Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Sơ Không sau khi nghe bản thân có thai cũng không biết đã chạy đi đâu, ta nằm ở trên giường cả một ngày ta đột nhiên thấy rất tò mò không biết mình hiện đang ở một nơi như thế nào, ít nhất cũng nên đi thăm dò một chút. Ta chịu đựng sự đau đớn ở lồng ngực, xốc chăn, thay đổi quần áo rồi ra ngoài.
Đẩy cửa ra đã thấy lính canh chuyên nghiệp đứng ở cửa, thấy ta thì kinh hãi hô: “Tướng quân, vết thương của người còn chưa tốt, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Ta thanh thanh cổ họng, giả bộ dáng vẻ thâm trầm nói: “Nằm lâu cũng không tốt, ta ra ngoài đi dạo.”
“Vậy để thuộc hạ an bài xe kéo cho tướng quân…”
Ta xoa ngực, thầm nghĩ người phàm thật là lắm chuyện, bị thương chút xíu thế này đi bộ vài bước cũng không chết được, ta vẫy vẫy tay: “Không cần, ngươi đốt một cái đèn lồng dẫn đường cho ta là được rồi.”
Thuộc hạ này từ trước hẳn là rất kinh trọng tướng quân, tuy rằng mặt có do dự nhưng không dám nói cái gì, mang đèn lồng dẫn đường ở trước cho ta: “Tướng quân muốn đến chỗ nào?”
Con mắt ta xoay chuyển: “Đi nơi nào yên tĩnh một chút.”
Hắn đi ở phía trước, mang ta đi qua rất nhiều con đường mòn cong cong, đến bức tường của vườn hoa thì ta gật đầu nói” “Ngươi ở đây chờ, ta muốn đi một mình.”
Hắn tất nhiên là không có dị nghị. Ta một mình cất bước đi vào hoa viên, vừa tới ta liền hối hận, nơi này quả thật yên tĩnh, nửa điểm ồn ào cũng không, hơn nửa đêm cái gì cũng thấy không rõ, chỉ có một ngọn núi giả cùng cái hồ nước và ánh trăng chiếu sáng loe lóe.
Đợi chút…Người đang đứng ở bờ hồ là ai?
Ta nheo mắt tập trung nhìn, nhất thời kinh hãi, kia đúng là Sơ Không công chúa! Hắn…hắn đến đây làm cái gì? Chẳng lẽ vì cuộc sống đả kích quá lớn tới hắn, hắn tìm đến suy nghĩ nông cạn sao? Sao có thể làm thế này a! Hắn chết đi, một mình ta chiến đấu hăng hái không phải là càng khó khăn sao!
“Công chúa Không (Sơ Không làm công chúa nên bạn ý gọi là Công chúa Không =)))! Không cho nhảy!” Ta hô to, “Trân ái sinh mệnh a!”
Sơ Không nhàn nhạt quay đầu nhìn ta: “A?”
Có hô lớn tiếng tới đâu cũng không dùng được, ta lập tức giẫm chân bước vọt qua, nắm lấy thắt lưng hắn, ôm chặt hắn vào ngực: “Ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta nói chuyện!”
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Người trong lòng ra sức giãy dụa, nhưng hiện tại hắn chỉ là một nữ tử bình thường nên sức lực đương nhiên không bằng một nam tử là ta đây. Ta tùy ý để hắn đánh mấy quyền mảnh khảnh vào ngực rộng lớn của mình. Ta thả lỏng hắn ra, nắm lấy bả vai khống chế hai cánh tay quơ quơ của hắn, thân mình hắn mềm nhũn, sau đó ta nhân thể nắm thắt lưng hắn nói: “Ta biết trong lòng ngươi đau khổ, nhưng cũng không thể đối xử với bản thân như vậy. Tốt xấu…Ngươi cũng đang mang thai!”
Sơ Không ở trong lòng ta run lên: “Ngươi…”
Ta nghiêng tai, nghiêm cẩn lắng nghe lời nói của hắn. Hắn nắm chặt tay hung hăng đánh vào mặt ta, thừa dịp ta đang ngây ngốc mà đẩy ta ra, chỉa tay vào mũi ta mắng: “Ngươi, con mẹ nó, đừng có diễn quá sâu!”
Ta xoa xoa cái mặt, với thể trạng chênh lệch như bây giờ một quyền của hắn cũng không làm ta bị thương nhiều lắm. Ta cũng vạn phần thấu hiểu tâm tình hiện tại của hắn, cho nên không so đo với hắn một quyền này.
Nhìn chằm chằm Sơ Không một hồi lâu, ta kỳ quái hỏi: “Không phải ngươi suy nghĩ nông cạn muốn tìm cái chết sao?”
“Tìm đại gia ngươi!” Hắn tức giận đến dậm chân: “Ngươi cho là ta sốt ruột muốn đi xuống đó thân thiết với Diêm Vương lắm sao! Ta khờ sao!”
Ta lại chỉ hồ nước: “Vậy ngươi là đang làm cái gì?”
Thần sắc Sơ Không nháy mắt trở nên hiu quạnh, giống như đã già đi mấy ngàn tuổi: “Ta đang cảm thán ý trời thật là khó đoán, Lí Thiên Vương xấu xa ác độc.”
Ta không nói gì, cùng hắn im lặng mà ca thán cuộc đời.
“Kia…” Ta chần chờ mở miệng, “Đứa nhỏ kia, ngươi tính sao?” Bả vai gầy yếu của Sơ Không run lên, ta ngẩng đầu, ánh mắt nhìn quanh: “Kỳ thật ta là muốn nhìn ngươi sinh đứa nhỏ. Dù sao cảm giác làm cha mẹ ta cũng chưa trải qua lần nào.”
Bả vai Sơ Không run rẩy không ngừng, ta giống như nghe được tiếng nghiến răng khanh khách. Ta cười ha ha: “Đương nhiên, chuyện này phải do nhà gái làm chủ.”
Lời còn chưa dứt, một tảng đá hung hăng nện trên đầu ta, ta nhất thời choáng váng, lảo đảo hai bước rồi ngồi xuống, ngực đau xót. Ta cảm thấy có máu ấm áp chảy ra, ngơ ngác sờ vào thì thấy bàn tay đầy máu dưới ánh trăng, ta sợ hãi mà hít một ngụm khí lạnh: “Cứu mạng cứu mạng! Ta không muốn đi gặp Diêm Vương!”
Sơ Không kia cũng bị dọa, hắn ngẩn ngơ rồi vội vàng chạy đến ngồi xổm bên cạnh ta: “Có sao không?” Một tay hắn ôm miệng vết thương của ta, giống như muốn làm pháp thuật chữa thương, nhưng che nửa ngày ngay cả phân cũng không nôn ra được một chút, Sơ Không đen mặt: “Phàm nhân đáng chết!”
Ta vội túm tay hắn: “Không được nói chết! Còn chưa tới hai mươi năm a!”
Sơ Không nghẹn họng, mím chặt môi, hắn đào trong tay áo được một cái khăn tay, ấn vào ngực ta. Ta cũng không có cách nào, chỉ có thể để hắn ôm, chờ bản thân ngừng chảy máu.
Ánh trăng rất sáng, ta có thể thấy được Sơ Không đang nhíu mày, gió mát thổi chầm chậm, ta có thể nghe thấy hô hấp của hai người phàm đang giao thoa, gần sát nhau.
Trong đầu có rất nhiều hình ảnh mơ hồ chạy qua, có Lục Hải Không ngẩng đầu nhìn ta mỉm cười, cũng có Sơ Không nhẹ nhàng vỗ lưng A Tường cùng đi vào giấc ngủ. Ta giật mình phát hiện, đây là lần đầu tiên cả hai người đều có trí nhớ nhưng có thể hòa hợp ở chung như vậy.
“Này.”
“Này.”
Ta với Sơ Không cùng mở miệng, cũng cùng nhau ngẩn người.
“Được rồi, ngươi nói trước đi.”
“Ngươi nói trước đi…”
Đôi ta lại sửng sốt, nhìn đối phương trầm mặc. Sơ Không hít một hơi thật sâu, nói: “… Xin lỗi.”
Hô hấp của ta cứng lại, đôi mắt vội vàng nhìn lên ánh trăng xem có phải có người làm giả ánh trăng trên bầu trời không. Nhưng điều khiến ta ngạc nhiên ánh trăng là thật, càng ngạc nhiên là, Sơ Không mới nãy xin lỗi ta …cũng là thật!
Ta khờ mắt.
Ánh mắt Sơ Không lóe sáng, nhìn về nơi xa: “Kiếp thứ hai, giết cả Dương phủ, tuy rằng không phải là ý của ta, nhưng ta lại không ngăn cản, khi ta tới nơi thì Thánh Lăng giáo đã ra tay xong, sau này không nói rõ mọi chuyện với ngươi, cũng là ta…”
“Đợi chút.” Ta đánh gãy lời của hắn: “Ngươi xin lỗi ta là vì việc này?”
Sơ Không khẽ nhíu mày: “Bằng không ngươi cho là vì việc gì?”
Trong lòng ta có cuồng phong gào thét, chẳng lẽ không nên xin lỗi vì hành động đánh nữ nhân thường xuyên sao? Chẳng lẽ không nên xin lỗi vì đã hại ta phải trải qua bảy kiếp tình duyên với hắn sao? Chẳng lẽ không nên xin lỗi vì những chuyện hắn có lỗi với ta trước kia sao? Thậm chí hắn cũng không xin lỗi vì hiện tại hắn đánh ta tới mức miệng vết thương nứt ra. Chỉ là vì…
Hắn lại xin lỗi chuyện này trong vô số những chuyện hắn có lỗi với ta!
Ta đã hiểu, gật đầu nói: “Thì ra ngươi là thích ngốc tử a!”
Sơ Không nghe xong những lời này không có tức giân như dự đoán, hắn trừng ta một lúc lâu, ánh mắt lại nhìn về phương xa: “Hừ, ngươi tốt hơn ta sao? Lục Hải Không kia ngốc hay là bị mù a.”
Câu nói lạnh nhạt này của hắn châm chọc vào thần kinh đau đớn của ta.
Ta đã quên ngực vẫn đang chảy máu, cũng không nhớ tới sự đau đớn, túm cổ áo Sơ Không buộc hắn nhìn ta. Ta nhìn hắn, nghiêm túc và trịnh trọng nói: “Ngươi nghe cho rõ ràng đây. Lục Hải Không không ngốc, ánh mắt của hắn không tốt, nhưng hắn nhìn mọi thứ rõ ràng hơn ai hết, trong lòng hắn cũng sáng hơn ai hết. Đừng có nói bậy câu nào về hắn.”
Sơ Không ngẩn ngơ nhìn ta.
Cách hồi lâu, hắn mới thất thần hỏi: “Ngươi quả, quả thực…”
Ta cảm thấy tâm tư này của bản thân không có gì quan trọng mà che giấu, hơn nữa Lục Hải Không đã chết từ lâu, chết trong quá khứ của Sơ Không.
Ta gật đầu, thẳng tắp nhìn Sơ Không: “Không sai, ta thích hắn, thật thích.” Nói xong lời này, ta có chút thương cảm cúi đôi mắt, chỉ tiếc, trên đời này sẽ không có ai đối tốt với ta như Lục Hải Không, ta cũng không có khả năng lại thích và đau lòng như vậy vì một người.
Sửa sang lại tâm tư, ta giương mắt, thấy Sơ Không kia nhìn ta không chớp mắt.
Mặt hắn đỏ lên, hoàn toàn không giống dáng vẻ như vừa bị ta cảnh cáo, bên tai có dấu vết của sự ngượng ngùng.
Ta kinh ngạc cong cong khóe miệng: “Ai…”
“Câm… Câm miệng!” Sơ Không tức giận mang khăn tay ném lên người ta, hắn đứng dậy, thất tha thất thểu lui về sau mấy bước: “Ta…Ta không muốn nghe ngươi nói chuyện!” Nói xong hắn xoay người chạy đi, ngẫu nhiên lại lộ ra dáng vẻ thẹn thùng.
Ta chớp mắt một lát, còn chưa hiểu ra tư vị trong lòng thì đã thấy ngực chảy máu mênh mông. Ta quá sợ hãi, vội vàng nhặt khăn tay lên che miệng vết thương, giãy dụa đi về phía cửa hoa viên, miệng gọi to: “Cứu mạng! Cứu mạng!”
Còn chưa được thấy Sơ Không sinh đẻ, sao lúc này ta có thể xuống dưới đó hôn mặt Diêm Vương! Lí Thiên Vương, sao ta có thể cam tâm!
Một đêm ở hoa viên đó, ta nhặt lại được cái mạng. Thời gian qua cực nhanh, trong chớp mắt ta đã dưỡng thương hai tháng, hai tháng này, vết thương của ta tốt lên rất nhiều, tình huống của bản thân cũng biết rõ ràng.
Ta biết tên của ta là Sở Thanh Huy, dựa vào khả năng quân sự xuất sắc của bản thân mới thể ngồi lên vị trí võ tướng kia, thuộc hạ trung thành của ta gọi là Sở Dực, là phụ tá đắc lực. Thanh Linh công chúa kia tên là Phù Doanh, là em gái của hoàng đế, là nữ nhi mà đương kim thái hậu hết sức yêu thương.
Lại nói, nghiệt duyên của công chúa cùng tướng quân bắt đầu từ ngày đó, khi tướng quân vào cung nhận thụ phong, công chúa ở trong cung nhìn thoáng qua, từ đây quyết ý gả cho tướng quân, ép hoàng thượng hạ chỉ buộc tướng quân cưới nàng.
Mà lúc này tướng quân cũng có một nữ tử đã cùng hắn định chung thân, cũng chính là Hinh Vân cô nương mà ta đã nghe nhắc đến nhiều lần. Cô nương kia là một y nữ, đã từng cứu mạng tướng quân, tình cảm của tướng quân và nàng thâm sâu, nhưng hoàng mệnh ngăn trở, rơi vào đường cùng tướng quân đành cưới công chúa. Nhưng tướng quân cùng Hinh Vân cô nương cũng không đoạn tuyệt quan hệ, hắn dùng cách không trở về nhà để kháng nghị hoàng mệnh, ngày ngày ở trong biệt viện cùng Hinh Vân cô nương. Sau này Hinh Vân cô nương mang đứa nhỏ của tướng quân, nhưng không may mất đi, về phần có liên quan tới công chúa hay không, còn chờ xem xét.
Đứa nhỏ của Hinh Vân không còn, tướng quân mang lửa giận phát lên người công chúa, không biết công chúa cũng có đứa nhỏ của hắn. Công chúa tâm khí cao ngạo sao có thể chịu đựng hôn nhân thất bại như vậy, cuối cùng lựa chọn đồng quy vu tận cùng tướng quân.
Đây là hiểu biết của ta với những chuyện đã xảy ra, nhưng việc này cũng có nhiều điểm đáng ngờ, ta cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Mục đích trước mắt của ta và Sơ Không là thoát khỏi thân phận hoàng thân quốc thích, ẩn về núi rừng. Nhưng dựa theo tình huống trước mắt, công chúa có thai, tướng quân có tình ngoài giá thú, anh trai công chúa chắc hẳn sẽ không buông tha cho chúng ta quy ẩn dễ dàng như vậy. Hơn nữa tình thế trên triều đình không rõ ràng như việc trong nhà, muốn thoát ly khỏi thân phận công chúa cùng tướng quân, thật sự là rất khó.
Ta ngồi trong đình hóng mát, thưởng thức sắc thu, nhấp một ngụm rượu, lại thở dài một tiếng.
Sở Dực hầu hạ bên người lập tức rót thêm cho ta một chén rượu. Ta vừa lòng gật đầu, trừ bỏ tình huống không rõ ràng lắm ở trong và ngoài nhà, cuộc sống hiện tại của ta vẫn tương đối thú vị, không lo ăn uống, còn có người bên cạnh hầu hạ, tốt đẹp có thể so với những ngày đầu ở kiếp thứ nhất a.
Ta đánh giá Sở Dực vài lần, nghĩ rằng, sau khi quy ẩn, nếu có thể sống cuộc sống không cần động tay vào cái gì cũng cơm no áo ấm, nhất định phải nghĩ cách đem người này giữ lại, nấu nước đốn củi, nấu cơm giặt quần áo, trông cửa giữ nhà, một mình hắn có thể chịu toàn bộ trách nhiệm, thậm chí có thể không phát tiền tiêu vặt cho hắn hàng tháng. Đây là một sức lao động hoàn mỹ a, hiện tại ta phải làm thân với hắn một chút.
Ta ho nhẹ hai tiếng: “Sở Dực, ngươi cũng ngồi, uống với ta một chén.”
Sở Dực cả kinh: “Thuộc hạ không dám.”
“Ngồi. Ngươi với ta thân như tay chân, thật sự không nên phân chia tôn ti trật tự. Sau này ta có rượu uống một chén, nhất định ngươi cũng không thiếu một chén.”
“Tướng quân…”
Sở Dực đang định nói, một thị vệ đến ôm quyền bẩm báo: “Tướng quân, Hinh Vân cô nương cầu kiến.”
Đúng rồi, ta còn quên mất điểm này, tam giác tình yêu này vẫn còn một người sống, Hinh Vân này sinh non lại không chết, bây giờ còn đến cầu kiến tướng quân, chắc là nhiều ngay không thấy nên trong lòng nàng ta nhớ nhung…Ta có chút buồn rầu, cùng một nữ nhân nói chuyện yêu đương, đây không phải là làm khó ta sao. Nhưng mà đâm lao thì phải theo lao, ta chỉ có thể gật đầu nói: “Cho nàng vào đi.”
Thị vệ kia hơi chần chừ một chút: “Nhưng mà…Công chúa cũng đang đi đến hoa viên này…”
Sở Dực lập tức nói: “Tướng quân, hay người mang Hinh Vân cô nương vào trong phòng?”
Ta thấy dù sao Sơ Không cũng không cùng nữ nhân đánh ghen, tức thời hào khí vung tay nói: “Trốn tránh thì được gì, để các nàng đều đến.”
Đình hóng mát vào mùa thu gió lạnh run, một nữ tử áo trắng bỗng dưng quỳ gối trước mặt ta, chắc là Hinh Vân cô nương. Nhưng mà tình nhân gặp nhau, sao quỳ làm gì…Ta đánh giá nàng một lúc lâu, thấy nàng cúi đầu không nói chuyện, ta sờ sờ mặt, có phải sắc mặt của ta quá mức nghiêm túc hay không, lập tức ta cong môi cười nói: “Đứng lên đi.”
Hinh Vân ở dưới lại bắt đầu run lên, nàng dập đầu nói: “Tướng quân…Thiếp thân…”
Nghe hai tiếng xưng hô này, ta có chút kinh ngạc, xem ra ngày thường tướng quân tuy rằng đối xử với nàng như người thân, nhưng vẫn phân rõ tôn ti. Ta vẫy tay nói: “Ngươi đứng lên trước.”
Lúc này Hinh Vân mới ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt có sự đánh giá: “Tướng quân…Không phạt ta?”
Có nội tình!
Ta nhíu mày, làm ra dáng vẻ bí hiểm: “Ngươi có làm sai chuyện gì sao?”
Hinh Vân cúi đầu cân nhắc một lát, mới chậm rãi đứng dậy: “Tướng quân.” Nàng mềm yếu gọi ta một tiếng, ngồi ở vị trí bên cạnh ta: “Thiếp thân tưởng nhớ tướng quân nhiều ngày, hôm nay…” Mặt nàng đỏ lên: “Nếu không phải hôm nay tương tư không dứt, rơi vào đường cùng mới đến cầu kiến tướng quân, nếu làm tướng quân khó xử, thỉnh tướng quân trách phạt.”
Ta gãi gãi đầu, đang muốn nói với nàng khi nói chuyện thì đừng cọ cọ trên người ta, kết quả đã nghe một tiếng hừ lạnh bên tai. Ta vừa ngẩng đầu đã thấy Sơ Không cùng vài tỳ nữ đi tới. Ta ngơ ngác nhìn hắn, sau ngày đó ta cảm thấy Sơ Không đang trốn tránh ta, ta muốn thấy mặt hắn cũng không dễ dàng. Hôm nay thấy ta nhìn chằm chằm hắn như vậy, không biết vì sao, bỗng cảm thấy mặt hắn đỏ bừng cả lên…
Đẩy cửa ra đã thấy lính canh chuyên nghiệp đứng ở cửa, thấy ta thì kinh hãi hô: “Tướng quân, vết thương của người còn chưa tốt, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Ta thanh thanh cổ họng, giả bộ dáng vẻ thâm trầm nói: “Nằm lâu cũng không tốt, ta ra ngoài đi dạo.”
“Vậy để thuộc hạ an bài xe kéo cho tướng quân…”
Ta xoa ngực, thầm nghĩ người phàm thật là lắm chuyện, bị thương chút xíu thế này đi bộ vài bước cũng không chết được, ta vẫy vẫy tay: “Không cần, ngươi đốt một cái đèn lồng dẫn đường cho ta là được rồi.”
Thuộc hạ này từ trước hẳn là rất kinh trọng tướng quân, tuy rằng mặt có do dự nhưng không dám nói cái gì, mang đèn lồng dẫn đường ở trước cho ta: “Tướng quân muốn đến chỗ nào?”
Con mắt ta xoay chuyển: “Đi nơi nào yên tĩnh một chút.”
Hắn đi ở phía trước, mang ta đi qua rất nhiều con đường mòn cong cong, đến bức tường của vườn hoa thì ta gật đầu nói” “Ngươi ở đây chờ, ta muốn đi một mình.”
Hắn tất nhiên là không có dị nghị. Ta một mình cất bước đi vào hoa viên, vừa tới ta liền hối hận, nơi này quả thật yên tĩnh, nửa điểm ồn ào cũng không, hơn nửa đêm cái gì cũng thấy không rõ, chỉ có một ngọn núi giả cùng cái hồ nước và ánh trăng chiếu sáng loe lóe.
Đợi chút…Người đang đứng ở bờ hồ là ai?
Ta nheo mắt tập trung nhìn, nhất thời kinh hãi, kia đúng là Sơ Không công chúa! Hắn…hắn đến đây làm cái gì? Chẳng lẽ vì cuộc sống đả kích quá lớn tới hắn, hắn tìm đến suy nghĩ nông cạn sao? Sao có thể làm thế này a! Hắn chết đi, một mình ta chiến đấu hăng hái không phải là càng khó khăn sao!
“Công chúa Không (Sơ Không làm công chúa nên bạn ý gọi là Công chúa Không =)))! Không cho nhảy!” Ta hô to, “Trân ái sinh mệnh a!”
Sơ Không nhàn nhạt quay đầu nhìn ta: “A?”
Có hô lớn tiếng tới đâu cũng không dùng được, ta lập tức giẫm chân bước vọt qua, nắm lấy thắt lưng hắn, ôm chặt hắn vào ngực: “Ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta nói chuyện!”
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Người trong lòng ra sức giãy dụa, nhưng hiện tại hắn chỉ là một nữ tử bình thường nên sức lực đương nhiên không bằng một nam tử là ta đây. Ta tùy ý để hắn đánh mấy quyền mảnh khảnh vào ngực rộng lớn của mình. Ta thả lỏng hắn ra, nắm lấy bả vai khống chế hai cánh tay quơ quơ của hắn, thân mình hắn mềm nhũn, sau đó ta nhân thể nắm thắt lưng hắn nói: “Ta biết trong lòng ngươi đau khổ, nhưng cũng không thể đối xử với bản thân như vậy. Tốt xấu…Ngươi cũng đang mang thai!”
Sơ Không ở trong lòng ta run lên: “Ngươi…”
Ta nghiêng tai, nghiêm cẩn lắng nghe lời nói của hắn. Hắn nắm chặt tay hung hăng đánh vào mặt ta, thừa dịp ta đang ngây ngốc mà đẩy ta ra, chỉa tay vào mũi ta mắng: “Ngươi, con mẹ nó, đừng có diễn quá sâu!”
Ta xoa xoa cái mặt, với thể trạng chênh lệch như bây giờ một quyền của hắn cũng không làm ta bị thương nhiều lắm. Ta cũng vạn phần thấu hiểu tâm tình hiện tại của hắn, cho nên không so đo với hắn một quyền này.
Nhìn chằm chằm Sơ Không một hồi lâu, ta kỳ quái hỏi: “Không phải ngươi suy nghĩ nông cạn muốn tìm cái chết sao?”
“Tìm đại gia ngươi!” Hắn tức giận đến dậm chân: “Ngươi cho là ta sốt ruột muốn đi xuống đó thân thiết với Diêm Vương lắm sao! Ta khờ sao!”
Ta lại chỉ hồ nước: “Vậy ngươi là đang làm cái gì?”
Thần sắc Sơ Không nháy mắt trở nên hiu quạnh, giống như đã già đi mấy ngàn tuổi: “Ta đang cảm thán ý trời thật là khó đoán, Lí Thiên Vương xấu xa ác độc.”
Ta không nói gì, cùng hắn im lặng mà ca thán cuộc đời.
“Kia…” Ta chần chờ mở miệng, “Đứa nhỏ kia, ngươi tính sao?” Bả vai gầy yếu của Sơ Không run lên, ta ngẩng đầu, ánh mắt nhìn quanh: “Kỳ thật ta là muốn nhìn ngươi sinh đứa nhỏ. Dù sao cảm giác làm cha mẹ ta cũng chưa trải qua lần nào.”
Bả vai Sơ Không run rẩy không ngừng, ta giống như nghe được tiếng nghiến răng khanh khách. Ta cười ha ha: “Đương nhiên, chuyện này phải do nhà gái làm chủ.”
Lời còn chưa dứt, một tảng đá hung hăng nện trên đầu ta, ta nhất thời choáng váng, lảo đảo hai bước rồi ngồi xuống, ngực đau xót. Ta cảm thấy có máu ấm áp chảy ra, ngơ ngác sờ vào thì thấy bàn tay đầy máu dưới ánh trăng, ta sợ hãi mà hít một ngụm khí lạnh: “Cứu mạng cứu mạng! Ta không muốn đi gặp Diêm Vương!”
Sơ Không kia cũng bị dọa, hắn ngẩn ngơ rồi vội vàng chạy đến ngồi xổm bên cạnh ta: “Có sao không?” Một tay hắn ôm miệng vết thương của ta, giống như muốn làm pháp thuật chữa thương, nhưng che nửa ngày ngay cả phân cũng không nôn ra được một chút, Sơ Không đen mặt: “Phàm nhân đáng chết!”
Ta vội túm tay hắn: “Không được nói chết! Còn chưa tới hai mươi năm a!”
Sơ Không nghẹn họng, mím chặt môi, hắn đào trong tay áo được một cái khăn tay, ấn vào ngực ta. Ta cũng không có cách nào, chỉ có thể để hắn ôm, chờ bản thân ngừng chảy máu.
Ánh trăng rất sáng, ta có thể thấy được Sơ Không đang nhíu mày, gió mát thổi chầm chậm, ta có thể nghe thấy hô hấp của hai người phàm đang giao thoa, gần sát nhau.
Trong đầu có rất nhiều hình ảnh mơ hồ chạy qua, có Lục Hải Không ngẩng đầu nhìn ta mỉm cười, cũng có Sơ Không nhẹ nhàng vỗ lưng A Tường cùng đi vào giấc ngủ. Ta giật mình phát hiện, đây là lần đầu tiên cả hai người đều có trí nhớ nhưng có thể hòa hợp ở chung như vậy.
“Này.”
“Này.”
Ta với Sơ Không cùng mở miệng, cũng cùng nhau ngẩn người.
“Được rồi, ngươi nói trước đi.”
“Ngươi nói trước đi…”
Đôi ta lại sửng sốt, nhìn đối phương trầm mặc. Sơ Không hít một hơi thật sâu, nói: “… Xin lỗi.”
Hô hấp của ta cứng lại, đôi mắt vội vàng nhìn lên ánh trăng xem có phải có người làm giả ánh trăng trên bầu trời không. Nhưng điều khiến ta ngạc nhiên ánh trăng là thật, càng ngạc nhiên là, Sơ Không mới nãy xin lỗi ta …cũng là thật!
Ta khờ mắt.
Ánh mắt Sơ Không lóe sáng, nhìn về nơi xa: “Kiếp thứ hai, giết cả Dương phủ, tuy rằng không phải là ý của ta, nhưng ta lại không ngăn cản, khi ta tới nơi thì Thánh Lăng giáo đã ra tay xong, sau này không nói rõ mọi chuyện với ngươi, cũng là ta…”
“Đợi chút.” Ta đánh gãy lời của hắn: “Ngươi xin lỗi ta là vì việc này?”
Sơ Không khẽ nhíu mày: “Bằng không ngươi cho là vì việc gì?”
Trong lòng ta có cuồng phong gào thét, chẳng lẽ không nên xin lỗi vì hành động đánh nữ nhân thường xuyên sao? Chẳng lẽ không nên xin lỗi vì đã hại ta phải trải qua bảy kiếp tình duyên với hắn sao? Chẳng lẽ không nên xin lỗi vì những chuyện hắn có lỗi với ta trước kia sao? Thậm chí hắn cũng không xin lỗi vì hiện tại hắn đánh ta tới mức miệng vết thương nứt ra. Chỉ là vì…
Hắn lại xin lỗi chuyện này trong vô số những chuyện hắn có lỗi với ta!
Ta đã hiểu, gật đầu nói: “Thì ra ngươi là thích ngốc tử a!”
Sơ Không nghe xong những lời này không có tức giân như dự đoán, hắn trừng ta một lúc lâu, ánh mắt lại nhìn về phương xa: “Hừ, ngươi tốt hơn ta sao? Lục Hải Không kia ngốc hay là bị mù a.”
Câu nói lạnh nhạt này của hắn châm chọc vào thần kinh đau đớn của ta.
Ta đã quên ngực vẫn đang chảy máu, cũng không nhớ tới sự đau đớn, túm cổ áo Sơ Không buộc hắn nhìn ta. Ta nhìn hắn, nghiêm túc và trịnh trọng nói: “Ngươi nghe cho rõ ràng đây. Lục Hải Không không ngốc, ánh mắt của hắn không tốt, nhưng hắn nhìn mọi thứ rõ ràng hơn ai hết, trong lòng hắn cũng sáng hơn ai hết. Đừng có nói bậy câu nào về hắn.”
Sơ Không ngẩn ngơ nhìn ta.
Cách hồi lâu, hắn mới thất thần hỏi: “Ngươi quả, quả thực…”
Ta cảm thấy tâm tư này của bản thân không có gì quan trọng mà che giấu, hơn nữa Lục Hải Không đã chết từ lâu, chết trong quá khứ của Sơ Không.
Ta gật đầu, thẳng tắp nhìn Sơ Không: “Không sai, ta thích hắn, thật thích.” Nói xong lời này, ta có chút thương cảm cúi đôi mắt, chỉ tiếc, trên đời này sẽ không có ai đối tốt với ta như Lục Hải Không, ta cũng không có khả năng lại thích và đau lòng như vậy vì một người.
Sửa sang lại tâm tư, ta giương mắt, thấy Sơ Không kia nhìn ta không chớp mắt.
Mặt hắn đỏ lên, hoàn toàn không giống dáng vẻ như vừa bị ta cảnh cáo, bên tai có dấu vết của sự ngượng ngùng.
Ta kinh ngạc cong cong khóe miệng: “Ai…”
“Câm… Câm miệng!” Sơ Không tức giận mang khăn tay ném lên người ta, hắn đứng dậy, thất tha thất thểu lui về sau mấy bước: “Ta…Ta không muốn nghe ngươi nói chuyện!” Nói xong hắn xoay người chạy đi, ngẫu nhiên lại lộ ra dáng vẻ thẹn thùng.
Ta chớp mắt một lát, còn chưa hiểu ra tư vị trong lòng thì đã thấy ngực chảy máu mênh mông. Ta quá sợ hãi, vội vàng nhặt khăn tay lên che miệng vết thương, giãy dụa đi về phía cửa hoa viên, miệng gọi to: “Cứu mạng! Cứu mạng!”
Còn chưa được thấy Sơ Không sinh đẻ, sao lúc này ta có thể xuống dưới đó hôn mặt Diêm Vương! Lí Thiên Vương, sao ta có thể cam tâm!
Một đêm ở hoa viên đó, ta nhặt lại được cái mạng. Thời gian qua cực nhanh, trong chớp mắt ta đã dưỡng thương hai tháng, hai tháng này, vết thương của ta tốt lên rất nhiều, tình huống của bản thân cũng biết rõ ràng.
Ta biết tên của ta là Sở Thanh Huy, dựa vào khả năng quân sự xuất sắc của bản thân mới thể ngồi lên vị trí võ tướng kia, thuộc hạ trung thành của ta gọi là Sở Dực, là phụ tá đắc lực. Thanh Linh công chúa kia tên là Phù Doanh, là em gái của hoàng đế, là nữ nhi mà đương kim thái hậu hết sức yêu thương.
Lại nói, nghiệt duyên của công chúa cùng tướng quân bắt đầu từ ngày đó, khi tướng quân vào cung nhận thụ phong, công chúa ở trong cung nhìn thoáng qua, từ đây quyết ý gả cho tướng quân, ép hoàng thượng hạ chỉ buộc tướng quân cưới nàng.
Mà lúc này tướng quân cũng có một nữ tử đã cùng hắn định chung thân, cũng chính là Hinh Vân cô nương mà ta đã nghe nhắc đến nhiều lần. Cô nương kia là một y nữ, đã từng cứu mạng tướng quân, tình cảm của tướng quân và nàng thâm sâu, nhưng hoàng mệnh ngăn trở, rơi vào đường cùng tướng quân đành cưới công chúa. Nhưng tướng quân cùng Hinh Vân cô nương cũng không đoạn tuyệt quan hệ, hắn dùng cách không trở về nhà để kháng nghị hoàng mệnh, ngày ngày ở trong biệt viện cùng Hinh Vân cô nương. Sau này Hinh Vân cô nương mang đứa nhỏ của tướng quân, nhưng không may mất đi, về phần có liên quan tới công chúa hay không, còn chờ xem xét.
Đứa nhỏ của Hinh Vân không còn, tướng quân mang lửa giận phát lên người công chúa, không biết công chúa cũng có đứa nhỏ của hắn. Công chúa tâm khí cao ngạo sao có thể chịu đựng hôn nhân thất bại như vậy, cuối cùng lựa chọn đồng quy vu tận cùng tướng quân.
Đây là hiểu biết của ta với những chuyện đã xảy ra, nhưng việc này cũng có nhiều điểm đáng ngờ, ta cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Mục đích trước mắt của ta và Sơ Không là thoát khỏi thân phận hoàng thân quốc thích, ẩn về núi rừng. Nhưng dựa theo tình huống trước mắt, công chúa có thai, tướng quân có tình ngoài giá thú, anh trai công chúa chắc hẳn sẽ không buông tha cho chúng ta quy ẩn dễ dàng như vậy. Hơn nữa tình thế trên triều đình không rõ ràng như việc trong nhà, muốn thoát ly khỏi thân phận công chúa cùng tướng quân, thật sự là rất khó.
Ta ngồi trong đình hóng mát, thưởng thức sắc thu, nhấp một ngụm rượu, lại thở dài một tiếng.
Sở Dực hầu hạ bên người lập tức rót thêm cho ta một chén rượu. Ta vừa lòng gật đầu, trừ bỏ tình huống không rõ ràng lắm ở trong và ngoài nhà, cuộc sống hiện tại của ta vẫn tương đối thú vị, không lo ăn uống, còn có người bên cạnh hầu hạ, tốt đẹp có thể so với những ngày đầu ở kiếp thứ nhất a.
Ta đánh giá Sở Dực vài lần, nghĩ rằng, sau khi quy ẩn, nếu có thể sống cuộc sống không cần động tay vào cái gì cũng cơm no áo ấm, nhất định phải nghĩ cách đem người này giữ lại, nấu nước đốn củi, nấu cơm giặt quần áo, trông cửa giữ nhà, một mình hắn có thể chịu toàn bộ trách nhiệm, thậm chí có thể không phát tiền tiêu vặt cho hắn hàng tháng. Đây là một sức lao động hoàn mỹ a, hiện tại ta phải làm thân với hắn một chút.
Ta ho nhẹ hai tiếng: “Sở Dực, ngươi cũng ngồi, uống với ta một chén.”
Sở Dực cả kinh: “Thuộc hạ không dám.”
“Ngồi. Ngươi với ta thân như tay chân, thật sự không nên phân chia tôn ti trật tự. Sau này ta có rượu uống một chén, nhất định ngươi cũng không thiếu một chén.”
“Tướng quân…”
Sở Dực đang định nói, một thị vệ đến ôm quyền bẩm báo: “Tướng quân, Hinh Vân cô nương cầu kiến.”
Đúng rồi, ta còn quên mất điểm này, tam giác tình yêu này vẫn còn một người sống, Hinh Vân này sinh non lại không chết, bây giờ còn đến cầu kiến tướng quân, chắc là nhiều ngay không thấy nên trong lòng nàng ta nhớ nhung…Ta có chút buồn rầu, cùng một nữ nhân nói chuyện yêu đương, đây không phải là làm khó ta sao. Nhưng mà đâm lao thì phải theo lao, ta chỉ có thể gật đầu nói: “Cho nàng vào đi.”
Thị vệ kia hơi chần chừ một chút: “Nhưng mà…Công chúa cũng đang đi đến hoa viên này…”
Sở Dực lập tức nói: “Tướng quân, hay người mang Hinh Vân cô nương vào trong phòng?”
Ta thấy dù sao Sơ Không cũng không cùng nữ nhân đánh ghen, tức thời hào khí vung tay nói: “Trốn tránh thì được gì, để các nàng đều đến.”
Đình hóng mát vào mùa thu gió lạnh run, một nữ tử áo trắng bỗng dưng quỳ gối trước mặt ta, chắc là Hinh Vân cô nương. Nhưng mà tình nhân gặp nhau, sao quỳ làm gì…Ta đánh giá nàng một lúc lâu, thấy nàng cúi đầu không nói chuyện, ta sờ sờ mặt, có phải sắc mặt của ta quá mức nghiêm túc hay không, lập tức ta cong môi cười nói: “Đứng lên đi.”
Hinh Vân ở dưới lại bắt đầu run lên, nàng dập đầu nói: “Tướng quân…Thiếp thân…”
Nghe hai tiếng xưng hô này, ta có chút kinh ngạc, xem ra ngày thường tướng quân tuy rằng đối xử với nàng như người thân, nhưng vẫn phân rõ tôn ti. Ta vẫy tay nói: “Ngươi đứng lên trước.”
Lúc này Hinh Vân mới ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt có sự đánh giá: “Tướng quân…Không phạt ta?”
Có nội tình!
Ta nhíu mày, làm ra dáng vẻ bí hiểm: “Ngươi có làm sai chuyện gì sao?”
Hinh Vân cúi đầu cân nhắc một lát, mới chậm rãi đứng dậy: “Tướng quân.” Nàng mềm yếu gọi ta một tiếng, ngồi ở vị trí bên cạnh ta: “Thiếp thân tưởng nhớ tướng quân nhiều ngày, hôm nay…” Mặt nàng đỏ lên: “Nếu không phải hôm nay tương tư không dứt, rơi vào đường cùng mới đến cầu kiến tướng quân, nếu làm tướng quân khó xử, thỉnh tướng quân trách phạt.”
Ta gãi gãi đầu, đang muốn nói với nàng khi nói chuyện thì đừng cọ cọ trên người ta, kết quả đã nghe một tiếng hừ lạnh bên tai. Ta vừa ngẩng đầu đã thấy Sơ Không cùng vài tỳ nữ đi tới. Ta ngơ ngác nhìn hắn, sau ngày đó ta cảm thấy Sơ Không đang trốn tránh ta, ta muốn thấy mặt hắn cũng không dễ dàng. Hôm nay thấy ta nhìn chằm chằm hắn như vậy, không biết vì sao, bỗng cảm thấy mặt hắn đỏ bừng cả lên…