Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Hôm sau có thánh chỉ từ trong cung truyền đến. Ngày thành hôn của ta cùng tam hoàng tử đã định, lại nói lễ nghi trong cung phức tạp, muốn ta ngay lập tức khởi hành vào cung học tập, cho đến ngày thành thân.
Ý đồ của hoàng đế thật rõ ràng, chỉ cần hắn đem ta giam ở trong cung, sau khi xuất chinh sẽ không lo sợ Tống cha đốt lửa ở hậu viện của hắn, bởi vì một khi kinh thành có biến, ta nhất định là vật hi sinh đầu tiên. Cái mà họ gọi hạt nhân chính là như thế.
Thái giám truyền chỉ đi rồi, ta đến phòng ngủ nói lời từ biệt với Tống cha. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm đạo thánh chỉ kia, mắt thâm trầm. Ta ngồi bên giường của hắn nhẹ giọng nói: “Cha, chỉ cần người còn sống, hoàng đế sẽ không làm gì ta, cho nên nhất định ngươi phải bảo vệ thân mình thật tốt, sống lâu trăm tuổi, để hoàng đế kia tức chết.”
Tống cha thở dài một tiếng, nâng bàn tay tiều tụy lên, nhẹ nhàng đưa tới đầu ta, sờ ta giống như hồi nhỏ vậy: “Vân Tường của chúng ta, vậy mà lớn rồi.”
Ta im lặng ngồi cùng Tống cha một lát, mãi đến khi hắn mệt mỏi không chịu được mà ngủ đi, ta mới ra khỏi phủ, ngồi vào kiệu đỏ thẫm, cỗ kiệu lay động vào cung.
Ta không thấy hoàng đế, thái giám quản sự đem ta an bài ở một cung điện hẻo lánh trong hậu cung. Không chừng cách vách chính là lãnh cung, mỗi đêm đều nghe tiếng nữ nhân khóc nức nở. Ta cảm thấy nàng khóc thật dễ nghe, giống như là đang hát, không ngờ nhờ vậy mà mỗi đêm ta ngủ đều rất ngon.
Trong cung lạnh lẽo như tuyết, nhưng ngày ngày trôi qua rất nhanh, cũng như khi ta còn làm ở điện Nguyệt Lão vậy. Chỉ là lúc đó thỉnh thoảng ta sẽ nghĩ vĩnh viên bản thân không bao giờ mua được rượu ngon, hay cảm thán một chút về tính keo kiệt của Nguyệt Lão. Mà hiện tại, trong đầu ta ngẫu nhiên sẽ nhớ đến cái đêm đầy tuyết kia, dáng vẻ đỏ mặt của Lục Hải Không khi nói hai chữ “Cầu hôn” với ta.
Ngày xuất giá sắp đến, bọn thị vệ tuần tra ở cửa cung điện của ta cũng nhiều hơn, buổi tối không còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của nữ nhân nữa, chỉ có tiếng bước chân nặng nề của thị vệ đi tới đi lui, càng khiến ta thấy áp lực hơn khi ở phủ hộ Phương Bắc.
Lại là một đêm tuyết rơi, ta ngủ không được, dứt khoát mặc xiêm y đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Đẩy cửa sổ ra, vừa vặn lại thấy ở bên ngoài có một hắc y nhân nhẹ nhàng đánh những thị vệ canh cửa hôn mê. Ta chớp mắt, cảm thấy thân ảnh kia quen thuộc đến mức khiến ta không dám tin.
“Uy…”
Ta vừa mới mở miệng, hắc y nhân liền quay người đi đến bên cửa sổ, hắn đứng ở ngoài vươn tay bịt miệng ta lại: “Chớ có lên tiếng.” Trên mặt hắn bịt một tấm vải đen, âm thanh rầu rĩ, nhưng tốt xấu gì cũng đã cùng nhau trải qua cuộc sống mười mấy năm, sao ta có thể không nhận ra hắn.
Hắn nghiêng tai lắng nghe một lát, sau đó kéo khăn che mặt xuống, một đôi mắt sáng lên ánh tuyết: “Vân Tường, là ta.”
Ta vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn buông ra, nói: “Ân, đã nhìn ra.” Lục Hải Không lại không muốn sống đến mức này. Một thủ lĩnh phản quân như hắn sao có thể im hơi lặng tiếng mà lẻn vào hoàng cung. Ta không khỏi vươn tay nhéo nhéo mặt hắn, hung hăng dùng sức, bóp mặt hắn đỏ một mảnh.
Miệng hắn phát ra những âm thanh đau đớn “tê tê”, nhưng không kéo tay của ta ra, chỉ ủy khuất nói: “Vân Tường, đau.”
“Lục Hải Không.” Ta nhìn hắn một hồi lâu nói, “Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Hắn cũng nhìn ta chằm chằm: “Muốn, mà ta cũng muốn ngươi.”
Rõ ràng là một câu nói đáng khinh, nhưng lúc này từ miệng hắn nói ra, ta lại không thấy đáng khinh chút nào, hắn như một tiểu hài tử tràn đầy năng lượng mà thề rằng hắn sẽ chăm chỉ đọc sách.
Ta trầm mặc, Lục Hải Không nói: “Không phải ta không có lý trí, cũng không phải không có ai khuyên ta…” Hắn dừng một chút, như nhớ đến chuyện đáng sợ nào đó, đôi mắt hơi cúi xuống: “Chỉ là, nghe nói ngươi bị người khác bắt đi…”
“Không có người bắt ta đi.” Ta đánh gãy lời hắn, nói lạnh lùng mà rõ ràng: “Ta để lại thư cho ngươi, là chính ta nguyện ý trở về.”
Lục Hải Không không nhìn ta, lại tự nói: “Quân sĩ hôm đó nói ngươi bị người ta khiêng trên vai bay đi…”
Thấy thần sắc của hắn như vậy tâm ta nhất thời bủn rủn, ta hít thật sâu một ngụm khí lạnh rồi nói: “Lục Hải Không, ta để lại thư cho ngươi, để ngươi biết, là ta tự nguyện trở về.”
Khóe môi hắn run rẩy mấy lần, như muốn tìm lời phản bác ta. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn trầm mặc, hắn cong môi lên nhưng trong mắt không có ý cười: “Vân Tường, ngươi đừng có lúc nào cũng thành thật như vậy.”
“Ngươi trở về đi, bảo vệ bản thân cho tốt.”
“Vì sao?” Hắn đứng ở ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn mặt đất chằm chằm: “Quen biết mười sáu năm, bầu bạn sinh tử năm năm…Vân Tường, ta biết ngươi phải có nguyên do.”
Ta nên nói thế nào với hắn? Năm đó Tống cha mưu hại một nhà Lục tướng quân là muốn tự bảo vệ mình? Ta ruồng bỏ hắn trở về kinh thành là vì cha ta, kẻ thù giết cha của hắn? Năm năm bầu bạn nơi phương Bắc, ta và hắn đều cố gắng không nhắc đến chuyện này, bởi vì đối với kiếp này mà nói, huyết thống của ta cùng với hận thù của hắn là kết quả đã định trước.
Môi ta cũng nở nụ cười, làm ra dáng vẻ khổ tình của nàng dâu nhỏ: “Lục Hải Không, ngươi đối với ta, không có tình yêu nam nữ.”
Lục Hải Không ngẩn ra, sắc mặt dần dần đen lại, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Tống Vân Tường, chuyện tới bây giờ, ngươi vẫn không muốn mở lòng mình ra, ngươi vẫn không muốn tin ta!”
Xa xa truyền đến tiếng bước chân vội vàng của cấm quân đại nội, đáy lòng của ta rất căng thẳng, lại cắn răng không thúc giục Lục Hải Không rời đi. Lục Hải Không nhìn ta như thế hồi lâu, dáng vẻ cực kỳ thất vọng, cuối cùng cũng buông tha, thi triển khinh công biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Hắn mới vừa đi một bước, cấm quân đã tiến đến. Thấy bọn thị vệ trong điện nằm một đống, một cấm quân đứng ở cửa sổ hỏi ta: “Tặc tử ở đâu?”
“Tặc tử?” Ta ngáp một cái, “Không thấy.”
“Vậy sao thị vệ đều bị đánh choáng váng?”
Ta hếch mày nói: “Mới nãy ngủ đã thả một cái rắm, phát nổ một chút.”
Thủ lĩnh cấm vệ quân cau mày, miễn cưỡng cung kính nói: “Mạo phạm Tống tiểu thư, ty chức đang phụng mệnh truy đuổi thích khách.” Hắn nói xong câu này cũng không nhìn ta, vung tay với đám cấm vệ quân ở phía sau: “Lục soát!” Mọi người liền đá văng cửa phòng ta, lục lọi lung tung trong phòng ngủ.
Ta lạnh mắt nhìn bọn họ rời đi sau khi không thu hoạch được gì.
Đóng cửa lại, ta sửa sang lại cái giường rối loạn rồi nằm lên. Trong đầu ta lăn qua lộn lại đều là câu nói của Lục Hải Không trước khi rời đi, mở lòng ra, tin tưởng hắn? Tiểu tử xấu xa này khi trưởng thành thì lại nói những lời khiến ta hoàn toàn không hiểu!
Ta đem chăn ôm lấy đập mấy cái. Dáng vẻ khổ tình của nàng dâu nhỏ rốt cuộc cũng đã xuất hiện! Ta có thể tưởng tượng được khuôn mặt dâm đãng của Lí Thiên Vương đang cười. Trong lòng gào thét muốn đạp cái mặt như Thảo Nê Mã [1] của Lí Thiên Vương, ta vừa đấm chăn vừa gào thét trong lòng, ngươi nha, xem đủ đi xem đủ đi xem đủ đi!
Mặc kệ mấy ngày kế tiếp trong lòng ta rối rắm thế nào, nhưng cuối cùng thì ngày thành thân cũng đến.
Cỗ kiệu hoa đỏ tươi đợi ta ở cửa cung điện, cung nữ trang điểm dày đặc cho ta, lại cho ta mang mũ phượng nặng nề cùng với khăn quàng vai. Ta mặc bộ xiêm y quan trọng nhất của cuộc đời nhưng lại gả cho nam nhân ta không hề biết mặt, nghe nói nam nhân kia đầu óc có chút vấn đề…
Tam hoàng tử là con lớn nhất trong những người còn sống của đương kim hoàng đế, tuy rằng có bệnh, nhưng vẫn làm theo nghi thức hoàng gia, phô trương. Phu quân của ta đứng ở cửa điện đón ta, hắn cưỡi con ngựa cao to, ta ngồi kiệu tám người nâng, đi qua hơn một nửa kinh thành, đi đến đài Tế Thiên, cáo thiên địa, tế tổ tông.
Ta ngồi trong kiệu, buồn bã đội khăn voan đỏ, nghe tiếng vó ngựa ngoài kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật bế tắc.
Bắt đầu bước vào kiếp này, ta đã khẳng định sẽ có một ngày như vậy, nhưng mà ta vẫn mong rằng nam nhân đi ngoài kiệu là Lục Hải Không, ta luôn có tâm lý phản nghịch cùng bất mãn, nhưng hiện tại, đối với tình huống này, ta càng thêm bất mãn.
Thật muốn… Thò một chân ra ngoài mà đá nam nhân kia rớt xuống ngựa a.
Cuối cùng, ta vẫn khắc chế sự xúc động này, mãi cho đến khi kiệu dừng lại, màn kiệu được xốc lên, một bàn tay nam nhân duỗi đến dưới khăn đỏ của ta. Nhìn thấy đôi tay này thật trắng, bỗng nhiên nghĩ tới đêm đó Lục Hải Không chạy đến ngoài cửa sổ, lúc tay hắn đưa qua cửa sổ che miệng ta, tay hắn thật lạnh lẽo, lòng bàn tay còn có chút thô. Đứa nhỏ kia, sinh ra cũng tôn quý như hoàng tử, nhưng lại chịu thật nhiều gian khổ.
Ta kiềm nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, cầm lấy tay hắn.
Khăn voan đỏ chặn tầm mắt của ta, ta chỉ có thể nhìn thấy một tấc từ bàn chân hắn trở lên. Nam tử bên cạnh túm lấy ta hỏi liên tiếp: “Nương tử cao quý a, nga, nương tử họ Tống, khuê nữ của Tống tể tướng. Nương tử thật nhỏ a, nga, nương tử đã lớn rồi, đã hai mươi. Nương tử muốn thành thân không? Nga, vấn đề này không nên hỏi, hắc hắc.”
Ta thấy đầu óc hắn quả nhiên là không tốt.
“Cầu thang!”Đi được vào bước, tam hoàng tử đột nhiên nói: “Đi cầu thang làm sao? Nga, đi cầu thang phải bước từng bước, ở trên là đài Tế Thiên, cẩn thận.” Ta bĩu môi, tùy ý để hắn dẫn lên trên, đến bậc thang cuối cùng hắn nắm tay ta bước lên ba bước: “Phải làm cái gì nha? Nga, bái thiên địa, bái tổ tông, bái cha mẹ.”
Ta hoàn toàn không quan tâm hắn, chỉ như cái xác làm theo hắn.
“Ai nha, sao lại không có tể tướng ở đây? Nga, tối qua Tống tể tướng bệnh chết trong nhà.”
Đáy lòng ta chợt lạnh, không quan tâm gì mà kéo khăn đỏ xuống, cũng không cần biết đang ở trong tình huống nào, tóm lấy vạt áo Tam hoàng tử, lớn tiếng hỏi hắn:
“Ngươi nói cái gì?”
Ánh mắt Tam hoàng tử đảo qua đảo lại trên mặt ta, mà ta lại không thể không thấy ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa của hắn. Hoàng gia lục đục với nhau, một thằng ngốc sao có thể sống đến giờ. Mà lúc này, mọi việc đều không liên quan tới ta, ta giận đỏ mắt, hung hăng trừng mắt nhìn tam hoàng tử gằn từng tiếng: “Ngươi nói cái gì?”
“Nói cái gì? Nga, tể tướng Tống Cần Văn chết bệnh, tướng phủ tiểu thư ngày sau không có chỗ dựa vững chắc.”
Thân mình ta mềm nhũn, buông lỏng tay. Mới không lâu ta còn nắm tay Tống cha, hắn còn yêu thương xoa đầu ta. Thì ra nhân thế tang thương, sinh ly tử biệt thật dễ dàng. Hoảng hốt, ta nhớ lại câu mà Nguyệt Lão khi say thường nhắc đến—-
Phàm nhân thì bất đắc dĩ, thần tiên lại lạnh bạc.
Những ồn ào bên tai, hỗn loạn, những người trước mắt như không còn, ta đứng một mình chốc lát, ngẩng đầu nhìn lên trời, nghiến răng nghiến lợi: “Đại gia ngươi!”
Bỗng nhiên có người tóm mạnh cánh tay ta, đem hai tay ta bắt chéo sau lưng, ta đau đến mức cúi thắt lưng, thanh âm bên tai lúc này mới rõ ràng lại, là cấm vệ quân ở bên tai ta hét lớn: “Lớn mật! Dám ám sát tam hoàng tử!”
Ta ngẩng đầu nhìn sơ qua, vài tên cấm vệ quân đã đem tam hoàng tử che ở sau, vẻ mặt tam hoàng tử như là bị dọa đến ngây người. Ta hận cắn chặt răng, nhưng trong lòng thấy thật bất đắc dĩ, đường đường là Tường Vân tiên tử, hôm nay lại bị phàm nhân khi dễ. Cảm giác này thật sự là sốt ruột.
Giây sau đó, không biết có tiếng ồn ào ở nơi nào truyền đến, ta còn chưa rõ tình huống, hai thị vệ khống chế tay ta đã ngã quỵ xuống, ta đang sửng sốt thì một cánh tay đã ôm chặt thắt lưng ta.
Người tới giơ tay chém xuống bốn phía, cấm vệ quân liền nằm sấp hết.
Ta ngạc nhiên, khi hắn dừng tay một lúc thì hung hăng đẩy hắn ra tức giận nói: “Ngươi, con mẹ nó ngu ngốc a! Đây là nơi ngươi nên tới sao?”
Lục Hải Không bị ta đẩy nên lui về sau một bước, sau khi đứng vững thân mình thì ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng trừng ta: “Con mẹ hắn, ta chính là ngu ngốc!” Hắn ở trong quân đội phương Bắc học được không ít những câu chửi người, nếu ngẫu nhiên đi ngang qua sân huấn luyện có thể nghe thấy hắn rống giọng mà mắng binh lính. Nhưng đến bây giờ hắn đều ngoan ngoãn phục tùng ta, ngay cả lớn giọng nói chuyện cũng chưa từng có.
Hôm nay, hắn nóng nảy.
Dưới Tế Thiên đài không biết ở đâu có nhiều hắc ý nhân nhảy ra, cùng với đám cấm vệ quân ở dưới loạn chiến. Trên Tế Thiên đài, cấm vệ quân vốn không nhiều lắm, vài người bị Lục Hải Không chém, vài người còn lại đều đứng xung quanh tam hoàng tử không thể tấn công tới, ta cùng với Lục Hải Không ở đài Tế Thiên của thiên triều mà chửi ầm lên.
“Ta không cần ngươi cứu, cút cho ta!”
“Ta càng muốn cứu!” Lục Hải Không lớn tiếng nói, “Không cần tìm cái lý do chó má nào cả! Cái gì là tình yêu nam nữ tình cảm vợ chồng, ta không hiểu thì sao, ta chỉ biết nếu hôm nay ngươi cam tâm tình nguyện gả cho hắn, ta sẽ lập tức rời đi, nếu sau này ngươi có thể vui vẻ bình an, ta quyết không nói thêm một câu vô nghĩa! Nhưng mà ngươi sẽ sao? Tống Vân Tường, ngươi dám cam đoan với ta, từ nay về sau, mỗi ngày đều có thể sống một cách phóng khoáng không? Nếu như ngươi có thể…” Hắn dừng lại một chút, tay sờ lên gương mặt ta, ngón tay hắn mang theo vết thô sần mà đáng lẽ ở tuổi này hắn không nên có, đây là minh chứng cho cuộc sống vất vả của hắn. Lục Hải Không nói: “Nếu như ngươi có thể, con mẹ nó, ngươi khóc cái gì?”
“Ta, mẹ nó… Làm sao mà biết bản thân đang khóc cái gì.” Ta suy nghĩ thật lâu, trong lòng lật qua lật lại rất nhiều lời, biện bạch, điêu ngoa, đùa giỡn cùng với khống chế, nhưng mọi lời nói đến bên miệng đề biến thành một câu run run: “Cha đi…”
Lục Hải Không giật mình, nâng tay đặt ở trên đầu ta, có chút không quen sờ sờ an ủi ta, nói: “Chớ khóc.” Hắn vừa nói xong, sắc mặt phút chốc trầm xuống: “Vân Tường, chúng ta trở về rồi nói sau.”
Ta vẫn đang thất thần, Lục Hải Không cũng không nói thêm gì mà nắm lấy thắt lưng của ta, thi triển khinh công nhảy xuống dưới đài Tế Thiên. Hắn đưa ngón tay đặt ở miệng, thổi ra tiếng tiêu vang dội, mấy trăm hắc y nhân đang trong trận chiến liền rút ra.
Nhưng điều kỳ lạ là quân cấm vệ ngày càng nhiều. Trong lòng ta lúc này mới thấy kỳ quái.
Nếu như nói Tống cha chết đi, hoàng đến cao hứng biết bao nhiêu, ta cùng Tam hoàng tử kết hôn cũng vô dụng, hắn sẽ lập tức thông báo thiên hạ, lệnh ta giữ đạo hiếu ba năm. Nhưng hoàng đế lại cố tình đem tin tức đè lại, vẫn bố trí cuộc hôn nhân này, nhất định là hắn có lý do.
Bây giờ xem ra, hoàng đế ước chừng là đoán được Lục Hải Không sẽ đến.
Mà Lục Hải Không lại không biết một khi hắn xuất hiện sẽ có bao nhiêu nguy hiểm…
Ta ôm cổ Lục Hải Không, nhìn sườn mặt kiên nghị của thiếu niên này, đột nhiên có chút không cam lòng, vì cái gì, tình này chỉ có một kiếp.
Bỗng nhiên trong đôi mắt hiện lên một tia sáng, ta quay đầu nhìn đã thấy, tam hoàng tử trên đài Tế Thiên đã đẩy những người xung quanh ra đứng dậy.
Ta nói với Lục Hải Không: “Ôm như vậy, ta thật không thở nổi a, Lục Hải Không, ngươi cõng ta đi.”
Cánh tay Lục Hải Không hơi dùng chút lực, ta cảm thấy mắt hoa lên, sau đó liền nằm trên lưng hắn, ta ca thán: “Đây là loại công phu gì.” Ta khụ khụ, lại nói nhỏ: “Chuyển đồ vật này nọ cũng thuận tiện a.”
Lục Hải Không nhẹ giọng nói: “Vân Tường, ra khỏi thành lại nói.”
Ta gật đầu: “Được.” Đầu ta có chút vô lực gác lên vai hắn. Đột nhiên ta nhớ đến Lục Hải Không khi nhỏ có một lần vui chơi đến mệt mỏi trong tướng phủ, hắn van xin ta cõng hắn về. Khi đó ta vốn muốn mặc kệ để hắn nơi đó, nhưng hắn khóc thật đáng thương, ta liền không tình nguyện mà cõng hắn trở về, lúc đó trời chiều đã đến hoàng hôn, khoảng cách từ tướng phủ đến phủ tướng quân chỉ có mấy bước, hắn lại gác đầu lên vai ta, nặng nề mà ngủ.
Lúc này mặt trời đang lên cao, mà ta lại nhớ đến dáng vẻ mặt trời lặn. Ta nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Thì ra được người ta cõng sau lưng, thật thoải mái a, khó trách có thể ngủ ngon như vậy.”
Thân mình của ta có chút bủn rủn, tay không thể bám chặt cổ hắn. Lục Hải Không vì chạy không ngừng mà hơi thở trở nên dồn dập, hắn kêu: “Vân Tường, ôm sát chút.”
“Ân.” Ta đáp, dùng hết toàn lực ôm cổ hắn. Còn chưa ra khỏi kinh thành, vẫn chưa an toàn, ta không thể buông tay.
Ý thức có chút mơ hồ, ta như thấy Lí Thiên Vương đang vò đầu bứt tai trước thư án: “Không giống a! Viết thế này không giống a! Sao lại chết sai người?”
Ta nhìn mà nhếch miệng bật cười, hừ hừ, Lí râu xồm, ngươi nghĩ Tiểu Tường ta dễ dàng bị khi dễ như vậy sao. Ngươi muốn Lục Hải Không chết trước, nếu như ta uống canh Mạnh Bà thì nhất định sẽ trải qua tuổi già không vui, buồn bực mà chết, nhưng hiện tại, hắn không thể chết.
Hắn còn phải sống thật lâu, còn phải trải qua thật nhiều chuyện tốt đẹp, không phải là một kiếp nháy mắt của Sơ Không, mà là Lục Hải Không, một người chân thực, một người hoàn hoàn chỉnh chỉnh, sống thật vui vẻ..
Không biết qua bao lâu, ta cảm thấy có người vỗ mặt ta: “Vân Tường? Vân Tường…”
Hắn đè nén thanh sắc, mang theo ba phần khàn khàn.
Ta mở mắt ra, thấy tuyết bay đầy trời, mặt của Lục Hải Không ngay trên mặt ta, tuyết phủ lên đầu hắn trắng xóa, giống như kiếp này hắn đã già.
“Ai nha, tuyết rơi.” Thanh âm của ta khàn khàn, nhưng tinh thần lại cảm thấy hưng phấn mười phần, cả người cực kỳ nhẹ nhàng, so với khi làm Tường Vân còn nhẹ hơn rất nhiều.
Lục Hải Không ôm ta, nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng sợ, chúng ta đi tìm đại phu, có thể trị tốt ngươi.”
Hắn nói như vậy, ta mới nhớ tới, khi rời đi đài Tế Thiên, tam hoàng tử kia đã phóng ám khí, chui vào trong áo ta. Không cần đoán cũng biết ám khí có độc, mà độc của hoàng gia, không phải tùy tiện là có thể trị khỏi.
Hiện tại ta có tinh thần như vậy, chỉ sợ là…hồi quang phản chiếu đi. (một cây nến bình thường khi sắp tắt đều lóe lên một cái, câu này cũng hiểu như vậy, người sắp chết ý mà.)
“Lục Hải Không, lúc trước cha ta có lỗi với ngươi, hiện tại, ta thay hắn trả nợ.”
“Tống Vân Tường, cho tới bây giờ ngươi chưa từng nợ ta cái gì.” Lục Hải Không cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi lấy cái gì mà trả.”
“A, kia vừa vặn.” Ta cười cười: “Hai chúng ta thỏa thuận xong, về sau không ai nợ ai.” Ta nheo mắt lại, giống như thấy quỷ sai đang đi từ phương xa đến: “Lục Hải Không, kiếp sau ngươi đừng gặp ta nữa…”
Ta còn chưa dứt lời, hắn mạnh mẽ cúi đầu xuống. Ta kinh hãi, cảm giác đôi môi ấm áp của hắn dán trên môi lạnh lẽo của ta, khoảng cách thật gần nhưng ta lại không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ cảm thấy được từng giọt từng giọt nước mặn chát chảy vào trong miệng của ta, làm cho đôi môi nứt nẻ của ta thật chua xót.
Nhất thời, ta lại không muốn so đo với hắn về hành vi phi lễ này. Cảm thấy trong ngực nóng ran. Hắn ma sát môi ta, nói như tuyên thệ: “Kiếp sau, kiếp sau sau nữa, ta đều sẽ gặp ngươi.”
Ta cười khổ: “Đừng nói như vậy. Ngươi sẽ hối hận …”
Một kiếp đã đi qua, ta sớm đi đầu thai, Lục Hải Không sống thọ và chết đi khi xuống đó nhất định sẽ không tìm thấy ta. Nhưng mà khi đó hắn đã biến thành Sơ Không rồi, khôi phục trí nhớ thì tìm ta làm gì nữa…
Từ nay về sau, ta cùng hắn sẽ luôn vuột qua nhau, sẽ không gặp lại.
“Ngươi phải sống thật tốt cả đời này, phải cố gắng mà sống.” Ta hí mắt cười: “Đi trước một bước.”
Hồn phách rời thân thể, ta lập tức bị quỷ sai bắt đi, bọn họ líu ríu gọi ta, nắm ta kéo đến hoàng tuyền.
Trong lòng ta lại có cảm giác kỳ quái, giống như không muốn từ bỏ, giống như đau lòng. Ta vừa quay đầu nhìn, đã thấy Lục Hải Không dán người vào thân thể lạnh lẽo không còn hơi thở kia, khóc như một đứa trẻ.
Ý đồ của hoàng đế thật rõ ràng, chỉ cần hắn đem ta giam ở trong cung, sau khi xuất chinh sẽ không lo sợ Tống cha đốt lửa ở hậu viện của hắn, bởi vì một khi kinh thành có biến, ta nhất định là vật hi sinh đầu tiên. Cái mà họ gọi hạt nhân chính là như thế.
Thái giám truyền chỉ đi rồi, ta đến phòng ngủ nói lời từ biệt với Tống cha. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm đạo thánh chỉ kia, mắt thâm trầm. Ta ngồi bên giường của hắn nhẹ giọng nói: “Cha, chỉ cần người còn sống, hoàng đế sẽ không làm gì ta, cho nên nhất định ngươi phải bảo vệ thân mình thật tốt, sống lâu trăm tuổi, để hoàng đế kia tức chết.”
Tống cha thở dài một tiếng, nâng bàn tay tiều tụy lên, nhẹ nhàng đưa tới đầu ta, sờ ta giống như hồi nhỏ vậy: “Vân Tường của chúng ta, vậy mà lớn rồi.”
Ta im lặng ngồi cùng Tống cha một lát, mãi đến khi hắn mệt mỏi không chịu được mà ngủ đi, ta mới ra khỏi phủ, ngồi vào kiệu đỏ thẫm, cỗ kiệu lay động vào cung.
Ta không thấy hoàng đế, thái giám quản sự đem ta an bài ở một cung điện hẻo lánh trong hậu cung. Không chừng cách vách chính là lãnh cung, mỗi đêm đều nghe tiếng nữ nhân khóc nức nở. Ta cảm thấy nàng khóc thật dễ nghe, giống như là đang hát, không ngờ nhờ vậy mà mỗi đêm ta ngủ đều rất ngon.
Trong cung lạnh lẽo như tuyết, nhưng ngày ngày trôi qua rất nhanh, cũng như khi ta còn làm ở điện Nguyệt Lão vậy. Chỉ là lúc đó thỉnh thoảng ta sẽ nghĩ vĩnh viên bản thân không bao giờ mua được rượu ngon, hay cảm thán một chút về tính keo kiệt của Nguyệt Lão. Mà hiện tại, trong đầu ta ngẫu nhiên sẽ nhớ đến cái đêm đầy tuyết kia, dáng vẻ đỏ mặt của Lục Hải Không khi nói hai chữ “Cầu hôn” với ta.
Ngày xuất giá sắp đến, bọn thị vệ tuần tra ở cửa cung điện của ta cũng nhiều hơn, buổi tối không còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của nữ nhân nữa, chỉ có tiếng bước chân nặng nề của thị vệ đi tới đi lui, càng khiến ta thấy áp lực hơn khi ở phủ hộ Phương Bắc.
Lại là một đêm tuyết rơi, ta ngủ không được, dứt khoát mặc xiêm y đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Đẩy cửa sổ ra, vừa vặn lại thấy ở bên ngoài có một hắc y nhân nhẹ nhàng đánh những thị vệ canh cửa hôn mê. Ta chớp mắt, cảm thấy thân ảnh kia quen thuộc đến mức khiến ta không dám tin.
“Uy…”
Ta vừa mới mở miệng, hắc y nhân liền quay người đi đến bên cửa sổ, hắn đứng ở ngoài vươn tay bịt miệng ta lại: “Chớ có lên tiếng.” Trên mặt hắn bịt một tấm vải đen, âm thanh rầu rĩ, nhưng tốt xấu gì cũng đã cùng nhau trải qua cuộc sống mười mấy năm, sao ta có thể không nhận ra hắn.
Hắn nghiêng tai lắng nghe một lát, sau đó kéo khăn che mặt xuống, một đôi mắt sáng lên ánh tuyết: “Vân Tường, là ta.”
Ta vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn buông ra, nói: “Ân, đã nhìn ra.” Lục Hải Không lại không muốn sống đến mức này. Một thủ lĩnh phản quân như hắn sao có thể im hơi lặng tiếng mà lẻn vào hoàng cung. Ta không khỏi vươn tay nhéo nhéo mặt hắn, hung hăng dùng sức, bóp mặt hắn đỏ một mảnh.
Miệng hắn phát ra những âm thanh đau đớn “tê tê”, nhưng không kéo tay của ta ra, chỉ ủy khuất nói: “Vân Tường, đau.”
“Lục Hải Không.” Ta nhìn hắn một hồi lâu nói, “Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Hắn cũng nhìn ta chằm chằm: “Muốn, mà ta cũng muốn ngươi.”
Rõ ràng là một câu nói đáng khinh, nhưng lúc này từ miệng hắn nói ra, ta lại không thấy đáng khinh chút nào, hắn như một tiểu hài tử tràn đầy năng lượng mà thề rằng hắn sẽ chăm chỉ đọc sách.
Ta trầm mặc, Lục Hải Không nói: “Không phải ta không có lý trí, cũng không phải không có ai khuyên ta…” Hắn dừng một chút, như nhớ đến chuyện đáng sợ nào đó, đôi mắt hơi cúi xuống: “Chỉ là, nghe nói ngươi bị người khác bắt đi…”
“Không có người bắt ta đi.” Ta đánh gãy lời hắn, nói lạnh lùng mà rõ ràng: “Ta để lại thư cho ngươi, là chính ta nguyện ý trở về.”
Lục Hải Không không nhìn ta, lại tự nói: “Quân sĩ hôm đó nói ngươi bị người ta khiêng trên vai bay đi…”
Thấy thần sắc của hắn như vậy tâm ta nhất thời bủn rủn, ta hít thật sâu một ngụm khí lạnh rồi nói: “Lục Hải Không, ta để lại thư cho ngươi, để ngươi biết, là ta tự nguyện trở về.”
Khóe môi hắn run rẩy mấy lần, như muốn tìm lời phản bác ta. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn trầm mặc, hắn cong môi lên nhưng trong mắt không có ý cười: “Vân Tường, ngươi đừng có lúc nào cũng thành thật như vậy.”
“Ngươi trở về đi, bảo vệ bản thân cho tốt.”
“Vì sao?” Hắn đứng ở ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn mặt đất chằm chằm: “Quen biết mười sáu năm, bầu bạn sinh tử năm năm…Vân Tường, ta biết ngươi phải có nguyên do.”
Ta nên nói thế nào với hắn? Năm đó Tống cha mưu hại một nhà Lục tướng quân là muốn tự bảo vệ mình? Ta ruồng bỏ hắn trở về kinh thành là vì cha ta, kẻ thù giết cha của hắn? Năm năm bầu bạn nơi phương Bắc, ta và hắn đều cố gắng không nhắc đến chuyện này, bởi vì đối với kiếp này mà nói, huyết thống của ta cùng với hận thù của hắn là kết quả đã định trước.
Môi ta cũng nở nụ cười, làm ra dáng vẻ khổ tình của nàng dâu nhỏ: “Lục Hải Không, ngươi đối với ta, không có tình yêu nam nữ.”
Lục Hải Không ngẩn ra, sắc mặt dần dần đen lại, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Tống Vân Tường, chuyện tới bây giờ, ngươi vẫn không muốn mở lòng mình ra, ngươi vẫn không muốn tin ta!”
Xa xa truyền đến tiếng bước chân vội vàng của cấm quân đại nội, đáy lòng của ta rất căng thẳng, lại cắn răng không thúc giục Lục Hải Không rời đi. Lục Hải Không nhìn ta như thế hồi lâu, dáng vẻ cực kỳ thất vọng, cuối cùng cũng buông tha, thi triển khinh công biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Hắn mới vừa đi một bước, cấm quân đã tiến đến. Thấy bọn thị vệ trong điện nằm một đống, một cấm quân đứng ở cửa sổ hỏi ta: “Tặc tử ở đâu?”
“Tặc tử?” Ta ngáp một cái, “Không thấy.”
“Vậy sao thị vệ đều bị đánh choáng váng?”
Ta hếch mày nói: “Mới nãy ngủ đã thả một cái rắm, phát nổ một chút.”
Thủ lĩnh cấm vệ quân cau mày, miễn cưỡng cung kính nói: “Mạo phạm Tống tiểu thư, ty chức đang phụng mệnh truy đuổi thích khách.” Hắn nói xong câu này cũng không nhìn ta, vung tay với đám cấm vệ quân ở phía sau: “Lục soát!” Mọi người liền đá văng cửa phòng ta, lục lọi lung tung trong phòng ngủ.
Ta lạnh mắt nhìn bọn họ rời đi sau khi không thu hoạch được gì.
Đóng cửa lại, ta sửa sang lại cái giường rối loạn rồi nằm lên. Trong đầu ta lăn qua lộn lại đều là câu nói của Lục Hải Không trước khi rời đi, mở lòng ra, tin tưởng hắn? Tiểu tử xấu xa này khi trưởng thành thì lại nói những lời khiến ta hoàn toàn không hiểu!
Ta đem chăn ôm lấy đập mấy cái. Dáng vẻ khổ tình của nàng dâu nhỏ rốt cuộc cũng đã xuất hiện! Ta có thể tưởng tượng được khuôn mặt dâm đãng của Lí Thiên Vương đang cười. Trong lòng gào thét muốn đạp cái mặt như Thảo Nê Mã [1] của Lí Thiên Vương, ta vừa đấm chăn vừa gào thét trong lòng, ngươi nha, xem đủ đi xem đủ đi xem đủ đi!
Mặc kệ mấy ngày kế tiếp trong lòng ta rối rắm thế nào, nhưng cuối cùng thì ngày thành thân cũng đến.
Cỗ kiệu hoa đỏ tươi đợi ta ở cửa cung điện, cung nữ trang điểm dày đặc cho ta, lại cho ta mang mũ phượng nặng nề cùng với khăn quàng vai. Ta mặc bộ xiêm y quan trọng nhất của cuộc đời nhưng lại gả cho nam nhân ta không hề biết mặt, nghe nói nam nhân kia đầu óc có chút vấn đề…
Tam hoàng tử là con lớn nhất trong những người còn sống của đương kim hoàng đế, tuy rằng có bệnh, nhưng vẫn làm theo nghi thức hoàng gia, phô trương. Phu quân của ta đứng ở cửa điện đón ta, hắn cưỡi con ngựa cao to, ta ngồi kiệu tám người nâng, đi qua hơn một nửa kinh thành, đi đến đài Tế Thiên, cáo thiên địa, tế tổ tông.
Ta ngồi trong kiệu, buồn bã đội khăn voan đỏ, nghe tiếng vó ngựa ngoài kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật bế tắc.
Bắt đầu bước vào kiếp này, ta đã khẳng định sẽ có một ngày như vậy, nhưng mà ta vẫn mong rằng nam nhân đi ngoài kiệu là Lục Hải Không, ta luôn có tâm lý phản nghịch cùng bất mãn, nhưng hiện tại, đối với tình huống này, ta càng thêm bất mãn.
Thật muốn… Thò một chân ra ngoài mà đá nam nhân kia rớt xuống ngựa a.
Cuối cùng, ta vẫn khắc chế sự xúc động này, mãi cho đến khi kiệu dừng lại, màn kiệu được xốc lên, một bàn tay nam nhân duỗi đến dưới khăn đỏ của ta. Nhìn thấy đôi tay này thật trắng, bỗng nhiên nghĩ tới đêm đó Lục Hải Không chạy đến ngoài cửa sổ, lúc tay hắn đưa qua cửa sổ che miệng ta, tay hắn thật lạnh lẽo, lòng bàn tay còn có chút thô. Đứa nhỏ kia, sinh ra cũng tôn quý như hoàng tử, nhưng lại chịu thật nhiều gian khổ.
Ta kiềm nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, cầm lấy tay hắn.
Khăn voan đỏ chặn tầm mắt của ta, ta chỉ có thể nhìn thấy một tấc từ bàn chân hắn trở lên. Nam tử bên cạnh túm lấy ta hỏi liên tiếp: “Nương tử cao quý a, nga, nương tử họ Tống, khuê nữ của Tống tể tướng. Nương tử thật nhỏ a, nga, nương tử đã lớn rồi, đã hai mươi. Nương tử muốn thành thân không? Nga, vấn đề này không nên hỏi, hắc hắc.”
Ta thấy đầu óc hắn quả nhiên là không tốt.
“Cầu thang!”Đi được vào bước, tam hoàng tử đột nhiên nói: “Đi cầu thang làm sao? Nga, đi cầu thang phải bước từng bước, ở trên là đài Tế Thiên, cẩn thận.” Ta bĩu môi, tùy ý để hắn dẫn lên trên, đến bậc thang cuối cùng hắn nắm tay ta bước lên ba bước: “Phải làm cái gì nha? Nga, bái thiên địa, bái tổ tông, bái cha mẹ.”
Ta hoàn toàn không quan tâm hắn, chỉ như cái xác làm theo hắn.
“Ai nha, sao lại không có tể tướng ở đây? Nga, tối qua Tống tể tướng bệnh chết trong nhà.”
Đáy lòng ta chợt lạnh, không quan tâm gì mà kéo khăn đỏ xuống, cũng không cần biết đang ở trong tình huống nào, tóm lấy vạt áo Tam hoàng tử, lớn tiếng hỏi hắn:
“Ngươi nói cái gì?”
Ánh mắt Tam hoàng tử đảo qua đảo lại trên mặt ta, mà ta lại không thể không thấy ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa của hắn. Hoàng gia lục đục với nhau, một thằng ngốc sao có thể sống đến giờ. Mà lúc này, mọi việc đều không liên quan tới ta, ta giận đỏ mắt, hung hăng trừng mắt nhìn tam hoàng tử gằn từng tiếng: “Ngươi nói cái gì?”
“Nói cái gì? Nga, tể tướng Tống Cần Văn chết bệnh, tướng phủ tiểu thư ngày sau không có chỗ dựa vững chắc.”
Thân mình ta mềm nhũn, buông lỏng tay. Mới không lâu ta còn nắm tay Tống cha, hắn còn yêu thương xoa đầu ta. Thì ra nhân thế tang thương, sinh ly tử biệt thật dễ dàng. Hoảng hốt, ta nhớ lại câu mà Nguyệt Lão khi say thường nhắc đến—-
Phàm nhân thì bất đắc dĩ, thần tiên lại lạnh bạc.
Những ồn ào bên tai, hỗn loạn, những người trước mắt như không còn, ta đứng một mình chốc lát, ngẩng đầu nhìn lên trời, nghiến răng nghiến lợi: “Đại gia ngươi!”
Bỗng nhiên có người tóm mạnh cánh tay ta, đem hai tay ta bắt chéo sau lưng, ta đau đến mức cúi thắt lưng, thanh âm bên tai lúc này mới rõ ràng lại, là cấm vệ quân ở bên tai ta hét lớn: “Lớn mật! Dám ám sát tam hoàng tử!”
Ta ngẩng đầu nhìn sơ qua, vài tên cấm vệ quân đã đem tam hoàng tử che ở sau, vẻ mặt tam hoàng tử như là bị dọa đến ngây người. Ta hận cắn chặt răng, nhưng trong lòng thấy thật bất đắc dĩ, đường đường là Tường Vân tiên tử, hôm nay lại bị phàm nhân khi dễ. Cảm giác này thật sự là sốt ruột.
Giây sau đó, không biết có tiếng ồn ào ở nơi nào truyền đến, ta còn chưa rõ tình huống, hai thị vệ khống chế tay ta đã ngã quỵ xuống, ta đang sửng sốt thì một cánh tay đã ôm chặt thắt lưng ta.
Người tới giơ tay chém xuống bốn phía, cấm vệ quân liền nằm sấp hết.
Ta ngạc nhiên, khi hắn dừng tay một lúc thì hung hăng đẩy hắn ra tức giận nói: “Ngươi, con mẹ nó ngu ngốc a! Đây là nơi ngươi nên tới sao?”
Lục Hải Không bị ta đẩy nên lui về sau một bước, sau khi đứng vững thân mình thì ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng trừng ta: “Con mẹ hắn, ta chính là ngu ngốc!” Hắn ở trong quân đội phương Bắc học được không ít những câu chửi người, nếu ngẫu nhiên đi ngang qua sân huấn luyện có thể nghe thấy hắn rống giọng mà mắng binh lính. Nhưng đến bây giờ hắn đều ngoan ngoãn phục tùng ta, ngay cả lớn giọng nói chuyện cũng chưa từng có.
Hôm nay, hắn nóng nảy.
Dưới Tế Thiên đài không biết ở đâu có nhiều hắc ý nhân nhảy ra, cùng với đám cấm vệ quân ở dưới loạn chiến. Trên Tế Thiên đài, cấm vệ quân vốn không nhiều lắm, vài người bị Lục Hải Không chém, vài người còn lại đều đứng xung quanh tam hoàng tử không thể tấn công tới, ta cùng với Lục Hải Không ở đài Tế Thiên của thiên triều mà chửi ầm lên.
“Ta không cần ngươi cứu, cút cho ta!”
“Ta càng muốn cứu!” Lục Hải Không lớn tiếng nói, “Không cần tìm cái lý do chó má nào cả! Cái gì là tình yêu nam nữ tình cảm vợ chồng, ta không hiểu thì sao, ta chỉ biết nếu hôm nay ngươi cam tâm tình nguyện gả cho hắn, ta sẽ lập tức rời đi, nếu sau này ngươi có thể vui vẻ bình an, ta quyết không nói thêm một câu vô nghĩa! Nhưng mà ngươi sẽ sao? Tống Vân Tường, ngươi dám cam đoan với ta, từ nay về sau, mỗi ngày đều có thể sống một cách phóng khoáng không? Nếu như ngươi có thể…” Hắn dừng lại một chút, tay sờ lên gương mặt ta, ngón tay hắn mang theo vết thô sần mà đáng lẽ ở tuổi này hắn không nên có, đây là minh chứng cho cuộc sống vất vả của hắn. Lục Hải Không nói: “Nếu như ngươi có thể, con mẹ nó, ngươi khóc cái gì?”
“Ta, mẹ nó… Làm sao mà biết bản thân đang khóc cái gì.” Ta suy nghĩ thật lâu, trong lòng lật qua lật lại rất nhiều lời, biện bạch, điêu ngoa, đùa giỡn cùng với khống chế, nhưng mọi lời nói đến bên miệng đề biến thành một câu run run: “Cha đi…”
Lục Hải Không giật mình, nâng tay đặt ở trên đầu ta, có chút không quen sờ sờ an ủi ta, nói: “Chớ khóc.” Hắn vừa nói xong, sắc mặt phút chốc trầm xuống: “Vân Tường, chúng ta trở về rồi nói sau.”
Ta vẫn đang thất thần, Lục Hải Không cũng không nói thêm gì mà nắm lấy thắt lưng của ta, thi triển khinh công nhảy xuống dưới đài Tế Thiên. Hắn đưa ngón tay đặt ở miệng, thổi ra tiếng tiêu vang dội, mấy trăm hắc y nhân đang trong trận chiến liền rút ra.
Nhưng điều kỳ lạ là quân cấm vệ ngày càng nhiều. Trong lòng ta lúc này mới thấy kỳ quái.
Nếu như nói Tống cha chết đi, hoàng đến cao hứng biết bao nhiêu, ta cùng Tam hoàng tử kết hôn cũng vô dụng, hắn sẽ lập tức thông báo thiên hạ, lệnh ta giữ đạo hiếu ba năm. Nhưng hoàng đế lại cố tình đem tin tức đè lại, vẫn bố trí cuộc hôn nhân này, nhất định là hắn có lý do.
Bây giờ xem ra, hoàng đế ước chừng là đoán được Lục Hải Không sẽ đến.
Mà Lục Hải Không lại không biết một khi hắn xuất hiện sẽ có bao nhiêu nguy hiểm…
Ta ôm cổ Lục Hải Không, nhìn sườn mặt kiên nghị của thiếu niên này, đột nhiên có chút không cam lòng, vì cái gì, tình này chỉ có một kiếp.
Bỗng nhiên trong đôi mắt hiện lên một tia sáng, ta quay đầu nhìn đã thấy, tam hoàng tử trên đài Tế Thiên đã đẩy những người xung quanh ra đứng dậy.
Ta nói với Lục Hải Không: “Ôm như vậy, ta thật không thở nổi a, Lục Hải Không, ngươi cõng ta đi.”
Cánh tay Lục Hải Không hơi dùng chút lực, ta cảm thấy mắt hoa lên, sau đó liền nằm trên lưng hắn, ta ca thán: “Đây là loại công phu gì.” Ta khụ khụ, lại nói nhỏ: “Chuyển đồ vật này nọ cũng thuận tiện a.”
Lục Hải Không nhẹ giọng nói: “Vân Tường, ra khỏi thành lại nói.”
Ta gật đầu: “Được.” Đầu ta có chút vô lực gác lên vai hắn. Đột nhiên ta nhớ đến Lục Hải Không khi nhỏ có một lần vui chơi đến mệt mỏi trong tướng phủ, hắn van xin ta cõng hắn về. Khi đó ta vốn muốn mặc kệ để hắn nơi đó, nhưng hắn khóc thật đáng thương, ta liền không tình nguyện mà cõng hắn trở về, lúc đó trời chiều đã đến hoàng hôn, khoảng cách từ tướng phủ đến phủ tướng quân chỉ có mấy bước, hắn lại gác đầu lên vai ta, nặng nề mà ngủ.
Lúc này mặt trời đang lên cao, mà ta lại nhớ đến dáng vẻ mặt trời lặn. Ta nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Thì ra được người ta cõng sau lưng, thật thoải mái a, khó trách có thể ngủ ngon như vậy.”
Thân mình của ta có chút bủn rủn, tay không thể bám chặt cổ hắn. Lục Hải Không vì chạy không ngừng mà hơi thở trở nên dồn dập, hắn kêu: “Vân Tường, ôm sát chút.”
“Ân.” Ta đáp, dùng hết toàn lực ôm cổ hắn. Còn chưa ra khỏi kinh thành, vẫn chưa an toàn, ta không thể buông tay.
Ý thức có chút mơ hồ, ta như thấy Lí Thiên Vương đang vò đầu bứt tai trước thư án: “Không giống a! Viết thế này không giống a! Sao lại chết sai người?”
Ta nhìn mà nhếch miệng bật cười, hừ hừ, Lí râu xồm, ngươi nghĩ Tiểu Tường ta dễ dàng bị khi dễ như vậy sao. Ngươi muốn Lục Hải Không chết trước, nếu như ta uống canh Mạnh Bà thì nhất định sẽ trải qua tuổi già không vui, buồn bực mà chết, nhưng hiện tại, hắn không thể chết.
Hắn còn phải sống thật lâu, còn phải trải qua thật nhiều chuyện tốt đẹp, không phải là một kiếp nháy mắt của Sơ Không, mà là Lục Hải Không, một người chân thực, một người hoàn hoàn chỉnh chỉnh, sống thật vui vẻ..
Không biết qua bao lâu, ta cảm thấy có người vỗ mặt ta: “Vân Tường? Vân Tường…”
Hắn đè nén thanh sắc, mang theo ba phần khàn khàn.
Ta mở mắt ra, thấy tuyết bay đầy trời, mặt của Lục Hải Không ngay trên mặt ta, tuyết phủ lên đầu hắn trắng xóa, giống như kiếp này hắn đã già.
“Ai nha, tuyết rơi.” Thanh âm của ta khàn khàn, nhưng tinh thần lại cảm thấy hưng phấn mười phần, cả người cực kỳ nhẹ nhàng, so với khi làm Tường Vân còn nhẹ hơn rất nhiều.
Lục Hải Không ôm ta, nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng sợ, chúng ta đi tìm đại phu, có thể trị tốt ngươi.”
Hắn nói như vậy, ta mới nhớ tới, khi rời đi đài Tế Thiên, tam hoàng tử kia đã phóng ám khí, chui vào trong áo ta. Không cần đoán cũng biết ám khí có độc, mà độc của hoàng gia, không phải tùy tiện là có thể trị khỏi.
Hiện tại ta có tinh thần như vậy, chỉ sợ là…hồi quang phản chiếu đi. (một cây nến bình thường khi sắp tắt đều lóe lên một cái, câu này cũng hiểu như vậy, người sắp chết ý mà.)
“Lục Hải Không, lúc trước cha ta có lỗi với ngươi, hiện tại, ta thay hắn trả nợ.”
“Tống Vân Tường, cho tới bây giờ ngươi chưa từng nợ ta cái gì.” Lục Hải Không cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi lấy cái gì mà trả.”
“A, kia vừa vặn.” Ta cười cười: “Hai chúng ta thỏa thuận xong, về sau không ai nợ ai.” Ta nheo mắt lại, giống như thấy quỷ sai đang đi từ phương xa đến: “Lục Hải Không, kiếp sau ngươi đừng gặp ta nữa…”
Ta còn chưa dứt lời, hắn mạnh mẽ cúi đầu xuống. Ta kinh hãi, cảm giác đôi môi ấm áp của hắn dán trên môi lạnh lẽo của ta, khoảng cách thật gần nhưng ta lại không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ cảm thấy được từng giọt từng giọt nước mặn chát chảy vào trong miệng của ta, làm cho đôi môi nứt nẻ của ta thật chua xót.
Nhất thời, ta lại không muốn so đo với hắn về hành vi phi lễ này. Cảm thấy trong ngực nóng ran. Hắn ma sát môi ta, nói như tuyên thệ: “Kiếp sau, kiếp sau sau nữa, ta đều sẽ gặp ngươi.”
Ta cười khổ: “Đừng nói như vậy. Ngươi sẽ hối hận …”
Một kiếp đã đi qua, ta sớm đi đầu thai, Lục Hải Không sống thọ và chết đi khi xuống đó nhất định sẽ không tìm thấy ta. Nhưng mà khi đó hắn đã biến thành Sơ Không rồi, khôi phục trí nhớ thì tìm ta làm gì nữa…
Từ nay về sau, ta cùng hắn sẽ luôn vuột qua nhau, sẽ không gặp lại.
“Ngươi phải sống thật tốt cả đời này, phải cố gắng mà sống.” Ta hí mắt cười: “Đi trước một bước.”
Hồn phách rời thân thể, ta lập tức bị quỷ sai bắt đi, bọn họ líu ríu gọi ta, nắm ta kéo đến hoàng tuyền.
Trong lòng ta lại có cảm giác kỳ quái, giống như không muốn từ bỏ, giống như đau lòng. Ta vừa quay đầu nhìn, đã thấy Lục Hải Không dán người vào thân thể lạnh lẽo không còn hơi thở kia, khóc như một đứa trẻ.