vẻ sản khoái uống cạn. Nam Cung Dạ ở bên cạnh nhìn Ngô Vân bằng nửa con mắt, mùi giấm ngày càng nồng đậm.
Hai ngày tiếp theo Nam Cung Dạ đưa nàng và Tiểu Bảo đi dạo chơi khắp nơi. Hắn hết lòng làm mọi thứ chỉ cần nàng thấy vui vẻ là được. Mắt thấy Lương Giai Mộc đã không còn bài xích hắn như trước nữa. Tuy vẫn không thể hòa nhã như ngày xưa nhưng hiện tại như thế hắn đã an tâm hơn nhiều rồi. Hôm nay chính là ngày cuối cùng trong thỏa thuận, hắn đã âm thầm sắp xếp muốn đưa nàng đi du thuyền thưởng cảnh. Đến lúc đó sẽ đem toàn bộ mọi tâm tư của mình bộc bạch ra hết, từng chút một mà nói cho nàng biết. Hắn nhiều ngày nay là vì không dám khơi lại chuyện của bốn năm trước, không nỡ khơi dậy kí ức đau buồn của nàng đối với ngày Nguyệt Thần phái bị diệt môn. Nhưng đêm qua hắn đã quyết định đem mọi chuyện từng chút một mà giải thích rõ ràng. Cho dù nàng có trách hắn, hắn cũng cam nguyện chấp nhận.
Đêm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng sáng chiếu rọi xuống mặt sông lung linh tuyệt đẹp. Nam Cung Dạ một tay bế Tiểu Bảo, tay còn lại nắm lấy tay nàng cùng nhau dạo bước trên sông.
"Mộc Nhi, một chút nữa chúng ta cùng nhau lên thuyền thưởng cảnh có được không?"
"Được."
Nam Cung Dạ nhận thấy nàng không từ chối cũng thầm vui mừng, hắn muốn cả đời này giữ nàng bên cạnh hắn mãi không rời.
Hắn để ý thấy nàng hôm nay ấn đường thỉnh thoảng lại nhíu chặt, lộ vẻ không vui.
"Nàng cảm thấy có chỗ nào không dễ chịu sao?"
Lương Giai Mộc lập tức xua tay, nhưng tiếp đó lại gật đầu.
"Cung Dạ, ta...có một chút đói rồi. Chàng có thể giúp ta đến con phố phía trước mua gà nướng không. Ta và Tiểu Bảo sẽ lên thuyền trước chờ chàng."
Nam Cung Dạ không muốn để nàng chịu đói, không chần chừ mà đưa Tiểu Bảo qua cho nàng bế. Rất nhanh cũng rời đi, hướng đến con phố phía trước chờ mua gà nướng đến cho nàng.
Lương Giai Mộc bế Tiểu Bảo lên thuyền mà Nam Cung Dạ đã chuẩn bị từ trước. Nàng đặt Tiểu Bảo ngồi yên ổn, sau đó luyến tiếc nhìn về hướng Nam Cung Dạ vừa đi. Trên tay nàng cầm theo hộp gỗ nhỏ, đây chính là Ưu Linh thảo. Một lúc sau nàng ra hiệu cho người chèo thuyền rời khỏi.
"Nam Cung Dạ, xin lỗi chàng."
......
Sáu tháng sau...
Đông Vũ Quốc
A Nhĩ trang tay cầm theo một mảnh giấy nhỏ, bộ dạng gấp đến mức chạy thật nhanh về phía trước. Ngày đó nhờ vào Ưu Linh thảo mà nàng đã chữa khỏi vết bỏng lớn trên gương mặt trở nên thanh tú xinh đẹp hơn trước. Nàng chạy một đoạn lớn cuối cùng cũng đến nơi, vội vàng đẩy cửa vào trong.
"Có...có chuyện không hay rồi."
Lương Giai Mộc đang chơi đùa cùng Tiểu Bảo thấy muội ấy chạy gấp đến độ thở không ra hơi, giọng nói đứt quãng. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra rồi sao?
"Có chuyện gì muội từ từ nói."
A Nhĩ cả người vẫn chưa hết kinh ngạc, hai tay run lên vì vừa biết được một tin tức vô cùng lớn. Còn định tự mình báo lại cho Lương Giai Mộc nhưng không biết phải mở lời như thế nào.
"Người..người đọc đi..."
Lương Giai Mộc có linh cảm không tốt, nàng nhận lấy mảnh giấy báo tin mở ra đọc. Sau đó bất ngờ đứng bật dậy, hai chân run rẫy không trụ nổi, chong chóng tre cầm trên tay cũng rơi xuống sàn. Nàng hai mắt ngấn lệ nhìn A Nhĩ không ngừng lắc đầu, nàng chưa thể chấp nhận được sự thật.
"Không...thể nào..."
Đến khi chọn được chỗ ngồi, đúng lúc thức ăn thơm ngon vừa được mang ra thì đã có cao nhân ngửi thấy mà tìm tới.
"Lương cô nương, thật trùng hợp lại gặp cô ở đây rồi."
Ngô Vân vẫn như trước rất tự nhiên ngồi xuống bàn, còn cho tiểu nhị chuẩn bị thêm một bộ chén đũa.
"Trùng hợp hay là ngươi âm thầm chờ sẵn ở đây còn chưa biết."
Ngô Vân không ngại gì cả, hắn tự mình thừa nhận.
"Đúng là cô nương rất hiểu tại hạ."
Lương Giai Mộc đành mặc kệ hắn, nàng thừa biết có đuổi thì hắn cũng sẽ mặt dày ở lại. Chi bằng cứ lơ hắn đi là được, một bữa cơm nàng cũng không nhỏ mọn tính toán với hắn. Chỉ có điều, tên này thật sự quá mức tám chuyện. Nghe hắn nói từ đông sang tây, lảy nhảy nhiều đến nỗi cả đầu nàng muốn nổ tung. Nàng từ chán ghét thành ra nể phục, đây quả nhiên là ám chiêu có một không hai. Ngồi không cũng có thể tự mình nói nhiều đến như vậy.
Khách nhân xung quanh vì thanh âm luyên thuyên không ngừng của hắn mà thu hút. Bọn họ không ngừng nhìn về phía chỗ nàng mà nhỏ giọng bàn luận sôi nổi.
"Nhìn đi, đôi phu thê bên kia thật rất xứng đôi. Lần đầu tiên nhìn thấy có người mỹ mạo song toàn đến như vậy."
"Đúng đó...ngươi nhìn đi, một nhà ba người thật hoàn mỹ."
"Vị công tử kia thật sự anh tuấn, mau nhìn nương tử bên cạnh hắn đúng thật là quá mức xinh đẹp."
"Hai người bọn họ có phải phu thê hay không?"
"Ngươi thật ngốc, nhìn tiểu hài tử bên cạnh liền biết."
"Thật xứng đôi, thật xứng đôi..."
"@$#[email protected]#"
"Hụ...Hụ..."
Bỗng nhiên phía trên cầu than gỗ phát ra tiếng hắng giọng rõ to, thanh âm vang dội làm cho toàn bộ tiếng bàn luận kia trở nên im bặt. Nam Cung Dạ vừa rồi còn bận thay đổi xiêm y nên chưa xuống tới, vừa đúng lúc lại nghe thấy những lời chướng tai kia. Nam Cung Dạ đưa ánh mắt chán ghét nhìn bọn họ, mà giờ đây mọi ánh nhìn đều tập trung về phía hắn.
Nam Cung Dạ chậm rãi bước xuống. Cả người đều toát lên khí chất vương giả bất phàm. Hắn hôm nay đã lấy lại hết toàn bộ khí chất cao ngạo của trước đây. Đầu tóc gọn gàng vấn kim quang bạc cố định bằng trâm bạch hạt. Thân người cao lớn cân xứng, hắn vẫn giống như trước vận tử y đơn sắc đẹp mắt. Mỹ mạo cũng đã được chỉnh trang lại một cách hoàn hảo, để lộ gương mặt đẹp như tranh vẽ. Ngũ quan tinh xảo đến không tìm ra khuyết điểm, tất nhiên râu trên cằm cũng đã được loại bỏ, từ một đại thúc trở lại thành nam tử trẻ tuổi anh tuấn. Và không cần phải nói, tất cả người có mặt tại đây đều bị quả nhan sắc cực phẩm kia làm cho choáng ngợp. Đến cả Ngô Vân luôn tự tin với mỹ mạo của mình cũng tự thấy bản thân trở nên thua kém hắn một bậc.
Nam Cung Dạ cố ý cất lên thanh âm rõ to, để tất cả bọn họ đều nghe thấy.
"Nương tử, đã để nàng chờ lâu rồi."
Lần này mọi ánh mắt đều đổ ngược về phía Lương Giai, thì ra bọn họ đã đoán sai rồi. Vị mỹ nam tử này mới thật sự là trượng phu của nàng. Cộng thêm việc Tiểu Bảo phụ họa thêm hai tiếng "phụ thân" thì đám người xung quanh đã một cước "đá" Ngô Vân sang một bên, không thèm quan tâm hắn nữa.
Ngô Vân xoay qua Lương Giai Mộc tò mò.
"Hai người thật sự là phu thê sao?"
Lương Giai Mộc gấp một ít thức ăn vào bát của Tiểu Bảo, bình thản trả lời.
"Không phải."
Đợi Nam Cung Dạ ngồi xuống, hắn ta lại một lần nữa luyên thuyên nhưng mang theo một chút ý trêu đùa.
"Cả nhà ba người đoàn tụ cũng thật quá nhanh rồi, phải tính một phần công lao của ta ở đó."
Nam Cung Dạ đương nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Ngươi đến đây làm gì?"
Ngô Vân cười tiêu sái, nâng rượu mời Nam Cung Dạ.
"Huynh thật mau quên, ta tất nhiên là đến để lấy Ưu Linh thảo."
Nam Cung Dạ cả người phát ra mùi giấm chua, trực tiếp nói thẳng với hắn.
"Những thứ của ta đều là của nàng ấy."
"Cái gì??? Không phải lúc thỏa thuận đã nói nhượng nó lại cho ta rồi sao?"
Lương Giai Mộc nhìn ra được Ngô Vân đối với Ưu Linh thảo này quả nhiên rất đụng tâm vào nó. Xem ra đây cũng là thứ quan trọng đối với hắn. Nàng chọn cách giải bày tất cả với hắn.
"Ta biết huynh cũng giống ta cần có Ưu Linh thảo, ta là vì muốn chữa trị cho một vị muội muội. Muội ấy nhiều năm trước vì cứu ta mà bị phỏng nửa gương mặt. Huynh cũng biết dung mạo đối với nữ nhân vô cùng quan trọng, cho nên có thể hay không để ta mang nó về chữa cho nàng ấy."
Nam Cung Dạ nghe được trong lời nói của nàng ẩn chứa đau lòng, chuyện của quá khứ đúng là để lại quá nhiều đau thương, hắn đã nhiều lần tự trách bản thân vô dụng mới không lường trước mà ngăn chặn sự tình của bốn năm trước.
Ngô Vân nghe xong cũng thấu hiểu hết mọi chuyện, đúng thật là so với hắn thì nàng cần Ưu Linh thảo hơn.
"Nếu là vậy thì cô nương cứ giữ Ưu Linh thảo. Thú thật với cô nương, ta lần này muốn có được Ưu Linh thảo cũng là vì muốn tặng quà mừng sinh thần cho mẫu thân. Lý do của cô nương thỏa đáng hơn rất nhiều."
Lương Giai Mộc nhận thấy hắn ngoại trừ tính lảy nhảy nói nhiều ra thì tâm tính tương đối tốt. Sau này nàng sẽ có thêm một người bằng hữu.
"Đa tạ Ngô công tử."
Ngô Vân có chút tiếc nuối nói.
"Cần gì phải khách sáo, nếu ta không nguyện ý cũng đâu thể làm gì được hai người."
Lương Giai Mộc phì cười mời hắn một ly, Ngô Vân vui vẻ sản khoái uống cạn. Nam Cung Dạ ở bên cạnh nhìn Ngô Vân bằng nửa con mắt, mùi giấm ngày càng nồng đậm.
Hai ngày tiếp theo Nam Cung Dạ đưa nàng và Tiểu Bảo đi dạo chơi khắp nơi. Hắn hết lòng làm mọi thứ chỉ cần nàng thấy vui vẻ là được. Mắt thấy Lương Giai Mộc đã không còn bài xích hắn như trước nữa. Tuy vẫn không thể hòa nhã như ngày xưa nhưng hiện tại như thế hắn đã an tâm hơn nhiều rồi. Hôm nay chính là ngày cuối cùng trong thỏa thuận, hắn đã âm thầm sắp xếp muốn đưa nàng đi du thuyền thưởng cảnh. Đến lúc đó sẽ đem toàn bộ mọi tâm tư của mình bộc bạch ra hết, từng chút một mà nói cho nàng biết. Hắn nhiều ngày nay là vì không dám khơi lại chuyện của bốn năm trước, không nỡ khơi dậy kí ức đau buồn của nàng đối với ngày Nguyệt Thần phái bị diệt môn. Nhưng đêm qua hắn đã quyết định đem mọi chuyện từng chút một mà giải thích rõ ràng. Cho dù nàng có trách hắn, hắn cũng cam nguyện chấp nhận.
Đêm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng sáng chiếu rọi xuống mặt sông lung linh tuyệt đẹp. Nam Cung Dạ một tay bế Tiểu Bảo, tay còn lại nắm lấy tay nàng cùng nhau dạo bước trên sông.
"Mộc Nhi, một chút nữa chúng ta cùng nhau lên thuyền thưởng cảnh có được không?"
"Được."
Nam Cung Dạ nhận thấy nàng không từ chối cũng thầm vui mừng, hắn muốn cả đời này giữ nàng bên cạnh hắn mãi không rời.
Hắn để ý thấy nàng hôm nay ấn đường thỉnh thoảng lại nhíu chặt, lộ vẻ không vui.
"Nàng cảm thấy có chỗ nào không dễ chịu sao?"
Lương Giai Mộc lập tức xua tay, nhưng tiếp đó lại gật đầu.
"Cung Dạ, ta...có một chút đói rồi. Chàng có thể giúp ta đến con phố phía trước mua gà nướng không. Ta và Tiểu Bảo sẽ lên thuyền trước chờ chàng."
Nam Cung Dạ không muốn để nàng chịu đói, không chần chừ mà đưa Tiểu Bảo qua cho nàng bế. Rất nhanh cũng rời đi, hướng đến con phố phía trước chờ mua gà nướng đến cho nàng.
Lương Giai Mộc bế Tiểu Bảo lên thuyền mà Nam Cung Dạ đã chuẩn bị từ trước. Nàng đặt Tiểu Bảo ngồi yên ổn, sau đó luyến tiếc nhìn về hướng Nam Cung Dạ vừa đi. Trên tay nàng cầm theo hộp gỗ nhỏ, đây chính là Ưu Linh thảo. Một lúc sau nàng ra hiệu cho người chèo thuyền rời khỏi.
"Nam Cung Dạ, xin lỗi chàng."
......
Sáu tháng sau...
Đông Vũ Quốc
A Nhĩ trang tay cầm theo một mảnh giấy nhỏ, bộ dạng gấp đến mức chạy thật nhanh về phía trước. Ngày đó nhờ vào Ưu Linh thảo mà nàng đã chữa khỏi vết bỏng lớn trên gương mặt trở nên thanh tú xinh đẹp hơn trước. Nàng chạy một đoạn lớn cuối cùng cũng đến nơi, vội vàng đẩy cửa vào trong.
"Có...có chuyện không hay rồi."
Lương Giai Mộc đang chơi đùa cùng Tiểu Bảo thấy muội ấy chạy gấp đến độ thở không ra hơi, giọng nói đứt quãng. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra rồi sao?
"Có chuyện gì muội từ từ nói."
A Nhĩ cả người vẫn chưa hết kinh ngạc, hai tay run lên vì vừa biết được một tin tức vô cùng lớn. Còn định tự mình báo lại cho Lương Giai Mộc nhưng không biết phải mở lời như thế nào.
"Người..người đọc đi..."
Lương Giai Mộc có linh cảm không tốt, nàng nhận lấy mảnh giấy báo tin mở ra đọc. Sau đó bất ngờ đứng bật dậy, hai chân run rẫy không trụ nổi, chong chóng tre cầm trên tay cũng rơi xuống sàn. Nàng hai mắt ngấn lệ nhìn A Nhĩ không ngừng lắc đầu, nàng chưa thể chấp nhận được sự thật.
"Không...thể nào..."