Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi - Chương 89: Mệnh Duyên
Tấn An khiếp sợ hướng về phía Nam Cung Lập cầu xin.
"Hoàng thượng cứu thuộc hạ...Aaaa..."
Hai tai và mắt hắn đã bị Tần Luân ra tay loại bỏ còn trực tiếp ném trên mặt sàn lạnh lẽo. Lâm Thiên Lạc và Nam Cung Lập tận mắt chứng kiến một màng này, cả người đều đã mềm nhũng trong tiếng la hét thê thảm của Tấn An. Bọn họ không phải là không biết Trấn An Vương hắn trước giờ có đủ tàn nhẫn, đủ cường bạo nhưng tình cảnh trước mắt đúng thật là quá mức kinh khiếp.
"Hoàng thượng muốn giải thích với bổn vương như thế nào đây."
"Trẫm...Trẫm...là nhất thời ngu muội nên..."
Nam Cung Lập đã hoàn toàn bị á khẩu không nói nên lời. Ngược lại Nam Cung Dạ khí thế cường đại từng chút một mà ép hắn run sợ.
"Hoàng thượng nếu đã nói như vậy thì bổn vương cũng không thể làm gì khác. Ngôi vị này bổn vương đang cân nhắc có hay không nên đổi người ngồi. Hoàng thất Nam Cung của chúng ta có không ít nhân tài, bổn vương lại muốn phò tá một người thích hợp lên thay thế ngươi."
Nam Cung Lập sửng sốt đến tê cứng cả người, hắn không trụ nổi nữa mà ngã ngồi xuống đất. Những lời Nam Cung Dạ nói không phải chỉ đơn thuần mà hù dọa hắn, với việc nắm giữ kim lệnh là nắm toàn quyền điều động binh lính trong tay. Cùng sự ủng hộ âm thầm của bá quan văn võ trong triều trước nay luôn nghe theo Nam Cung Dạ đã gây sức ép lớn cho Nam Cung Lập. Trấn An Vương từ xưa đã cùng tiên đế xuất binh chinh phạt khắp nơi, lập không ít công trạng to lớn, khi tiên đế băng hà thì mọi vương quyền đều do ngài ấy nắm giữ thì việc phò tá hay phế truất một người là điều mà Nam Cung Dạ hắn có thể làm được.
"Dạ Nhi, con không thể làm như vậy. Con không nhớ đến những lời tiên đế từng nói..."
"Đừng nghĩ bổn vương không biết mọi chuyện lần này đều là một tay người sắp xếp. Bổn vương tôn trọng gọi bà một tiếng thái hoàng thái hậu đã là nhân ngượng lắm rồi. Những chuyện Lâm Gia trước kia đừng tưởng bổn vương không truy cứu.Thân là Thái hoàng Thái Hậu lại khư khư muốn nhúng tay can dự vào chuyện triều nội, người còn tư cách nhắc đến tiên đế với ta sao?"
Lâm Thiên Lạc quả thật không còn lời gì để nói, chuyện này nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến cho bá quan trọng thần trong triều phẫn nộ còn chê cười.
"Ai gia...thừa nhận, tất cả đều là do ai gia bày ra, chuyện giả truyền mật lệnh lần này cũng là do ai gia làm. Ai gia chỉ mong Dạ Nhi niệm tình ai gia mà bỏ qua cho Lập Nhi lần này."
Nam Cung Dạ thái độ vẫn dửng dưng lãnh đạm.
"Hắn từ lâu đối với bổn vương đã sinh ra nghi kị, ta như thế nào lại một lần nữa khoan nhượng, trừ phi..."
Nam Cung Dạ bỗng nhiên ngừng một chút, ánh mắt sắc bén khẽ chuyển, trong lòng sớm đã có dự tính.
"Trừ phi thế nào?"
"Trừ phi người hứa với bổn vương về sau sẽ không nhúng tay vào bất kì chuyện gì trong triều nữa. Còn phải đích thân đến thiền môn từ từ mà sám hối những chuyện đã gây ra đến cuối đời..."
"Dạ Nhi, con..."
"Người không chấp thuận sao?"
"..."
Lâm Thiên Lạc trong lòng thở dài nhìn ánh mắt mong cầu của Nam Cung Lập hướng về mình mong đợi. Bà ta không còn đường lui nào nữa rồi, tự nhận cả đời đã làm ra không ít chuyện ác thì đã đến lúc phải gánh chịu.
"Được rồi, ai gia theo lời con."
Nam Cung Dạ biết chắc chắn bà ta sẽ làm như vậy, dù sao Nam Cung Lập vẫn là người mà bà ta coi trọng và thương yêu nhất. Hắn lần này không muốn phế truất Nam Cung Lập một phần cũng là nghĩ đến hoàng huynh trước lúc ra đi đã tận lực nhờ hắn phò trợ cho Nam Cung Lập. Hắn trước giờ luôn giữ lời hứa, phần còn lại là hắn đang nghĩ đến Lương Giai Mộc nàng.
Nam Cung Dạ nhìn đến chỗ của Nam Cung Lập lạnh giọng nói.
"Chuyện lần này bổn vương không truy cứu nữa. Hoàng thượng nên nhớ kỹ chuyện lần này, bổn vương chính là hoàng thúc của ngươi. Ta không rảnh rỗi đến tranh giành với tiểu bối như ngươi cái ngôi vị kia. Ngươi hiện tại hứa với bổn vương hai chuyện trước."
Nam Cung Lập sau chuyện lần này thì lá gan lớn đến mấy cũng không dám đối nghịch với Trấn An Vương một lần nào nữa. Hắn hiện tại không bị phế truất mà giữ được ngôi vị đã là tốt lắm rồi.
"Mọi chuyện trước đây là do Lập Nhi hồ đồ, ngu muội. Về sau nhất định sẽ hết lòng chú tâm vào chính sự không để tiên đế trên trời thất vọng. Hoàng thúc người có yêu cầu gì cứ nói."
Nam Cung Dạ ra hiệu cho Tần Luân mang đến một số thư từ cùng số sách đưa về phía Nam Cung Lập.
"Đây là bằng chứng chỉ rõ Văn Gia âm thầm cấu kết với ngoại ban tham ô chuộc lợi. Chắc chắn hoàng thượng đã hiểu rõ ý định của bổn vương muốn làm gì. Chuyện tiếp theo chính muốn hoàng thượng lập Ngọc Quý Phi của Lý Gia làm hậu. Đồng thời phế bỏ Văn Chiêu Nhiên của Văn Gia."
Nam Cung Lập đối với những chuyện này không có lý nào không đồng thuận.
"Được..."
....
Mọi chuyện cứ như thế mà diễn ra, Nam Cung Lập sau lần này cũng không có bất kì động thái này quá mức nữa. Hắn cứ như vậy mà ngồi vững trên ngôi vị làm tốt trách nhiệm của mình. Lý Lâm Ngọc nhanh chóng được tuyên cáo phong thành hoàng hậu. Cùng với sự sủng ái của hoàng thượng, trong hậu cung nắm giữ quyền hành không một ai dám động vào. Về phía Lâm Thiên Lạc sau khi rời khỏi An Lạc Cung cũng đến thiền am mà ngày ngày niệm kinh cầu phúc. Văn Gia cùng những người liên can đều đã bị loại bỏ. Rất nhanh triều đình lại trở nên yên ổn vững mạnh như trước.
Thời gian là thứ khiến người ta không có cách nào để níu giữ lại, một khi đã bỏ lỡ chuyện gì đó thì suốt cả cuộc đời cũng không thể tìm lại được. Cho dù có ra sức tìm kiếm chỉ là mơ hồ lưu giữ lại những kí ức thuộc về quá khứ. Những chuyện đã qua đến khi nhìn lại vẫn chỉ là những tiếc nuối cùng hồi ức đau buồn.
Đã một năm trôi qua, Nam Cung Dạ vẫn không thể chấp nhận được việc nàng đã ra đi. Hắn không có ngày nào không ra sức tìm kiếm nàng ở khắp nơi. Hắn không tin nàng đã chết trong trận lửa lớn ngày đó. Nàng nhất định vẫn còn sống, chỉ là...đã một năm trôi qua vẫn cứ thế mà biệt vô âm tín. Những lần không tìm thấy bất kì tin tức gì liên quan đến nàng, hắn như bị dày vò đến chết lặng. Thân thể cũng vì thế mà hao gầy đi rất nhiều. Hi vọng rồi lại thất vọng, hắn đã phải trải qua quá nhiều lần như vậy rồi. Hận bản thân mình ngày đó không bảo vệ được nàng, hận chính mình là một tên hèn hạ chỉ biết mạnh miệng nói ra những lời hứa sẽ bảo vệ nàng thật tốt nhưng rốt cuộc thì sao chứ. Hắn đúng thật là một kẻ thất bại.
"Vương Gia đừng uống nữa, trong một năm qua ngài đã uống rất nhiều rồi."
"Uống nhiều thì sao chứ...Ta uống say liền có thể nhìn thấy nàng. Ngươi...nói có phải rất kì lạ không..."
Tần Luân đối với bộ dạng ngày ngày say khướt của vương gia hầu như đã thành thói quen. Ngài ấy vẫn không thể quên được Lương cô nương. Toàn bộ Nam Cung Quốc đều đã tìm kiếm hết thải nhưng tất cả vẫn chỉ thu về một đáp án duy nhất. Bởi vì người đã chết thì làm sao để lại dấu tích gì tại trên nhân gian kia chứ.
Tần Luân trong lòng vẫn luôn tự trách, hắn lúc này chỉ biết khuyên nhủ chủ tử. Mong rằng ngài ấy sẽ sớm quên được chuyện này.
"Vương Gia, người cũng đã không còn..."
"Ngươi câm miệng cho ta, bổn vương nói nàng ấy vẫn còn sống thì nhất định vẫn còn sống. Nàng ấy chỉ là đang ở một nơi nào đó đợi bổn vương đến tìm mà thôi."
"Nam Cung quốc toàn bộ đều không tìm thấy, thuộc hạ cho là..."
Nam Cung Dạ bỗng nhiên đứng bật dậy, trong tay vẫn cầm bình rượu lớn. Hắn chân bước loạn chỉ tay về phía trước cười lớn.
"Đúng, ngươi nói rất đúng...thiên hạ này rộng lớn như vậy đâu chỉ có mỗi Nam Cung Quốc. Bổn vương sẽ tự mình rời khỏi đây tìm nàng."
"Vương Gia, tứ quốc rộng lớn như vậy... ngài đi đến nơi nào để tìm."
"Nơi nào bổn vương cũng muốn đến, một năm, mười năm hay hai mươi năm cũng sẽ có ngày tìm thấy nàng."
"..."
Một tháng sau khi đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Nam Cung Dạ giao lại toàn bộ Vương phủ cho Từ quản gia cùng Tần Luân trông coi. Trên triều hắn cũng đã nói rõ với hoàng thượng cùng các quần thần rằng chính mình muốn tạm thời rời khỏi thành, kì hạn trở về còn chưa định rõ. Mọi chuyện về sau sẽ giao lại cho Tần Luân ở bên cạnh phò trợ hoàng thượng xử lý.
Nam Cung Dạ như đã định một người một ngựa rời khỏi kinh thành, Nam Cung Quốc một năm qua đã tìm đủ rồi nên hiện tại hắn muốn đi nơi khác tìm kiếm nàng. Tứ Quốc này rộng lớn bao nhiêu, hắn cứ ôm niềm tin rằng nàng vẫn còn sống. Đây xem như là hi vọng cuối cùng mà hắn muốn tự mình thực hiện, mong rằng ông trời sẽ cảm thương để hắn một lần nữa gặp lại nàng.
Xuân, hạ, thu, đông cứ thế mà luân chuyển, hắn đã tìm kiếm khắp nơi ở Bắc Chu, đâu đâu cũng là nơi hắn muốn đến. Không bỏ qua bất kì nơi nào, giờ đây mọi thứ đối với hắn đều vô nghĩa. Vương quyền, địa vị hay cả trọng trách của bản thân hắn đều không màng, hắn chỉ muốn nửa đời còn lại của mình tìm kiếm thứ mà bản thân mong muốn nhất. Điều hắn muốn làm chính là tìm thấy nàng, tận chân trời gốc bế hắn cũng sẽ đi. Cho dù mọi thứ hắn tìm thấy đều chứng minh rằng nàng đã chết nhưng hắn thì ngược lại sẽ không từ bỏ. Hắn có linh cảm rằng nàng vẫn ở đâu đó mà đợi mình, dù hi vọng có nhỏ nhoi đến đâu hắn vẫn muốn thử một lần. Hắn sẽ không từ bỏ, nơi đây không tìm được thì tin rằng nơi khác sẽ tìm thấy nàng. Hắn một lần nữa rời khỏi Bắc Chu, theo hướng Tây xuất phát đến Tây Trục quốc. Mỗi một nơi hắn đến đều mang theo bức họa mà dò hỏi khắp nơi để tìm nàng. Đã vô số lần lập lại đều không thu được một chút tin tức gì...
Ba năm sau đó...
Tại Đông Vũ quốc, hôm nay chính là tết nguyên tiêu. Trong một thành lớn, người người trên đường qua lại đông đúc, trên phố cũng trở nên huyên náo nhộn nhịp. Ngựa xe qua lại vô cùng nhiều, khắp nơi tung đèn kết hoa rực rỡ.
"Vị đại thẩm này, thẩm có nhìn thấy cô nương trong tranh này không?"
"Không có."
"Vị đại thúc này, có từng nhìn thấy người trong bức họa này không?"
"Chưa từng."
"Đại ca này, ngươi có nhìn thấy người..."
"Không có, không có."
"Vị tiểu thư này..."
"..."
Trời cũng đã về đêm, Nam Cung Dạ vẫn kiên nhẫn cầm theo bức họa của nàng trong tay mà dò tìm khắp nơi. Trong những năm qua hắn vẫn không bỏ cuộc, trong lòng ôm theo hi vọng đến cuối cùng. Đã ba năm trôi qua, từ Bắc Chu rồi lại đến Tây Trục đều không có chút tin tức gì. Đây đã là nơi cuối cùng rồi, hắn đến cuối vẫn không thu được một chút tin tức nào cả...
Trên đường phố đông đúc người qua lại cười nói vui vẻ, duy nhất chỉ có một thân ảnh là trái ngược hoàn toàn. Trên thân vận tử y đơn bạc, tóc đen chỉ tùy tiện búi lên cố định bằng trâm gỗ đơn giản. Gương mặt tuấn mỹ đã phản phất nét phong sương lãnh đạm. Đôi mắt chứa đầy vẻ u buồn, hắn đã rất lâu chưa từng nở ra một nụ cười nào cả. Dáng người so với lúc trước cũng trở nên hao gầy hơn, trên gương mặt râu tóc cũng đã mọc dài. Hắn vẫn không mấy chú tâm đến việc này. Bộ dáng hiện tại so với lúc trước quả thật có điểm khác biệt rõ rệt.
Hắn tiến đến một tửu lâu mua một bình rượu lớn, vừa đi trên đường vừa uống không ngừng. Hắn vẫn thường chọn cách này để giải sâu, thỉnh thoảng say rồi còn có thể mơ hồ nhìn thấy nàng. Lúc này trên bầu trời đêm, pháo hoa rực rỡ bắt đầu được đốt lên nở rộ sáng cả vùng trời sao. Trong thanh âm tiếng cười nô nức vang lên hòa vào tiếng pháo hoa nổ lớn. Người người dừng chân ngước nhìn pháo hoa trên bầu trời tuyệt đẹp.
Nam Cung Dạ chân bước lảo đảo trên đường, tay cầm bình rượu lớn đi ngược phía với những người nơi đây. Bọn họ ai ai cũng muốn đến bên cầu ngắm pháo hoa thật rõ, chỉ có Nam Cung Dạ là không màng đến những chuyện vui vẻ kia. Hắn cứ thế mà bước đi, bỗng nhiên phía dưới chân dụng phải một cái gì đó.
"Bảo Bảo đụng phải cây lớn thật đau..."
Nam Cung Dạ vẫn chưa thể gọi là quá say đến nỗi không nhận ra chính mình vừa dụng phải một tiểu hài tử. Hắn đưa mắt nhìn nó, không hiểu sao trong lòng lại nổi lên một cảm giác kì lạ.
Tiểu hài tử hai mắt to tròn linh động, hai má tròn trắng mịn vô cùng khả ái. Vừa hay nói lại đưa đôi mắt đáng yêu kia nhìn về phía hắn mà không ngừng nghiêng nghiêng đầu nhỏ tò mò quan sát. Nam Cung Dạ nhìn đôi mắt kia rất quen thuộc bỗng gợi nhớ đến một người.
Tiểu hài tử chu lên đôi môi nhỏ nhắn nói thật lớn.
"Bảo Bảo nhìn sai, không phải cây lớn mà là một đại thúc."
"Hoàng thượng cứu thuộc hạ...Aaaa..."
Hai tai và mắt hắn đã bị Tần Luân ra tay loại bỏ còn trực tiếp ném trên mặt sàn lạnh lẽo. Lâm Thiên Lạc và Nam Cung Lập tận mắt chứng kiến một màng này, cả người đều đã mềm nhũng trong tiếng la hét thê thảm của Tấn An. Bọn họ không phải là không biết Trấn An Vương hắn trước giờ có đủ tàn nhẫn, đủ cường bạo nhưng tình cảnh trước mắt đúng thật là quá mức kinh khiếp.
"Hoàng thượng muốn giải thích với bổn vương như thế nào đây."
"Trẫm...Trẫm...là nhất thời ngu muội nên..."
Nam Cung Lập đã hoàn toàn bị á khẩu không nói nên lời. Ngược lại Nam Cung Dạ khí thế cường đại từng chút một mà ép hắn run sợ.
"Hoàng thượng nếu đã nói như vậy thì bổn vương cũng không thể làm gì khác. Ngôi vị này bổn vương đang cân nhắc có hay không nên đổi người ngồi. Hoàng thất Nam Cung của chúng ta có không ít nhân tài, bổn vương lại muốn phò tá một người thích hợp lên thay thế ngươi."
Nam Cung Lập sửng sốt đến tê cứng cả người, hắn không trụ nổi nữa mà ngã ngồi xuống đất. Những lời Nam Cung Dạ nói không phải chỉ đơn thuần mà hù dọa hắn, với việc nắm giữ kim lệnh là nắm toàn quyền điều động binh lính trong tay. Cùng sự ủng hộ âm thầm của bá quan văn võ trong triều trước nay luôn nghe theo Nam Cung Dạ đã gây sức ép lớn cho Nam Cung Lập. Trấn An Vương từ xưa đã cùng tiên đế xuất binh chinh phạt khắp nơi, lập không ít công trạng to lớn, khi tiên đế băng hà thì mọi vương quyền đều do ngài ấy nắm giữ thì việc phò tá hay phế truất một người là điều mà Nam Cung Dạ hắn có thể làm được.
"Dạ Nhi, con không thể làm như vậy. Con không nhớ đến những lời tiên đế từng nói..."
"Đừng nghĩ bổn vương không biết mọi chuyện lần này đều là một tay người sắp xếp. Bổn vương tôn trọng gọi bà một tiếng thái hoàng thái hậu đã là nhân ngượng lắm rồi. Những chuyện Lâm Gia trước kia đừng tưởng bổn vương không truy cứu.Thân là Thái hoàng Thái Hậu lại khư khư muốn nhúng tay can dự vào chuyện triều nội, người còn tư cách nhắc đến tiên đế với ta sao?"
Lâm Thiên Lạc quả thật không còn lời gì để nói, chuyện này nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến cho bá quan trọng thần trong triều phẫn nộ còn chê cười.
"Ai gia...thừa nhận, tất cả đều là do ai gia bày ra, chuyện giả truyền mật lệnh lần này cũng là do ai gia làm. Ai gia chỉ mong Dạ Nhi niệm tình ai gia mà bỏ qua cho Lập Nhi lần này."
Nam Cung Dạ thái độ vẫn dửng dưng lãnh đạm.
"Hắn từ lâu đối với bổn vương đã sinh ra nghi kị, ta như thế nào lại một lần nữa khoan nhượng, trừ phi..."
Nam Cung Dạ bỗng nhiên ngừng một chút, ánh mắt sắc bén khẽ chuyển, trong lòng sớm đã có dự tính.
"Trừ phi thế nào?"
"Trừ phi người hứa với bổn vương về sau sẽ không nhúng tay vào bất kì chuyện gì trong triều nữa. Còn phải đích thân đến thiền môn từ từ mà sám hối những chuyện đã gây ra đến cuối đời..."
"Dạ Nhi, con..."
"Người không chấp thuận sao?"
"..."
Lâm Thiên Lạc trong lòng thở dài nhìn ánh mắt mong cầu của Nam Cung Lập hướng về mình mong đợi. Bà ta không còn đường lui nào nữa rồi, tự nhận cả đời đã làm ra không ít chuyện ác thì đã đến lúc phải gánh chịu.
"Được rồi, ai gia theo lời con."
Nam Cung Dạ biết chắc chắn bà ta sẽ làm như vậy, dù sao Nam Cung Lập vẫn là người mà bà ta coi trọng và thương yêu nhất. Hắn lần này không muốn phế truất Nam Cung Lập một phần cũng là nghĩ đến hoàng huynh trước lúc ra đi đã tận lực nhờ hắn phò trợ cho Nam Cung Lập. Hắn trước giờ luôn giữ lời hứa, phần còn lại là hắn đang nghĩ đến Lương Giai Mộc nàng.
Nam Cung Dạ nhìn đến chỗ của Nam Cung Lập lạnh giọng nói.
"Chuyện lần này bổn vương không truy cứu nữa. Hoàng thượng nên nhớ kỹ chuyện lần này, bổn vương chính là hoàng thúc của ngươi. Ta không rảnh rỗi đến tranh giành với tiểu bối như ngươi cái ngôi vị kia. Ngươi hiện tại hứa với bổn vương hai chuyện trước."
Nam Cung Lập sau chuyện lần này thì lá gan lớn đến mấy cũng không dám đối nghịch với Trấn An Vương một lần nào nữa. Hắn hiện tại không bị phế truất mà giữ được ngôi vị đã là tốt lắm rồi.
"Mọi chuyện trước đây là do Lập Nhi hồ đồ, ngu muội. Về sau nhất định sẽ hết lòng chú tâm vào chính sự không để tiên đế trên trời thất vọng. Hoàng thúc người có yêu cầu gì cứ nói."
Nam Cung Dạ ra hiệu cho Tần Luân mang đến một số thư từ cùng số sách đưa về phía Nam Cung Lập.
"Đây là bằng chứng chỉ rõ Văn Gia âm thầm cấu kết với ngoại ban tham ô chuộc lợi. Chắc chắn hoàng thượng đã hiểu rõ ý định của bổn vương muốn làm gì. Chuyện tiếp theo chính muốn hoàng thượng lập Ngọc Quý Phi của Lý Gia làm hậu. Đồng thời phế bỏ Văn Chiêu Nhiên của Văn Gia."
Nam Cung Lập đối với những chuyện này không có lý nào không đồng thuận.
"Được..."
....
Mọi chuyện cứ như thế mà diễn ra, Nam Cung Lập sau lần này cũng không có bất kì động thái này quá mức nữa. Hắn cứ như vậy mà ngồi vững trên ngôi vị làm tốt trách nhiệm của mình. Lý Lâm Ngọc nhanh chóng được tuyên cáo phong thành hoàng hậu. Cùng với sự sủng ái của hoàng thượng, trong hậu cung nắm giữ quyền hành không một ai dám động vào. Về phía Lâm Thiên Lạc sau khi rời khỏi An Lạc Cung cũng đến thiền am mà ngày ngày niệm kinh cầu phúc. Văn Gia cùng những người liên can đều đã bị loại bỏ. Rất nhanh triều đình lại trở nên yên ổn vững mạnh như trước.
Thời gian là thứ khiến người ta không có cách nào để níu giữ lại, một khi đã bỏ lỡ chuyện gì đó thì suốt cả cuộc đời cũng không thể tìm lại được. Cho dù có ra sức tìm kiếm chỉ là mơ hồ lưu giữ lại những kí ức thuộc về quá khứ. Những chuyện đã qua đến khi nhìn lại vẫn chỉ là những tiếc nuối cùng hồi ức đau buồn.
Đã một năm trôi qua, Nam Cung Dạ vẫn không thể chấp nhận được việc nàng đã ra đi. Hắn không có ngày nào không ra sức tìm kiếm nàng ở khắp nơi. Hắn không tin nàng đã chết trong trận lửa lớn ngày đó. Nàng nhất định vẫn còn sống, chỉ là...đã một năm trôi qua vẫn cứ thế mà biệt vô âm tín. Những lần không tìm thấy bất kì tin tức gì liên quan đến nàng, hắn như bị dày vò đến chết lặng. Thân thể cũng vì thế mà hao gầy đi rất nhiều. Hi vọng rồi lại thất vọng, hắn đã phải trải qua quá nhiều lần như vậy rồi. Hận bản thân mình ngày đó không bảo vệ được nàng, hận chính mình là một tên hèn hạ chỉ biết mạnh miệng nói ra những lời hứa sẽ bảo vệ nàng thật tốt nhưng rốt cuộc thì sao chứ. Hắn đúng thật là một kẻ thất bại.
"Vương Gia đừng uống nữa, trong một năm qua ngài đã uống rất nhiều rồi."
"Uống nhiều thì sao chứ...Ta uống say liền có thể nhìn thấy nàng. Ngươi...nói có phải rất kì lạ không..."
Tần Luân đối với bộ dạng ngày ngày say khướt của vương gia hầu như đã thành thói quen. Ngài ấy vẫn không thể quên được Lương cô nương. Toàn bộ Nam Cung Quốc đều đã tìm kiếm hết thải nhưng tất cả vẫn chỉ thu về một đáp án duy nhất. Bởi vì người đã chết thì làm sao để lại dấu tích gì tại trên nhân gian kia chứ.
Tần Luân trong lòng vẫn luôn tự trách, hắn lúc này chỉ biết khuyên nhủ chủ tử. Mong rằng ngài ấy sẽ sớm quên được chuyện này.
"Vương Gia, người cũng đã không còn..."
"Ngươi câm miệng cho ta, bổn vương nói nàng ấy vẫn còn sống thì nhất định vẫn còn sống. Nàng ấy chỉ là đang ở một nơi nào đó đợi bổn vương đến tìm mà thôi."
"Nam Cung quốc toàn bộ đều không tìm thấy, thuộc hạ cho là..."
Nam Cung Dạ bỗng nhiên đứng bật dậy, trong tay vẫn cầm bình rượu lớn. Hắn chân bước loạn chỉ tay về phía trước cười lớn.
"Đúng, ngươi nói rất đúng...thiên hạ này rộng lớn như vậy đâu chỉ có mỗi Nam Cung Quốc. Bổn vương sẽ tự mình rời khỏi đây tìm nàng."
"Vương Gia, tứ quốc rộng lớn như vậy... ngài đi đến nơi nào để tìm."
"Nơi nào bổn vương cũng muốn đến, một năm, mười năm hay hai mươi năm cũng sẽ có ngày tìm thấy nàng."
"..."
Một tháng sau khi đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Nam Cung Dạ giao lại toàn bộ Vương phủ cho Từ quản gia cùng Tần Luân trông coi. Trên triều hắn cũng đã nói rõ với hoàng thượng cùng các quần thần rằng chính mình muốn tạm thời rời khỏi thành, kì hạn trở về còn chưa định rõ. Mọi chuyện về sau sẽ giao lại cho Tần Luân ở bên cạnh phò trợ hoàng thượng xử lý.
Nam Cung Dạ như đã định một người một ngựa rời khỏi kinh thành, Nam Cung Quốc một năm qua đã tìm đủ rồi nên hiện tại hắn muốn đi nơi khác tìm kiếm nàng. Tứ Quốc này rộng lớn bao nhiêu, hắn cứ ôm niềm tin rằng nàng vẫn còn sống. Đây xem như là hi vọng cuối cùng mà hắn muốn tự mình thực hiện, mong rằng ông trời sẽ cảm thương để hắn một lần nữa gặp lại nàng.
Xuân, hạ, thu, đông cứ thế mà luân chuyển, hắn đã tìm kiếm khắp nơi ở Bắc Chu, đâu đâu cũng là nơi hắn muốn đến. Không bỏ qua bất kì nơi nào, giờ đây mọi thứ đối với hắn đều vô nghĩa. Vương quyền, địa vị hay cả trọng trách của bản thân hắn đều không màng, hắn chỉ muốn nửa đời còn lại của mình tìm kiếm thứ mà bản thân mong muốn nhất. Điều hắn muốn làm chính là tìm thấy nàng, tận chân trời gốc bế hắn cũng sẽ đi. Cho dù mọi thứ hắn tìm thấy đều chứng minh rằng nàng đã chết nhưng hắn thì ngược lại sẽ không từ bỏ. Hắn có linh cảm rằng nàng vẫn ở đâu đó mà đợi mình, dù hi vọng có nhỏ nhoi đến đâu hắn vẫn muốn thử một lần. Hắn sẽ không từ bỏ, nơi đây không tìm được thì tin rằng nơi khác sẽ tìm thấy nàng. Hắn một lần nữa rời khỏi Bắc Chu, theo hướng Tây xuất phát đến Tây Trục quốc. Mỗi một nơi hắn đến đều mang theo bức họa mà dò hỏi khắp nơi để tìm nàng. Đã vô số lần lập lại đều không thu được một chút tin tức gì...
Ba năm sau đó...
Tại Đông Vũ quốc, hôm nay chính là tết nguyên tiêu. Trong một thành lớn, người người trên đường qua lại đông đúc, trên phố cũng trở nên huyên náo nhộn nhịp. Ngựa xe qua lại vô cùng nhiều, khắp nơi tung đèn kết hoa rực rỡ.
"Vị đại thẩm này, thẩm có nhìn thấy cô nương trong tranh này không?"
"Không có."
"Vị đại thúc này, có từng nhìn thấy người trong bức họa này không?"
"Chưa từng."
"Đại ca này, ngươi có nhìn thấy người..."
"Không có, không có."
"Vị tiểu thư này..."
"..."
Trời cũng đã về đêm, Nam Cung Dạ vẫn kiên nhẫn cầm theo bức họa của nàng trong tay mà dò tìm khắp nơi. Trong những năm qua hắn vẫn không bỏ cuộc, trong lòng ôm theo hi vọng đến cuối cùng. Đã ba năm trôi qua, từ Bắc Chu rồi lại đến Tây Trục đều không có chút tin tức gì. Đây đã là nơi cuối cùng rồi, hắn đến cuối vẫn không thu được một chút tin tức nào cả...
Trên đường phố đông đúc người qua lại cười nói vui vẻ, duy nhất chỉ có một thân ảnh là trái ngược hoàn toàn. Trên thân vận tử y đơn bạc, tóc đen chỉ tùy tiện búi lên cố định bằng trâm gỗ đơn giản. Gương mặt tuấn mỹ đã phản phất nét phong sương lãnh đạm. Đôi mắt chứa đầy vẻ u buồn, hắn đã rất lâu chưa từng nở ra một nụ cười nào cả. Dáng người so với lúc trước cũng trở nên hao gầy hơn, trên gương mặt râu tóc cũng đã mọc dài. Hắn vẫn không mấy chú tâm đến việc này. Bộ dáng hiện tại so với lúc trước quả thật có điểm khác biệt rõ rệt.
Hắn tiến đến một tửu lâu mua một bình rượu lớn, vừa đi trên đường vừa uống không ngừng. Hắn vẫn thường chọn cách này để giải sâu, thỉnh thoảng say rồi còn có thể mơ hồ nhìn thấy nàng. Lúc này trên bầu trời đêm, pháo hoa rực rỡ bắt đầu được đốt lên nở rộ sáng cả vùng trời sao. Trong thanh âm tiếng cười nô nức vang lên hòa vào tiếng pháo hoa nổ lớn. Người người dừng chân ngước nhìn pháo hoa trên bầu trời tuyệt đẹp.
Nam Cung Dạ chân bước lảo đảo trên đường, tay cầm bình rượu lớn đi ngược phía với những người nơi đây. Bọn họ ai ai cũng muốn đến bên cầu ngắm pháo hoa thật rõ, chỉ có Nam Cung Dạ là không màng đến những chuyện vui vẻ kia. Hắn cứ thế mà bước đi, bỗng nhiên phía dưới chân dụng phải một cái gì đó.
"Bảo Bảo đụng phải cây lớn thật đau..."
Nam Cung Dạ vẫn chưa thể gọi là quá say đến nỗi không nhận ra chính mình vừa dụng phải một tiểu hài tử. Hắn đưa mắt nhìn nó, không hiểu sao trong lòng lại nổi lên một cảm giác kì lạ.
Tiểu hài tử hai mắt to tròn linh động, hai má tròn trắng mịn vô cùng khả ái. Vừa hay nói lại đưa đôi mắt đáng yêu kia nhìn về phía hắn mà không ngừng nghiêng nghiêng đầu nhỏ tò mò quan sát. Nam Cung Dạ nhìn đôi mắt kia rất quen thuộc bỗng gợi nhớ đến một người.
Tiểu hài tử chu lên đôi môi nhỏ nhắn nói thật lớn.
"Bảo Bảo nhìn sai, không phải cây lớn mà là một đại thúc."