Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi - Chương 100: Đại Hôn (Hoàn)
Mười ngày sau, cả thành Nam Cung người người tụ hợp đông đúc khắp các đường phố. Từ sáng sớm mà nơi đâu cũng chặt kín người qua kẻ lại, những cổ xe ngựa lớn sa hoa liên tiếp lướt qua từ khắp nơi đổ về kinh thành, tất cả đều đang hướng về Trấn An Vương phủ. Dân chúng chen chúc nhau đứng xung quanh trước vương phủ, không ai là không háo hức tò mò muốn nhìn thấy tận mắt.
Hôm nay chính là đại hôn của Trấn An Vương cùng Trường Bình đại công chúa của Đông Vũ quốc. Trong mắt bọn họ, mối hôn sự này vô cùng tốt, một người là Trấn An Vương, một người là trưởng công chúa của Đông Vũ. Nhân khí hòa hợp là một chuyện trọng đại khắp thiên hạ. Khắp vương phủ từ nhiều ngày trước đã treo đèn kết hoa vô cùng tráng lệ cùng náo nhiệt, toàn bộ đều là một màu đỏ rực rỡ. Tất cả bọn họ không thể ngờ, Trấn An Vương sau khi chết đi sống lại liền có phúc khí thịnh vượng, hỉ sự sẽ tự nhiên đến. Bọn họ cuối cùng cũng chờ được ngày Trấn An Vương đại hôn, còn cử hành vô cùng long trọng náo nhiệt khắp kinh thành. Các quan viên lớn nhỏ trong triều đều đến chúc mừng, bọn họ từ khắp các nơi quy tụ về đây nhiều vô kể. Xe ngựa đã xếp đầy bên ngoài đọc theo cả một con đường lớn, người ra vào đông đúc đến hoa cả hai mắt. Còn chưa kể đến quà mừng nhiều đến nỗi cả một đại sảnh lớn của phủ cũng đã xếp đầy kín, chất cao qua khỏi đầu người, không thứ gì là không có.
"Hoàng thượng cùng hoàng hậu giá đáo."
"Hoàng thúc chúc mừng, chúc mừng người."
Lý Lâm Ngọc sắc mặt hồng hào, trên môi nở nụ cười vui vẻ. Một tay mang theo tiểu thái tử thông minh lanh lợi, tay còn lại đặt lên bụng lớn của mình nhẹ nhàng hành lễ.
Thái hoàng Thái Hậu cũng đến, đứng ra làm người chủ hôn cho đại hỉ sự giữa hai quốc. Hôm nay có không ít nhân vật lớn lần lượt đến uống rượu chúc mừng.
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng pháo nổ lớn, đoàn người kèn trống linh đình vô cùng náo nhiệt. Dân chúng đứng hai bên náo nức thi nhau ngắm nhìn.
"Kiệu hoa đến rồi, tân nương tử đến rồi."
Nam Cung Dạ thân mặc hỉ phục tuyệt đẹp, đầu vấn kim quang bạc đẹp mắt. Hắn tuấn mỹ bất phàm nắm lấy tay nàng, trên môi nở nụ cười làm rúng động lòng người. Bên cạnh, Lương Giai Mộc đầu đội mũ phượng, che khăn trùm đỏ thêu hoa văn xinh đẹp, hỉ phục bằng gấm mềm mại, tà y dài đỏ rực hết sức lộng lẫy.
Lão thái giám bắt đầu hô lớn.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
Tiếng vỗ tay cùng lời chúc mừng vang lên khắp nơi, chúc tan lang cùng tân nương tử vững kết đồng tâm, bạc đầu giai lão.
Thái hoàng Thái Hậu sau bốn năm qua đã già đi rất nhiều, sức khỏe cũng không tốt như trước nữa. Bà nhiều năm tu niệm xám hối nên thấu hiểu không ít đạo lí nhân gian. Lúc này trên môi tươi cười hiền hòa, trên tay ôm lấy Tiểu Bảo hết sức cưng chiều cùng mãn nguyện.
Bên ngoài lại có tiếng truyền báo.
"Bình Nam vương đến..."
Nam Cung Thiên Hàn những năm qua ở Nam Kinh chưa từng trở lại kinh thành, lần này nghe tin hoàng thúc cử hành đại hôn cũng đến chúc mừng. Phía sau còn có A Nhĩ theo cùng hắn, cả hai người bọn họ cùng nhau bước vào.
"Bình Nam vương bái kiến thái hoàng thái hậu, bái kiến hoàng thượng."
"Hôm nay là ngày vui, không cần đa lễ."
Hắn quay người nhìn về phía Nam Cung Dạ và nàng, ánh mắt không còn phức tạp như trước nữa. Nhìn nàng và hoàng thúc thành thân, trải qua rất nhiều chuyện cuối cùng cũng có thể bên nhau. Hắn thật tâm hắn chúc phúc cho hai người họ.
"Hoàng thúc chúc mừng người."
"Được."
Lương Giai Mộc bị khăn trùm đầu che khuất tầm nhìn, nàng không thể quan sát được biểu tình trên gương mặt Nam Cung Thiên Hàn lúc này. Chỉ mong hắn có thể quên đi chuyện quá khứ, buông bỏ được đoạn tình cảm đối với nàng. Có thể sớm ngày dụng tâm hiểu được bên cạnh mình còn có tình cảm chân thành của A Nhĩ dành cho hắn.
"Sư phụ, chuyện trước đây ta thật tâm xin lỗi người. Sau này nên gọi người hai tiếng hoàng thẩm mới phải, chúc mừng người."
"Được, đa tạ..."
A Nhĩ trên tay cầm theo quà mừng cũng đến chúc mừng nàng.
"Công chúa, chúc mừng người."
Lương Giai Mộc nắm lấy tay nàng.
"Muội sau này nên tìm một cuộc sống riêng cho mình, không cần bên cạnh ta nữa."
A Nhĩ hiểu được ý của nàng, chỉ len lén đưa mắt nhìn về phía của Vũ Thiên Hàn.
"Hoàng thẩm không cần lo lắng, ta sau này sẽ chăm sóc cho A Nhĩ thật tốt."
"Được, rất tốt, đã như vậy thì ta không còn lo lắng nữa rồi."
Đúng lúc này bên ngoài đại môn vang vọng đến tiếng nói lớn.
"Nhiều rượu ngon như vậy, đồ đệ không định mời lão nhân uống một ly sao?"
Lương Giai Mộc kinh hỉ nhận ra giọng nói quen thuộc của người.
"Sư phụ, người trở lại rồi."
Bạch Tà lão nhân tùy ý cầm lên một bình rượu lớn trực tiếp ném về phía Nam Cung Dạ để hắn đỡ lấy. Nam Cung Dạ đương nhiên hiểu ý liền cúi người ra lễ, sau đó nâng lên bình lớn kính lão tiền bối, sản khoái uống một ngụm lớn.
"Được lắm, haha...tên tiểu tử này quả nhiên không tệ. Đồ nhi của ta gả cho ngươi, xem như là phúc phần của nó tích được."
"Haiya...sư phụ..."
"Haha..."
Bên ngoài lại truyền tới tiếng nói của một nam nhân trẻ tuổi, không biết là nhân vật nào lại đến nữa đây.
"Người đến đông như vậy rồi sao? Thật may quá...thức ăn cùng rượu ngon vẫn còn."
Ngô Vân vận hạt y cười tiêu sái, trên tay cầm quạt ngọc thông thả bước đến. Bộ dáng vẫn tùy hứng, phóng khoáng như ngày nào. Hắn nhiều ngày trước sau khi nhận được tin báo cũng lập tức đến đây chúc mừng, may mắn vẫn chưa đến trễ. Thân phận của hắn thật ra chính là nhị công tử của phủ đại tướng quân Ngô Trấn ở Đông Vũ quốc. Đối với thân phận thực sự của nàng và Nam Cung Dạ hắn từ lâu đã âm thầm đoán ra được.
"Vương Gia, trưởng công chúa...xin chúc mừng hai vị."
"Đa tạ, đa tạ..."
Ngô Vân lại bất đầu lảy nhảy.
"Ta cảm thấy bản thân ngày đó đã làm được một việc rất tốt...tạo cầu nối cho hai người. Không biết có được công chúa ban thưởng hay không?"
Lương Giai Mộc lập tức nói.
"Tất nhiên là phải ban thưởng."
"Thật sao, là thứ gì quý giá gì đây?"
Lương Giai Mộc nửa đùa nửa thật nói.
"Đến đây rồi thì quà mừng của ngươi đâu?"
Ngô Vân chợt nhớ tới chính mình cũng quên luôn việc này.
"Quà mừng...đi gấp nên không mang theo."
"Vậy thì lấy đó làm vật phẩm ban thưởng cho ngươi đi."
Ngô Vân còn tưởng sẽ được ban thưởng thứ gì. Lúc này hắn cảm thấy hụt hẫng không thôi. Nghe nói Trấn An Vương phủ có vô vàng vật bảo. Hắn cảm thấy vô cùng nuối tiếc.
Ngô Vân không lảy nhảy nữa mà tiến đến bàn tiệc chiêu đãi bất đầu vui vẻ uống rượu ăn thịt.
...
Hôm nay thật sự là một ngày đại hỉ của nàng, Lương Giai Mộc ngồi trong tân phòng ngáp đến chục lần vẫn chưa thấy Nam Cung Dạ trở lại. Không biết bên ngoài khách nhân đã trở về hết chưa, mặt trời cũng đã bắt đầu lặn xuống. Nàng hôm nay từ sáng sớm đã bận rộn chuẩn bị, nên lúc này cả người mệt mỏi tựa đầu vào một bên giường ngủ ngon lành.
Một lúc sau, bên cửa phát ra tiếng động nhỏ. Nam Cung Dạ hôm nay đã uống không ít nhưng không thể chuốt say được hắn. Vừa bước vào đã nhìn thấy nàng tựa đầu vào thành giường ngủ say. Hắn biết nàng đã mệt mỏi nên nhẹ nhàng vén lên khăn trùm đầu để lộ ra dung mạo tuyệt sắc của tân nương tử. Hắn không uống say nhưng bị dung mạo của nàng làm cho say rồi. Lương Giai Mộc bị đánh thức, mở mắt ra đã nhìn thấy hắn.
Nàng vừa mới tỉnh giấc nên giọng nói trầm nhẹ, bất giác câu dẫn tâm hắn.
"Chàng đến rồi..."
Hắn ôn nhu sờ vào má nàng.
"Hôm nay nương tử đã mệt mỏi cả ngày."
"Chàng cũng mệt rồi, ngồi xuống đây đi."
Nam Cung Dạ ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm lấy tay mềm mại của nàng vuốt ve.
"Ta không mệt, hôm nay là ngày vui nhất của ta. Nương tử, vi phu đã chờ ngày này rất lâu rồi."
"Chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, đến cuối cùng xem như đã được viên mãn."
Nam Cung Dạ trong mắt tràn ngập sự mãn nguyện, hắn bế nàng ngồi vào lòng mình. Nhẹ cúi người hôn vào giữa trán nàng.
"Vi phu cuối cùng đã đợi được nàng rồi."
Lương Giai Mộc tươi cười, nàng nghĩ đến việc gì đó ngây ngô đưa tay tính thử. Nam Cung Dạ khó hiểu hỏi nàng.
"Nàng đang tính gì vậy?"
Lương Giai Mộc không che giấu, thuận miệng trả lời.
"Nếu bốn năm trước gả cho chàng, thì lúc này ngoài Tiểu Bảo ra chúng ta sẽ có..."
Nam Cung Dạ phì cười, sủng nịnh nhéo vào đầu mũi nàng. Nàng khả ái như vậy, mê hoặc tâm hắn không thôi.
Nam Cung Dạ ghé sát vào vành tay nàng nói khẽ.
"Nương tử có mệt lắm không?"
"Không có."
"Vậy...chúng ta đêm nay sinh thêm một tiểu bảo bối đi."
Lương Giai Mộc có chút căng thẳng, lúng túng nhắm hai mắt lại. Nam Cung Dạ nhẹ mỉm cười, cúi xuống chuẩn bị hôn nàng thì bên ngoài không ngừng vang lên tiếng nổ lớn vô cùng chói tay. Nàng giật mình mở mắt ra nhìn hắn, chỉ tay về phía cửa.
"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
"Nàng đừng lo, không có chuyện gì đâu. Là bọn họ muốn náo động phòng thôi."
Lương Giai Mộc lại sợ giống như lần trước vì có người đột ngột xông vào làm nàng xấu hổ muốn chết.
"Hay là...chúng ta ra ngoài xem thử một chút đi."
Nam Cung Dạ vốn không định ra ngoài, nhưng để nàng yên tâm chỉ đành cùng nhau mở cửa bước ra xem thử. Thì ra ở trước tân phòng của bọn họ có người đốt rất nhiều pháo, mới gây nên tiếng nổ lớn như vậy. Rõ ràng có người cố ý muốn náo động phòng. Nam Cung Dạ thật không nghĩ ra là kẻ nào cả gan như vậy.
Hắn đưa nàng trở lại phòng, còn cẩn thận cài cửa thật kỹ càng. Nam Cung Dạ nóng lòng trực tiếp bế nàng đến giường, hắn đã phải chờ quá lâu rồi.
"Nương tử, chúng ta tiếp tục thôi."
Hắn một lần nữa đặt nàng xuống giường, vừa cúi người xuống thì phía trong cùng của giường gỗ, nơi chăn đệm lớn căn phòng kia có cái gì đó đang cử động. Sau đó một cái đầu nhỏ nhô ra cười với bọn họ.
"Phụ thân, mẫu thân...Bảo Bảo đến ngủ với người."
Lương Giai Mộc lại một lần nữa giật mình, lần này đích thực đã bị dọa cho sợ. Nàng nhanh tay đẩy Nam Cung Dạ ra khỏi người mình, bối rối hỏi.
"Tiểu Bảo...con vào đây từ khi nào vậy?"
Tiểu Bảo chỉ tay về phía cửa sổ bên cạnh, nơi đó chỉ đang khép hờ chưa được cài then.
"Là Ngô thúc vừa rồi bế Bảo Bảo vào đây, Ngô thúc còn nói để con ngủ cùng với phụ thân."
Sau lời nói non nớt ngây ngô kia, cả nàng và hắn đều im bặt không nói được gì. Nam Cung Dạ lúc này chỉ biết ngồi bên giường ôm gối, sắc mặt xám xịt, đầu đầy hắc tuyến. Hắn trong lòng không ngừng gào thét, sau đó cũng đứng bật dậy, quát thật lớn.
"Ngô...Vân..."
"Haha"
Lương Giai Mộc không hiểu sao lại muốn cười, nàng cười lớn đến nỗi nội thương.
Thế là...ngày đại hôn của Trấn An Vương. Trong đêm động phòng, bên ngoài tân phòng nghe thấy tân lang liên tục gào thét tên của nam nhân khác. Còn tân nương thì sao? Tân nương thì không ngừng cười vô cùng vui vẻ...
VIÊN MÃN
_HOÀN_
Hôm nay chính là đại hôn của Trấn An Vương cùng Trường Bình đại công chúa của Đông Vũ quốc. Trong mắt bọn họ, mối hôn sự này vô cùng tốt, một người là Trấn An Vương, một người là trưởng công chúa của Đông Vũ. Nhân khí hòa hợp là một chuyện trọng đại khắp thiên hạ. Khắp vương phủ từ nhiều ngày trước đã treo đèn kết hoa vô cùng tráng lệ cùng náo nhiệt, toàn bộ đều là một màu đỏ rực rỡ. Tất cả bọn họ không thể ngờ, Trấn An Vương sau khi chết đi sống lại liền có phúc khí thịnh vượng, hỉ sự sẽ tự nhiên đến. Bọn họ cuối cùng cũng chờ được ngày Trấn An Vương đại hôn, còn cử hành vô cùng long trọng náo nhiệt khắp kinh thành. Các quan viên lớn nhỏ trong triều đều đến chúc mừng, bọn họ từ khắp các nơi quy tụ về đây nhiều vô kể. Xe ngựa đã xếp đầy bên ngoài đọc theo cả một con đường lớn, người ra vào đông đúc đến hoa cả hai mắt. Còn chưa kể đến quà mừng nhiều đến nỗi cả một đại sảnh lớn của phủ cũng đã xếp đầy kín, chất cao qua khỏi đầu người, không thứ gì là không có.
"Hoàng thượng cùng hoàng hậu giá đáo."
"Hoàng thúc chúc mừng, chúc mừng người."
Lý Lâm Ngọc sắc mặt hồng hào, trên môi nở nụ cười vui vẻ. Một tay mang theo tiểu thái tử thông minh lanh lợi, tay còn lại đặt lên bụng lớn của mình nhẹ nhàng hành lễ.
Thái hoàng Thái Hậu cũng đến, đứng ra làm người chủ hôn cho đại hỉ sự giữa hai quốc. Hôm nay có không ít nhân vật lớn lần lượt đến uống rượu chúc mừng.
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng pháo nổ lớn, đoàn người kèn trống linh đình vô cùng náo nhiệt. Dân chúng đứng hai bên náo nức thi nhau ngắm nhìn.
"Kiệu hoa đến rồi, tân nương tử đến rồi."
Nam Cung Dạ thân mặc hỉ phục tuyệt đẹp, đầu vấn kim quang bạc đẹp mắt. Hắn tuấn mỹ bất phàm nắm lấy tay nàng, trên môi nở nụ cười làm rúng động lòng người. Bên cạnh, Lương Giai Mộc đầu đội mũ phượng, che khăn trùm đỏ thêu hoa văn xinh đẹp, hỉ phục bằng gấm mềm mại, tà y dài đỏ rực hết sức lộng lẫy.
Lão thái giám bắt đầu hô lớn.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
Tiếng vỗ tay cùng lời chúc mừng vang lên khắp nơi, chúc tan lang cùng tân nương tử vững kết đồng tâm, bạc đầu giai lão.
Thái hoàng Thái Hậu sau bốn năm qua đã già đi rất nhiều, sức khỏe cũng không tốt như trước nữa. Bà nhiều năm tu niệm xám hối nên thấu hiểu không ít đạo lí nhân gian. Lúc này trên môi tươi cười hiền hòa, trên tay ôm lấy Tiểu Bảo hết sức cưng chiều cùng mãn nguyện.
Bên ngoài lại có tiếng truyền báo.
"Bình Nam vương đến..."
Nam Cung Thiên Hàn những năm qua ở Nam Kinh chưa từng trở lại kinh thành, lần này nghe tin hoàng thúc cử hành đại hôn cũng đến chúc mừng. Phía sau còn có A Nhĩ theo cùng hắn, cả hai người bọn họ cùng nhau bước vào.
"Bình Nam vương bái kiến thái hoàng thái hậu, bái kiến hoàng thượng."
"Hôm nay là ngày vui, không cần đa lễ."
Hắn quay người nhìn về phía Nam Cung Dạ và nàng, ánh mắt không còn phức tạp như trước nữa. Nhìn nàng và hoàng thúc thành thân, trải qua rất nhiều chuyện cuối cùng cũng có thể bên nhau. Hắn thật tâm hắn chúc phúc cho hai người họ.
"Hoàng thúc chúc mừng người."
"Được."
Lương Giai Mộc bị khăn trùm đầu che khuất tầm nhìn, nàng không thể quan sát được biểu tình trên gương mặt Nam Cung Thiên Hàn lúc này. Chỉ mong hắn có thể quên đi chuyện quá khứ, buông bỏ được đoạn tình cảm đối với nàng. Có thể sớm ngày dụng tâm hiểu được bên cạnh mình còn có tình cảm chân thành của A Nhĩ dành cho hắn.
"Sư phụ, chuyện trước đây ta thật tâm xin lỗi người. Sau này nên gọi người hai tiếng hoàng thẩm mới phải, chúc mừng người."
"Được, đa tạ..."
A Nhĩ trên tay cầm theo quà mừng cũng đến chúc mừng nàng.
"Công chúa, chúc mừng người."
Lương Giai Mộc nắm lấy tay nàng.
"Muội sau này nên tìm một cuộc sống riêng cho mình, không cần bên cạnh ta nữa."
A Nhĩ hiểu được ý của nàng, chỉ len lén đưa mắt nhìn về phía của Vũ Thiên Hàn.
"Hoàng thẩm không cần lo lắng, ta sau này sẽ chăm sóc cho A Nhĩ thật tốt."
"Được, rất tốt, đã như vậy thì ta không còn lo lắng nữa rồi."
Đúng lúc này bên ngoài đại môn vang vọng đến tiếng nói lớn.
"Nhiều rượu ngon như vậy, đồ đệ không định mời lão nhân uống một ly sao?"
Lương Giai Mộc kinh hỉ nhận ra giọng nói quen thuộc của người.
"Sư phụ, người trở lại rồi."
Bạch Tà lão nhân tùy ý cầm lên một bình rượu lớn trực tiếp ném về phía Nam Cung Dạ để hắn đỡ lấy. Nam Cung Dạ đương nhiên hiểu ý liền cúi người ra lễ, sau đó nâng lên bình lớn kính lão tiền bối, sản khoái uống một ngụm lớn.
"Được lắm, haha...tên tiểu tử này quả nhiên không tệ. Đồ nhi của ta gả cho ngươi, xem như là phúc phần của nó tích được."
"Haiya...sư phụ..."
"Haha..."
Bên ngoài lại truyền tới tiếng nói của một nam nhân trẻ tuổi, không biết là nhân vật nào lại đến nữa đây.
"Người đến đông như vậy rồi sao? Thật may quá...thức ăn cùng rượu ngon vẫn còn."
Ngô Vân vận hạt y cười tiêu sái, trên tay cầm quạt ngọc thông thả bước đến. Bộ dáng vẫn tùy hứng, phóng khoáng như ngày nào. Hắn nhiều ngày trước sau khi nhận được tin báo cũng lập tức đến đây chúc mừng, may mắn vẫn chưa đến trễ. Thân phận của hắn thật ra chính là nhị công tử của phủ đại tướng quân Ngô Trấn ở Đông Vũ quốc. Đối với thân phận thực sự của nàng và Nam Cung Dạ hắn từ lâu đã âm thầm đoán ra được.
"Vương Gia, trưởng công chúa...xin chúc mừng hai vị."
"Đa tạ, đa tạ..."
Ngô Vân lại bất đầu lảy nhảy.
"Ta cảm thấy bản thân ngày đó đã làm được một việc rất tốt...tạo cầu nối cho hai người. Không biết có được công chúa ban thưởng hay không?"
Lương Giai Mộc lập tức nói.
"Tất nhiên là phải ban thưởng."
"Thật sao, là thứ gì quý giá gì đây?"
Lương Giai Mộc nửa đùa nửa thật nói.
"Đến đây rồi thì quà mừng của ngươi đâu?"
Ngô Vân chợt nhớ tới chính mình cũng quên luôn việc này.
"Quà mừng...đi gấp nên không mang theo."
"Vậy thì lấy đó làm vật phẩm ban thưởng cho ngươi đi."
Ngô Vân còn tưởng sẽ được ban thưởng thứ gì. Lúc này hắn cảm thấy hụt hẫng không thôi. Nghe nói Trấn An Vương phủ có vô vàng vật bảo. Hắn cảm thấy vô cùng nuối tiếc.
Ngô Vân không lảy nhảy nữa mà tiến đến bàn tiệc chiêu đãi bất đầu vui vẻ uống rượu ăn thịt.
...
Hôm nay thật sự là một ngày đại hỉ của nàng, Lương Giai Mộc ngồi trong tân phòng ngáp đến chục lần vẫn chưa thấy Nam Cung Dạ trở lại. Không biết bên ngoài khách nhân đã trở về hết chưa, mặt trời cũng đã bắt đầu lặn xuống. Nàng hôm nay từ sáng sớm đã bận rộn chuẩn bị, nên lúc này cả người mệt mỏi tựa đầu vào một bên giường ngủ ngon lành.
Một lúc sau, bên cửa phát ra tiếng động nhỏ. Nam Cung Dạ hôm nay đã uống không ít nhưng không thể chuốt say được hắn. Vừa bước vào đã nhìn thấy nàng tựa đầu vào thành giường ngủ say. Hắn biết nàng đã mệt mỏi nên nhẹ nhàng vén lên khăn trùm đầu để lộ ra dung mạo tuyệt sắc của tân nương tử. Hắn không uống say nhưng bị dung mạo của nàng làm cho say rồi. Lương Giai Mộc bị đánh thức, mở mắt ra đã nhìn thấy hắn.
Nàng vừa mới tỉnh giấc nên giọng nói trầm nhẹ, bất giác câu dẫn tâm hắn.
"Chàng đến rồi..."
Hắn ôn nhu sờ vào má nàng.
"Hôm nay nương tử đã mệt mỏi cả ngày."
"Chàng cũng mệt rồi, ngồi xuống đây đi."
Nam Cung Dạ ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm lấy tay mềm mại của nàng vuốt ve.
"Ta không mệt, hôm nay là ngày vui nhất của ta. Nương tử, vi phu đã chờ ngày này rất lâu rồi."
"Chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, đến cuối cùng xem như đã được viên mãn."
Nam Cung Dạ trong mắt tràn ngập sự mãn nguyện, hắn bế nàng ngồi vào lòng mình. Nhẹ cúi người hôn vào giữa trán nàng.
"Vi phu cuối cùng đã đợi được nàng rồi."
Lương Giai Mộc tươi cười, nàng nghĩ đến việc gì đó ngây ngô đưa tay tính thử. Nam Cung Dạ khó hiểu hỏi nàng.
"Nàng đang tính gì vậy?"
Lương Giai Mộc không che giấu, thuận miệng trả lời.
"Nếu bốn năm trước gả cho chàng, thì lúc này ngoài Tiểu Bảo ra chúng ta sẽ có..."
Nam Cung Dạ phì cười, sủng nịnh nhéo vào đầu mũi nàng. Nàng khả ái như vậy, mê hoặc tâm hắn không thôi.
Nam Cung Dạ ghé sát vào vành tay nàng nói khẽ.
"Nương tử có mệt lắm không?"
"Không có."
"Vậy...chúng ta đêm nay sinh thêm một tiểu bảo bối đi."
Lương Giai Mộc có chút căng thẳng, lúng túng nhắm hai mắt lại. Nam Cung Dạ nhẹ mỉm cười, cúi xuống chuẩn bị hôn nàng thì bên ngoài không ngừng vang lên tiếng nổ lớn vô cùng chói tay. Nàng giật mình mở mắt ra nhìn hắn, chỉ tay về phía cửa.
"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
"Nàng đừng lo, không có chuyện gì đâu. Là bọn họ muốn náo động phòng thôi."
Lương Giai Mộc lại sợ giống như lần trước vì có người đột ngột xông vào làm nàng xấu hổ muốn chết.
"Hay là...chúng ta ra ngoài xem thử một chút đi."
Nam Cung Dạ vốn không định ra ngoài, nhưng để nàng yên tâm chỉ đành cùng nhau mở cửa bước ra xem thử. Thì ra ở trước tân phòng của bọn họ có người đốt rất nhiều pháo, mới gây nên tiếng nổ lớn như vậy. Rõ ràng có người cố ý muốn náo động phòng. Nam Cung Dạ thật không nghĩ ra là kẻ nào cả gan như vậy.
Hắn đưa nàng trở lại phòng, còn cẩn thận cài cửa thật kỹ càng. Nam Cung Dạ nóng lòng trực tiếp bế nàng đến giường, hắn đã phải chờ quá lâu rồi.
"Nương tử, chúng ta tiếp tục thôi."
Hắn một lần nữa đặt nàng xuống giường, vừa cúi người xuống thì phía trong cùng của giường gỗ, nơi chăn đệm lớn căn phòng kia có cái gì đó đang cử động. Sau đó một cái đầu nhỏ nhô ra cười với bọn họ.
"Phụ thân, mẫu thân...Bảo Bảo đến ngủ với người."
Lương Giai Mộc lại một lần nữa giật mình, lần này đích thực đã bị dọa cho sợ. Nàng nhanh tay đẩy Nam Cung Dạ ra khỏi người mình, bối rối hỏi.
"Tiểu Bảo...con vào đây từ khi nào vậy?"
Tiểu Bảo chỉ tay về phía cửa sổ bên cạnh, nơi đó chỉ đang khép hờ chưa được cài then.
"Là Ngô thúc vừa rồi bế Bảo Bảo vào đây, Ngô thúc còn nói để con ngủ cùng với phụ thân."
Sau lời nói non nớt ngây ngô kia, cả nàng và hắn đều im bặt không nói được gì. Nam Cung Dạ lúc này chỉ biết ngồi bên giường ôm gối, sắc mặt xám xịt, đầu đầy hắc tuyến. Hắn trong lòng không ngừng gào thét, sau đó cũng đứng bật dậy, quát thật lớn.
"Ngô...Vân..."
"Haha"
Lương Giai Mộc không hiểu sao lại muốn cười, nàng cười lớn đến nỗi nội thương.
Thế là...ngày đại hôn của Trấn An Vương. Trong đêm động phòng, bên ngoài tân phòng nghe thấy tân lang liên tục gào thét tên của nam nhân khác. Còn tân nương thì sao? Tân nương thì không ngừng cười vô cùng vui vẻ...
VIÊN MÃN
_HOÀN_